Từ ban trưa đến tận đêm xuống, Phương Hạo Vân và dì Bạch vẫn ngồi nói chuyện trong phòng. Lúc ra khỏi cửa, bầu trời đã treo đầy ánh sao, Phương Hạo Vân hít một hơi saau, đôi mắt bắn ra tia sáng sắc lẹm, ngẩng đầu lên nhìn vào những ngôi sao lấp lánh trên cao, lẩm bẩm một mình:
"Nguyệt Như, hãy chờ anh, anh sẽ không làm em thất vọng đâu."
Dứt lời, hắn sải bước rời khỏi.
Thấy Phương Hạo Vân đi khỏi, bóng dáng dì Bạch xuất hiện ngay ngoài cửa, đôi mắt dì dõi theo bóng lưng hắn cho đến khi chiếc bóng mờ in dưới đất, mất hút trong bóng đêm.
"Hạo Vân, chúng ta sẽ cùng chiến đấu bên nhau!"
Dì Bạch khẽ gật đầu tự nhủ.
Giữa đường về nhà, Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Thanh. Trong điện thoại, giọng nói của Trần Thanh Thanh vô cùng hối hả lo lắng:
"Hạo Vân, em đang ở đâu thế? Chị muốn em giúp chuyện này, ba chị đàm phán với người ta rồi, chị sợ ba sẽ gặp nguy hiểm, em qua đó coi thử giùm chị đi."
Phương Hạo Vân sau khi do dự giây lát liền nhận lời:
"Địa điểm ở đâu? Bây giờ em qua đó liền…"
Hồi trước Trần Thiên Huy cứ không ngứng thuyết phục hắn qua giúp ông, cùng làm việc lớn, Phương Hạo Vân luôn tìm đủ lí do tránh né, nhưng hôm nay nói chuyện với dì Bạch xong, tâm trạng của Phương Hạo Vân đã thông suốt đi nhiều, hắn không muốn cố tình đi tránh né những chuyện phải xảy ra nữa.
Trần Thanh Thanh nhanh chóng nói rõ địa chỉ cho Phương Hạo Vân nghe, hơn nữa không quên dặn dò hắn cẩn thận.
Trong giới hắc đạo hoạt động tại thành phố Hoa Hải, đáng lí ra Trần Thiên Huy và Kim Gia có địa vị cao nhất, nhưng trên thực tế nơi đây các mối quan hệ đều rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian gần đây, Kim Gia cố tình xúi giục một số bang phái khác cố tình chống đối với Trần gia, lúc đầu Trần Thiên Huy không thèm để ý, ông giữ suy nghĩ hòa thuận chung sống nên luôn nhẫn nhịn, nhưng ông càng nhường bước thì đối phương càng hống hách lấn tới, thậm chí công khai sinh sự trên địa bàn của ông, đã đến mức không xem Trần Thiên Huy ra gì nữa rồi.
Trần Thiên Huy cuối cùng đã tức giận lên, nhẫn nhịn bấy lâu cũng đủ rồi, bây giờ là lúc cho chúng mày thấy sự lợi hại của lão Trần này. Hôm nay, mục tiêu của ông chính là Thái Tử của thành Tây.
Long Hưng Bang do Thái Tử làm đại ca trước kia giữ thái độ trung lập, không có giao tình gì với Trần gia cũng không có thù oán, có thể nói là nước song không phạm nước giếng, nhưng gần đây tự nhiên liên tiếp gây hấn với Trần gia, xâm phạm địa bàn của Trần Thiên Huy. Trần Thiên Huy quyết định hôm này đem Thái Tử ra xử tội cảnh cáo các bang khái đừng dại dột vuốt râu hùm nữa.
Hắc đạo bây giờ đã khác xưa rồi, việc gì cũng phải tiên lễ hậu binh, thời đại ra tay chém người ta trước đã trôi vào dĩ vãng.
Trần Thiên Huy và Thái tử hẹn với nhau qua điện thoại sẽ gặp mặt trong căn phòng sang trọng ở Kim Bích Huy Hoàng, quyết định thông qua phương thức đàm phán giải quyết tranh chấp đôi bên. Tuy nói là đàm phán những thật ra chỉ là so sánh tương quan lực lượng với nhau, phe mạnh hơn sẽ chiếm vị trí làm chủ, ngược lại phe yếu sẽ buộc phải bị động chấp nhận điều kiện thiệt thòi.
Hôm nay, Thái Tử chuẩn bị kỹ càng đến đàm phán, mấy tên đàn em của gã đều mang theo súng ngắn, trong đó có hai người còn là sát thủ máu lạnh do Kim Gia sai đi theo, nghe nói hai tên này đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt, trên tay nhuốm máu của mấy chục mạng người vô tội, là thứ ác ôn liều mạng, chuyện gì cũng dám làm.
Thái tử rất kì vọng vào hai tên sát thủ máu lạnh này, hy vọng chúng trong lúc đàm phán biết nắm cơ hội ra tay giết chết Trần Thiên Huy, làm thế gã sẽ được chia ba phần mười địa bàn của Trần Thiên Huy, bang hội nhỏ của gã cũng sẽ một bước lên mây.
"Trần gia, chúng ta đều lăn lộn chốn giang hồ, có tiền cùng kiếm mới là phải chứ đâu thể một mình chén hết thịt còn chút cơm thừa canh cặn cũng không chừa cho chúng tôi ăn."
Thái tử cố làm ra bộ dạng đang đàm phán, ngôn từ tỏ ra khá cung kính. Hai tên vệ sĩ đi cạnh Trần Thiên Huy quả nhiên cảnh giác, gã mấy lần nháy mắt ra hiệu thế mà hai tên sát thủ máu lạnh của Kim Gia cũng chưa thấy động tĩnh gì, hiển nhiên chúng cho rằng thời cơ chưa đến.
Trần Thiên Huy đanh mặt không thèm phản ứng, ông nhếch mép khinh miệt:
"Nếu đổi lại là 10 năm trước, mày nói chuyện với tao như thế là đã bỏ mạng rồi đấy. Tất nhiên, bây giờ tao già rồi, chuyện chém giết đẫm máu không thấy hứng thú nữa, tao muốn lấy đức phục chúng. Thái Tử đúng không? Mày tưởng Kim lão đại sẽ đưa mày lên ngôi thật sao? Kim Gia là con người đê tiện tráo trở đến đâu, ở thành phố Hoa Hải này không ai biết rõ hơn tao. Lão già ấy sẽ không phân chia lợi ích cho người khác đâu, nói trắng ra thì Kim lão đại có muốn đưa cho người khác lên ngôi thì cũng sẽ không chọn mày? Hạng ngu dốt như mày không tự biết thân biết phận, mày hãy đái xuống đất mà tự soi mặt mình trước đi nhé."
"Trần gia, ông nói thế là có ý gì?"
Sắc mặt Thái Tử bỗng trở nên lạ lùng, gã cậy có Kim gia chống đỡ sau lưng, hống hách nói:
"Trần gia, ông cũng đừng quá coi thường người khác. Ông cũng đã nói 10 năm trước tôi đã chết rồi, nhưng 10 năm sau thì ông chỉ biết nói vài câu hù dọa tôi thế này thôi. Như thế chứng minh điều gì nhỉ? Ông già rồi, nếu đã tự nhận mình già thì ông hãy đứng tránh sang một bên đi, đừng cản đường phát tài của người khác nữa."
"Có già hay không đến lượt thằng chó như mày lên tiếng à?"
Ánh mắt của Trần Thiên Huy trở nên hung tợn.
"Mẹ kiếp! Chết đi."
Thái tử nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em động thủ, đồng thời gã cũng đưa tay vào lưng quần rút súng ngắn ra, chỉa thẳng vào đầu Trần Thiên huy.
Chính vào lúc này, trong căn phòng sang trọng đột nhiên có một bóng người xẹt ngang. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau đó thì Trần Thiên Huy biến mất. Thái Tử kinh hãi phát hiện khẩu súng trên tay gã đang nhắm vào khoảng trống trước mặt.
"Gặp ma à?"
Thái Tử và mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn nhau. Hai vệ sĩ của Trần Thiên Huy vẫn đang đứng đó, nhưng ông ta thì biến đi đâu mất dạng, chẳng lẽ lại gặp ma chăng?
"Đại ca, lão già đó chắc chắn trốn dưới gầm bàn rồi…"
Một tên đàn em tự cho là thông minh đưa mắt nhìn khắp căn phòng, thấy hình như chỉ có chiếc bàn là nơi duy nhất có thể trốn.
Thái Tử như bừng tĩnh khỏi cơn mơ, gã ra lệnh cho đám thuộc hạ chia ra, một số canh chừng vệ sĩ của Trần Thiên Huy, số còn lại đều chĩa hết súng vào chiếc bàn. Thái Tử cười to khoái chí:
"Ha ha! Xem Trần gia nổi danh chốn giang hồ của chúng ta kìa, bị hù đến nỗi phải trốn dưới gầm bàn, mất mặt quá đi…Anh hùng thật đấy nhỉ?"
"Đồ ngu, tao ở đây nè."
Cửa phòng được đẩy mạnh mở tung, Trần Thiên Huy hiên ngang xuất hiện ngay ngoài cửa, một anh thanh niên trẻ tuổi đang đứng kế bên ông.
"Trần gia… ông…ông không phải đang trốn dưới gầm bàn hay sao?"
Thái tử kinh hãi lắp bắp không nói nên lời:
"Ông là người hay là ma vậy?"
Thái tử cảm thấy chuyện này không ổn chút nào, một người sống sờ sờ ngay trước mặt gã thế mà trong chớp mắt biến mất, sau đó xuất hiện ở một vị trí khác, chẳng lẽ gã bị trúng tà?
"Giết"
Không thèm suy nghĩ nhiều nữa, thừa lúc đối phương ít người, Thái Tử vội ra lệnh cho đám đàn em ra tay. Hôm nay đến đàm phán là giả, mục đích thật sư là trừ khử Trần Thiên Huy. Kim Gia đã hứa với Thái Tử dù với bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần giết chết Trần Thiên Huy, từ nay về sau sẽ đưa gã lên thay thế.
Trong tích tắc khi Thái Tử hét lên, chàng thanh niên đứng kế bên Trần Thiên Huy Liền biến mất, trong căn phòng một bóng người xẹt ngang xẹt dọc như tia chớp. Chỉ nghe vài tiếng "Hự!" vang lên, sáu bảy tên đàn em của Thái Tử, bao gồm luôn hai tên sát thủ máu lạnh do Kim Gia phái đi theo, bọn chúng còn chưa kịp bóp cò súng đã đứng cứng đơ ra như pho tượng.
"Nổ súng đi, chúng mày điên hết rồi hả?"
Thái tử cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, bắt đầu giật lùi mấy bước, nhưng gã mới lui lại, phía sau liền bị hai khẩu súng chọt vào lưng.
"Đồ ngu, sao lão Kim lại tìm một thằng ngu như mày đến giết tao được chứ?"
Trần Thiên Huy lắc đầu khinh miệt, từ từ bước lại gần, đôi mắt lạnh lùng, dán chặt vào Thái Tử, gằn giọng:
"Nếu ngay cả thứ kém cỏi như mày cũng có thể giết được tao, vậy tao đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi."
"Trần gia…trần gia, tôi…tôi chỉ đùa chút với ông cho vui thôi, ông đừng để bụng nha."
Thái tử càng lúc càng sợ hãi, cho đến giờ gã vẫn chưa hiểu đám đàn em của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng đứng yên hết không nổ súng, nhưng có điều gã biết rõ, hai khẩu súng chỉa vào lưng là người của Trần Thiên Huy, chỉ cần Trần gia ra lệnh là mình chết chắc.
"Ha ha, bọn trẻ bây giờ thích đùa vui quá!"
Trần Thiên Huy giật lấy khẩu súng trên tay Thái Tử, ngắm nghía một hồi, cười mỉa mai:
"Đẹp nhỉ? Súng bằng vàng cơ đấy, rất thích hợp làm một món trang sức, nhưng để giết người thì hình như hơi không thích hợp, tất nhiên nếu khoảng cách gần một chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu."
Vừa nói, Trần Thiên Huy vừa giơ khẩu súng ngắn bằng vàng của Thái tử lên dí thẳng vào trán gã.
"Trần gia…đừng…xin đừng nổ súng."
Giọng nói của Thái Tử bắt đầu run rẩy, thậm chí có cả tiếng nấc sợ sệt:
"Tôi có mắt cũng như mù…Xin ông đừng chấp nhặt loại người như tôi, tha cho tôi đi…Tất cả đều là Kim Gia xúi giục, nếu không phải ông ta, có cho tôi thêm mười cái mạng tôi cũng đâu dám chống đối Trần gia…Oan có đầu, nợ có chủ, Trần gia, ông tha cho tôi lần này đi…"
Trần Thiên Huy nhìn bộ dạng xin tha nhục nhã của Thái Tử, gằn giọng:
" Mày chẳng là cái thá gì cả, thứ như mày cũng bày đặt làm đại ca…Bắt đầu từ hôm nay, Long Hưng bang của mày giải tán đi nghe chưa, mày chịu không hả?"
Bị dí súng vào đầu, Thái Tử đâu dám không vâng lời, vội gật đầu lia lịa:
"Dạ, giải tán, đợi em quay về lập tức giải tán bang hội…sau này em về quê cày ruộng."
"Chú Trần, cháu là công dân lương thiện, mấy cây súng kia để chú xử lí vậy, cháu không đụng vào đâu."
Anh thanh niên trẻ đột nhiên lên tiếng.
"Ha ha!"
Trần Thiên Huy cười to khoái trá nói:
"Hạo Vân, cháu khá lắm, hôm nay nếu không có cháu thì chú phải vất vả với bọn này rồi."
Đúng vậy, bóng người ra tay giải nguy cho Trần Thiên Huy chính là Phương Hạo Vân, hắn nhận được điện thoại của Trần Thanh Thanh vội chạy đến Kim Bích Huy Hoàng, đúng ngay lúc Thái Tử ra lệnh trừ khử Trần Thiên Huy nên ra tay cứu giúp. Đám đàn em của Thái Tử đứng cứng đơ là vì bị Phương Hạo Vân điểm trúng huyệt đạo, với trình độ điểm huyệt vận dụng chân khí nội lực của Phương Hạo Vân hiện nay, đám người này chị bị cứng đơ ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ, có điều chỉ trong vòng nửa tiếng đó cũng đủ cho chúng chết trăm ngàn lần rồi.
Trần Thiên Huy quay sang A Lượng ra lệnh:
"Đi, thu hết súng của bọn chúng."
A Lượng nghe lệnh mới thu lại khẩu súng đang chọt sau lưng Thái Tử, bước tới tịch thu hết súng ngắn trên tay bọn đàn em kia. GIống như Thái Tử, A Lượng cũng không thể hiểu nổi tại sao bọn này lại cứng đơ như pho tượng, hắn chỉ đoán việc này liên quan tới Phương thiếu gia, nhưng lại không dám chắc.
"Trần gia, bây giờ tha cho tôi về được chưa?"
Thái Tử vội tâng bốc một câu:
"Trần gia đúng là anh hùng, không hề thua kém năm xưa, Kim Gia muốn đối phó với ông đúng là mơ tưởng hão huyền rồi."
"Hứ!"
Trần Thiên Huy rút khẩu súng vàng lại, giơ chân đá một cú mạnh vào giwuax hai chân Thái Tử.
Thái Tử lập tức rú lên đâu đớn giống như chọc tiết lợn, vội cúi xuống ôm lấy hạ bộ, khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc này, PHương Hạo Vân đã giải hết huyệt đạo cho bọn đàn em của Thái Tử. Hai vệ sĩ của Thái Tử đi qua đó dùng súng khống chế bọn chúng, lạnh lùng gắt lên:
"Hai tay ôm lấy đầu đứng sát tường mau! Không nghe lời là tao bắn chết!"
"Hạo Vân, cháu nói xem chú nên xử trí mấy tên này như thế nào đây?"
Vụ việc hôm nay công lao của Phương Hạo Vân lớn nhất, hơn nữa, Trần Thiên huy cảm thấy hình như Phương Hạo Vân không còn cự tuyệt tham gia vào mấy chuyện bạo lực kiểu này nữa, ông cố tình hỏi thử ý kiến của Phương Hạo Vân, thật ra là giao quyền xử lí cho hắn.
"Đề cháu nghĩ xem."
Phương Hạo Vân vuốt cằm suy nghĩ giây lát, đưa ra đề nghị:
"Như vậy đi, bắt chúng viết giấy thú nhận tội trạng rồi đưa đến sở cảnh sát đầu thú, dù gì thì tội của chúng cũng chưa đáng chết."
Quá khứ hay hiện tại, thậm chí sau nà, nguyên tắc sống của Phương Hạo Vân có một điều không bao giờ thay đổi, chính là chỉ giết những kẻ đáng tội, đám đàn em của Thái Tử tuy đều thuộc hàng ác ôn, nhưng tội chưa đến mức phải chết.
Trần Thiên Huy ngơ ngác trong giây lát, liền sau đó cười to sáng khoái:
"Được, nghe lời cháu vậy…"
Đứng từ góc độ của Trần Thiên Huy, quyết định của Phương Hạo Vân có hơi nhân từ, nhưng làm vậy cũng tốt, đưa hết cả bọn vào sở cảnh sát, Long Hưng bang từ nay chính thức xóa sổ.
Trần gia, đừng làm thế, mọi người đều kiếm miếng cơm trên giang hồ, ông làm vậy…ông làm vậy chẳng khác nào bảo chúng tôi đi nộp mạng sao?"
Vào sở cảnh sát tự thú đối với tội ác như Thái Tử, cho dù không phán tội tử hình chắc cũng chịu án chung thân.
"Mày có tư cách gì mà đặt điều kiện với tao hả?"
Trần Thiên Huy đá tiếp một cú vào Thái Tử, gã lăn ra đất lăn lộn đau đớn, Trần Thiên Huy đạp bàn chân lên ngực gã, gằn giọng:
"Mày không được lựa chọn."