Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 802




Nhìn thấy Phương Hạo Vân mang Thanh Âm rời đi, Tome hừ lạnh nói : "Hừ, sau này các ngươi không một ai chạy thoát, một mình vô đối mới chính là vương đạo ..."

"Thanh Âm, ta rất chờ mong biểu hiện của ngươi" Cười điên cuồng vài tiếng, Tome cũng phi thân vào trong Nữ Vu điện.

Bây giờ cô ta đã có được máu của Lang Vương và Bức Hậu, tính luôn máu của Đại Nữ Vu nữa, máu của ba đại ma đầu đã tề tụ lại, nếu cô có thể nghiên cứu chế tạo thành công máu hắc ác, vậy thì sao này thiên hạ sẽ là của cô.

.................................................. ............

Sau khi Phương Hạo Vân xác định thân phận thật của Thanh Âm, liền mang bà trở về Thiên Đạo, giao cho Nguyệt Như. CHo đến lúc này, Long Đầu và những nhân viên cao cấp của Thiên Đạo đều không biết Phương Hạo Vân đã cứu về hai bà mẹ vợ.

"Mẹ, thật là mẹ sao?" Nguyệt Như vội vàng nhào đầu vào lòng của Thanh Âm, giọng nói hơi nghẹn ngào.

"Con gái ngoan, là mẹ ..." Thanh Âm cũng nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Nguyệt Như, giọng nói cũng nghẹn ngào : "Con ngoan, là mẹ không tốt, đã để cho con lo lắng, bây giờ tốt rồi, mẹ đã trở lại, con cũng an tâm ..."

Quay đầu lại, Thanh Âm nói với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, con có việc thì cứ về trước đi, tối nay mẹ và Nguyệt Như ở đây, hai mẹ con cùng nói chuyện với nhau ..."

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Nguyệt Như một cái, sau đó lập tức rời đi ..."

Đi tìm Victoria, Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nhéo vài cái lên mông của cô,nói : "Tôi đã tìm được nước biến hình từ chổ của Tome, bây giờ cô dùng đi ..."

"Dạ ..." Victoria ngoan ngoãn cầm lấy bình nước thuốc, uống hết không chút do dự nào, rất nhanh, bộ dáng của cô đã thay đổi ... Chỉ là chuyện tiếp theo đã làm cho Phương Hạo Vân giật mình, sau khi bộ dáng của Victoria khôi phục lại, thì hô hấp của cô cũng dừng luôn, cả người té lăn ra đất.

Đợi khi Phương Hạo Vân hiểu được thì Victoria đã không thể nào cứu được nữa.

Nhìn con mắt xanh mái tóc vài, thân hình gợi cảm quyến rũ của Victoria, Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, Tome quả nhiên rất độc ác. Quả thật là ngay cả mình cũng khó lòng phòng bị.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, Victoria chết rồi, cũng làm cho hắn hơi đau lòng một chút.

Tuy rằng đã cứu Thanh Âm trở về, nhưng Phương Hạo Vân vẫn không dám chậm trễ, hắn cảm thấy rằng vẫn còn lo lắng. Cho nên luôn chú ý quan sát Thanh Âm.

Vài ngày sau, Phương Hạo Vân thường xuyên tiếp xúc Thanh Âm, thử vài lần, theo kết quả ban đầu, dường như toàn bộ đều là bình thường, không có gì là không ổn.

Còn Nguyệt Như vì mẹ được cứu trở về, cho nên cũng khôi phục lại tình cảm bình thường, hai người bắt đầu tận tình hưởng thụ lạc thú.

Có điều, mấy ngày nay khi Thanh Âm nhìn thấy Phương Hạo Vân, sắc mặt có vẻ không được bình thường. Bởi vì bà đã biết được chuyện của Victoria từ miệng của con gái.

Buổi chiều ngày thứ ba, dưới lời mời của Nguyệt Như, Trần Thanh Thanh, Đinh Tuyết Nhu cùng nhau đi đến Thiên Đạo. Ba cô lập tức thân thiết với nhau như chị em, cùng ăn cơm chiều xong, bọn họ liền trở về phòng ngủ.

Cùng ngủ với nhau trên một giường dường như là một sự kích thích tình cảm mãnh liệt lớn đối với bọn họ. Phương Hạo Vân thì mặc sức thi triển tài năng của mình, đồng thời đối mặt với ba cô gái mà không hề e sợ gì, bởi vì hiếm có cơ hội được hưởng thụ cùng lúc những thân thể xinh đẹp mê người này.

Trong ba cô, gan của Nguyệt Như hình như là to nhất, bởi vì cô nhận được nhiều tư tưởng phương Tây nhất, cho nên cô dùng hết sức mà khiêu khích thần kinh của Phương Hạo Vân, đồng thời còn vuốt ve cả Trần Thanh Thanh và Đinh Tuyết Nhu.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn với nhau, ba cô đều thỏa mãn ôm Phương Hạo Vân mà ngủ đi, chỉ có Phương Hạo Vân là vẫn còn sung sức, bàn tay to của hắn thỉnh thoảng lướt lên trên cái mông, bộ ngực của ba người mà xoa bóp.

Lúc nửa đêm, Phương Hạo Vân chợt giật mình tình lại, hắn cảm thấy có một luồng sát khí. Thiên Phạt trong cơ thể cũng xao động mạnh, ngay cả Tịnh Thế Tử Viêm cũng có dao động.

Sắc mặt của hắn vẫn không đổi, nằm đó như đang ngủ.

Một lát sau, cửa sổ bị người ta mở ra, nương theo ánh trăng, Phương Hạo Vân thấy có một bóng người nhẹ nhàng tiến vào, thân hình vô cùng nổi bật, xem ra là một cô gái, mà chỉ nhìn thân hình của cô ta thôi cũng khiến cho người ta có cảm thấy nhộn nhạo, không thể kìm chế được.

Cô gái bước vào trong phòng xong, cũng không làm gì cả, mà chỉ lẳng lặng nhìn Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân ty rằng nhắn mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cô gái kia.

Đúng lúc này, cô gái kia dùng tốc độ cực nhanh lao đến hướng của Phương Hạo Vân, cái tốc độ này làm cho người ta sợ hãi, đồng thời còn tung một chưởng lên ngực của Phương Hạo Vân

Phương Hạo Vân đã sớm đề phòng rồi, cho nên Tịnh Thế Tử Viêm liền tập trung lại bàn tay, tung ra một chưởng đón đỡ.

Hai chưởng chạm vào nhau trong nháy mắt, Phương Hạo Vân liền cảm thấy một luồng khí lạnh chết người từ bàn tay của đối phương đi theo bàn tay của mình nhập vào trong lòng, khí lạnh toát ra làm cho người ta muốn run lên.

"Cô là Bức Hậu?"

Phương Hạo Vân cũng đã đoán ra được người đến, hắn vận chân khí lên, lập tức bức khí lạnh xâm nhập ra khỏi cơ thể. Mà Bức Hậu đón một chưởng của Phương Hạo Vân cũng lui lại, toàn thân bị run lên kịch liệt, chỉ cản thấ rằng lực lượng của mình đang dần dần tan rã dưới sự uy hiếp của Tịnh Thế Tử Viêm.

Cô chấn động, kinh ngạc nói : "Tịnh Thế Tử Viêm đúng là khắc tinh của ta ..." Tuy rằng là một tiếng nói kinh ngạc, nhưng giọng nói của cô vẫn vô cùng mê người.

Lúc này Phương Hạo Vân cũng đã nhìn thấy được khuôn mặt của Bức Hậu rồi, không khỏi ngây người ra. Đó là một khuôn mặt cực kỳ dụ hoặc, dung mạo tuyệt đối không thua bất kỳ người đàn bà nào của hắn, chỉ có một chổ khác là trên mặt của cô toát ra một vẻ ngạo khí và âm lạnh, nhất là trong đôi mắt, tràn ngập sát khí.

Phương Hạo Vân ngây ngốc một chút, Bức Hậu vội vàng lui về phía sau, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, Nguyệt Như, Trần Thanh Thanh và Đinh Tuyết Nhu cũng giật mình tỉnh lại.

"Không sao cả, các em cứ việc ngủ đi, anh đi ra xem một chút, nhớ kỹ, không cần đi theo ... Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể giải quyết ..." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng rồi đuổi theo.

Theo khí tức của Bức Hậu, Phương Hạo Vân nhanh chóng truy đuổi.

Sau khi đã đến một khu rừng trên một ngọn núi, trong rừng cây đột nhiên truyền ra một giọng nói : "Không tồi nha, có thể theo kịp tốc độ của ta ..."

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, chỉ thấy phía trước là một cô gái cực kỳ quyến rũ, rõ ràng chính là Bức Hậu đã đánh lén mình.

"Bức Hậu, cô dẫn tôi đến đây, rốt cục là có việc gì?" Phương Hạo Vân rất rõ rằng. Đòn tấn công lúc trước của Bức Hậu chỉ là cho có thôi.

Mục đích cuối cùng của cô ta chính là dụ Phương Hạo Vân đến đây.

"Ha ha ..."

Bức Hậu mỉm cười nói : "Không hổ là tôn giả của gia tộc thủ hộ, quả thật là chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi. Đúng vậy, ta cố ý dụ ngươi ra đây ..."

"Cô không phải là muốn hợp tác với tôi chứ?" Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười trêu tức.

Trong con mắt của Bức Hậu hiện lên một sự kinh ngạc, dùng kiểu bước đi đúng kiểu một quý tộc cao nhã đi tới, đánh giá Phương Hạo Vân từ trên xuống dưới trong một lát, rồi dùng tay che miệng cười : "Một người tình rất là tuấn tú, nếu ngươi làm nô lệ của ta, thì đúng là một sự hưởng thụ không tồi ... Tôn giả, như vậy đi, ngươi thần phục dưới váy của ta, ta có thể tha chết cho ngươi, về phần gia tộc thủ hộ của ngươi, lần này ta không tính buông tha, bọn họ nhất định phải bị hủy diệt ..."

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười, nói :" Bức Hậu, tôi có thể hiểu như thế nào? Cô xỉn rồi à? Đương nhiên, những lời này của cô, tôi còn muốn trả lại cho cô ... Bởi vì đây là lời những lời tôi muốn nói cho cô biết ... cô lại đoạt lời nói của tôi trước ..."

Bức Hậu nhìn Phương Hạo Vân từ trên xuống dưới, trong mũi hừ lạnh một tiếng.

Vẻ mặt của Phương Hạo Vân vẫn bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn Bức Hậu, đồng thời cảm thấy hơi kì quái, tại sao Bức Hậu lại nói ra những lời điên khùng này vậy. Lực lượng của gia tộc thủ hộ và Darkness của gia tộc Morgan sàn sàn ngang nhau, bây giờ căn bản là không tồn tại vấn đề ai diệt ai.

Bức Hậu đẹp đến nổi muốn hút hồn người, một nụ cười cũng đủ để cho người ta tình nguyện chết. Phương Hạo Vân nhìn Bức Hậu lần này là lần thứ hai, nhưng bây giờ nhìn cũng muốn ngây người. Mị lực trên người của cô quả thật là người khác không thể so sánh được.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân không bị lung lạc tâm trí, tuy rằng con mắt của hắn đảo lên trên người của Bức Hậu, nhưng ý thức của hắn vẫn tỉnh táo.

Thấy Phương Hạo Vân bình tĩnh nhìn mình, hoàn toàn không bị vẻ đẹp của mình hấp dẫn quyến rũ, điều này làm cho trong lòng Bức Hậu hơi kinh ngạc, trước đây, chỉ cần là đàn ông bị cô thi triển mị công, thì khi nhìn cô, không điên thì cũng khùng.

Cô đang muốn nói gì đó, thì Phương Hạo Vân đã mở miệng giành nói trước : "Thu hồi mị công của cô đi, cái trò đó không có tác dụng với tôi đi ... Đương nhiên, nếu cô vẫn còn tem, thì tôi không ngại để cô dụ dỗ một chút ..."

Bức Hậu cười lạnh nói : "Quá tự tin chính là tự phụ ..."

Phương Hạo Vân chỉ cười lạnh không nói.

Đôi mắt lạnh như băng đầy mị lực của Bức Hậu dừng lại trên người của Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Những lời Tome nói với ngươi ta đều nghe được, ngươi tính toán là làm thế nào?"

Cảm nhận được sát khí lẫn lộn trong lời nói của Bức Hậu, Phương Hạo Vân âm thầm vận công, lạnh lùng nói : "Lời này hẳn là phải để tôi hỏi cô, kẻ dưới tay cô bất mãn với cô, cô tính toán là làm thế nào?

Bức Hậu nghe xong, cười ha hả nói : "Ta rất để ý thái độ của ngươi ..." Lúc nói, giọng nói của Bức Hậu tràn ngập nhu mị, tràn ngập sự hấp dẫn khác thường, làm cho tâm thần của Phương Hạo Vân rung động.

"Bức Hậu ... nói thật, tôi thấy cô rất đáng thương ... Kẻ dưới tay cô không trung thành với cô, tôi phỏng chừng Lang Vương Kent cũng có bất mãn đối với cô ..." Phương Hạo Vân cố ý châm ngòi ly gián, nói : "Nếu tôi là cô, tôi sẽ giải quyết tai họa ngầm bên trong trước..."

"Không vội!"

Bức Hậu làm ra một tư thế cực kỳ mê người, xoay người duỗi mông ra, chậm rãi đi đến gần Phương Hạo Vân, nỉ non nói : "Chỉ cần ta chinh phục ngươi, thì Tome và Kent căn bản là chẳng tính là gì ..."

Hô hấp của Phương Hạo Vân lập tức trở nên dồn dập, mặt đỏ hồng lên.

Trong mắt của Bức Hậu hiện lên một tia đắc ý, chậm rãi xoay đến bên người ccu3a Phương Hạo Vân, tay ngọc chậm rãi chụp đến hắn, tính toán đưa tay bắt giữ lấy hắn.

Phương Hạo Vân giật mình tỉnh lại, giơ tay lên đón tiếp đúng lúc. Bức Hậu dường như không ngờ rằng Phương Hạo Vân lúc này mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, bị một chưởng của Phương Hạo Vân đánh trúng, thân thể kịch liệt run lên, lảo đảo lui về sau. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Mà Phương Hạo Vân cũng lui về sau mấy bước.

"Bức Hậu... nếu tôi đoán không sai, sức chiến đấu của cô còn mạnh hơn Kent. Trước đây, tôi nghĩ ràng Tome là người có tâm kế sâu nhất. Bây giờ tôi mới biết được, Sophie cô mới là người có tâm kế sâu nhất, sức chiến đấu của cô tuyệt đối là mạnh nhất trong ba người ... bọn họ đều bị cô lừa ..." Phương Hạo Vân nói.

"Thì tính sao?"

Sophie cười lạnh một tiếng : "Tôn giả, nói thật cho ngươi biết. Tất cả của Darkness đều nằm trong lòng bàn tay của ta, có ta ở đây, không ai có thể trở mình được ... Tôn giả, Lang Vương Kent đã bại trận vài lần. Hôm nay ta đến đây lĩnh giáo năng lực của ngươi, nhìn xem ngươi rốt cục có thực lực thế nào ..." Khi nói chuyện, trong tay của Sophie đã xuất hiện thanh kiếm hình con dơi, ở chổ chuôi kiếm có hình hai con dơi nhỏ cắn vào nhau, hiện rõ bốn cái răng nanh.

"Tiếp chiêu!"

Khẽ quát một tiếng, Bức Hậu Sophie đã dùng tốc độ kinh người lao đến, thanh kiếm hình con dơi trong tay quét ra ánh sáng màu máu, dùng uy lực bức người lao đến hướng của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân bỗng nhiên nghiêng người, Thiên Phạt trong tay vội vàng xuất ra, một đao mang màu tím lập tức ngăn chặn kiếm quang màu máu kia.

"Đao khí bá đạo lắm ..." Một chiêu vừa rồi của Phương Hạo Vân đã làm Sophie âm thầm kinh hãi.

Sắc mặt của Sophie đại biến, trong lòng cảnh giác Phương Hạo Vân vài phần, tuy rằng đối phương tương đối trẻ tuổi, nhưng mà nói thế nào cũng là tôn giả của gia tộc thủ hộ, quả thật có vài phần năng lực.

Khi nói chuyện, công tấn công hai người đã chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ kinh hồn, kiếm quang và đao quang biến mất, ngay lập tức tạo thành một luồng sóng xung kích hủy thiên diệt địa đánh tới hai người.

Sophie bay ngược về sau mấy mét mới ổn định lại thân hình.

Lúc này Phương Hạo Vân cũng đứng vững được, tâm tình trở nên phức tạp, Bức Hậu dường như vẫn chưa dùng hết lực. Giờ phút này cô ta hoàn toàn không giống như Bức Hậu trong truyền thuyết.

Sophie cất giọng âm trầm lên, nói : "Thần kỹ của tôn giả quả nhiên là danh bất hư truyền ..."

"Tiếp một kiếm của ta!" Vừa dứt lời, Sophie lập tức tung ra một kiếm, kiếm thế sắc bén ma sát với không khí phát ra những tiếng gào rít.

Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, giơ đao bổ ra, dùng sức đón đòn tấn công của Sophie.

"Tôn giả ... ngươi không phải là đối thủ của ta, ta chưa biến thân, cũng chưa thi triển lực lượng cực mạnh ... Ta khuyên ngươi bây giờ nên lựa chọn thần phục ta ..." Bức Hậu sau khi đã giao đấu hai chiêu với Phương Hạo Vân, niềm tin trong lòng cũng bành trướng.

Phương Hạo Vân nghe Bức Hậu Sophie nói vậy làm cho tức giận, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, chém ra một đao kinh thiên. Đao khí bá đạo, đao mang điên cuồng phá không mà đến, phát ra những tiếng gào thét kinh khủng, Phạm vi xung quanh thật lớn bị đao thế của Phương Hạo Vân bao phủ.

Bức Hậu Sophie lập tức cảm nhận được sát khí kinh hãi thế tục của Sophie.

Đao thế dùng tốc độ cực nhanh lao đến, khí thế hùng mạnh, dường như muốn bổ nát tất cả. Đao thế nguy hiểm như vậy làm cho Sophie không dám khinh thường, giơ thanh kiếm con đơi lên dùng toàn lực để che chắn, thanh kiếm chém ra một luồng kiếm quang màu máu, lập tức nghênh đón đao thế kinh hồn của Phương Hạo Vân.

"Ầm!"

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, kiếm khí của Sophie đã chặn đứng đao thế của Phương Hạo Vân, cũng thừa cơ này mà lao đến hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, lúc này mới phát hiện ra mình hơi khinh địch, tuy rằng Bức Hậu vẫn chưa biến thân, nhưng lực lưỡng trong cơ thể của cô đã tăng lên rất nhiều.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, Phương Hạo Vân lập tức triển khai đòn tấn công thứ hai, chỉ thấy đao thế của hắn liên miên vô tận, biến hóa không dứt. Kiếm quang của Sophie lập tức bị luồng đao thế này hóa giải, biến mất không thấy đâu

Chỉ sau một lát, Phương Hạo Vân dần dần chiếm thế thượng phong, đối mặt với thế công bức người của Phương Hạo Vân, Bức Hậu Sophie không dám chậm trễ, giơ thanh kiếm lên chém ra một lớp kiếm quang phòng ngự, có ý muốn ngăn cản thế công của Phương Hạo Vân ngoài thân.

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi hai tay nắm chặt Thiên Phạt, hung hăng chém xuống. Lớp phòng ngự của Bức Hậu Sophie lập tức tung ra ngăn cản đòn tấn công của Phương Hạo Vân, và chỉ trong nháy mắt, lớp phòng ngự ấy đã bị công phá.

Dưới sự kinh hãi, thân hình của Sophie lui nhanh về sau liên tiếp bảy bước, tránh đi đòn tấn công. Lúc này mới hóa giải được chiêu thức nguy hiểm của Phương Hạo Vân.

Bây giờ, vẻ mặt bình tĩnh đắc ý của Sophie đã biến mất, bộ dáng cũng trở nên nghiêm túc rõ rệt.

"Tôn giả ... Một khi ta biến thân, thì chính là không chết không dừng, ngươi cần phải rõ ràng điều này ..." Trong giọng nói của Sophie tràn ngập sự uy hiếp rõ ràng.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói : "Tôi thật sự muốn nhìn xem thực lực chân chính của cô ..."

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói : "Quỷ hút máu, người sói, nữ vu, tất cả vốn là đời sau của aaa ... Máu hắc ám trong cơ thể của aaa chia ra làm ba truyền thừa cho ba chủng tộc các người, mới thành lập được Darkness bây giờ ... Đáng tiếc là dòng máu của các người không thuần hiết, cho nên lực lượng toàn thân không thể nào phát huy đến mức cực hạn..."

Bức Hậu Sophie liền kinh hãi, vội nói : "Sao ngươi lại biết việc này?"

Phương Hạo Vân cười nói :"Tôi không chỉ biết có nhiêu đó ..."

Sophie khẽ cười một tiếng, nói : "Tôn giả quả nhiên là không tầm thường, có điều hôm nay không thể không chết. Dòng máu của ta tuy rằng không tinh khiết, nhưng ta đã tìm được phương pháp kích phát tiềm lực ..."

"Một khi đã như vậy, tôi không thể giữ cô lại ..." Trong mắt của Phương Hạo Vân cũng lộ ra sát khí.

Sophie biến sắc, lạnh giọng nói : "Vậy chờ xem, nhìn coi là ai giết ai?" Vừa dứt lời, đôi cánh sau lưng của Sophie liền mọc dài ra, đập mạnh xuống, lao vụt đến chổ Phương Hạo Vân, thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, chém ra một đao kiếm quang, giống như tia chớp vậy, nhanh như điện xạ.

Phương Hạo Vân thấy sát khí quanh thân Sophie toát ra, lập tức không dám chậm trễ, hai tay nắm chặt Thiên Phạt, chém ra một đao, ngăn cản đòn tấn công của Sophie lại, cũng thừa thắng đánh vào bụng của cô. Thân hình xẹt lên, Tịnh Thế Tử Viêm lập tức lao đến bụng của Sophie, như muốn nuốt chửng cô ta trong ngọn lửa vậy.

Sophie thấy thế liền chấn động, vội vàng vận chuyển lực lượng trong cơ thể, nắm chặt thanh kiếm chém ra một tia kiếm quan màu máu hướng đến Phương Hạo Vân, có khí thế như muốn cắn nuốt hết thảy vậy. Thanh kiếm vẽ ra những quỹ tích kỳ dị với tốc độ nhanh không thể tả.

"Ầm ầm" Trong những tiếng nổ lớn, thân hình hai người cùng lui về sau.

Còn chưa kịp thở dốc thì một luồng sát khí vô hình kinh người đã mạnh mẽ vây chặt Bức Hậu Sophie lại.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, theo bản năng, Bức Hậu Sophie ý thức được một cái gì đó, một cảm giác sợ hãi xuyên qua thanh kiếm con dơi truyền đến.

Bức Hậu Sophie bị sự sợ hãi của mình làm cho kinh ngạc và khó hiểu. Cô là Bức Hậu, là chúa tể của Darkness, sau này chính là chúa tể của toàn bộ thế giới.

Tại sao cô lại sinh ra cảm giác sợ hãi chứ?

Đột nhiên, trong giây phút cô ngẩn người ấy, Phương Hạo Vân đã thừa dịp mà đến, Thiên Phạt đã chém ra.

Sophie bị dọa hết hồn, vội vàng lui về sau, cũng may phản ứng của cô nhanh, đôi cánh sau lưng cũng triển khai hoạt động, cho nên thoáng tránh thoát khỏi một kiếp.

" Bức Hậu ... biến hình đi, nếu không cô không phải là đối thủ của tôi đâu ..." Đã lâu rồi không gặp một đối thủ lợi hại như vậy, nên Phương Hạo Vân cầm Thiên Phạt trong tay quát lớn hỏi, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.

Sự kinh ngạc hồi nãy trong mắt của Sophie đã biến mất không thấy đâu, cô lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, cười lạnh một tiếng, nói : "Tôn giả, trước đó ta đã nói qua, nếu ta biến thân rồi, ngươi sẽ không còn cơ hội ..."

"Thật không?"

Phương Hạo Vân khinh thường nói : "Sao cô biết tôi chưa thi triển toàn lực?"

"Ha ha ..." Bức Hậu cười điên cuồng một tiếng, chiến ý trong đôi mắt toát ra dầy đặc, giống như là sự thật vậy.

"Tôn giả, có bổn sự gì thì cứ thi triển ra hết đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận ...." Theo tiếng nói, Bức Hậu đã vung kiếm lên lao đến, chém vào những chổ nguy hiểm trên người của Phương Hạo Vân. Trong lúc lao đến như vậy, cô bắt đầu biến thân, đôi cánh sau lưng đã phủ đầy lông màu vàng, hoàn toàn mọc dài ra, chiều dài hai cánh cộng lại ước chừng đến mười mét. Đồng thời, hai cái ranh năng màu vàng biểu hiện cho địa vị của Bức Hậu cũng mọc dài ra, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa lập tức bao phủ bốn phía.

Một kiếm này, là Bức Hậu Sophie đã ra tay khi tức giận, hầu như dùng đến chín phần lực lượng, tốc độ cực nhanh, căn bản là không thể dùng mắt thường để nhìn.

Phương Hạo Vân dường như không có cách nào tránh né một kiếm kia, thân hình cũng không nhúc nhích. Mắt thấy mũi kiếm sắp đến gần Phương Hạo Vân, thì đột nhiên nghe thấy Phương Hạo Vân gầm nhẹ lên một tiếng, cùng lúc đó, hai tay của Phương Hạo Vân nắm chặt Thiên Phạt, dùng tốc độ như quả cầu lửa của mình chém ra một đao

Một đao này tập hợp năng lượng của Tịnh Thế Tử Viêm và chân khí nội gia trong cơ thể để chém giết ra.

Những tiếng nổ lớn vang lên, Phương Hạo Vân và Bức Hậu đồng thời bị đau đớn, bị sóng xung kích chấn lui về sau mấy bước.

Lúc này, thần sắc của Bức Hậu Sophie cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Phương Hạo Vân lạnh giọng quát : "Sau khi biến thân cũng không hơn cái gì, thật sự khiến cho người ta thất vọng ..."

"Muốn chết!"

Sophie quát gầm một tiếng giận dữ, thân hình lập tức bạo khởi, thanh kiếm hình con dơi trong tay lập tức đâm ra một kiếm quang, phá không mà đến, chém đến hướng của Phương Hạo Vân.

Kiếm quang đi đến đâu, những tiếng phá không gào rít mà đến, lần này Bức Hậu Sophie ra tay toàn lực, đạo lực không hề nhỏ. Dưới tình thế cấp bách, Phương Hạo Vân đành tụ tập lực lưỡng toàn thân, cầm Thiên Phạt lên để nghênh đón.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, Bức Hậu Sophie thừa dịp lúc Phương Hạo Vân phòng ngự, đã thi triển toàn lực biến mất trong đêm tối.

Phương Hạo Vân vội vàng dựa theo hơi thở để đuổi theo, nhưng đã không còn ngửi thấy hơi thở của cô ta đâu cả.

Phương Hạo Vân lập tức ngẩn người, hắn không hiểu thể nổi, cái này rốt cục là thế nào.

Theo tình huống đánh nhau tại hiện trường, cô ta đánh nhau không thua. Cô căn bản là không có lý nào bỏ trốn cả.

Đúng lúc này, trong màn đêm truyền đến một giọng nói : "Tôn giả, chúng ta còn có thể gặp mặt nhau, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết ngươi ... Nhưng bây giờ, ta phải xử lý tai họa ngầm bên trong, thật ra những lời ngươi nói cũng đúng ... cảm ơn sự nhắc nhở của ngươi ..."

Phương Hạo Vân lập tức trở lại bình tĩnh, trong nháy mắt liền hiểu được ý của Bức Hậu.

Trận hôm nay, mặc kệ là ai thắng ai thua, thì người sống sót cũng bị thương rất nặng.

Lui một bước mà nói, cho dù kết quả cuối cùng là Sophie thắng, thì chiến thắng của cô cũng phải trả giá rất lớn, mà cái giá này, nằm ngoài sự gánh vác của cô.

Đứng ngẩn ngơ trong đêm tối một hồi, Phương Hạo Vân tính chủ động đi tìm dì Bạch. Tâm kế của Bức Hậu rất sâu, lực lưỡng cũng là mạnh nhất. Hắn cần phải đem tin tức này báo lại ngay cho dì Bạch. Bức Hậu chân thật hoàn toàn khác hẳn so với những gì bọn họ điều tra.

Sau khi liên hệ điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền biến được dì Bạch đang ở khách sạn Hương Giang, một sản nghiệp của tập đoàn Hùng Lung, Phương Hạo Vân lập tức chạy đến đó.

Sau khi gõ cửa phòng, Phương Hạo Vân đi vào trong phòng, mắt thấy dì Bạch đang mặc một cái váy ngủ gác đùi đẹp lên, ngồi ở ghế sofa mỉm cười nhìn hắn.

"Tố Tố, anh đến rồi ..." Phương Hạo Vân đi đến hướng dì Bạch, cười mờ ám, nói : "Anh không quấy rầy mộng đẹp của em chứ ..." Nói xong, đi đến bên cạnh ngồi xuống. Bàn tay to lập tức đặt lên đùi của dì Bạch, khẽ vuốt ve một phen.

Dì Bạch vểnh vểnh cái miệng, nói : "Hạo Vân, nghiêm túc một chút, anh không phải là nói có chuyện quan trọng cần báo cho em sao ... Rốt cục là chuyên gì, anh nói đi?"

"Là về Bức Hậu, anh vừa mới giao đấu với cô ta ..." Phương Hạo Vân thuận thế ôm lấy thân thể của dì Bạch, nhìn nhìn khe hở của cái váy thấy được khe rãnh thật giữa hai ngọn núi, thấy được làn da trắng mịn của cô, nụ hoa anh hồng thoáng ẩn thoáng hiện, cực kỳ mê người.

Dì Bạch dường như cố ý trêu chọc Phương Hạo Vân, phà hơi thở ra miệng, nói : "Nói cụ thể đi ... không nói xong chuyện chính, thì không được là chuyện xấu ..."

Phương Hạo Vân lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhìn theo lưng của cô, một vòng eo mảnh khảng cùng với cái mông tròn tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Trên thân thể của dì Bạch, chổ làm cho Phương Hạo Vân hài lòng nhất chính là cái mông kia, rất lớn, rất tròn, rất vểnh, quả thật là đủ tiêu chuẩn sinh con trai. Có điều, Phương Hạo Vân không quan tâm là sinh nam hay nữ, hắn chỉ chú trọng đến cái mông bởi vì trong quá trình hoạt động phòng the, cái mông lớn gây cho hắn sự vui sướng.

Trong tất cả những người đàn bà của Phương Hạo Vân, thì dáng người của dì Bạch tuyệt đối là đứng đầu, lúc trước, mỗi khi Phương Hạo Vân nhìn thấy cái mông đẹp của Phương Hạo Vân, thằng nhỏ không khỏi sinh ra xúc động.

Dì Bạch nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Phương Hạo Vân, cứ nhìn chằm chằm vào cái mông của mình, hai mắt lập tức ửng đỏ lên, trong lòng ngọt ngào. Người đàn bà nào mà không hy vọng thân thể của mình có thể hấp dẫn được người đàn ông mình yêu chứ? Dì Bạch cường hãn như vậy, nhưng cũng không ngoại lệ ...

"Tố Tố, Bức Hậu hoàn toàn khác hẳn so với những gì trong tư liệu chúng ta sưu tập ... Anh đã giao thủ với cô ta hơn cả trăm chiêu mà vẫn không phân biệt được cao thấp ... Anh có thể khẳng định, cô ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong bả kẻ đứng đầu của Darkness ..." Nói xong, Phương Hạo Vân kéo thân mình của dì Bạch qua, để cho cô dựa vào lòng ngực của mình,b àn tay to đặt lên cái mông rất tròn vểnh của cô, nhẹ nhàng mà xoa nắn.

"Có việc này à ... Xem ra ả Sophie này vẫn luôn ngụy trang ..." Dì Bạch nhíu mày nói : " Phỏng chừng ngay cả Kent và Tome cũng chẳng hay biết chuyện này ..."

Hai người trong lúc nói chuyện, đồng thời, cái tay của Phương Hạo Vân lúc nào cũng không thành thật. Có điều, trong lòng của dì Bạch cũng vô cùng yêu thích sự âu yếm của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của dì Bạch, vuốt ve bộ ngực sung mãn của cô, cặp mông đầy đặn săn chắc của cô, cái cảm giác mờ ám nhưng sướng tay ấy khiến cho hắn không muốn dừng tay lại. Dì Bạch nhắm cả hai mắt lại, say mê nằm trong cái ôm ấp của Phương Hạo Vân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rất nhỏ.

"Hạo Vân, tiếp theo chúng ta nên liên thủ đối phó với Sophie à?" Dì Bạch ngẩng đầu lên hỏi

1ch chia thành 4 , 5 phần tốn điểm vãi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv