Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 61: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [12]



Giống như mất hồn trong nháy mắt, Tề Nhạc Nhân thật lâu không cử động, nỗi sợ hãi khó tả này còn đáng sợ hơn bất cứ nguy hiểm chết người nào, nó không đến từ bản thân nguy hiểm, mà đến từ chính sự “không biết sợ hãi”.

Trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh lộn xộn, cậu download “Trò Chơi Ác Mộng”, chơi đến chán chết, sau cơn buồn bực vì máy tính đen thui, cầm máy tính rồi bắt xe buýt đi bảo trì, khi tỉnh lại .... cậu đã ở bệnh viện.

Trong cuộc đời cậu, một ngày kia đi lên một lối lẽ bất thường, cậu liên tục bị thương, không ngừng chết đi sau đó sống lại, loại sống lại này không làm cậu cảm thấy may mắn giống như “ban ân”, mà ngược lại, đau khổ càng sâu, chết lặng càng sâu.

Mỗi đêm, cậu thức dậy sau vô số cơn ác mộng về cái chết, hoảng sợ bất an mồ hôi đổ đầm đìa, những nỗi đau thống khổ như khắc trong linh hồn giống như ủ rượu, thời gian ủ càng lâu thì càng nồng. Khi lý trí một người nghỉ ngơi trong lúc ngủ, nó sẽ cười dữ tợn ngóc đầu trở lại.

Cậu thậm chí không biết cuối cùng của cuộc đời này là gì, có lẽ trước khi cậu tìm cách rời khỏi trò chơi này, thì tinh thần cậu cũng đã điên rồi.

Nhưng hiện tại, cậu có thể chống đỡ trong một lúc ... lại chống đỡ một lúc thôi.

Tề Nhạc Nhân đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve laptop chứa trong ngăn kéo, nó quen thuộc như thế, dù có vô tình chạm phải hoa ngân vẫn ở đó, cậu bình tĩnh lấy nó ra và lắp thành một nguồn điện.

Ở ngăn dưới cùng là một hàng chữ viết bằng máu màu đỏ sẫm —— giữ kín bí mật này.

Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ này, nó chậm rãi rút đi màu sắc, biến mất trong ngăn kéo bằng gỗ, chỉ để lại một trứng màu sặc sỡ.

【 sống lại trứng màu 】người chơi giữ trứng màu dưới tình huống tử vong duy trì thi thể hoàn toàn, bảy ngày sau sống lại cũng được trả về các loại đạo cụ và kỹ năng sở hữu. Mặt khác, nếu người chơi giữ vật phẩm hoặc các loại kỹ năng sống lại khác, ‘sống lại trứng màu’ được sử dụng theo thứ tự xếp hàng cuối cùng. Số lần sử dụng còn thừa 1/1.

*Trứng màu: dịch ra là trứng phục sinh, nhưng mình thấy để hán việt hay hơn nên giữ nguyên.

Cái đạo cụ này ... Tề Nhạc Nhân ôm lấy ‘sống lại trứng màu’ khiếp sợ không thôi, loại đạo cụ này làm sao có được đơn giản như vậy?

Điều này hoàn toàn ... hoàn toàn không bình thường!!!

Cậu nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, ít nhất tại sao đột nhiên bắt gặp loại đạo cụ sống lại này, lúc này trong lòng cậu tràn ngập việc laptop đột nhiên xuất hiện chiếm cứ, chỉ có thể đem đồ nhét vào thanh vật phẩm qua loa, không cần suy nghĩ sâu xa.

Cầm laptop trên tay, vừa lạnh vừa nặng, Tề Nhạc Nhân run rẩy mở nó ra, ấn thiết bị khởi động, lúc này có vẻ nó không bị hỏng hóc gì vẫn mở được bình thường. Khi trên màn hình desktop xuất hiện biểu tượng icon game Trò Chơi Ác Mộng, Tề Nhạc Nhân không khỏi run run một chút, cậu cũng không biết mình có nên nhấp lại vào icon trò chơi này hay không.

Điều gì sẽ xảy ra? Tất cả những điều này là một giấc mơ thật sao?

Thời điểm cậu thiên nhân giao chiến, màn hình hiển thị lời nhắc “không đủ pin, đang tắt máy”, laptop mới mở không lâu, lại lần nữa tắt máy.

Màn hình trở lại một mảnh tối đen, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác đứng trên mặt đất, hồi lâu không nhúc nhích.

Đến tột cùng là ai? Hay đồ vật gì, hướng dẫn cậu?

Rõ ràng là cậu đã đánh rơi laptop ở thế giới bên ngoài, thế nhưng nó lại xuất hiện ở phó bản bình thường này; lời nhắc nhở bằng máu trong ngăn kéo kia đã biến mất, là muốn nói với cậu cái gì?

Cậu cảm thấy rằng chính mình không biết bất cứ cái gì, và cũng không muốn biết. Nhưng hoàn toàn không biết gì liệu có thể tránh hết mọi thứ hay không?

Chẳng sợ khi biết rõ đây là một con đường cực kỳ nguy hiểm, cậu vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước...

Sau khi hạ quyết tâm, Tề Nhạc Nhân đem laptop thả lại thanh vật phẩm, khi về Vùng đất Hoàng Hôn sẽ đi tìm Trần Bách Thất để hiểu một chút về phương án giải quyết vấn đề nguồn điện.

Cậu nhớ mang máng ở Vùng đất Hoàng Hôn có người chế tạo máy biến áp để giải quyết tiêu chuẩn điện áp ở Vùng đất Hoàng Hôn cùng vấn đề bất đồng với thế giới thực; mục đích là dùng nguồn điện ở Vùng đất Hoàng Hôn nạp điện cho di động chính mình mang từ thế giới thực vào Thế Giới Ác Mộng.

Nhưng chỉ có đồ vật từ thế giới thực mới được mang vào Thế Giới Ác Mộng, dù ở phó bản của thế giới nào đi nữa, những vật phẩm gắn với thế giới phó bản đó đều không thể mang vào Thế Giới Ác Mộng. Ngay cả phó bản ở thế giới công nghệ cao tương lai, những vũ khí và đạo cụ làm mọi người thèm nhỏ dãi cũng đều không thể mang vào Thế Giới Ác Mộng

——Không biết laptop trong tay cậu bị phán định từ thế giới thực mang vào hay từ thế giới phó bản mang vào, nếu là cái sau ...



Tề Nhạc Nhân thầm mong mình là cái sau, nhưng cậu cảm thấy có giả thiết có “Người” lấy hình thức đem máy tính và sống lại trứng màu đưa đến trước mặt cậu. Notebook này hẳn có thể theo cậu trở lại Thế Giới Ác Mộng.

Sau khi bình tĩnh lại, Tề Nhạc Nhân kiểm tra lại tầng hầm, xác nhận không còn manh mối gì; cậu nhặt lên di động rơi mặt đất, nó đã không còn điện, bất quá khi trở lại Vùng đất Hoàng Hôn cậu sẽ cân nhắc việc mua một bộ sạc do người chơi chế tạo.

Trước khi rời đi, Tề Nhạc Nhân quay đầu lại thoáng nhìn phu nhân điên lần nữa, bản thân BOSS này không mang lại phần thưởng nào cho cậu, điều này khiến cậu hơi thất vọng. Bất quá cậu không có bao nhiêu chờ mong với một nhiệm vụ phó bản khó khăn cấp D

——Mặc dù khó khăn cấp D này cùng khái niệm cấp D bình thường có chút kỳ lạ ….. ngược lại là cái ám cách kia, thế nhưng lại có một đạo cụ sống lại! Bối cảnh của đạo cụ này có chút quỷ dị, hơn nữa chiếc laptop kia ... thực sự khiến người ta lạnh sống lưng.

Leo lên thang sắt, Tề Nhạc Nhân dùng sức đẩy cửa hầm sắt lên, cửa sắt không chút sức mẻ, cậu thử lại lần nữa, cửa hầm hơi nhúc nhích, nhưng có vẻ như nó đã bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thể đẩy nó lên.

“Uây, có ai không? Mở cửa!” Tề Nhạc Nhân gõ gõ cửa sắt kêu lên.

Bên kia cánh cửa sắt, cậu nghe thấy giọng bác sĩ Lã mơ hồ và tràn đầy sức sống: “Cái gì? Cậu vẫn còn sống sao?!”

“Ta X, Lã Thương Thự, có phải anh khóa cửa sắt lại hay không?”

“Đương nhiên rồi, vạn nhất nếu cậu chết, BOSS vọt ra thì sao?”

“.....Tổ tông ngươi! Mở cửa, mở cửa!” Tề Nhạc Nhân nháy mắt quên mất tâm trạng nặng nề vừa rồi, vừa gõ cửa vừa mắng.

“Để tránh cho người nào bám vào cậu hay quái vật dùng giọng nói của cậu lừa gạt tôi, trước khi mở cửa tôi sẽ hỏi cậu ba vấn đề, hãy nghiêm túc trả lời, nếu cậu trả lời sai tôi sẽ không mở cửa.” Tiến sĩ Lã ở ngoài cửa nói.

“... Em gái ngươi!”

“Thứ nhất, cậu tên là gì?”

“Tề Nhạc Nhân.”

“Nữ thần của cậu tên gì?”

“... Tôi cự tuyệt trả lời.”

“Đừng trốn tránh vấn đề, nghiêm túc trả lời, nếu không tôi sẽ không mở cửa.”

“Được rồi, tên là Ninh Chu, mặt khác hắn là nam.”

“Tôi từng dùng một câu để khái quát chuyện xưa của cậu, mời nói lại một lần.”

“... Hai cái thẳng nam tiến hành một hồi tình yêu bách hợp rồi mới biến thành gay.”

“Trả lời chính xác!”

Ngoài cửa bác sĩ Lã vui vẻ mở khóa cho cậu, cửa sắt mở ra trong nháy mắt, Tề Nhạc Nhân như một con thỏ chạy trốn ra ngoài, một tay ấn bác sĩ Lã trên đất, chủy thủ trên tay chống xuống trán hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Lữ, Thương, Thự, chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”

Vẻ mặt Bác sĩ Lã biến sắc: “Có gì từ từ nói! Tôi có thể không động thủ được sao?”

Tề Nhạc Nhân dùng chủy thủ vỗ vỗ mặt hắn, đằng đằng sát khí hỏi lại: “Anh nói đi?”

‘Cậu xem, Nam Lộ đã sớm dọa chạy, tôi còn mạo hiểm sinh mạng ở chỗ này chờ cậu; đây là loại tình cảm cao thượng còn hơn tình hữu nghị đồng chí nữa nhé! Tuy rằng khóa cửa có vẻ không phúc hậu lắm, bất quá xem xét an toàn mà thôi! Cầu không giết!” Bác sĩ Lã không nói nên lời.

Tề Nhạc Nhân nhíu nhíu mày: “Nam Lộ chạy? Khi nào?”

“Ách, sau khi cậu ngã xuống cửa hầm tự đóng lại, cô ấy hét lên một tiếng, xong, bỏ chạy,” bác sĩ Lã nói.

Tề Nhạc Nhân thu lại chủy thủ, cũng không có tâm tình tiếp tục uy hiếp bác sĩ Lã, đứng lên nói: “BOSS giải quyết xong rồi, đúng là phu nhân điên, tôi cũng tìm được một tế phẩm ác ma, anh cầm đi….”



Bác sĩ Lã cầm lấy tế phẩm ác ma thứ ba, mở ra vừa thấy, đập vô mặt là mùi vị huyết tinh làm cho ghê tởm: “Má ơi, tròng mắt!”

“Đó hẳn là tròng mắt của phu nhân điên, mắt phải của cô ấy chỉ có một lỗ máu, cô ấy thao túng bóng dáng. Thời điểm tôi vừa mới xuống ...”

Tề Nhạc Nhân chỉ đơn giản nói vài điều xảy ra trong tầng hầm; tất nhiên lược qua việc giết chóc chi chủng, chỉ nói cho nổ chết phu nhân điên; một câu cũng không nói laptop cùng sống lại trứng màu, nhưng thật ra có nói một chút về búp bê vải.

“Xem ra vị phu nhân Sarah thật sự điên rồi, còn Nina kia, hóa ra trong lòng cô ấy vẫn trung thành với Sarah…”

Bác sĩ Lã xúc động nói: “Hừm, vết thương trước mắt cậu nhìn có vẻ thảm à nha, có muốn tôi trị liệu một chút không?”

Tề Nhạc Nhân sờ sờ đầu đã không đổ máu nữa: “Tính ra, không chóng mặt buồn nôn, không nghiêm trọng.”

“Kia hẳn là không có chấn động não.” Bác sĩ Lã nói.

“Đi thôi, chúng ta đi xem Nam Lộ đã chạy đi đâu.” Tề Nhạc Nhân nói rồi cùng bác sĩ Lã đi ra phòng bếp, đi về phía đại sảnh.

“Đương —— đương —— đương —— đương ——”

Bốn tiếng chuông vang lên, tòa lâu đài cổ trong tiếng chuông đã trôi qua vài thập niên; trở nên cổ xưa và rách nát, những tấm ván gỗ dưới chân trở nên giòn tan, đi trên đó tạo nên tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Xung quanh vật trang trí được chạm khắc cẩn thận như bao phủ bởi một lớp mùi hôi thối dày đặc, có dấu vết mờ nhạt mơ hồ của hỏa hoạn.

“Bây giờ BOSS đã giải quyết xong, chúng ta có thể đi trở về hay không? Nhưng tại sao không có hệ thống nhắc nhở?”

“Nhiệm vụ nhắc nhở nói rằng phải rời khỏi lâu đài, hiện tại chúng ta vẫn chưa rời đi, không thể tính là hoàn thành nhiệm vụ.” Tề Nhạc Nhân suy đoán nói.

“Ừm, có đạo lý… Tề Nhạc Nhân, nhìn kìa!” Trong lúc đang nói, đèn pin của bác sĩ Lã chỉ vào vị trí của lối vào cửa chính, nguyên bản cửa lớn dày nặng đã biến mất bây giờ lại xuất hiện!

“Chúng ta có thể đi ra ngoài?” Tề Nhạc Nhân cũng có chút kinh ngạc.

“Quả nhiên là một nhiệm vụ đơn giản.” Bác sĩ Lã kích động nói, hai người bước nhanh về phía cửa gỗ.

Xa xa có tiếng bước chân theo nhịp truyền đến, giống như tiếng giày da giẫm trên sàn nhà, còn có tiếng gậy nhịp nhàng đập xuống đất vang lên thanh thúy.

Hai người cùng lúc quay đầu lại, cầu thang trên lầu theo hình vòng cung, có một người với một tay cầm giá cắm nến tinh xảo, tay kia chống gậy, bước xuống cầu thang.

Trong ánh nến mờ ảo, người tới mặc bộ đồ tây trang anh tuấn, rất có khí chất mỉm cười nói với hai người: “Chào buổi tối, lại gặp mặt rồi.”

Lâu đài thời trung cổ đổ nát đột nhiên xuất hiện một tia sáng, chiếu sáng mảnh đất nguy hiểm đầy chết chóc và trầm uất này.

“Tô Hòa ?!” Tề Nhạc Nhân và Bác sĩ Lã cùng lúc gọi tên người tới.

Tô Hòa mỉm cười gật đầu với bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Nhìn nhiệm vụ điều tra tên là ‘Lâu đài khủng bố’; tôi còn đặc biệt đổi trang phục cho phù hợp với nhiệm vụ, không nghĩ tới làm điều thừa.”

“Nhiệm vụ này cũng có BUG sao?” Bác sĩ Lã đột nhiên hiểu được tại sao Tô Hòa lại ở đây, hẳn là bởi vì nhiệm vụ này rất giống với Tân Thủ Thôn, xuất hiện điểm gì đó dị thường.

BUG? Nhịp tim của Tề Nhạc Nhân tăng nhanh đột ngột, nơi này nếu có thể được xưng là BUG...

Nó nằm trong thanh vật phẩm của cậu.

Tô Hòa mỉm cười gật đầu, chống gậy từ trên lầu đi xuống, dưới ánh nến anh ta tuấn mỹ không tì vết giống như Vampire thức tỉnh từ trong bóng đêm, tao nhã ung dung, hơn nữa còn rất uy nghiêm, hắn đứng yên trước mặt hai người.

Không chút dấu vết liếc nhìn Tề Nhạc Nhân một cái, giọng nói ôn hòa lạnh lẽo vang lên trong bóng tối, giống như tấu đàn violon trong đêm trăng: “Nếu tiện, tôi nghĩ muốn nói chuyện với hai người, một mình.”

***

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv