Phương Hạo Vân đón lấy tập tài liệu dày cộm, nhìn Nguyệt Như với ánh mắt cảm kích, nói một câu: "Cám ơn… !"
Chỉ trong một thời gian ngắn, lại có thể thu thập được nhiều tài liệu đến thế, đầy đủ đến thế, quả thật không phải đơn giản. Hắn hiểu, Nguyệt Như nói lần này cô ấy đã điều động gần một nửa lực lượng của tổ chức, đúng là không hề phóng đại tí nào.
"Anh quá khách sáo rồi… !"
Nghe những lời cảm ơn của Phương Hạo Vân, trong lòng Nguyệt Như cảm thấy rất khó chịu, anh ấy khách sáo như vậy đủ thể hiện rõ giữa hai người họ bắt đầu có chút lạ lẫm.
"Thời gian không còn nhiều, em sẽ không quấy rầy anh nữa. Nên nhớ rằng, trong vòng hai ngày, nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ tài liệu này, vả lại phải dựa theo số tài liệu này mà cố gắng mô phỏng những đặc tính và thói quen trong cuộc sống của cậu ta…"
Dặn dò xong, Nguyệt Như bèn quay người đi khỏi.
"Có thể giết ít người lại không ?"
Phương Hạo Vân đột nhiên gọi lại Nguyệt Như hỏi.
Nguyệt Như dừng bước, nhìn về phía Hạo Vân cười: "Vì sự an toàn của anh, em không còn cách nào khác. Người là do em giết, anh không cần phải áy náy…"
Nói xong câu này, Nguyệt Như bèn quay lưng đi.
Nhìn phía sau lưng của Nguyệt Như, Phương Hạo Vân đang mở miệng, vốn định nói gì đó, nhưng sao lại không thể nói ra được. Hắn không thể không thừa nhận rằng, Nguyệt Như đã nói đúng, vì sự an toàn của hắn, những người có tham dự vào việc thay đổi diện mạo này, đều đã bốc hơi trên thế gian một cách bí mật. Đó là vì, chỉ có người chết mới giữ được bí mật mà thôi.
"Ta không giết người khác, người khác lại vì ta mà chết, thật đúng là tội lỗi… !"
Phương Hạo Vân buồn bã thở dài, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vào lúc này hắn cũng chẳng thể làm được gì. Người không vì mình, trời chu đất diệt. Hiện thực là tàn khốc như thế đấy.
……
Khi tâm trạng đã ổn định đôi chút, Phương Hạo Vân cầm lên tập tài tiệu mà Nguyệt Như đã để lại, bắt đầu chăm chú xem, thời gian quả là có hơi gấp. Trong một thời gian ngắn như thế mà đi mô phỏng một người, dù là đối với một cao thủ như Phương Hạo Vân mà nói, cũng là một việc không dễ dàng chút nào.
Qua tập tài liệu, Phương Hạo Vân trên cơ bản đã hiểu rõ cái gia đình hắn sắp bước vào này.
Ba Phương Tử Lân là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thịnh Hâm của thành phố Hoa Hải, theo như tập tài liệu thì lúc trước ông đã từng là quân nhân, sau khi chuyển nghề ông đã gầy dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mất mười lăm năm thời gian, cuối cùng từ một xí nghiệp nhỏ vô danh, trở thành một xí nghiệp tư nhân đứng hàng đầu ở thành Phố Hoa Hải. Phạm vi kinh doanh bao gồm nhiều lĩnh vực lớn như địa ốc, điện tử, tài chính, và đang là lúc kinh doanh phát đạt nhất.
Trác Nhã là mẹ kế, và cũng là mẹ ruột của chị Phương Tuyết Di. Theo tài liệu nói, Trác Nhã là mối tình đầu tiên của Phương Tử Lân, lúc còn trẻ hai người họ đã từng yêu nhau, thậm chí đã từng có thời gian chung sống với nhau. Sau đó vì một số nguyên nhân nào đó mà đã chia tay, và ông đã kết hôn với mẹ ruột của Phương Hạo Vân là Lâm Vân Y.
Tiếc là mẹ ruột của Phương Hạo Vân là Lâm Vân Y lại hồng nhan bạc mệnh, lúc Phương Hạo Vân chưa tròn một tuổi đã bệnh nặng mà qua đời.
Ba năm sau, Phương Tử Lân lại tìm được người yêu xưa kia là Trác Nhã, biết được cô ấy đã sinh cho mình một đứa con gái, đồng thời trước giờ vẫn chưa lấy chồng, nên trong lòng đã rất cảm động, hai người họ lại tiếp tục tiền duyên, kết thành một mái ấm mới. Lúc đó Phương Hạo Vân chưa đầy bốn tuổi, đối với những chuyện trong cuộc đời của ba hắn cũng không được rõ ràng, nhưng tên nhóc này trước sau vẫn giữ thái độ căm ghét đối với người mẹ kế và người chị lớn hơn mình rất nhiều này. Cho đến trước khi bị tai nạn, Phương Hạo Vân vẫn cứ giữ thái độ căm ghét đối với người chị lớn hơn mình năm tuổi, và cả bà mẹ kế, nên bình thường hắn chẳng thèm nói câu nào với hai mẹ con bà mẹ kế.
Đối với Phương Tuyết Di người chị cùng ba khác mẹ này hắn chẳng thèm quan tâm đến, đồng thời trong lòng người chị, cũng không hề thừa nhận người em trai này. Chỉ là Trác Nhã trước giờ vẫn chưa từng bỏ cuộc việc tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Phương Hạo Vân. Tuy không là con ruột, nhưng tình yêu và sự quan tâm của bà đối với hắn còn hơn cả con ruột, thậm chí còn khiến cho Phương Tuyết Di nhiều lần phản đối, nhiều lần hoài nghi, rốt cuộc ai mới thật sự là con ruột của Trác Nhã.
Xem xong mối quan hệ gia đình, Phương Hạo Vân tập trung ghi nhớ một chút, rồi lại xem tiếp.
Phần tiếp theo là nói về cuộc sống và thói quen học tập của Phương Hạo Vân, và cả những thói xấu trong cuộc sống và học tập, cùng những mối quan hệ bạn bè.
Một Phương Hạo Vân chỉ vừa tròn mười tám tuổi, tuy xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng lại không có thói quen của con cháu những nhà giàu sang quyền quý, ngược lại những biểu hiện của hắn ở trong trường lại giống với biểu hiện của con cháu một gia đình bần hàn, không hề huênh hoang, cũng không thích thể hiện, mỗi ngày chỉ biết học với học, dường như hắn học để mà sống vậy.
Vì cần cù và thông minh, nên thành tích học tập của hắn từ tiểu học đến trung học đều rất xuất sắc, là tấm gương của những bạn học cùng lớp và cùng khối.
Chỉ là tính cách hắn có chút trầm lặng và hoang tưởng, không thích ồn ào, không thích nói nhiều, thậm chí còn có vẻ nhu nhược, có đôi khi còn bị một số học sinh khác ức hiếp.
Nhưng vì hắn học hành quá xuất sắc, người lại nho nhã đẹp trai, cho dù hắn không hay nói chuyện, cũng vẫn thường được các cô nàng để ý đến.
Nhất là sau khi vào trung học, các học sinh đang trong thời kỳ thanh xuân phát triển, cảm xúc chớm nở, hắn càng nhận được nhiều thư tỏ tình của các cô nàng hơn.
Chỉ tiếc là Phương Hạo Vân là một trái tim sắt đá chỉ một lòng muốn đọc sách thánh hiền, không màng đến thế sự, cho dù có là diện mạo như hoa hay là dịu dàng gợi tình, hoặc có thể là lạnh lùng lanh lợi, hắn cũng chẳng để ý đến. Thời gian lâu rồi, các thiếu nữ đối với hắn cũng ít hứng thú hơn.
Cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng, Phương Hạo Vân mới chính thức tuyên bố người bạn gái của mình, cũng là bạn học ngồi cùng bàn với hắn đã ba năm Bạch Lăng Kỳ.
Kỳ thực rất nhiều người không biết, vào cuối học kỳ của năm đầu tiên ở trung học, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đã có tình cảm tốt đẹp với nhau, chỉ là không ai chịu nói ra. Thường ngày hai người họ ngoài học và học ra, đối với những chuyện ngoài việc học dường như không hề nhắc đến. Nhưng điều đó không hề ngăn trở sự giao lưu giữa họ với nhau.
Một tháng trước, khi việc ôn tập đã kết thúc, hai người họ đối với kỳ thi tốt nghiệp trung học đều rất tự tin, nên mới dám công khai mối quan hệ, đồng thời hứa hẹn nhau cùng thi vào trường đại học Hoa Hải.
"Thật đáng tiếc… !"
Phương Hạo Vân khẽ thở dài, tiện tay mở tài liệu của Bạch Lăng Kỳ. Từ tấm ảnh trắng đen chỉ hơn một tấc có thể thấy, đó là một cô gái xinh xắn dễ thương, đôi mắt lanh lợi to tròn dù có nhìn ở trên hình cũng thấy tràn đầy sức sống, chiếc môi anh đào nhỏ nhắn phảng phất một nụ cười, thật khiến lòng người ấm lại.
Trên tài liệu có nói Bạch Lăng Kỳ xuất thân từ một gia đình bình thường, ba mẹ đều là công nhân ở thành phố Hoa Hải, tiền lương mỗi tháng của hai người họ cộng lại chỉ khoảng ba ngàn bạc, cùng ở trong một ngôi nhà gồm hai phòng một sảnh mà lúc xưa đơn vị đã cấp cho, ngày tháng tuy có chút bần hàn, nhưng cũng có thể xem như qua ngày.
……
Hai ngày sau, Phương Hạo Vân đã xem xong toàn bộ tài liệu, và đã ghi nhớ hết trong đầu.
Đồng thời trong hai ngày này, Nguyệt Như cũng đã sắp xếp xong một số việc, những nhân viên trong tổ chức từng tham gia việc thay đổi diện mạo, nay toàn bộ đều đã bị thanh tẩy một cách bí mật.
Đến nay trên thế giới này những người biết việc Phương Hạo Vân thay đổi diện mạo, nếu tính luôn cả hắn thì chỉ còn có bốn người.
"Hạo Vân, những tài liệu này anh đã xem kỹ chưa ? Em đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, theo tính toán thì Phương Tử Lân và Trác Nhã chắc cũng đã nhận được tin con trai bị tai nạn xe nhập viện rồi, em nghĩ chiều nay họ sẽ từ nước ngoài trở về."
Nguyệt như bước vào phòng bệnh, ngồi trước mặt Phương Hạo Vân. Vẻ mặt cô rất tiều tụy, rất hiển nhiên là hai hôm nay cô luôn bận rộn sắp xếp mọi việc, không hề nghỉ ngơi phút nào.
Phương Hạo Vân nhìn thấy thế, trong lòng đau đau, hắn rất muốn ôm lấy người con gái tốt bụng dễ thương này, mà thương mà tiếc một chút, nhưng lý trí nói với hắn rằng, như thế không được, nếu đã quyết định ra đi, thì cần gì phải để lại nhiều đau thương đến thế.
Gặp nhau vẹn tròn thì chia tay cũng vẹn tròn vậy.
"Nguyệt Như, cám ơn em… !"
Vào thời khắc này, Phương Hạo Vân cũng chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ còn tiếng cám ơn này, mới có thể làm vơi đi phần nào sự áy náy trong lòng hắn.
Về phần Nguyệt Như nghe được câu này, đôi mắt như đỏ dần lên, cô âm thầm giúp Phương Hạo Vân làm những việc này, không phải vì muốn được nghe một câu cám ơn của hắn.
Mà đó còn là câu mà cô không muốn nghe nhất. Một câu cám ơn, khiến mối quan hệ giữa họ như có một khoảng cách rất lớn.
Nguyệt Như cố gắng kềm lại những giọt nước mắt của mình, điềm nhiên nói: "Từ nay, anh là con trai của Phương Tử Lân, em đã nói rõ ràng với mọi người, bây giờ ai cũng cho rằng, anh gặp phải tai nạn xe mà bị thương nặng. Hãy nhớ lấy những sự việc trong tài liệu, đừng để lộ ra bất cứ dấu vết nào."
"Đúng rồi, suýt nữa là quên nhắc nhở anh, anh đã gặp tai nạn xe, nên trên cơ thể anh cũng nên có vài vết thương… ý của em anh có hiểu không ?" Nguyệt Như đột nhiên nhớ ra chuyện gì.
"Anh hiểu… !"
Phương Hạo Vân nghe xong, cười nhạt nói: "Thân thể anh như vậy thật không biết làm cách nào để lại vết thương, nên đành nhờ em giúp anh hóa trang vậy…"
"Em đã có chuẩn bị trước."
Nguyệt Như lấy ra chiếc điện thoại, ấn vào một phím, liền đó có một người đàn ông che mặt cầm theo một chiếc hộp trang điểm bước vào.
"Anh ra ngoài trước, nếu không được tôi cho phép, thì bất cứ ai cũng không được vào, nếu không thì giết không cần hỏi." Nguyệt Như lạnh lùng căn dặn xong, liền mở chiếc hộp trang điểm ra
Người đàn ông che mặt đáp lại một tiếng, rồi quay lưng nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Phương Hạo Vân biết rằng, vì hắn, lại sắp có người phải chết nữa. Hiển nhiên, tên đàn ông che mặt đó cũng khó mà sống lâu được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Đúng là tội nghiệt.
"Đừng nghĩ ngợi nữa, tất cả những người này đều do em giết, không liên quan gì đến anh." Nguyệt Như cứ luôn nhìn thấu tim gan hắn, giọng lạnh lùng giải thích.
Phương Hạo Vân lại há miệng, nhưng rồi lại chẳng nói gì. Thật ra, hắn cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Vì một cuộc sống bình lặng của hắn, cũng là vì cuộc sống sau này của Nguyệt Như, vô tình thì đành vô tình vậy.
Là một sát thủ giết người không gớm tay, kỹ thuật hóa trang đương nhiên cũng thuộc hàng bậc nhất, chỉ sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhờ sự hóa trang của Nguyệt Như, Phương Hạo Vân lúc này đã thật sự trở thành một bệnh nhân bị thương nặng do tại nạn xe.
"Hạo Vân, không gặp lại nữa… !"
Lặng lẽ thu dọn xong mọi thứ, Nguyệt Như gắng gượng kềm lại những cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nói một câu rất tàn nhẫn nhưng lại rất thật này. Tất cả mọi việc đều đã xong xuôi, cũng đã đến lúc cô phải rời khỏi, theo quy định của tổ chức, một khi Phương Hạo Vân đã rời khỏi tổ chức, kiếp này hai người họ cũng không thể gặp lại nhau nữa.