"Chị Hà, sao chị lại nói thế? Chị quên rằng Hạo Vân là ân nhân cứu mạng của chúng ta rồi sao? Đối đãi với ân nhân mình như vậy đâu phải là tính cách xưa nay của chị đâu?"
Đinh Tuyết Nhu vốn là một cô gái rất thiện lương. Phương Hạo Vân trong một ngày cứu cô ba lần, hơn nữa còn vì cô mà bị trọng thương, cho nên nếu không thể đi thăm hỏi hắn thì cô sẽ cảm thấy rất ray rứt.
Vương Hà hùng hồn nói: "Nhu Nhu à, Phương Hạo Vân là vệ sỹ nên dĩ nhiên nhiệm vụ của hắn là phải cứu chúng ta."
Kể từ khi bị Phương Hạo Vân chọc giận tại bệnh viện thì Vương Hà đã thay đổi cách nhìn đối với hắn.
"Chị Hà, không thể nói như vậy được, Hạo Vân tự nguyện làm thế mà, chứ nào phải do nghĩa vụ phải bảo vệ chúng ta đâu! Hơn nữa hiện tại anh ấy đang bị thương, chúng ta tuyệt đối không thể làm ngơ được."
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Đinh Tuyết Nhu mạnh miệng với Vương Hà, cũng là lần đầu tiên đưa ra ý kiến khác.
"Nhu Nhu, bất kể em nói thế nào thì chị cũng không đồng ý để em đi thăm hắn, em có biết xung quanh khách sạn hiện nay có bao nhiêu bọn paparazzi đang nhòm ngó không? Bản thân em lại là nữ hoàng ca nhạc, là biểu tượng của sự thuần khiết, vạn nhất hình ảnh em gặp Phương Hạo Vân bị bọn paparazzi đó chụp được thì nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêc cực. Nhu Nhu à, gần đây em không có lên thegioitruyen.com nên không biết, hiện nay trên mạng có rất nhiều lời đồn đại không hay về em. Nếu có người cố tình vịn vào chuyện em gặp Phương Hạo Vân để làm lớn chuyện thì sẽ càng rắc rối. Đến lúc đó, nghiệp cầm ca của em có thể phải chấm dứt, nặng nhẹ thế nào thì em suy nghĩ kỹ đi nhé…"
Vương Hà phân tích rõ lợi hại, kiên quyết phản đối việc đi thăm Phương Hạo Vân.
Sau khi nghe xong lời của Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu cẩn thận suy xét, nét mặt cô có chút buồn bã, nói: "Được rồi, em nghe lời chị, trước mắt sẽ không đi. Nhưng em vẫn muốn điện thoại cho Hạo Vân để hỏi thăm anh ấy. Như vậy có được không?"
Hiện tại Đinh Tuyết Nhu vẫn rất coi trọng sự nghiệp ca hát của mình, hơn nữa cô cũng cần thân phận và lực ảnh hưởng của vị trí ca sỹ này, bởi chỉ có như vậy mới có thể thu gom được nhiều kinh phí và thực lực để làm chuyện cô muốn là đi tìm người đàn ông cô yêu, người đã từng bị cô làm tổn thương…trong biển người mênh mông vô cùng vô tận.
Đinh Tuyết Nhu hiểu rất rõ, nếu mình chỉ là một người bình thường trong xã hội thì sẽ không ai giúp mình hết.
"Xin lỗi em, chị không có số điện thoại của Phương Hạo Vân." Vương Hà áy náy nói.
"Vậy chị đi hỏi đội trưởng Trương đi!"
Đinh Tuyết Nhu bất mãn nói: "Chị Hà, có phải Hạo Vân ức hiếp chị ở bệnh viện không? Tại sao sau khi từ bệnh viện trở về thì thái độ của chị đối với anh ấy hoàn toàn thay đổi vậy?"
"Nhu Nhu nghe chị nói, chị Hà sẽ không làm chuyện không tốt cho em đâu mà. Thật ra em chẳng cần phải điện thoại cho Phương Hạo Vân đâu, bởi với vị trí là nhân viên bảo vệ của mình thì hắn sẽ còn tiếp tục công việc này mà. Nói cách khác, hai người còn có cơ hội gặp mặt." Vương Hà lạnh nhạt buông một câu.
"Thật hả? Sao chị không nói sớm?"
Đinh Tuyết Nhu cuối cùng cũng yên tâm, không tranh luận cùng Vương Hà nữa.
Theo an bài của cục an ninh thành phố thì một khi thương thế khá hơn, Phương Hạo Vân phải lập tức tập trung vào công tác bảo an tại khách sạn Shangri-La ngay. Nhưng mấy hôm nay hắn còn đang bận rộn với vấn đề tài chính, nào có tâm tình để ý tới chỉ thị đó.
Sau khi biết được tình hình, Trương Bưu cũng từ chối gọi Phương Hạo Vân về. Dù sao quá trình điều tra đã kết thúc, mối nguy hiểm của Đinh Tuyết Nhu cũng được giải trừ, công tác còn lại cục an ninh thành phố hoàn toàn có thể ứng phó.
Hôm nay là Lễ tình nhân(14/2) một năm mới có một lần.
Phương Hạo Vân tuy đã từng trải qua ngày này tại nước ngoài, nhưng hắn không ưa thích lắm, bởi tất cả thanh niên hầu như đều phát cuồng vì ngày lễ này.
Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân liền chào Lăng Kỳ, chị Mỹ Kỳ, chị Mai, sau đó vội vã lên đường về nhà.
Lăng Vân Giai lấy 50 triệu làm cái cớ để mời chị gái đi ăn cơm khiến hắn cảm thấy rất không ổn. Cho nên hắn mới có ý quay về nhà để xem xét sự tình.
Bên trong một căn phòng của cư xá Lam Tâm Hoa Viên, Bạch Lăng Kỳ mang vẻ mặt đầy u oán, giận dỗi nói với Trương Mỹ Kỳ: "Chị Mỹ Kỳ, cũng tại chị không chịu quản Hạo Vân. Chị xem, hôm nay là Lễ tình nhân mà anh ấy không có một chút động tĩnh gì hết, đúng là tức chết em mà…"
So với Bạch Lăng Kỳ thì Trương Mỹ Kỳ đã qua cái tuổi theo đuổi sự lãng mạn, cái cô muốn bây giờ là sự yên ổn và cảm giác an toàn, chắc chắn.
Cô vỗ vỗ bờ vai Lăng Kỳ, cười nói: "Hạo Vân đi gấp như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa, theo chị được biết thì cậu ấy không ưa lắm các ngày lễ phương Tây. Cho nên em cũng đừng quá để ý…"
"Người ta chẳng qua…chẳng qua cảm thấy anh ấy không coi trọng chúng ta mà…"
Phụ nữ luôn rất hay mềm lòng, nên sau một thời gian gần nhau, Bạch Lăng Kỳ cũng đã có tình cảm nhất định với Trương Mỹ Kỳ, do đó trong lúc vô ý, cô cũng đã dùng luôn từ "chúng ta" trong câu nói trên.
Trương Mỹ Kỳ vui vẻ cười, nói: "Lăng Kỳ à, đàn ông và đàn bà không giống nhau. Thế giới của bọn họ không chỉ có tình yêu mà còn có sự nghiệp, nghĩa khí, trách nhiệm…rất nhiều, rất nhiều nữa. Sau này em sẽ hiểu hơn về cậu ấy…"
Trương Mỹ Kỳ là người từng trải, lời nói của cô luôn rất hữu ích đối với Lăng Kỳ.
"Cảm ơn chị Mỹ Kỳ, chị nói đúng. Sau này em sẽ thông cảm hơn cho Hạo Vân."
Cùng là phụ nữ, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy Trương Mỹ Kỳ có một số mặt tốt hơn mình nên không khỏi nảy sinh ý tranh đấu. Chị làm được thì em cũng có thể làm được!
Lễ tình nhân đối với người độc thân như Phương Tuyết Di mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì. Có điều cô đã đồng ý lời mời của Lăng Vân Giai nên lần này đành phải chú ý tới ngày này hơn.
Sau bữa ăn sáng thì Phương Tuyết Di nhận được điện thoại của Lăng Vân Giai. Lăng Vân Giai nói 10 giờ sẽ lái xe tới đón cô đi ăn trưa.
Phương Tuyết Di đã nhận lời của người ta nên không thể làm gì khác hơn là nghe theo sắp xếp của gã.
Để không làm trễ công việc, cô bèn nhờ Trác Nhã điều hành công việc hôm nay của công ty. Trác Nhã nghe nói Phương Tuyết Di đi ăn cùng Lăng Vân Giai thì liền vui vẻ tươi cười, lập tức nhận lời nhờ cậy của con gái, hơn nữa còn dặn con gái cứ đi chơi thoải mái.
Theo Trác Nhã nghĩ thì việc Phương Tuyết Di nhận lời đi ăn cùng Lăng Vân Giai có nghĩa là cô đã có chút ý tứ với người ta. Hơn nữa hôm nay lại là Lễ tình nhân, càng chứng minh tình cảm bọn họ đã thực sự phát triển.
Nghĩ tới đây, Trác Nhã càng thêm vui vẻ. Hôn sự của con gái vốn là tâm bệnh của bà, bà vẫn luôn lo lắng nếu hai chị em Hạo Vân và Tuyết Di quá thân mật với nhau thì rất dễ xảy ra chuyện không hay. Nhưng giờ thì tốt rồi, con gái đã có người trong mộng, mối lo này sẽ tự nhiên biến mất.
"Trông mẹ có vẻ phấn khởi lắm, có chuyện vui gì hả mẹ?" Phương Hạo Vân vừa vào phòng khách thì đã thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của Trác Nhã.
"Hạo Vân, con tới đúng lúc lắm, để mẹ báo cho co một tin tốt, chị của con rốt cục đã có bạn trai rồi! Lát nữa đây, con bé sẽ cùng đi ăn cơm với cậu Lăng Vân Giai đó. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là con được guốn rượu mừng của chị rồi!" Trác Nhã hưng phấn nói.
Phương Hạo Vân thì lại không hăng hái cho lắm, hắn có cảm giác Lăng Vân Giai không giống người lương thiện, chị mình ở cùng một chỗ với gã thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Tất nhiên, trước mắt hắn vẫn không có căn cứ để chứng thực điều này nên cũng không tiện nói gì, chỉ đành phải gật đầu phụ họa: "Vâng, chuyện này thật đáng mừng. Có điều, con người của Lăng Vân Giai có được không mẹ? Đối với việc hôn nhân đại sự thì mẹ là trưởng bối, nhất định phải vì chị mà cân nhắc kỹ một chút, đừng làm ra quyết định sai lầm."
"À…!"
Trác Nhã cảm thấy Phương Hạo Vân không được vui mấy, thậm chí còn có chút ý phản đối. Bà âm thầm lo lắng, chẳng lẽ hắn có tình cảm khác với Tuyết Di? Đối với mối quan hệ của hai chị em, Trác Nhã vẫn quan sát kỹ và bà bắt đầu cảm thấy không bình thường, thậm chí có chút lạ lùng…nhưng bây giờ xem ra vấn đề còn nghiệm trọng hơn mình tưởng…
"Hạo Vân, sao hôm nay em rảnh mà ghé nhà vậy?" Phương Tuyết Di lúc này đã mặc một bộ trang phục mới, đó là một chiếc vày màu đen bó sát người, lộ ra khí chất cao quý của cô, vừa không mất nét quyến rũ, gợi cảm lại vừa có hiện đại, khoáng đạt.
"Chị, hôm nay chị mặc thật đẹp...!" Phương Hạo Vân mỉm cười chào Phương Tuyết Di, nhưng trong lòng hắn lại thầm lo lắng, chẳng lẽ chị thật sự có tình cảm với Lăng Vân Giai rồi sao?
"Cảm ơn em...!" Phương Tuyết Di nở nụ cười ngọt ngào, sau đó quay đi.
Trác Nhã vốn định gọi Hạo Vân vào phòng sách để nói chuyện, nhưng nghĩ lại, tất cả cũng chỉ là suy đoán, nếu tùy tiện nói ra thì có chút không ổn. Không chừng còn làm cho Hạo Vân ghét mình nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Khó khăn lắm mới hòa hợp được tình mẫu tử với Phương Hạo Vân nên Trác Nhã rất trân trọng điều này. Nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì bà tuyệt đối không phá hỏng tất cả những thứ này.
"Mẹ, con cũng có một tin tốt muốn nói cho mẹ. Hôm qua chú Trần đã nhờ bạn bè ở Bắc Kinh thu gom được 300 triệu USD. Vốn chú ấy định giải quyết ổn thỏa hết rồi mới thông báo, nhưng con không đành lòng thấy mọi người rầu rĩ như vậy nên nói trước luôn." Phương Hạo Vân rất khôn khéo chuyển hết công lao cho Trần Thiên Huy để tránh làm người nhà nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra liền làm Trác Nhã kích động không thôi, 300 triệu USD, đó là 2,1 tỉ nhân dân tệ đó! Có số tiền này thì tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn thị có thể duy trì thêm mấy tháng nữa để chờ tiền của chính phủ rót xuống.
"Con nói thật hả Hạo Vân?" Trác Nhã nghi hoặc hỏi.
"Thật mà, nếu mẹ không tin thì có thể tự mình điện thoại hỏi thăm chú Trần..."
Phương Hạo Vân cười nói: "Tình hình bên ba thế nào rồi mẹ? Nếu ba không thu hoạch được gì thì mẹ mau gọi ba về đi."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trác Nhã không còn nghi ngờ gì nữa, vội gật đầu: "Đúng rồi, mẹ phải điện cho ba con để gọi ông ấy về sớm, đỡ phải chịu khổ ở bên ngoài."
Sự việc mới xảy ra đã làm Trác Nhã tạm quên hết những lo lắng trong lòng từ nãy đến giờ.
Lăng Vân Giai theo đúng lời hẹn đến nhấn chuông cửa lúc 10 giờ.
Phương Hạo Vân tự mình chạy tới mở cửa để gã đi vào: "Anh Lăng, anh tới sớm nhỉ...!"
"Hạo Vân, chị của cậu có nhà không? Tôi tới đón cô ấy đi ăn cơm."
Lăng Vân Giai vẫn như cũ, mặc một bộ đồ tây màu trắng, kết hợp vóc dáng cao ráo càng tôn thêm khí chất quý tộc của gã. Lại thêm khóe miệng gã nở nụ cười nho nhã, trông không khác gì bạch mã hoàng tử.
"Hạo Vân, có phải Lăng tiên sinh tới không?" Phương Tuyết Di cũng nghe tiếng chuông cửa nên vội chạy tới phòng khách.
Lăng Vân Giai vừa nghe thấy giọng nói của Phương Tuyết Di liền vòng qua người Phương Hạo Vân, cười hì hì nghênh đón: "Tuyết Di, em chuẩn bị xong chưa? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lên đường nhé!"
Phương Tuyết Di khẽ gật đầu: "Được rồi...!"
Sau đó cô quay đầu lại nói với Phương Hạo Vân: "Hôm nay là Lễ tình nhân, em cũng nên đi chơi với Lăng Kỳ đi. Xế chiều một chút chị mới về nhà, em đưa Lăng Kỳ tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Lời này của Phương Tuyết Di rất rõ ràng, bề ngoài là nói cho Phương Hạo Vân nghe nhưng trên thực tế lại là nói cho Lăng Vân Giai nghe.
Lăng Vân Giai sao có thể không hiểu được ý của cô, nhưng từ đây đến xế chiếu vẫn còn tới mấy giờ đồng hồ, vẫn đủ thời gian cho gã.
"Tuyết Di, chúng ta đi thôi...!"
Lăng Vân Giai bắt đầu có đôi chút sốt ruột, nhưng gã vẫn cố làm ra vẻ nho nhã, lên tiếng mời.
Phương Tuyết Di gật đầu, sau đó theo Lăng Vân Giai ra cửa, vào trong chiếc BMW của gã. Phương Hạo Vân theo sát ra ngoài, âm thầm ghi nhớ biển số xe.
Đợi đến lúc bọn họ đã đi khuất, Phương Hạo Vân liền lấy điện thoại gọi cho dì Bạch thông báo bảng số xe để nhờ dì Bạch cho người theo dõi và báo cáo điểm dừng chân cho hắn biết.
Khoảng chừng một tiếng sau, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của dì Bạch cho biết Lăng Vân Giai đã mang Phương Tuyết Di tới một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Ngay từ đầu Phương Hạo Vân đã cảm thấy chuyện không ổn rồi, sau khi biết được hướng đi của họ thì trong lòng hắn lại càng lo lắng. Gã Lăng Vân Giai này dứt khoát không phải là người tốt rồi, mời người ta ăn cơm mà lại đưa đến biệt thự à? Mà bà chị cũng thật là...sao lại để cho gã làm vậy?
Sau khi xác định cụ thể địa điểm, Phương Hạo Vân liền thuê taxi đuổi theo. Dù hiện tại hắn chưa có bằng chứng nào cho thấy nhân phẩm Lăng Vân Giai không tốt, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà.