Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 667




Phương Hạo Vân nhân cơ hội thi triển Nhiếp Tâm Thuật, trong mắt hiện ra một ánh sáng quỷ dị, ngay trong giây phút đó, trong đôi mắt của Tuyết Như Vân đã hiện lên một sự mê mang.

"Nhiếp Tâm Thuật?"

Công lực của Tuyết Như Vân rất thâm hậ, mặc dù bị Phương Hạo Vân đánh lén trong tình huống không kịp đề phòng, nhưng mà hắn ta nhanh chóng tỉnh lại trong mê mang.

Phương Hạo Vân thấy thế, vội vàng thúc dục lực lượng của Thiên Phạt để tăng uy lực của Nhiếp Tâm Thuật.

Tuyết Như Vân vội vàng vận công chống cự, ý muốn thoát khỏi sự khống chế của Phương Hạo Vân.

"Vô dụng!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, không ngừng thúc dục lực lượng của Thiên Phạt, và sau một hồi giằng co, trong mắt của Tuyết Như Vân đã hiện lên vẻ mờ mịt.

Sau khi xác định Tuyết Như Vân đã bị mê hoặc, Phương Hạo Vân thu hồi công lực, cười nói :" Tuyết thành chủ, cảm giác bây giờ thế nào? Có phải là trong lòng vô cùng đau đớn không?"

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Phương Hạo Vân cũng không hoàn toàn khống chế được Tuyết Như Vân, hắn chỉ truyền cảm xúc tiêu cực trên người hắn qua cho Tuyết Như Vân mà thôi.

Cái trò này Phương Hạo Vân vừa mới học được từ Thiên Phạt đấy.

Tuyết Như Vân là vật thí nghiệm đầu tiên.

"A...."

Có lẽ là do bị cảm xúc tiêu cực làm ảnh hưởng, cho nên Tuyết Như Vân gần như là nổi điên lên rồi, quát gầm lên : "Mày vừa làm gì tao, mày rốt cục đã làm gì tao..."

"Tôi đâu có làm gì ông đâu..." Phương Hạo Vân đánh giá Tuyết Như Vân : "Tuyết thành chủ, có phải ông có cảm giác muốn nổi điên lên không.... Có phải muốn kết thúc hay không? Nếu ông muốn chấm dứt sự đau khổ, vậy tự sát đi, tự sát là các giải quyết đau khổ trực tiếp nhất..."

Nội tâm của Tuyết Như Vân quả thật giống như Phương Hạo Vân miêu tả. Có điều công lực của hắn rất thâm hậu, cho nên vẫn chưa đến mức nỗi điên. Hắn rút thanh kiếm quấn quanh thắt lưng ra, hét to với Phương Hạo Vân : "Tao muốn liều mạng với mày!"

Vừa dứt lời, Tuyết Như Vân đã điên cuồng lao đến hướng Phương Hạo Vân .

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, tránh một kiếm của Tuyết Như Vân. Sau đó Thiên Phạt chém ra, Tuyết Như Vân mặc dù đang cố gắng khống chế đau đớn trong lòng, nhưng công phu của hắn vẫn không kém, hắn nhanh chóng điều chỉnh thân hình, tránh khỏi một đòn của Phương Hạo Vân .

Từ lúc bắt đầu đến giờ, Phương Hạo Vân đã nhận định đây sẽ là một trận ác chiến.

Cho nên, hắn không tính rằng sẽ chấm dứt trận chiến này trong vòng vài chiêu.

Hoạt Bộ đã bị Phương Hạo Vân phát huy đến mức cực điểm, thân hình hắn xuyên qua bốn phía trước mặt Tuyết Như Vân. Sau vài lần kích đấu, tìm đúng cơ hội chụp lấy cổ tay của Tuyết Như Vân.

Tuyết Như Vân cực kỳ sợ hãi, vội vàng dùng sức lui về sau, ai ngờ Phương Hạo Vân căn bản là không có ý giữ. Khi Tuyết Như Vân dùng sức kéo về thì Phương Hạo Vân đã buông tay ra.

Tuyết Như Vân bị mất đà, cả người ngã ra sau.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười lạnh, nhân cơ hội đánh đến Tuyết Như Vân.

Tuyết Như Vân ý thức được sự nguy hiểm, vội vàng ổn định thân hình lui về sau, nhưng mà đã muộn một bước rồi. Đợi khi hắn đứng vững thì Thiên Phạt đã chém đến, trực tiếp bổ lên ngực hắn.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Tuyết Như Vân đành phải xoay người, đưa cánh tay trái lên cản lại, và nghe một tiếng xoẹt vang lên, cánh tay trái của Tuyết Như Vân liền bị chém bị thương.

Một đòn này Phương Hạo Vân cũng không dùng toàn lực, hơn nữa Tuyết Như Vân cũng dùng nội lực để bảo vệ, cho nên mới tạo thành cục diện này, chỉ chém bị thương chứ không chặt đứt.

Cứ như vậy, cuộc chiến đã xảy ra thay đổi.

Công phu hai người vốn không chênh lệch lớn, nhưng mà Tuyết Như Vân đã bị thương, và sự chênh lệch của hai người liền lớn ra.

Đương nhiên, nếu không phải là Phương Hạo Vân tiên hạ thủ vi cường ra tay đánh lén Tuyết Như Vân trước, thì có lẽ hắn ta cũng không bị thương nhanh như vậy.

Binh bất yếm trá là thế đó.

Cách làm của Phương Hạo Vân không có gì đáng trách cả.

Cơ hội ngay trước mắt, Phương Hạo Vân đương nhiên là không bỏ qua rồi, không để cho Tuyết Như Vân có cơ hội thở dốc, hắn đã lao đến đánh tiếp

Lúc này, Tuyết Như Vân đã rút kiếm lên đỡ, thành công ngăn cản đòn tấn công của Thiên Phạt.

Có điều, Phương Hạo Vân cũng không lui bước, khi vũ khí của hai người chạm vào nhau, thì tay trái của hắn cũng đã tung ra, đánh lên ngực của Tuyết Như Vân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Ầm!"

Một tiếng, thân hình của Tuyết Như Vân liền bị đánh lui vài bước, đợi khi hắn đứng vững lại thì khóe miệng đã trào ra một dòng máu tươi.

Đừng tưởng rằng một đấm này bình thường, nhưng uy lực của nó không hề nhỏ. Một đấm này của Phương Hạo Vân hầu như đã dùng hết lực rồi, nếu đổi lại là kẻ bình thường thì phỏng chừng đã chết ngay tại chổ.

"Hộc!"

Phun ra một họng máu, trong đôi mắt của Tuyết Như Vân hiện lên vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm nhận được hơi thở của cái chết gần như vậy.

Kêu to một tiếng, Tuyết Như Vân vận khởi công lực toàn thân, quyết định liều mạng một phen.

Phương Hạo Vân đương nhiên là biết được tâm tư của hắn, cười lạnh nói : "Muốn liều mạng với tôi à, ông còn kém lắm... Tuyết Như Vân, người trong Thiên Phạt thành đều nói lòng dạ của ông sâu độc, thần bí khó lường, bây giờ tôi mới biết được, công phu của ông cũng là kém cỏi nhất trong bốn thành chủ. Hẳn là bình thường ông hay gặp vấn đề trong phương diện này...."

"Tao muốn liều mạng với mày..."

Đôi mắt của Tuyết Như Vân đã trở thành màu đỏ, hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay đột nhiên thoát ra một ngọn lửa : "Cho mày nhìn thấy Liệt Diễm Kiếm Pháp..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, không ngờ rằng Tuyết Như Vân lại còn chiêu này.

Rùng mình một cái, Phương Hạo Vân liền kích thích hàn khí của Thiên Phạt để đón đỡ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv