Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 673: Rốt cục đã gặp lại dì Bạch (1)




Quả nhiên, khuôn mặt anh tuấn của tôn giả đã hơi nhăn lại, tức giận nói :"Đôi cẩu nam nữ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt bọn chúng trả giá... Đàn bà Bạch gia, đúng là không có thứ tốt..."

"Tôn giả, tôi còn nghe nói một chuyện, nghe nói tiểu thư cũng có một chân với tên họ Phương kia, chúng tôi phỏng chừng rằng Tố Nữ Công của tiểu thư hơn phân nửa là truyền cho thằng nhóc đó rồi, nếu không thì với tuổi của hắn không thể nào đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, luyện thành tuyệt thế thần công..." Hoa Thiết Thụ cố ý nói thêm những lời này.

"Im miệng, Hoa Thiết Thụ, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi... Ngươi muốn chọc giận ta, để ta nhanh chóng ra tay giết chết thằng nhóc Phương Hạo Vân..." Tôn giả cười lạnh nói : "Nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào, ở đâu, các người cũng không được khinh nhờn Tố Tố... Hơn nữa, ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Tố Nữ Công của Tố Tố vẫn còn nguyên... Cho dù Bạch Tố Tố muốn thất thân, thì phải cho ta... Đàn bà Bạch gia thiếu nợ ta, ta phải lấy lời lại... Về phần Phương Hạo Vân, hắn sớm muộn gì cũng chết..."

Nói đến đây, tôn giả hơi dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Hoa Thiết Thụ, tiếp tục nói : "Không cần làm vẻ bất mãn trước mặt ta... năm đó các người gây tổn cho ta lớn hơn những cái các ngươi đang chịu bây giờ... Hơn nữa, bây giờ ta cũng chưa làm gì các ngươi... Chỉ là bắt các ngươi tôn trọng một chút mà thôi"

"Tôn giả, sao lại nói những lời này... những cái khác không quan trọng, tôi cảm thấy rằng điều quan trọng nhất là chúng ta có cùng một kẻ địch, không phải sao?" Hoa Thiết Thụ nói.

"Nói như vậy cũng đúng, chúng ta bây giờ có chung một kẻ thù!" Tôn giả gật đầu nói : "Đi thôi, tiếp tục điều tra lai lịch của Phương Hạo Vân, có tin tức báo cho ta..."

"Tôn gia, gần đây có bắt được vài mật thám của Nguyệt Nha Nhi, ông nói chúng ta nên làm sao đây? Giết hay là giữ lại?" Phong Vân lại hỏi.

"Giữ lại..." Tôn giả cười nói : "Bọn chúng muốn biết cái gì thì nói cho bọn chúng biết, nhất là sự tồn tại của ta,nhất định phải làm cho chúng biết rõ ràng..."

"cái này..." Hoa Thiết Thụ lo lắng : "Như vậy có tốt không? Công tác chuẩn bị của chúng ta còn chưa làm xong?"

"Không cần lo lắng!"

Tôn giả tự tin nói : "Ta cũng đã luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công, cải lão hoàn đồng... Trong thiên hạ, ta còn sợ ai?"

"Tôn giả nói rất đúng...' Phong Vân và Hoa Thiết Thụ nghe thấy thế,sắc mặt hơi đổi, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui là vì lão bất tử có thể đối phó với tiểu thư Bạch gia, lo là lão bất tử lợi hại như vậy, sau này bọn họ sẽ không dễ dàng.

"Tôn giả, chúng tôi ra về!' Phong Vân và Hà Thanh cung kính lui ra ngoài.

Đợi khi Phong Vân và Hoa Thiết Thụ rời đi, tôn giả mới cười lạnh :" Hai tên ngu, đến lúc này còn muốn đối phó ta, các ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à... Mỹ nhân giang sơn ta đều muốn..."

Dừng lại một chút, tôn giả quyết định đi gặp tiểu thư của Bạch gia.

Cẩn thận suy nghĩ, khoảng cách gặp mặt từ lần cuối đến giờ đã là tám năm rồi, mà lần đó, hắn ta chỉ nhìn trộm thôi, hôm nay hắn quyết định lấy thân phận mới đi gặp tiểu thư Bạch gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bây giờ hắn có tự tin và dũng khí tuyệt đối. Bởi vì hắn đã có tư cách đứng ngang hàng với tiểu thư Bạch gia rồi.

Lúc tôn giả nhìn thấy dì Bạch, cô đang ở gần biệt thự Tuyết thành.

"Tố Tố tiểu thư, đã lâu không gặp!" Tôn giả mỉm cười, giống như một quý ông vậy, mỉm cười nhìn dì Bạch.

Dì Bạch hơi sửng sốt, bởi vì trong ký ức của cô, dường như không quen người trước mặt này. Có điều cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người của hắn.

Đây là cảm giác mà đã lâu rồi dì Bạch chưa từng thể nghiệm.

Khi luyện công phu đến cảnh giới cao như cô, hầu như đã đến mức nóng lạnh không xâm, vinh nhục không sợ rồi, nhưng bây giờ tâm tình của cô đã hơi rung động rồi.

Càng kỳ quái hơi là người đến lại biết tục danh của mình.

Tên đầy đủ của dì Bạch là Bạch Tố Tố.

Nhưng cái tên này, người ngoài hầu như không ai biết.

Bởi vì vậy có thể thấy được, đối phương là người quen.

Dì Bạch vừa đề phòng, vừa cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của mình.

Tôn giả hiển nhiên là rõ tâm tư của dì Bạch, mỉm cười đi đến trước vài bước, nói : "Tố Tố, em đúng là người hay quên. Chỉ vài năm thôi mà em đã không nhận ra anh là ai rồi sao.... Như vậy đi, để anh nhắc nhở em một chút... Chúng ta là người quen hơn mười năm rồi... Hơn nữa thiếu chút nữa anh đã thành trưởng bối của em..."

Lời này vừa nói ra, dì Bạch lập tức hiểu được, thất thanh la lên : "Ông là lão bất tử..."

"Haha!"

Tôn giả cười cuồng một tiếng : "Tố Tố tiểu thư, em cuối cùng cũng nhớ đến anh... Có điều anh không hy vọng em gọi anh là lão bất tử.. Anh là tôn giả của Thiên Phạt thành, từ hôm nay trở đi, em hẳn nên gọi anh là tôn giả... Anh muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về anh..."

"Ông... Tôi biết rồi, ông nhất định là đã luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công?" Bạch Tố Tố bình tĩnh lại, nói : "Ông quả nhiên là thiên tài võ học..."

"Đúng vậy, năm đó dì của em cũng nói như thế... chỉ tiếc là đến cuối cùng bà ta cũng vứt bỏ anh" Nói đến đây, trên mặt của tôn giả hiện lên sự không vui.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv