Trần Huyền Cơ rốt cuộc đã đi đâu? Y cũng giống Vân Tố Tố, trong mộtkhoảng thời gian ngắn ngủi liên tiếp gặp rất nhiều việc ngoài ý muốn.
Trần Huyền Cơ tối đó mạo hiểm quay lại Vân gia không ngoài mục đích gặpngười trong mộng. Quả nhiên trời cũng chiều lòng người, ý trung nhânchẳng những đã gặp mà còn dành trọn tâm tư cho y, đôi bên đang lúc thắmthiết thì không ngờ Vân Vũ Dương đột ngột trở về, phụ tử tương phùng cóẩn tình muốn nói, Vân Tố Tố ra dấu cho y tránh đi khiến y trong lòng hết sức bất an, tâm tư mâu thuẫn:
- Vân Vũ Dương liệu có nguyện ý gả con gái cho y? bản thân y nhận trọng thác sư môn hành thích Vân VũDương nhưng Vân Tố Tố đối với y chân thành, nhạc phụ và nữ tế sao có thể đối xử với nhau như vậy? Lại nói tình cảm phụ tử chung quy không thể bỏ được, Vân Vũ Dương chỉ có một đứa con gái; nếu y bất chấp tất cả đưaVân Tố Tố đi, cũng tức là chia rẽ phụ tử bọn họ, có khi nào một ngày nào đó Vân Tố Tố cũng giống mẫu thân, oán hận chính trượng phu mình?
Tính cách của Trần Huyền Cơ và Thượng Quan Thiên Dã rất tương phản. ThượngQuan Thiên Dã yêu hận có phần cực đoan, không thèm quan tâm đến chuyệngì; Trần Huyền Cơ bình tĩnh hơn nhiều, y yêu Vân Tố Tố rất sâu đậm nêncũng nghĩ cho nàng chu đáo; nghĩ đến sau khi phụ tử phân li, Vân Tố Tốliệu có hạnh phúc vui vẻ cả đời được hay không, y cũng không dám chắc.Nhất là nhớ tới thần tình u oán của mẫu thân, Trần Huyền Cơ không kềmđược lo lắng, nghĩ thầm:
- "Nếu ngày nào đó Tố Tố có nửa lời oántrách, ta cả đời hối hận không thôi." Nhưng mà nếu kêu y rời xa Vân TốTố, y không cách nào làm được.
Trần Huyền Cơ mong ngóng Vân Tố Tố ra sớm một chút, nhưng phụ tử bọn họ tựa hồ nói chuyện không bao giờngưng, kỳ thật cũng không lâu lắm. Có điều đối với Trần Huyền Cơ mỗigiây mỗi khắc dài như một tháng một năm, y nhè nhẹ mở cổng ra ngoài,nghĩ bụng:
- "Hay thật, mình giống một tên tù phạm chờ Tố Tố phán xử!" Y chỉ nghĩ Vân Tố Tố cùng phụ thân nói chuyện chính là bàn luậnhôn sự, nào biết Vân Vũ Dương đang thú tội với nữ nhi.
Chính lúcđang sốt ruột bất an, thốt nhiên một tiếng thét phảng phất từ phía hậusơn truyền lại, "đó là Thượng Quan Thiên Dã. Chẳng lẽ y đã gặp phải hiểm cảnh gì?" Trần Huyền Cơ không kịp suy nghĩ, Thượng Quan Thiên Dã mạohiểm tính mệnh muốn cứu y, bây giờ y nghe được Thượng Quan Thiên Dã kêucứu, sao có thể trù trừ được?
Trần Huyền Cơ đuổi theo âm thanhvào trong rừng, chỉ nghe tiếng thiết trượng chạm đất "tinh tinh", y đãthi triển khinh công "Bát bộ cản thiền" nhưng vẫn không đuổi kịp. Mộtlát sau lại có tiếng thét vọng đến, lầm này rõ ràng là tiếng của ThượngQuan Thiên Dã, thanh âm đầy sợ hãi. Thượng Quan Thiên Dã là kẻ khôngbiết sợ trời đất, vậy mà ... Thật khiến người ta khó mà tin được! Nhưngrõ ràng đó là tiếng của Thượng Quan Thiên Dã.
Trần Huyền Cơ chỉhơi chậm chân một chút, tiếng "tinh tinh" kia đã càng lúc càng xa, không còn xác định được phương hướng nữa. Ngay lúc đó, từ trong rừng đưa lạibài ca của thiếu nữ:
- "Trên trời mặt trăng đuổi theo mặt trời,dưới đất cô nương đuổi theo tình lang..." chính là tiếng ca của Tiêu Vận Lan. Trần Huyền Cơ lại vội vàng ngược hướng tiếng ca chạy miết, một hồi sau không còn nghe thấy nữa. Trần Huyền Cơ đã không được ngủ, lại liêntiếp gặp chuyện, lúc này mệt mỏi không chịu nổi, bèn leo lên cây nghỉmột chút, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện cách đó vài trượng.
Chỉ nghe một trận cười chói tai, đập vào màng nhĩ ong ong, kế đó nói:
- "Thượng Quan Thiên Dã, ngươi sợ lão quái vật ta chăng?" Trần Huyền Cơ ở sau đại thụ chú mục nhìn, cảm giác đầu tiên là sợ đến sởn tóc gáy.Người y thấy là một quái nhân tướng mạo cực xấu, mặt đầy vết sẹo ngangdọc, chỉ còn tay và chân trái đang nói chuyện với Thượng Quan Thiên Dã.
Trần Huyền Cơ phải dùng hết định lực bản thân mới trấn định được tâm thần, tự nhủ:
- "Chẳng trách Thượng Quan Thiên Dã lại hét lên như thế. Sao y lại rơivào tay tên quái vật này nhỉ?" đang định phát ám khí, Thượng Quan ThiênDã nói:
- "Đa tạ tiền bối đã tương cứu, chỉ là, chỉ là,..." TrầnHuyền Cơ rùng mình, không ngờ quái nhân này là ân nhân của Thượng QuanThiên Dã, ám khí trên tay lại thu về.
Lão quái vật đó chính làTất Lăng Phong. Thượng Quan Thiên Dã trong thạch thất không nhìn rõ chân diện của hắn, sau khi ra khỏi thạch động, dưới ánh nắng nhìn thấy diệnmạo kinh khủng của Tất Lăng Phong, thật tình rất sợ hãi. Nhưng nói racũng kì quái, y nhìn gương mặt xấu xí khôn tả của Tất Lăng Phong hồi lâu lại thấy lộ ra cảm giác hiền từ ấm áp. Song thân của Thượng Quan ThiênDã mất sớm, y từ nhỏ đã là cô nhi, sau khi trưởng thành lại đau khổ vìtình cảm với Tiêu Vận Lan, bị nàng ta lãnh đạm. Đây là lần đầu tiêntrong đời có người quan tâm y, lão quái vật này đã cứu y, còn sợ làm ykinh hãi.
Tất Lăng Phong khẽ cười, cơ mặt co lại khiến Trần Huyền Cơ nhìn càng thấy đáng sợ. Thế mà Thượng Quan Thiên Dã lại nhìn thẳngmắt hắn, tuyệt không né tránh. Tất Lăng Phong cười hỏi:
- "Chỉ là, chỉ là cái gì?" Thượng Quan Thiên Dã đáp:
- "Trong tâm vãn bối đã thề rằng phải bằng vào chân lực tự mình thoát ra khỏi thạch động." Tất Lăng Phong hỏi:
- "Nói thư thế, ngươi trách ta cứu ngươi ra khỏi đó?" Thượng Quan Thiên Dã lắc đầu:
- "Không phải. Vãn bối thực tình muốn luyện thành bản lĩnh, sau đó tìmVân lão thất phu báo mối thù đoạt phổ, hạ nhục này." Tất Lăng Phong nói:
- "Đại trượng phu hành sự không muốn dựa vào người khác. Tính khí ươngngạnh này của ngươi rất hợp với lão quái vật ta. Có điều, ngươi biết một mà không biết hai, dù ngươi luyện thành bản lĩnh thì cũng vẫn nhận lãnh ân huệ của Vân Vũ Dương." Thượng Quan Thiên Dã mở to mắt hỏi:
- "Nghĩa là sao?" Tất Lăng Phong đáp:
- "Ta biết tâm ý của ngươi. Vân Vũ Dương nếu thu ngươi làm đồ đệ, ngươinhất định không đồng ý. Hắn đem nhốt ngươi trong thạch thất, trên tườngcó khắc đồ hình Đạt Ma kiếm phổ. Trong lòng ngươi, kiếm phổ đó vốn là đồ của Vũ Đương phái, chỉ cần không phải Vân Vũ Dương đích thân truyềnthụ, ngươi có học cũng không hề gì?" Thượng Quan Thiên Dã gật gật đầu,Tất Lăng Phong tiếp:
- "Vân Vũ Dương vì cớ gì phải đem nhốt ngươi vào thạch thất, còn không phải cố ý thành toàn cho ngươi?" Đây vốn làđạo lí rất dễ hiểu nhưng Thượng Quan Thiên Dã căn bản không có tâm cơ,lại nhất quyết muốn luyện thành bản lĩnh để tự thân báo phục, trong nhất thời không nghĩ ra được. Nhất thời thần thái ảm đạm, Tất Lăng Phong lại nói:
- "Huống hồ ngươi muốn luyện thành võ công cũng mất ít nhất mười năm. Vân Vũ Dương lỡ như chết sớm, không có người đem thực vật đến cho ngươi, ngươi làm sao rời khỏi thạch động? Hài tử ngươi tính tìnhquật cường, nhất thời bộc phát, nhất định sẽ không gặp người khác. Bấtquá ta rất yêu thích hài tử ngoan cường ngươi. Ngươi muốn tự mình báothù cũng không khó gì, ta cam đoan chỉ trong ba năm, ngươi có thể luyệnthành tuyệt kĩ!" Thượng Quan Thiên Dã la lên:
- "Không, vãn bối không thể bái tiền bối làm sư phụ!" Tất Lăng Phong cười khanh khách:
- "Ta không miễn cưỡng ngươi bái sư đâu!" Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Đợi sau khi vãn bối trở lại núi Vũ Đương bẩm báo cho trưởng lão bổnphái, nếu chúng ta có duyên tái ngộ, vãn bối nhất định xin tiền bối chỉđiểm võ công!" Nên biết quy củ trong võ lâm, cải nhập môn phái là sựkiện rất hệ trọng. Nhưng nếu do tình cảm thân thiết, tự động truyền thụvõ công mà không đề cập đến danh phận sư đồ, có thể nói là không phảnbội môn quy. Bất quá Thượng Quan Thiên Dã là chưởng môn đệ tử, dù chỉcùng người thân cận thoáng qua cũng phải thông tri cho các vị trưởnglão.
Tất Lăng Phong cười hỏi:
- "Nếu ngươi muốn bẩm báocho trưởng lão, sao không mau về Vũ Đương sơn? Năm vị trưởng lão quýphái đều đến thẳng đây tiếp sau ngươi rồi, ngươi không biết sao?" Thượng Quan Thiên Dã ngạc nhiên quáy đầu lại:
- "Cái gì? Năm vị sư bá sư thúc đều đã đến đây à?" Tất Lăng Phong gật đầu:
- "Ngươi vừa hạ sơn, bọn họ cũng đồng loạt xuất môn đến đây. Hiện tại chỉ e đang gặp Vân Vũ Dương đòi ngươi. Ngươi có muốn gặp họ?" Tất LăngPhong nói không sai, lúc này Vũ Đương ngũ lão đang dùng "Ngũ lôi thiêntâm chưởng pháp" hợp lực đấu chưởng với Vân Vũ Dương. Thượng Quan ThiênDã lắng tai nghe, nhận ra được tiếng sấm đặc biệt của "Ngũ lôi thiên tâm chưởng".
Thượng Quan Thiên Dã hoang mang mờ mịt, thập phần khó hiểu, lẩm bẩm:
- "Sao bọn họ biết mình đến Hạ Lan sơn tìm Vân Vũ Dương? Vì lí do gì màkhông nói rõ với mình, lại âm thầm bám theo?" Nên biết Thượng Quan Thiên Dã nhận di mệnh sư phụ Mưu Nhất Lật tìm Vân Vũ Dương thu hồi kiếm phổ.Sự việc này cực kỳ bí mật, y chưa từng hé lộ nửa điểm cho người ngoàibiết, chỉ trước khi hạ sơn mới lưu lại một bức mật thư, yêu cầu Trí Viên trưởng lão đúng một năm sau mới được mở ra xem. Đây cũng là do Mưu Nhất Lật trước lúc lâm chung phân phó, có ý chu toàn thân thích. Nếu Vân VũDương chịu giao hoàn kiếm phổ, như vậy thì Thượng Quan Thiên Dã trongvòng một năm có thể về đến Vũ Đương sơn, phong mật thư kia cũng có thểhủy đi và Vũ Đương ngũ lão sẽ không biết gì, tránh được khúc mắc với Vân Vũ Dương. Nếu một năm sau y vẫn không trở về tức là đã gặp chuyện bấttrắc, lúc đó Trí Viên trưởng lão xem thư lưu lại sẽ báo thù cho y.
Thế nhưng hiện tại bọn họ đều đã tới đây khiến Thượng Quan Thiên Dã hết sức nghi hoặc. Tất Lăng Phong hai mắt sáng ngời nhìn chằm chặp vào mặtThượng Quan Thiên Dã:
- "Trí Viên trưởng lão đối với ngươi ra sao?" Thượng Quan Thiên Dã đáp:
- "Thương yêu vãn bối như con cháu." Tất Lăng Phong cười lạnh:
- "E rằng ông ta yêu Đạt Ma kiếm phổ thì đúng hơn!", thò tay rút ra một phong thư đưa cho Thượng Quan Thiên Dã, nói:
- "Ngươi tự xem đi, Trí Viên trưởng lão chính là gọi tám đệ tử đắc ý đang vân du bên ngoài về!" Lá thư này viết cho một đệ tử của Trí Viên trưởng lão, kêu y lập tức thông tri cho hai người khác, nói chuyện Thượng Quan Thiên Dã đi thu hồi kiếm phổ, gọi bọn họ cấp tốc hồi sơn. Đúng thật làbút tích của Trí Viên trưởng lão, xem ra ngoài bức thư này chắc chắn còn những lá tương tự gửi cho các đệ tử khác. Thượng Quan Thiên Dã lưu lạithư, sớm đã bị Trí Viên mở ra xem trước.
Thượng Quan Thiên Dã ngây người hồi lâu mới mở miệng:
- "Trí Viên sư bá làm vậy là có ý gì?" Thượng Quan Thiên Dã tuy là vãnbối nhưng xét cho cùng y thân phận chưởng môn nhân, Trí Viên trưởng lãotrước kì hạn lại mở thư của y ra xem, đối với một chưởng môn nhân làviệc nhục nhã. Tất Lăng Phong thở dài:
- "Ích kỷ tự mãn, hiền như Vũ Đương ngũ lão cũng không tránh được, thật là đáng tiếc!" Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:
- "Lão tiền bối nói thế là có ý gì?" Tất Lăng Phong nói:
- "Ngươi tưởng ta Vũ Đương oan cho sư bá sư thúc ngươi ư? Ta hỏi ngươi,ngươi biết sư phụ ngươi Mưu Nhất Lật chết như thế nào không?" ThượngQuan Thiên Dã ngạc nhiên nói:
- "Sư phụ vãn bối chết rất bình thường mà." Tất Lăng Phong gật đầu:
- "Đúng thế, sư phụ ngươi bị bệnh mà chết, có điều hắn bất quá mới nămmươi tuổi, bỗng dưng chết trẻ như thế, không phải đáng tiếc lắm sao?"Thượng Quan Thiên Dã nghe y nói vậy, tức giận:
- "Xin tiền bối nói rõ, có phải sư phụ vãn bối chết không rõ ràng không?" Tất Lăng Phong nói:
- "Đều không phải, có điều tục ngữ có câu:
- Lo buồn nhiều dễ sinh bệnh. Từ sau khi sư tổ ngươi chết đi, bao nhiêunăm qua y ngoài lo cường địch, trong thì bị đồng môn bức bách, phiềnmuộn liên tục như thế, không chết sớm mới kì quái!" Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:
- "Cái gì mà loạn trong giặc ngoài, mong lão tiền bối nói rõ!" Tất Lăng Phong nói:
- "Kì thật sư phụ ngươi vì lo lắng cường địch mà chết sớm, chỉ để lại một ngoại tôn, không đáng phải lo lắng, chuyện này để sau hãy nói. Sư phụngươi lo buồn thành bệnh, cứ như ta thấy có quá nửa là bị sư bá sư thúcngươi bức bách mà ra." Thượng Quan Thiên Dã hết sức kinh ngạc:
- "Sư bá sư thúc vì sao phải bức sư phụ vãn bối?" Tất Lăng Phong đáp:
- "Sư tổ ngươi lấy được Đạt Ma kiếm phổ, việc này hết sức bí mật, khônghiểu Trí Viên trưởng lão nghe phong thanh ở đâu. Ông ta vốn nghĩ sư tổngươi nhất định truyền lại cho mình, không biết rằng kiếm phổ đã bị VânVũ Dương trộm mất. Sau khi sư tổ ngươi chết, ông ta đinh ninh kiếm phổđược truyền lại cho sư phụ ngươi, vì thế mà hết lần này đến lần khác tìm đến bức sư phụ ngươi giao ra kiếm phổ. Sư phụ ngươi một là nghĩ tìnhmuội tử, hai là e ngại Vân Vũ Dương nên không tiện đem nội tình nói ra.Mấy vị sư bá sư thúc của ngươi không chỉ bức bách bằng lời, còn đòi tỷthí võ công với sư phụ ngươi. Công phu hàm dưỡng của sư phụ ngươi lớn,nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi chắc chắn không nhịn được." Thượng QuanThiên Dã nhớ lại, từ lúc nhập môn, mỗi năm đều thấy sư bá sư thúc luânphiên đến. Sau khi bọn họ về, sư phụ lúc nào cũng uất ức không vui, dễthường đến mười ngày nửa tháng, bất giác tin lời của Tất Lăng Phong vàiphần.
Tất Lăng Phong lại tiếp:
- "Trí Viên trưởng lão bứcép sư phụ ngươi, kì thật còn có tâm cơ khác. Vũ Đương phái trước naychia làm hai chi phái, đạo gia và tục gia. Trước sư tổ ngươi, chưởng môn đều là đạo gia đệ tử. Sư phụ ngươi văn võ tinh thông, chọn đệ tử tụcgia làm chưởng môn, đám đạo sĩ lỗ mũi trâu đó không dám phàn nàn nhưngtruyền đến sư phụ ngươi, bọn họ chắc chắn không nghĩ giống nhau nữa. Sởdĩ Trí Viên trưởng lão mở mật thư của ngươi ra xem, lại gấp rút triệuhồi tám tên đệ tử vân du về, chính là đợi sau khi thu hồi kiếm phổ, kêungươi cùng tám đệ tử cùng nhau luyện kiếm. Vũ Đương phái trọng nhất kiếm pháp, ha ha, đợi sau khi đệ tử của lão luyện thành, chỉ cần có mộtngười thắng ngươi. Lúc đó, lão có thể lấy thân phận trưởng lão tuyên bố"truyền ngôi cần phải truyền hiền", vậy là chức chưởng môn của ngươi cóthể phế được rồi. Về sau chưởng môn Vũ Đương cũng do đạo gia đệ tử nắmgiữ." Thượng Quan Thiên Dã trong lòng cực kỳ tức giận nhưng vẫn còn bántin bán nghi. Tất Lăng Phong thấy thế nói:
- "Ngươi nghĩ ta lấydạ tiểu nhân đo lòng quân tử? Hắc, hắc, không giấu gì ngươi, ta và quyển kiếm phổ đó cũng có một đoạn uyên nguyên. Sư phụ ngươi chết, ta đoán ytất có di mệnh bèn âm thầm bám theo ngươi đến tận Vũ Đương sơn. Ta vốnđịnh trộm phong mật thư kia, còn chưa giành được đã thấy Trí Viên lấyxem rồi hủy mất. Không những thế, còn nghe lén được và bốn sư đệ nóichuyện. Sự tình này ta đã nói rất rõ ràng, tin hay không tin là tùyngươi!" Thượng Quan Thiên Dã hận nhất những kẻ thiếu quang minh lỗi lạc, nghe xong liền kêu lớn:
- "Ta không thèm cái chức chưởng môn phái Vũ Đương!" hận đến nỗi muốn đem Trí Viên trưởng lão ra băm thành muôn mảnh.
Tất Lăng Phong vỗ tay nói:
- "Tốt, có chí khí, vậy Đạt Ma kiếm phổ ở đâu?" Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Đạt Ma kiếm phổ là vật của sư tổ ta, kết cuộc vẫn phải thuộc về pháiVũ Đương. Vãn bối đã không thèm làm chưởng môn Vũ Đương thì kiếm phổ đócũng không cần." Tất Lăng Phong đột nhiên lạnh lùng:
- "Kì thật kiếm phổ đó không phải là của sư tổ ngươi!" Thượng Quan Thiên Dã kinh ngạc:
- "Cái gì? Sư phụ lúc lâm chung đã nói với vãn bối rất rõ ràng, Đạt Makiếm phổ là do sư tổ tìm thấy trong một thạch động, chẳng lẽ còn giảđược ư?" Tất Lăng Phong đáp:
- "Nửa điểm là thật, nửa điểm làgiả." Lúc Thượng Quan Thiên Dã bái sư, sư tổ đã tạ thế, chỉ nghe cáctrưởng lão kể lại. Y tin tưởng sư tổ là một đại hiệp, đối với ông ta cực kỳ kính ngưỡng, người khác dám mở miệng bất kính, y nhất định không bỏqua. Bây giờ nghe Tất Lăng Phong nói thế, y không khỏi rùng mình.
Tất Lăng Phong nhìn thần tình Thượng Quan Thiên Dã, nói:
- "Chẳng lẽ ngươi không chịu tin, nếu không phải ta tự mình chứng kiến,ta cũng không tin Mưu Độc Dật vì kiếm phổ này, gạt bỏ chuyện sanh tửquyết đấu với một vị đại hiệp tề danh cùng mình đương thời hết một ngàymột đêm." Thượng Quan Thiên Dã đáp:
- "Xin tiền bối nói rõ!" Tất Lăng Phong trầm ngâm đến nửa ngày mới trả lời:
- "Sự tình này rất li kì. Lão đầu tử ta trừ phi có được bằng chứng xácthực, còn không thì nhất định không nói. Bất quá muốn tìm bằng chứngcũng không khó khăn gì. Kiếm phổ này quả thật cất trong một thạch động,vì thế mà lão phu nói lời sư tổ ngươi có nửa điểm là thật. Nhưng thật ra là do một vị thế ngoại cao nhân lúc lâm tử trịnh trọng phó thác cho Mưu Độc Dật cùng vị đại hiệp kia. Hôm đó vừa khéo hai người đều đến tìmbảo, sư tổ ngươi và ông ta đấu hết một ngày một đêm giành được kiếm phổnhưng cũng bị bảo kiếm của ông ta đả thương. Sư tổ ngươi tham lam, cònmuốn giành lấy bảo kiếm kia. Người đó tề danh cùng sư tổ ngươi, tuy bịông ta dùng Thái Thanh Huyền công đả bại nhưng bảo kiếm không bị cướpmất. Chỉ là trên kiếm có hai viên ngọc đã bị sư tổ ngươi chặt đứt. Hiệntại hai viên ngọc đó nằm trong tay ta, bảo kiếm kia thì Vân Vũ Dươngđang giữ. Đợi ta đến tìm Vân Vũ Dương lấy thanh kiếm kia đem về, ngươixem thử vết trảo trên kiếm, còn được khảm lại hai viên ngọc khác thì sẽminh bạch thôi. Được rồi, nghe tiếng ác đấu trước triền núi thì Vũ Đương ngũ lão tất sẽ bại. Tuy ta không phải địch thủ của Vân Vũ Dương nhưngnhân cơ hội này có thể đấu với hắn một trận. Ngươi ở đây chờ ta, trướclúc mặt trời lặn ta nhất định về tới, lúc đó sẽ đem hết sự tình nhấtnhất nói cho ngươi nghe." Những lời này đã gây ra phản ứng rất lớn trong lòng Thượng Quan Thiên Dã, y cảm thấy hoang mang, muốn tìm một ngườiquang minh lỗi lạc, vì nghĩa quên thân thật không dễ. Tâm tình của y sovới Trần Huyền Cơ lúc này đang chấn động vẫn còn thua xa. Trần Huyền Cơnghe Tất Lăng Phong nói xong, cơ hồ kinh hãi đến chết, nghĩ thầm:
- "Đồng danh với Mưu Độc Dật ngoài ngoại tổ phụ Trần Định Phương của tara thì còn có ai nữa? Trên bảo kiếm của Vân Tố Tố xác thực có vết trảo,theo bút tích của ngoại tổ phụ để lại quả thật có hai viên ngọc làm vậttrang trí. Bảo kiếm đó, bảo kiếm đó, chẳng lẽ thật là vật của ngoại tổphụ? Vậy sao lại ở trong tay Vân Vũ Dương?" Đột nhiên Thượng Quan ThiênDã thở dài:
- "Vãn bối biết ý định của lão tiền bối. Người mạohiểm muốn đoạt phổ lấy kiếm trong tay Vân Vũ Dương không ngoài mục đíchvì vãn bối. Bây giờ vãn bối cam tâm tình nguyện bái lão tiền bối làm sưphụ." Thân là chưởng môn Vũ Đương phái - một trong những lãnh tụ võ lâmlại bái quái nhân này làm thầy, Trần Huyền Cơ không kềm được hoảng sợ. Y biết rõ tính tình Thượng Quan Thiên Dã, thấy hắn dập đầu ba cái làm lễ, biết rằng cục diện đã vô phương vãn hồi.
Tất Lăng Phong ha hả cười lớn, hỏi:
- "Ngươi có biết ta là ai không, ngươi bái ta làm thầy, không sợ sau này sẽ hối hận ư?" Thượng Quan Thiên Dã đáp:
- "Không cần biết tiền bối là ai, đệ tử nhất quyết đi theo sư phụ, xinthỉnh giáo đại danh của sư phụ." Tất Lăng Phong càng cười lớn:
-"Ngươi đến danh tính lai lịch của ta cũng không biết, lại có thể tin cậy ta như vậy, cam tâm tình nguyện bái sư, ha ha, ngươi không những là đồnhi ngoan, còn là tri kỷ trong đời ta nữa!" Trần Huyền Cơ nghĩ bụng:
- "Lời lẽ của quái nhân này cũng giống diện mạo của hắn, quả thật kì quái nhất trên đời!" Tất Lăng Phong sau khi cười, sắc diện đột ngột trở nênnghiêm túc, trịnh trọng nói:
- "Ta là Tất Lăng Phong, hai mươinăm trước mọi người tôn xưng là Cái hiệp, nhưng ta bây giờ là đại đạophóng hỏa giết người. Ngươi là đồ đệ của ta, tất phải theo ta làm cườngđạo, ngươi thật không ân hận chứ?" Thượng Quan Thiên Dã rùng mình, hốtnhiên ngoài rừng truyền lại tiếng ca văng vẳng của Tiêu Vận Lan:
- "Trên trời mặt trăng đuổi theo mặt trời, dưới đất cô nương đuổi theotình lang..." ca thanh ngắt quãng nhưng vẫn nghe được tiếng nàng ta gọilớn "Huyền Cơ!". Trong chốc lát, Thượng Quan Thiên Dã cảm thấy mọi thứđều như tro bụi, đối với sư môn trước đây, sự nghiệp sau này, mối thâmtình nhiều năm cất giấu trong lòng, tất cả đều tan thành bọt biển. TấtLăng Phong vẫn không có chút biểu cảm, lãnh đạm hỏi lại:
- "Ngươi thật không hối hận?" Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:
- "Thà gạt đời lấy tiếng làm hiệp sĩ, không bằng đại đạo phóng hỏa giếtngười. Thiên hạ náo loạn, trắng đen lẫn lộn, chỉ cần không hổ thẹn vớilương tâm thì làm một đại đạo khiến người sợ hãi có gì không tốt?" TấtLăng Phong gật đầu tiếp:
- "Rất đúng, rất đúng! Làm cường đạođích thống khoái, ít nhất so với làm một chưởng môn tuân thủ quy củ còntốt hơn nhiều. Được, từ nay về sau, ngươi là truyền nhân y bát của ta.Ta phải đến đòi Vân Vũ Dương kiếm phổ, lấy đó làm quà kiến diện chocon." Thiết trượng chạm đất tinh tinh, tựa như vũ bão, thật là đến rồiđi như cơn gió, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Huyền Cơ từ trên cây nhảy xuống, kêu lên:
- "Thượng Quan huynh, tiểu đệ tìm huynh đến khổ!", đang định hỏi xemThượng Quan Thiên Dã hai ngày nay đã gặp phải chuyện gì, Thượng QuanThiên Dã đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng:
- "Ai cần ngươi tìm,người ta đau khổ vì ngươi ngươi có biết không?" Trần Huyền Cơ thất kinh, chỉ thấy Thượng Quan Thiên Dã đưa tay ra quát:
- "Vận Lan tỉ tỉ gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?" Trần Huyền Cơ nói:
- "Thượng Quan huynh, huynh, huynh nghe ta nói." Thượng Quan Thiên Dã không thèm lí tới, cứ thao thao bất tuyệt:
- "Ngươi nếu còn có một chút tình bằng hữu với ta, mau tìm Vận Lan đếnđây. Ta muốn các người trước mặt ta đính ước, như thế trong lòng ta mớiyên tâm được!" Trần Huyền Cơ nói:
- "Bất kể chuyện gì, dù tanxương nát thịt tiểu để cũng không từ nan. Duy có việc này, thứ cho tiểuđệ ngàn vạn lần không thể tuân mệnh!" Thượng Quan Thiên Dã mày kiếm dựng đứng, thình lình rút hộ thủ câu ra, quát lên:
- "Ta đã quyết chí làm cường đạo, ngươi đã phụ lòng Vận Lan như thế; chi bằng để ta giếtchết ngươi, cắt đứt ý niệm của Vận Lan, đỡ cho nàng suốt đời phải khổ vì tương tư. Nếu ngươi giết được ta thì ta khỏi phải thương tâm một đời."Song câu bạt xuất kêu soèn soẹt nhưng Trần Huyền Cơ không tránh mà cònbước tới, Thượng Quan Thiên Dã thét:
- "Ngươi còn không rút kiếm ra?" Trần Huyền Cơ lắc đầu nói:
- "Chỉ cần huynh và Vận Lan không thương tâm, ta nguyện chết dưới câu của huynh!" Thượng Quan Thiên Dã giận dữ nói:
- "Ngươi, ngươi thà chết cũng không đáp lại Vận Lan, ngươi còn có trái tim không?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Trái tim ta sớm đã giao cho người khác rồi, huynh kêu ta lấy gì để đưa cho Vận Lan?" Thượng Quan Thiên Dã chấn động, nói:
- "Hóa ra ngươi quả thật bị nữ nhi của Vân Vũ Dương mê hoặc, hừ hừ, là bị con gái cừu nhân mê hoặc!" Trần Huyền Cơ hầm hầm tức giận:
-"Ngươi xem Tố Tố của ta là hạng người nào? Thượng Quan Thiên Dã ơiThượng Quan Thiên Dã, ta thật đã nhìn lầm ngươi rồi!" Thượng Quan ThiênDã kinh ngạc:
- "Cái gì?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Ngươi đốivới Vận Lan tỷ tỷ một mối si tình, một nỗi khổ tâm. Ta còn nghĩ ngươi là một nam tử thấu tình, hóa ra ngươi không hề biết tình là vật gì?"Thượng Quan Thiên Dã lẩm bẩm:
- "Tình là vật gì? Tình là vật gì?" Y liếc mắt nhìn, thấy Trần Huyền Cơ ánh mắt sáng ngời, cảm xúc mãnhliệt khác thường, thao thao bất tuyệt:
- "Tình là gì? Chính lànàng còn quan trong hơn sinh mệnh của mình, lại càng không thể so đượcvới chuyện vinh nhục thành bại! Đó là lấy tâm đổi tâm, bề ngoài là haingười, kì thật chỉ là một. Dù có trời long đất lở, vật đổi sao dời, mốichân tình đó cũng không thay đổi!" Thượng Quan Thiên Dã hoang mang tựnhủ:
- "Gì chứ, chẳng lẽ ta đối với Vận Lan không giống thế?" Trần Huyền Cơ nói tiếp:
- "Ta từ lần đầu tiên gặp Tố Tố đã giao phó bản thân cho nàng. Trên thếgiới này ta chưa từng gặp qua thiếu nữ nào thuần khiết vô tà như vậy, là một thiếu nữ khiến người ta không thể nào quên. Ta tôn kính nàng cũnggiống như đối với mẫu thân. Chỉ cần ta sống trên đời một ngày, ta tuyệtđối không để người khác nhục mạ nàng nửa câu. Hừ, ngươi sao dám kêu tabỏ nàng để yêu người khác?" Thượng Quan Thiên Dã thì thào:
- "Chẳng lẽ cô nương ấy hơn hẳn Vận Lan?" Trần Huyền Cơ cười lớn:
- "Được a, cuối cùng ngươi cũng hiểu được chút ít. Trong mắt mỗi người,tình nhân của mình chính là nữ thần hoàn mĩ nhất, ta yêu Tố Tố cũnggiống ngươi yêu Vận Lan, ngươi hiểu chưa?" Thượng Quan Thiên Dã ngâyngười, thình lình buông câu xuống đất, nắm lấy tay Trần Huyền Cơ khócrống lên.
Trần Huyền Cơ không ngờ hán tử thô hào này lại thươngtâm như vậy, song đúng là trong tình ái nam nhân thường có ý nghĩ giốngnhau. Trong chốc lát, không cần nghĩ nhiều, Trần Huyền Cơ đã hiểu Thượng Quan Thiên Dã đau lòng vì nguyên do gì, liền nắm chặt hai tay ThượngQuan Thiên Dã, đối với y như huynh đệ thân thiết, hòa nhã nói:
-"Nếu Tố Tố yêu thích một người khác, ta chắc cũng sẽ giống như huynh bây giờ. Bất quá, Tố Tố thật lòng yêu ta, không có một sức mạnh nào có thểchia rẽ chúng ta được. Thiên Dã, huynh không nên vì Vận Lan mà buồnlòng, trên thế gian này không có người nào có thể yêu nàng bằng huynhđược. Cổ ngữ có câu, lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, Vận Lannhất định sẽ có ngày cảm động, cùng huynh kết hợp. Như thế hai ngườichúng ta đều được hạnh phúc cả đời. Huynh bất tất suy nghĩ vẩn vơ nữa.được, hảo huynh đệ, huynh nghe ta một lời, mau tới gặp nàng ta đi!"Thượng Quan Thiên Dã từ từ nín khóc, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng lẩmbẩm:
- "Ha, ngươi không biết Vận Lan chỉ yêu một mình ngươi.Ngươi kêu ta phải làm sao đây? Ta không muốn chia rẽ đôi thần tiên quyến thuộc các ngươi, nhưng ta cũng không muốn làm Vận Lan thương tâm." Ngay lúc đó, đột nhiên có người cười lạnh:
- "Hai tên ngốc tiểu tử này khóc gì thế?" Hai người cơ hồ nhảy dựng lên, lập tức buông tay nhau ra, Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Ta khóc mặc ta, liên can gì đến ngươi!" ngẩng đầu nhìn thấy một ngườiước chừng năm mươi tuổi, thân hình khôi vĩ, mắt cú mũi ưng, thần quanglấp loáng, dường như trước đây đã từng gặp qua. Người đó cười ha hả:
- "Nguyên lai là tân chưởng môn phái Vũ Đương Thượng Quan Thiên Dã, trẻtuổi đã là chưởng môn một phái, còn có gì không như ý nữa chứ?" ThượngQuan Thiên Dã hỏi:
- "Ngươi là ai? Ta làm chưởng môn hay không không cần ngươi quản!" Người kia vẫn cười:
- "Hắc, hóa ra là thế, chắc chắn Trí Viên trưởng lão muốn dành cái chứcchưởng môn của ngươi cho đồ đệ của ông ta. Ngươi bất tất phải buồnphiền, ta và sư phụ ngươi có chút giao tình. Ta nhất định sẽ ủng hộngươi, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện." Thượng Quan Thiên Dã không cókiên nhẫn, đang định phát tác, chỉ thấy người đó lại cười ha ha, chỉ tay vào Trần Huyền Cơ hỏi:
- "Ngươi nói cho ta biết lai lịch thânphận của tiểu tử này, hắn không phải là Trần Huyền Cơ phụng mật lệnh của Chu Công tìm Vân Vũ Dương đấy chứ? Ngươi có biết hắn và Vân Vũ Dươngnói chuyện gì không? Có phải còn có một tên Thạch Thiên Đạc đến tìm VânVũ Dương không? Ta biết ngươi đến đòi Vân Vũ Dương trả kiếm phổ, haingày nay ngươi chắc chắn ở tại Vân gia, sao ta không thấy? Có nghe tanói không? Mau mau trả lời ta!" Trần Huyền Cơ sớm đã nhận ra thanh âm và diện mục của người này, oai phong đáng ngạc nhiên, chính là người đãcùng về với Vân Vũ Dương, khẩn cầu Vân Vũ Dương giúp y tiễu trừ bộ thuộc của Trương Sĩ Thành
- Tổng chỉ huy Cẩm y vệ La Kim Phong, nghĩ thầm:
- "Hắn hạ sơn vừa đúng lúc Thạch Thiên Đạc và Thất Tu đạo nhân kế tiếpnhau lên núi, chắc chắn hắn đã phát hiện tung tích của Thạch Thiên Đạc.Lúc đó hắn không dám xuất hiện, nhưng hồi sau nghĩ lại, hắn và Vân VũDương cấu kết với nhau nên quay trở lên thám thính tin tức. Nhưng mìnhchỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt lần đầu tiên ra giang hồ, sao hắn lạibiết tên mình?" Trần Huyền Cơ không biết rằng bản thân hắn đã bị một đại nội cao thủ khác ngấm ngầm theo dõi.
Nguyên lai Chu NguyênChương rất tối kỵ bộ thuộc của Trương Sĩ Thành, ngoài việc phái La KimPhong chiêu hàng Vân Vũ Dương còn phái người bí mật làm nội gián. ChuCông là thủ lĩnh đám cựu thuộc của Trương Sĩ Thành tại Giang Nam, trongnhà ông ta có người thông đồng với triều đình; sau khi Trần Huyền Cơphụng mệnh xuất phát lập tức thông báo tình hình. May mà Trần Huyền Cơcưỡi bảo mã, lại đi sớm hai ngày nên mới tránh được ba đại nội cao thủdo Chu Nguyên Chương phái đi truy đuổi. La Kim Phong hạ sơn thì gặp batên thuộc hạ, biết được tin tức của Trần Huyền Cơ. Sở dĩ y quay lại làvì hai việc. Thứ nhất là thám thính việc Thạch Thiên Đạc lên núi, thứhai là tróc nã Trần Huyền Cơ về tra khảo.
Thượng Quan Thiên Dã tức giận:
- "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" La Kim Phong cười gằn:
- "Được a, ngươi có biết ta là ai không?" Thượng Quan Thiên Dã lúc này đã nhớ ra, nói lớn:
- "Ngươi là tổng chỉ huy Cẩm y vệ La Kim Phong, sư phụ ta nể mặt ngươi chứ ta thì không!" La Kim Phong cười hô hô, nói:
- "Cái ghế chưởng môn của ngươi còn ngồi chưa vững, chẳng lẽ ngươi khôngcần ta giúp? Ngươi đã biết thân phận của ta, có lí nào lại không biếtthân phận vị bằng hữu này của ngươi? Hắn là di nghiệt của Trương SĩThành cựu bộ, đã rơi vào tay ta thì còn có thể thoát được chăng? Ngươinếu biết điều đem sự tình kể lại cho ta, chẳng những vì triều đình lậpcông, cái chức chưởng môn nhân của ngươi cũng không có ai dám động vào.Nhất cử lưỡng tiện, đối với ngươi chẳng phải là cực kỳ tiện lợi à?"Thượng Quan Thiên Dã tức đến bốc khiếu, quát lớn:
- "Im, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, Thượng Quan Thiên Dã ta nào phải hạng ngườimãi hữu cầu vinh!" La Kim Phong cười hắc hắc:
- "Rốt lại vẫn là chim non mới xuất đạo lần đầu. Tiểu tử ngươi quả nhiên chính là Trần Huyền Cơ?" Trần Huyền Cơ hỏi:
- "Là ta thì thế nào? Muốn gì thì cứ việc hỏi ta. Thượng Quan huynh, việc này không liên quan tới huynh, mau đi đi!" Trần Huyền Cơ biết La KimPhong là đệ nhất cao thủ của Chu Nguyên Chương, Vân Vũ Dương đối với yrất tôn sùng, e rằng võ công không dưới Vân Vũ Dương. Hắn nhận hết mọichuyện, chính là muốn Thượng Quan Thiên Dã thoát đi.
La Kim Phong cười lạnh:
- "Ta cũng không tin tiểu tử ngươi không nói thật. Thượng Quan Thiên Dãvì ngươi ba lần bốn lượt bỏ qua tiền đồ sáng lạn, ta tin ngươi không nói láo." Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Thiên Dã lượm song câu lên, caogiọng:
- "Đại trượng phu sao có thể để người ta làm nhục, têntiểu nhân này biến ta thành kẻ mãi hữu cầu vinh, nhục mạ ta quá đáng. Ta phải liều mạng với ngươi, Huyền Cơ, ngươi có việc trong người, mau điđi!" La Kim Phong cười ha hả, nói:
- "Có nghĩa khí, có nghĩa khí! Hai tiểu tử các ngươi đều muốn giành chết. Bất tất phải giành nhau, hai ngươi không ai được chạy!", song chưởng vỗ ra, tả thủ chộp Trần HuyềnCơ, hữu thủ nhằm Thượng Quan Thiên Dã, mục đích là bắt hết cả hai đem về tra khảo để đối chiếu khẩu cung.
Thượng Quan Thiên Dã xuất songcâu trước nhưng bị tả chưởng của La Kim Phong vỗ trúng, song câu bậtngược trở lại, tả chưởng vẫn tiếp tục chộp đến trước ngực Thượng QuanThiên Dã. Không ngờ Thượng Quan Thiên Dã cực kỳ dũng mãnh, không lùi màcòn sấn tới, song câu đan chéo, nhằm vào cổ tay La Kim Phong. Chưởng lực của La Kim Phong nếu dụng lực thật sự, ngực của Thượng Quan Thiên Dãtức khắc sẽ vỡ vụn. Nhưng hắn lại đánh liều mạng khiến La Kim Phong trùtrừ. Nên biết Thượng Quan Thiên Dã rốt cuộc vẫn là chưởng môn phái VũĐương, nếu La Kim Phong đả thương y khác nào gây ra mối oán cừu rất lớnvới Vũ Đương phái. Huống hồ La Kim Phong có ý bắt Thượng Quan Thiên Dã,từ hắn khai thác bí mật của Trần Huyền Cơ, lấy đó làm bằng chứng. Mộtchưởng này tuy sát thủ, kỳ thật bất quá chỉ uy hiếp mà thôi, không lường được Thượng Quan Thiên Dã không sợ chết, lại muốn lưỡng bại câu thương.
Nói thì chậm, thực tế lúc đó rất mau. Ngay lúc La Kim Phong còn đang trùtrừ, Trần Huyền Cơ lập tức lĩnh hội kiếm quyết, vừa tránh khỏi hữuchưởng của La Kim Phong, kiếm thế nhẹ nhàng đâm ngược trở lại. Chợt nghe "soạt" một tiếng, La Kim Phong thu tay không kịp, ống tay áo trái đã bị Thượng Quan Thiên Dã cắt mất một đoạn.
La Kim Phong sắc mặt tái nhợt, quát lớn:
- "Được lắm, hai tên tiểu tử các ngươi muốn chết, lão gia sẽ cho cácngươi sống không được chết cũng không xong!" ống tay áo phất lên đánhbạt Thanh Cương kiếm của Trần Huyền Cơ, ba ngón tay đột ngột duỗi ra,phi thân lướt tới chụp vào mạch môn của Trần Huyền Cơ. Chiêu này âm độcvô tỉ, Thượng Quan Thiên Dã không kịp ứng cứu, liền hét lên một tiếng,tả thủ vươn ra; kim câu thoát khỏi tay hóa thành một đạo cầu vồng nhằmthẳng hậu tâm La Kim Phong. La Kim Phong động nộ, trở tay lại chụp lấykim câu, miệng quát:
- "Hay cho tên tiểu tử không biết sốngchết!" Cổ tay y chợt rung, rắc rắc, thanh kim câu bị y dùng nội gia chân lực chấn gãy nhưng Trần Huyền Cơ cũng nhờ đó thoát khỏi hiểm cảnh. LaKim Phong quát lớn một tiếng, đem đoạn kim câu gãy ném thẳng về hướngThượng Quan Thiên Dã, ám tiễn này không phát ra tiếng, kình lực cựcmạnh, công lực Thượng Quan Thiên Dã không cách gì ngăn chặn được.
Trần Huyền Cơ vung kiếm phi thân lướt tới, chỉ nghe "tinh, tinh" hai tiếng,đốm lửa bay tứ tán. Nửa thanh kim câu tuy bị đánh rơi nhưng Thanh Cươngkiếm của Trần Huyền Cơ cũng bị mẻ mất một miếng, hổ khẩu rách toạc chảymáu. Thượng Quan Thiên Dã trông thấy không khỏi kinh tâm, nghĩ:
- "Nếu không phải Trần Huyền Cơ dùng kiếm đánh bạt kim câu, chỉ e kim câu đã xuyên qua tim!" Hai người này vừa là tri kỷ lại vừa là oan gia, lúcnày đều cảm kích, giúp nhau quên mình. Kiếm pháp của Trần Huyền Cơ kiêmgồm võ học của mấy nhà, Thượng Quan Thiên Dã tả câu hữu chưởng; kim câukhóa, đâm, ngoặc, xén; chưởng pháp trầm ổn kín kẽ, tất cả đều là bítruyền của Mưu Độc Dật , so với lúc sử dụng song câu uy lực không hềgiảm sút. Hai người đồng tâm hiệp lực, chỉ thấy kiếm khí tựa cầu vồng,câu quang hơn tuyết, chốc lát đã đỡ đến chiêu thứ mười hai của La KimPhong.
La Kim Phong tự thị là đệ nhất cao thủ đại nội, chẳng ngờlại bị hai tên tiểu tử hậu sanh đỡ được mười hai chiêu, trong lòng đạinộ, sát cơ nổi lên. Trong chớp mắt, chưởng pháp thình lình thay đổi,nhanh như gió giật mưa giông, chưởng chỉ đâm tới, bên trong còn hàm chứa đao kiếm chen nhau, công thẳng vào giữa màn câu quang kiếm ảnh. Chưởnglực của y đã đến mức tùy tâm thu phát, đối với Thượng Quan Thiên Dã còncó chút lưu tình nhưng với Trần Huyền Cơ thì thẳng tay hạ sát thủ. Đấuthêm mấy chiêu, La Kim Phong tả chưởng ra chiêu "Nhân cách thiên hà",ném Thượng Quan Thiên Dã ra ngoài vòng chiến, hữu chưởng ra chiêu "Ngũđinh khai sơn", ngũ chỉ hóa thành móc câu chộp xuống đầu vai Trần HuyềnCơ, bằng vào trảo này muốn bóp vỡ xương tỳ bà, phế bỏ võ công của TrầnHuyền Cơ.
Thượng Quan Thiên Dã cuống cuồng lên, vội vàng huy động kim câu nhảy tới, nhưng chưởng lực của La Kim Phong nặng tựa ngàn cân,Thượng Quan Thiên Dã ra đòn mạnh mẽ như thế vẫn không tiến thêm đượcbước nào. Thượng Quan Thiên Dã tức giận đùng đùng, bất ngờ quát lớn mộttiếng, lấy hết sức ném thanh kim câu còn lại nhằm vào năm ngón tay đangchực chờ chộp xuống vai Trần Huyền Cơ của La Kim Phong. Kim câu xé gió,La Kim Phong không nhịn được đành phải nhích qua một bước né tránh kimcâu. Nhân cơ hội này, Trần Huyền Cơ lập tức trầm đầu vai xuống tránhkhỏi một trảo này của La Kim Phong, lại thừa cơ ra chiêu "Cử hỏa liêuthiên", trả lại một kiếm.
Lại nghe răng rắc, La Kim Phong một lần nữa đã bẻ kim câu thành hai, tả chưởng kích ra. Chưởng lực vừa nhả,Thượng Quan Thiên Dã thét lên, ngã lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh. TrầnHuyền Cơ cả kinh khôn xiết, chiêu "Cử hỏa liêu thiên" còn chưa sử xong,song chỉ của La Kim Phong đã kẹp lấy thân kiếm, nửa đoạn kim câu đâmxuống "Kì môn huyệt" trước ngực Trần Huyền Cơ.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, thập phần nguy hiểm, vang lên một tiếng cười lạnh, kế đó là thanh âm dịu dàng của một nữ nhân:
- "Là kẻ nào dám làm loạn trước cửa Vân gia?" bất thình lình một viên đábay tới đánh lệch kim câu trong tay La Kim Phong. La Kim Phong kinh hãi, nhìn kỹ lại, kêu lên:
- "Vân đại tẩu, tiểu tử này chính là thích khách đến hành thích Vân đại ca!" Trần Huyền Cơ đột nhiên thoát hiểm,ngẩng đầu nhìn cứ tưởng mình đang nằm mơ, quả thật chính là Vân phunhân. Vân phu nhân mày liễu chau lại, sắc mặt vẫn còn vẻ sầu muộn tốiqua nhưng lại có thêm vài phần tức giận, lạnh lẽo:
- "Ta khôngcần biết hắn là ai. Không cho phép ngươi hạ thủ trước mặt ta!" La KimPhong ngạc nhiên biến sắc, bất thình lình ngửa mặt lên trời cười lớn:
- "Ta chỉ biết hắn là cừu nhân của Vân đại ca, hóa ra tẩu lại bao che cho hắn như vậy, xem như La mỗ ta đa sự!" tiếng cười chưa dứt, bóng ngườiđã biến mất vào trong rừng.
Vân phu nhân đảo mắt, vẻ mặt u uấtdần dần giãn ra, lộ ra nét tươi cười tự như đóa bách hợp nở trong u cốc, chú mục nhìn Trần Huyền Cơ. Trong mắt ánh lên vẻ vui sướng, hỏi:
- "Ngươi chính là Trần Huyền Cơ?" Trần Huyền Cơ còn đang mơ hồ, đột nhiên nghe bà ta hỏi, giật mình đáp:
- "Chính là vãn bối. A, Vân phu nhân, bà đã quay lại rồi?" y nói xong mới nhận ra đã lỡ lời, nghĩ thầm:
- "Vân phu nhân bỏ nhà ra đi, trong lòng nhất định rất thương tâm. Chuyện thương tâm thì tối kỵ để người khác biết, mình hỏi thế tức là đã biếtrõ ẩn tình?" Vân phu nhân trái lại không để ý, chậm rãi nói:
-"Đúng thế. Ta đã quay lại, ta vì Tố Tố mà quay về. Trông thấy ngươi, tâm sự của ta đã gỡ bỏ được một nửa." Trần Huyền Cơ giật thót, chỉ nghe Vân phu nhân vẫn tiếp tục nói:
- "Ngươi và Thượng Quan Thiên Dã nói gì, ta đều nghe thấy hết. Ngươi thật tình yêu Tố Tố?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Vãn bối và Tố Tố tuy biết nhau không được mấy ngày, nhưng vãn bối cảmnhận muội ấy là người thân cận nhất của mình. Vãn bối yêu Tố Tố còn hơnbản thân nữa!" Vân phu nhân gật đầu:
- "Duyên phận của hai ngươiquả thật thần kỳ. Tố Tố mặc dù không nói lời nào về ngươi, làm mẫu thânnhư ta vẫn cảm nhận được tình ý của nó. Ta xem ra nó đối với ngươi rấtnặng lòng, đến lúc ngủ mơ cũng gọi tên ngươi!" Ngay lúc đó, có tiếng catừ trên núi vọng xuống, thanh âm mỏng mảnh, mơ hồ, chính là Vân Tố Tố vì tìm Trần Huyền Cơ mà hát hai câu kinh thi này. Hai câu thơ tả cảnh chia tay lưu luyến xúc động lòng người, theo gió bay tới:
- "Một chúngựa nhỏ trắng trắng, vào sân nhà ta ăn lúa non. Ngừng lại đi ngừng lạiđi, hãy kéo dài niềm vui hôm nay. Này người kia, này người kia hỡi, bâygiờ hãy cùng tôi vui chơi ở đây.
"Chú ngựa nhỏ trắng trắng, hãytrở về thung lũng trong núi đi. Nhai một bó cỏ xanh. Người này đẹp nhưngọc. Nhớ mang giùm tôi một lá thư nhé! Lòng tôi không còn yên tĩnh nữarồi!" Trần Huyền Cơ nghe thấy, tâm thần như say, nước mắt chực trào rakhông biết nên vui hay buồn. Tiếng ca phiêu tán trong rùng, không nhậnra được xuất phát từ đâu.
Vân phu nhân ngơ ngẩn một hồi, thở dài:
- "Tố Tố đối với ngươi quá đỗi thâm tình. Nó đang tìm ngươi, đáng tiếc là tìm không đúng hướng. Nghe tiếng ca thì chúng ta ở ngược hướng nó. Bấtquá, sự tình cũng không đến nỗi khẩn cấp, nó không tìm thấy ngươi sẽ trở về nhà thôi." Dừng lại một lát, nói tiếp:
- "Ta căn bản khôngmuốn gặp lại Vân Vũ Dương, nhưng vì Tố Tố và ngươi, ta đành phải đi gặphắn một lần. Hà, đi thôi!" Trần Huyền Cơ vừa bước lên một bước, lại dừng lại, lắc đầu:
- "Vãn bối không thể đi được!" Vân phu nhân nhìntheo ánh mắt hắn, chỉ thấy Thượng Quan Thiên Dã vẫn còn nằm trên đất, mê man chưa tỉnh.
Vân phu nhân hỏi:
- "Ngươi không nỡ bỏ rơi hắn? Đúng thế, ta thật sự vui mừng vì ngươi có tình nghĩa như thế, cóthể yên tâm giao Tố Tố cho ngươi được rồi. Được được, ta đi gặp Vũ Dương một mình. Vị bằng hữu này của ngươi cũng tốt lắm, đợi hắn tỉnh lại, các ngươi cũng đến đi." Lời bà ta nói rất bình thản, tựa hồ thương thếThượng Quan Thiên Dã chẳng có gì. Trần Huyền Cơ đợi bà ta đi khỏi, vộivàng chạy đến, thấy hai mắt Thượng Quan Thiên Dã nhắm chặt, chỉ còn mộtchút hơi thở mong manh.
Xem tới mạch tượng, chỉ thấy yếu nhược vô cùng, lại còn đứt đoạn, hỗn loạn hết sức. Trần Huyền Cơ khóc rống lên:
- "Thượng Quan huynh, là tiểu đệ liên lụy đến huynh!" hắn ôm Thượng Quan Thiên Dã chạy loạn cả lên, dậm chân hét:
- "Trời không có mắt, bao nhiêu người xấu thì không chết, sao lại bắtThượng Quan huynh của ta!" nghĩ đến Thượng Quan Thiên Dã trẻ tuổi hàohùng, thành thật chân tình, càng khóc thương tâm hơn.
Đột nhiên Thượng Quan Thiên Dã mở bừng hai mắt, nhảy bật dậy, tức giận hét:
- "Hay cho tên tiểu tử Huyền Cơ ngươi, sao lại trù chết ta?" Trần Huyền Cơ ngẩn người hồi lâu, mừng rỡ kêu lên:
- "Huynh chưa có chết? Huynh chưa chết!" Thượng Quan Thiên Dã trừng mắt:
- "Ta đương nhiên chưa chết, ngưoi khóc cái gì?" Trần Huyền Cơ nín khóc, ngẩng lên trời xá dài, rồi cười to:
- "Đa ta ông trời, là ta trách nhầm ông!" Nguyên lai La Kim Phong vậndụng chưởng lực rất thần diệu, khống chế tùy tâm. Y đánh Thượng QuanThiên Dã một chưởng hunh mãnh vô cùng nhưng kì thật không dám giết hắn.Chưởng phong vừa chạm người Thượng Quan Thiên Dã lập tức biến thành thủpháp bế huyệt, chưởng lực thu hồi đến tám thành. Chưởng lực nhẹ như thếchỉ làm khí huyết lưu thông trì trệ nhất thời, không cần người cứu cũngtỉnh lại. Trần Huyền Cơ ôm hắn chạy khắp nơi, khí huyết vận hành trởlại, hắn đương nhiên hồi tỉnh.
Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Tên tiểu tử ngươi, kêu trời gọi đất, giả thần giả quỷ, định biến ta thành gì? Lão tặc La Kim Phong đâu?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Đã bỏ chạy rồi!" Thượng Quan Thiên Dã kinh ngạc:
- "Sao hắn lại bỏ ngươi chạy được?" Trần Huyền Cơ nói:
- "Không phải ta, là Vân phu nhân." Thượng Quan Thiên Dã hỏi:
- "Vân phu nhân là ai?" Trần Huyền Cơ cười nói:
- "Ngoại trừ thê tử của Vân Vũ Dương, còn có ai là Vân phu nhân nữa?" Thượng Quan Thiên Dã ngạc nhien vô cùng:
- "Bà ta cứu ngươi?" Trần Huyền Cơ nói:
- "Chà, huynh đừng hỏi nhiều. Chúng ta mau đến Vân gia thôi!" Thượng Quan Thiên Dã trợn mắt, hỏi:
- "Đến đó làm gì?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Ta đến đòi nữ nhi của ông ta còn huynh thì đòi kiếm phổ." Thượng Quan Thiên Dã lại nói:
- "Hắn chịu giao nữ nhi cho ngươi sao?" Trần Huyền Cơ nói:
- "Hắn áy náy trong lòng, lại hổ thẹn với thê tử, không thể không lấy lòng bà ta." Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Cái gì? Thì ra là Vân phu nhân đi cầu tình dùm ngươi. Được nha, têntiểu tử nhà ngươi cũng thật có bản lãnh, chưa gì đã liên kết với nhạcmẫu tương lai rồi!" Trần Huyền Cơ đỏ mặt:
- "Thượng Quan huynh lại cười đệ rồi!" Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Ai thèm cười ngươi. Mau đem sự tình kể hết cho ta nghe, không đượcgiấu diếm!" Trần Huyền Cơ đã biết tính Thượng Quan Thiên Dã, nếu khôngnói rõ thì đừng hòng rời khỏi nửa bước. Chỉ đành đem hết sự tình từ lúcVân phu nhân tới nói cho hắn nghe. Thượng Quan Thiên Dã ngơ ngẩn xuấtthần, trong lòng hỗn loạn, vừa mừng cho Trần Huyền Cơ vừa thương tâm cho Tiêu Vận Lan, hồi lâu sau mới nói:
- "Tốt rồi, thôi ngươi đến đó đi." Trần Huyền Cơ hỏi:
- "Còn huynh?" Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Ta bây giờ chẳng còn hứng thú gì với kiếm phổ đó, lại nói ta khôngmuốn nhận lãnh ân huệ của người khác. Ta không đi!" ba câu này như chémđinh chặt sắt. Trần Huyền Cơ không dám khuyên y thêm, ngây người nhìn y. Lòng hắn sớm đã đến bên cạnh Vân Tố Tố nhưng lại không nỡ lập tức likhai Thượng Quan Thiên Dã. Thượng Quan Thiên Dã cũng nhìn lại hắn, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói được câu nào. Trờiđã ngả về chiều, gió núi nổi lên. Thượng Quan Thiên Dã vừa mới khôi phục khí huyết, cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên nắm lấy tay Trần Huyền Cơ hỏi:
- "Ngươi lạnh không?" Trần Huyền Cơ đáp:
- "Không, huynh lạnh ư?" Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Ta cũng không biết tại sao. Hà, gió thổi còn để lại bông tuyết rơi.Chúng ta ở trong này còn thấy lạnh, bên ngoài rừng chắc là lạnh lắm. Vận Lan tỉ tỉ trơ trọi một mình bên ngoài, không biết ngươi có sợ nàng ấybị lạnh không?" Trần Huyền Cơ trong lòng đau xót, nói:
- "Thượng Quan huynh, đệ khẩn cầu huynh một chuyện!" Thượng Quan Thiên Dã gật đầu:
- "Nói đi!" Trần Huyền Cơ nói:
- "Huynh nghe đệ, hãy đi tìm Vận Lan tỉ tỉ đi!" Thượng Quan Thiên Dã imlặng không nói, lắc lắc đầu, qua một hồi lâu mới hạ giọng:
-"Huyền Cơ, ngươi không cần lo cho ta. Ta đã quyết ý kế thừa y bát củađại đạo Tất Lăng Phong, từ nay về sau ngươi làm hiệp sĩ của ngươi, talàm cường đạo của ta. Hai chúng ta không liên can đến nhau nữa. Ngươi đi đi!" Trần Huyền Cơ biết y thương tâm vô cùng, nghĩ:
- "Ngườikhác thất ý thì lánh thiện, hắn lại ẩn thân nơi cường đạo. Chiếu theotính khí y mà nói, không biết từ nay về sau còn gây ra chuyện gì nữa?Thất ý lánh thiện còn tốt, trốn nơi hắc đạo thế này chỉ e hắn sẽ đi vàođường rẽ mất!" hắn suy nghĩ rất nhanh, buột miệng đáp:
- "Huynh không đi tìm Vận Lan tỉ tỉ, ta cũng không đi tìm Tố Tố!" Chợt nghe một tiếng cười lạnh, có người nói:
- "Không cần phải tìm, ta đến rồi đây!" Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:
- "Vận Lan tỉ tỉ!" chỉ thấy Tiêu Vận Lan hai mắt sưng lên, nước mắt vẫncòn đọng trên mặt, lại ngửa mặt lên trời cười lớn, vẫy tay nói:
- "Thượng Quan Thiên Dã, ngươi đến đây! A, sao ngươi không đến? Nếu ngươi không đến, sẽ bỏ lỡ cơ hội thấy người ta thành thần tiên quyến thuộc!"Nếu là lúc bình thường, Thượng Quan Thiên Dã thấy nàng ta vẫy tay đã lập tức tuân theo. Nhưng mà lúc này, không chỉ Trần Huyền Cơ minh bạch,Thượng Quan Thiên Dã cũng nghe được trong lời nói của Tiêu Vận Lan hếtsức phẫn kích nên mới nói ra những lời này. Chắc nàng ta đã đến từ nãy,Trần Huyền Cơ nói gì nàng ta đều nghe rõ cả.
Trần Huyền Cơ đứng trơ như khúc gỗ. Thượng Quan Thiên Dã lòng đau như cắt, kêu lên:
- "Vận Lan tỉ tỉ, ngươi, ngươi..." không biết phải khuyên giải nàng tanhư thế nào. Tiêu Vận Lan lại cười như điên dại, so với khóc càng khiếnngười ta khó chịu vạn lần. Tiêu Vận Lan vẫn cười, đưa tay vẫy ThượngQuan Thiên Dã:
- "Đến đây, sao ngươi không đến? Cả ngươi cũng xem thường ta!" đột nhiên tiếng cười đã chuyển thành tiếng khóc, Tiêu VậnLan hai tay che mặt, quay người chạy đi.
Thượng Quan Thiên Dã rốt cuộc không nhịn được, kêu lên:
- "Vận Lan tỉ tỉ, đợi ta, ta đến đây!" lập tức phi thân đuổi theo, haingười một trước một sau xuyên qua khỏi rừng cây, chỉ còn lại một mìnhTrần Huyền Cơ đứng ngây ở đó.
Trần Huyền Cơ thở dài, đưa mắt nhìn theo bóng hai người, nghĩ:
- "Trái tim ta sớm đã dành trọn cho Tố Tố, Lan tỉ, ta cả đời này cũngkhông trông mong tỉ tha thứ cho ta!" Lấy đất làm hương, âm thầm khấn cáo trời đất, xin bảo vệ cho mối lương duyên của bọn họ, nhớ lại vẻ mặt của Tiêu Vận Lan trong lòng không khỏi lạnh buốt. Chỉ e hảo sự không thành, hai người bọn họ không thành đôi thì mình cả đời cũng không giải tỏađược gút mắc này.
Nhất thời tư tưởng rối ren, y cảm thấy trên đời chuyện tình cảm lằng nhằng khó giải quyết nhất. Ráng chiều đã mất,trong rừng tối đen lành lạnh. Trần Huyền Cơ mơ mơ hồ hồ, niềm vui sắpgặp lại Vân Tố Tố cũng giảm đi rất nhiều. Nếu không nhờ nghĩ đến Vân TốTố, không được hi vọng gặp lại ý trung nhân chi trì, Trần Huyền Cơ đã vô lực đi tiếp.
Trần Huyền Cơ ra khỏi rừng, nhằm hướng Vân gia bước tới, trong lòng không khỏi thắc mắc:
- Tố Tố hiện tại ra sao? Vẫn còn đi tìm mình hay đã về nhà rồi? Vân phunhân không biết đã nói những gì với trượng phu? Bà ta đã gặp nữ nhichưa?" Vân Vũ Dương lúc này đang ở một mình trong thư phòng, tựa cửanhìn hoa mai. Trải qua trận đại chiến tối hôm trước, trên cây chỉ cònthưa thớt vài đóa, trong sân chỗ nào cũng thấy thê lương. Góc tường làmột nấm mộ đắp đất vàng, trong cảnh thê lương còn thêm vài phần quỷ khí.
Trong sân tĩnh lặng như tờ, Vân Vũ Dương thở dài, gọi:
- "Tố Tố!" gió đêm xuyên qua cửa sổ, văng vẳng đưa lại tiếng ca của Vân Tố Tố. Tố Tố đi tìm Trần Huyền Cơ còn chưa về.
Trong đầu Vân Vũ Dương lại hiện lên một cảnh. Y đem nửa viên tiểu hoàn đanhòa với bình Quỳnh hoa hồi dương tửu, gắng gượng chống đỡ. Cuối cùng, ởtrong thạch động đem tội nghiệt ân hận cả đời của mình ra nói cho nữ nhi nghe, "đáng thương cho Tố Tố, có lẽ cho tới bây giờ cũng không tưởngđược phụ thân là người vô tình vô nghĩa xấu xa như thế?" Vân Tố Tố kinhhãi, run rẩy, không những thương tâm, vẻ mặt cũng sợ hãi như chứng kiếntận mắt "ôi, ta thực không nên nói chuyện đáng sợ như vậy cho nó nghe,trái tim thuần khiết của nó vĩnh viễn bị bóng đen che mờ. Nếu ta khôngsám hối với nó, lỡ ta chết đi mà không vơi bớt được nỗi thống khổ tronglòng thì chết cũng không nhắm mắt." "Tố Tố chảy nước mắt, nghe ta kể lại tội nghiệt đáng sợ đó. Ta im lặng lắng nghe nhưng nó không nói gì. Hà,con đang nghĩ gì vậy? sau khi ta nói xong, nó chỉ nghẹn ngào nói:
- "Gia gia, người đã mệt rồi, trong thạch động này tối đen rất sợ, con đỡ cha về nhà nghỉ ngơi một lát!" Tố Tố, sao con không trách ta, conthương yêu ta như vậy, con có biết trong lòng ta rất khó chịu không?"Sau khi đưa phụ thân về nhà, Tố Tố chờ phụ thân ngủ liền một mình rangoài. Vân Vũ Dương nhớ lại, trong lòng khẽ cười:
- "Con gái à,con tưởng ta không biết con đi tìm ai ư? Chẳng qua ta giả vờ ngủ để chocon đi thôi." Gió thổi tới, Vân Vũ Dương đột nhiên lạnh người, nghĩtiếp:
- "Tố Tố không biết có về hay không? Ta không xứng làm phụthân nó, nó xem thường ta, ta cũng đành cam chịu. Nhưng nếu nó không về, ta sống một mình còn ý nghĩa gì nữa?" Vân Vũ Dương lúc này giống nhưngười bệnh nặng, toàn thân không có một chút sức lực. Sân viện vắng lặng ghê người, hốt nhiên có bước chân vọng tới, Vân Vũ Dương ngẩng đầunhìn, run giọng:
- "Bảo Châu, là nàng! Nàng đã về rồi!" Vân phunhân gạt đám hoa mai, trầm mặc nhìn nấm mộ nửa khắc rồi chậm rãi tiếnvào thư phòng. Trong thư phòng Vân Vũ Dương đã thắp một ngọn đèn sa,dưới ánh đèn chỉ thấy sắc mặt Vân phu nhân trắng bệch đến lạnh người.
Vân phu nhân tránh ánh mắt của trượng phu, tựa như đang đối diện với một người xa lạ, nhạt nhẽo hỏi:
- "Tố Tố đâu?" Vân Vũ Dương đáp:
- "Đã ra ngoài rồi, còn chưa thấy về. Bảo Châu, ta biết nàng rất buồnbực, lẽ ra tối qua ta không nên giết chết Thiên Đạc. Ta cả đời đã làmsai rất nhiều chuyện, ta không mong nàng tha thứ cho ta." Vân phu nhânnói:
- "Chuyện đó giờ nói đã muộn rồi. Vũ Dương, ta bình sinhchưa hề cầu xin ngươi chuyện gì, hôm nay ta là lần đầu tiên cũng là lầncuối cùng cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đáp ứng ta một chuyện." Vân VũDương biến sắc, run giọng:
- "Ta biết nàng cầu xin chuyện gì? Nàng muốn đưa Tố Tố đi theo?" Vân phu nhân lắc đầu:
- "Ta vốn muốn đưa Tố Tố đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tố Tố dù nguyện ýtheo ta, ta cũng không thể làm cho nó sung sướng." Vân Vũ Dương nói:
- "Nếu vậy nàng muốn để Tố Tố ở lại. Bảo Châu, nàng cũng ở lại đi!" Vân phu nhân vẫn tiếp tục nói:
- "Ta đã nghĩ rồi, nếu Tố Tố theo ngươi, ngươi cũng không làm nó hạnh phúc được." Vân Vũ Dương ảm đạm nói:
- "Ta biết!" Vân phu nhân nói:
- "Ta biết ngươi thương yêu Tố Tố không kém gì ta, hai người chúng ta vìsao không thể nghĩ thay cho nó, làm cho nó được hạnh phúc?" Vân Vũ Dương im lặng không nói, Vân phu nhân lại tiếp:
- "Ngươi không bỏ được nó, chẳng lẽ ta bỏ được nó ư? Ta đã nghĩ rất nhiều rồi, nó chỉ có rờixa chúng ta là tốt nhất!" Vân Vũ Dương hừ một tiếng, buồn bã:
- "Ta hiểu ý của nàng rồi!" Vân phu nhân gật đầu:
- "Ngươi hiểu được thì tốt, trên thế giới này chỉ có một người có thể đem lại hạnh phúc cho Tố Tố!" Vân Vũ Dương kêu lên:
- "Trần Huyền Cơ!". Vân phu nhân đáp:
- "Đúng thế, chính là gã thanh niên muốn giết ngươi!" Vân Vũ Dương lại im lặng không nói, Vân phu nhân không thèm lí tới, nói tiếp:
- "Tađã quan sát con người hắn, hắn đối với bằng hữu xả thân không từ, đốivới người yêu mến nhất định không phụ lòng. Đem Tố Tố giao cho hắn, tathật sự rất yên tâm!" Vân Vũ Dương thở dài:
- "Hắn được một bọnbằng hữu đồng liêu của ta ngày trước dạy dỗ, chính là để hắn giết ta.Mối oán cừu này không sao hóa giải." Vân phu nhân trầm giọng:
-"Hai mươi năm trước, ngươi khẩn cầu ta giúp ngươi trộm kiếm phổ của giagia, ta đáp ứng ngươi, khi đó ngươi đã nói thế nào?" Vân Vũ Dương đáp:
- "Ta nói ta nguyện đáp ứng một ngàn một vạn yêu cầu của nàng. Nàng muốngì, ta đều làm hết. Hai mươi năm qua, ta đã đối xử không phải với nàng." Vân phu nhân nói:
- "Hai mươi năm qua, ta không đòi ngươi, cũngkhông cầu xin ngươi chuyện gì, bởi vì ta biết trong lòng ngươi không hềcó ta!" Vân Vũ Dương trong lòng đau xót, định lên tiếng, chỉ nghe thê tử vẫn tiếp tục nói:
- "Mấy cái chuyện đó cũng không cần nhắc lạilàm gì. Hiện tại ta chỉ cầu xin ngươi một chuyện, để cho Tố Tố theoHuyền Cơ cao chạy xa bay, tốt nhất là từ nay về sau không bao giờ trôngthấy chúng ta nữa." Vân Vũ Dương gật đầu:
- "Phải, để cho nó khỏi nhớ đến đã từng có một phụ thân khiến nó thương tâm như vậy. Bảo Châu,ta đáp ứng nàng. Kì thật, ta cũng có ý định để nó đi cùng Trần HuyềnCơ!" Vân phu nhân nghe xong liền xoay người bỏ đi. Vân Vũ Dương gọi:
- "Bảo Châu, nàng khoan hãy đi, Tố Tố sắp về rồi!" Vân phu nhân đáp:
- "Ta chỉ có một tâm nguyện đã hoàn thành này, sớm muộn gì cũng phải chia tay, hà tất phải gặp để nó lại đau lòng!" Vân Vũ Dương hỏi:
- "Nàng đi đâu?" Vân phu nhân đáp:
- "Ngươi giết người, ta thay ngươi trả nợ!" Vân Vũ Dương lẩm bẩm:
- "Thiên Đạc, Thiên Đạc, cuối cùng vẫn là ngươi thắng!" Vân phu nhân nghe y nói, liền quay đầu lại:
- "Ta xem Thiên Đạc là bằng hữu tốt nhất, tuyệt không có nửa điểm tưtình. Ngươi có biết trong nhà y còn cô nhi quả phụ không? Ta còn phảiđem bức họa này đi, để cho hắn chết được nhắm mắt. Nếu không phải vì TốTố, đêm nay ta cũng không quay về đâu!" Vân Vũ Dương hữu khí vô lực, tựa cửa nói:
- "Hay lắm, Bảo Châu, nàng đi đi!" Sân viện trở lại yên tĩnh, Vân Vũ Dương cao giọng ngâm:
- "Sinh tử u minh hai cõi mờ mịt, sống tạm trên trần gian càng thươngtâm, mai tàn trăng lạnh đối diện nhà, lệ rơi theo gió đau đứt ruột."Tiếng ngâm chưa dứt, đột nhiên có tiếng người cười ảo não:
- "Vũ Dương huynh thật là có thi hứng a!"