Đêm tối, ác quỷ lộng hành.
Hoàn Lam Anh và Tô Kim Như giống hệt mèo đen di chuyển, im lặng, nhanh nhẹn mà quỉ dị.
Cả hai mặc dù là cô gái nhìn có vẻ nhỏ nhắn, chân yếu tay mềm phảng phất như rất dễ dàng để bóp nát.
Tuy nhiên, luận về năng lực thì trong phạm vi gần trăm người sống này, không ai có thể đủ sức đánh bại hai cô.
Kim Như nhìn một vòng lửa trại, ngay lặp tức nhắm đến một cái lều rách tung tóe bên bụi cỏ khô khốc. Hai người một mèo nhẹ chân tiến gần, âm thanh đê tiện của tên biến dị thính giác kia vang lên cùng với tiếng khóc rưng rức của phụ nữ. Ngoài lều còn có một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi bị đánh bất tỉnh, trong lều thậm chí có tiếng trẻ con ú ớ. Kim Như và Lam Anh nhìn nhau, đều thấy sự phẫn nộ trong mắt đối phương. Kim Như canh ngay cửa lều, tụ năng lượng trong lòng bàn tay. Chỉ cần tên khốn kia nhào ra, cô ấy chắc chắn sẽ đánh hắn thành tro tàn.
Lam Anh nhẹ chân tiến gần, chuẩn bị vén lều thì đột nhiên, tên kia như phát hiện tiếng động kì lạ mà hỏi dò:
"Ai đó?"
Có vẻ như hắn không chắc chắn là đồng bọn mình, hoặc quá tự tin rằng không có kẻ nào dám lại đây đánh lén hắn, nên chỉ nhỏ giọng mà hỏi. Đúng là ngu ngốc, Lam Anh liếc Kim Như, nhanh như chớp vọt vào.
Tên bỉ ổi đang vui vẻ sờ soạng mỹ nữ, đang chuẩn bị cở sạch quần áo thì bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì đã có một bóng đen vọt vào trước mặt hắn. Tên bỉ ổi kinh hãi, cổ họng chợt bị bóp nghẹt, siết đến hắn không thở nổi. Mơ màng nhìn thấy một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, nhưng phản chiếu trong mắt hắn ta lại vừa u ám vừa nguy hiểm. Dưới một tay của cô gái, không ngờ hắn lại chẳng thể vùng vẫy nổi. Tiếp theo, hắn nhìn thấy thiếu nữ giơ tay.
Nấm đấm giáng xuống, âm thanh răng rắc ghê sợ vang lên, người phụ nữ cạnh đó khủng hoảng lùi lại, kéo miếng vải rách rưới che thân mình. Đồng thời cũng nhìn thấy đứa con nhỏ bị bịt miệng nằm gần đó, người phụ nữ hoảng sợ nhào tới ôm con. Khi định thần lại thì thấy tên khốn nạn kia đã mềm nhũn nằm bất tỉnh.
Lam Anh liếc qua:
"Yên tâm, không chết được." Chỉ là xương vỡ vụn hết thôi mà. Người phụ nữ run rẩy cúi đầu liên tục tỏ vẻ cảm ơn, nhìn kỹ lại, chính là cái cô hôm trước Lam Anh đã đưa một hộp sữa. Coi như cũng có duyên.
Lam Anh chui ra lều, lôi thanh niên ngoài kia vào giúp người phụ nữ, đồng thời xé mấy tấm vải buộc luôn miệng của tên bỉ ổi. Dù sao khớp xương tay chân hắn đã nát nhừ, muốn gỡ bịt miệng thì đúng là khó hơn lên trời. Kim Như ló đầu nhìn vào, cũng không nghĩ Lam Anh tàn nhẫn mà xem tên này cũng xứng đáng lắm, nếu là cô ấy thì đã đốt ra tro rồi.
Xử lí xong tên thính giác lợi hại, tiếp theo là tên biến dị lực lượng toàn cơ thể và tên biến dị tốc độ ra ngoài tìm vui kia. Rất dễ dàng tìm ra một tên, dù lực lượng của hắn mạnh gấp ba lần người thường. Nhưng trước lực lượng gấp đôi hắn là Hoàn Lam Anh, tên khốn đó vẫn có kết cục y như đồng bọn vừa rồi.
Khi Lam Anh ra ngoài lần nữa, Kim Như thầm cảm thán, lực lượng Lam Anh đã vượt xa đám người mang dị thân này.
Còn tên biến dị tốc độ, hai người tìm một vòng các lều trại chứa phụ nữ vẫn chưa thấy. Lợi dụng đêm tối, rốt cuộc Lam Anh cũng nhìn thấy hắn trốn bên ngoài, lén lút hút thuốc. Kim Như nhướng mày:
"Tên này thật là biết hưởng thụ."
Hai cô tới gần, hắn ta hơi cứng người, có vẻ như cảm ứng được nguy hiểm cận kề, hắn ta vọt chạy về phía tên đại ca, tốc độ nhanh vô cùng.
Chưa kịp để Kim Như toát mồ hôi hột đuổi theo, Lam Anh nắm gáy ném con mèo đen theo hướng đó. Như tia chớp, mèo nhỏ vọt tới.
Hai cô gái chạy đến, tên này chưa kịp hét thảm thiết thì đã chết tươi, giữa cổ có một cái lỗ sâu khoắn đang trào ra máu đỏ, mèo đen đứng bên cạnh mài móng vuốt vào cỏ.
Kim Như hít một hơi khí lạnh, hơi sợ nhìn con mèo đen mà nhỏ, Lam Anh nắm gáy nó lên, mèo nhỏ vô tội nhìn qua. Kim Như đèn nén lại sự kinh hãi vừa rồi, dù sao tên này cũng đáng chết, cô ấy nhíu mày:
"Làm sao dụ mấy người kia đây, sáu người còn lại."
Ngoại trừ tên đại ca, còn một tên mộc hệ, một tên có vảy giáp, một tên biến dị lực lượng, hai người phụ nữ thì chỉ biết một người có cánh tay biến dị.
"Vậy người phụ nữ cuối cùng không có thông tin?"
"Ừ!"
"Yên tâm, không có động tĩnh gì, lát nữa chúng sẽ cử người ra mà coi."
Hai người đang thảo luận làm cách nào để dụ một hai tên ra ngoài, thì bên nhóm người dân thường đột nhiên nháo nhào lên. Tiếng khóc của phụ nữ hòa trộn cùng với âm thanh nam giới giận quát tháo. Hai cô gái nhìn nhau, lại có việc để lợi dụng rồi.
...
Trong lều, tên đại ca đang vui vẻ cùng với hai mỹ nhân, tự nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài của nhóm người dân thường, mà ba gã kia vẫn chưa lên tiếng gì thì không khỏi bực bội. Trong suy nghĩ của gã ta, đám dân thường này đã vô dụng thì thôi đi, lại còn lúc nào cũng gây chuyện phiền hà. Lúc nhìn thấy quái vật hình người thì co rúm lại phía sau, la hét ầm ĩ. Nhóm bọn chúng vốn không muốn đám người này đi theo vướng chân vướng tay, nhưng nghĩ lại lúc có nhiều quái vật cũng có thứ để đẩy ra làm bia đỡ. Tiện thể trong bọn chúng cũng có vài đứa thanh niên trai tráng, thỉnh thoảng cũng ra ngoài tìm vật tư, bọn họ chỉ cần ngồi chờ chúng về là lấy đồ được.
Nhưng mà, điều gì cũng có giới hạn, làm lộn xộn quá thì cũng đừng trách gã ta tàn nhẫn. Gã liếc về phía ba tên đàn em đang ngồi thảnh thơi đánh bài ở một góc, vẻ mặt hung hiểm:
"Mau ra lôi đầu ba tên kia vào đây! Tiện thể hù dọa cái đám người đó một chút, ỷ tao không dám gϊếŧ hết à?"
Ba cái thằng kia, ở ngoài hưởng thụ mà chẳng để ý cái gì cả, để mặc đám người kia ồn ào cả lên, tức chết gã ta!
"Em biết rồi, đại ca!"
Một tên cười nịnh nọt nói xong, cùng với hai tên còn lại nhanh chóng ra khỏi lều trại.
Tên đại ca hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vui đùa cùng với hai người phụ nữ, hai cô ả thỉnh thoảng nũng nịu kêu lên những âm thanh dâʍ đãиɠ.
Được một lát, tiếng ồn bên ngoài đột nhiên im bặt. Tên đại ca thấy lạ vì mấy thằng đàn em vẫn chưa về, bất giác, cả người gã đề phòng lên, đẩy hai cô ả đang quấn quýt bên cạnh định mặc lại quần áo.
"A..!"
Chợt, một tiếng hét thảm thiết vang lên, âm thanh tràn ngập sợ hãi xuyên thủng lòng người, khiến thân thể không tự giác tản ra không khí lạnh buốt. Tên đại ca run tay một cái, nhận ra đây là giọng của tên đàn em có thân thể mọc ra vảy giáp kia.
Gã run tay móc súng lục giấu trong đống đồ ra, đây là lần đầu gã cảm nhận được sự uy hiếp tuyệt đối. Từ lúc cơ thể xuất hiện dị năng, gã chưa từng đụng độ tang thi biến dị, năng lượng dị năng không hề xảy ra việc tiêu hao quá độ cũng như chỉ toàn hấp thụ tinh hạch trắng.
Không cần gã thận trọng ra ngoài, trước lều đã có một bóng dáng đang đứng. Tên đại ca nghi ngờ nhìn, một thiếu nữ thanh tú với con mèo đen đứng trên vai. Mắt gã đột nhiên trợn to nhìn phía sau cô gái.
Một tên đàn em với cánh tay bị quặt ngược ra phía sau đang nằm thẳng dưới đất. Tên đàn em hệ mộc thì đang run rẩy ôm đầu trong mớ dây leo um tùm mà chính gã tạo ra. Tên có vảy giáp thì mang sắc mặt tái mét nằm dưới đất, những nơi da thịt lộ ra vảy giáp giống hệt như một con cá bị tróc vảy, máu me đầm đìa.
Tên đại ca trắng mặt, gã ta đã hiểu được một góc chuyện đã xảy ra. Hung tợn chỉa súng về phía cô gái, gã chưa kịp quát tháo thì bên tai đột nhiên nóng rực, trực giác nguy hiểm điên cuồng ập tới.
"A!! Cứu mạng..."
Một người phụ nữ vừa ló đầu ra ngoài đã nhìn thấy một cầu lửa sáng rực ập tới, run rẩy đến đơ ngời.
"Bùng!"
Phía trước lều vang lên một tiếng nổ, trong bóng đêm tạo ra ánh lửa sáng ngời, tên đại ca tránh được nhưng bị tia lửa văng tới khiến da thịt cháy xém. Gã tức giận và kinh hãi đến run người, quát lớn:
"Bọn mày là ai! Có giỏi thì đánh trực diện với tao!!" Nói xong, gã giơ súng lục điên cuồng bắn phá về phía thiếu nữ và nơi phát ra cầu lửa vừa rồi. Một bóng đen bỗng hiện ra trước mắt, gã chưa kịp nhìn rõ thì trên tay đã rỗng tuếch.
"Meo meo!!"
Mèo đen ngậm báng súng vọt trở về trên vai Lam Anh, hung hăng nhả ra, miệng nó nhỏ quá mà lại bắt nó ngậm khẩu súng đáng ghét này!
"Mày! Mày!!"
Bên kia, gã đàn ông run tay chỉ chỉ vào thân hình nhỏ gầy của Kim Như hiện ra bên ánh lửa. Cơ thể không khống chế nổi sợ hãi mà run lên, nhưng ánh mắt nhìn vẫn hung ác nham hiểm. Chết tiệt! Gã đã sớm biết con bé này rất lợi hại, chỉ trách gã quá tự tin vì đã nương nay với nó, gã hối hận muốn chết. Gã muốn thương lượng nhưng trên tay Kim Như đã hiện ra ánh lửa xoay tròn thành quả cầu, ánh mắt quyết tuyệt!
Tên đại ca hoảng hồn, thực lực đồng hệ ập đến khiến gã không thở nổi, gã đột nhiên nhào về phía thiếu nữ đang đứng.
"Bọn nhóc khốn! Tao gϊếŧ mày!!!"
Thấy gã đàn ông vung nấm đấm sắt thép tới, mèo con kêu lên một tiếng nhỏ vụn, vui vẻ khi có kẻ nộp mạng đến. Lam Anh giơ tay đè lại móng vuốt của nó, khi gió lạnh ập đến trước mặt, cô cúi thấp người đồng thời đấm mạnh vào bụng gã ta, để chắc ăn, cô phủ thêm một tầng mỏng năng lượng không gian hệ nữa.
"Hự!"
Gã ta chỉ cảm thấy một lực lượng nặng nề ập tới, dưới bụng đau tới mức không có cảm giác, gã ta khuỵu ngay xuống.
Lam Anh lùi lại, quan sát kĩ thì hóa ra là nấm đấm của mình đã xuyên qua giữa bụng gã, mu bàn tay phải nhỏ xuống từng giọt máu tí tách, thậm chí có cả mảnh nhỏ nội tạng. Lam Anh ra tay như vậy khiến mèo đen rất hưng phấn, run đuôi trên vai cô.
"Đáng đời!" - Kim Như mở miệng phẫn nộ nói, hỏa cầu định vung ra thì Lam Anh cản lại, nhỏ giọng:
"Bảo toàn lực lượng, tôi cảm giác có cái gì đó sắp đến..."
"Hả?"
Kim Như thấy lạ nhưng vẫn thu hồi năng lượng vừa tạo. Nhìn xung quanh, mọi người đã thức giấc hơn phân nửa mà nhìn thấy mọi tình huống bên này, có nhiều người lộ ra ánh mắt mừng rỡ vì được cứu, nhìn về phía Tô Kim Như tỏ vẻ biết ơn. Lam Anh nhíu mày nhìn bầu trời, Kim Như đưa cô một cái thủ thế ok, nói nhỏ:
"Tôi đến trễ, bọn họ so với tôi còn bị ức hiếp thê thảm hơn rất nhiều..."
Lam Anh gật đầu coi như đã hiểu tình hình, trong khi mọi người chỉ trỏ ồn ào, cô nói lớn, giọng vang tới tai từng người:
"Mọi người chuẩn bị, sắp có động vật biến dị đến!"
"Cái gì? Động vật biến dị?"
"Là thứ gì vậy?"
"Cô bé, cô đang nói cái gì? Đừng hù dọa mọi người."
...
Kim Như cũng sững sờ, có lẽ là nhớ tới cái gì đó, sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch vì sợ hãi, vì để mọi người tin tưởng không ồn ào, cô ấy cũng hô lớn:
"Là quái vật ăn thịt người, mọi người mau trốn đi!"
Tiếng gió lạnh ngắt thổi ngang qua, trên bầu trời, một đám đen đang kéo tới....