Thu Nguyệt nghe thấy thế, vội vàng nháy mắt với cô.
Lúc này không phải là lúc càu nhàu, chỉ là bây giờ Phương Hạo Vân đang ở đây, nói ra những lời này khẳng định sẽ làm hắn khói chịu, nói không chừng Xuân Hoa có thể bị phạt.
Chỉ là Xuân Hoa không biết tốt xấu, ỷ vào việc ngày thường được Long Hi Phượng yêu thương, căn bản là không coi ai ra gì, vẫn tiếp tục oán giận.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Phương Hạo Vân, trong lòng lập tức nổi giận, thầm nghĩ, nếu không phải tại Phương Hạo Vân, thì mình đã lái xe đi sớm rồi, sao có thể bị bắt chứ.
"Phu nhân, chính là hắn... nếu không phải hắn nhiều chuyện, giả bộ làm người tốt, con cũng sẽ không bị đám điêu dân ấy vây bắt... bà nên làm chủ cho con..." Xuân Hoa đi qua, ôm lấy cánh tay của Long Hi Phượng, nói như làm nũng.
Phương Hạo Vân vốn đã không có ấn tượng tốt về Xuân Hoa rồi, bây giờ lại nghe cô nói vậy, trong lòng hắn càng chán ghét, quả nhiên là chủ thế nào thì nô tài thế ấy.
Đồng thời, Phương Hạo Vân cũng cảm thấy thất vọng với ngành cảnh sát, Xuân Hoa lái xe đụng người gây tai nạn, chứng cứ vô cùng rõ ràng, lẽ ra nên bị giữ lại điều tra mới đúng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Chỉ là bây giờ, từ lúc gây chuyện đến lúc trả về còn chưa đến một tiếng, người bị thương không biết thế nào mà người gây tai nạn đã có thể rời khỏi cục cảnh sát.
Cái này rốt cục là thế nào?
Lúc Xuân Hoa làm nũng, Long Hi Phượng cũng không thèm để ý, ánh mắt của bà vẫn tập trung nhìn Phương Hạo Vân, quan sát phản ứng của hắn, để đưa ra quyết định thích hợp nhất.
Theo Long Hi Phượng thấy, Xuân Hoa đụng người khác cũng không phải là chuyện lớn gì.
Ngay cả người thân của mình còn không cần, thì sao lại đi quan tâm đến sinh mạng của người khác.
Thu Nguyệt sợ lớn chuyện, vội vàng đi qua kéo Xuân Hoa qua một bên, nhỏ giọng nói : "Xuân Hoa, em chạy quá tốc độ đụngg vòa người khác, vốn là em không đúng, sao em lại có thể nói như vậy..."
Ý của Thu Nguyệt là muốn cho Xuân Hoa một gợi ý, để cho em gái sáng suốt nhìn ra.
Chỉ là Xuân Hoa quá kiêu ngạo, làm sao có thể nghe ra được, hừ lạnh một tiếng, nói : "Chị Thu Nguyệt... hôm nay chị bị sao vậy... không phải chỉ đụng trúng một tiện phu thôi sao. Có đụng chết đâu, bỏ trăm ngàn ra là giải quyết được rồi, chị lo lắng cái gì... khó hiểu"
"Hai mươi vạn mua mạng của cô, bán không?" Phương Hạo Vân đã xuất hiện trước mặt Xuân Hoa không biết từ lúc nào, lạnh giọng hỏi.
"Đồ điên!" Xuân Hoa đẩy Thu Nguyệt ra, gào lên với Phương Hạo Vân : "Anh ít xen vào chuyện của người khác đi!"
"Cô mới là điên!" Phương Hạo Vân quay đầu lại nói với Long Hi Phượng : "Phu nhân, xem ra bà dường như không biết dạy dỗ nô tài của mình..."
"Bốp!!!!" Một tiếng.
Thu Nguyệt đã ra tay trước, tát Xuân Hoa một cái, nổi giận nói : "Còn không xin lỗi Phương thiếu gia..."
Xuân Hoa bị Thu Nguyệt tát một cái, cả người lập tức choáng váng, cô không thể tưởng được, Thu Nguyệt luôn coi mình là em tại sao lại đánh mình.
"Chị... chị dựa vào cái gì mà đánh người ta... em hận chị..." Xuân Hoa che mặt, hung hăng nhìn Thu Nguyệt, trên mặt đầy sự tức giận và oan ức.
"Quỳ xuống!"
Long Hi Phượng đã đưa ra kết luận, Phương Hạo Vân rất nghiêm túc trong chuyện này, cho nên, trong thời điểm thích hợp đã đưa ra quyết định thích hợp.
Tuy rằng bà rất thương Xuân Hoa, nhưng mà Xuân Hoa đắc tội với Phương Hạo Vân hiển nhiên rất là ngu ngốc.
Năm nay Long Hi Phượng đã bốn mươi lăm rồi, hai mươi năm trước bà đã rời Long gia để gia nhập vào Nam Cung thế gia, lòng của bà đã chết, trong lòng của bà không còn tình cảm gì, chỉ biết lợi ích mà thôi.
Mấy năm nay, sở dĩ bà cam tâm tình nguyện sống quả tại Nam Cung thế gia, cũng chỉ vì coi trọng thế lực của Nam Cung thế gia. Bà luôn hy vọng rằng sẽ lợi dụng thế lực của Nam Cung thế gia để trả thù Long gia.
Bây giờ thì tốt rồi, Long gia đã bị hủy.
Tuy rằng đối với người khác coi như đã hoàn thành rồi, nhưng đối với bà vẫn chưa đủ.
Bởi vì trong lòng bà thật sự rất đau.
Chuyện của Long gia vẫn chưa kết thúc, bà cần Phương Hạo Vân giết chết Long Thần, làm cho Long gia hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Vì thế, bà tuyệt đối không thể đắc tội với Phương Hạo Vân.
"Xuân Hoa... quỳ xuống... bồi tội với Phương thiếu gia..." Long Hi Phượng đi qua, đá một cái lên đùi của Xuân Hoa, làm cho cô ta té quỳ xuống đất, quát lớn : "Đồ vô liêm sỉ, Phương thiếu gia là khách quý của ta, ngươi dám ăn nói với người ta như vậy... quả thật là vô pháp vô thiên..."
Nói đến đây, Long Hi Phượng quay đầu lại xin lỗi Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, thật xin lỗi... đều do tôi dạy dỗ không nghiêm, cho nên mới để cho con nô tỳ này gây họa, cậu yên tâm, chuyện tai nạn xe tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, nhất định sẽ làm cho cậu hài lòng. Đồng thời tôi cũng sẽ nghiêm trị Xuân Hoa"
Xuân Hoa nghe thấy thế, lập tức kinh hãi. Lúc này cô mới ý thức được mình đã chọc vào đại họa. Từ lúc cô theo phu nhân đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy phu nhân nổi giận.
Lúc này, cô cũng ý thức được tại sao chị Thu Nguyệt lại tát mình.
Đáng tiếc, cô ý thức ra điều này quá muộn.
Biết lỗi quá muộn thì phải trả giá lớn.
"Phương thiếu gia, xin lỗi, Xuân Hoa không nên làm vậy với anh!" Xuân Hoa vội vàng quỳ xuống xin lỗi Phương Hạo Vân.
"Cô sai rồi... người cô cần xin lỗi không phải là tôi, mà là người đã bị cô đụng trúng, còn có phu nhân yêu thương cô..." Phương Hạo Vân lạnh giọng nói : "Một người không sợ phạm phải sai lầm, sợ nhất là mình đã phạm sai mà còn không biết... tôi không biết cô lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy người như cô, căn bản không phải là người... có lẽ gọi cô là súc sinh thì đúng hơn..." Xuân Hoa coi rẻ mạng người như vậy, đã làm cho người ta nổi giận lắm rồi.
Phương Hạo Vân tuy có giết người, nhưng từ trước đến giờ hắn luôn cảm thấy rằng, trừ những người đáng chết và đã chết trong tay hắn ra, thì sinh mạng của con người đều cần phải tôn trọng.
Đúng vậy, sinh mạng của con người là thần thánh, không thể coi rẻ và khinh thường.
"Anh... anh mới là súc sinh!" Xuân Hoa vào trễ, nên không biết chuyện Phương Hạo Vân tự tay hủy diệt Long gia. Cho nên cũng không biết năng lực của hắn, cô ta chỉ đơn thuần cho rằng hắn là khách quý của phu nhân. Nhưng mà, cho dù là khách quý thì cũng không thể chửi người khác được. Xuân Hoa bắt đầu cãi lại : "Anh là cái thứ gì, anh dựa vào cái gì mà chửi người ta..."
Nghe Xuân Hoa nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức cười, nhưng mà, nụ cười của hắn có ẩn giấu sát khí.
"Làm càn!"
Long Hi Phượng dường như cũng khá bất ngờ, bà ta không nghĩ rằng Xuân Hoa lại ngu ngốc như vậy, trong tình huống thế này mà còn không tự hiểu lấy mình.
Tự làm bậy, không thể sống.
Đắc tội với Phương Hạo Vân là không được, Long Hi Phượng cắn môi, đá một cái vào huyệt Khí Hải của Xuân Hoa, phế hết võ công mà cô luyện từ nhỏ.
Xuân Hoa kinh ngạc và sợ hãi, cả người chết ngất, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, Long Hi Phượng tức giận quát : "Thu Nguyệt, mang nó đi... về nhà cho nó làm tạp dịch..."
"Phu nhân... đừng..." Thu Nguyệt tuy không phải là chị em ruột với Xuân Hoa, nhưng mà có thể nói là thân hơn chị em ruột. Xuân Hoa chịu vận rủi, đương nhiên là có liên quan đến tính tình của cô ta, chỉ là Thu Nguyệt cảm thấy rằng phu nhân rất tàn nhẫn, dù sao thì bà cũng từng nói qua, bà coi hai đứa như con vậy.
Làm mẹ, sao có thể đối xử với con gái như vậy?
"Cút!"
Long Hi Phượng lạnh giọng nói : "Nếu mày thích, thì mày cùng đi làm tạp dịch với nó... nếu đã làm sai, thì cần phải trả giá..."
Thu Nguyệt nghe thấy thế, trợn tròn mắt ra, không ngờ rằng ngay cả mình mà phu nhân cũng không buông tha.
Chỉ là lúc này cô không có gan cãi lại.
"Cảm ơn phu nhân, cảm ơn Phương thiếu gia..." Cô nâng Xuân Hoa đã ngất xỉu dậy, cúi chào một câu, rồi chậm rãi rời khỏi phòng, vẻ mặt ảm đạm.
Long Hi Phượng đột nhiên hỏi : "Phương thiếu gia, cậu có cảm thấy hai đứa đó đáng thương không?"
"Không hề!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Nếu hai người này mà đáng thương, vậy thì trên đời này có rất nhiều người đáng thương lắm... người hôm nay bị cô ta đụng trúng mới là đáng thương. Người đó đã chọc vào ai? Vốn chỉ đi qua đường thôi, thậm chí còn không làm trái quy tắc giao thông, mà toàn bộ quá trình xảy ra, người đó không hề làm sai chuyện gì, chỉ là gặp vận rủi thôi... tất cả đều do sự coi thường sinh mạng và bướng bỉnh của Xuân Hoa tạo thành... phu nhân, theo ý của tôi, sự trừng phạt của bà còn rất nhẹ, dù sao thì cô ta vẫn tránh khỏi sự chế tài của pháp luật..."
Long Hi Phượng suy nghĩ một chút rồi nói : "Phương thiếu gia, tôi có một chuyện không rõ, hy vọng có thể được cậu giải đáp..."
"Mời nói"
"Phương thiếu gia, cậu ngồi cao như vậy, vì sao lại còn quan tâm đến người thường..." Trong những người mà Long Hi Phượng biết, thì không ai giống như Phương Hạo Vân cả.
"Haha!"
Phương Hạo Vân đột nhiên cười, theo hắn thấy, câu hỏi này, giống như là hỏi vì sao lại muốn ăn cơm vậy.
"Phu nhân, câu hỏi của bà tôi không có cách nào trả lời được... bởi vì tôi và bà căn bản không cùng một loại người... tư tưởng của tôi bà không hiểu được, mà tư tưởng của bà, tôi cũng không thể nào hiểu được..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Thật không?" Long Hi Phượng cười thản nhiên, cười đến quyến rũ :" Được rồi, không nói những chuyện không có ý nghĩa này nữa..."
Phương Hạo Vân nhân cơ hội này đứng dậy nói : "Phu nhân, không còn sớm nữa, tôi nghĩ tôi cũng cần trở về...'
"Còn chút rượu... không bằng uống hết rồi 9di..." Long Hi Phượng giữ lại.
"Tôi sợ uống rượu..."
"Không sao... nếu Phương thiếu gia thật sự say, tôi có thể chăm sóc cho cậu..." Long Hi Phượng cười mị.
"Tôi sợ uống rượu rồi sẽ không giữ được mình, lỡ như khinh nhờn phu nhân thì không tốt..." Phương Hạo Vân cười nói.
"Tôi không sợ..." Long Hi Phượng đến gần Phương Hạo Vân, nhìn hắn một cái, đưa ngón tay vuốt lên vai của Phương Hạo Vân, buồn bả nói : "Nếu cậu muốn ở lại, tôi sẽ không từ chối..."
Phương Hạo Vân nghiêng người tránh ra, cười nói : "Trong nhà còn có vợ đẹp, sao tôi có thể không trở về... phu nhân, bà cứ yên tâm, tôi làm việc làm người đều có nguyên tắc của mình, người khác coi tôi là bạn, thì tôi sẽ đối xử với người đó là bạn... Là địch hay là bạn, hoàn toàn là do đối phương quyết định... về chuyện Long Thần, về tình về lý tôi đều sẽ cố hết sức..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại nhớ đến chuyện tai nạn xe : "Người bị đụng kia, hy vọng các người có thể giải quyết thỏa đáng... tôi biết, bà sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?"
"Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào mà"
"Đã như vậy, tôi đây xin cáo từ... sau này còn gặp lại!" Nói xong câu này, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
"Người đàn ông này không đơn giản..." Đợi khi Phương Hạo Vân đi rồi, trong phòng liền xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, ước chừng khoảng ba mươi, dáng người khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là trong đôi mắt trong suốt ấy đã có vài phần lo lắng.
"Nam Cung Kiếm... nếu cậu đánh với hắn, cậu có nắm chắc không?" Long Hi Phượng quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
"Khó mà nói... em không nhìn thấu hắn..." Người tên Nam Cung Kiếm thành thật nói.
"Hắn thật sự lợi hại vậy sao?" Long Hi Phượng hỏi.
"Chị Dâu... nếu không em phái người đi thử thân thủ của hắn... nếu chị muốn em giết chết hắn, em sẽ vui vẻ cống hiến sức lực cho chị..." Con mắt lo lắng của Nam Cung Kiếm khi nhìn về hướng Long Hi Phượng, lại tràn đầy sự ôn nhu
"Nam Cung Kiếm... tôi đã nói bao lần rồi, gọi tôi là Thiếu phu nhân, đừng gọi tôi là chị dâu..." Long Hi Phượng lớn tiếng quát : "Tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ lời tôi nói..."
"Chị... thiếu phu nhân, em nhớ rồi!" Nam Cung Kiếm vội vã đáp, có vẻ rất tôn trọng Long Hi Phượng.
Dừng lại một chút, Long Hi Phượng căm hận nói : "Chuyện của Nam Cung Hoàng, chẳng lẽ bây giờ còn chưa có kết quả sao? Hai mươi năm rồi, cậu luôn nói cậu truy tìm hung thủ, vì sao đến bây giờ vẫn chưa cho tôi đáp án?"
"Thiếu phu nhân, xin lỗi... mấy năm nay em thật sự đã rất cố gắng, nhưng mà hung thủ năm đó hết sức cẩn thận, hắn không để lại dấu vết gì cả, em không có cách nào điều tra được... xin chị cho em chút thời gian, em sẽ cố hết sức" Nam Cung Kiếm tỏ vẻ áy náy.