Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 471: Đả thông hai mạch Nhậm Đốc




Trên đường đi, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy chia nhau ra. Trần Thiên Huy đến công ty bảo hiểm Trần Thị để dặn dò điều tra chuyện Tiểu Điệp mang thai, còn Phương Hạo Vân chạy xe về thẳng khu Lam Tâm Hoa Viên.

Trương Mỹ Kỳ và Kỳ đã ngủ rồi, Phương Hạo Vân vì không muốn đánh thức họ, liền nhè nhẹ bước vào căn phòng ngủ vốn thuộc về Tạ Mai Nhi.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Phương Hạo Vân không định sẽ ngủ ngay, hắn muốn luyện công thêm một chút nữa, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy Thiên Phạt không chịu nằm yên, đã mấy lần, nó đều muốn được tự thân vận động.

Phương Hạo Vân ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt bắt đầu cảm nhận tình hình của Thiên Phạt.

Nhưng lúc này, Thiên Phạt đột nhiên lại nằm yên trở lại, dường như không còn xuất hiện tình trạng bất thường nào nữa.

Phương Hạo Vân không nản lòng, hắn biết cảm giác lúc nãy của mình không phải là hoang tưởng, mà thật sự có tồn tại.

Qua một giờ sau, Phương Hạo Vân vẫn chưa có thu hoạch gì, hắn quyết định không nghĩ tới tình trạng khác thường của Thiên Phạt nữa, bắt đầu tịnh tâm để luyện công, hấp thu tinh hoa trời đất.

Trong quá trình hắn hấp thu tinh hoa của trời đất, dường như Thiên Phạt cũng bị cảm nhiễm lây, nên đột nhiên lại di chuyển trong kinh mạch của Phương Hạo Vân.

Liền đó, trên cơ thể Phương Hạo Vân tản phát ra một luồng khí lạnh, Phương Hạo Vân co lại, cảm thấy thật là thần kỳ.

Thời điểm đó, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm nhận được nồng độ của tinh hoa trời đất ở xung quanh hắn đã cao hơn nhiều so với lúc nãy, hắn không kịp phản ứng, thì đã cảm thấy một luồng tinh hoa trời đất thuần khiết đã tràn vào bên trong cơ thể hắn.

Phương Hạo Vân cảm thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra công hiệu này của Thiên Phạt, đúng là kỳ diệu.

Chính vào lúc hắn đang mừng thầm trong lòng, thì phiền phức lại đến... với sự giúp đỡ của Thiên Phạt, tốc độ hấp thụ tinh hoa trời đất đã tăng gấp nhiều lần, nhưng kinh mạch của Phương Hạo Vân đã có chút căng, hình như tinh hoa trời đất ở nồng độ cao ào ạt ùa vào cơ thể hắn, đã khiến kinh mạch của hắn có vẻ như chịu đựng không nổi nữa, nên xuất hiện từng cảm giác nhói đau như xé ruột xé gan.

Phương Hạo Vân dường như muốn ngừng việc luyện công lại.

Nhưng hắn lại cảm thấy hôm nay có thể là một cơ hội tốt, một cơ hội mà trời đất cho hắn để hắn đả thông hai mạch Nhậm Đốc, hắn giữ vững tinh thần, cố gắng chịu đau, không ngừng hấp thu từng luồng tinh hoa trời đất vào trong cơ thể.

Dần dần, cái cảm giác đau đớn đó càng lúc càng mạnh mẽ hơn, Phương Hạo Vân như đau đến muốn ngất đi.

Chính vào thời điểm quan trọng nhất, Thiên Phạt lại lần nữa xuất hiện tình trạng khác thường, nó đột nhiên hấp thu cái tinh hoa trời đất nồng độ cao bên trong cơ thể Phương Hạo Vân, nếu cứ như vậy, cái cảm giác đau đớn trong kinh mạch của Phương Hạo Vân sẽ từ từ biến mất, thay thế vào đó là một luồng khí lưu ấm áp.

Cả cái tình trạng dị thường đó, phải mất khoảng hai giờ sau mới dừng lại.

Lúc đó, Phương Hạo Vân từ từ mở mắt ra, đôi mắt hắn đã trở nên tinh tường hơn, hắn phát hiện chân khí trong cơ thể mình rất sung mãn, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều.

Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân lại nhắm mắt lần nữa, dùng tâm để cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể mình, hắn thấy cảm giác của mình đã trở nên nhạy bén hơn nhiều.

Nhắm mắt lại, hắn thử liên hệ với Thiên Phạt, chuẩn bị lợi dụng cái cơ hội này để tấn công vào hai mạch Nhậm Đốc một lần nữa, nếu không xuất hiện sự cố gì, hắn cảm thấy hôm nay có thể sẽ đả thông được hai mạch Nhậm Đốc. Đúng vậy, trong lòng hắn chính là đang có cái cảm giác mãnh liệt này.

Sau khi đã quyết định, Phương Hạo Vân bèn đẩy Thiên Phạt trực tiếp tấn công vào hai mạch Nhậm Đốc.

Tấn công trong một thời gian dài, sức mạnh của hai mạch Nhậm Đốc đã không còn như trước nữa, trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần tấn công, Phương Hạo Vân cảm giác hai mạch Nhậm Đốc đã bắt đầu thông thoáng hơn. Thậm chí hắn còn cảm thấy nội gia chân khí trong Đan Điền bắt đầu chạy qua đó, cứ như là bị một sức mạnh nào đó thu hút qua.

Trong lòng hắn vui mừng, càng tiếp cận chỗ đó thì càng lợi hại hơn, nên hắn không ngừng thúc đẩy Thiên Phạt một lần rồi lại một lần tấn công vào hai mạch Nhậm Đốc. Dần dần, chân khí nội gia ở Đan Điền càng lúc càng tập trung nhiều ở dây kinh mạch này, cho đến khi hình thành một dòng khí lưu thật sự.

"Sắp được rồi...!"

Một cảm giác mãnh liệt dâng vào tim, Phương Hạo Vân nín thở, dốc hết sức lực toàn thân, tấn công vào hai mạch Nhậm Đốc. Thiên Phạt lúc này như trở thành một đường sáng, đâm thẳng vào bên trong.

Một nỗi đau đến tận xương tủy nhói lên, nội gia chân khí mà lúc nãy đã tụ hợp lại như tìm được một chố để thoát ra, liền chạy hết qua đó.

Lúc đó, cái đau trong cơ thể Phương Hạo Vân đã hoàn toàn tan biến mất.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được tin mừng mà Thiên Phạt đem lại cho hắn.

Phương Hạo Vân biết, sự cố gắng bao lâu nay của mình đã được đền đáp, hai mạch Nhậm Đốc cuối cùng cũng đã bị mình dùng ngoại lực đả thông được rồi, điều này cũng có nghĩa là, hắn đã bước vào một cảnh giới võ học mới.

Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và dì Bạch đã gần hơn.

Đương nhiên, hắn có thể đả thông hai mạch Nhậm Đốc, rốt cuộc cũng là nhờ vào ngoại lực, vẫn có chỗ không giống so với những người đã luyện đến chục năm, thậm chí đến cả trăm năm.

Nếu muốn triệt để đạt được cảnh giới đó, hắn vẫn phải tiếp tục khổ luyện, củng cố thêm. Nhưng từ nay về sau, hai mạch Nhậm Đốc đã thông, trong cơ thể hắn càng có thể hình thành một dòng chảy ngược khép kín, lúc tu luyện sẽ là làm ít mà công to, nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc trước.

Lúc Phương Hạo Vân đang tự lấy làm vui mừng, đột nhiên cảm thấy trong Đan Điền trống rỗng, lúc hai mạch Nhậm Đốc mới được mở ra, cần lượng chân khí quả thật rất lớn.

Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, vội vàng tập trung tịnh khí, bắt đầu thấp thụ tinh hoa đất trời, để bổ sung cho cái Đan Điền đang trống rỗng của mình.

Rất mau chóng, Phương Hạo Vân liền phát hiện ra sự thần kỳ của hai mạch Nhậm Đốc, lúc này hắn hấp thụ tinh hoa đất trời dường như đã nhanh gấp mấy mươi lần so với lúc trước, hơn nữa với tốc độ nhanh như vậy, mà kinh mạch trong cơ thể đều thích ứng được. Tinh hoa đất trời khi vào trong cơ thể đã hình thành trong đó một luồng khí ngược, di chuyển một vòng trong kinh mạch rồi mới vào Đan Điền.

Chút sau, nội gia chân khí trong Đan Điền lại vào hai mạch Nhậm Đốc, để thỏa mãn cái năng lượng mà nó cần.

Qua lại như thế, cho đến khi trời sáng hẳn, Phương Hạo Vân mới từ từ dừng luyện công, chậm rãi mở mắt ra, một mùi tanh thối khó ngửi liền xộc ngay vào mũi hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Phương Hạo Vân cúi xuống nhìn, quần áo của mình dường như bị một thứ nhớp nháp dính đầy trên người, còn cái mùi hôi thối đó cũng được phát ra từ trên cơ thể hắn.

"Chẳng lẽ là..."

Sau một lúc kinh ngạc, hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao, nhất định là do hai mạch Nhậm Đốc sau khi được đả thông, các tạp chất trong cơ thể đã được thải ra ngoài.

Từ nay trở đi, cơ thể Phương Hạo Vân đã hoàn toàn được tẩy sạch.

Nói một cách khác, Phương Hạo Vân từ nay về sau, đã hoàn toàn khác hẳn với những người bình thường, ví dụ như, sau này cơ thể hắn sẽ không xuất hiện mồ hôi, cáu bẩn nữa, lại càng không bị bệnh, không sợ nóng lạnh.

"Đi tắm trước đã...!"

Sau một lúc mừng thầm, Phương Hạo Vân đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt, trước mắt là phải đi rửa sạch cái mùi hôi thối trên cơ thể, để chút Kỳ và chị Mỹ Kỳ tỉnh dậy không bị hắn dọa đến phát khiếp. Bây giờ da của hắn đã trơn mượt hơn so với lúc trước, trông mềm mại như da em bé vậy, đến cả cái chỗ đó cũng trở nên hùng tráng hơn.

Phương Hạo Vân hài lòng nhéo vào da thịt trên cơ thể mình, trông rất rất vừa ý.

Sau đó, hắn nhìn vào gương ngắm kỹ bản thân, phát hiện mắt hắn càng trở nên sâu sắc hơn, càng có thần hơn.

Sau khi tắm rửa xong hắn lại súc miệng, giờ mới chỉ có sáu giờ hơn, Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa ngủ dậy, thông thường thì bảy giờ họ mới ngủ dậy.

Tâm trạng Phương Hạo Vân rất tốt, nhè nhẹ gõ cửa phòng ngủ của mình.

Một chốc sau, Bạch Lăng Kỳ liền mở cửa phòng ra, cô mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, nhìn vào cô, Phương Hạo Vân liền nhìn thấy một khe ngực trắng như tuyết.

"Hạo Vân, tối qua anh về lúc nào vậy… làm người ta lo muốn chết…" Tối qua Bạch Lăng Kỳ vốn định đợi Phương Hạo Vân về rồi cùng nhau ngủ, nhưng sau đó chịu khổng nổi nữa nên mới đi ngủ trước, dạo gần đây, mỗi ngày cô đều ngủ không quá 6 tiếng đồng hồ, hễ đến trời tối là cô cứ muốn ôm gối đi ngủ thôi.

Phương Hạo Vân cảm thấy cổ họng khô khan, một dòng khí ấm từ bụng dưới dâng lên tới tận tim, đã luyện công hết một đêm, trong cơ thể hắn cực kỳ hào hứng, nhìn thấy cơ thể người đàn bà gần như đã hở hết một nửa, hắn có vẻ xúc động.

"Nhìn gì chứ… còn không vào đây…" Sáng sớm là lúc mà dục vọng bùng phát, Bạch Lăng Kỳ thấy sắc mặt đầy ham muốn của Phương Hạo Vân, liền đưa tay kéo hắn vào cửa, chủ động sà vào trong lòng hắn.

Không cần có quá nhiều màn dạo đầu, hai cơ thể trẻ trung đó liền quấn chặt lấy nhau.

Sau khi Bạch Lăng Kỳ đã đạt được đỉnh điểm của dục vọng đến hai lần, nhưng cái đó của Phương Hạo Vân vẫn hùng dũng như cũ, do đó, cô bé Kỳ tội nghiệp đành dùng miệng để phục vụ cho người đàn ông mà mình yêu.

Phương Hạo Vân lại thầm đắc ý, sau khi hắn đả thông được hai mạch Nhậm Đốc, cái thứ ấy không những trở nên to hơn, mà năng lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Khoảng nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân đã được giải phóng.

Có một sự cố là, lần này Bạch Lăng Kỳ không chê cái dòng tinh hoa ấm áp đó nữa, mà đã nuốt hết vào trong, sau khi xong việc, còn có vẻ mặt như vẫn chưa đã thèm.

Phương Hạo Vân còn cho rằng Kỳ vì muốn mình vui nên mới làm vậy, hắn đang định nói gì đó, lại không ngờ Bạch Lăng Kỳ đã cười hi hi nói: "Hạo Vân, em vẫn muốn nữa…"

Phương Hạo Vân thì lại có chút sợ, vội vàng nói: "Cái này… Kỳ à, thật ra em không cần phải như vậy…"

"Không, em thật sự muốn mà… ngọt lắm, rất ngọt…!" Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt nói: "Hôm nay quả thật rất ngọt…"

Phương Hạo Vân nghe xong, liền ngớ người ra, sau đó trong đầu liền lóe lên, liền hiểu ra nguyên nhân bên trong, tạp chất trong cơ thể mình đã được thanh tẩy hết, những gì còn lại đương nhiên là thứ thuần khiết nhất, lại thêm bản thân mình đã hấp thu tinh hoa trời đất, nên cái thứ đó sao lại có thể không ngọt chứ…

"Vậy thì thêm lần nữa nào…"

Sau khi nghĩ thông suốt được nguyên nhân bên trong, Phương Hạo Vân không kiêng dè nữa, nằm xuống mặc cho Kỳ tự do làm.

Sau khi xong việc, vẻ mặt của Bạch Lăng Kỳ như vẫn chưa cảm thấy đủ, Phương Hạo Vân lần này thấy sợ thật, nếu cứ tiếp tục như thế, Kỳ sẽ biến thành Hấp Tinh Ma Nữ mất.

"Kỳ, hôm nay làm đến đây thôi… anh còn chuyện phải giải quyết…" Theo như kế hoạch, chiều nay hắn đã phải đáp máy bay lên đường sang nước Anh, buổi sáng, hắn định sẽ đi thăm Đinh Tuyết Nhu, cổ vũ cô một chút, để trong khoảng thời gian mà hắn không ở đây, cô sẽ không mất đi lòng tin đối với bản thân nữa.

"Được thôi, hôm nay tha cho anh vậy… đợi anh trở về, chúng ta sẽ tiếp tục…" Nói thật nha, Bạch Lăng Kỳ quả thật đã thích cái mùi vị này rồi, cứ ngọt ngào làm sao ấy…

Lúc Phương Hạo Vân ra khỏi nhà, chị Mỹ Kỳ vừa mới ngủ dậy, dặn dò Trương Mỹ Kỳ vài câu đơn giản xong hắn bèn đi khỏi.

Đến khi ăn sáng, Bạch Lăng Kỳ chỉ uống sữa chứ không ăn gì khác, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rất lạ, hỏi: "Kỳ à, sao không ăn thêm chút gì đi, chẳng lẽ em đang giảm cân à ? Nhưng vóc dáng của em đã rất hoàn mỹ rồi, hơn nữa, đây là bữa sáng, em đâu cần phải kiêng như vậy…"

"Em ăn rồi…" Trong mắt Bạch Lăng Kỳ có chút thẹn thùng.

"Ăn rồi à ? Ăn chân giò xông khói hả ?" Trương Mỹ Kỳ nhớ là trong tủ lạnh vẫn còn một ít chân giò xông khói.

"Dạ, là chân giò xông khói… nhưng còn có thứ khác nữa…" Nói xong, Bạch Lăng Kỳ bèn đứng dậy bước đến gần, kề miệng sát tai chị Mỹ Kỳ, kể hết đầu đuôi toàn bộ chuyện lúc nãy cho cô nghe.

Trương Mỹ Kỳ nghe xong, liền cảm thấy ngạc nhiên: "Có thật là ngọt không ?" Cái thứ đó của Phương Hạo Vân Trương Mỹ Kỳ cũng đã ăn không ít, mùi vị mỗi lần đều khác nhau, nhưng nếu nói là ngọt, thật ra thì cũng chẳng ngọt ngào gì… nếu không phải do hai người thật lòng yêu nhau, thì cái thứ đó, có làm thế nào cô cũng nuốt không trôi.

"Là thật đó, không hề giả dối, không tin thì chị đợi Hạo Vân về rồi chị thử xem…" Bạch Lăng Kỳ cười nói.

"Thử thì thử…!"

Trương Mỹ Kỳ nói, tỏ vẻ cũng không thua kém gì.

Nhà họ Đinh có một mật thất, những người được biết cũng không nhiều, chỉ tính đến nhà họ Đinh hiện giờ, trên dưới cả nhà, cũng chỉ có gia chủ Đinh Vọng Long và con trai ông là Đinh Tuyết Siêu biết mà thôi.

Hôm nay, Đinh Vọng Long dẫn theo con trai Đinh Tuyết Siêu chuẩn bị đến gặp một nhân vật quan trọng, ông ta mong rằng nhân vật quan trọng này có thể xuất sơn để giúp đỡ ông ta.

Nhà họ Đinh hiện giờ đã đang trong tình cảnh nguy cơ trùng trùng, nếu bà ấy vẫn không chịu xuất sơn, nhà họ Đinh có thể sẽ bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ không cứu vãn được nữa. Huy hoàng của ngày xưa, cũng sẽ trở thành hoa cúc đã tàn của ngày hôm qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv