"Hạo Vân, em đến rồi ..." Mộc Nguyệt Dung cười làm lành một tiếng, vội vàng đi ra đón, nói : "Chị và Tiểu Phượng đang nói đến chuyện thích khách, cũng không biết là ai thiếu đức như vậy, phái người đến ám sát em, giá họa cho Nam Cung thế gia chúng ta ..."
"Thật không?" Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười lạnh, nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị Phượng, chị thấy thế nào?"
"Là chị làm!"
Long Hi Phượng đột nhiên thừa nhận : "Hạo Vân, chuyện này là do chị làm, chị muốn mượn cơ hội này để làm cho em và mẹ tốt hơn thôi ... Chị biết em có tâm tư với mẹ, chị cũng biết mẹ động tâm với em. Cả hai đều có ý với nhau, vì sao lại không đến cùng nhau?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên đỏ ửng.
Phương Hạo Vân thì thản nhiên nói : "Mục đích thật sự chỉ có nhiêu đó?"
"Vậy Hạo Vân cảm thấy chị còn có mục đích nào nữa sao?" Trong đôi mắt đẹp của Long Hi Phượng hiện lên vài tia khác thường, hỏi : "Hạo Vân, có phải em đang hoài nghi chị, đúng không?"
"Không có!" Phương Hạo Vân cười nói : "Em chỉ muốn nghe chuyện hồ đồ của chị thôi ..."
"Cái đó cũng không phải là chuyện hồ đồ gì cả, là do mẹ đoán bậy thôi ... Như vậy đi, không còn sớm nữa, chị đi chuẩn bị bữa tối. Mẹ à, mẹ ở lại nói chuyện với Hạo Vân đi ..." Không biết vì sao, dưới cái nhìn chăm chú của Phương Hạo Vân, sắc mặt của Long Hi Phượng trở nên rất mất tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác e ngại nữa, bà ta vội vàng tìm cớ rời đi.
Phương Hạo Vân cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn chuyển ánh mắt về hướng Mộc Nguyệt Dung, nói : "Chị Dung, nãy giờ hai người nói gì em đều nghe thấy .. Em cũng không biết là chị Phượng vì muốn tác hợp cho chúng ta mà phải phí nhiều công sức như vậy ... sự xuất hiện của Đường Vĩ tuyệt đối không phải là trùng hợp ... Theo em được biết, ba năm trước Đường Vĩ đã biến mất thần bí, chị Phượng có thể tìm được hắn, quả thật cũng tốn không ít ..."
Lời này vừa nói ra, thân mình của Mộc Nguyệt Dung lập tức run lên : "Ý của em là, tiểu Phượng có ý đồ khác với em?"
"Em không biết!'
Phương Hạo Vân cười nói : "Vấn đề này em không trả lời cho chị được, có lẽ bản thân chị cũng có thể đi tìm đáp án ... Được rồi, không nói về mấy chuyện đáng ghét này nữa. Chị Dung, lần này em đén đây, chính là đặc biệt đến thăm chị .. Ngày đó em làm mạnh quá, làm cho chổ đó của chị sưng đỏ lên, cũng không biết là có tốt hay chưa ..."
"Tốt rồi ..." Mộc Nguyệt Dung khẽ đáp một tiếng, xấu hổ đỏ mặt. Phương Hạo Vân cười nói : "Để em nhìn xem xem ..." Nói xong, bàn tay của hắn liền đưa xuống phần dưới của Mộc Nguyệt Dung, bắt đầu xoa nắn chổ đào nguyên ấy.
"Ưm..."
Trong hơi thở của Mộc Nguyệt Dung phát ra một tiếng thở dốc nhỏ, run run vài cái không tự chủ, nói : "Hạo Vân, ôm chị lên giường ..." Tình yêu đối với một oán phụ khuê phòng như Mộc Nguyệt Dung mà nói, giống như là thuốc phiện vậy, chỉ cần đụng vào một lần, thì sẽ nghiện ngay lập tức. Sự vui mừng trong lòng đã làm cho bà quên mất cái rụt rè và tôn nghiêm của bản thân.
Phương Hạo Vân giang hai tay ra ôm lấy Mộc Nguyệt Dung, khiêng lên trên vai, nhẹ nhàng đặt thân thể thành thục của bà lên trên cái giường lớn kia, rồi cúi đầu xuống, tham lam hít lấy hương vị của người đàn bà thành thục, bàn tay to của hắn cũng chạy loạn không ngừng trên cơ thể của Mộc Nguyệt Dung.
Hai má của Mộc Nguyệt Dung đã sớm đo ửng, ý loạn tình mê, liên tục rên nhỏ, đưa tay ôm lấy đầu của Phương Hạo Vân, ánh mắt mê ly khiêu khích Phương Hạo Vân, tay nhỏ không ngừng vuốt ve lưng của hắn.
Chỉ sau một hồi, thân thể của Mộc Nguyệt Dung không còn gì che đậy nữa, lộ ra trước mặt của Phương Hạo Vân, má phấn đỏ bừng, mặt ngọc thẹn thùng, con mắt nửa khép nửa mở.
Phương Hạo Vân giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ vậy, ánh mắt đảo liên tục, hé miệng cười khen : "Chị Dung ... chị đúng là một vưu vật..."
Mặt đỏ lên, hờn dỗn một tiếng, Mộc Nguyệt Dung nói : "Em còn chưa lên ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, lập tức bắt đầu cuộc chinh phạt.
"Chị Dung, lúc trước có từng nghĩ đến đàn ông chưa?" Khi Phương Hạo Vân leo lên người của Mộc Nguyệt Dung, hắn khẽ cắn vành tai của bà, hỏi như hấp dẫn.
Mộc Nguyệt Dung bị hắn hỏi làm cho xấu hổ, hung hăng nhéo một phát vào eo của hắn, sẵng giọng nói : "Không có ... trước khi cùng em, chị căn bản là không có ý tưởng vượt qua lễ chế ..."
Phương Hạo Vân lắc đầu thở dài : "Xem ra chị đúng là một liệt phụ trinh tiết ..."
Mộc Nguyệt Dung xoay người, ghé vào ngực của Phương Hạo Vân, cười mờ ám : "Hạo Vân, em làm loại chuyện này thuần thục như thế, em nói nghe xem, em đã lên giường với bao nhiêu đàn bà rồi?"
"Ha ha ..." Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, bàn tay sờ lên cổ của Mộc Nguyệt Dung, tay kia thì dừng lại ở mông, nhẹ nhàng bóp nhẹ vài cái, làm cho Mộc Nguyệt Dung thở gấp không thôi.
Chuyện kế tiếp đương nhiên là không cần phải nói nữa rồi, trước khi Long Hi Phượng đến, bọn họ đã đại chiến ba hiệp với nhau, liên tiếp đạt đỉnh cực khoái ba lần.
Sau khi xong việc, Mộc Nguyệt Dung đột nhiên nói : "Hạo Vân ... cẩn thận tiểu Phượng ... Nhất là khi lên giường với nó ... Em không được hiểu lầm... chị không phải muốn tranh giành tình nhân cái gì cả, Hạo Vân, có một số việc chị không muốn nói, nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, chị không thể không nói ... Tiểu Phượng vẫn muốn trả thù em"
"Có ý gì?" Con mắt của Phương Hạo Vân chợt sáng lên, nói : "Chị Dung, quan hệ mẹ con của hai người gần đây không tệ mà, sao chị lại có thể nói xấu sau lưng chị ấy ..."
"Không phải..."
Mộc Nguyệt Dung sợ Phương Hạo Vân hiểu lầm, vội vàng nói thêm : "Hạo Vân, em nghe chị nói hết đã, chị không phải là muốn ly gián gì đâu ... Hơn nữa quan hệ của chị và tiểu Phượng cũng không tồi. Chị chỉ không muốn đứa nhỏ này làm ra chuyện điên rồ thôi, chị cũng không hy vọng em gặp chuyện không may ..." Mộc Nguyệt Dung thành thật nói.
Chuyện cho đến bây giờ, bà lại không muốn nó thay đổi nữa.
Tuy rằng mất đi tôn nghiêm và cao ngạo, nhưng ít nhất vẫn có thể được yên ổn.
Giải quyết như vậy so với Long gia còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Cái này gọi là thượng không đủ, còn đỡ hơn hạ có thừa.
"Chị Dung, chị cảm thấy với năng lực của chị Phương, có thể làm em bị thương sao, có thể làm hại em sao?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!" Mộc Nguyệt Dung nói : "Tên phục kích em là điềm báo trước .. Bây giờ chị đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, tiểu Phượng muốn nhân cơ hội lên giường để hút lấy công lực của em, sau đó dạy dỗ em thành nô lệ ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười, hắn nhéo một cái lên mông của Mộc Nguyệt Dung, nói: " Chị Dung, lời nói hôm nay đã đủ chứng minh sự trung thành của chị đối với em rồi .. Trên thực tế, những lời chị nói em đều biết cả, tâm tư của chị Phượng đã sớm nhận ra rồi ..."
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Chị tốt nhất là nên nói chuyện với chị ấy đi, nếu không ... chị ấy sẽ phải trả giá vì hành vi ngu xuấn của chị ấy ..."
"Chị biết rồi ..."Mộc Nguyệt Dung âm thầm kinh hãi, và đồng thời cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn sáng suốt của mình, nếu không thì có trời mới biết Nam Cung thế gia sẽ gặp phải đả kích thế nào.
Sau khi rời hội sở xong, Phương Hạo Vân một lần nữa gặp sát thủ.
Tuổi của tên sát thủ lần này rất trẻ, theo vẻ bề ngoài thoạt nhìn, cũng chỉ mới mười bảy mười tám thôi, chỉ là sát khí phát ra từ trong người hắn ta thì không thể nào khinh thường được.
Đương nhiên, đối với Phương Hạo Vân mà nói, tên sát thủ này căn bản không đáng là đối thủ để hắn tôn trọng.
"Nhóc đi tìm chết à?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói : "Ông trời rất có đức, anh không nhất định phải giết chết nhóc, nhưng anh muốn biết, rốt cục là ai làm chuyện nhàm chán như vậy ..."
"Chờ mày xuống địa ngục, mày đi hỏi đi ..." Tên sát thủ trẻ tuổi quát lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, tay trái cầm đao, tay phải cầm súng, lao đến hướng của Phương Hạo Vân.
Trong đôi mắt đen của Phương Hạo Vân hiện lên một tia khinh thường và khinh miệt, Thiên Phạt trong tay lập tức va chạm với đao trong tay của tên sát thủ trẻ tuổi kia.
Sau khi va chạm, tên sát thủ trẻ tuổi bị lực phản chấn đánh lui về sau, khóe miệng hiện ra một chút máu.
Tuy rằng vừa mới giao đấu một chiêu, nhưng tên sát thủ trẻ tuổi này đã biến trận này không thể trì hoãn được.
"Nhóc rất có tố chất làm sát thủ ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Nói cho anh biết ai mướn nhóc, anh có thể dạy cho nhóc một ít công phu chân chính, với tiềm năng của nhóc, trong vòng ba năm nhất định sẽ trở thành một sát thủ lợi hại ..."
"Nằm mơ ..."
Tên sát thủ trẻ tuổi quát lạnh một tiếng, triển khai tấn công với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh hắn, Thiên Phạt đặt lên trên cổ của tên sát thủ này, thản nhiên nói : "Anh đã nói rồi, tư chất của nhóc không tồi, nhóc không nên chết hôm nay ..."
Tên sát thủ trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, đao trong tay chém ngược về sau, trong lúc Phương Hạo Vân tránh thoát một đao này thì nhanh chóng rời xa khỏi Phương Hạo Vân khoảng vài mét, ngạo nghễ đứng thẳng, sát ý vẫn cao như cũ.
"Thiên phú của nhóc quả thật không tồi, chỉ là đáng tiếc ..." Phương Hạo Vân mỉm cười nói, Thiên Phạt trong tay hơi giơ lên, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí. Khi Phương Hạo Vân cầm Thiên Phạt chém ra, thì hầu như đã không cho tên sát thủ trẻ tuổi này cơ hội nào cả, trong chớp mắt, cổ của hắn, ngực của hắn đã xuất hiện máu.
Tên sát thủ trẻ tuổi bởi vì đổ máu nhiều nên sắc mặt đã tái nhợt, nhưng hắn vẫn đứng bất động như trước.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Anh đã cho nhóc cơ hội rồi, đáng tiếc là nhóc không biết nắm bắt ..."
Tên sát thủ trẻ tuổi vất vả nói ra âm thanh từ kẽ miệng : "Cũng không phải là không có ai giết được mày .. Phương Hạo Vân... quả nhiên rất mạnh, có điều mày đừng đắc ý, cho dù tao chết, người khác cũng nhất định giết chết mày ..."
"Anh vô cùng hứng thú với lai lịch của nhóc" Nói xong, Phương Hạo Vân lao đến hướng tên sát thủ, ra tay như điện, chớp mắt đã điểm vài huyệt vị trên người tên sát thủ lại, giúp cầm máu. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
"Soát người!"
Khi Phương Hạo Vân vừa dứt lời, bốn phía lập tức xuất hiện mấy bóng người, rõ ràng chính là cao thủ của Thất Tinh Tài Phán sở.
Số 1 nhanh chóng lôi ra một tấm ảnh chụp trong cái bóp tiền của tên sát thủ trẻ tuổi này, trong hình có bốn người, trong số đó rõ ràng là tên sát thủ trẻ tuổi, ba người còn lại, theo tuổi tác và diện mạo cho thấy, hai người lớn tuổi hẳn là cha mẹ của hắn ta, người còn lại là em gái ...
"Nhóc sơ suất quá, làm một sát thủ, nhóc không nên phạm vào một sai lầm trí mạng như vậy ..." Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói : "Người nhà của nhóc sẽ chết vì sai lầm của nhóc ..."
Lời này vừa nói ra, tên sát thủ trẻ tuổi lập tức trở nên hồi hộp, nói : "Đừng ... đừng động vào họ ... cái đó căn bản không phải là người nhà của tôi ... tên ác ma này, không được đụng vào ... xin anh ... đừng mà ..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Mặc kệ bọn họ có phải là người nhà của nhóc hay không, thì bọn họ đều vì nhóc mà chết..."
Vừa nói xong, tên sát thủ trẻ tuổi lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình lắc lư, giống như là lúc nào cũng có thể ngã vậy.
"Quân đội!!!"
Tên sát thủ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, sau đó nói ngay : "Cầu xin anh có thể buông tha cho gia đình của tôi ..." Lúc nói xong lời này, tên sát thủ đã hết hơi, chỉ là đôi mắt của hắn vẫn mở to ra.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm khó dễ người nhà của nhóc đâu ..."
Phương Hạo Vân ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt mí mắt của tên sát thủ, sau đó, hắn xoay người lại, nói với số 1 : "Hậu táng ..."
Tuy rằng là đối thủ.
Nhưng Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, tên này là một đối thủ đáng để tôn kính.
Số 1 tuân lệnh, lập tức ôm lấy xác của tên sát thủ trẻ tuổi biến mất trong bóng đêm, còn sáu người vẫn tiếp tục âm thầm đi theo Phương Hạo Vân.
Làm một sát thủ, ám sát thất bại, có được kết quả như vậy cũng đã không tồi rồi.
Đứng trong bóng đêm, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười lạnh : "Tính nhẫn nại của mình là có giới hạn ..." Sau đó móc điện thoại ra gọi cho Trần Thanh Thanh.
Trong điện thoại, Phương Hạo Vân nói : "Chị Thanh Thanh, em vừa mới giết chết một sát thủ do quân đội phái đến ... Bọn họ đang không ngừng khiêu khích tính nhẫn nại của em ..."
"Hạo Vân, tin tưởng chị, chuyện này giao cho chị xử lý ..." Trần Thanh Thanh nói : "Chị có thể xử lý tốt chuyện này, ngàn vạn lần em đừng xúc động ..."
"Chị Thanh Thanh, nể mặt của chị, em nhẫn nại một lần nữa ... Nếu có lần sau, chị trở về giúp em luôn ..." Ý của Phương Hạo Vân rất rõ ràng, nếu còn một lần nữa, hắn sẽ triển khai hành động. Theo tình báo của gia tộc thủ hộ cho thấy, ý kiến của cấp trên đối với hắn vẫn chưa thống nhất, một số người hy vọng có thể hợp tác với Phương Hạo Vân, mà những người khác thì có ý tưởng ngược lại, bọn họ rốt cục vẫn cảm thấy rằng Phương Hạo Vân không thể khống chế. cảm thấy rằng nên tiêu diệt cho thỏa đáng. Phương Hạo Vân quyết định tìm thời điểm thích hợp, tiến hành trừng phạt nhất định đối với đám người này.
Cúp điện thoại của Phương Hạo Vân xong, Trần Thanh Thanh liền gọi điện cho ông ngoại Lã Thiên Hành.
Trong điện thoại, giọng nói của Trần Thanh Thanh vô cùng căm tức : "Ông ngoại, Hạo Vân bị ám sát, sát thủ đến từ quân đội ... cái này rốt cục là sao ..."
Lã Thiên Hành vừa nghe thấy thế, lập tức run lên, vội nói : "Không có khả năng .. quân đội không có khả năng chủ động tấn công Hạo Vân ... Thanh Thanh, hãy nghe ông nói, chuyện này nhất định có hiểu lầm ..."
"Ông ngoại, không cần nói nữa" Trần Thanh Thanh cả giận nói : " Hạo Vân nói, còn một lần nữa thì hắn sẽ triển khai hành động .. Đến lúc đó, con nhất định sẽ đứng về phía của Hạo Vân ..."
"Hồ đồ!" Lã Thiên Hành giận dữ nói : "Thanh Thanh, con không thể làm chuyện hồ đồ như vậy, bây giờ còn là người phụ trách của căn cứ SeeDs, con không thể hồ đồ như vậy ... Nhớ kỹ, nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ chính là làm ổn định Hạo Vân lại, ngàn vạn lần đừng để nó làm ra chuyện tổn hại quốc gia, tổn hại dân chúng"
"Hừ!"
Trần Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, nói : "Ông ngoại, rốt cục là ai đang gây tổn thất đến lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, con nghĩ trong lòng ông nhất định rõ ràng ... Đám chính khách điếc không sợ súng này, ông tốt nhất là nên cảnh cáo bọn họ đi, nếu không thì bọn họ sẽ bị trừng phạt đấy ..."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng của Lã Thiên Hành liền run rẩy một chút, đang nổi giận đùng đùng. Có điều đến cuối cùng ông ta vẫn không nổi giận được. Mà nhỏ giọng nói : "Thanh Thanh, con đừng vội, chuyện này con và ông cần phải nhất trí, thế lực của Hạo Vân rốt cục là lớn bao nhiêu, con và ông đều rất rõ ràng, hơn nữa, con còn tận mắt nhìn thấy, nhưng đám chính khách cao cao tại thượng này lại không tin. Tin tưởng ông, ông sẽ cố gắng khuyên bảo bọn họ ... Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng mà ông cần thời gian"
"Con mặc kệ!"
Trần Thanh Thanh quả quyết từ chối lời đề nghị của Lã Thiên Hành, lập tức nói : "Ông ngoại ... cái nên nói con đã nói rồi, chuyện nên làm con cũng đã làm rồi ... Về phần sau này làm sao, hoàn toàn là do đám chính khách ấy quyết định ... Ông ngoại, con xin khuyên ông một câu, đừng có lún quá sâu ..."
"Haizzz ..."
Lã Thiên Hành thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Con đường phía trước rất khó khăn, nhưng ông không thể nào từ bỏ được.
Mặc kệ là bên phía chính khách, hay là từ Phương Hạo Vân.
Thì hai người này ông ta đều không thể đắc tội nổi. Vì lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, ông không thể nào từ bỏ được.
................................
Ngày sinh dự tính của Trương Mỹ Kỳ đã được tính chính xác rồi, Trác Nhã đã chuẩn bị vài chuyên gia phụ sản ở lại Phương gia để làm hộ lý đặc biệt.
Tạ Mai Nhi cũng tạm thời giao công việc lại cho người khác, canh giữ bên cạnh Trương Mỹ Kỳ, thuận tiện nói chuyện với cô. Hai chị em đã lâu rồi không gặp, lần này ở chung, có rất nhiều chuyện cần để nói.
Tạ Mai Nhi kể ra sự gian khổ trong quá trình xây dựng sự nghiệp của mình, Trương Mỹ Kỳ cũng kể lể sự vất vả trong quá trình mang thai của mình cho Tạ Mai Nhi nghe. Có điều, nói đến cục cưng trong bụng, lòng của cô lại ngọt ngào không thôi.
Phương Tử Lân cũng đã nghĩ giúp tên của cháu nội rồi, Phương Thiên Hùng.
Một cái tên rất bá đạo.
Đối với tên này, Trương Mỹ Kỳ vô cùng hài lòng.
Tuy rằng cô thích con trai có thể sống bình yên cả đời, nhưng mà nếu như nó cũng giống như ba của nó, thành tựu vô cùng lớn, thì sẽ là một lựa chọn không tồi.
Trước đó vài ngày, dì Bạch đã nói qua với cô rằng, sau này hy vọng đứa nhỏ có thể đến gia tộc thủ hộ. Đối với chuyện này, sau khi trưng cầu ý kiến của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ liền đồng ý.
Trước khi sinh ra, Phương Thiên Hùng đã nhận được vô số lời mời, một hệ thống huấn luyện nhất định.
" Mai Nhi, Mỹ Kỳ ... hai đứa nói chuyện hoài, không biết ăn cơm sao ... Mẹ đã chuẩn bị cơm trưa tốt rồi. Hai đứa xem, đã qua giờ ăn rồi, mẹ mang lên cho hai đứa luôn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm ..."
Tạ Mai Nhi đang muốn nói chuyện, nhưng lại có người đẩy cửa đi vào.
"Không biết có chuẩn bị cơm cho mình không nhĩ?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, ánh mắt đảo qua ba người, cười nói : "Không bằng cả nhà chúng ta ăn cơm nha ..." Nói xoong, Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy Trương Mỹ Kỳ vào ngực, cười nói : "Em ôm chị trước ..."
Tạ Mai Nhi và Trác Nhã lập tức đi ra ngoài ngay.
Đi vào nhà ăn, Phương Hạo Vân nhìn thấy một bàn cơm đầy đồ ăn, lập tức nở nụ cười, nói : "Ha ha, phần lớn đều là những món mình thích ăn ... Chị Trác ... cảm ơn chị ..."
"Chị Trác?"
Tạ Mai Nhi dường như bị bất ngờ, hơi sửng sốt, nói ;" Hạo Vân, em đang hồ đồ à?"
"Không có!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Mai, chị mới về không lâu, có một số việc chị có thể không biết, chờ sau này có thời gian, em sẽ giải thích với chị ..."