Sống chết không biết, cho nên Phương Hạo Vân không nhịn được biểu lộ chân tình.
Dì Bạch nghe thấy thế, lệ nóng chảy dài trên má, ôm lấy Phương Hạo Vân, dán mặt vào ngực hắn, nói : "Hạo Vân... cho đến bây giờ em cũng chưa từng lo lắng cho ai cả..."
Cô nghẹn ngào nói : "Anh nhất định phải cẩn thận, lão bất tử khi đấu với anh nhất định sẽ dùng Duy Ngã Độc Tôn công... Cho nên anh phải cẩn thận.... không được khinh địch chủ quan. Lỡ như anh có chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa..."
Phương Hạo Vân nghe thấy như thế, trong lòng sốt ruột, nói : "Tố Tố, em nói bậy cái gì đó... anh không sao cả, cho dù anh có chuyện, anh cũng không cho em làm chuyện điên rồ..."
Khi ánh đèn chiếu luôn khuôn mặt đầy nước mắt của dì Bạch, Phương Hạo Vân liền thấy trong lòng đau xót, ôm chặt lấy cô hơn : "Tố Tố, yên tâm đi, anh sẽ không sao, anh thề với em, anh tuyệt đối sẽ không sao..."
Nước mắt của dì Bạch lưng tròng lại, ngẩng đầu lên, nói : "Hạo Vân, Tố Tố tin tưởng anh..."
Tim của Phương Hạo Vân chợt run lên, hắn bỗng phát hiện ra, nữ cường nhân trong mắt hắn bỗng nhiên trở thành một người vợ ngoan hiền, vẻ mặt oai phong một cỏi ngày thường đã không thấy đâu.
"Tố Tố!" Phương Hạo Vân hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói : "Anh yêu em..."
Dì Bạch cũng ôm chặt lấy người đàn ông mình yêu : "Anh là do ông trời ban cho em, ban cho Bạch gia... Chỉ cần có anh, em không cần lo lắng gì cả..."
Khóe miệng của dì Bạch hiện lên một nụ cười thỏa mãn, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
.............................................. )
Trong phòng sách của Phương Tử Lân không ngừng truyền ra tiếng cãi nhau của Phương Tử Lân và Trác Nhã.
Hai vợ chồng mô phạm cuối cùng cũng đã có cãi vả, và nguyên nhân của chuyện này chính là hôn sự của Phương Tuyết Di. Trác Nhã không biết là do bị mãn kinh hay là uống nhầm thuốc nữa, mà đột nhiên buộc Phương Tuyết Di kết hôn, mà đối tượng kết hôn chính là Hoàng Kỳ Anh.
Phương Tuyết Di đương nhiên là không đồng ý rồi.
Rơi vào đường cùng, cô đành cầu cứu Phương Tử Lân, Phương Tử Lân sau khi nghe được chuyện này, không nói nhiều lời, vội vàng thét ra lệnh cho Trác Nhã từ bỏ cuộc hôn nhân buồn cười này.
Theo Phương Tử Lân thấy, Phương Tuyết Di và Phương Hạo Vân là một đôi, hắn đang chờ hai đứa nhỏ sinh con kế thừa cho Phương gia.
"Trác Nhã, bà hồ đồ cái gì vậy... Hôn sự của con gái để cho nó làm chủ, bây giờ đã là năm nào rồi, mà bà còn muốn xử lý..." Phương Tử Lân phẫn nộ đập mạnh xuống bàn, nói : "Bà làm như vậy là có ý gì, bà nói rõ cho tôi biết... Hoàng gia rốt cục đã cho bà ưu đãi gì, ngay cả hạnh phúc của con gái mà bà cũng không để ý..."
Trác Nhã lo lắng cho thân thể của Phương Tử Lân, nên không muốn tranh luận với ông, nhưng chuyện ngày hôm nay không phải là chuyện nhỏ, nếu không tranh luận thì sau này có hối hận cũng không kịp.
Bà tận lực để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh lại, nói : "Tử Lân, mình hãy nghe tôi nói... Chuyện này mình cứ để cho tôi lo, tóm lại, tôi cũng suy nghĩ cho Phương gia thôi..."
"HỒ ĐỒ!!!"
Phương Tử Lân lại vỗ bàn, nói : "Cái gì mà suy nghĩ cho Phương gia, bà nói cho tôi nghe, chuyện này rốt cục là gì? Tôi biết bà không phải là người hồ đồ, bà làm vậy nhất định là có nguyên do, bà nói rõ cho tôi, nếu bà không nói rõ, tôi kiên quyết phản đối..."
"Cái này..."
Vẻ mặt của Trác Nhã trở nên khó xử : "Tử Lân, có một số việc bây giờ tôi không thể nói với mình được, tóm lại, nếu mình tin tưởng tôi thì không hỏi chuyện này nữa, sau này tôi sẽ giải thích với mình... Bây giờ mình chỉ cần biết rằng, tôi làm vậy, là vì mình, vì Phương gia..."
"IM MIỆNG!!!"
Phương Tử Lân giận đến tím cả mặt, nói : "Bà luôn miệng nói vì tôi, vì Phương gia, nhưng lại không nói ra nguyên nhân... Bà rõ ràng là không còn gì để nói... Trác Nhã, tôi biết bà thích Hoàng Kỳ Anh, bà nhìn trúng Hoàng Kỳ Anh làm con rể, nhưng tôi nói cho bà biêt, bà nhìn trúng cũng vô dụng, trừ phi là con gái đồng ý..."
Nói đến đây, Phương Tử Lân nói ra một câu tàn nhẫn :"Nếu bà thật sự cảm thấy Hoàng Kỳ Anh tốt, thì chờ sau khi tôi chết đi, bà cứ việc cưới nó..."
"Ông.... đồ vô liêm sỉ!"
Trác Nhã tuyệt đối không ngờ rằng Phương Tử Lân lại nói với mình như vậy.
"Phương Tử Lân, đồ khốn nạn!" Trác Nhã chống nạnh, căm tức nhìn Phương Tử Lân, nói :"Tôi vẫn cho rằng ông là người đàn ông tốt, nhưng mà hôm nay ông lại nói ra những lời như vậy, ông thật sự quá đáng..."
"Tôi quá đáng chổ nào?"
Phương Tử Lân vẫn còn đang trong cơn tức giận :" Tôi làm vậy cũng không có gì gọi là quá đáng cả... Bây giờ tôi trịnh trọng nói lại một lần nữa cho bà biết, chuyện này tôi kiên quyết không đồng ý..."
Trác Nhã cảm thấy tủi thân, trong lòng có khổ mà không nói ra được. Bà làm vậy, đối với bà mà nói, hoàn toàn không có chút ưu đãi nào cả, nhưng đối với Phương gia lại có rất nhiều. )
Nhưng kết quả thì sao, người ta căn bản là không cảm kích, ngược lại còn trút giận lên đầu mình.
"Đây là ông ép tôi, bây giờ tôi nói toàn bộ cho ông nghe..." Trác Nhã quyết định nói : "Ông biết không? Con gái của chúng ta yêu em trai ruột của nó, hơn nữa đã lún rất sâu vào bùn, không thể tự kiềm chế được..."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phương Tử Lân liền rung lên, cảm thấy Trác Nhã là vì nguyên nhân này nên mới làm thế. Chuyện này Phương Tử Lân cũng biết, ở vị trí của Trác Nhã, bà làm như vậy đương nhiên là có đạo lý rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Tử Lân cảm thấy hành vi của mình trước đó quả thật rất quá đáng.
"Trong nhà xảy ra loại chuyện nhục nhã như vậy, ông bảo tôi phải làm thế nào đây?" Trong con mắt của Trác Nhã đã chảy ra những giọt nước mắt tủi thân : "Thân thể ông không tốt, tôi không dám nói với ông vì sợ ông sốt ruột, ảnh hưởng đến cơ thể.. Mấy ngày nay, một mình tôi chịu đựng áp lực, thậm chí là không có một người nào để chia xẻ chuyện này..." ) )
"Chuyện này tôi biết"
Phương Tử Lân thản nhiên nói : "Trác Nhã, xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nóng, tôi trách lầm mình... Chuyện này tôi đã biết, có điều, tôi cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả..."
"Cái gì?"
Trác Nhã trợn mắt lên, há to miệng ra : "Ông nói cái gì... ông biết chuyện này, ông lại nói là không có gì... Ông có hồ đồ không?"
"Tôi không hồ đồ"
Sau khi biết được tâm tư của Trác Nhã, Phương Tử Lân cũng trở nên bình tĩnh lại : "Trác Nhã, hãy nghe tôi nói, chuyên này bà không cần xen vào... tôi sẽ xử lý..."
Lời này vừa nói ra, Trác Nhã lập tức phản đối : "Không được, Tử Lân, chuyện này không thể xử lý qua loa được... Ông cũng biết, chuyện này nếu mà đồn ra ngoài, thì Phương gia chúng ta, thậm chí là toàn bộ tập đoàn Thịnh Hâm sẽ gặp nhiều tai họa... Có sẽ sự phấn đấu của cả đời chúng ta sẽ mất hết...."
"Tôi biết" Phương Tử Lân nói : "Hãy nghe tôi nói, chuyện này không giống như những gì mà mình tưởng tượng đâu.... Tôi sẽ xử lý.."
Phương Tuyết Di đứng ngoài nghe lén, rất là bất ngờ khi nghe ba ủng hộ mình, cô quả thật là nghi ngờ cái lổ tai của mình có nghe lầm hay không.
Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, ông bố cổ hủ của mình lại rộng lượng như thế.
Ngược lại, người mẹ yêu thương mình từ nhỏ lại trở nên kiên quyết như vậy.
"Tử Lân, ông biết không? Bây giờ Hoàng Kỳ Anh cũng đã biết chuyện này, nó lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, vì Phương gia, tôi chỉ có thể thỏa hiệp...." Trác Nhã nói ra tình hình hiện nay.
"Buồn cười"
Phương Tử Lân nghe thấy thế, cả giận nói : "Sớm biết Hoàng Kỳ Anh không phải thứ tốt rồi... Trác Nhã, mình cũng thật là, sao mình lại có thể thỏa hiệp với người như vậy... Chuyện này giao cho Trần Thiên Huy xử lý là được rồi, tuy rằng Hạo Vân không có ở Hoa Hải, nhưng Trần Thiên Huy cũng có thể nhờ công ty bảo an Đằng Phi xử lý chuyện này..."
"Ý của ông là?" Trong lòng Trác Nhã căng thẳng.
"Giết"
Phương Tử Lân hừ lạnh nói : "Đối với loại vô sỉ này, chỉ có một biện pháp, đó chính là giết..."
"Tử Lân, làm chết người sợ rằng không tốt" Trác Nhã lo lắng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Đồ đàn bà!"
Phương Tử Lân nói : "Có một số việc cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không như vậy, dùng lẽ thường không thể nào giải quyết được. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, chuyện này không cần mình xen vào nữa, tôi sẽ xử lý. Mình cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ có chừng mực... Suy nghĩ của tôi vẫn rất tỉnh táo, tôi làm chuyện này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến bà và Tuyết Di, cũng không nguy hại đến tập đoàn Thịnh Hâm và Hạo Vân... Còn mình, có một số việc bây giờ tôi chưa thể nói với mình được, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mình..."
"Được rồi..."
Trác Nhã cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, trong ký ức của bà, Phương Tử Lân chưa từng làm chuyện hồ đồ nào cả, bà tin tưởng Phương Tử Lân có năng lực giải quyết chuyện này.
Phương Tuyết Di đứng ngoài cửa nghe thấy chuyện này do một tay Hoàng Kỳ Anh gây ra, cô không còn hận mẹ nữa, và đồng thời, hận ý đối với Hoàng Kỳ Anh cũng trở nên dày đặc hơn.
"Hoàng Kỳ Anh, tôi sẽ không để cho anh chết tử tế..." Lúc này Phương Tuyết Di đã động sát khí.
Không để ý đến việc ba mẹ cãi nhau, Phương Tuyết Di gọi điện cho Trần Thanh Thanh, hơn nữa còn hẹn gặp mặt tại khách sạn Shangri La. )
Sau khi Trần Thanh Thanh nhận được điện thoại, liền tỏ vẻ đồng ý gặp mặt.
Nửa giờ sau, hai người gặp mặt tại quán cà phê của khách sạn Shangri La, hai người đều gọi cà phê Lam Sơn, vừa uống vừa nói chuyện.
Buông ly cà phê xuống, Phương Tuyết Di trực tiếp hỏi : "Thanh Thanh, em muốn là thế nào... không phải em đã nói là sẽ thu phục Hoàng Kỳ Anh sao? Bây giờ Hoàng Kỳ Anh lại uy hiếp mẹ của chị..." )
"Có chuyện này sao?"
Sắc mặt của Trần Thanh Thanh trở nên xanh mét : "Hoàng Kỳ Anh thật sự dám làm vậy sao?"
"Hắn đã làm vậy" Phương Tuyết Di không vui nói : "Mẹ chị buộc chị lập gia đình, rơi vào đường cùng, chị đành phải nói cho ba biết, và vì thế bọn họ đã cãi nhau ầm ĩ..."
"Ba nói thế nào?" Trần Thanh Thanh cố ý hỏi.
Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, rồi nói : "Chị cảm thấy thái độ của ba không được bình thường... Theo lý mà nói, vì chuyện này, ba hẳn là phải nổi giận. hẳn là phải phản đối mới đúng. NHưng chị nghe được vài lời từ miệng của ba, dường như ba có ý ủng hộ chị và Hạo Vân..."
Nói đến đây, sắc mặt của Phương Tuyết Di hơi đỏ lên.
Trần Thanh Thanh cũng không nói gì, mà đổi đề tài : "Chị Tuyết Di, chị yên tâm, bây giờ em sẽ đi tìm Hoàng Kỳ Anh... Chuyện này không cần chị lo lắng, em sẽ xử lý, tin tưởng em"
"Thanh Thanh, lần này chúng ta phải nói tốt, em không thể để cho Hoàng Kỳ Anh uy hiếp Phương gia chúng ta được" Phương Tuyết Di nghiêm túc nói.
"Yên tâm đi, giao cho em!" Trong ánh mắt của Trần Thanh Thanh hiện lên một vẻ nghiêm túc.
Một tiếng sau, Trần Thanh Thanh ở cái chổ mà ngày trước Hoàng Kỳ Anh hẹn cô đến, sau khi ngồi xuống, hắn bắt đầu nhắc đến chuyện uy hiếp Phương gia : "Thanh Thanh tiểu thư, tôi biết ý cô... Sở dĩ tôi đến đây, chính là vì muốn nhắc nhở cô, đừng xử lý theo tình cảm... Chuyện này tôi đã báo cáo với ông chủ lớn, và được ông chủ lớn đồng ý, cho nên cô không được can thiệp..."
"Hừ!"
Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Anh không biết là thủ đoạn của anh rất bỉ ổi sao?" )
"Tôi không thấy vậy!"
Hoàng Kỳ Anh cười lạnh nói : "Thanh Thanh tiểu thư, cô cũng đi ra từ căn cứ, phong cách làm việc của chúng ta tin rằng cô cũng hiểu... cấp trên coi trọng kết quả, chứ không phải quá trình"
"Đê tiện!"
Trần Thanh Thanh khinh miệt nhìn Hoàng Kỳ Anh một cái, nói : "Chuyện khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chuyện này tôi phải quản... Đồng thời tôi phải nhắc nhở anh một câu, nếu anh cố chấp như vậy, thì sẽ kích thích ý định giết anh của Phương gia... Với thế lực của tập đoàn Đằng Phi, muốn giết chết một người, căn bản chỉ là một chuyện dễ dàng..."
"Không sai, tập đoàn Đằng Phi của Phương Hạo Vân quả thật có thực lực này, nhưng tôi tin rằng cô sẽ không nhìn tôi bị người ta giết chết..." Hoàng Kỳ Anh tự tin nói : "Chuyện này mà làm tốt, đối với cô cũng có lợi..."
"Anh sai rồi!" Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói : "Hoàng Kỳ Anh, bây giờ tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ cố chấp như vậy, đừng nói là Đằng Phi muốn giết anh, cho dù là tôi cũng không bỏ qua cho anh. Anh có tin không, bây giờ tôi có thể giết chết anh ngay...."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền trở nên trắng bệch : "Cô dám? Trần Thanh Thanh, cô đừng quên thân phận của mình, nếu cô giết tôi, chính là phản bội lại căn cứ, đến lúc đó, cho dù là ông chủ lớn cũng không giữ được cô..."
"Haha!"
Trần Thanh Thanh không giận, ngược lại còn cười : "Hoàng Kỳ Anh, tôi biết anh đang giở trò sau lưng tôi, muốn tìm kiếm chứng cứ phản bội của tôi... Nhờ có anh dẫn dắt, tôi đã góp được một ít bằng chứng phạm tội của anh rồi..."
"Cô nói bậy gì đó?" Hoàng Kỳ Anh lập tức khẩn trương : "Hoàng Kỳ Anh tôi trung thành và tận tâm với căn cứ, cô thu thập chứng cứ gì chứ, cô rõ ràng là muốn hãm hại tôi..."
"Như nhau, như nhau..."
Trần Thanh Thanh cười nói : "Anh muố hãm hại tôi, vì sao tôi không thể dùng phương pháp này... Hoàng Kỳ Anh, bây giờ tôi cảnh cáo anh, từ hôm nay, nếu anh còn có ý đồ uy hiếp Phương gia, tôi nhất định sẽ giết chết anh, tội danh chính là phản bội lại căn cứ... Không cần hoài nghi ánh mắt của tôi, tôi tuyệt đối có năng lực ứng phó sự thẩm tra của căn cứ..."
"Những cái nên nói tôi đã nói, nên làm thế nào, anh tự giải quyết đi!" Để lại những lời này xong, Trần Thanh Thanh liền quay đầu bước đi.
"Con đàn bà tàn nhẫn"
Hoàng Kỳ Anh hít sâu một hơi, cảm thấy rằng thế cục trở nên khó khăn rất nhiều, dựa theo cách nói của Trần Thanh Thanh, bây giờ hắn phải dừng kế hoạch lúc trước lại. Nhưng nếu dừng lại, thì sẽ không biết ăn nói thế nào với ông chủ lớn.
Tóm lại, bây giờ hắn đã rơi vào cảnh tiến thối lưỡng nan...