Quả nhiên, Trần Thanh Thanh cười nói: "Chị nhờ ông ngoại tìm giúp, Hạo Vân, em cũng thật là, bị thương đến thế mà sao không nói với chị một tiếng?"
"Ha ha...!"
Cảm nhận được sự quan tâm của cô, trong lòng Phương Hạo Vân rất vui vẻ: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới, em vốn định xuất viện ngay hôm nay nhưng bọn họ không cho."
"Cánh tay bị trúng đạn mà còn nói là vết thương nhỏ ư?"
Trần Thanh Thanh mắng yêu: "Em chỉ là một sinh viên bình thường, cần gì phải mạo hiểm đi bảo vệ cái cô nữ hoàng ca nhạc gì đó như vậy, nếu em có chuyện gì thì bọn chị biết làm sao đây..."
"Bọn chị?" Phương Hạo Vân có chút khó hiểu.
Mặt Trần Thanh Thanh hơi đỏ lên, vội nói: "Ý của chị là, Lăng Kỳ cùng Mỹ Kỳ, còn có người nhà của em..."
"À...!"
Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Học tỷ, chị quên nhắc tới chính bản thân chị rồi, em có thể nhìn thấy sự quan tâm to lớn của chị đối với em mà."
"Điều đó là tất nhiên." Trần Thanh Thanh nhanh nhảu: "Vạn nhất em gặp chuyện, ai sẽ dạy Trần thị Thái Cực chính tông cho chị?"
Đến đây, cô cúi người xuống, ân cần nói: "Hạo Vân, có thể để cho chị xem vết thương của em được không? Bây giờ còn đau nữa không?"
"Học tỷ, em thật sự không sao mà, chờ đến lúc xuất viện, tháo bỏ lớp băng gạc thì chị có thể thấy..."
Lúc Trần Thanh Thanh xích tới bên cạnh Trương Hạo Vân, một làn hương thơm nhè nhẹ của con gái liền bay vào mũi hắn, khiến cho thâm tâm hắn vô cùng dễ chịu.
Một vạn cô gái thì có một vạn mùi hương khác nhau.
Nhưng hương thơm trên người Trần 'Thanh Thanh đặc biệt khác thường, nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyến rũ, cũng giống như con người của cô, tràn đầy sự tươi trẻ nhưng không mất đi nét gợi cảm.
Sau khi bị từ chối cho xem vết thương thì Trần Thanh Thanh không nói gì nữa, chỉ ngước đôi mắt đẹp nhìn Phương Hạo Vân, sau đó cô chậm rãi lên tiếng: "Hạo Vân, hôm nay chị tới đây, thật ra là để nói lời từ biệt với em."
Phương Hạo Vân sững sờ, sau đó liền hỏi: "Sao vậy? Chị muốn rời khỏi thành phố Hoa Hải sao?"
"Ừm...!"
Trần Thanh Thanh gật đầu nói: "Ông ngoại muốn chị qua ở bên cạnh ông một thời gian."
Phương Hạo Vân là người thông minh,mặc dù Trần Thanh Thanh không nói rõ nhưng hắn cũng đã đoán được dụng ý của Lã Thiên Hành: "Ông Lã muốn chị trước hết ở bên cạnh ông ấy để rèn luyện một thời gian phải không?"
"Ừm, ông ngoại đúng là có ý này."
Trần Thanh Thanh gật đầu, đôi tròng mắt vẫn như cũ dừng lại trên người Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, em nghĩ chị có nên đi hay không?"
"Đi chứ, đây là chuyện tốt mà."
Mặc dù Phương Hạo Vân vẫn chưa biết thân phận thật sự của Lã Thiên Hành, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của ông ta rất lớn. Nếu Trần Thanh Thanh có thể ở bên cạnh ông ta thụ giáo một thời gian thì tương lai có thể trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Em rất muốn chị rời khỏi Hoa Hải đúng không?" Trần Thanh Thanh đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
Phương Hạo Vân ngơ ngác vài giây, sau đó cười nói: "Học tỷ, chị hiểu lầm rồi, ý của em là nếu có thể ở bên cạnh ông Lã để học hỏi thì đó là chuyện vô cùng tốt đẹp. Đáng lý ra chị phải biết trân trọng cơ hội này mới đúng. À phải rồi, hình như chị không được vui hả? Vì sao vậy?"
"Bời vì...mà thôi...chị cũng không biết...Hạo Vân, nếu cả em cũng cảm thấy chị nên đi thì có lẽ chị phải đi thật rồi..."
Trần Thanh Thanh thở dài một tiếng, vừa định nói nhưng sau đó lại thôi.
Phương Hạo Vân cũng không suy nghĩ gì nhiều, tùy ý hỏi: "Vậy khi nào thì chị đi? Có cần em tiễn chị không?"
"Không cần. Ông ngoại đang hối thúc rất dữ, có lẽ hôm nay chị phải đi luôn... Hạo Vân, chị đi rồi, em có nhớ chị không?" Trần Thanh Thanh đỏ mặt, cuối cùng cũng chịu nói ra tiếng lòng.
"Tất nhiên là nhớ, làm sao quên được, chúng ta là bạn tốt mà."
"Bạn tốt?"
Trần Thanh Thanh lẩm bẩm, vẻ mặt lộ ra chút mất mác: "Chị không biết khi nào mới trở về, nhưng chị vẫn muốn em..."
Không đợi Phương Hạo Vân kịp nói gì, Trần Thanh Thanh đột nhiên kề môi hôn lên trán hắn một cái.
Phương Hạo Vân hoàn toàn ngơ ngẩn cả người, vẻ mặt mờ mịt, dư âm của nụ hôn trên trán hắn còn đang nóng hôi hổi, cảm giác quả thật không tồi.
"Học tỷ, em..."
Bị nụ hôn kích thích, Phương Hạo Vân liền muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bất ngờ của phòng bệnh bị đẩy ra, ngay sau đó Vương Hà giận dữ bước vào nói: "Cô là y tá ở đâu vậy? Cô...cô không biết xấu hổ à, sao lại dám...hôn bệnh nhân như vậy?"
Vương Hà vừa chuẩn bị xong cơm trưa, đang muốn mang vào phòng thì từ cửa sổ nhìn thấy cảnh Trần Thanh Thanh hôn Phương Hạo Vân.
Bị Vương Hà sỉ vả như vậy nhưng Trần Thanh Thanh vẫn trấn định như thường, xoay người nói với Vương Hà: "Thưa cô Vương, mong cô coi lại phát ngôn của mình. Thứ nhất, tôi không phải là y tá, thứ hai, tôi là bạn Hạo Vân, bạn bè hôn trán nhau thì không có gì là không hay cả..."
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Trần Thanh Thanh cũng cuồn cuộn sóng. Mình lớn gan hôn Phương Hạo Vân lại bị người khác nhìn thấy, quả thật là mất mặt mà.
Vương Hà không nghĩ cô y tá trẻ này đã làm sai rồi mà lại còn lợi hại như thế, trong lòng càng thêm phẫn nộ: "Cô... cô đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Phương Hạo Vân nhịn không được. Tức giận nói: "Chị Vương, Thanh Thanh học tỷ là bạn của tôi, chị không có quyền mắng nhiếc chị ấy. Nếu chị cứ ăn nói không có đạo lý thì...tôi mời chị rời khỏi đây. Tôi không cần chị làm y tá nữa..."
"Cậu...cậu lại dám mắng tôi à...được, tôi sẽ đi, để cho đôi cẩu nam nữ các người muốn làm gì thì làm..."
Hai bờ má Vương Hà đỏ lên, cô cởi phăng bộ đồ y tá, sau đó giậm chân đùng đùng bước ra ngoài. Không khó để nhận thấy nét oan khuất trên mặt của cô.
"Hạo Vân, để chị đuổi theo cô ấy...!"
"Không cần đâu...!"
Phương Hạo Vân gọi Trần Thanh Thanh lại, cười nói: "Cứ để cô ta đi, em vốn không thích cô ta làm y tá cho mình, bây giờ đi rồi thì cũng tốt..."
Những ngày tịnh dưỡng vừa qua, Phương Hạo Vân đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ mình phải hạn chế tối đa việc tiếp xúc cùng Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà. Bởi cứ dây dưa kéo dài thì sẽ rất dễ phát sinh chuyện không hay.
"Hạo Vân, chị cũng phải đi rồi, em bảo trọng nhé."
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân nhất quyết không cho mình đuổi theo Vương Hà, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô còn phải trở về để thu dọn hành lý, ông ngoại cho cô thời gian rất ít.
"Học tỷ, chúc chị gặp nhiều may mắn, mọi việc đều thuận lợi...!" Phương Hạo Vân ân cần dặn dò một tiếng.
Trần Thanh Thanh nặng nề gật đầu, tự tin nói: "Em yên tâm, chị sẽ cố gắng hết sức, chờ đền lần sau gặp lại, em sẽ thấy chị đã trưởng thành hơn nhiều."
Có câu, nếu bị tổn thương đến gân cốt thì phải nghỉ một trăm ngày. Nhưng Phương Hạo Vân lại không giống với người thường. Thân thể của hắn có năng lực hồi phục siêu nhanh, chưa đầy một tuần thì vết thương bị súng bắn trên tay trái đã khỏi hẳn.
Sau ngày Trần Thanh Thanh từ biệt thì Phương Hạo Vân đã tự tháo bỏ băng gạc. Miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn để lại một vết sẹo mờ, ngay cả chút vết loét cũng không có, lớp da non mọc lên, nhìn qua cứ như da trẻ em mới sinh vậy.
"Cộc cộc...!"
Đang lúc Phương Hạo Vân nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng có người gõ cửa phòng bệnh.
Hắn có chút bực bội, chẳng lẽ lại là Vương Hà? Không thể nào, dựa theo tính tình của cô ấy, bị chọc giận như vậy chắc chắn sẽ không quay trở lại. Hơn nữa với tác phong của cô ấy thì cũng sẽ không gõ cửa trước đâu.
"Mời vào...!"
Phương Hạo Vân hơi do dự một chút, sau đó lên tiếng. Mắt hắn chăm chú nhìn vào cánh cửa, đã trễ thế này rồi mà còn có ai đến nữa vậy?
"Hạo Vân, em khỏe không?"
Cửa phòng mở toang, đèn bật sáng, ánh sáng lùa vào căn phòng tối, Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy rõ người đến là Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ trang điểm nhẹ, dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp của cô càng nổi bật, nhưng nhìn kỹ có thể thấy nét ưu tư và lo lắng trên mặt cô.
Khí trời đã trở nên ấm áp nên cô chỉ khoác trên người một bộ quần áo đơn giản thoải mái, trông rất trẻ trung và hiện đại. Không ai có thể nhìn ra là cô đã 35 tuổi.
Hơn nữa, cô rất biết tận dụng ưu thế hình thể, biết phát huy những ưu điểm tốt nhất trên thân hình mình.
"Chị Mỹ Kỳ, sao chị lại tới đây? Là Thanh Thanh học tỷ dẫn chị vào sao?"
Phương Hạo Vân ở tại bệnh viện quân đội, người thường tuyệt đối không thể biết được. Huống hồ còn do Trương Bưu và Đại Phi sắp xếp thì dù có biết được cũng chưa chắc đi vào được.
Cho nên Phương Hạo Vân đoán Trương Mỹ Kỳ có thể vào đến đây chắc chắn là do Trần Thanh Thanh bố trí. Phải thừa nhận Trần Thanh Thanh thật sự là một cô gái tốt, cô biết Vương Hà bị hắn chọc giận bỏ đi nên mới báo cho một người chững chạc hơn là Trương Mỹ Kỳ đến để chăm sóc cho hắn.
Khuôn mặt Trương Mỹ Kỳ đầy căng thẳng, cô chậm rãi đi đến trước mặt Phương Hạo Vân, đặt mông ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Nghe Thanh Thanh nói thương tích của em đã không còn gì đáng ngại, điều đó có thật không?"
"Là thật, em định chiều nay sẽ làm thủ tục xuất viện."
Ánh mắt Phương Hạo Vân dừng lại trên gương mặt quyến rũ của Trương Mỹ Kỳ, chân thành nói: "Ngày mai chị cùng em rời khỏi đây nhé."
Nghe Phương Hạo Vân nói như thế, lại nhìn thấy vết thương trên người hắn không còn nữa, Trương Mỹ Kỳ lập tức yên tâm,: "Hạo Vân, tối nay chị có thể ở lại sao?"
"Tất nhiên là được, có điều chỉ có một cái giường, gối cũng chỉ có một cái, chúng ta ắt phải cùng chung chăn gối rồi..."
Ở trên giường bệnh mấy ngày, Phương Hạo Vân cảm thấy nhàm chán vô cùng. Ai ngờ Trương Mỹ Kỳ bất ngờ đến liền làm hai mắt hắn sáng lên, lời lẽ cũng rất mập mờ, không cần nói cũng biết.
Trương Mỹ Kỳ sao lại không hiểu ý của Phương Hạo Vân, sau khi nhìn một lượt quanh phòng, cô cười nói: "Hạo Vân, em chắc chắn là mình có thể chịu nổi chứ?"
"He he, em chỉ sợ đến lúc đó người không chịu nổi sẽ là chị..." Phương Hạo Vân cười xấu xa, bàn tay đã tự tiện nắn bóp trên ngực cô.
"Chờ một tí, để chị đi tắm đã..."
Phòng bệnh của Phương Hạo Vân là phòng cao cấp, bên trong bài trí không khác gì khách sạn. Ngoại trừ nhà bếp ra thì cái gì cũng có. Ngay cả phòng tắm cũng được bày biện như trong khách sạn, đến cả áo tắm đã khử trùng cũng được chuẩn bị.
"Chúng ta tắm chung nha..."
Phương Hạo Vân vẫn chậm một bước, Trương Mỹ Kỳ đã kịp chạy ù vào phòng tắm, sau đó nhanh tay khóa cửa lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiếp theo, hắn liền nghe tiếng nước chảy róc rách.
Phương Hạo Vân đưa tay đẩy thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa, chỉ có thể ngồi đợi ở mép giường. Trong đầu hắn không ngừng tưởng tượng cảnh triền miên ân ái cùng Trương Mỹ Kỳ lúc bình thường.
"Cộc cộc...!"
Đúng lúc này, âm thanh gõ cửa lại vang lên, cắt đứt ý dâm của hắn. Phương Hạo Vân nhìn qua cửa sổ thì thấy đó là bác sỹ Hàn trưởng khoa.
Nghĩ đến Trương Mỹ Kỳ còn đang trong phòng tắm, Phương Hạo Vân liền nhanh tay chốt cửa phòng bệnh lại, sau đó thò đầu ra cửa sổ hỏi: "Bách sỹ Hàn, đã muộn thế này rồi mà ông còn đến, có chuyện gì không? Tôi đã khóa cửa, chuẩn bị đi ngủ rồi."
Bách sỹ Hàn cười cười đầy thâm ý, dặn dò hắn: "Cậu nhóc, cơ thể của cậu vừa mới bình phục, tốt nhất không nên vận động quá mạnh, nếu không sẽ tạo thành thương tổn rất lớn... Được rồi, thời gian đã không còn sớm, tôi chỉ nói một câu như vậy, không phiền cậu nghỉ ngơi nữa..."
Lúc Trương Mỹ Kỳ tới, chính bác sỹ Hàn là người tiếp đón. Từ thần sắc của cô ấy, ông đã sớm đoán được mối quan hệ của hai người. Nhất là đã trễ thế này mà còn chưa thấy cô ấy ra nên ông cũng biết được sự tình, do đó mới cố ý tới đây dặn dò hắn vài lời. Người trẻ tuổi không biết tiết chế, dễ dàng vọng động, vạn nhất khiến cho vết thương cũ tái phát thì rất không tốt.
"Bác sỹ Hàn, ông cũng nghỉ sớm nhé..." Mặc dù bác sỹ Hàn có chút lo hão nhưng người ta quả thật có ý tốt.
Sau khi Phương Hạo Vân quay trở lại giường bệnh thì cũng là lúc Trương Mỹ Kỳ từ phòng tắm bước ra. Trên người cô quấn một chiếc khăn tắm trắng tinh, trên mái tóc đen mượt còn dính vài giọt nước, gương mặt cô đỏ rực, tràn đầy phong tình vô hạn.
Ánh mắt Phương Hạo Vân không ngừng chiếu thẳng lên thân thể Trương Mỹ Kỳ. Bộ ngực cô vun cao, thậm chí có thể nhìn thấy hai hạt đậu nhỏ nhô ra, cặp chân thon dài, trần trụi, trắng như tuyết hết sức dụ người. Khi cô cất bước, đôi mông tròn lẳn lắc lư vô cùng quyến rũ.
Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Hạo Vân ngơ ngác nhìn mình, trong lòng rất vui vẻ, thầm nghĩ mình vẫn còn rất hấp dẫn trước mặt Hạo Vân: "Hạo Vân, em nhìn gì đó? Em thấy chị đẹp không?"
Vừa nói, Trương Mỹ Kỳ vừa chui vào trong chăn: "Em cũng đi tắm đi!"
Phương Hạo Vân gật đầu, đi vào phòng tắm, cởi hết quần áo, sau đó mở vòi sen, dùng nước nóng cọ rửa thân thể mình.
Cho đến khi hắn khoác tấm áo ngủ trắng bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Trương Mỹ Kỳ đã tắt hết đèn, chỉ còn chừa lại đèn ngủ treo ở đầu giường. Căn phòng rất u ám, lộ đầy không khí mập mờ.
Trương Mỹ Kỳ nghiêng người nằm trên giường, thân thể quyến rũ được bao bọc bởi cái chăn trắng. Cô vẫy vẫy Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, em đến đây đi..."
Phương Hạo Vân cười ám muội, lập tức bước tới ngồi lên mép giường, một mùi thơm đặc biệt của thiếu phụ len vào mũi hắn: "Chị Mỹ Kỳ, chị thật là thơm..."