Qua một hồi sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành : "Hà Thanh... cô nghe cho rõ đây, công ty bảo an, cô nhất định phải vào, nhưng mà cô không được dùng sức mạnh..."
Hà Thanh nghe như thế, hơi buồn bực, vậy phải làm sao, cái này không phải ép người sao?
Tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng Hà Thanh không dám phản đối ý kiến của Lã Thiên Hành, nếu như còn sống, thì trong ý thức của Hà Thanh không bao giờ tồn tại ý niệm phản bác Lã Thiên Hành được.
Thân là người của SeeDs, điều kiện đầu tiên chính là tuân lệnh của cấp trên một cách vô điều kiện, Hà Thanh là một thành viên của SeeDs, đương nhiên là rõ ràng cái cấm lệnh đó.
"Ông chủ lớn, ông yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ..." Giọng nói của Hà Thanh không lớn, nhưng lại tràn ngập sự tin tưởng. Nhưng niềm tin này không đến từ thực lực, mà là sự kính sợ đối với ông chủ lớn.
"Ừ, cái này được rồi... Hà Thanh, cô là thành viên của SeeDs, tôi tin tưởng năng lực của cô..." Lã Thiên Hành nói : "Tôi rất xem trọng cô..."
"Ông chủ lớn, có chuyện tôi muốn hỏi ông..." Hà Thanh do dự rồi hỏi : "Phương Hạo Vân nói với tôi rằng, hiệp nghị của ông và hắn là không cho phép tôi nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, tôi muốn chứng thực lời nói của hắn..."
Lời này vừa nói ra, Lã Thiên Hành dường như bị ngây ra, sau một hồi, Lã Thiên Hành mới thản nhiên nói : "Không sai, Phương Hạo Vân không lừa cô, kết quả thương nghị của tôi và hắn là như thế... cũng bởi vì như vậy, tôi mới phái cô đến, cô có hiểu ý tôi không?"
"Hiểu!"
Hà Thanh kinh ngạc : "Ông chủ lớn, ông giao chuyện khó khăn này cho tôi, là tin tưởng tôi, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lần này..."
"Hà Thanh, có câu tôi cần phải dặn dò cô, ở Hoa Hải cô còn có thể gặp SeeDs khác... trước khi có lệnh của tôi, các người không được gặp mặt. Trường hợp công khai, khi có người ngoài, các người có thể dùng thân phận thật để làm quen. Ngoài cái này ra, các người tuyệt đối không được tiếp xúc, nếu không là trái với lệnh cấm của tổ chức, hiểu không?" Lã Thiên Hành trầm giọng nói.
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng chấn động, cô cảm thấy rằng ông chủ lớn đang nói với chính mình vậy.
"Ông chủ lớn yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của ông, cam đoan không làm trái với lệnh cấm của tổ chức..." Tuy rằng là nói chuyện qua điện thoại, nhưng mà khi Hà Thanh nói ra lời cam đoan, cũng giơ tay lên cúi chào theo bản năng, vô cùng chính quy.
Cúp điện thoại xong, Lã Thiên Hành cười lạnh nói : "Hà Thanh, Hà Thanh, nếu cô làm hỏng đại sự của tôi, thì đừng trách tôi vô tình..."
Dừng lại một chút, Lã Thiên Hành dường như nhớ đến cái gì đó, bấm một số điện thoại, gọi : "Nhớ kỹ, không được gặp mặt Hà Thanh, nếu không hậu quả cậu tự gánh chịu, thân phận SeeDs của cậu nhất định phải giữ bí mật, không được tiết lộ..."
"Ông chủ lớn, Hà Thanh có tìm đến tôi..." Giọng nam trong điện thoại rất trong, hiển nhiên là tuổi còn trẻ.
"Yên tâm, tôi đã cảnh cáo Hà Thanh, các người đều là thành viên của SeeD, là con bài do tôi bồi dưỡng mấy năm nay. Tôi rất yên tâm với các người... Được rồi, tôi còn có việc, không nhiều lời với cậu, nhớ kỹ, tất cả phải tiến hành theo kế hoạch, không được sai lầm..."
Nói xong, Lã Thiên Hành liền cúp điện thoại.
.....................................
Sau khi Phương Hạo Vân trở về, liền bận đến sứt đầu mẻ trán, cho đến hôm nay hắn mới được hít thở một chút. Đương nhiên, hít thở không đồng nghĩa với việc hắn đã bận xong. Công ty bảo an Đằng Phi sắp thành lập, sau khi hít thở xong, hắn lại phải tiếp tục.
Đương nhiên, những việc chuẩn bị trước khi thành lập công ty, hắn đã giao cho nhân viên Đằng Phi làm, còn Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi giúp đỡ nữa, nói chung là những chổ dùng hắn không có nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn gọi điện cho Kim Phi. Lúc đó trước khi đi Luân Đôn, hắn đã từng kêu Kim Phi hẹn Tần Tử Hoa ra, nói chuyện với nhau. Bởi vì sau đó chuyện này được gác lại lâu quá rồi, hôm nay thừa dịp hơi rãnh, hắn tính thu xếp chuyện này cho thỏa đáng.
Lúc Kim Phi nghe điện thoại, đang ở trong văn phòng của tập đoàn Hồng Tinh, Phương Hạo Vân do dự một chút, liền bảo Kim Phi chờ, hắn tự đi qua.
Nửa giờ sau, Phương Hạo Vân đã đến văn phòng của Kim Phi.
Khi Kim Phi nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, thì tỏ vẻ là đang làm việc, chỉ là sau khi cúp điện thoại, cô liền bỏ công việc xuống, cẩn thận trang điểm và chỉnh trang lại quần áo. Hơn nữa, cô đã không gặp Phương Hạo Vân một thời gian rồi, có cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, khát vọng của Kim Phi dành cho Phương Hạo Vân đã đến một trình độ nhất định rồi.
Người ta nói phụ nữ rất có lý trí, dựa vào nửa thân trên để suy nghĩ. Trên thực tế, những phán đoán đó không đúng tuyệt đối, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đều có những trường hợp đặc biệt. Lấy Kim Phi làm ví dụ, cô ta chưa chắc đã có tình yêu với Phương Hạo Vân, nhưng cô luôn khát vọng được hoan hảo với hắn, khát vọng được ở một chổ với hắn.
Bởi vậy có thể thấy được, bên trong đàn bà cũng có một con sói.
Khi Phương Hạo Vân đẩy cửa vào, đang muốn nói chuyện thì Kim Phi đã vùi đầu vào ngực hắn, dùng đôi tay trắng tuyết ôm lấy cổ hắn, cạ bộ ngực sữa vào tay hắn.
Giờ phút này, chỉ cần Phương Hạo Vân hơi cúi đầu một chút, là có thể nhìn thấy được khe rãnh thật sâu kia, Kim Phi đang mặc loại áo ngực sệ, Phương Hạo Vân hầu như có thể nhìn thấy hai phần ba bộ ngực của cô, đường viền màu đen đương nhiên không cần phải nói.
Kim Phi nằm trong lòng ngực hắn cũng không thành thật, không ngừng vặn vẹo thân thể, đem bộ ngực to tròn của mình cạ qua cạ lại.
Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ vỗ vào mông của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, cười mờ ám : "Muốn sao?"
Kim Phi gật đầu không hề kiêng nể, đưa cặp môi anh đào lên, hôn lấy miệng của Phương Hạo Vân. Ngay sau đó, cái lưỡi nhỏ linh hoạt mềm mại tiến vào miệng của hắn, bắt đầu mút.
Giờ phút này, Phương Hạo Vân cũng cảm nhận rõ ràng sự khát khao của Kim Phi.
Sau khi hôn xong, Kim Phi há mồm cắn vào vành tai của hắn, dùng cái giọng nói hết sức hấp dẫn nỉ non : "Phương thiếu gia...thiếp... bây giờ đã muốn... làm em, hung hăng làm em..."
Đối mặt với khiêu khích trắng trợn như thế, Phương Hạo Vân làm sao mà không động tâm?
Kinh phi đối với Phương Hạo Vân, lúc đầu chỉ là một công cụ phát tiết thôi.
"Haha...."
Phương Hạo Vân kéo váy của cô xuống, trực tiếp đẩy cô lên trên bàn, bàn tay cũng bắt đầu làm chuyện xấu trên ngực của cô.
Kim Phi thở gấp vài tiếng, ngẩng đầu lên, cười nói : "Phương thiếu gia... một lát nữa, anh muốn tôi dùng tiếng nước nào rên rỉ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi sửng sốt, Kim Phi lập tức rên rỉ : "Phương thiếu gia, mấy ngày nay, tôi đã học mấy ngôn ngữ nước ngoài rồi... mấy tiếng đơn giản trên giường tôi đều biết, ví dụ như tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hàn, tiếng Nhật... đúng rồi, còn có tiếng địa phương Hoa Hải nữa..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ Kim Phi đúng là biết làm mới mẻ cuộc sống tình dục của mình, ngay cả sáng kiến như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Nói thật, trừ cái lần chơi gái Nga ở Kim Bích Huy Hoàng ra, thì Phương Hạo Vân cũng chỉ được nghe tiếng rên rỉ nước ngoài trong phim mà thôi... bây giờ Kim Phi có thể...
Nghĩ đến là kích thích rồi, nghĩ thôi cũng đủ ghiền rồi.
Phương Hạo Vân cảm thấy máu nóng đang sôi lên : "Dùng toàn bộ đi... bắt đầu bằng tiếng Nhật, mỗi phút đổi một cái..."
Kim Phi cười, trong mắt hiện rõ sự đắc ý, phán đoán của cô rất đúng, khi cô tìm đến người dạy tiếng nước ngoài, cô đã đoán rằng Phương Hạo Vân sẽ thích.
Kết quả không khác gì cô đã dự đoán, không người đàn ông nào là không thích kích thích, không thích các loại tình cảm mãnh liệt.
Đương nhiên, làm như vậy, bản thân Kim Phi cũng cảm thấy khôi hài.
Vài phút sau, trong văn phòng của Kim Phi phát ra những tiếng rên rỉ... trong đó chủ yếu là tiếng Nhật, Phương Hạo Vân phát hiện ra một vấn đề kỳ quái, khi Kim Phi sử dụng tiếng Nhật để rên la trên giường thì hắn có vẻ đặc biệt hưng phấn...
Cho nên, sau đó hắn liền kêu Kim Phi dùng tiếng Nhật, cho đến khi làm Kim phi điên đảo đầu óc luôn, cuối cùng ngay cả chân cũng mềm ra thì mới dừng lại.
Tắm rửa nghỉ ngơi xong, Phương Hạo Vân ôm Kim Phi lên cái giường lớn trong phòng nghỉ, bắt đầu nói đến chuyện chính.
"Buổi tối hẹn Tần Tử Hoa ra giúp tôi, tôi muốn nói chuyện với hắn...' Bàn tay của Phương Hạo Vân đang vuốt ve cặp mông to tròn của cô, có thể là do Kim phi dưỡng da tốt, cho nên da thịt nơi này càng lúc càng mịn, co dãn đàn hồi, cảm xúc vô cùng tốt.
Kim Phi rất thích đàn ông an ủi mình như vậy, vẻ mặt cô trở nên mê đắm. Cô cuộn nửa thân mình vào trong lòng hắn, đưa lên vuốt ve bộ ngực cường tráng kia.
Sau một hồi, Kim Phi mới dừng lại, nhỏ giọng nói : "Phương thiếu gia, anh cảm thấy rằng anh có thể thuyết phục Tần Tử Hoa sao... thằng nhóc đó gần đây thông minh hơn nhiều... tôi thấy hắn chưa chắc đã hợp tác với anh..."
"Không phải do hắn..." Ngón tay của Phương Hạo Vân bắt đầu mò xuống đùi của Kim Phi mà vuốt ve, tự tin nói : "Tần Từ Kiếm là con rể của gia tộc Morgan, con rể của gia tộc Morgan rất đông, gần cả trăm người, nhưng chỉ cần là người của gia tộc Morgan, đều sẽ nhận được sự giúp đỡ của gia tôc Morgan.... ngoại trừ hợp tác với tôi, Tần Tử Hoa căn bản là không có khả năng khác để thừa kế sản nghiệp, thậm chí là còn có thể đột tử giữa đường..."
Tay nhỏ của Kim Phi cũng mò xuống "giữa hai chân" của Phương Hạo Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh : "Phương thiếu gia, anh sẽ làm cho Tần Tử Hoa thừa kế sản nghiệp của Tần gia?"
"Cô thấy thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi lại một câu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"ơ... a...." Ngón tay của Phương Hạo Vân đã đi vào trong, thân hình của Kim Phi không khỏi run rẩy, rên rỉ một tiếng, khẽ nói : "Phương thiếu gia, tính tình của anh tôi rất rõ ràng... anh là người có thù tất báo, anh không thích phiền toái, cho nên anh thích bóp chết phiền toái... sớm muộn gì anh cũng sẽ hủy diệt Tần gia, tôi nói có đúng không?"
"Haha..."
Phương Hạo Vân đẩy cô ta ra, làm cho cô nằm úp xuống, ngón tay bắt đầu rút ra rút vào. Kim Phi lập tức than nhẹ không ngừng, và dùng tiếng Nhật để riêng rủ.
Sau một hồi, thân hình của Kim Phi run lên, dưới sự kích thích liên tục, cô đã lên đến đỉnh. Nghỉ ngơi một hồi, cô lên tiếng : "Bây giờ tôi gọi điện cho Tần Tử Hoa, hẹn hắn đến công ty tôi gặp mặt. Tôi làm theo lời dặn của anh, gần đây có vào vụ hợp tác với công ty hắn, tôi gọi hắn đến đây, hắn nhất định sẽ đến... Phương thiếu gia, tôi có chuyện muốn hỏi anh, tối nay anh có thể ở lại không?"
"Cô rất tham lam..." Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ một phát vào mông của cô, năm dấu tay đỏ ừng hiện rõ ràng lên.
Kim Phi u oán nhìn Phương Hạo Vân, rất không tình nguyện sửa sang lại quần áo, sau đó mới hầu hạ Phương Hạo Vân mặc đồ vào.
"Phương thiếu gia, anh đã trở về rồi, về sau có thể thường xuyên lại đây không... tôi sẽ cố gắng học nhiều thứ tiếng khác để làm cho anh vui..." Kim Phi không hề che dấu dục vọng của mình.
"Hừ!"
Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Cô gái, nếu cô làm như vậy, chỉ là vì dục vọng, tôi sẽ rất thích. Nhưng mà tôi nhắc nhở cô rằng, nếu cô mê hoặc tôi, vậy thì cô tính nhầm rồi đấy"
Kim Phi nghe thấy thế, trong mắt hiện ra một sự sợ hãi và không cam lòng, có điều chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của cô liền khôi phục lại bình thường. Thế nhưng cô không biết rằng, ngay từ đầu Phương Hạo Vân đã chăm chú quan sát khuôn mặt của cô, phản ứng của cô mặc dù nhanh, nhưng cũng không thể tránh được ánh mắt của Phương Hạo Vân.
Tần Tử Hoa nhận được điện thoại của Km Phi, trong lòng âm thầm tính toán, có phải là con dâm phụ Kim Phi này có ý với mình không? Nghĩ đến đây, Tần Tử Hoa liền cố ý ăn mặc một phen, dường như biến thành bạch mã hoàng tử vậy.
Cũng không biết là từ lúc nào mà Tần Tử Hoa đã bắt đầu đổi khẩu vị, bắt đầu thích loại đàn bà thành thục, nhất là góa phụ giống Kim Phi vậy, là lựa chọn số một của hắn.
Trong khoang thời gian này, Tần Tử Hoa đã quen với hơn mười mỹ nhân lớn tuổi rồi, cho nên càng lúc càng si mê Kim Phi hơn. Chỉ là, con góa phụ này nhìn thì dâm đãng, nhưng khó tiếp cận, Tần Tử Hoa đã dùng cách thử trực tiếp đến gián tiếp, nhưng kết quả là đều bị từ chối.