Chị, làm gì gấp dữ vậy... em chỉ nói thôi mà" Nguyệt Nha Nhi thấy chị nổi giận, vội vàng cười làm lành nói : "Thật ra em chỉ nóng giận nhất thời thôi, chỉ tùy tiện nói bậy..."
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, vẻ mặt của dì Bạch mới hơi bình tĩnh lại, dừng một chút, cô nói : "Nguyệt Nha Nhi, hãy nghe chị nói, sau này Hạo Vân sẽ trở thành vua của Thiên Phạt thành... làm hậu nhân của Bạch gia, sứ mạng duy nhất của chúng ta là trung thành. Lời nói vừa rồi của em, về sau không thể nói được, em biết không?"
Lời này vừa nói ra, miệng của Nguyệt Nha Nhi liền nhếch lên : "Chị, nói như chị vậy hắn sẽ trở thành hoàng đế à.... Bây giờ là lúc nào rồi, em không thích như vậy..."
"Im miệng!"
Sắc mặt của dì Bạch trở nên âm trầm : "Nguyệt Nha Nhi, chị nói lại một lần nữa với em, không được nói bậy, cũng không được xuất khẩu cuồng ngôn như thế... Sau này Hạo Vân chính là hoàng đế của Thiên Phạt thành"
"Hừ!"
Nguyệt Nha Nhi tức giận nói : "Em không phục... trừ phi hắn có thể đánh lại em..."
"Từ nhỏ em đã như vậy rồi, luôn không nghe lời người khác. Lòng dạ tương đối cao..." Dì Bạch nhìn em gái, trìu mến nói : "chị có thể khẳng định, Hạo Vân sẽ làm cho em tâm phục khẩu phục... hắn là người đàn ông ưu tú nhất mà chị từng thấy..."
"Chị, chị khen hắn dữ vậy..." Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm : "Em thấy Hạo Vân thành như vậy, tất cả đều do chị..."
"Haha!"
Dì Bạch cười nói : "Thật ra lúc đầu khi chị quen với Hạo Vân thì hắn không phải như thế... hắn biến thành như vậy là từ sau khi đổi mặt.... Có điều chị thích hắn bây giờ hơn, ít nhất là trên người hắn không còn gánh nặng... Chị không vui khi trên lưng hắn phải mang quá nhiều gánh nặng..."
"Chị, chị tính khi nào thì sinh đứa nhỏ với hắn?" Nguyệt Nha Nhi chớp mắt hỏi : "Chị, chị nói Hạo Vân có nhiều đàn bà như vậy, thì hắn có thể đến đây sao? Hắn có thể thỏa mãn chúng ta sao?"
Dì Bạch liền đỏ mặt, liếc nhìn em gái một cái, nói : "bậy bạ, ngay cả lời này mà em cũng có thể nói được à?"
Nguyệt Nha Nhi cười khẽ, nói : "Chị, cái này cũng không phải là đại nghịch bất đạo gì cả, em là con gái, em có nhu cầu sinh lý bình thường... em thích đàn ông cường tráng...."
"Hạo Vân sẽ không làm em thất vọng.. chị đến đây chỉ hy vọng rằng em có thể hiểu được địa vị của Hạo Vân tại Bạch gia, tại Thiên Phạt thành..." Dì Bạch trầm giọng nói : "Nhớ kỹ, đầu tiên em vẫn là người của Bạch gia, thứ hai mới là Nguyệt thành thành chủ... Em nên đặt lợi ích của Bạch gia lên đầu..."
Nghe chị gái nói vậy, Nguyệt Nha Nhi liền hỏi : "Chị, chị thật sự phá vỡ vận mệnh của Thiên Phạt thành bây giờ sao.... Nhưng mà chị có nghĩ đến không, cho dù có em trợ giúp, thì thế lực của đám người Phong Vân vẫn rất mạnh. Em lo rằng đến lúc đó bọn họ sẽ điên lên mà cắn bậy.... Làm không tốt thì Thiên Phạt thành sẽ bị phân chia!"
"Không đâu!"
Dì Bạch cười tự tin : "Chị tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Thiên Phạt thành là do tổ tiên của Bạch gia cực khổ xây dựng lên...Làm hậu nhân của Bạch gia, chị có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ bảo vệ nó... Đám người Phong Vân này đã sớm có dã tâm, diệt trừ bọn họ là chuyện sớm muộn..."
"Chị, chị thật sự nắm chắc à..." Nguyệt Nha Nhi vẫn lo lắng : "Theo tình báo của em, đám người Phong Vân đã liên hệ với lão bất tử, nếu bọn họ mà thông đồng với nhau, thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng..."
"Không cần lo lắng!"
Dì Bạch cười nói :" Theo tin tình báo mới nhất thì bọn họ đã cấu kết với nhau rồi, cho nên chị mới hạ quyết tâm diệt trừ đám người Phong Vân... Có điều chị thấy lão bất tử theo chân bọn họ chưa chắc đã một lòng... Dù sao lão bất tử có được cảnh ngày hôm nay, cũng là do thành chủ bọn họ trao tặng...."
"Chị, em có thể hỏi chị một câu được không. chị xác định là có thể đấu lại lão bất tử chứ.... Nếu thật sự không được thi chị em chúng ta đồng loạt ra tay...." Nguyệt Nha Nhi hỏi.
"Không được!"
Dì Bạch nói : "Thân phận của em không thể để lộ ra ánh sáng, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Em yên tâm đi, chị đã tu luyện được tâm quyết cao nhất của Bạch gia, Thần Phạt!"
"Thần Phạt!"
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, liền hô lên một tiếng : "Chị, chị nói thật à, chị đã tu thành Thần Phạt sao? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, nếu chị đã luyện thành Thần Phạt, thì không cần phải lo lắng gì cả..."
Dì Bạch tự tin nói : "Công lực của lão bất tử nằm trên chị, nhưng mà chị có niềm tin giết được hắn..."
"Chị, xem ra cha mẹ đã chọn đúng người... Chị đúng là thiên tài ngàn năm khó gặp của Bạch gia..." Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nói : "Còn nhớ không? Trước khi mẹ chết đã nói với chúng ta, tâm nguyện lớn nhất của cả đời bà chính là nhìn thấy hai chị em chúng ta tu luyện thành công Thần Phạt...Vốn em nghĩ rằng người tu luyện thành công đầu tiên sẽ là em, nhưng bây giờ em mới biết được, so với chị, em vẫn còn kém xa... Có điều em sẽ cố gắng..."
Dì Bạch cười vui vẻ nói : "Em có thể nghĩ như vậy, trong lòng chị rất vui... Tốt rồi, những cái nên nói chị đã nói, còn lại tự em giải quyết, chị đi..."
"Chị, chị là sự kiêu ngạo của em..." Nhìn dì Bạch rời đi, Nguyệt Nha Nhi than nhẹ một tiếng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Dì Bạch dừng chân lại, quay đầu nhìn Nguyệt Nha Nhi, khóe miệng hiện lên một nụ cười, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc : "Em cũng là niềm kiêu ngạo của chị..."
.........................
Ngày hôm sau Phương Hạo Vân mới biết được chuyện Nguyệt Nha Nhi nổi giận, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy rằng mình cần đến để giải thích một chút.
Không phải là do Phương Hạo Vân sợ Nguyệt Nha Nhi, mà vấn đề bây giờ là, có nhiều kẻ thù không bằng có nhiều bạn.
"Phương thiếu gia, sao gấp vậy, đi đâu thế?" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân rời khỏi khách sạn, thì Hương Hương đã đến đón : "Nghe nói Nguyệt thành thành chủ muốn dạy dỗ anh, anh không phải là muốn chủ động nộp mạng chứ?"
Phương Hạo Vân cười thản nhiên nói : "Tin tức của cô thật nhanh đấy..."
"Để cho em cùng đi với anh đi.... Tai họa là do chúng ta cùng gây ra, chúng ta cùng nhau gánh vác, được chứ?" Hương Hương cười cười, đi đến dựa sát vào người của Phương Hạo Vân, trên mặt hiện ra vẻ ngọt ngào.