Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 206: Trong họa có phúc




" Hạo Vân, ba ngày này em đi đâu vậy, sao mà cả điện thoại cũng tắt, em không biết là tất cả mọi người sắp phát điên hết rồi à. Nếu không phải giám đốc Phương nói hôm nay em sẽ về, chị còn muốn đi báo cảnh sát..."

Trương Mỹ Kỳ vốn còn muốn giả bộ tức giận, dọa Phương Hạo Vân một chút, nhưng mà những giọt nước mắt từ khóe mắt cô đã tranh nhau chảy ra, người đàn ông cô yêu đã trở lại, tất cả những sự bực bội khi trước đã bị quét sạch, chỉ cần hắn có thể bình an vô sự trở về, thì hết thảy mọi chuyện đều không trọng yếu.

Nghiêng đi thân mình, Trương Mỹ Kỳ tựa đầu vào trong lồng ngực của chàng trai, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng lăn từ hai gò má trôi xuống: "Hạo Vân, về sau đừng làm chị sợ như vậy nữa, có chuyện gì, phải nói cho chị biết trước một tiếng, hoặc là gửi tin nhắn cho chị cũng được... có được không?"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu: "Yên tâm đi, chuyện như thế này, về sau sẽ không xảy ra nữa."

Chuyện tình lần này đã lộ ra rất nhiều khuyết điểm của Phương Hạo Vân, sau khi đổi mặt sống lại, không chỉ tâm tính của hắn hạ thấp xuống nhiều, mà ngay cả các phương diện khác cũng không bằng trước kia, thậm chí cũng không còn sự bình tĩnh khi xưa.

" Hạo Vân, ba ngày này em đi đâu vậy?" Trương Mỹ Kỳ thân thiết hỏi.

"Đi làm một chuyện đại sự, yên tâm đi, sau này em sẽ nói cho chị biết." Phương Hạo Vân quyết định bồi thường cho người phụ nữ, hắn đi tới khóa trái cửa phòng làm việc lại, sau đó lại tới bên cạnh người cô.

" Hạo Vân, em muốn làm gì?"

Khuôn mặt Trương Mỹ Kỳ lập tức đỏ bừng, nhẹ nhàng sẵng giọng: "Chị không thèm làm chuyện xấu với em nữa..."

Phương Hạo Vân cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô gái, hôn đi những giọt nước mắt long lanh kia, một đôi bàn tay to trượt theo đầu vai của cô gái, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân cô, dùng sự vuốt ve nhẹ nhàng để truyền đạt tình yêu của mình đối với cô.

Trương Mỹ Kỳ ngồi ở ghế trưởng phòng lập tức than nhẹ lên tiếng, thầm nghĩ, tên hư hỏng này, vừa bắt đầu đã muốn xâm hại mình, thật là quá mức hư hỏng, có điều cô lại thích thế.

" Chị Mỹ Kỳ, mấy ngày này khiến chị lo lắng, là em sai lầm rồi, em sẽ bồi thường cho chị." Phương Hạo Vân nói xong liền hôn chặt lấy đôi môi anh đào, bắt đầu nút vào.

Trương Mỹ Kỳ dường như bị những lời tâm tình của chàng trai làm cho mềm oặt, thân mình hơi nóng lên, như nhũn ra, cô dựa chặt thân mình vào chiếc ghế giám đốc, hai tay ôm lấy cổ chàng trai, cái lưỡi thơm tho chủ động đưa lên, trong hơi thở cũng đã phát ra những tiếng thở dốc dồn dập.

Mãi cho tới khi hai người cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, mới phải tách nhau ra, bởi vì thở hổn hển, hai quả núi cao ngất trước ngực Trương Mỹ Kỳ không ngừng phập phồng, như là đang muốn hấp dẫn người ta.

Phương Hạo Vân nhìn thấy mà động tâm, bàn tay to vói vào trong bộ váy của cô gái, bắt đầu tiến thêm một bước mà hành động, cuối cùng hai người ở trên ghế giám đốc thực hiện những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại.

Nam nữ sau khi thỏa mãn dù không muốn cũng phải tách ra, đều mặc lại y phục cho tốt, rồi lại ôm lấy nhau. Tâm thần của Trương Mỹ Kỳ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, vẫn như đang nhảy múa trên trời. Cô đưa đầu đặt vào trong lòng ngực của chàng trai, chú ý nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, giờ khắc này, toàn bộ văn phòng đều tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.

Một vài tiếng đập cửa, đã chặn đi không khí ấm áp và hạnh phúc của hai người.

" Nhất định là Mai Nhi..." Trương Mỹ Kỳ hiện tại là tổng giám sát khách hàng, địa vị bằng với phó giám đốc. Dưới tình huống bình thường, không gọi điện mà trực tiếp gõ cửa, chỉ có cô bạn tốt Tạ Mai Nhi.

Sau khi hai người tách nhau ra, đều tự sửa sang lại quần áo của mình, Trương Mỹ Kỳ lúc này mới đi ra mở cửa phòng. Người gõ cửa quả nhiên là Tạ Mai Nhi, khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân cũng ở đây, lập tức liền hiểu ra vì sao cửa phòng lại khóa chặt, hơn nữa lại lâu như vậy mới ra mở cửa.

"Cậu còn biết đường về đó hả..."

Tạ Mai Nhi vẻ mặt u oán, nói vài câu oán hận với Phương Hạo Vân, hung hăng trừng mắt lườm hắn vài cái, để phát tiết sự bất mãn trong lòng mình. Từ ngày hôm qua đến hôm nay, vì người con trai này, cô đã lo lắng biết bao nhiêu, thế mà thật là chế giễu, người ta lại đang ở chỗ này mà hưởng thụ...

"Hừ...!"

Tạ Mai Nhi không phải đồ ngốc, vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt chị Mỹ Kỳ đã thuyết minh ra tất cả vấn đề.

"Ha ha...!"

Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, rồi đi tới nói: " Thực xin lỗi chị Mai, khiến chị phải lo lắng rồi, hôm nào em sẽ mời chị đi ăn một bữa cho ra hồn..."

Mắt thấy vẻ mặt của Tạ Mai Nhi vẫn lạnh lẽo như trước, Phương Hạo Vân cười nói: "Là cơm tây chính hiệu của Pháp...!"

"Em bảo sao? Cơm Pháp á, không được chối cãi."

Sắc mặt của Tạ Mai Nhi lập tức rạng rỡ, cô đi qua giữ lấy tay của Trương Mỹ Kỳ, nói: "Chị Mỹ Kỳ, chỉ phải làm chứng cho em đó."

" Yên tâm đi, nếu Hạo Vân không mời, chị sẽ mời em..." Trương Mỹ Kỳ đương nhiên là phải nói đỡ cho bạn trai của mình.

Tạ Mai Nhi vẻ mặt bỡn cợt, chế nhạo nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị đang trọng sắc khinh bạn đó hả, xem ra con gái tóm lại cũng là của nhà người khác mà thôi."

Trương Mỹ Kỳ ngượng ngùng cười cười: "Ngoại trừ cơm tây của Pháp, lại thêm đồ ăn chính tông của Hàn Quốc, em muốn nói gì nữa không?"

" Thành giao...!" Hai thứ này, dường như là hai món ăn yêu thích nhất trong từ điển của Tạ Mai Nhi.

" Chị Mai, chị Mỹ Kỳ, hai người cứ tán gẫu đi, em có việc phải đi trước..."

Người thứ ba đã tới, Phương Hạo Vân có tiếp tục lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì. Huống hồ, hắn còn phải đi gặp Kỳ, ông bà già để nhận sai. Bên phía Trần Thanh Thanh cũng phải tự mình đi tới một chút. Hắn phỏng chừng, trong ba ngày này, người nhà họ Trần cũng phải sốt ruột không ít.

Phương Tuyết Di nhìn thấy thằng em thì không nói hai lời, lập tức đổ ập vào giáo huấn. Phương Hạo Vân thì lại giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi, khiêm tốn đón nhận sự giáo huấn của bà chị, mặc cho cô nói gì, mắng cái gì, hắn cũng không có một câu oán hận. Hắn biết rõ, bà chị giáo huấn hắn cũng là xuất phát từ tình cảm chân thành, cho nên, hắn rất hưởng thụ sự quở mắng như vậy.

Đợi khi bà chị mắng đã đủ rồi, dường như hết giận, Phương Hạo Vân mới cười trừ tiêu sái đi tới kiểm điểm sai lầm của mình, hơn nữa còn tỏ thái độ với bà chị, những chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không phát sinh ra nữa.

Phương Tuyết Di mắng hắn, cũng là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của hắn. Hiện giờ đã nhìn thấy hắn bình yên vô sự trở về, trách cứ vài câu, sự bực tức trong lòng cũng đã mất đi hoàn toàn. Sau đó lại hỏi han vài câu, rồi dặn dò hắn về sau không được tự tiện tắt máy nữa.

Kế tiếp, Phương Hạo Vân lần lượt đi tới văn phòng của ba mẹ, tiếp nhận sự quở mắng và tra hỏi của hai lão. Toàn bộ quá trình kéo dài suốt hai giờ, Phương Hạo Vân dường như gặp ai cũng bị mắng, nhưng mà trong lòng hắn lại hết sức thoải mái.

Cái gọi là yêu cho roi cho vọt, đạo lý của nó chính là thế này.

Sau đó, hắn lại gọi điện thoại cho Trần Thanh Thanh, cảm tạ sự quan tâm của cô và nhà họ Trần với mình, còn hứa hẹn thời gian mời cơm.

Sau cùng, Phương Hạo Vân mới quyết định đi tới chỗ của Kỳ. Bởi vì Kỳ là khó thu phục nhất, nhất là trong ba ngày thời gian này, những gì hắn làm đều là những chuyện có lỗi với Kỳ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỉ có điều hắn cũng không có biện pháp nào, tình ý của Nguyệt Như, hắn có thể không nhận sao?

Ngoài dự kiến của hắn là Kỳ cũng không ở công ty, mà đã sớm trở về khu Lam Tâm Hoa Viên. Phương Hạo Vân có một dự cảm rất xấu, hắn đang nghĩ, có phải là Kỳ trở về để thu dọn hành lý hay không. Lần trước sau khi bị mất tích, tuy rằng cô tạm thời không ở trong tiểu khu, nhưng mà hành lý và y phục vẫn chưa động tới, lần này sợ là...

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân run lên trong lòng, vội vàng rời khỏi công ty lái xe quay về tiểu khu.

Phương Hạo Vân quay về tiểu khu, đi vào căn nhà của mình. Khi mở cửa phòng, đã thấy Bạch Lăng Kỳ đang ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV.

"Kỳ, anh đã về rồi...!" Phương Hạo Vân đứng bên cạnh quan sát một chút, tâm tình của Kỳ hình như cũng không tệ.

"Ừm...!"

Sau khi nghe thấy tiếng của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ cũng không có phản ứng gì quá khích, cô chỉ thản nhiên đáp lại, sau đó liền tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Phương Hạo Vân có hơi buồn bực, sao lúc này, hình như Kỳ nhìn thấy mình mà phản ứng rất bình thường, tình huống như vậy, khiến cho tâm lý của hắn có hơi mất mác.

"Kỳ, em có vẻ không cao hứng cho lắm?" Phương Hạo Vân ngồi xuống, dịu dàng hỏi.

"Em mất hứng liên quan gì tới chuyện của anh, em là gì của anh hả?" Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới hắn nữa, trong ánh mắt tràn ngập u oán.

Phương Hạo Vân chột dạ, tự dưng mất tích ba ngày, đúng là hắn không đúng. Hắn cũng không để ý tới thái độ khó chịu của Kỳ với hắn, chỉ hơi điều chỉnh lại cảm xúc, hắn giơ cái mặt tới, cười hỏi: "Là ai chọc cho Kỳ nhà ta tức giận, nói cho anh biết, anh sẽ giúp em trừng trị hắn."

Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, cái mũi chua xót, đôi mắt đỏ lên, đột nhiên quay đầu lại, rống to lên vào cái lỗ tai hắn: "Là anh, là anh, là anh, chính là anh, là anh tên khốn kiếp này đã chọc em."

"Kỳ, thực xin lỗi, anh làm em phải lo lắng rồi." Phương Hạo Vân hối lỗi nói.

"Đồ hư hỏng, ba ngày này anh đi đâu, anh không biết là bao nhiêu người lo lắng cho anh à?" Bạch Lăng Kỳ giơ lên đôi bàn tay phấn hồng đánh một trận lên người Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực, dịu dàng nói: "Kỳ, những chuyện đã xảy ra ba ngày qua, về sau anh sẽ nói cho em. Anh cam đoan với em, những chuyện thế này về sau sẽ không xảy ra nữa, về sau, anh cũng sẽ không khiến cho em phải lo lắng."

Bạch Lăng Kỳ 'ừm' một tiếng, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân mình uốn éo trong lòng hắn, nghiêm túc nói: "Hạo Vân, nhớ kỹ những gì anh nói đó, về sau không cho làm như vậy nữa."

" Đúng rồi, anh đã đói chưa? Để em đi dọn cơm cho anh..." Hai người ở một chỗ vuốt ve nhau một hồi, Bạch Lăng Kỳ dường như nhớ ra cái gì đó, giãy ra từ trong ngực Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đi theo Bạch Lăng Kỳ vào phòng ăn, đã thấy trên bàn ăn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, vẫn còn hơi nóng nghi ngút. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Phương Hạo Vân lập tức hiểu ra, trách không được Kỳ hôm nay sao lại rời khỏi công ty sớm như vậy, hóa ra là vì gấp trở về nấu cơm cho mình.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cảm thấy mừng thầm, nói như vậy là, Kỳ cũng đã tha thứ cho hắn rồi, nếu không phải như vậy, cô sao có thể đối tốt với hắn như thế.

" Kỳ, em thật là tốt...!" Phương Hạo Vân vui vẻ khen tặng một câu.

Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, tức giận nói: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi đến ăn cơm thôi, để đó là nguội đấy..."

"Ha ha...!"

Phương Hạo Vân cười gian manh, vội vàng đi tới, tự tay xới cơm cho Kỳ và mình, sau đó mới ngồi xuống.

"Kỳ, đây là em tự làm đó à?"

Phương Hạo Vân gắp lên một món ăn, tán dương: "Kĩ thuật nấu ăn lại tiến bộ, đời này có thể lấy được em, chính là phúc khí của anh đó."

"Ai thèm gả cho anh hả?"

Bạch Lăng Kỳ nổi giận nói: "Những đồ ăn này là do em đói bụng, thuận tay làm thôi... có điều hiện giờ em không thích ăn cơm nữa, tự anh ăn đi."

"Đừng mà..."

Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh Kỳ, tự tay gắp cho cô mấy món ăn, hơn nữa còn xẻ cơm qua, cợt nhả nói: "Bà xã đại nhân, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi...!"

Khuôn mặt Bạch Lăng Kỳ hiện lên một tia đỏ bừng, miệng dẩu lên, không nói câu gì, cũng không đưa tay đón lấy bát.

Phương Hạo Vân đành phải buông bát, cầm lấy cái thìa, xúc một thìa cơm rồi đưa tới: "Nếu không, để ông xã bón cho em ăn...!"

Bạch Lăng Kỳ xấu hổ liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhu thuận há mồm ra ăn sạch sẽ thìa cơm, lập tức trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc ngọt ngào.

Phương Hạo Vân thầm nghĩ, có hi vọng rồi.

"Tiếp tục bón đi, đồ hư hỏng, mấy ngày nay làm cho người ta lo lắng vì anh, mới ăn được có hai bữa cơm..."

Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng: "Nếu lúc này anh mà không hiện ra, em sẽ chết đói đó."

Cái mũi của Phương Hạo Vân hơi chua xót, trước kia hắn thực sự không đoán được, sự vô tâm của mình lại gây ra thương tổn lớn như vậy cho Kỳ. Có điều dường như trong họa có phúc, Kỳ hình như đã tha thứ cho hắn, đã hết chiến tranh rồi.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ôm lấy nhau ngồi trên ghế sô pha, một bên xem TV, một bên nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau, hoàn toàn giống như một đôi tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt.

Thông qua chuyện Phương Hạo Vân mất tích, Bạch Lăng Kỳ phát hiện ra mình đích thực không thể rời khỏi hắn được. Trước kia, Phương Hạo Vân mỗi ngày đều ở bên người cô, cô lại cảm thấy phiền, muốn gây chiến tranh lạnh với hắn. Hiện tại mấy ngày cũng không thấy bóng người, trong lòng cô lại cảm thấy bối rối không thôi. Cho nên, cô cảm thấy rằng làm người phải biết quý trọng những gì trước mắt.

Bạch Lăng Kỳ tựa đầu vùi vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, em cũng đã quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ quay lại ở đây, có điều anh phải đồng ý với em một chuyện..."

"Chuyện gì, em nói đi?"

Phương Hạo Vân vội vàng truy hỏi, trong lòng mừng thầm, mình và Kỳ rốt cục cũng đã tu thành chính quả. Có điều trong lòng hắn cũng ẩn ẩn có hơi lo lắng, hắn sợ Kỳ sẽ nói về chuyện chị Mỹ Kỳ, vậy sẽ làm cho hắn khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ được người nào đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv