Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 27: Hàn Tuyết Nhi bị bắt cóc




Phương Tuyết Di do dự một hồi, ấm ức nói: "Khoản vay mới với bên ngân hàng xảy ra một số vấn đề, giám đốc Lã nói phải chấm dứt hợp đồng vay vốn của chúng ta, hơn nữa còn bắt chúng ta trả hết số tiền vay vào đợt trước nữa."

Phương Hạo Vân chưng hửng, liền hỏi: "Chị, có khi nào lại là tên Vương Thế Phi phá đám sau lưng không?"

Phương Tuyết Di thở dài chán nản, nói: "Không hắn thì còn ai vào đây, nhất định là tên khốn Vương Thế Phi giở trò."

Mẹ kiếp, tên rác rưởi Vương Thế Phi này chán sống rồi hay sao? Xem ra lần này mình phải dạy dỗ hắn một trận tàn bạo mới được. Phương Hạo Vân đang từ từ hòa nhập vào gia đình mới, hắn cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ lợi ích của nhà họ Phương, không để nó bị bất kì ai phá hoại.

Nhà họ Phương bây giờ chính là nơi hắn coi trọng nhất, ai đụng vào nghĩa là tự tìm cái chết.

"Chị à, chị không cần lo lắng, sự việc sẽ được giải quyết nhanh thôi." Phương Hạo Vân bình thản nói: "Chuyện lần trước chị quên rồi sao? Lúc đầu cũng là tên thối tha Vương Thế Phi phá đám, nhưng cuối cùng ta đều thuận lợi vay được vốn đó thôi. Nhà họ Phương chúng ta các nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…" Nói đến đây, ánh mắt của Phương Hạo Vân lóe lên một luồng sáng lạnh lùng, sát khí trong người hắn sôi lên ngùn ngụt.

Đợi khi Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, sát khí trong mắt Phương Hạo Vân đã được hắn che giấu đi.

"Hạo Vân, những việc này không cần em lo, chị và mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết, em chỉ cần chú tâm vào việc học và cố gắng làm việc trong công ty là được rồi… Em nói đúng, nhà họ Phương chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Phương Tuyết Di đang nói với em trai, nhưng thực ra cũng là tự an ủi bản thân.

Phương Hạo Vân định nói thêm câu nào đó, chuông điện thoại di động của hắn đột nhiên reo lên, hắn ngừng lại giây lát, đưa tay rút điện thoại trong túi ra. Sau khi nối máy, trong điện thoại phát ra một giọng nữ hối hả pha chút sợ sệt: "Hạo Vân, cậu ở đâu vậy? Cậu mau đến đây đi, Tuyết Nhi bị người ta bắt cóc rồi, cậu mau đến cứu nó…"

Phương Hạo Vân ngớ người ra, hỏi: "Xin hỏi chị là ai? Sao chị lại biết số điện thoại di dộng của tôi?" Phương Hạo Vân nghe giọng nói trong điện thoại quen quen, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra là ai. Trong trí nhớ của hắn, số điện thoại của hắn ngoài người nhà và Bạch Lăng Kỳ ra không còn người khác biết.

"Hạo Vân, tôi là Trần Thanh Thanh đây, là chị họ của Hàn Tuyết Nhi, cậu quên nhanh quá vậy, chúng ta gặp mặt hai lần rồi, Tuyết Nhi vừa mới bị người ta bắt cóc, bây giờ cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm đều đang đuổi theo, cầu xin cậu ra tay cứu giùm Tuyết Nhi đi có được không?" Đầu dây bên kia vọng sang tiếng nấc nở muốn khóc của con gái.

Phương Hạo Vân đứng dậy đi về phía cửa sổ, hạ thấp giọng nói xuống: "Nếu cảnh sát đang đuổi theo thì em họ của chị chắc sẽ không sao đâu. Tôi nghĩ tôi không thể giúp được gì hơn."

Trần Thanh Thanh nghe xong chết lặng một lúc, liền sau đó tức giận gào to: "Phương Hạo Vân, cậu thấy chết không cứu? Tôi biết chỉ cần cậu ra tay là chắc chắn em Tuyết Nhi sẽ bình an vô sự, bọn bắt cóc là sát thủ chuyên nghiệp, phía cảnh sát đã mất 2 người rồi… Cầu xin cậu, cậu đến cứu Tuyết Nhi giùm với!"

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, chắc là vụ bắt cóc Hàn Sơn lần trước còn chưa kết thúc, quả thật bây giờ hắn không muốn xen vào chuyện giết chóc, như vậy sẽ phá hỏng cuộc sống giản dị mất, giờ hắn chỉ là một công dân bình thường của thành phố Hoa Hải, hắn cảm thấy mình không có nghĩa vụ đi đối đầu với bọn bắt cóc xấu xa, việc đó nên là trách nhiệm của cảnh sát.

"Xin lỗi, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, tôi không có khả năng giúp chị." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng từ chối thỉnh cầu của Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh nghe xong, đôi mắt lập tức đỏ rực lên, nếu Phương Hạo Vân đang đứng kế bên cô, chắc cô lao tới cắn một phát vào người hắn mới hả cơn giận.

"Phương Hạo Vân, tôi đã cầu xin cậu rồi, nếu cậu không ra tay, nhỡ Tuyết Nhi có mệnh hệ gì, suốt đời này cậu không xong với tôi đâu… Phương Hạo Vân, cậu là một tên khốn, cậu là một thằng ích kỉ đáng ghét…" Trần Thanh Thanh điên tiết lên gào to vào điện thoại, sau đó mặc kệ Phương Hạo Vân muốn lên tiếng giải thích, cô đã ngắt mất cuộc gọi.

……

"Hạo Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tuy trong lúc bắt máy lên nói chuyện, Phương Hạo Vân đã cố ý tránh xa Phương Tuyết Di, nhưng mấy câu cuối cùng Trần Thanh Thanh gào quá to, Phương Tuyết Di dù ngồi xa vẫn nghe rõ.

Tên khốn, thằng ích kỉ đáng ghét… hai từ ngữ này làm Phương Tuyết Di mặc sức tưởng tượng, trong đầu cô chợt thoáng qua kịch bản một gã đàn ông phụ bạc bỏ rơi một cô gái si tình.

Phương Hạo Vân nhét máy điện thoại vào túi, mỉm cười lấp liếm: "Không có gì, là một cô bạn học gọi cho em, muốn hẹn em ra ngoài uống nước, em từ chối cô ấy rồi."

Phương Tuyết Di nói vẻ nghi ngờ: "Có thật không đó? Sao chị nghe tiếng cô bạn học của em nổi giận gào lên trong điện thoại, có phải em đã làm gì có lỗi với người ta, bây giờ muốn chối bỏ trách nhiệm không hả?"

Oan uổng quá! Phương Hạo Vân nghe chị hắn hỏi vậy, biết chị hắn đã hiểu lầm hắn làm chuyện gì có lỗi với cô gái nào rồi.

Đang định lên tiếng giải thích, Phương Tuyết Di đã đứng dậy bước đến gần, đôi mắt nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, nói vẻ nghiêm khắc: "Hạo Vân, em trả lời thật cho chị biết, có phải em làm người ta có thai rồi không? Nếu em không biết cách giải quyết, chị sẽ nói với mẹ để mẹ xử lí. Nếu cô gái trông cũng được thì cho hai em lấy nhau, còn không được thì cùng lắm là phá thai…"

Nghe những lời này Phương Hạo Vân sém té xỉu, cái gì mà lấy nhau rồi phá thai, bà chị này có trí tưởng tượng phong phú ghê, chị ấy không đi viết tiểu thuyết diễm tình thì đúng là một mất mát to lớn cho giới văn học.

"Chị à, không như chị nghĩ đâu. Thôi không nói với chị nữa, em có chút việc bận phải đi ra ngoài, chị xin nghỉ phép giúp em, tiện thể giải thích với ba mẹ giùm em luôn." Phương Hạo Vân tuy ngoài miệng từ chối Trần Thanh Thanh, nhưng trong lòng hắn vẫn bứt rứt không yên, hơn nữa Hàn Tuyết Nhi đã hứa trao thân cho hắn, nhỡ cô ta gặp bất trắc mất mạng chẳng phải hắn bị thiệt thòi à.

"Ờ, em đi đi." Phương Tuyết Di tỏ vẻ thông cảm nhìn vào em trai, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Khá lắm em trai, mới có ba ngày mà đã khiến chị phải nhìn em bằng con mắt khác rồi đấy. Ai không phong lưu là uổng phí mất tuổi trẻ, giỏi thiệt nha em…"

Bỏ lại câu nói mỉa mai của bà chị sau lưng, Phương Hạo Vân chạy vội ra khỏi phòng giám đốc.

……

Sau khi rời khỏi công ty, Phương Hạo Vân liền gọi vào số máy của dì Bạch, nhờ dì lên mạng tìm hiểu giúp thông tin về vụ án bắt cóc Hàn Tuyết Nhi.

Mấy phút sau, dì Bạch thông qua chương trình hacker xâm nhập thành công vào mạng nội bộ của sở cảnh sát, tìm được thông tin chi tiết về vụ án Hàn Tuyết Nhi bị bắt cóc. Hiện tại bọn bắt cóc đã đưa Hàn Tuyết Nhi lui vào cố thủ tại một khu dân cư, phía cảnh sát đang bao vây khu vực đó lại.

Phương Hạo Vân hỏi rõ địa chỉ xong, vẫy một chiếc taxi chở hắn đến hiện trường.

Khi đến ngã ba cách khu dân cư 2km, hắn thấy cảnh sát đã lập chốt chặn ngăn xe cộ đi vào khu vực bao vây, bên đường còn vài chiếc xe bị hỏng của cảnh sát trong quá trình truy đuổi nằm đó.

Phương Hạo Vân trả tiền xe bước xuống, đưa mắt quan sát một lượt tình hình xung quanh, thấy đâu đâu cũng là cảnh sát đặc nhiệm mặc áo chống đạn màu đen tay lăm lăm súng dài, xem ra rất khó lẻn vào trong kia.

Đột nhiên hắn phát hiện bên trong một chiếc xe bị hỏng nằm ven đường có mấy bộ cảnh phục, ngẫm nghĩ một hồi, Phương Hạo Vân len lén tiếp cận chiếc xe.

Hiện trường đang rất hỗn loạn, Phương Hạo Vân thừa lúc mọi người không để ý tóm lấy một bộ cảnh phục, sau đó ra một góc khuất mặc vào, tuy có hơi chật chội nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.

Rất nhanh, với thân phận một cảnh sát và cơ trí của mình, Phương Hạo Vân thành công vượt qua hàng rào kiểm soát của cảnh sát.

Xung quanh đều là cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm đến duy trì trật tự, ngay cả cảnh sát giao thông cũng có mặt… Tất cả nhân viên cảnh sát chưa chắc quen mặt nhau hết nên Phương Hạo Vân mặc sắc phục cảnh sát xuất hiện không khiến bất kì ai nghi ngờ.

Lúc lại gần khu nhà ở, Phương Hạo Vân thấy mấy chuyên gia bom mìn của cảnh sát đang mặc áo bảo hộ cồng kềnh, tay cầm máy dò tiến lên từng bước một cách cẩn thận.

Phương Hạo Vân chau mày suy tư, bọn bắt cóc này không hề đơn giản, rốt cuộc là kẻ nào có thù oán sâu nặng với tập đoàn Hàn thị nhỉ?

Chính vào lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân run lên, hắn biết cuộc gọi đến vào thời điểm này không phải là Trần Thanh Thanh thì chỉ có dì Bạch.

Phương Hạo Vân vội lấy máy điện thoại ra, trên màn hình không hiển thị số gọi đến, hắn biết cuộc gọi này chắc chắn do dì Bạch gọi đến, che giấu đi số máy chỉ là chuyện con nít so với tài năng của dì Bạch.

Đầu dây bên kia vọng sang giọng nói của dì Bạch: "Hạo Vân, hiện trường bị bọn bắt cóc gài mìn hạng nặng rồi, phải cẩn thận đó! Hiện giờ dì đã xâm nhập vào hệ thống camera theo dõi của sở cảnh sát Hoa Hải, dì đang theo dõi sát hành động của cháu. Nghe dì nói, bọn bắt cóc và Hàn Tuyết Nhi đang ở trong căn nhà lớn cách 100m phía trước, cháu tìm cơ hội lẻn vào đó cứu người, dì sẽ nghĩ cách xóa đi hình ảnh của cháu trong hệ thống camera."

Cuộc gọi chấm dứt, Phương Hạo Vân dựa vào thân thủ tuyệt vời và tài quan sát nhạy bén của mình tránh khỏi tầm mắt của tất cả cảnh sát có mặt, thành công lọt vào khu nhà mà bọn bắt cóc đang trú ẩn.

……

Trong lúc này, bên trong khu vườn căn nhà rộng, Hàn Tuyết Nhi vì quá sợ hãi sắc mặt trắng bệch, cô hừng hực nhìn vào mấy tên bắt cóc, run rẩy thét lên: "Giữa ban ngày ban mặt, các người… các người dám giở trò bắt cóc… các người không sợ cảnh sát sao?"

"Ha ha!"

Một gã vạm vỡ mặc áo đen cười to, ánh mắt sắc lạnh ném cho Hàn Tuyết Nhi một tia nhìn khinh bỉ, nói: "Con bé này im miệng cho tao, cảnh sát chưa chắc cứu được mày đâu, mấy tên vệ sĩ vốn là lính đặc nhiệm xuất ngũ của mày còn giỏi hơn bọn cảnh sát gấp mấy lần, chẳng phải đã bị bọn tao trừ khử dễ dàng rồi sao? Mày đừng tưởng cảnh sát bao vây mà mừng, bọn vô dụng kia không bắt được bọn tao đâu."

"Các ngươi là ai, tại sao phải bắt cóc tôi?" Hàn Tuyết Nhi sợ sệt hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đêm nay mày sẽ biết thôi!" Một gã mặc áo da cười dâm ô với Hàn Tuyết Nhi, nói: "Cô bé, tất cả đều do ông già của mày gây ra họa, mày muốn oán trách thì oán trách ông già Hàn Sơn của mày đi. À phải, tao lao vào chỗ hiểm nguy chỉ để bắt cóc mày, tối nay mày phải ngủ với tao để sưởi ấm cho tao mới được."

Hàn Tuyết Nhi nghe xong run lên bần bật, sợ đến nỗi muốn phát khóc, tuy cảnh sát đã bao vây kín khu vực này nhưng cô không thấy có tia hy vọng nào được cứu thoát. Sự lợi hại của bọn bắt cóc này cô tận mắt chứng kiến rõ, ngay cả những vệ sĩ vốn là lính đặc nhiệm xuất ngũ mà Hàn Sơn sắp xếp bảo vệ cho cô cũng bị chúng hạ gục, những cảnh sát bình thường ngoài kia chắc không làm được gì đâu. Cô hiểu rõ hôm nay mình coi như xong đời, tên ác ma kia còn chưa tới bắt cô thực hiện lời hứa trao thân, đêm nay sự trong trắng của cô sẽ bị một gã đàn ông còn ghê tởm hơn chiếm đoạt mất rồi.

"Hô hô, nhìn dáng vẻ sợ hãi tột độ của mày đáng yêu thật đấy, nếu không phải là tiếng còi của cảnh sát hú to quấy nhiễu làm tao mất hứng, thật muốn nuốt chửng mày ngay bây giờ." Gã mặc áo da khoái chí nói.

Liền sau đó, gã vội hét to lên ra lệnh: "Lão ngũ, Lão lục, 2 người ra ngoài cảnh giới đi, chúng ta nhất định phải kéo dài thời gian đến khi trời tối. Chỉ cần màn đêm buông xuống, chúng ta sẽ có thể thuận lợi vượt vòng vây chạy thoát." Hiển nhiên bọn bắt cóc này khá tự tin vào kĩ năng tác chiến vào ban đêm của chúng.

"Cô bé à, cô đừng trông mong gì vào đám cảnh sát ngoài kia nữa, cô suy nghĩ kĩ đêm nay phục vụ cho ta thế nào làm ta vui đi… Nói không chừng đại gia thỏa mãn rồi nổi lòng từ bi thả cho cô về nhà."

Hàn Tuyết Nhi tím tái mặt mày, tức giận sôi gan, nếu có thể làm được cô rất muốn lao tới xé xác tên súc sinh đồi bại này ra cho hả cơn giận.

Bây giờ nghĩ tới tên ác ma từng giao ước sẽ đến lấy đi lần đầu tiên của cô, nếu so với đám bắt cóc này thật không đáng được coi là người xấu chút nào, thậm chí còn hiền lành như một đứa trẻ là đằng khác.

……

"Đứng im, không được cử động, nhúc nhích là tao bắn nát sọ mày ra!" Chính vào lúc Phương Hạo Vân tiếp cận khu nhà dân, đột nhiên nghe tiếng một người thét to.

"Khá lắm, mày có thể vượt qua khu vực bố phòng của bọn tao, xem ra tên cảnh sát nhà ngươi có thân thủ không tệ…" Phương Hạo Vân đang mặc bộ cảnh phục trên người, bọn bắt cóc cảnh giới bên ngoài đương nhiên tưởng nhầm hắn là cảnh sát.

Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Hạo Vân thấy cách trước mặt không xa, có 2 khẩu súng nhắm chính xác vào trán và tim của hắn.

"Tao muốn gặp đầu sỏ của tụi bây." Phương Hạo Vân không hề tỏ vẻ sợ hãi, lạnh lùng gằn từng tiếng: "Thả Hàn Tuyết Nhi ra, khai ra ai đứng sau lưng vụ này, tao có thể tha cho chúng mày một con đường sống."

Câu này nói ra, hai tên bắt cóc bật cười khanh khách, sát khí toát ra từ ánh mắt chúng dịu lại, dõi mắt quan sát từ đầu đến chân Phương Hạo Vân, chúng không thể hiểu nổi tại sao một tên cảnh sát nhỏ nhoi mà dám ngông cuồng nói ra lời khiêu khích kia. Chúng thậm chí bắt đầu cảm thấy thú vị, chưa từng có ai dám nói chuyện ngạo mạn như thế trước mặt "Thập nhân bang".

"Muốn lập công nên không muốn giữ tính mạng nữa à?" Hiển nhiên, 2 tên bắt cóc đã nghĩ rằng Phương Hạo Vân là thằng nhóc mới tốt nghiệp trường cảnh sát hấp tấp muốn lập công để được lên chức. Hai người nhìn nhau mỉm cười chế giễu, dự định đùa cợt với tên cảnh sát này một chút cho vui, dù sao hiện giờ đang không gì làm, buồn chán quá rồi. Đương nhiên đối với tên cảnh sát có thể vượt qua khu vực chướng ngại, chúng cũng không thể quá xem thường.

Phương Hạo Vân đứng yên tại chỗ, không thèm lên tiếng đáp trả.

"Tiểu tử, đứng yên đó, mày không muốn sống nữa rồi." Một tên bắt cóc gào to, bật chốt an toàn của khẩu súng, chuẩn bị xả đạn vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười khinh bỉ nói: "Tuy trên tay mày có súng, nhưng chưa chắc có thể bắn trúng tao."

Câu này nói ra, tên bắt cóc còn lại nổi giận hét lên: "Huynh đệ, khoan nổ súng vội, thằng cảnh sát này nói nghe có vẻ nó là người luyện võ, để tao xuống tiếp vài chiêu với nó. Mẹ kiếp, tao lâu lắm rồi không đánh nhau với người khác, đang ngứa ngáy tay chân đây."

Vừa nói tên bắt cóc vừa nhẹ nhàng đặt khẩu súng xuống, chầm chậm bước ra ngoài, đưa ngón tay giữa ngoắc ngoắc Phương Hạo Vân, khoái chí nói: "Tiểu tử, hy vọng mày đừng để tao thất vọng."

Phương Hạo Vân liếc mắt khinh miệt nhìn vào tên bắt cóc, khinh khỉnh nói: "Tuy mày có cầm súng cũng không mấy tác dụng đối với tao, nhưng mày buông súng xuống thì đúng là một hành động ngu ngốc."

"Thằng ranh con, mày mới tí tuổi đầu mà khẩu khí khá lắm, nói thật cho mày biết, tao là sát thủ xếp thứ 6 trong Thập nhân bang, những năm gần đây giao đấu với người khác chưa từng để thua, giờ tao đánh với mày không phải tao xem trọng mày, mà vì tao đang chán thôi biết chưa… Mẹ kiếp, nhị ca hôm nay làm quái gì không hiểu nổi, bắt chúng ta đợi đến trời tối mới được đột phá vòng vây, nếu tao là nhị ca, tao sẽ hạ lệnh xông ra ngoài ngay, như thế mới tận hưởng được cảm giác mạnh…" Tên bắt cóc cứ lải nhải dong dài như đàn bà làm Phương Hạo Vân bực bội.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv