Hoàn Lam Anh

Chương 59



"Tang thi vương, hoan nghênh giá lâm!"

*

Bầu trời âm u chỉ một màu xanh đen ám trầm, những đám mây với hình thù và màu sắc kì dị tụ tập giữa đất trời như muốn sụp đổ xuống.

Con đường trở nên tối tăm hơn.

Gió lạnh thổi qua, cuốn đi những rác thải chung quanh mặt đất, tạo ra tiếng vang xào xạc.

Xa xa có âm thanh tang thi gầm thét, làm khung cảnh chiều tối trở nên ghê rợn hơn bao giờ hết.

"Meo..."

Một tiếng mèo kêu vang lên, càng khiến cho người ta như có cảm giác bước chân vào nơi có vô số nấm mồ. Những kiến trúc liên tục lùi lại theo bước chân, thay vào đó là hoàn cảnh đổ nát, những ngôi nhà và cây cối sụp đổ, đường lộ vỡ vụn...

Lam Anh chạy theo con mèo, ánh mắt nhìn con vật nhỏ trở nên u ám, thì thầm cho chính bản thân mình:

"Nó, mang mình đi nơi nào..."

Lam Anh âm thầm gọi hệ thống chuyển hoán tinh hạch thành năng lượng tinh nguyên, sẵn sàng cho bất cứ tình huống hung hiểm nào. Đó là những viên tinh hạch tang thi cấp 2 mà cô nhặt được, nó có thể để cô trụ vững một trận chiến với ba, bốn con tang thi cấp 3.

Cuối cùng, Lam Anh nhìn thấy con mèo đen dừng bước trước một công trình tồi tàn với những bức tường, sắt gỉ và những thanh gang thép nứt gãy.

Con mèo nhảy lên, phút chốc đã vọt cao ba bốn mét.

Giữa đống đổ nát, một bóng hình đứng nghiêm ở đấy.

Tim Lam Anh muốn ngừng đập. Cô cảm nhận được, một sự lạnh lẽo đang từng chút mà len lỏi vào tâm trí.

...Sợ hãi...

Theo bản năng, chân Lam Anh ngừng lại, thân thể lặp tức rơi vào trạng thái đề phòng cực độ, đến mức bắp đùi cũng lặng lẽ run rẩy.

Con mắt biến dị biến đổi, con ngươi hóa thành màu xám tro.

Rốt cuộc thì, cũng đã nhìn rõ...

Một thân hình cao lớn với cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy đen sáng bóng, trông không ghê rợn mà như là đang mặc một bộ áo giáp.

Phía sau đó là gì, có một cái đuôi to thoắt ẩn thoắt hiện?

Nhìn kỹ, đó là một...sinh vật nam tính!

Khuôn mặt thiếu niên ưa nhìn, sống mũi cao, môi mỏng, đầu tóc ngắn đen nhánh. Chỉ là đôi mắt khiếp người, đôi mắt con người vốn là tròng đen, nhưng thiếu niên đó, tròng mắt lại là màu đỏ tươi như máu.

Màu đặc trưng của tang thi cao cấp!

"Meooo..."

Con mèo đen nhảy lại gần thiếu niên, bốn chân phủ xuống, bộ dạng vô cùng thuần phục.

Giọng nói của thiếu niên vang lên giữa nền trời u ám:

"Mèo đen, mày mang đến con mồi gì đây?"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp, nếu bình thường thì có lẽ sẽ khiến con gái cảm thấy mê muội. Tuy nhiên giọng nói đó lại đặt trong hoàn cảnh này, khiến người ta không rét mà run.

Lam Anh siết chặt nấm đấm đầy mồ hôi trong lòng bàn tay, năng lượng dị năng điên cuồng chuyển động trong thân thể, hơi thở cũng trở nên nặng nề khi nghe câu nói đó.

Con mồi, con mồi? Quả nhiên, con mèo đó...

Lam Anh có thể biết được, đôi mắt của thiếu niên đang nhìn thẳng vào cô không hề có một chút thú vị. Không cao ngạo, không khinh khỉnh... Thiếu niên chỉ nhìn, đã khiến Lam Anh cảm thấy áp lực.

Đây là, thực lực áp chế tuyệt đối.

Thiếu niên bỗng cười, tiếng cười khàn đặc khó nghe, không khí càng âm u nặng nề. Mèo đen run rẩy không dám quăng đuôi, bộ lông đen xìu xuống, cúi đầu.

Quá chói tai, Lam Anh thấy đầu óc mình kêu lên ong ong, tên này, là tang thi cấp cao, so với Hoàn Lam Anh hồi đầu mạt thế biết bao nhiêu lần?

Thiếu niên khoanh tay, giọng nói của hắn lại vang lên:

"Mèo đen, ta không cảm nhận được gì cả."

Thiếu niên chỉ liếc nhìn xuống chân, con mèo bỗng sợ hãi kêu lên vài âm thanh nghèn nghẹn.

Lam Anh thầm đếm trong đầu, gọi hệ thống Đối Kháng Mạt Thế, lúc này, cô đã hiểu chỉ có chính mình mới cứu được mình, Hệ Thống AinX đã lặn mất tăm tích.

Ba, hai, một..!

"Ầm!"

Lam Anh không phát động tấn công ra âm thanh, mà là lực lượng bùng nổ in hằn một dấu chân lên mặt đất. Vèo!

Chớp mắt một cái duy nhất, cô đã quăng xa nơi hai thứ sinh vật quái dị kia ra trăm mét.

Lam Anh chỉ biết là mình phải chạy thật nhanh, điên cuồng vọt chạy, cô sẽ phải chết nếu ở lại nơi đó thêm một phút!

"Đừng chạy mà, ta vẫn chưa..."

Giọng của tên điên kia lại vang lên, cả người Lam Anh run cầm cập, tốc độ dưới chân vọt tới cực hạn. Rồi bỗng nhiên, Lam Anh giật mình khiếp sợ.

Hai chân chạm đất dừng ngay lặp tức, bật lùi lại xa đến hai mét!

"Roạt!!!"

Ở vị trí cũ mà chân cô vừa bước tới, trong không trung - giữa không khí mở ra một cái khe đen ngòm, không gian bị xé ra một vệt nứt, giống như một tờ giấy bị chọc thủng một vết rách.

Giáp đen lộ ra ngoài, thiếu niên bước ra từ cái khe đen giữa không trung.

Khoảnh khắc này, Lam Anh đã biết mình không thể thoát khỏi một trận chiến, vì sống còn.

...

"Chạy cũng tương đối đó!"

Thiếu niên vừa đặt chân xuống mặt đất, vết rách không gian ngay lặp tức liền trở lại, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của Lam Anh. Tuy nhiên, tên đáng sợ này vẫn đang đứng trước mặt cô với ánh mắt và nụ cười quỉ dị.

Có thể xé rách cả không gian, dị năng của cô liệu có thể chống đỡ nổi không. Hắn vẫn chưa có ý định ra tay, nhưng Lam Anh cũng không dám thử trước, hắn là sinh vật gì, đẳng cấp bao nhiêu, còn chiêu thức nguy hiểm nào nữa... Tất cả những thông tin đó, một mống thôi Lam Anh cũng không biết.

Ánh nhìn ác liệt của thiếu niên chiếu thẳng vào cô gái, giống như nhìn một con cừu non, chất giọng khàn khàn khó nghe mà nói:

"Đã mèo đen đưa ngươi đến đây, vậy chơi một chút đi!"

Lam Anh giật mình, thiếu niên đột nhiên nhảy lên cao, ngồi gác chân trên một bức tường đã vỡ nát. Trước ánh mắt đề phòng và nghi ngờ của cô, thiếu niên nở một nụ cười mỏng và rộng, cơ hồ muốn kéo khóe miệng đến mang tai. Dĩ nhiên, đều là do Lam Anh sợ hãi mà tưởng tượng, thực tế đâu có vậy.

Giữa màn đêm u ám, câu nói kinh tủng vang lên:

"Mèo con, chế độ gϊếŧ chóc. À, không!"

"Chế độ gϊếŧ người!"

...

Nụ cười đó làm Lam Anh lặp tức cảm thấy rờn rợn, quả nhiên, tiếng gió lạnh ngắt thổi qua phía sau lưng. Cô quay phắt lại, nhảy lùi xa nơi vị trí cũ đến năm mét.

"Meo! Meo!!"

Con mèo tự lúc nào đứng phía sau. Nó gào lên, trên người nó giờ đây nhìn không ra là bộ lông đen nữa, mà giống như bị bao bởi loại khói đen đặc sền sệt.

Hai tai kéo dài và nhọn ra, râu bên mép cũng biến nhọn nhìn rất hung tợn. Cái đuôi đen giống cơ thể nó, màu đen uốn lượn như một loại chất lỏng bốc lên khói đặc.

Hắc Ám đã bao phủ lên toàn cơ thể biến nó thành một con mèo nhìn vô cùng dữ tợn.

"Meo, meo!"

Không giống thú tang thi, cũng không giống thú biến dị bởi đôi mắt của con mèo vẫn là màu đen.

Toàn bộ lông tóc dựng đứng lên, Lam Anh vừa điên cuồng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, con mèo đã nhào đến, nó lao thẳng đến vị trí cổ của Lam Anh, nhe răng chực cắn.

Tốc độ nhanh đến mức con mắt biến dị chỉ bắt được một bóng đen, xúc cảm trên làn da ở cổ trở nên lạnh băng, Lam Anh vung tay tạo một màn nước chắn lại, chân di động lùi lại ba bước.

"Meo!"

Vụt!

Bóng đen biến mất, con mèo nhảy chồm lên đầu cô, bộ mặt mèo vô cùng hung tợn với hai cái tai nhọn hoắt đó. "Vèo! Vèo!" Lam Anh cũng không nương tay, hai không gian lát cắt vọt thẳng ngang đỉnh đầu, hiển nhiên con mèo không hề trúng đòn nhưng vẫn bị cắt mấy cọng lông đuôi chỉa ra. "Ngaooo."

Con mèo quăng đuôi lần nữa vọt tới, tim Lam Anh đập thình thịch căng thẳng quan sát. Trong đêm tối, bóng con mèo đen càng quỉ dị. Ván nước mỏng manh phát ra, chặn lại hướng con mèo lao tới.

"Xèo xèo xèo..!"

Những sợi khói Hắc Ám trên mình nó va chạm vào ván nước trong suốt, phát ra âm thanh ăn mòn đặc biệt, giọt nước văng tung tóe.

Bỗng nhiên, tia ánh sáng nhỏ lóe lên ngay trước mắt cô! Lam Anh tung nấm đấm mang theo lực lượng lao tới, đồng thời tay trái cũng từ không gian lấy ra một thanh thép quét tới nó. Công kích ra liên tục, mèo đen vừa đến gần vừa né tránh, khi nấm đấm tấn mãnh đập tới, dưới cổ cô cũng đột nhiên mát lạnh. "Bịch!"

"Ư..."

Nắm tay đụng trúng thân con mèo nhỏ xíu, phát ra một âm thanh như đấm vào bịch bông. Lam Anh thấy rõ, trước khi con mèo lần nữa dùng móng vuốt lóe sáng đâm vào cổ mình, Lam Anh vận dụng năng lực. Vụt! Thân hình cô vụt biến vào không khí.

"Meo?"

Con mèo mất đi mục tiêu chưa đầy nửa giây, thân mình nó rơi xuống với bốn chân nhẹ nhàng đặt trên đất. Mèo đen ngó bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy Lam Anh đang đứng cách xa nó mấy chục mét trên con đường đá.

Lam Anh đưa ngón tay lau vết máu rỉ ra dưới cổ, vệt máu muốn chạm vào động mạch, đây là lần đầu cô chạm trán với một thứ khó đánh như vậy. Lực lượng cơ thể đối với nó vô dụng, cú đấm vừa nãy của cô nếu là tang thi cấp 2 đã sớm lủng sọ não, nó thì lại nhờ ám hệ phủ quanh bộ lông đen hút lực lượng công kích mà cô tạo ra. Con mèo với ưu thế tuyệt đối về tốc độ và thân hình nhỏ nhắn của nó, suýt đã lấy mạng cô.

Đôi mắt của Lam Anh phát ra âm lãnh, khi tiếng nói của thiếu niên vang lên phá tan thủ đoạn của cô:

"Là dịch chuyển đi? A, thuấn di nhờ không gian, cũng không quá tệ..!"

Tên đó lại nở nụ cười đầy quái dị:

"Xem ra nếu cứ kéo dài, con mèo này sẽ bị ngươi làm thịt mất!"

Hắn đứng dậy vươn vai khiến tóc gáy Lam Anh lại dựng đứng, hắn, đã muốn hành động rồi sao...

"Dù sao cũng là thức ăn của ta, sao có thể để ngươi gϊếŧ chết dễ dàng như vậy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv