Nhất là đối mặt với bên ngoài, lúc còn đang thịnh, thì năm triệu đô đó coi như là phí xã giao, Long Nhị nhớ rất rõ, phí xã giao của năm trước cũng đạt đến con số năm triệu đô. Bây giờ phải chi ra mười triệu, Long Nhị đúng là hơn đau lòng.
Chỉ là tính tình của Long Chiến như vậy, ông cũng biết.
Lần này bắt ông ta bội ước, thật sự là làm khó ông ta.
"Tần Tử Kiếm, tên tiểu nhân đê tiện, tao thật sự đã tin lầm mày..." Đợi khi Long Nhị đi rồi, trong lòng Long Chiến hối hận không thôi. Chuyện ngày hôm nay xảy ra, nguyên nhân lớn nhất cũng là do ông dễ dàng tin tên tiểu nhân Tần Tử Kiếm. Đương nhiên, cũng có phần của lòng tham, ai kêu ông ta muốn làm quen với gia tộc Morgan.
Long Chiến rất muốn đi giết Tần Tử Kiếm cho hả giận.
Nhưng ông biết, đây là điều không có khả năng. Tần Tử Kiếm nói thế nào cũng là con rể của gia tộc Morgan, gia tộc Morgan phát triển đến nay, sở dĩ có thể có được vinh quang như vậy, phần lớn đều là do chính sách hôn nhân của họ, không ngừng nhận con rể và con dâu bên ngoài. Mà bọn họ cũng đối xử với con dâu và con rể vô cùng tốt, và bao che khuyết điểm cũng rất lớn. Nói cách khác, nếu Long Chiến đi giết Tần Tử Kiếm, vậy thì phải đối mặt với sự trả thủ của gia tộc Morgan.
Cái này gọi là rồng mạnh chưa chắc đã đè được rắn độc.
Nếu là trước đây, Long Chiến vẫn còn nắm giữ địa bàn Hoa Hải, thì chưa chắc đã sợ gia tộc Morgan. Nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Long đang trong thời gian loạn trong giặc ngoài rồi.
Trong tình huống như vậy, mà có kiếm thêm một kẻ địch mạnh, thì đúng là không khôn ngoan.
"Tần Tử Kiếm, sớm muộn gì tao cũng giết mày.." Long Chiến lập lời thề với bóng đèn.
Sau khi Tần Tử Kiếm cho lời khai xong liền được thả ra, phía sau của Tần Tử Kiếm thế nào, cả bọn Trương Bưu đều biết, cho nên cũng biết đây không phải là lúc trừng trị Tần Tử Kiếm.
Đương nhiên, bọn họ không lo nhiều, bởi vì người như Tần Tử Kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ có người ra tay thôi. Ví dụ như kỵ sĩ bóng đêm Tôn Ngộ Không.
Bọn họ tin tưởng rằng Tôn Ngộ Không sẽ ra tay trừng trì một kẻ như Tần Tử Kiếm.
Không phải là không làm, mà chỉ là chưa đến lúc thôi.
Sau khi Tần Tử Kiếm rời khỏi cục cảnh sát, hắn mơ hồ biết được, cấp trên muốn xuống tay với nhà họ Long, đáng thương cho Long Chiến bây giờ vẫn chưa biết gì hết.
Thoáng do dự một chút, hắn liền gọi điện thoại cho Long Chiến, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn đen dự đoán của mình nói cho Long Chiến biết, coi như là một sự bồi thường.
Khi Long Chiến nhận được điện thoại của Tần Tử Kiếm, có vẻ khá là bất ngờ, rất tức giận, muốn chửi ầm lên, nhưng Tần Tử Kiếm lại cười nói : "Long Gia, tôi biết ông muốn chửi tôi, tôi cũng có thể hiểu được tâm tình của ông... lần này tôi gọi điện đến cho ông, đứng trên góc độ của một người bạn, muốn báo cho ông biết một itn quna trọng. Đương nhiên là về chuyện sống chết của nhà họ Long, ông có thể không cần nghe..."
"Khoan đã!"
Long Chiến cảm thấy rằng trong lời nói của Tần Tử Kiếm có chuyện, vội vàng hỏi :"Tần Tử Kiếm, cậu rốt cục muốn nói cái gì? Cứ nói rõ đi... hay là cậu nghe được cái gì?"
"Haha... Long Gia, xem ra bây giờ ông vẫn còn chưa biết" Tần Tử Kiếm nhỏ giọng nói : "Ông có thể biết rồi, tôi đem mọi chuyện đổ lên đầu ông, về cái này tôi phải giải thích vài câu. Không phải là do Tần Tử Kiếm tôi không nói nghĩa khí, mà là do bị ép buộc"
"Cậu rốt cục là có ý gì?" Không biết vì sao mà tâm tình của Long Chiến trở nên hồi hộp : "Cậu đừng có lòng vòng, có chuyện cứ nói thẳng..."
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông còn không biết sao?" Tần Tử Kiếm trầm giọng nói : "Long Gia, chẳng lẽ ông không cảm thấy gì sao... cấp trên sẽ xuống tay với ông..."
Lời này vừa nói ra, Long Chiến lập tức căng thẳng, vội hỏi : "Tần Tử Kiếm, lời này của cậu có căn cứ gì. Nhà họ Long của tôi mỗi đời đều có quan hệ tốt với chính phủ, cấp trên tại sao lại xuống tay với nhà họ Long... cậu nói cấp trên muốn xuống tay là sao?"
"Lời dư thừa tôi không nói nhiều... tôi chỉ muốn nói cho ông biết, khi tôi cho lời khai ở cục cảnh sát, hầu như là làm theo ý của cảnh sát. Tất cả đều gây bất lợi cho Long gia của ông. Cái này còn không nói lên điều gì sao?" Nói đến đây, Tần Tử Kiếm cười lạnh : "Tôi chỉ nói đến đây thôi, nên là cái gì, tự ông xem xét... Long Gia, tôi biết ông hận tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, người ông nên hận không phải là tôi, mà là Phu Phương Hạo Vân. Đúng rồi, cung cấp tin tức miễn phí cho ông, Phương Hạo Vân dường như là người của chính phủ..."
"Cậu đang nói thật chứ?" Sắc mặt của Long Chiến càng ngày càng khó coi, nếu đúng như lời của Tần Tử Kiếm nói, vậy thì nhà họ Long lần này sẽ gặp phiền toái lớn.
"Tin hay không là chuyện của ông, tự ông đi nhìn đi... dù sao chúng ta cũng có quan hệ hợp tác... vốn tôi muốn giúp ông, nhưng bây giờ tôi cũng như bồ tát qua sông, bản thân còn khó lo. Tôi chỉ có thể đem những gì tôi biết nói cho ông... Long Gia, về sau chúng ta không liên hệ nữa, ông tự giải quyết cho tốt đi" Nói xong, Tần Tử Kiếm liền cúp điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, sắc mặt của Long Chiến trở nên xanh mét, dự cảm của ông ta thật linh nghiệm, cấp trên thật sự muốn đối phó nhà họ Long rồi.
Chỉ là, trong lòng ông ta không cam tâm, mấy năm nay, Long Chiến tự hỏi rằng mình đã cúi đầu thành thật rồi, hơn nữa cũng đã đút lót không ít, tại sao tai họa vẫn đến nơi?
"Long Nhị!"
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Long Chiến vội vàng kêu quản gia đến.
Long Nhị vừa mới liên hệ với Trần Thiên Huy xong, đang chuẩn bị báo cáo tình huống, nghe Long Chiến gọi mình, với kinh nghiệm nhiều năm phục vụ, ông ta liền biết đây có thể là chuyện lớn.
"Long Gia, có phải xảy ra chuyện gì không?" Long Nhị chạy lên đầu, thậm chí là không kịp gõ cửa, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy giọng nói của Long Chiến run rẩy như vậy.
" Trần Thiên Huy nói thế nào?" Long Chiến trầm giọng hỏi.
"Lúc đầu không đồng ý, nhưng tôi khuyên mãi, bọn họ đã đồng ý rồi. Có điều... có điều bọn họ đòi mười lăm triệu... " Long Nhị cười khổ : "Trần Thiên Huy nói, mạng của Long Gia có giá trị này..."
"Đợi lát nữa ông chuyển khoản đi!" Long Chiến cắn răng nói.
"Long Gia, nếu Phương Hạo Vân trở mặt, tôi cảm thấy rằng khoản tiền này không cần chuyển... sợ rằng mất một cách vô ích..."
"không cần nói nhiều!"
Long Chiến trầm giọng nói : "Mặc kệ là nói thế nào, tôi cũng thiếu Trần Thiên Huy một mạng, hơn nữa, mạng của Long Chiến tôi còn hơn cả con số này..."
Long Nhị gật đầu, lập tức hỏi :"Long Gia, cậu còn chưa nói cho tôi biết... rốt cục là chuyện gì..."
"Cấp trên muốn ra tay với nhà họ Long chúng ta... hơn nữa Phương Hạo Vân có thể là người của chính phủ..." Long Chiến nhíu mày nói : "Bây giờ nhà họ Long chúng ta đã đi đến bờ vực sống chết rồi... Long Nhị, ngày từ trong nhóm quản gia ông đều là người phụ trách liên hệ, bây giờ ông nhanh chóng liên lạc với bọn họ, để bọn họ tạo áp lực với cấp trên, để cấp trên bỏ ý định đối phó với Long gia chúng ta đi... Mặt khác, ông nói cho bọn họ biết, nói rằng nhà họ Long chúng ta đồng ý hiến tiền..."
"Long Gia, tuyệt đối không thể, cái đó là tích lũy của các thế hệ trước... đem cho không như vậy, về sau chúng ta làm sao mà ăn nói với liệt tổ liệt tông?" Long Nhị tỏ vẻ phản đối.
"Long Nhị, ông thật là hồ đồ..." Long Chiến quát lớn : "Bây giờ là lúc nào rồi, mà ông còn có tâm tư suy nghĩ mấy cái này... giàu cũng là cái tội... cấp trên thèm muốn tài sản của nhà họ Long không chỉ mới ngày hôm nay. Chuyện lúc này, đã được dự định rồi, nếu như vậy, không bằng chúng ta tự giao ra, có thể còn được chính phủ tin tưởng, đổi lấy sự bình an cho nhà họ Long!"
"Được rồi!"
Long Nhị thở dài yếu ớt, tuy rằng không cam lòng, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Chỉ là trong lòng ông ta cũng không rõ, rủi ro có thật sự biến mất hay không.
Trong lòng Long Nhị không rõ, thì trong lòng Long Chiến làm sao mà nắm chắc? Thật ra ông ta cũng biết, cấp trên đã sớm bất mãn với gia tộc như Long gia rồi.
Chỉ là bọn họ vẫn còn thiếu lý do để ra tay thôi.
" Phương Hạo Vân ơi Phương Hạo Vân... xem ra Tần Tử Kiếm nói đúng, tao hẳn là nên hận mày..." Trong mắt Long Chiến hiện lên một tia giận dữ và tàn nhẫn.
Ngay trong lúc bên phía nhà họ Long đang rối loạn, thì đám người Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy đang ở trong phòng VIP của Kim Bích Huy Hoàn, đang ăn nhậu rất vui vẻ.
Vương Thế Phi cười nói : "Haha, không ngờ Long Chiến lại là một nhân vật như vậy, thật sự bỏ ra mười lăm triệu đô để mua mạng, trước kia tôi đã xem thường ông ta!"
"Không sai!"
Trần Thiên Huy cũng gật đầu nói : "Con người của Long Chiến đáng mặt là đàn 6ong, tôi bội phục hắn. Chỉ là lần này hắn không nên dính đến Tần Tử Kiếm, để cho chúng ta cơ hội"
Kim Phi cười lạnh nói : "Cái này gọi là trời gây nghiệt thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống... nhà họ Long có ngày hôm nay, cũng xứng đáng cho bọn họ..."
Phương Hạo Vân nãy giờ không nói gì, nhìn xung quanh một vòng, thản nhiên nói : "Chuyện của nhà họ Long, đã chứng minh được cái mạnh của cơ quan quốc gia. Mấy năm nay nhà họ Long đã gôm góp không ít tiền bạc, chỉ là... giàu quá cũng có tội..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền không vui, nói : "Phương thiếu gia, cậu nói như vậy thì không đúng... cái gì mà giàu quá cũng có tội... cậu cũng biết mấy năm nay nhà họ Long đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu sau lưng. Hơn nữa, loại giai cấp đặc quyền như nhà ấy, nên sớm diệt sạch. Bây giờ mới động vào Long gia, tôi cảm thấy đã hơi muộn rồi..."
Kim Gia nghe Hà Thanh nói như vậy, liền nói : "Giai cấp đặc quyền chân chính, sợ rằng không chỉ có một mình Long gia!"
"Ông... ông có ý gì?"
Hà Thanh cười lạnh nói ;"Tôi quên mất, những vị đang ngồi ở đây cũng là giai cấp đặc quyền..."
Trong mắt Phương Hạo Vân hiện lên một sự lạnh lùng :" Thượng tá Hà Thanh đang nhắc nhở tôi, hay là uy hiếp tôi vậy?"
"Lười cãi nhau với cậu..." Hà Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Phương thiếu gia, mười lăm triệu này cậu tính xử lý như thế nào? Còn nữa, cậu nhận tiền của Long Chiến, thật sự sẽ thả ông ta sao?"
"Tiền đương nhiên là của tôi... đây là Long Chiến tự nguyện cho tôi. Về phần đối phó Long Chiến thế nào, cứ làm theo kế hoạch..." Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Tiền này ông ta dùng để mua mạng... thượng tá Hà Thanh cũng đừng có thương xót làm gì... bụng của cô không đủ chứa đâu. Trong ván cờ này, tôi đã bỏ qua rất nhiều thứ rồi..."
..........................
Trong một căn cứ bí mật của quân đội.
Từ sau khi Trần Thanh Thanh bị ông ngoại đưa đến đây, liền bị cắt liên lạc với bên ngoài, lúc đầu Trần Thanh Thanh còn oán giận ông ngoại, tưởng rằng ông ngoại muốn chơi mình.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra, ở chổ này, mặc kệ là lính hay là giáo quan đều bị đối xử như vậy. Toàn bộ đều bị cắt liên lạc với bên ngoài.
Cô còn nghe nói, có vị giáo quan đã hai năm nay không liên lạc với người nhà rồi.
Tất cả bởi vì nơi này chính là căn cứ huấn luyện bí mật của quân đội, nơi này liên quan đến những bí mật kinh thiên động địa. Mặc dù lần trước cô được phép nói chuyện với Phương Hạo Vân, nhưng cũng bị theo dõi và phê duyệt rất nhiều, mới có thể thực hiện. Hơn nữa, lần nói chuyện đó, cũng đã không còn nằm trong phạm vi quản lý của ông nội.
Thông qua chuyện này, cô cũng đã nhận ra năng lực của Phương Hạo Vân. Có thể làm cho quân đội có ngoại lệ, trừ hắn ra, thì chắc chẳng còn ai đâu.
Từ sau khi có quan hệ với Phương Hạo Vân xong, hầu như là ngày nào Trần Thanh Thanh cũng nhớ hán. Nhất là đến khuya, trong đêm đen tĩnh mịch, cô càng nhớ gấp ngàn lần hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Cũng may, phần lớn thời gian đều được dùng để huấn luyện. Có thể nói là đã giúp làm giảm sự thương nhớ về Phương Hạo Vân một ít, giảm bớt được sự dày vò.
Trần Thanh Thanh vốn tưởng rằng trò chơi tử vong là phương pháp huấn luyện cao nhất của quân đội, nhưng khi đến đây, cô mới phát hiện ra, cái đó chẳng đáng là gì cả.
Đương nhiên, những người có thể đến đây đều là tinh anh trong tinh anh.
Trần Thanh Thanh thậm chí còn thấy được vài đồng đội trong trò chơi tử vong nữa.