Long Hi Phượng nghe thấy thế, sắc mặt không thay đổi gì cả, bà vẫn rúc vào lòng của Phương Hạo Vân như một con mèo nhỏ, ôn nhu nói : "Không sai, chị quả thật rất tò mò, nhưng chị không giống bọn họ, chị không sử dụng âm mưu quỷ kế với em..."
Phương Hạo Vân thở dài một hơi ,chậm rãi nói : 'Không cần, khi nào đến thời điểm các người có thể biết, em sẽ kể ra, nếu em không muốn để cho các người biết, thì cho dù mọi người có tốn công tốn sức thế nào thì cũng uổng công thôi..."
Long Hi Phượng cười tao nhã : "Trộm cướp trong thiên hạ, tất cả cũng chỉ vì một chữ lợi. Chúng ta không phải là thánh, cũng không có khả năng chạy thoát khỏi danh lợi. Hạo Vân, chị Phượng nói thật với em, chị không nhìn thấu con người của em, trên người em tràn ngập sự thần bí. Cũng như thế, người khác cũng sẽ không rằng như vậy... Bây giờ có rất nhiều người, rất nhiều thế lực muốn biết rõ thân phận của em, thế lực và hậu trường của em... Làm như vậy, đơn giản đều là vì lợi ích..."
Ánh mắt của Phương Hạo Vân trở nên rõ ràng, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười gợi cảm : "Chị Phượng, có phải chị rất muốn biết, em có đủ tư cách trở thành người hợp tác của chị không?"
"Đương nhiên là không!" Long Hi Phượng rúc vào lòng hắn, nhìn mưa rơi ngoài xe, nói "Từ khi thấy em phô trương thế lực tại phố D, thì em đã đủ thực lực trở thành người hợp tác của chị rồi. Bây giờ chị chỉ cảm thấy hứng thú là, sau lưng em rốt cục là lực lượng mạnh đến cỡ nào..."
"Chị Phượng, có đôi khi tò mò sẽ hại chết người đấy... Chị là người thông minh, vì sao không học ngu lại một chút?" Phương Hạo Vân tự tin nói : "Đúng vậy, lần này em phải đi, nhưng em có thể cam đoan, mặc kệ là ai cũng không có khả năng điều tra được..."
"Lái xe đi, đưa chị về khách sạn..." Long Hi Phượng không nói thêm gì, mà ngồi thẳng người dậy.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì, khởi động xe, chạy về hướng khách sạn.
Sau khi xe dừng lại ở cửa khách sạn, dưới lời mời nhiệt tình của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân đã đi theo bà vào phòng.
Bởi vì quần áo đã bị nước mưa làm ướt, cho nên bà mời Phương Hạo Vân ngồi một hồi, còn mình thì đi tắm rửa. Theo tiếng động bên trong thì rõ ràng là Long Hi Phượng không có đóng cửa phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng truyền đến lổ tai của Phương Hạo Vân, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Không lâu sau, Long Hi Phượng khoác cái khăn tắm xuất hiện trước mặt Phương Hạo Vân, cái khăn tắm không đủ để che hết cơ thể xinh đẹp của bà.
Phương Hạo Vân mìm cười nhìn Long Hi Phượng ngượng ngùng, cho dù hắn đã duyệt qua không ít phụ nữ, nhưng bây giờ hắn cũng đã hơi động tâm. Bởi vì Long Hi Phượng biết cách dưỡng rất tốt, tuy rằng đã là người hàng bốn chục rồi, nhưng trên dáng người của bà căn bản là không nhìn ra dấu vết của năm tháng. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Có lẽ, đây là chổ tốt của người luyện võ.
"Hạo Vân, dáng người của chị Phượng có trở ngại gì không?" Long Hi Phượng mỉm cười, không ngại để cho con mắt của Phương Hạo Vân quét lên trên người mình.
"Rất tốt!" Phương Hạo Vân nói thật : "Chị Phượng, nhìn dáng người của chị, cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi, bí quyết của chị là gì vậy? Nói cho em biết đi, lát nữa em nói với vợ của em..."
"Hạo Vân, em đúng là không được!" Long Hi Phượng nhíu mày : "Hạo Vân, ở cùng với chị, thì không được nhắc đến đàn bà của em..."
Phương Hạo Vân đột nhiên cười gian : "Chị Phượng, chị ăn mặc như vậy, em có thể hiểu là, chị đang dụ dỗ em không?"
"Theo một ý nghĩa nào đó thì có thể nói là vậy... Nhưng mà dụ dỗ em không mang theo hiệu quả và lợi ích, cũng không có chổ tốt nào cả..." Nói đến đây, Long Hi Phượng đi đến chổ Phương Hạo Vân, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói : "Em là một người đàn ông xuất sắc.... ít nhất là xuất sắc nhất trong những người chị từng gặp... Chị Phượng lại là một phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ bình thường... Giữ gìn nhiều năm như vậy, chị đã không muốn sống cô độc thêm nữa"
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, thuận thế đưa tay đặt lên đùi của bà, cảm nhận sự co dãn của làn da.
Long Hi Phượng cũng không kháng cự, ngược lại còn ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, có lẽ đúng là Long Hi Phượng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông thật.
Bây giờ ôm lấy Phương Hạo Vân, sắc mặt của bà đã đỏ ửng, thậm chí ngay cả cổ cũng chậm rãi ửng lên.
Bàn tay ấm áp của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhéo một cái lên đùi của bà, và làm cho Long Hi Phượng cảm thấy điện giật toàn thân, thoải mái đến mức muốn rên rỉ thành tiếng.
Loại hưởng thụ này, loại cảm giác này, trước đây bà chưa từng được thử qua.
Long Hi Phượng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười kia, trong con mắt hiện lên một sự vui mừng, đã nhiều năm trôi qau rồi, trong mắt bà cho đến bây giờ vẫn chưa từng qua lại với đàn ông.
Nói một cách khác, cho đến bây giờ bà vẫn chưa từng quan hệ với đàn ông.
Mặc dù là chú em chồng chung tình của bà tại Nam Cung thế gia.
Nhưng sau khi gặp Phương Hạo Vân, cái nhìn của bà về đàn ông đã thay đổi, ít nhất là trong lòng bà đã xuất hiện một cảm giác nóng chảy.
Nếu không phải vì cần Phương Hạo Vân liên thủ để đối phó Mộc Nguyệt Dung, bà đã đẩy ngã Phương Hạo Vân xuống, hấp thu toàn bộ công lực của hắn, làm cho hắn trở thành nô lệ vĩnh viễn của bà.
Có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ khốn!
Tuy rằng biết rõ Long Hi Phượng có dị tâm, nhưng Phương Hạo Vân không quan tâm, vùi đầu vào giữa hai ngọn núi lớn kia.
Mùi thơm mát từ cơ thể của đàn bà làm cho hắn nhộn nhạo, ôm lấy thân thể mềm mại của Long Hi Phượng, con mắt của Phương Hạo Vân hầu như đã sinh ra vẻ mê ly.
Long Hi Phượng nâng khuôn mặt của hắn lên, nhìn chăm chú vào mắt hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khôn nóng, con mắt của bà hầu như đã trở nên thèm khát : "Hạo Vân, muốn chị Phượng không?"
Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của Long Hi Phượng.
Trong mắt hắn, Long Hi Phượng là một phụ nữ có lý trí, không biết là con thỏ hay là con sói nữa. Tuy rằng bà đã như vậy, nhưng Phương Hạo Vân không biết hôm nay sẽ giao thân mình cho hắn.
Đương nhiên, trong tình huống như vậy, ai cũng muốn hết rồi, chỉ là xem ai nhịn hơn ai thôi.