Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 742: Dụ dỗ (1)




Đóng chặt cửa phòng lại, hai người giống như hai con thiêu thân lao vào nhau, cởi sạch quần áo và quấn quít nhau trên giường, Long Hi Phượng ngoan ngoãn nằm trong cái ôm ấp của Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân thì vuốt ve cái lưng nhẵn nhụi của cô, thở dài nói : "Đàn bà đúng là ... Ngay cả Mộc Nguyệt Dung cũng không ngoại lệ ... Đúng rồi, chị Phượng, viên đan gì đó, Nam Cung thế gia còn không, nếu còn thì lấy cho em một viên nhé..."

Long Hi Phượng lắc đầu nói : "Khẳng định là không còn... Thứ này chị cũng mới nghe nói lần đầu tiên đấy... Hơn nữa, nghe đồn nó là thánh phẩm trong truyền thuyết, sao có thể có nhiều được chứ"

Nói đến đây, Long Hi Phượng đột nhiên cười mờ ám : "Hạo Vân, nói thật cho chị Phượng biết đi, có phải em có ý định gì với bà già đó không?"

Hai tay của Phương Hạo Vân chậm rãi chạy từ cái lưng nhẵn nhụi của cô về đến ngọn núi mềm mại đầy đặn trước ngực, cười hắc hắc, nói : "Em không rõ ý của chị..."

Hai gò má của Long Hi Phượng chậm rãi đỏ ửng lên, nhỏ giọng đến nổi hầu như không thể nghe thấy được nữa : "Hạo Vân... Có đôi khi công phu giả ngu của em cao không thể tả được... Còn nhớ lần trước chị nói cái gì với em không? Cả đời bà già đó chỉ có một người đàn ông của bốn mươi năm trước, bây giờ dung nhan của bà ta được khôi phục nhờ hiệu lực của viên đan rồi... Nếu em có ý định gì, chị có thể giúp em..."

"Giúp như thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Hì hì..."

Long Hi Phượng mỉm cười, đưa lưỡi ra khẽ liếm một vòng trên môi, nói ; "Xem ra bây giờ em cũng đã động tâm rồi... Yên tâm đi, chuyện này cứ để cho chị lo, có điều tối nay em nhất định phải cố gắng mới được..."

"Cam đoan là khiến chị hài lòng..." Còn chưa nói xong, một đôi môi đỏ mọng đã che miệng của Phương Hạo Vân lại.

Không lâu sau, trong phòng đã truyền ra tiếng rên rỉ mê hồn của Long Hi Phượng, theo tiếng động mà phán đoán thì, chắc hẳn là hai người đang sung sướng đến cực điểm.

Mộc Nguyệt Dung ở bên cạnh đương nhiên là nghe được rất rõ ràng rồi, tâm tình đơn độc bị trêu chọc khiến cho cả đêm không ngủ được. Mãi cho đến sáng hôm sau, bà mới mặc đồ đi vào phòng khách ngồi một mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Không khí tươi mát, bầu trời thoáng đãng, đã làm cho tâm tình của Mộc Nguyệt Dung hơi bình tĩnh lại.

Nếu dựa theo tính cách trước kia của bà, thì Mộc Nguyệt Dung quả quyết là sẽ không cúi người như vậy. Nhưng bây giờ, tình thế ép người, theo tin tức của Nhạc Hằng, cấp trên đã có dấu hiệu bất mãn với Nam Cung thế gia rồi, bọn họ rất có thể sẽ mượn tay của Phương Hạo Vân để đối phó với Nam Cung thế gia.

Cho nên, phương pháp bảo vệ cho Nam Cung thế gia bây giờ chính là Phương Hạo Vân.

Chỉ cần có được Phương Hạo Vân, thì Nam Cung thế gia sẽ an toàn.

Mộc Nguyệt Dung rất rõ ràng sự khác biệt giữa Nam Cung thế gia và Long gia. Long gia có quan hệ rắc rối và khó gỡ với hắc đạo, còn Nam Cung thế gia thì đã tẩy trắng từ rất lâu, cho nên dù cấp trên có bất mãn với Nam Cung thế gia, bọn họ cũng không có khả năng ra tay trực tiếp được.

Đưa mắt nhìn trong nước, nếu quốc gia không phái người ra tay, thì chỉ có một mình Phương Hạo Vân là có năng lực phá hủy Nam Cung thế gia thôi.

Vì thế, Mộc Nguyệt Dung xuất ra sự ôn nhu của đàn bà, hy vọng có thể đạt thành hiệp nghị hòa bình với Phương Hạo Vân. Từ buổi nói chuyện ngày hôm qua cho thấy, hắn cũng không phải là muốn đuổi cùng giết tận gì Nam Cung thế gia cả.

Nói một cách khác tức là, chuyện này còn có đường sống.

Mặt trời lên cao, chiếu xuống đầu giường làm cho Phương Hạo Vân tỉnh dậy, hắn đưa tay mò mẫm bên cạnh, thì không thấy Long Hi Phượng đâu cả. Đứng dậy, hắn lỏa thể đi ra mở cửa sổ, không khí tươi mát tràn vào, khiến cho cả người hắn cảm thấy thoải mái.

"Hạo Vân, dậy đi, chị làm đồ ăn sáng cho em rồi đó..." Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, sau khi tiếp máy, giọng nói của Long Hi Phượng liền vang lên trong điện thoại.

"Haha, để em xuống giúp chị" Tâm tình sáng nay của Phương Hạo Vân rất tốt, cúp điện thoại xong, lập tức mặc quần áo vào, và đi xuống phòng bếp cạnh phòng khách.

Nhìn nhìn vào bếp, thấy Long Hi Phượng đang bận rộn, và mùi đồ ăn truyền lên thoang thoảng, hầu như tất cả đều là các món hắn thích cả, khiến cho hắn nuốt nước miếng theo bản năng cái ực, đi đến nói : "Em có thể giúp gì cho chị không?"

"Không có gì đâu, em ra ngoài trước đi, một mình chị cũng có thể làm được mà" Long Hi Phượng cười ngọt ngào, nói : "Đi đi, đừng để bị hôi khói..."

"Được rồi!'

Phương Hạo Vân nhìn nhìn, dường như cảm thấy mình đúng là chẳng giúp ích gì cho đời cả, vì thế bước ra ngoài phòng khách luôn.

Ngồi xuống ghế sofa, duỗi lưng một cách uể oải, thì đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động đằng sau lưng, quay đầu lại nhìn, thì thấy một bóng người đẫy đà hấp dẫn đang tưới hoa.

Người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Mộc Nguyệt Dung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv