Nhược Y Mai đột nhiên vươn tay vòng qua cổ Lãnh Tư Khiêm, kéo mặt hắn sát với mặt mình rồi nhẹ nhàng đặt lên môi người kia một nụ hôn. Rất nhanh sau đó liền buông ra, cướp lấy hộp dâu trên tay hắn rồi lấy một trái ra đưa vào miệng ăn thì…
Lãnh Tư Khiêm khom người, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ mọng vừa mới khiêu khích mình ban nãy. Cái lưỡi không yên phận thuần thục thâm nhập vào khoang miệng cô.
Như thường lệ, vẫn là một nụ hôn sâu ướt át. Chỉ khác là hôm nay nó mang theo hương vị ngọt ngọt chua chua của dâu tây, đúng thật là không tệ. Sau một lúc hắn mới chịu buông cô ra.
Nếu không phải cô đang mang thai, hắn chắc đã sớm không nhịn được mà mang cô về ăn sạch rồi.
Mặt Y Mai đỏ hết cả lên, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn. Cô tức giận đấm vào ngực hắn, mắng:
- Anh vô sỉ, cái tên này thật đúng là vô sỉ!
Đang quát mắng Lãnh Tư Khiêm thì Nhược Y Mai cảm thấy có ai đó đang cười khúc khích, nhìn sang thì cô thấy hai cụ già đang ngồi nhìn anh và cô. Còn nói rằng tuổi trẻ bây giờ thật cuồng nhiệt, hẳn rất yêu nhau.
Loading...
Cô nghe vậy liền xấu hổ chẳng biết trốn vào đâu, tất cả đều tại tên này hôn cô ở nơi công cộng. Lãnh Tư Khiêm kéo Y Mai vùi đầu vào ngực mình, tay vỗ vỗ lưng an ủi. Hắn nói với hai cụ già kia:
- Ông bà đừng cười cô ấy. Da mặt cô ấy rất mỏng không dày như cháu nên đã xấu hổ mất rồi.
- Cả hai ai cũng đẹp trai xinh gái cả. Sau này có con rồi nhất định sẽ vô cùng xuất sắc a.
- Cháu cảm ơn.
Lãnh Tư Khiêm muốn đưa cô trở về Tử Đằng Viên nhưng Y Mai một chút cũng không chịu rời ra, kiên quyết vùi mặt vào ngực hắn. Đúng là hết cách, xấu hổ như vậy đến mặt của hai ông bà cụ cũng chẳng dám nhìn luôn rồi. Đành ôm về vậy.
Lãnh Tư Khiêm bế Y Mai lên, cô nhanh chóng nằm gọn trong vòng tay của hắn, dù xấu hổ đến chết thì cô vẫn không quên ăn hết mấy trái dâu còn trong hộp, xong việc thì cười rất thoã mãn sau đó liền thiếp đi trên xe.
Vừa về đến Tử Đằng Viên, Tư Khiêm đã thấy trước cửa lớn rất nhiều đồ đạc. Hộp carton lớn nhỏ đều có đủ, hắn nhanh chóng lướt qua đem Y Mai lên phòng cho cô ngủ rồi đi xuống dưới tầng hỏi bác Khương:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Thiếu gia, đây là đồ do lão gia và phu nhân đặt. Họ nói là quà cho cháu nội, dùng để làm phòng con nít.
- Phòng cho tiểu bảo bảo sao? Đứa bé mới được 4 tuần, cho đến lúc Y Mai sinh còn rất lâu, có phải chuẩn bị sớm quá hay không?
- Tôi đã có hỏi, họ bảo rằng không sớm một chút nào, có chuẩn bị từ sớm sẽ tốt hơn nước đến chân mới nhảy. Lão gia và phu nhân muốn điều tốt nhất cho đứa cháu của họ.
Lãnh Tư Khiêm nhìn thoáng qua, thấy nào là đồ cho trẻ sơ sinh mặc, nôi, đồ chơi treo nôi, nệm mềm,…còn có cả đầm bầu, giày bệt,… dành cho Y Mai. Tất cả đều rất đẹp và tinh xảo.
- Vậy thì chuyển vào phòng kế bên phòng của cháu đi. Đừng làm gì cả, cháu sẽ tự mình sắp xếp.
Lãnh Tư Khiêm muốn cho Y Mai một món quà nho nhỏ, chắc chắn cô sẽ rất thích cho mà xem. Cứ như vậy, mọi việc đều diễn ra trong bí mật, Nhược Y Mai hằng ngày vẫn đi làm và trở về nhà, cho đến khoảng một tháng sau.
- Anh che mắt em lại làm gì? Đột nhiên anh xông vào phòng làm việc của em, còn che mắt em trong suốt quãng đường. Anh không phải muốn bán em đi đó chứ?
Câu hỏi của Y Mai làm hắn như cứng họng, cái cô này xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết quá hay sao mà lại có suy nghĩ rằng hắn sẽ bán cô đi chứ.
- Em lại có loại suy nghĩ này. Ngốc chết mất, đời nào lại bán một bảo bối như vậy. Tới rồi, mở mắt ra xem đi.
Nghe theo lời của Tư Khiêm, Y từ từ mở mắt ra, cô không thể tin được trước mắt mình là loại khung cảnh gì. Nhưng đối với cô mà nói thì đúng thật rất bất ngờ.
Một căn phòng lấy màu trắng và xanh dương nhạt làm chủ đạo trông vô cùng sáng sủa. Ở một góc còn có cái nôi lớn bên trên có treo vài món đồ chơi nhỏ đủ màu sắc, khi chạm vài sẽ phát ra âm thanh.
Y Mai hạnh phúc cười cười:
- Là anh chuẩn bị sao? Không ngờ lại đẹp như vậy, cả con và em đều rất thích.
- Vậy à! Thích là được. Sau này sẽ cho em thứ tốt hơn như vậy gấp trăm lần. Nên tuyệt đối đừng rời xa anh biết không?
- Miệng lưỡi lại dẻo như vậy, rót mật đầy cả tai em đây này.
Hôm sau, Nhược Y Mai có chuyến công tác sang thành phố bên cạnh. Tuy không xa mấy nhưng Lãnh Tư Khiêm một chút cũng chẳng yên tâm thế là liền cho vài tên vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ cô đề phòng bất trắc.
Nếu bây giờ hắn không phải có chuyện cần xử lí thì đã cùng cô đến đó rồi. Đang ngồi họp mà trong lòng hắn cứ cảm thấy buồn bực, vốn chỉ mới xa cô vài tiếng nhưng lại bắt đầu cảm thấy nhớ giống như lâu lắm chưa gặp mặt vậy.
Mấy nhân viên đang trình bày phương án cũng căng thẳng vô cùng. Mặt của tổng tài khó chịu, nhăn nhó khiến tim họ muốn ngừng đập luôn, chỉ thầm than:
"Thiếu phu nhân sao cô chăm chỉ như vậy chứ, người ta lấy được kim chủ thì lo hưởng phúc còn cô lại đi công tác, bản thân thì đang có thai. Cô đi một cái là tổng tài như muốn ăn thịt chúng tôi a~ Mau trở về đi!".