Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 57: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [8]



“Đương —— đương —— đương ——”

Tiếng chuông vang lên ở đằng xa, nỗi sợ hãi bao trùm lấy Tề Nhạc Nhân như thủy triều, cậu thậm chí còn không có thời gian để nói với hai đồng bạn, thì đã trở lại thế giới này.

Đúng 3 giờ sáng.

Đèn pin của bác sĩ Lã vẫn sáng, Tề Nhạc Nhân lặng lẽ nhìn cây đàn piano, không có vòng cổ hay đèn pin của cậu trên đó.

Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, do dự một lúc có nên nói với bác sĩ Lã về chuyện này hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, trong trường hợp sau này phân tán hành động, cũng để bác sĩ Lã và Nam Lộ cảnh giác: “Vừa rồi tôi còn thấy đèn pin của tôi trên cây đàn piano, tôi nhớ rõ khi từ đây rơi xuống tầng một phòng vẽ tranh, đèn pin được mở. Nhưng vừa rồi tôi chợt nhớ tới, đèn pin đã bị người khác tắt đi.”

“Cái gì? Hả? Ngọa tào!” Bác sĩ Lã nhanh chóng dùng ba thán từ: “Có chắc chắn không? Không phải hết pin chứ?”

“Tôi thực sự chắc chắn, tôi ngã xuống phòng tranh bất động sau khi ngã; chỉ có thể nằm và nhìn lên đỉnh đầu. Khi đó con chó săn ở lối vào cái lỗ lao xuống nhìn tôi, chiếu sáng nó chính là đèn pin quang học của tôi... Hơn nữa, trước khi đến nơi này đèn pin của tôi được sạc đầy điện, không thể hết điện sớm như vậy được.” Tề Nhạc Nhân nói một cách khẳng định.

“Nhưng chó sẽ không bận tâm đến đèn pin.” Nam Lộ lẩm bẩm.

“Chó sẽ không, nhưng ‘người’ thì sẽ.” Tề Nhạc Nhân nói.

Có giọt lệ trên khóe mắt Nam Lộ: “Ý anh là Tiếu Hồng và con tiện nhân kia đã tới đây?”

“...” Tề Nhạc Nhân im lặng vài giây: “Cái này cũng có khả năng, bọn họ không có đèn pin, loại đồ vật hữu dụng như vậy, bọn họ có khả năng trực tiếp lấy đi.”

Giọng nói chìm dần trong thế giới ánh trăng, rực rỡ chiếu sáng phòng đàn piano, ba người đều không nói thêm câu nào, tàn ảnh mang đến chấn động vừa rồi gần trong gang tấc phá hủy nỗi sợ hãi.

Tưởng tượng giống nhau lóe lên trong đầu bọn họ; từ sợ hãi xây nên bóng người mờ mịt, từ hành lang tối tăm đến trong phòng dương cầm, không tiếng động lặng lẽ tắt đi ánh đèn pin chiếu sáng hắc ám ...

“Mặc kệ là thứ gì đi nữa, chúng ta ít nhất có thể chắc chắn nó là sinh vật có trí tuệ, nó biết đó là gì, làm thế nào để tắt đi, có lẽ nó rất ghét ánh sáng…” Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói.

“Sinh vật trí tuệ… thật là phiền phức, chúng ta đột nhập vô lãnh địa của nó, có lẽ bây giờ nó đang nhìn chúng ta, tự hỏi làm sao một lưới bắt hết.” Bác sĩ Lã sởn tóc gáy nói.

Nam Lộ rùng mình: “Đừng nói nữa!”

“Mặc kệ, trước tiên tìm xem chốt mở ở đâu.” Bác sĩ Lã lấy đèn pin ở cửa chiếu vào vách tường, nhanh chóng tìm được chốt mở. Đàn piano trong phòng sáng lên, ánh sáng lập tức trở về, bất kể là Nam Lộ hay Tề Nhạc Nhân đều nhẹ nhàng thở ra.

“Thế giới này còn rất thân thiện.” Bác sĩ Lã tán thưởng nói.

Nam Lộ lạnh lùng nói: “Anh đã quên Mầm Bác chết không nhắm mắt rồi à?”

Thế giới này tuy có vẻ thanh bình yên ả nhưng lại là nơi ẩn chứa sát khí, bất cẩn một chút là kết cục đột tử luôn tại đây.



“Đi thôi, chúng ta đi Nina trước, sau đó trở về lục soát phòng; tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô ấy, chỉ mong lần này không gặp phải bộ áo giáp cử động kia.” Tề Nhạc Nhân nói.

Lần này, cậu không quá sợ hãi, thời gian CD của kỹ năng SL đã qua, nếu gặp lại lần nữa, cùng lắm đánh bừa một lần; cũng không biết phải giải thích như thế nào với Nam Lộ. Cậu không biết rõ NPC khi thấy bọn họ hành động kỳ lạ sẽ phản ứng như thế nào ...

Cả ba cùng đi về phía lầu một, xung quanh đèn đuốc sáng trưng nhưng bốn phía lại yên tĩnh, làm người không thể không quan sát mọi thứ xung quanh; trong lòng cảm thấy sợ hãi khi phát hiện trong sự bình thường này lại là điềm xấu, loại mâu thuẫn tâm lý này khiến thần kinh mọi người căng chặt.

“Hai người chờ ở đây, tôi đi xem một chút.” Ở lối vào hành lang lầu một, Tề Nhạc Nhân nói với hai người, sau đó một mình đi vào trong hành lang.

Đèn bật sáng, hai hành lang sáng rực những tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ, nhìn thoáng qua là những bồn hoa được gia công tỉ mỉ màu xanh lam khắp lối đi; cuối hành lang là cánh cửa mở ra một nửa tương tự phòng đàn piano ở tầng 2. Thi thể Mầm Bác vẫn còn nằm trên mặt đất, không thấy bộ áo giáp đâu.

Tề Nhạc Nhân tìm thấy chốt mở trên tường, mở đèn căn phòng lên, cánh cửa giấu trong phòng bị bộ áo giáp kia phá hư, nhưng thoạt nhìn thì nó đã được đóng lại, tôi không biết Nina vẫn còn ở đó không. Cậu đi vài bước đến cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi: “Nina, cô ở đâu?”

Một câu trả lời nhẹ nhàng vang lên từ cửa: “Tôi ở đây ... nó đi rồi sao?”

“Đã đi rồi. Tôi có vài việc muốn hỏi cô, tôi có thể vào không?” Tề Nhạc Nhân nói.

“Không! Đừng đi vào! Đừng mở cửa! Nếu nó quay lại ... Tôi ... Tôi thực sự sợ hãi.” Giọng nói của Nina lập tức trở nên cao vút, giọng nói dồn dập xuất hiện phá âm.

“Khóa cửa bị hư rồi.” Tề Nhạc Nhân nhìn ổ khóa nói, tuy rằng cánh cửa này có thể khóa từ bên trong, nhưng trước đó khi bộ áo giáp mạnh mẽ phá cửa, nó cũng đã bị đâm hỏng rồi. Thật ra thoạt nhìn có thể giữ cửa khóa lại từ bên ngoài.

“Không, không! Đừng mở cửa! Cầu anh! Cửa mở ra, nó sẽ vào!” Trong giọng nói Nina là lo lắng mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, nàng tựa như cực kỳ sợ hãi.

“… Được rồi, thoải mái đi, tôi sẽ dẫn một vài người bạn tới.” Tề Nhạc Nhân thỏa hiệp, quay người gọi bác sĩ Lã và Nam Lộ tới.

Bước vào căn phòng này một lần nữa, Nam Lộ vẫn không dám nhìn thi thể Mầm Bác, đồng bọn chết đi phơi xác ở đây, điều này khó tránh làm cô nghĩ tới sự an toàn của bản thân. Cô cố gắng hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi, cách thi thể xa nhất, không tiếng động dùng ánh mắt thúc giục Tề Nhạc Nhân nhanh lên một chút.

“Tôi có một vài điều muốn hỏi cô, trước hết bắt đầu từ phu nhân đi, có phải cô ấy từng mang thai không? Con cô ấy đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi thẳng luôn.

Sau cánh cửa Nina im lặng một lúc, như thể cô ấy không muốn nói về việc này, hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại hỏi điều này?”

“Bởi vì chuyện này rất quan trọng, xin hãy nói cho chúng tôi biết.” Tề Nhạc Nhân cường ngạnh nói.

“Được thôi…... Phu nhân đúng là có thai, nhưng không may sinh non, lúc sau tinh thần cô ấy không tốt lắm; đại khái từ lúc đó, cô ấy dần bộc lộ chứng điên di truyền .... Vì tránh kích thích tới cổ, tiên sinh đã ra lệnh cho chúng tôi. không được nói chuyện này, nhưng mà bệnh tình của phu nhân ngày càng trầm trọng. Có lúc cô ấy cảm thấy con mình vẫn còn sống, cô ấy may quần áo, làm búp bê…cho ‘con’ mình; nhưng khi thanh tỉnh cô ấy lại đem hủy mấy thứ này đi. Cô ấy ... vô cùng đau đớn.” Giọng Nina tràn ngập thương hại và sợ hãi không thể che giấu.

Nói như vậy đúng là thông suốt mọi việc, Tề Nhạc Nhân tự nghĩ.

“Ủa, vậy tại sao cô ấy sinh non? Tự nhiên sinh non? Ngoài ý muốn sinh non?” Bác sĩ Lã cũng đứng ở cạnh cửa hỏi.

“... Cô ấy té từ trên cầu thang xuống, sau đó sinh non.” Nina nói.

Lúc này, Nam Lộ cũng tham gia vào, cô nhạy bén mà chua chát hỏi: “Cô ấy tự ngã sao? Hay có người đẩy cô ấy xuống? Cô ấy sinh non, giết người rồi phóng hỏa, cũng vì cô ấy bị điên rồi?”



Bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân đều nhìn Nam Lộ, tự hỏi có phải tao ngộ của vị phu nhân này làm cô nhớ đến bản thân mình, cho nên cô phá lệ kích động, thậm chí có chút quá khích.

Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm thấy Nam Lộ cũng nên là một phần của cốt truyện; nhưng trước khi cô làm bất cứ điều gì để tổn thương họ, thì cậu vẫn sẵn sàng giúp cô ... Loại tâm lý ôm chút may mắn này có chút nguy hiểm, trong lòng cậu và bác sĩ Lã đều hiểu điều này, nhưng bọn họ vẫn làm vậy.

Nina ở bên trong cánh cửa khẽ giật mình nói: “Nếu không phải cô ấy điên rồi thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Trước kia cô ấy là một người rất ôn nhu an tĩnh! Cho dù có bị điên, cô ấy cũng là…. tất cả chuyện này không phải lỗi của cô ấy!”

Nam Lộ không cam lòng cắn chặt môi không nói nữa.

“Tôi có một vấn đề, lúc trước cô nói vị phu nhân này bệnh càng ngày càng nặng và bị nhốt lại, vậy cô ấy ở chỗ nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“... Tầng hầm. Cô ấy bị nhốt dưới tầng hầm.” Nina trả lời.

Nam Lộ không thể tin được: “Các người thế mà đưa cô ấy xuống tầng hầm?! Trời ơi ... sao các người có thể làm như vậy? Cô ấy đã rất thống khổ.”

Nina do dự vài tiếng, yếu ớt nói: “Là ý của tiên sinh, chứng điên của phu nhân ngày càng nặng, yêu cầu cách ly, cho nên...”

Bác sĩ Lã khẽ hừ một tiếng, có chút nghi hoặc, nhưng không nói gì.

“Tôi có thể mở tầng hầm ở đâu? Có cần chìa khóa không?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

“Tầng hầm nằm bên kia hành lang đại sảnh đối diện lối đi cuối bếp ở tầng 1, trên mặt đất có một ám cách, sau khi mở ra sẽ thấy ổ khóa; chìa khóa ở trong thư phòng của tiên sinh. Tôi nghĩ .. Có lẽ linh hồn phu nhân tràn đầy oán hận, vẫn luôn dưới tầng hầm bồi hồi không đi ... Cầu xin cho cô ấy được yên nghỉ, cầu Chúa phù hộ cô ấy không bị thế gian hành hạ; cầu mong cô ấy được yên giấc ngàn thu, cũng cho tôi ... để chúng tôi yên giấc ngàn thu.”

Nhiệm vụ đến đây thực sự rõ ràng, chỉ cần bạn lấy được chìa khóa của tầng hầm và vào tầng hầm tiêu diệt vong linh vị phu nhân điên thì nhiệm vụ này có thể hoàn thành, đó là biện pháp qua cửa đơn giản nhất.

Chỉ là ... Trong nhiệm vụ này, có rất nhiều đồ vật khiến cậu luôn nhớ trong lòng, chẳng hạn như tế phẩm ác ma kia.

Muốn hỏi không? Nếu hỏi, liệu có thể khéo quá thành vụng, kích phát cốt truyện che giấu làm tăng độ khó lên hay không?

“Vậy trước như vậy? Đi tìm chìa khóa tầng hầm à?” Bác sĩ Lã kéo cánh tay Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Về việc tế phẩm...” Tề Nhạc Nhân hạ giọng thảo luận với bác sĩ Lã.

Bác sĩ Lã trừng mắt nhìn cậu: “Cậu muốn tìm đường chết à?”

“Chỉ là tò mò.” Tề Nhạc Nhân biện giải.

“Thiếu niên, ý tưởng của cậu rất nguy hiểm.” Bác sĩ Lã nói lời thấm thía: “Ít biết một chút là cậu an toàn rồi, cậu đừng hỏi đến cùng, đó chính là tự mình tìm con đường chết. Đi đi đi, tìm chìa khóa thôi...”

Tề Nhạc Nhân bị bác sĩ Lã kéo đi cũng không còn rối rắm nữa, rời khỏi phòng theo ý muốn của hắn, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn một cái, ẩn nấp sau cánh cửa đóng chặt, mọi thứ dường như rất bình thường.

***

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv