Chương 69: Tang Thi Vây Công
*
"Người phụ nữ kia đâu rồi?"
Lam Anh quay đầu tìm kiếm người phụ nữ có đôi cánh mỏng đi theo họ ngày hôm qua. Liếc mắt vào đám người thì phát hiện cô ta đang ăn gì đó cùng với vài người đàn ông. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nhấc chân qua đó.
Khi cô đi tới thì nhóm người theo bản năng lùi một chút nhường đường cho Lam Anh. Từ tối hôm qua, họ đã có phần ý thức được sức mạnh của hai cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn này lợi hại thế nào. Bọn họ cần phải dựa vào các cô dẫn đường đến khu an toàn, cho nên bọn họ tự biết chú ý hơn.
Bên này, người phụ nữ nhìn thấy Lam Anh đi lại phía mình thì cuống quýt đứng dậy, nấp sau lưng một người đàn ông trông có vẻ cao lớn. Nhưng anh ta nghiêng người né ra, mặt người phụ nữ trở nên trắng bệch, rưng rưng nhìn người đàn ông như thể trách mắng vì không bảo hộ mình.
Nhìn thấy thế, Lam Anh muốn bật cười, không biết trước khi cô đến, cô ta cùng đám người kia đã ức hiếp nhóm người này và Kim Như thế nào. Vậy nên cô ta cũng chẳng có gì đáng thương, Lam Anh lạnh nhạt: "Cô gọi là gì vậy?"
"M...My."
"Chị đi theo tôi." Lam Anh quay lại chỗ Kim Như đang đứng đợi, khi người phụ nữ bước tới thì cô đưa tay chỉ về phía quốc lộ.
Cô nói: "Chị có thể đi với mọi người đến căn cứ, tất nhiên là bọn tôi cũng sẽ đi cùng trong khoảng thời gian này. Nhưng chị là người có dị năng, chị phải bỏ ra năng lực của chị để hỗ trợ bọn tôi."
"Vậy tôi phải làm gì..? Đừng, đừng nói là..." Người phụ nữ sợ sệt khi nghĩ đến chuyện phải gϊếŧ đám quái vật ghê tởm kia, người cô ta run lên như cầy sấy. Nhưng Lam Anh lắc đầu và nói: "Chị có thể không gϊếŧ zombie, chị sẽ đảm nhận việc dò đường!"
Cô ta ngạc nhiên: "Chỉ dò đường thôi?"
Bọn họ cũng không sợ cô ta bỏ chạy, bởi vì cô ta quá yếu, cho dù có dị năng thì việc thi triển ra đôi cánh đó chắc chắn có thời gian giới hạn. Và sau việc bị tấn công bởi đám quạ tối qua, cô ta sẽ càng không dám tách khỏi đội ngũ.
Nhưng dù vậy, Lam Anh vẫn cẩn thận bổ sung thêm: "Chị chỉ cần quan sát và nói lại những gì chị nhìn thấy là được. Có nguy hiểm chị cứ bay trở về. Nhưng nếu chị nói dối, đôi cánh đó của chị..."
Theo lời Lam Anh nói, bên cạnh, lòng bàn tay Tô Kim Như hình thành nên một quả cầu lửa cực nhỏ. Thế nhưng độ nóng của nó khiến mặt người phụ nữ đỏ lên, mồ hôi thi nhau nhỏ giọt.
Dị năng nguyên tố cấp 2 đối với người mang năng lực vừa mới biến dị, là tuyệt đối có lực áp chế.
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!" Cô ta lắp bắp đáp.
...
Bầu trời vẫn sáng, nhưng không có ánh nắng ấm áp như lúc trước nữa.
Vô số đám mây đen lơ lửng trên nền trời màu đỏ tím, âm u và áp lực.
Mọi người đi về phía quốc lộ, họ đều có dự định muốn tìm mấy chiếc xe còn chưa hư hao để có thể di chuyển nhanh hơn. Nhưng nơi này vẫn chưa đến trung tâm thành thị, xe lớn quá ít, sẽ xảy ra chuyện nếu họ đều muốn giành giật. Tất nhiên, tiền đề là họ hy vọng hai cô gái phía trước là người dẫn đường.
Lam Anh, Tô Kim Như và hai đứa em của cô ấy đi phía trước.
Con mèo đen đi theo bên chân Lam Anh, vừa đen vừa nhỏ, lại quấn quýt lấy bước chân người ta. Nếu không phải cô có tinh thần khá ổn thì đã giẫm lên thân nó mấy lần rồi.
Họ đi men theo đường quốc lộ, có người phát hiện ra vài chiếc xe máy chưa hỏng, bèn muốn lấy và chạy chậm theo. Nhưng âm thanh gây ra quá ồn làm nhiều người phải ngó lại, họ đành từ bỏ xe gắn máy và tìm ô tô.
Phía trước là một cây cầu lớn bắt qua con kênh, có rất nhiều công ty và cửa hàng, nhà dân. Đang di chuyển, Lam Anh bỗng cảm nhận được một loại nguy hiểm truyền đến từ phía đó. Cô lặp tức ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại ở đầu cầu bên này. Khi mọi người đang khó hiểu thì mèo đen bỗng nhiên ngẩng đầu và gào lên.
"Meo meo meo!!!"
"Im lặng!" Lam Anh quát, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Tất cả lùi lại ngã ba!"
Kim Như không nói gì đứng phía trước hai đứa em, khi Lam Anh nhìn qua thì cô ấy khẩn cầu nói: "Mình sẽ cố gắng chú ý hai đứa nó, mình không muốn để chúng nó tách ra được!" Hai đứa Tuệ Mẫn và Hoài Thương cũng hiểu chuyện, lùi lại sau lưng Kim Như và cũng không đứng quá gần.
Mọi người cảm giác có biến bèn sợ hãi tụ vào nhau, chỉ có vài chục người và mấy người thanh niên cầm vũ khí, chạy đến phía sau hai cô gái.
Họ căng thẳng hỏi: "Có quái vật đến sao?"
Hai người quay đầu lại nhìn, bất ngờ vì vẫn có nhóm thanh niên này muốn giúp đỡ. Một trong số đó là cậu thanh niên đang hỏi, Kim Như và cả Lam Anh đều nhận ra. Cậu ta là người thanh niên nằm bất tỉnh trước lều trại của người phụ nữ có con kia.
Hai cô gái đều mang vẻ mặt kì diệu nhìn mình, cậu thanh niên tỏ ra khá ngại ngùng: "Tôi không cố ý..., mà bọn tôi không cản trở hai người chứ? Thật xin lỗi nhưng, tôi nghĩ có thêm một phần sức lực thì càng tốt..."
"Là anh khuyên bọn họ lại đây hả?" Kim Như tò mò.
Người thanh niên trả lời: "Đúng vậy!" Rồi cậu ta trông mong nhìn cả hai: "Tôi cũng có siêu năng lực, tôi có thể giúp!!"
Cả hai đều bất ngờ. Rồi đều nở nụ cười: "Được!"
Dứt lời, phía cầu lớn truyền đến những đến gầm gào đáng sợ, y hệt như những âm thanh của dã thú ăn thịt người. Và đối với người dân thì xác sống chính là loại quái vật đó. Người thanh niên siết chặt thanh sắt trong tay: "Có rất nhiều xác sống!!!"
"Anh có thể biết được bao nhiêu sao?"
Người thanh niên: "Không thể, nhưng, có nhiều con rất nhanh nhẹn và mạnh, tôi cảm nhận được chúng rất mạnh!!"
Tâm Kim Như trở nên căng thẳng, nhưng cảm nhận được thái độ của người đứng cạnh không quá nặng nề cho nên cô ấy cũng bình tĩnh trở lại. Cô ấy hiểu điều đó có nghĩa là trận chiến này sẽ không quá hung hiểm. Thế nhưng...
"Có thể bình tĩnh nhưng đừng thả lỏng!"
Lam Anh bỗng nói như thế.
Cô nhìn qua người bạn của mình, nghiêm túc nói rõ: "Nguy hiểm sẽ xuất hiện khi bản thân nhìn nhận con đường quá dễ để vượt qua. Đừng giống tôi lúc trước!"
Thân hình Kim Như cứng đờ, cảm giác an tâm cũng rút lui theo lời Lam Anh nói.
Ngay lúc này, người phụ nữ cánh dơi chao đảo bay về, cách mặt đất hai mét thì nghiêng người té xuống. Cô ta quỳ rạp dưới đất thở hổn hển, hai tay đều đang run: "Quái vật...rất, rất nhiều quái vật, trên, cầu!"
Bỗng một cơn gió thổi qua, mang theo cơn lạnh lẽo kèm theo mùi thối nồng nặc, xen lẫn mùi máu tanh có thể khiến trái tim con người run rẩy.
Giữ lòng cây cầu lớn trước mắt, những bóng hình thấp thoáng hiện ra. Tiếng gào thét theo đó mà truyền đến tai, mọi người trốn ở phía bên này đều đồng loạt run lên.
Tuệ Mẫn và Hoài Thương đều sợ hãi bước tới bắt lấy áo chị mình. Ngoại trừ Lam Anh và Kim Như, thì nhóm thanh niên thở ra cũng thấy khó khăn. Nhưng tốt là họ vẫn không chịu lùi bước.
Bởi vì, người thân cần bảo vệ ở phía sau họ!
Chợt, Lam Anh thở hắt ra một hơi, buộc miệng nói:
"Có đám này đến nộp năng lượng rồi..."
Tô Kim Như: "..."
Về viên tinh hạch bổ sung cho người có dị năng, hiện tại thì chưa có nhiều người biết. Cho nên Lam Anh nói ra thứ này, nhóm thanh niên đều thấy mê mang khó hiểu. Tất nhiên, ngoại trừ Kim Như đứng bên cạnh.
"Đến kìa!!!"
Cậu thanh niên hét lên một tiếng, mọi người nhìn về hướng cầu lớn, thân thể không khống chế được nỗi sợ hãi mà run lên.
Rất nhiều, rất nhiều zombie. Tinh thần lực của Lam Anh và Kim Như là lớn nhất ở đây, hai người mơ hồ có thể ước lượng được. Có khoảng gần một nghìn tang thi.
Một nghìn!!!
Cả hai liếc nhìn nhau, chỉ cần vượt qua lần này, bọn họ...sẽ đến được khu an toàn đầu tiên.
.