Da Chuột lúc này đã hối hận, vốn định chém người xong sẽ gọi điện báo cho anh rể biết, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, nên đã không lo được nhiều như thế nữa.
"Gọi không được… tắt máy rồi…" Tên họ Lộ đang ngồi uống trà ở cục Cảnh Đốc, sao còn gọi được chứ, tên Da Chuột liền hoảng hốt lo sợ. Hắn có thể ngang tàng như vậy, có thể từ một tên du đãng mà trở thành một băng đảng, trong đó đâu thể thiếu sự giúp đỡ của ông anh rể họ Lộ chứ. Có thể nói là, nếu không có anh rể, thì Da Chuột đã không có ngày hôm nay.
"Xảy ra chuyện gì ?" Ma Ngũ thấy sắc mặt Da Chuột không ổn, vội vàng hỏi.
"Điện thoại của anh rể tao đã tắt, gọi về nhà, máy bàn cũng không ai nghe… đến cả điện thoại của chị tao cũng không gọi được…" Mặt Da Chuột như muốn khóc, cái khí thế lúc nãy đã không còn nữa."
Ma Ngũ đều nhìn rất rõ mọi cửa động của Da Chuột, và Kim Phi. Kim Phi dưới sự bảo vệ của hai tên đàn ông, đã bước đến, cười nói: "Nói thật cho tụi bây biết, Lộ Văn Quân đã bị cục Cảnh Đốc dẫn đi rồi… đã mất chỗ chống lưng, thì cái tên băng Đầu Trọc này, qua hết tối nay, cũng sẽ hoàn toàn biến mất trên giang hồ."
Vừa nói xong, mặt mày Da Chuột và Ma Ngũ liền biến sắc, lúng túng tay chân, không biết nên làm thế nào.
Ma Ngũ lấy hết can đảm hỏi: "Chị hai Kim, băng Đầu Trọc của chúng tôi đâu có gây thù chuốc oán gì với chị đâu, tại sao các người lại đối xử với chúng tôi như vậy…"
"Vì tụi bây là một đám súc sinh…" Kim Phi tức tối mắng: "Đám súc sinh các người, vốn không phải là người… chúng mày đã lén lút làm những chuyện gì, trong lòng chúng mày tự biết. Phạm tôi, cưỡng ép con gái nhà lành ra làm gái… thậm chí còn tổ chức môi giới bán dâm với trẻ vị thành niên, những chuyện xấu xa trong thiên hạ này tụi bây đều đã làm hết rồi… hôm nay bà đây đưa người đến diệt tụi bây. Xem như là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại…"
"Báo cảnh sát…!"
Da Chuột nghe xong, cắn răng nói với Ma Ngũ. Nếu như bị đàn bà giết chết, chi bằng báo cảnh sát để được bảo vệ… những gì Kim Phi nói đều là sự thật, nhưng bên phía cảnh sát không có chút chứng cứ gì. Bây giờ báo cảnh sát, bất quá chỉ là can tội tụ tập đánh nhau thôi.
Ma Ngũ nghe xong, vội vàng gọi điện cho cảnh sát.
Kim Phi cười khinh thường: "Vô dụng thôi, chuyện hôm nay, sẽ không có cảnh sát nào đến tiếp cứu đâu…" Theo Kim Phi được biết, về phía cảnh sát Trần Thiên Huy đã lo liệu xong. Trước khi sự việc vẫn chưa làm xong, họ sẽ không xuất hiện đâu.
Quả nhiên, sau khi báo cảnh sát, điện thoại viên chỉ hỏi qua loa vài câu thì đã cúp máy.
Đến khi Ma Ngũ gọi lại lần nữa, thì đã gọi không được nữa rồi, hiển nhiên là đối phương đã dùng một số thủ đoạn, liệt số điện thoại của hắn vào danh sách đen.
Sự việc đã phát triển đến mức này, kết quả như đã được định sẵn. Băng Đầu Trọc sắp tiêu hết rồi, từ giờ trên giang hồ sẽ không còn cái tên băng Đầu Trọc nữa.
Sau khi người của Kim Phi đi lục lọi khắp nơi, những chứng cứ chứng minh băng Đầu Trọc bán heroin đã được quăng ra trước đại sảnh, lúc này, sáu mươi tên đàn em của băng Đầu Trọc đã ngã hết xuống đất, đến cả chút hơi sức để bò dậy cũng không còn. Ma Ngũ và Da Chuột càng thảm hơn, tay và chân đều đã bị bẻ gãy, đang nằm ngất ở trên sàn.
Vài phút sau, cục cảnh sát thành phố dưới sự chỉ đạo của Trương Bưu đã bao vây quán bar Thủy Nguyệt, thu thập hết toàn bộ chứng cứ phạm tội của băng Đầu Trọc, đồng thời, đưa toàn bộ đám băng Đầu Trọc đang nằm la liệt dưới đất về sở cảnh sát.
Đương nhiên, nếu đứng về phía nhân đạo mà nói, Trương Bưu vẫn cho người đưa những tên tội phạm bị thương khá nặng đến bệnh viện để sơ cứu. Trần Thiên Huy gọi điện đến, mời hắn ra nói chuyện… ông ta đang ở bãi giữ xe trước cửa quán bar.
Trương Bưu cúp máy xong, liền giao quyền chỉ huy lại cho Tiểu Lý rồi quay lưng đi khỏi.
Sau khi lên xe. Trương Bưu thắc mắc hỏi: "Ông chủ Trần à, cao chiêu thế… hôm nay đồng chí ở trên bộ đã trực tiếp hạ lệnh cho tôi, bảo tôi phải phối hợp hành động với các ông."
"Anh sai rồi…!"
Trần Thiên Huy cười nói: "Đội trưởng Trương, thủ đoạn này đâu phải là kiệt tác của tôi… mà là của Hạo Vân…"
"Hạo Vân ?"
Trương Bưu nghe xong, liền thấy ngạc nhiên: "Hạo Vân sao lại có tài như thế ? Nói được với cả trên Bộ à ? Ông chủ Trần, không lẽ ông đang trêu tôi sao ?"
"Tôi nói thật đấy… nếu anh không tin, đợi sau khi Hạo Vân trở về, anh có thể gặp Hạo Vân để hỏi cho rõ." Nói đến đây, sắc mặt Trần Thiên Huy đột nhiên nghiêm túc: "Đội trưởng Trương , tôi gọi anh đến đây, là muốn nói với anh, mục đích cuối cùng của Hạo Vân chính là thống nhất các băng đảng xã hội đen ở Hoa Hải…"
"Không thể nào ?"
Là đội trưởng đội cảnh sát. Trương Bưu đương nhiên hiểu ý nghĩa của việc thống nhất các băng đảng xã hội đen ở Hoa Hải là như thế nào. Bên phía cảnh sát không thể nào ngồi nhìn một nhà tự lớn mạnh như thế được.
Đối với các băng nhóm xã hội đen, nguyên tắc mà bên phía cảnh sát luôn thực hiện chính là khống chế.
"Thật đấy… hơn nữa hành động của Hạo Vân cũng đã được bên trên đồng ý… hôm nay chỉ là một sự khởi đầu thôi…" Trần Thiên Huy cười nói: "Tin rằng không bao lâu nữa, bên trên sẽ có người bàn việc này với anh, tôi biết quan hệ giữa anh với Hạo Vân cũng không tệ, cho nên hôm nay tôi nói trước với anh một tiếng, để anh có chuẩn bị về tâm lý."
"Nếu vậy thì, Hạo Vân sẽ rất nguy hiểm sao ?" Trương Bưu nhíu mày nói: "Ông chủ Trần, ông là một người thông minh, chắc ông hiểu hậu quả của việc Hạo Vân làm như thế chứ. Cứ cho là bên trên đã đồng ý, nhưng cái thế của Hạo Vân sau này sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió… huống chi, chuyện này bên trên thế nào cũng đã có tính toán riêng, họ nhất định sẽ khống chế sự tự do của Hạo Vân..."
"Đội trưởng Trương, những điều anh nói chúng tôi đều biết, nhưng anh không cần phải lo lắng, tự Hạo Vân sẽ có cách xử lý…" Trần Thiên Huy cười nói: "Sau này anh chỉ cần thay cục cảnh sát thành phố hợp tác với Hạo Vân là đủ rồi."
Trương Bưu nghe xong, vội vàng hỏi: "Ông chủ Trần, rốt cuộc thì Hạo Vân đã đi đâu, khi nào thì cậu ta về, tôi cần phải nói chuyện với cậu ta…"
"Cái này tôi biết, còn bao lâu Hạo Vân về thì tôi không biết… nhưng anh cũng đừng có nôn nóng, trong vòng một hay hai ngày tới Hạo Vân sẽ về… đủ rồi, tôi biết anh bận, tôi sẽ không chiếm dụng thời gian của anh nữa, anh đi làm việc đi, sau khi Hạo Vân trở về, sẽ chủ động liên lạc với anh."
Lã Thiên Hành đã cho Hạo Vân câu trả lời đúng hẹn, nhưng cũng nói luôn điều kiện, đó là toàn bộ số tiền, và số vũ khí của anh em nhà họ Vương sẽ được nộp hết cho bộ đội biên phòng.
Đối với việc này, Phương Hạo Vân đã sớm đoán được, nên cũng không có ý kiến gì khác.
Buổi trưa, Hạo Vân và anh em nhà họ Vương đã bàn bạc, dùng điện đàm để liên lạc với bộ đội biên phòng, đem nộp hết toàn bộ vũ khí, và tiền bạc.
Buổi chiều, Phương Hạo Vân tập hợp các anh em trong trại của anh em nhà họ Vương, tiến hành một đại hội động viên trước khi lên đường, chủ yêu là an ủi cái tâm trạng phải nộp lại vũ khí của các anh em.
Cuối cùng, dưới sự an ủi, và hứa hẹn của Phương Hạo Vân, tâm trạng của mọi người cũng đã bình tĩnh trở lại.
Lã Thiên Hành vô cùng hài lòng đối với thái độ tích cực của anh em nhà họ Vương, nên đã tỏ rõ hãy để ông ấy sắp xếp cho họ đến Hoa Hải, thời gian định sẵn là buổi trưa ngày mai.
Tin tức được truyền ra, các anh em trong trại liền hoan hô, đã sống bao nhiêu năm trời trong khu rừng nguyên thủy này, bây giờ lại có thể trở về thành phố, sống một cuộc sống bình thường, họ đều đang vui mừng, kích động, và hưng phấn…
Buổi tối, sau khi từ sảnh Tụ Nghĩa trở về, Phương Hạo Vân bước vào căn phòng của Thanh Thanh nhìn kỹ xung quanh, phát hiện Trần Thanh Thanh đang ngủ say, nên cũng không đánh thức cô ấy. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Qua mấy ngày liền xoa bóp trị liệu, vết thương trên đùi của Trần Thanh Thanh đã không còn đáng ngại nữa, cảm giác đau đớn cũng dần mất đi, đoán chừng qua thêm nửa tháng nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Phương Hạo Vân dặn dò Bạch Quý vài câu, rồi trở về phòng mình.
Thật ra, Trần Thanh Thanh không hề ngủ, lúc Phương Hạo Vân bước vào, cô vẫn đang thức, nhưng mấy hôm nay cô không biết nên đối diện với Phương Hạo Vân như thế nào, nên cứ lẩn tránh hắn.
Đến 12 giờ đêm, Trần Thanh Thanh cứ lăn qua lăn lại trên giường, vẫn không tài nào ngủ được, trong lòng cô rất hoảng loạn, cô vốn nghĩ là mình đã tìm được nơi chốn để nương tựa, nhưng Hạo Vân…
Trong mấy ngày này, Trần Thanh Thanh đã nhiều lần hạ quyết tâm, chuẩn bị rời khỏi Phương Hạo Vân. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện phải rời xa Phương Hạo Vân mãi mãi, trong lòng cô liền có một nỗi đau.
Cứ như vậy, cho đến hiện giờ, cô vẫn không quyết định được.
"Ngày mai đã phải rời khỏi đây rồi… mình nên làm sao đây ?" Ngủ không được, nên Trần Thanh Thanh đã ngồi dậy, trên người cô đang mặc một bộ váy ngủ do Nhị Ngưu cố tình mua ở biên giới về, nói là váy ngủ, nhưng lại hoàn toàn không giống với chiếc váy mà cô vẫn thường mặc ở nhà.
Sau nhiều lần do dự, Trần Thanh Thanh vẫn quyết định nói chuyện với Phương Hạo Vân.
Bước ra khỏi cửa, liền thấy Bạch Quý cung kính hỏi: "Tiểu thư, cô định đi đâu ? Bây giờ tôi sẽ đi thông báo với thiếu chủ nhân..."
Trần Thanh Thanh nhỏ nhẹ nói: "Tôi đang định đến phòng cậu ấy đây…"
Nói xong, Trần Thanh Thanh đã gõ vào cửa phòng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân mở cửa ra, nhìn thấy Trần Thanh Thanh đang mặc váy ngủ, có chút bất ngờ: "Chẳng phải chị đã ngủ rồi sao ?"
"Có tiện vào trong không ?" Trần Thanh Thanh nói, cũng chẳng đợi Phương Hạo Vân đồng ý, thì cô đã bước vào trong.
Bạch Quý vội vàng bước qua, đứng gác trước cửa phòng Phương Hạo Vân.
Tuy chiếc váy ngủ không được tinh xảo cho lắm, nhưng người mặc áo ngủ này lại xin đẹp hơn cả hoa, nhất là bộ ngực nảy nở, trông thật nóng mắt.
Mấy hôm xoa bóp trị liệu, Phương Hạo Vân đã được nhìn thấy sắc đẹp của Trần Thanh Thanh nhiều lần, đến cả nhũ hoa và chỗ kín ấy, hắn cũng đã nhìn qua, cũng đã sờ qua. Nên khi nhìn thấy ngực cô, trong lòng hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.
"Em đánh thức chị à ?" Trần Thanh Thanh áy náy nói: "Ngày mai đã phải đi rồi… có thể sau này chúng ta không có cơ hội được ở gần nhau nữa… chị muốn trước khi rời khỏi đây, cùng em nói rõ chuyện này ?"
"Có chuyện gì chị cứ nói đi…"
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói: "Không sao, thật ra em cũng chưa ngủ…" Cũng cùng một đạo lý, đàn bà nhớ đàn ông nên ngủ không được, người đàn ông cũng vì người đàn bà mà mất ngủ.
Thật ra, Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân đã suy nghĩ cùng một việc.
"Hạo Vân, chị đã suy nghĩ kỹ rồi, em có thể tạm thời không sinh con với chị Mỹ Kỳ không… như vậy, trong lòng chị sẽ cảm thấy dễ chấp nhận hơn ?" Nói đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, khuyên nhủ: "Em bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, em có thật muốn làm ba không ?"
"Xin lỗi… ?"
Chuyện sinh con với chị Mỹ Kỳ là chuyện mà hắn đã quyết định từ lâu, chuyện này không thể thay đổi được, Phương Hạo Vân nói nhạt: "Chị Thanh Thanh, chuyện này sẽ không bàn tiếp nữa… cho dù thế nào, em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình…"
"Hài…"
Trần Thanh Thanh khẽ thở dài: "Thật ra chị đã sớm biết đáp án của em, nhưng chị vẫn không cam tâm mà hỏi em một câu… Hạo Vân, em định sẽ bỏ rơi chị sao ?"
"Vậy còn chị, chị nghĩ sao ?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại một câu, lại đem cái mâu thuẫn này trả lại cho Trần Thanh Thanh.
"Chị không biết…!"
Trần Thanh Thanh thản nhiên trả lời: "Trong lòng chị rất mâu thuẫn, rất rối loạn, chị không biết nên làm thế nào ? Chị yêu em, chị muốn trở thành người đàn bà của em, nhưng chị lại không muốn một phần tình yêu khiếm khuyết..."
"Sao chị lại nói thế ?"
Phương Hạo Vân hỏi ngược lại: "Chị Thanh Thanh, chị vẫn chưa chấp nhận tình yêu của em, chị dựa vào đâu mà nói tình yêu của em là khiếm khuyết... tại sao không cho mình cơ hội, không cho em cơ hội để thử xem sao ?"
"Sống thử à ?"
Trần Thanh Thanh dường như đã hiểu ý của Phương Hạo Vân.
"Từ một mặt nào đó mà nói, cũng có thể hiểu là như vậy." Mắt Phương Hạo Vân sáng lên, cảm thấy từ này của Trần Thanh Thanh dùng rất đúng. Cuộc sống ở đô thị bây giờ, việc sống thử đã không còn mới mẻ nữa.
Trần Thanh Thanh nghe xong, chuyển ánh nhìn sang Phương Hạo Vân, nhưng rồi lại như cố tình né tránh.
"Hạo Vân... trời ơi..." Trần Thanh Thanh định nói gì đó, nhưng dưới mông cô đột nhiên như bị cái gì đó đâm vào, trùng hợp lại đụng vào vết thương của cô, khiến vết thương vốn đã hết đâu, giờ lại đau trở lại.
Phương Hạo Vân thấy vậy, vội vàng quan tâm hỏi: "Chị Thanh Thanh, sao rồi, có phải vết thương lại đau không..."
"Uhm...!"
Trần Thanh Thanh gật đầu, vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện mình vừa ngồi lên một vật cứng, cô đưa tay rờ vào, thì thấy đó là một khúc gỗ điêu khắc, dung mạo trên khúc gỗ đó dường như là điêu khắc cô.