Long Nhị âm thầm thở dài, nói : "Phương thiếu gia, tôi chưa từng hy vọng rằng mình có thể chạy thoát trách nhiệm... chuyện hôm nay, ít nhiều gì cũng có cái sai của tôi. Nếu đã là sai, thì tôi đã đã chuẩn bị chịu tội"
"Ông có thể nghĩ như vậy, đúng là không còn gì tốt hơn..." Phương Hạo Vân cười nói : "Bây giờ tôi sẽ liên hệ với Lã Thiên Hành...sau khi xong việc, ông nhớ thực hiện lời hứa của mình, nếu không, hậu quả là gì, ông tự biết. Con người của tôi hận nhất là bị người khác lừa gạt..."
Nói xong, không đợi Long Nhị nói thêm gì, Phương Hạo Vân đã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lã Thiên Hành trước mặt Long Nhị, hy vọng ông ta giao vợ con của Long Nhị cho mình.
Lã Thiên Hành nghe thấy thế, đầu tiên là không đồng ý, thậm chí còn lớn tiếng từ chối Phương Hạo Vân.
Nhưng mà Phương Hạo Vân không từ bỏ, còn nói về cái lợi và cái hại, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng, chuyện đưa qua Mỹ và tiền bạc sẽ tự xử lý, ngoài ra còn bảo đảm là sau khi xong việc sẽ đưa Long Nhị đến chịu tội.
Cuối cùng, trong tình huống bất đắc dĩ, Lã Thiên Hành đành phải đồng ý giao vợ con của Long Nhị cho Phương Hạo Vân xử lý.
Trong quá trình nói chuyện, Phương Hạo Vân đã mở loa ngoài, cho nên Long Nhị nghe rất rõ ràng.
"Cảm ơn!"
Sau khi Phương Hạo Vân cúp điện thoại, Long Nhị liền quỳ xuống đất, hành lẽ cúi lạy với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, vợ con tôi xin nhờ cậu..."
"Phương thiếu gia, cậu lại đây, bây giờ tôi sẽ chuyển tài sản mà Long gia dành dụm mấy năm nay cho cậu..." Long Nhị kêu Phương Hạo Vân đến, mở máy tính trên bàn làm việc lên.
Phương Hạo Vân nhìn thấy mà hết hồn, hai mươi triệu! Xem ra Long gia quả nhiên là giấu của không ít, ngay cả một quản gia như Long Nhị mà cũng có thể có nhiều như vậy, hèn chi bọn họ làm cho cấp trên thèm muốn.
"Long Nhị, số tiền này không cần đâu... để lại cho vợ con ông đi..." Tuy rằng Phương Hạo Vân rất muốn số tiền này, nhưng mà nghĩ đến cảnh đáng thương của vợ con Long Nhi, lập tức không muốn nữa.
"Phương thiếu gia, cậu hãy nghe tôi nói... số tiền này nói thế nào cậu cũng phải nhận...Bọn họ không cần nhiều như vậy. Tiền nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt..." Long Nhị giải thích : "Tôi đã tính rồi, một triệu đó đủ để họ mua một nông trại ở Mỹ, đủ để sống qua ngày và phát triển..."
"Phương thiếu gia, số tiền này là mấy năm nay tôi bòn rút của Long gia, cậu đừng từ chối, nếu không cũng tiện nghi cho tổ chức mà thôi..." Long Nhị lại nói.
"Được rồi!"
Phương Hạo Vân gật đầu ;" Nếu đã vậy, tôi cũng xin nhận..." Long Nhị nói đúng, số tiền này không thể để tiện nghi cho lão cáo già Lã Thiên Hành được. Vì hoàn thành nhiệm vụ lần này, bản thân hắn cũng phải trả giá rất lớn, hai mươi triệu của Long Nhị này, coi như là quỹ của công ty vậy, dùng để trợ cấp và phúc lợi cho người bị tàn tật hay thương vong...
Sau khi chuyển tiền xong, Long Nhị vội vàng mở mật thất ra.
Vì tỏ thành ý, ông ta chỉ đứng ngoài cửa, để cho Phương Hạo Vân đi vào lấy cái điều khiển rồi đi ra.
"Phương thiếu gia, ở đây còn một két sắt, là chổ giấu đồ riêng của Long Chiến, mỗi thứ đều là bảo vật vô giá..." Nói xong, Long Nhị sờ sờ lên bức tranh chữ, sau đó mở ra một cái két sắt.
Phương Hạo Vân nhìn qua, đúng là đồ trang sức và bảo vật quý giá. Chỉ là vận chuyển mấy thứ này tương đối phức tạp. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Phải giấu con mẻ Hà Thanh kia mới được.
"Long Nhị, ông dạy tôi cách mở mật thất và két sắt này đi, lát nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa nó ra ngoài... Đúng rồi, cái Đoạn Long Thạch kia, ông biết mở không?"
Long Nhị vội trả lời : "Biết... Đoạn Long Thạch đó là do tôi tự tay sắp đặt, cơ quan bên trong cũng do tôi tự thiết kế. Tôi biết nên mở thế nào... Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ đem tất cả phương pháp nói cho cậu biết..." Nói xong, tính luôn cả cơ quan trong mật thất, Long Nhị đều kể ra rất rõ ràng.
Phương Hạo Vân vừa nghe vừa ghi nhớ lại trong đầu, sau đó mang Long Nhị trở về chổ cũ.
Lúc này, bên tổ gỡ mìn cũng đã làm được một phần ba rồi, có điều càng về cuối thì càng khó, bởi vì thuốc nổ được cài rất cẩn thận, muốn gỡ bỏ cũng phải tốn nhiều sức.
Phương Hạo Vân nói cho nhóm người Vương Thế Phi biết, bây giờ đã lấy được điều khiển từ xa rồi, nói bọn họ không cần phải gấp nữa, cứ từ từ mà làm.
An toàn là trên hết.
Hà Thanh bước lại hỏi : "Điều khiển từ xa không có thiết bị tự ngắt sao?"
"Không!"
Long Nhị giải thích : "Trước kia dưới yêu cầu của Long Chiến, khi tôi thiết kế ra nó, cũng không có cài thêm thiết bị tự ngắt... có điều các người không cần lo lắng, chỉ cần không nhấn nút, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì... Phương thiếu gia, vợ con tôi xin nhờ cậu... thượng tá Hà Thanh, tôi đồng ý đi theo cô về nhận xử phạt của tổ chức..."
"Khoan đã!"
Hà Thanh nhìn cái Đoạn Long Thạch kia, nói : "Cái cửa đá này vẫn chưa mở!"
Long Nhị nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phương pháp tôi đã nói cho Phương thiếu gia rồi... đi thôi, tôi bây giờ là một kẻ vô dụng... tôi nguyện ý chấp nhận hình phạt của tổ chức..."
Hà Thanh dường như không yên tâm, cô lo rằng sau khi mình rời đi, Phương Hạo Vân sẽ nhân cơ hội ăn hôi số châu báu bên trong.
Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Được rồi, thượng tá Hà Thanh của tôi, nhân phẩm của tôi nói thế nào cũng tốt hơn của mấy người, tôi nói rồi, tôi đã buông tha cho mấy thứ này, thì tuyệt đối không nuốt lời" Nếu là trước kia, Phương Hạo Vân vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ thì khác, sau khi thấy được số châu báu riêng trong phòng của Long Chiến, thì đủ để bù đắp tất cả tiếc nuối của Phương Hạo Vân.
Vấn đề bây giờ là vận chuyển ra ngoài như thế nào.
Đương nhiên đây không còn là vấn đề khó nữa, dù sao thì số lượng cũng không nhiều... Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi kêu Bạch Quý lại, thì thầm vào lổ tai của ông vài câu. Nói về chổ báu vật cất giấu trong phòng của Long Chiến, kêu ông nhanh chóng tạo cơ hội, thu xếp cho thuộc hạ vào lấy.
Bạch Quý tuân lệnh, vội vàng gọi điện kêu mấy nhóm người bên ngoài vào sơn trang Long gia, lấy danh nghĩa là lùng bắt mấy tên đệ tử Long gia còn sót lại, nhanh chóng làm cho hiện trường rối loạn mà tìm kiếm cơ hội.
Hà Thanh đương nhiên cũng không còn oán hận câu nào. Trên thực tế, bên ngoài sơn trang Long gia cũng có người của họ, Phương Hạo Vân dù có muốn trộm thì phỏng chừng cũng không qua được cửa ải đó.
Khi gần sáng, Hoa Hải ngập trong màn mưa.
Cơn mưa đi rồi, máu bên trong sơn trang Long gia cũng đã được rửa sạch, tất cả đã khôi phục lại sự yên lặng, những đệ tử còn sống của *** gia đã được đưa đến một địa điểm bí mật của cục quốc an Hoa hải, cái chờ đời bọn họ chính là sự giam cầm và lao động cải tạo.
Đồng thời, dưới sự giám sát của Hà Thanh, bạc trắng, của cái và châu báu của Long gia cũng đã được bí mật đưa đi.
Còn Phương Hạo Vân cũng vui vẻ đưa mấy món bảo vật trong phòng của Long Chiến về công ty, hơn nữa còn có chuyên gia trông coi rồi.
Bởi vì chuyện này trước khi làm đã được tiến hành phong tỏa, cho nên chẳng ai biết gì cả.
Đại khái là khoảng mười ngày sau, những gia tộc có quan hệ thân thiết với Long gia mới nhận được tin này. Có điều tin tức bọn họ nhận được đại khái chỉ là Long gia chịu sự trả thù của hắc đạo. Nhưng mà người thông minh thì biết, loại gia tộc lớn như Long gia, nếu không có chính phủ ủng hộ, thì hắc đạo nào có thể tiêu diệt được...
Đương nhiên, vì lo cho thân mình, mà chuyện này cũng đã qua rồi, nên chẳng ai nghị luận về nó cả.
Còn đối với người dân bình thường, chuyện của Long gia cũng không ảnh hưởng đến bữa ăn sáng của họ. Trước kia thế nào, bây giờ vẫn thế ấy, chẳng có gì thay đổi.
Dùng câu nói kinh điển nhất của Mít tờ Shay : Tất cả đều bình thường như ăn cơm sườn!
Phương Hạo Vân giữ lời hứa của mình, gọi điện cho Bạch Nguyệt Thiên, để ông ta thu xếp cho vợ con của Long Nhị đến Thụy Điển sống, và còn mua cho họ một nông trại.
Tuy rằng cái này không giống với yêu cầu của Long Nhị, nhưng cũng không khác biệt gì lắm
Thật ra nếu không so về sự mạnh yếu của quốc gia, mà chỉ so về hoàn cảnh sống thì Thụy Điển cũng không kém gì mấy nước mạnh.
Vì để Long Nhị yên tâm, sau khi thu xếp xong, dưới sự phối hợp của Phương Hạo Vân, vợ con Long Nhị đã được gọi điện cho ông ta, và hỏi thăm lẫn nhau.
Đáng tiếc, những điều Phương Hạo Vân có thể làm chỉ có thể đến mức đó thôi. Long Nhị nói thế nào cũng phải chịu sự trừng phạt của tổ chức, lấy ra làm gương cho tất cả thành viên còn lại của tổ chức.
Sau khi tính toán xong tài sản của Long gia, Lã Thiên Hành cũng giữ đúng lời hứa, chuyển vào tài khoản của Phương Hạo Vân năm mươi triệu đô.
Phương Hạo Vân đem số tiền này giao cho Bạch An Viễn, để cho ông ta yên tâm làm việc, chỉ cần không có bất ngờ, mặc kệ là quốc gia nào cũng có thể lừa được cả, cho dù có xảy ra sai lầm thì hắn vẫn có thể thu xếp được.
Bạch An Viễn giống như là nhận được Thượng Phương Bảo Kiếm vậy, trong lòng không còn lo lắng, ý định càng lúc càng rõ ràng, liên tiếp đăng ký năm sáu cái xí nghiệp chim di trú ở nước ngoài.
Và cuối cùng ông ta còn đăng ký một xí nghiệp chim di trú dưới danh nghĩa của nước Mỹ để đến đầu tư tại Hàn Quốc, tiến hành lừa gạt chính phủ nước đó.
Chỉ là trước mắt, đám người Hàn Quốc vẫn chưa phát hiện ra cái gì cả, nếu tất cả được tiến hành thuận lợi, thì trong vòng ba thánh, những xí nghiệp này có thể lừa được của chính phủ Hàn Quốc hơn năm mươi triệu đô.
Vì thế, Phương Hạo Vân liền tiến hành khen ngợi và thưởng cho Bạch An Viễn, mua cho ông ta một căn biệt thự trị giá hơn ba triệu đô, và còn mua cả người hầu cùng nhân viên bảo vệ cao cấp nữa.
Trừ vấn đề đầu tư và gôm tiền về của Bạch An Viễn ra, gần đây Phương Hạo Vân còn nhận được một tin tức tốt. Sau khi quá trình trị liệu kết thúc, ngoại trừ vấn đề thân thể hơi yếu, thì Đinh Tuyết Nhu không còn gặp trở ngại nào khác. Nếu được đi máy bay riêng, dưới sự chăm sóc của đội ngũ nhân viên y tế cao cấp thì Đinh Tuyết Nhu hoàn toàn có thể trở về Hoa Hải.
Đồng thời, kế hoạch nhằm vào Đinh gia và tập đoàn Siêu Uy của Bạch Nguyệt Thiên cũng đã tiến hành hơn phân nửa, phỏng chừng việc tập đoàn Hùng Long khống chế tập đoàn Siêu Uy cũng đã được định.
Bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi.
Phương Hạo Vân cùng bác sĩ Paul và Bạch Nguyệt Thiên thương lượng với nhau, cuối cùng cho Rosand dẫn người cùng Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà trở về Hoa Hải, còn hắn sẽ tự ra đón.
Đương nhiên, thời gian cụ thể phải chờ bác sĩ Paul kiểm tra toàn diện rồi mới xác định được.
Long gia bị diệt, làm cho Tần Tử Kiếm thấy được chổ đáng sợ của Phương Hạo Vân. Mà buồn cười nhất chính là võ sĩ chữ Thiên của gia tộc Morgan, Robinson.
Đêm hôm đó, hắn cũng cải trang vào sơn trang Long gia, muốn ám sát Phương Hạo Vân.
Chỉ là, khi hắn nhìn thấy một đao bổ sông xẻ núi của Phương Hạo Vân kia, không nói nhiều lời, quay đầu chạy như đúng rồi vậy.
Robinson rất rõ ràng, cho dù là có mười người như mình, cũng chưa chắc là đối thủ của Phương Hạo Vân. Mặc dù hắn muốn đánh lén, nhưng đối mặt với thực lực tuyết đối, đánh lén cũng chẳng là gì.
Tần Tử Kiếm nghe đánh giá của Robinson về Phương Hạo Vân xong, trong lòng cũng bắt đầu muốn rút lui. Chỉ là hắn thật sự không cam lòng, nếu bây giờ rời khỏi Hoa Hải, thì cũng có nghĩa là hắn từ bỏ quyền thừa kế Tần gia.
Tần Tử Kiếm không thèm Tần gia, chỉ là hắn muốn chứng minh cho ông già của mình thấy, chứng minh cho tất cả mọi người thấy, thằng con lai như hắn mới là mạnh nhất, mới là giỏi nhất.
Hắn không muốn vì chuyện mình là con lai mà bị mọi người trong tộc xem thường và khinh bỉ.
Chuyện này đối với hắn mà nói, cái này chính là một vết sẹo không bao giờ lành.
"Tần... nghe tôi nói đi, chúng ta cùng nhau trở về... trở về giúp ông chủ tranh đoạt vị trí gia chủ. Chỉ cần ông chủ ngồi vào vị trí gia chủ của gia tộc Morgan thành công, thì sau này muốn đối phó với Phương Hạo Vân chẳng phải là rất dễ sao?" Robinson nói : "Không phải là tôi muốn sỉ nhục cậu, nhưng mà Phương Hạo Vân kia, đối với chúng ta mà nói, giống như là một sự khủng bố vậy, chúng ta căn bản không đấu lại hắn..."
Mỗi khi nghĩ đến một đao ấy của Phương Hạo Vân, tim của Robinson liền đập nhanh hơn.
"Được rồi... tôi sẽ xem xét..." Ngay cả Robinson luôn tự phụ mà còn bị dọa thành như vậy, Tần Tử Kiếm không thể không cẩn thận suy nghĩ lại về quyết định rời khỏi Hoa Hải.