Phương Hạo Vân không coi trọng trinh tiết, nhưng ít ra có một số nguyên tắc sống hắn vẫn kiên trì tuân thủ.
"Dì Bạch, cám ơn dì đã nói cho con biết lai lịch của thanh Thiên phạt."
Phương Hạo Vân chân thành thổ lộ: "Thân là chủ nhân của Thiên phạt, khi con biết được lai lịch của nó, con cảm thấy vô cùng vinh hạnh được sở hữu nó."
"Hạo Vân, dì là một phụ nữ, bắt đầu từ hôm nay, dì hy vọng giao trọng trách giữ gìn Thiên phạt cho con đảm nhận, đương nhiên con có quyền từ chối
yêu cầu của dì, đây vốn là nghĩa vụ của Bạch gia suốt mấy ngàn năm qua." Dì Bạch từ tốn nói.
"Dì Bạch, dì đừng nói như thế, giữa chúng ta còn phải khách sáo thế sao?
Hiện nay Thiên phạt và con đã không thể tách rời nhau, con sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
"Không từ bỏ, tuyệt đối không từ bỏ, đây là lời hứa của con với dì, chỉ cần một ngày con chưa chết, con sẽ không để Thiên phạt rơi vào tay kẻ ác." Phương
Hạo Vân hứa chắc như đinh đóng cột.
Đồng hồ trên tường chỉ đúng 9h tối, Phương Hạo Vân cáo từ với dì Bạch quay về căn hộ chung cư của hắn.
……
Như thường lệ, Tạ Mai Nhi vẫn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên ghế sofa đợi Phương Hạo Vân về nhà.
"Hạo Vân, em ăn cơm tối chưa? Sao dạo gần đây em hay về nhà muộn thế này?" Tạ Mai Nhi ân cần hỏi thăm: "Nếu em chưa ăn tối, chị nấu giùm em một tô mì nha."
Phương Hạo Vân vội trả lời: "Chị Mai, không cần tốn công đâu, em đã ăn rồi, chị cứ xem ti vi đi, lát nữa là em đi ngủ luôn. À phải, chị đang xem chương trình gì vậy? Hình như là phim điện ảnh thì phải?"
"Ờ, là phim điện ảnh đó, chị thuê đĩa phim này ở tiệm băng đĩa ngay cổng chung cư nè, tên phim là Ngưu Lang chiều tối, nghe giới thiệu là một bộ phim cấp …" Tạ Mai Nhi cười khoái chí giải thích với Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân này, em đẹp trai như vậy, xem ra còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên chính trong phim nữa đó, nếu em tập luyện thêm cho vạm vỡ lên một chút, đi làm diễn viên, tương lai sáng lạng đó nha."
Tạ Mai Nhi hình như không hề có chút e ngại, nói: "Đừng xem thường mấy thằng diễn viên đẹp trai đóng cảnh mát mẻ nhé, thu nhập của người ta đến mấy triệu bạc mỗi năm đó, nếu để phú bà giàu có nào đó ưng mắt, thu nhập có thể cao hơn nữa."
Nghe lập luận táo bạo của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, chắc dưới cách nhìn của Tạ Mai Nhi, cái nghề đóng phim mát mẻ là một nghề rất có tiền đồ, xứng đáng nở mặt nở mày với thiên hạ lắm vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân lộ vẻ không vui, Tạ Mai Nhi cười khanh khách lấp liếm: "Hạo Vân, em giận rồi à? Chị đâu có nói em giống thứ diễn viên đó, chỉ là cảm thấy em có vốn liếng đẹp trai sẵn có mà không biết sử dụng thì phí của trời quá đi."
Phương Hạo Vân rất muốn phản bác lại một câu, thế sao chị không đi làm vợ bé của người ta đi?
Nhưng câu nói bật đến cửa miệng thì hắn quyết định từ bỏ, phụ nữ khác với đàn ông, họ dễ tự ái, nói như vậy có thể tổn thương lòng tự trọng của người ta.
Tạ Mai Nhi nhận ra cách suy nghĩ của Phương Hạo Vân, cô tỏ ra bình thản không nổi giận, vừa chăm chú xem hình ảnh trên ti vi vừa nói: "Chị không hề phản đối chuyện phụ nữ đi làm vợ bé của người ta."
Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, ngớ người ra một lúc, cảm thấy mình quá xem thường cô nương Tạ Mai Nhi này rồi: "Chị Mai, chị nghĩ như thế thật hả?"
"Ừ, có gì không được chứ?" Tạ Mai Nhi phụng phịu: "Ngày nào cũng đi làm vất vả, nếu không phải vì trang trải cuộc sống, cơm áo gạo tiền thì chị điên mới đi làm."
"Nếu không đi làm, chị sẽ cảm thấy cuộc sống chán nản lắm." Phương Hạo Vân có lòng tốt nhắc nhở.
"Chị không cảm thấy chán nản đâu, chị thích ngày nào cũng ở nhà xem ti vi, sau đó có người lo cho chị từng li từng tí, có người đưa cho chị một đống tiền để tiêu xài thỏa thích…"
Nói đến đây, Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân, nói tiếp: "Hạo Vân, có phải em cảm thấy không đi học, không làm việc thì sẽ buồn chán? Chị thấy em trời sinh đã có số mạng làm nô tài đó, không biết cái gì gọi là hưởng thụ cuộc sống, sống như em trên đời uổng lắm."
Phương Hạo Vân lắc đầu không biết nói gì hơn.
"Hạo Vân, nếu em là một anh chàng giàu có thì tốt quá…"
Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang thất vọng về cách nhìn nhận Tạ Mai Nhi của hắn trước đây, cô nàng không hề xấu hổ nói ra ý định của cô: "Nếu em là một đại gia, chị sẽ làm tình nhân của em."
Phương Hạo Vân giật mình, mồ hôi vã ra như tắm, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chị nhất định phải làm vợ bé, cứ như người bình thường tìm một tình yêu chân chính không tốt hơn à?"
Tạ Mai Nhi mỉm cười chua chát: "Xã hội hiện nay thực dụng quá rồi, ham muốn vật chất được đặt lên hàng đầu, ở đâu cũng xem trọng lợi ích, dục vọng và trao đổi bằng tiền bạc, làm gì có tình yêu chân chính như em nói. Chị thà làm vợ bé, như thế 2 bên không bị ràng buộc trách nhiệm với nhau, khi nào chán rồi hoặc tiền kiếm đủ thì đường ai nấy đi, không hề vướng bận… Cuộc sống thế này mới là mục tiêu theo đuổi của chị."
Phương Hạo Vân ngơ ngác hồi lâu, hắn luôn cảm thấy cách suy nghĩ của Tạ Mai Nhi về cuộc sống hơi quá đáng, mục tiêu đời người của cô cũng hơi lệch lạc.
Xã hội hiện nay lòng người nham hiểm, đạo đức suy đồi, coi trọng vật chất, tất cả những nhận xét này không sai, nhưng đâu nghiêm trọng đến mức như Tạ Mai Nhi miêu tả. Ngược lại, Phương Hạo Vân cảm thấy thế giới này vẫn còn tồn tại tình yêu thương chân chính, lấy ví dụ những ngày tháng sống trong nhà họ Phương của hắn, hắn cảm nhận được cái gì là tình thân thật sự, còn tình cảm quan tâm của dì Bạch đối với hắn nữa…
Tất nhiên, người khác nhau có trải nghiệm về cuộc sống khác nhau nên có cách nhìn nhận không giống nhau. Phương Hạo Vân không muốn can thiệp vào đời tư của Tạ Mai Nhi.
"Hạo Vân, thật ra bây giờ em cũng có thể kêu chị làm tình nhân của em." Tạ Mai Nhi tươi cười nói: "Chị có thể kiếm tiền ít một chút, chị đang buồn chán, áp lực cuộc sống làm chị khó chịu, chị đang muốn tìm một người giải khuây."
Hay quá! Mình cũng đang muốn tìm một cô gái để giải tỏa dục vọng, Phương Hạo Vân sém chút là nước đẩy thuyền trôi, lên tiếng chấp nhận lời đề nghị của Tạ Mai Nhi, nhưng cuối cùng hắn cũng chế ngự được lòng ham muốn.
Tạ Mai Nhi tuy là một cô gái ham tiền, nhưng bản chất con người cô ta không xấu, là người bạn xứng đáng kết giao, Phương Hạo Vân không muốn vì thỏa mãn dục vọng mà để mất đi mối quan hệ tình bạn này.
Nếu muốn giải tỏa, hắn có thể tìm đến hộp đêm hoặc quán bar nào đó, thậm chí lên thegioitruyen.com kiếm một cô gái chịu bán thân cho hắn là được rồi.
"Em không có tiền." Phương Hạo Vân lịch sự từ chối lời đề nghị khiếm nhã của Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi đột nhiên bật cười khanh khách: "Hạo Vân, em tưởng chị nói thật hả? Nói nghiêm túc với em, chị coi em là bạn bè, một người bạn chân chính, cho dù em đúng là đại gia giàu có, chị cũng không chịu làm tình nhân của em đâu.
Em biết không? Ngoài chị Mỹ Kỳ ra, em là người bạn tốt thứ 2 của chị ở thành phố Hoa Hải này, chị không muốn tình bạn của chúng ta bị sứt mẻ hay ô uế vì bất cứ lí do gì."
Nghe Tạ Mai Nhi nói thế, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy được an ủi rất nhiều: "Chị Mai, nghe chị nói vậy em rất vui. Chị yên tâm, sau này em giàu có sẽ không quên chị đâu."
"Tốt!" Tạ Mai Nhi nheo mắt khoái chí, nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân khẳng định lại lần nữa: "Hạo Vân, chị Mai nhớ kĩ câu nói này của em đó nha, đợi khi nào em giàu có rồi, em không được quên chị."
"Ờ, em biết mà." Phương Hạo Vân hứa hẹn.
……
"Ha ha, con bé kia đã bị cô bạn An Tiểu Trân của nó dụ tới đây rồi, lúc này nó đang dự tiệc sinh nhật với An Tiểu Trân nè, chút nữa chúng ta tìm cơ hội lén bỏ thuốc mê vào ly nước của nó, đêm nay đại ca được thoải mái tận hưởng rồi."
Trong một căn phòng sang trọng ở lầu 2 Kim Bích Huy Hoàng, một gã cởi trần, trên mặt có hình xăm con rắn độc đang nở nụ cười khả ố báo cáo với một gã trung niên ngoài 40 tuổi, thân hình cao to vạm vỡ ngồi trên ghế sofa.
"A Văn, lát nữa mày đi bỏ thuốc trước, còn hãm nó hay không tao còn chưa quyết định, Hàn gia cũng coi như có chút thế lực ở thành phố Hoa Hải, nhất là ông dượng Trần Thiên Huy của nó làm ăn cả với hắc đạo bạch đạo, nhỡ hắn biết được cô cháu gái Hàn Tuyết Nhi bị Hỏa Long bang chúng ta làm hại, ngày tháng sau này của chúng ta khó sống lắm đây."
Gã đàn ông trung niên có một vết chém sâu lượn lờ như con rắn trên mặt, cơ mặt giật giật, khi nói chuyện lộ vẻ uy nghi của một đại ca giang hồ.
"Đại ca, anh yên tâm, chuyện hôm nay em sai bảo con bé mới thu nhận hôm qua thực hiện, nó không biết gì về Hỏa Long bang của chúng ta, hơn nữa ngay cả mặt mũi em thế nào nó còn chưa thấy, em bảo đảm tuyệt đối bảo mật mà. Hàn gia hay Trần gia cũng được, sau chuyện này không thể điều tra ra là do chúng ta làm, nói không chừng còn đi tính sổ với thằng Vương Thế Phi ấy chứ…"
A Văn tự tin vỗ ngực nói tiếp: "Xưa nay A Văn này làm việc có khi nào xảy ra sai sót đâu, chuyện hôm nay chắc ăn mười phần, đại ca cứ chờ hưởng thụ đi, hí hí, đại ca không biết đó thôi, con bé Hàn Tuyết Nhi này xinh ra phết, nếu không nhường cho đại ca là em bây giờ nhảy vào liền chơi nó mấy tiếng đồng hồ luôn cho đã…" Ánh mắt của A Văn không ngừng toát ra tia sáng dục vọng.
"Mày đó, sớm muộn gì cũng bỏ mạng vì đàn bà." Gã đàn ông trung niên hình như hãy còn lo lắng: "Mày xác định rõ là vệ sĩ của Hàn gia không đi theo."
"Không có, em đã tra xét cẩn thận lắm rồi, hôm nay Hàn Tuyết Nhi không có vệ sĩ đi theo bảo vệ." A Văn khẳng định chắc nịch.
Gã đàn ông trung niên nhăn mày suy ngẫm: "A Văn, mày nói xem đối phương rốt cuộc là ai, dám bỏ ra cái giá một triệu bạc bảo chúng ta hãm hại đại tiểu thư của tập đoàn Hàn thị."
"Hơn nữa theo như tao suy đoán, hôm nay Hàn Tuyết Nhi không dẫn theo vệ sĩ cũng là do họ bày trò, nếu tao đoán không lầm thì vệ sĩ của Hàn gia đã bị họ xử lí mất rồi." Gã đàn ông trung niên chậm rãi nói.
"Như thế thì tốt chứ sao?" A Văn cười khả ố: "Đêm nay chúng ta sẽ chiếm trọn cả tiền bạc lẫn sắc đẹp. Đại ca, anh đừng lo lắng nữa, anh cứ tận hưởng trước rồi đến lượt em, nếu không em không chịu nổi đâu."
……
Trong một căn phòng khác, Hàn Tuyết Nhi đang dự tiệc sinh nhật với cô bạn An Tiểu Trân. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
"Cám ơn cậu đã tới dự buổi tiệc sinh nhật của tớ, cậu cũng biết xưa nay tớ chưa từng có người bạn thân nào, hoàn cảnh gia đình tớ không giàu sang, thành tích học tập lại không tốt, trong lớp ngoài cậu ra, các bạn học khác đều xem thường tớ. Hôm nay cậu chịu đến dự tiệc sinh nhật của tớ, tớ cảm thấy rất vui."
An Tiểu Trân cảm động nói liền một hơi, cô và Hàn Tuyết Nhi là bạn học cùng lớp, hơn nữa còn ngồi chung bàn, được chọn làm đôi bạn học tập giúp đỡ nhau cùng tiến bộ trong lớp. Hôm nay vì nể mặt bạn, Hàn Tuyết Nhi nhận lời mời đến Kim Bích Huy Hoàng tham dự buổi tiệc sinh nhật của An Tiểu Trân.
Sau khi đến Kim Bích Huy Hoàng đúng giờ, Hàn Tuyết Nhi mới phát hiện buổi tiệc sinh nhật của An Tiểu Trân chỉ có người có mặt, ngoài ra không có bạn học nào khác tham dự.
An Tiểu Trân giải thích rằng cô đã mời rất nhiều bạn học cùng lớp nhưng chỉ có một mình Hàn Tuyết Nhi chịu đến, những người khác đều coi thường cô, không muốn chơi với cô.
Nghe bạn mình nói vậy, Hàn Tuyết Nhi động lòng thương hại, cô quyết định ở lại mừng sinh nhật với bạn, vả lại cô định nhân dịp này lựa lời khuyên nhủ bạn mình đừng lo vui chơi bỏ bê việc học.
"Tiểu Trân, tớ thấy cậu cũng khá thông minh, nếu cậu có thể dành hết tâm trí tập trung vào việc học, nhất định cậu sẽ là một học sinh giỏi." Hàn Tuyết Nhi nói.
"Hô hô!" An Tiểu Trân không nhịn được bật cười: "Tuyết Nhi, nói thật với cậu, đây là lần đầu tiên tớ nghe có người khen tớ thông minh đấy."
"Tuyết Nhi, nào, tớ mời cậu một ly, cám ơn cậu đã quan tâm giúp đỡ tớ trong khoảng thời gian gần đây."
An Tiểu Trân nhận được mệnh lệnh phải chuốc rượu say Hàn Tuyết Nhi, nếu không cũng phải bắt cô ta uống tới mức phải rời khỏi vào nhà vệ sinh.
Hàn Tuyết Nhi xưa nay không thích uống rượu, vốn định từ chối An Tiểu Trân, nhưng vào lúc này sợ bạn mình buồn nên sau khi do dự một hồi, cô miễn cưỡng uống một ly.
Uống ly đầu tiên rồi thì sẽ có ly thứ hai, ly thứ ba, An Tiểu Trân mời rượu liên tục, hơn nữa lần nào cũng đưa ra lí do nghe có vẻ hợp lí, Hàn Tuyết Nhi không nỡ từ chối.
Một lúc sau, hai cô nữ sinh đã uống hết bốn chai rượu, tuy chưa có cảm giác say nhưng Hàn Tuyết Nhi bắt đầu thấy khó chịu: "Tiểu Trân, tớ muốn vào nhà vệ sinh một chút, cậu có đi không?"
"Tớ không đi, cậu đi nhanh đi, tớ ở đây đợi cậu." An Tiểu Trân thấy Hàn Tuyết Nhi cần đi vệ sinh, liền thò tay bấm nút gửi tin nhắn được soạn sẵn trong điện thoại.
Rất nhanh, sau khi Hàn Tuyết Nhi ra khỏi phòng, một gã đàn ông gầy gò lén lút lách vào, nói: "Đại ca dặn dò cô lén bỏ mấy viên thuốc này vào ly của con bé kia, nhớ là nhất định phải bắt nó uống cho hết."
"Đây là cái gì vậy? Là chất kích thích hay là thuốc mê?"
An Tiểu Trân thường hay la cà ở các quán bar vũ trường nên không lạ gì với thứ thuốc viên này, cô đang lo lắng: "Anh Văn đã nói chỉ muốn gặp Tuyết Nhi từ xa xa thôi mà, rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
"Ôi cô em ngốc nghếch… Nói như thế mà em cũng tin à? Nhìn từ xa, bộ em tưởng bọn anh đi xem đóng phim chắc."
Gã đàn ông gầy gò đưa tay chộp một cú vào ngực An Tiểu Trân, nở nụ cười khả ố nói: "Nói thật với em, đại ca thích con bé này, đây là thuốc mê mạnh, cứ cho nó uống xong chúng ta có tuồng hay để xem rồi…"
"Không được!"
An Tiểu Trân không ngờ sự việc lại ra nông nỗi thế này, cô vội cự tuyệt mệnh lệnh của gã đàn ông gầy gò. Đứng về mặt tình cảm, cô không muốn Hàn Tuyết Nhi bị làm nhục, dù sao cô bạn này là người duy nhất đối xử tốt với cô, nếu sớm biết sự việc này là một âm mưu, cô tuyệt đối không giả bộ bày ra tiệc sinh nhật hẹn Hàn Tuyết Nhi đến tham dự.