Thật ra, cũng không thể nói là Trác Nhã dâm đãng được.
Vấn đề mấu chốt là nhiều năm qua, bà hầu như không được nếm lại cái mùi vị sung sướng ấy. Dưới kích thích như vậy, tâm tình của bà trở nên nhộn nhạo, xuất hiện ý dâm trong đầu, cũng là hoàn toàn bình thường.
Hai người trong phòng đã đạt đến đỉnh của sự sung sướng rồi, thân thể của dì Bạch do có liên hệ với Thiên Phạt trong Phương Hạo Vân cho nên càng trở nên mẫn cảm dị thường. Từ cơn khoái cảm không ngừng ập lên trên đầu, mãi cho đến lần thứ sáu, cô đã hoàn toàn xụi lơ.
"Hạo Vân ... em không được ...." Dì Bạch cầu xin, cô thật sự là không làm nổi nữa rồi. Tuy rằng thông qua song tu, chân khí trong cơ thể được kích hoạt liên tục, nhưng mà ở dưới đã không chịu nổi nữa rồi ... không thể chịu đựng sự chinh phạt của hắn được nữa.
Tuy rằng Phương Hạo Vân không được tận hứng,nhưng mà cũng không nhẫn tâm xâm phạm vào người phụ nữ hắn yêu. Một lát sau, hắn rời khỏi thân thể đã mệt mỏi của dì Bạch, còn dì Bạch đã ngủ đi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Trác Nhã : "Hạo Vân, con có ở bên trong không?"
Trác Nhã chọn gõ cửa lúc này cũng có đạo lý, bởi vì bà nghe theo tiếng động bên trong, biết được bọn họ đã xong việc. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Trác Nhã mang theo Phương Tuyết Di đến, chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng thực những lời nói của Phương Tuyết Di mà thôi. Chuyện này rất quan trọng, trong lòng bà rất nghi hoặc, nếu không như vậy, thì cũng sẽ không lựa chọn thời điểm này mà đến tìm Phương Hạo Vân.
"Con đang ở trong ... mẹ chờ con một chút, con lập tức ra ngay!" Nghe thấy giọng nói của Trác Nhã, Phương Hạo Vân cũng lập tức hiểu được nguyên nhân. Nhất định là do Phương Tuyết Di nói chuyện đó cho Trác Nhã, bà sốt ruột cho nên đến đây để chứng thực.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng mặc quần áo.
Khuôn mặt của Trác Nhã đỏ lên, thầm nghĩ, giờ phút này mà Hạo Vân vẫn còn trần truồng.
"Cạch!"
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đẩy cửa đi ra.
"Mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ..." Phương Hạo Vân cười hỏi.
Trác Nhã nhìn thoáng qua Phương Hạo Vân, trên mặt lập tức ửng hồng lên, nói : "Vừa mới đến một hồi ... không ... vừa mới đến ..."
Phương Hạo Vân thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, xem bộ dáng bối rối này của Trác Nhã, phỏng chừng là đã đến đây từ lâu rồi, tám phần là những chuyện trong phòng đều bị bà nghe hết rồi.
"Hạo Vân, những chuyện Tuyết Di nói với mẹ đều là thật chứ?" Trác Nhã cúi đầu hỏi : "Con nói cho mẹ biết, đây là sự thật phải không?"
"Là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Con nghĩ ba cũng đã biết ..."
"Có lẽ vậy!"
Trác Nhã thở dài yếu ớt một tiếng, đứng đơ ra đó, hồi lâu sau mới nói với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, cảm ơn con ..."
"Vì sao lại cảm ơn con?" Phương Hạo Vân thật không ngờ tâm tình của Trác Nhã lại bình tĩnh như vậy, bà thậm chí còn cảm ơn mình nữa. Vốn hắn tưởng rằng Trác Nhã ít nhất cũng sẽ chửi mắng hắn vài câu nữa.
"Cảm ơn con đã kéo dài sinh mạng của Hạo Vân ... cảm ơn con đã trợ giúp cho Phương gia ..." Trác Nhã nghiêm túc nói: "Nếu không phải con xuất hiện, Phương gia và tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không có khả năng có được ngày hôm nay, cho nên mẹ muốn cảm ơn con, tin tưởng là trong lòng Tử Lân cũng sẽ rất cảm kích con ..."
"Mẹ, Hạo Vân ... hai người đang nói cái gì vậy?" Đúng lúc này, Phương Tuyết Di đi đến, cô mỉm cười, dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Phương Hạo Vân.
"Tuyết Di, mẹ đã hỏi qua Hạo Vân rồi, lời con nói là thật ..." Trác Nhã đứng lên, thản nhiên nói : "Chúng ta đi thôi ... Hạo Vân, hôm nào con rãnh, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm ..."
Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu : "Ừ, ngày mai con sẽ đến ..."
Lúc đi ra ngoài, Phương Tuyết Di bước chậm chân lại, trừng mắt lạnh lên, nhỏ giọng hỏi : "Là ai ..."
"Tố Tố ... Chính là dì Bạch ..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Bọn em đang luyện công ..."
"Hừ!"
Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, bước nhanh chân đi.
Trở về phòng xongg, tâm tình của Phương Hạo Vân thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhất là nghĩ đến cảnh Phương Tuyết Di và Trác Nhã nghe lén, trong bụng cảm thấy nóng lên.
Những cảm xúc tiêu cực trước đó được sinh ra từ giết chóc chậm rãi dâng lên, nhìn thoáng qua dì Bạch đang ngủ say, Phương Hạo Vân liền ghé lên thân thể của cô.
Dì Bạch lập tức bị Phương Hạo Vân đánh thức, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của Phương Hạo Vân vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nói : "Tố Tố, anh còn muốn nữa ..."
Dì Bạch cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi xong, dục vọng trong lòng cô đã nhanh chóng bị kích thích.