Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Hà vội vội vàng vàng kéo Đinh Tuyết Nhu về căn phòng tổng thống, cô tỏ ra ai oán trách cứ: "Nhu Nhu, lần này e là em sẽ gặp rắc rối to rồi đấy? Có trời mới biết được bọn phóng viên báo lá cải sẽ đưa tin vụ việc hôm nay như thế nào, nói không chừng danh hiệu nữ hoàng ca nhạc của em vì chuyện này mà bị tổn hại đó…"
Đinh Tuyết Nhu nói ra tâm sự trong lòng, tâm trạng không buồn mà còn nhẹ nhõm hơn, cô mỉm cười khoan khoái, nói với Vương Hà: "Chị Hà, chị cũng biết mà, em chưa bao giờ quan tâm đến danh tiếng hão, cho dù sau này không được làm ca sĩ nữa thì em cũng sẽ không hối hận đâu."
"Úi trời…" Vương Hà cười chua chát một tiếng, nói: "Nhu Nhu, chị cũng là phụ nữ, thật ra chị rất hiểu nỗi đau trong lòng em, nhưng em đã hành động dựa theo cảm tính quá rồi…"
"Chị Hà, chị sai rồi… Năm xưa chính vì em hành động theo lí trí mới có chọn lựa từ bỏ tình yêu, nên em mới gây ra lỗi lầm suốt đời không thể bù đắp nổi. Bây giờ em không thể tiếp tục sống ích kỉ như trước nữa, nếu không em có chết cũng không nhắm mắt…" Đinh Tuyết Nhu cắn chặt môi, buồn bã nói.
"Cái gì mà chết không nhắm mắt, Nhu Nhu em không được ăn nói hàm hồ, chuyện lần này chị Hà không trách em, nhưng sau này có những câu hỏi dạng này em không được nói lung tung với báo giới nữa, có chuyện gì em cứ tâm sự với chị. Em có địa vị trong ngành giải trí như hôm nay là thành quả do bản thân em tự phấn đấu, tuyệt đối đừng dễ dàng từ bỏ nha em." Vương Hà vòng tay ôm lấy Đinh Tuyết Nhu, không ngừng lựa lời an ủi.
……
Chính vào lúc Tần Tử Hoa và Kim Gia phái người dò tìm tung tích của Tần Tử Kiếm khắp nơi, Tần Tử Kiếm tự mình xuất hiện. Hắn lẳng lặng xuất hiện tại đại sảnh của biệt thự Tần gia.
Lúc này, Tần Tử Hoa còn đứng nhìn ra cửa sổ tay cầm điện thoại di động bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo với Kim Gia nữa chứ.
"Chú Kim, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, đã bao nhiêu ngày rồi, người của chúng ta ngay cả chiếc dép của lão nhị còn chưa tìm thấy… Có khi nào là thông tin của chú đã sai sót không? Hôm nay tôi đã nhờ bạn bè làm ở sân bay kiểm tra thử, không hề có ghi nhận về xuất nhập cảnh của lão nhị."
Bận bịu hết mấy ngày, trong lòng Tần Tử Hoa bắt đầu nghi ngờ, hắn luôn cảm thấy Tần Tử Kiếm vẫn chưa về nước, bằng không với sức của Tần gia và Kim Tiền bang của Kim Gia, không thể nào ngay cả một chút tin tức của đứa em trai ở thành phố Hoa Hải cũng không dò la được.
Phía đầu dây bên kia, Kim Gia nghe ra Tần Tử Hoa tỏ ý nghi ngờ, giọng nói lộ vẻ không vui: "Tần đại thiếu gia, ý của cậu là tôi đang đùa cợt với cậu sao? Chuyện này là thật đó, như vậy đi, vụ việc này cậu cứ giao cho tôi lo, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách tìm ra điểm dừng chân của nhị thiếu gia."
"Thôi khỏi đi…"
Tần Tử Hoa gằn giọng: "Chú bỏ thời gian giải quyết cho xong vụ Mặt Sẹo và Hỏa Long bang rồi hãy nói… Việc tìm lão nhị để tôi lo được rồi. Chú Kim, tôi nghe nói địa bàn hoạt động của Mặt Sẹo trước đây bị Vương Thế Phi chiếm mất rồi đúng không? Chuyện này mà để ba tôi biết được, chắc chắn ông sẽ không vui. Tôi cho chú thời gian nửa tháng, chú phải giành lại hết địa bàn của Mặt Sẹo về đây. Thôi, không nói nữa, khi nào chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp."
Gác máy xong, Tần Tử Hoa hậm hực rít lên: "Cái lão hồ ly già này, còn định lừa mình đến khi nào hả? Tìm suốt mấy ngày rồi chẳng phải nó vẫn bặt vô âm tín sao?"
"Anh hai thân mến, A Kim không gạt anh đâu!"
Tần Tử Kiếm ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng của anh trai, cảm thấy anh mình thật là quá ngu ngốc. Con người anh hai không có đầu óc còn bản tính đa nghi, đổi lại là hắn nhất định sẽ trọng dụng Kim Gia. Tần Tử Kiếm trước khi về nước đã tìm hiểu thông tin của Kim Gia rồi, ông ta từ một nô bộc của Tần gia làm đến địa vị như ngày hôm nay nên chứng tỏ con người này có thủ đoạn cao siêu, là một nhân tài hiếm có.
Đáng tiếc là người anh trai ngu ngốc này không biết trân trọng nhân tài.
Tần Tử Hoa nghe có tiếng gọi, vội quay lưng lại, thấy trên ghế sofa đang có một thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi đó, hơn nữa người này không phải ai xa lạ, chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình.
"Em… em vào đây từ lúc nào vậy? Sao anh không hề hay biết nhỉ?"
Lần gặp mặt gần đây nhất của Tần Tử Hoa và Tần Tử Kiếm là hơn nửa năm trước ở Mỹ, so với lần trước, tướng mạo của Tần Tử Kiếm không có gì thay đổi, chỉ có điều khí chất của hắn mạnh mẽ hơn nhiều, tất nhiên đó là do võ nghệ của hắn tiến bộ vượt bậc.
"Anh hai thân mến, chắc anh quá chú tâm vào cuộc điện thoại nên anh không phát hiện ra em đã vào nhà đó thôi… Nghe nói mấy ngày nay anh phái người tìm em khắp nơi, hôm nay em đến rồi đây… Nói đi, anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì? Hoặc có thể hiểu em có thể giúp được anh việc gì… Tuy chúng ta được sinh ra bởi hai người mẹ khác nhau, nhưng dù sao chúng ta vẫn là anh em, việc của anh cũng chính là việc của em, chỉ cần anh lên tiếng, em sẽ cố hết sức giúp anh giải quyết khó khăn."
Tần Tử Kiếm trong lúc nói chuyện luôn giữ nụ cười nho nhã trên môi, hắn lịch thiệp còn hơn cả quý ông xuất thân trong giới quý tộc thời xưa ở Châu Âu.
Tần Tử Kiếm đột nhiên xuất hiện, Tần Tử Hoa cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ngây mặt ra hồi lâu mới mở miệng nói: "Tử Kiếm, nếu đã về nước rồi sao hôm nay mới chịu đến tìm anh? Có phải em có gì bất mãn với người anh trai này không?"
"Tùy anh muốn hiểu sao cũng được…"
Tần Tử Kiếm thản nhiên nói tiếp: "Anh hai thân mến, chúng ta nói vào việc chính đi thôi… Anh tìm em gấp như thế chứng tỏ anh có việc quan trọng cần em làm… Còn em cũng đang muốn nhờ anh giúp cho một việc đây."
"Nhờ anh giúp đỡ?" Tần Tử Hoa nghe nói người em trai tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh cũng có lúc cần mình giúp đỡ, trong lòng hơi tỏ ra đắc ý, hắn biết con người Tần Tử Kiếm xưa nay không thích cầu xin người khác.
"Ờ! Nói đi." Tần Tử Hoa gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Tần Tử Kiếm bỗng trở nên nghiêm túc, hắn vẫy tay thân thiết: "Anh hai thân mến, qua đây ngồi nè, đây là nhà của chúng ta, sao anh cứ thích đứng nói chuyện thế?"
Tần Tử Hoa bối rối mỉm cười, từ từ bước qua ngồi xuống, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc lão nhị có việc gì cần mình giúp đỡ nhỉ?
"Anh hai, chúng ta là anh em một nhà, vậy thì em không khách sáo nữa, em nói thẳng ra yêu cầu của mình đây, em cần tư liệu về Phương Hạo Vân."
Đợi sau khi Tần Tử Hoa ngồi xuống, Tần Tử Kiếm lập tức nói rõ ý định của mình. Về tư liệu của Phương Hạo Vân, nếu hắn bắt tay vào điều tra thì cũng không khó, nhưng như thế rất mất thời gian, Tần Tử Kiếm xưa nay không thích lãng phí thời gian nên hắn mới hy vọng lấy được thông tin trực tiếp từ Tần Tử Hoa.
Tần Tử Hoa khẽ nhăn mày, gằn giọng nói nhỏ: "Tử Kiếm, em cũng biết Phương Hạo Vân sao? Rốt cuộc em muốn biết thông tin gì về hắn? Chẳng phải ba đã liên hệ với sát thủ giỏi nhất trên thế giới đến lấy mạng thằng tiểu tử đó rồi ư? Chắc mấy ngày nữa là hắn sẽ tiêu đời thôi mà… Em còn quan tâm đến hắn làm gì?"
"Em muốn nói chuyện này với anh đây." Tần Tử Kiếm thở dài một tiếng: "Phương Hạo Vân khó đối phó hơn chúng ta nghĩ, em đã tiếp xúc với vị sát thủ kia rồi, bên hắn hình như cũng gặp phải khó khăn, việc giết chết Phương Hạo Vân rất có khả năng không hoàn thành được."
Câu này nói ra, sắc mặt Tần Tử Hoa lập tức trở nên căng thẳng, giọng nói của hắn thậm chí còn tỏ vẻ sợ hãi: "Tử Kiếm, em nói thật đó hả? Chẳng lẽ ngay cả sát thủ giỏi nhất thế giới cũng không có cách giết được nó… Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Anh hai thân mến, anh đừng xúc động quá như thế… Nghe em nói cho hết đã, việc lấy mạng Phương Hạo Vân đúng là gặp phải khó khăn, vấn đề cốt lõi là sau lưng Phương Hạo Vân có một cao thủ thần bí bảo vệ, nên em mới hy vọng có được tư liệu của Phương Hạo Vân, nghiên cứu tìm ra đối sách thích hợp."
Tần Tử Kiếm ngấm ngầm cười mỉa, cái thằng anh trai của mình hình như càng lúc càng vô dụng. Hai lần gặp mặt cách nhau hơn nửa năm, thế mà võ nghệ của anh hai vẫn không hề tiến bộ, thật đáng thất vọng. Làm anh em với hạng người như thế đúng là một điều sỉ nhục.
"Tử Kiếm, nhưng mà… thông tin của Phương Hạo Vân anh đã tra xét kĩ lưỡng rồi, trước khi hắn vào đại học là một thằng mọt sách bình thường, thậm chí còn yếu đuối, nhát gan… hơn nữa số bạn học cũ và thầy cô hồi trung học của hắn đều không biết hắn có võ nghệ cao cường… Tóm lại, trước khi hắn vào đại học và con người hắn hiện tại khác biệt một trời một vực. Anh chỉ biết bấy nhiêu đó thôi… Ngoài ra, gần đây hình như hắn được sở cảnh sát thành phố phê chuẩn đặc biệt tham gia vào công tác bảo vệ an toàn cho đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu. Biểu hiện của hắn rất xuất sắc, thậm chí còn phá tan âm mưu tấn công của bọn khủng bố nữa…"
Tần Tử Hoa dựa vào trí nhớ, đem kể đại khái về thông tin của Phương Hạo Vân cho đứa em trai Tần Tử Kiếm nghe.
Kể xong, hắn nói ngay: "Theo như số thông tin anh nắm được cho đến nay, trên người Phương Hạo Vân không có điểm nào đặc biệt đáng nghi cả."
Tần Tử Kiếm suy nghĩ giây lát, nói: "Anh cho người chuẩn bị một phần tư liệu chi tiết, đêm nay gửi vào hộp thư của em, em sẽ nghiên cứu kĩ coi có gì bỏ sót không… Đây là địa chỉ email của em nè."
Vừa nói Tần Tử Kiếm vừa ném một tờ giấy xuống bàn, xong quay lưng bỏ đi.
"Đợi đã!"
Tần Tử Hoa gọi em trai lại, hỏi: "Chẳng lẽ em không định về nhà ở? Ba đã nói trước rồi, đợi em về nước, hai anh em chúng ta sẽ cùng nhau quản lí mọi việc của Tần gia…"
Tần Tử Kiếm quay đầu lại cười cười, thản nhiên nói: "Anh hai thân mến, em tin tưởng vào năng lực của anh, có anh ở Tần gia, em nghĩ mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa thôi. Còn phần em, tạm thời em chưa muốn về nhà ở, em còn có một số công việc cần xử lí, đợi em lo xong hết mọi việc mới dọn về nhà. Anh đừng quên gửi tài liệu của Phương Hạo Vân cho em đấy, cố gắng ghi càng chi tiết càng tốt…"
"Ừm!" Tần Tử Hoa khấp khởi mừng thầm, mày không về nhà thì càng hay, tao đỡ phải phí sức tranh đoạt quyền lợi với mày.
Vừa đi được mấy bước, Tần Tử Kiếm đột nhiên quay đầu lại, dặn dò thêm một câu: "Anh hai, A Kim là một trợ thủ đắc lực, em cảm thấy anh nên tin tưởng ông ta hơn."
"Thôi được rồi, em đi đi, còn về chú Kim… À, A Kim, anh tự biết tính toán."
Tần Tử Hoa chán ngán xua tay cho đứa em trai biến mau cho khuất mắt. Trong lòng suy nghĩ lung tung, A Kim không phải đã cấu kết với lão nhị rồi chứ? Nếu không sao nó lại vô duyên vô cớ nói tốt cho ông ta?
……
Sau khi buổi họp báo kết thúc 3 ngày, đêm ca nhạc của đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu được diễn ra đúng hẹn tại trường đại học Hoa Hải, trước buổi biểu diễn, nhằm đảm bảo an toàn, ngoại trừ sinh viên và giảng viên trường đại học Hoa Hải cùng số ít fan ruột có vé mời ra, còn lại tất cả những người lạ mặt đều không được bước vào khuôn viên nhà trường trước và sau buổi biểu diễn mấy ngày. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Cho dù là vậy, chỉ riêng toàn thể sinh viên nhà trường và số fan của Đinh Tuyết Nhu thôi đã chen chúc chật kín đại học Hoa Hải, nhất là ngay khoảng sân diễn ra buổi biểu diễn, đám đông tụ tập không còn lối đi la hét gọi tên Đinh Tuyết Nhu vang trời.
Lúc 12h đêm, buổi biểu diễn hoành tráng đã đi vào hồi kết, Đinh Tuyết Nhu trong suốt đêm liveshow của cô đã tổng cộng hát hết 10 bài ca thịnh hành.
Bây giờ cô đang hát bài hát cuối cùng, <Nước mắt tình yêu>, bài hát làm cho không khí hiện trường như bùng nổ, đám đông hò hét hoan hô, chỉ là trong tiếng hò hét họ còn rơi nước mắt thương cảm.
Bài hát quá não nề, quá cảm động, quá đau xót cho một mối tình tan vỡ…
Vương Hà ngồi trên hàng ghế đầu dành cho khách VIP cũng bị tiếng hát của Đinh Tuyết Nhu làm cho xao xuyến, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô rõ hơn ai hết, bài hát cuối cùng của Đinh Tuyết Nhu thật ra là đang bày tỏ nỗi lòng.
Cô đang bày tỏ tình yêu, than thở nỗi đau mà cô đang chịu đựng với người đàn ông đã biến mất khỏi thế gian này.
"Hạo Vân, ai cũng rơi nước mắt, sao cậu không hề có một tí cảm xúc nào vậy?"
Trong một góc khuất bên cạnh sân khấu, Trương Bưu và Phương Hạo Vân đang đứng cạnh nhau. Bài hát cuối cùng của Đinh Tuyết Nhu nghe quá nao lòng, ngay cả người mạnh mẽ như Trương Bưu cũng bị xúc động, hai mắt đỏ hoe, chỉ có điều nước mắt chưa trào ra thôi, nhưng sắc mặt của Phương Hạo Vân lại bình thản như không có gì xảy ra, hình như trái tim hắn là sắt đá hay sao ấy?
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi mà, có cần phải khóc không đây… Thứ ca hát nhảm nhí này quá giả tạo, chả có gì cần phải rơi nước mắt cả. Chí ít trái tim em không bị bài hát này đánh động."
"Hạo Vân, cậu đúng là khác người, nhưng tôi cảm thấy cậu có thành kiến với Đinh Tuyết Nhu hay sao ấy? Nói cách khác là cậu cố tình tránh né cô ta." Trương Bưu tiếp tục hỏi tới.
"Có lẽ thế, em không thích minh tinh… Anh Bưu, đêm nay là đêm cuối cùng em chấp hành nhiệm vụ bảo an. Qua ngày hôm sau, em không hy vọng còn dây dưa với Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà nữa. Còn nữa, sau này có công việc gì nguy hiểm hy vọng anh đừng đến tìm em. Em xin anh, em chỉ là một công dân bình thường thôi, em không có trách nhiệm đem mạng sống ra đùa với các anh đâu…" Phương Hạo Vân dửng dưng nói.
Trương Bưu thở dài một tiếng: "Ờ, những gì cậu nói tôi đã nhớ rồi, nhưng tôi hy vọng qua khỏi đêm nay chúng ta vẫn là bạn với nhau. Hạo Vân, cậu có biết không? Suốt mấy năm qua cậu là người duy nhất tôi chịu kết bạn đấy."
"Thật là vinh hạnh cho Phương Hạo Vân này quá!"
Phương Hạo Vân vô cùng cảm động, nói: "Yên tâm đi, chúng ta làm bạn với nhau đã là sự thật, sẽ không vì bất cứ lí do gì thay đổi đâu."
Sau khi đưa Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà trở về khách sạn Shangri La, Phương Hạo Vân kiểm tra lại hệ thống bảo vệ lần cuối, suốt dọc đường từ trường đại học Hoa Hải về khách sạn hắn không nói câu nào với Đinh Tuyết Nhu.
Làm xong tất cả mọi việc, Phương Hạo Vân trở về phòng. Trực giác mách bảo trong đêm cuối cùng này, Đinh Tuyết Nhu rất có thể sẽ lại tìm đến.
"Cốc, cốc…" Quả nhiên, không bao lâu sau khi Phương Hạo Vân về phòng, ngoài kia vọng vào tiếng gõ cửa.