Thẩm Uyển không để ý đến mọi người, yên tĩnh ngồi đấy giống như không khí không tồn tại
Trâm trên tóc không biết thế nào buông lỏng, rơi xuống tóc đen tản ra, rủ xuống, gió nhẹ nhẹ thổi, thổi lên hai bên tóc mai bạc trắng kai, kiều diễm như Tu La yêu nghiệt, chỉ là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trắng bệch, trống rỗng không gợn sóng, cả người sức sống đều bị lấy hết, rất yên tĩnh núp trong góc tường, hai tay vây quanh chân, thân thể có chút run run.
Nghe được tiếng trâm cài rơi xuống đất, đôi mắt khẽ có tia tiêu cự, lẳng lặng nhìn ngọc trâm....
“Uyển nhi, nương tử đại nhân, ta có lễ vật cho ngươi a” Tấn Dương hưng phấn chạy đến trước mặt Thẩm Uyển nói
“Là cái gì a?” Thẩm Uyển buồn cười nhìn bộ dạng giống hài tử của Tấn Dương
“Đây, đây, đây....” Tấn Dương xuất trong người ra ngọc trâm
“Nha, đây không phải là hôm nay đi phường ngọc nhìn thấy sao?”
“Đáp đúng, ta thấy ngươi xem qua nó vài lần, luyến tiếc không bỏ xuống cho nên mua cho ngươi, như thế nào, tướng công nhà ngươi lợi hại không?”
“Nhưng là...nó chẳng phải đã bị người khác mua rồi sao? Ngươi không phải là lại dùng thân phận con nhà giàu đi đoạt lại đấy chứ? Như vậy không tốt, ta không cần, mau trả lại”
“Không có a, ta là đi van cầu người kia nửa ngày nàng mới bán lại cho ta” Tấn Dương bĩu môi nói
“Quần áo lụa là...” Một thế tử thân phận cao quý như thế lại đi cầu xin người khác, điều này làm cho Thẩm Uyển có nhiều cảm động “Ngươi thật tốt”
“Hắc hắc...Ngươi là nương tử của ta, ta dĩ nhiên đối tốt với ngươi”
Nhìn xem ngọc trâm trên mặt đất, nhớ tới lúc Tấn Dương tặng nàng, có chút ý thức nhặt ngọc trâm lên nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Cánh môi lẩm bẩm nói
“Quần áo lụa là, ngươi nói sẽ đối tốt với ta”
“Quần áo lụa là, ta lạnh quá, nhớ ngươi ôm ta”
“Quần áo lụa là, ta thật khó chịu, khó chịu đến sắp hít thở không thông”
Nghiễn nho đáy lòng dâng lên sợ hãi, tiểu thư...sao lại ra nông nỗi như vậy. Nghiễn nhi bước ra đi vài bước đến gần Thẩm Uyển “Tiểu thư, đừng dọa Nghiễn nhi, tiểu thư...”
“Quần áo lụa là, đừng bỏ rơi ta, đừng bỏ ta....” Thanh âm rất nhẹ, lại làm cho người nghe sợ, rất tuyệt vọng, rát bi thương, giống như đau đến tận xương tủy, đau đến làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Thẩm Uyển như đứa trẻ bị vứt bỏ, yếu ớt, hai tròng mắt trống rỗng, si ngốc, cánh môi không ngừng run rẩy, cả người cũng run rẩy theo
Nàng không phải là tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, không phải là Thẩm gia đại tiểu thư thong dong tỉnh táo giải quyết mọi chuyện, không phải là băng thanh ngọc khiết, lịch sự nho nhã, Thẩm Uyển không muốn như vậy. Nàng bây giờ cái gì đều không phải. Chỉ lẩm bẩm làu bàu chờ đợi người yêu trở lại gọi nàng một tiếng nương tử cọp cái.
“Tiểu thư, tiểu thư....ngươi đừng như vậy, đừng như vậy...” Nghiễn nhi khóc lớn ôm lấy Thẩm Uyển
Thẩm Uyển chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt mỏi, mệt đến muốn ngủ thiếp đi, mí mắt nặng quá, rốt cục chống đỡ không nổi rũ xuống
“Tiểu thư!!!!!”
.
.
Hoa đào thôn -------
Người ở hoa đào thôn rất nhiệt tình, không qua mấy ngày Tấn Dương đã hòa nhập cùng với người trong thôn. Tấn Dương ở trong y quán của Vương đại tẩu
Ngày hôm đó, Tấn Dương cùng Vương đại tẩu lên núi hái thuốc.
“Tiểu Dương a, đi lên núi nhớ theo sát ta, chớ để bị lạc, còn có chớ đụng lung tung những thứ hoa cỏ kia, có thể có kịch độc” Vương đại tẩu vừa đi vừa hướng Tấn Dương nói
Tấn Dương cõng giỏ trúc nói “Ta đã biết, ngươi đã nói ba lần rồi đây”
“Ha ha, phải không? Ta không chú ý đây, đây không phải sợ ngươi bị thương sao” Vương đại tẩu cười nói
“Ha ha, ta là đi giúp Vương đại tẩu, kết quả cảm giác lại cho ngươi thêm phiền toái” Tấn Dương vừa cười vừa nói, nàng thật lòng thích nơi này, người hoa đào thôn nhiệt tình đơn thuần, không có âm mưu, trộm cắp cùng loạn tặc, thật cho người khác cảm giác rất thoải mái
Ở chỗ này nàng mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, tháo xuống tất cả ngụy trang cùng mặt nạ, chỉ làm chính nàng
“Vương đại tẩu chúng ta mau lên núi đi, nếu không trời tối sẽ không về được” Tấn Dương thúc giục
“Hảo, nhớ rõ theo sát ta”
“Được”
Tấn Dương giúp đỡ Vương đại tẩu hái thuốc, bên cạnh đám lá thuốc có một gốc cỏ, dài hơn một bông hoa nhỏ, hoa rất đẹp, màu đỏ tươi, lá cây có điểm đen còn có răng cưa nhỏ, Tấn Dương thời điểm hái thuốc không cẩn thận bị răng cưa nhỏ kia quẹt làm cho bị thương, máu tươi tràn ra “Nha....”
“Làm sao vậy?” Vương đại tẩu nghe Tấn Dương kêu vội vàng đi tới
“Ta bị cây kia cắt trúng” Tấn Dương chỉ vào cây kia nói
Vương đại tẩu nhìn cây kia một chút liền yên tâm “Nguyên lai là cái này, hoàn hảo không có độc, nếu không liền nguy rồi, cẩn thận một chút”
“Nha....” Tấn Dương nghe Vương đại tẩu nói không có việc gì, dùng đầu lưỡi liếm chỗ tay bị thương. Sau đó cẩn thận hái thuốc.
Tấn Dương đi theo Vương đại tẩu một đường đến đỉnh núi, vẻ đẹp trên núi khiến cho Tấn Dương lưu luyến quên về “Đẹp quá a....” đứng trên đỉnh núi nhìn hoa đào thôn Tấn Dương thở dài
“Ha ha, thật đẹp đúng không?” Vương đại tẩu hái một gốc thảo dược, đứng sau lưng Tấn Dương nói
“Từ trên này nhìn xuống, hoa đào thôn quả thực là tiên cảnh nhân cảnh” Tấn Dương thật lòng nói, nếu như...nếu như...có thể đưa Thẩm Uyển đến nơi này, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ
Lập tức Tấn Dương cảm thấy tim căng thẳng, có chút đau đớn, không thoải mái lấy tay che ngực
Vương đại tẩu thấy Tấn Dương khác thường liền hỏi “làm sao vậy?”
“Ngực ta...có điểm đau” Tấn Dương nói
Vương đại tẩu buồn cười nhìn Tấn Dương “Ngươi vừa rồi có phải nghĩ đến người trong lòng có phải hay không?”
Tấn Dương kinh ngạc nhìn Vương đại tẩu “Vương đại tẩu, làm sao ngươi biết?”
“Ngươi không phải lúc hái thuốc bị một cây nhỏ cắt trúng sao, cây kia gọi là cỏ tương tư”
“Cỏ tương tư?”
“Tương tư cỏ mặc dù không có kịch độc nhưng làm cho người ta có chút đau lòng, giống như ý nghĩa, nếu như bị cỏ tương tư cắt trúng, tại trong mười hai canh giờ nếu nhớ đến người trong lòng sẽ xuất hiện cảm giác đau lòng”
“Cảm giác đau lòng?!” Tấn Dương che lấy trái tim
“Cỏ tương tư này không có thuốc giải, ngươi chỉ như vậy đau lòng trong mười hai canh giờ”
“Cỏ tương tư không có thuốc giải, đúng vậy tương tư chính là không thể giải được...” Tấn Dương lẩm bẩm tự nói, xem ra chính mình cũng không thể giải độc được, tim lập tức truyền đến đau đớn càng sâu
Thẩm phủ-----
Thẩm Uyển bị bệnh, mọi người trong Thẩm phủ từ trên xuống dưới đều sợ hãi, người làm lo lắng, suy tính có nên nói cho lão gia biết hay không, thỉnh lão gia trở lại.
Nghiễn nhi càng sợ hãi cả ngày lẫn đêm đều canh giữ bên cạnh Thẩm Uyển “Tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi, nếu lão gia chứng kiến tiểu thư như vậy nhất định sẽ ngất đi”
“Tiểu thư, đừng dọa Nghiễn nhi có được hay không?”
“Tiểu thư, ngươi nếu không tỉnh lại, cô gia trở lại ngươi làm sao biết đây”
“Tiểu thư, tiểu thư....”
Tùy ý Nghiễn nhi gọi thế nào, Thẩm Uyển vẫn bất tỉnh, có lẽ Thẩm Uyển chính là không muốn tỉnh lại
“Tiểu thư nhà ngươi như thế nào?” Tấn Diệu lo lắng hỏi, mấy ngày nay đều thỉnh đến tất cả đại phu trong thành Dương Châu nhưng Thẩm Uyển vẫn không tỉnh. Tâm run sợ, đại phu đều nói thân thể nàng không có gì đáng ngại, chỉ là nàng không muốn tỉnh lại, tâm bệnh cần dùng tâm dược, đại phu đều không làm được gì.
“Thẩm Uyển, ngươi tỉnh lại cho ta, mau tỉnh lại...” Tấn Diệu không chịu nổi nữa, loạng choạng nắm lấy thân thể Thẩm Uyến hét lớn
“Tấn thế tử, không nên như vậy, tiểu thư sẽ đau” Nghiễn nhi hoảng sợ nói
“Thẩm Uyển ngươi không muốn tỉnh dậy, cứ tiếp tục sống trong thế giới kia của ngươi có phải hay không, vậy gia gia ngươi làm sao bây giờ, Thẩm phủ làm sao bây giờ? Ngươi cái gì cũng không để ý sao? Cái gì cũng không cần sao?” Tấn Diệu hô lớn
Nhưng bất luận Tấn Diệu làm bất cứ chuyện gì Thẩm Uyển chính là không chịu tỉnh. Ngươi cứ như vậy sao? Vì Tấn Dương thương tâm đến như vậy, dĩ nhiên chọn ngủ say chứ không muốn tỉnh lại, không chịu đối mặt có phải hay không?
--------------
Editor: Cácvị cứ thong thả bình tĩnh a, còn vài chương nữa sẽ hết ngược thôi. Không định nói trước, tại thấy nhiều bạn bức xúc quá:)). Tác giả Phi Vũ cũng có nói là ban đầu định viết truyện theo hướng tình cảm ngọt ngào, nhưng càng viết chính là càng ngược nhưng tác giả Phi Vũ đã biết quay lại chính đạo nha ^o^ sẽ không ngược lâu, chỉ ngược vài chương cho dân chúng xúm nhau vô chửi cho vui thôi hắc hắc.