Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn



Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Leticia

Chuyện Dạ Khinh Noãn xông vào Kim điện bị Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm phong tỏa, không để lộ ra chút tiếng gió ra ngoài. Triều thần cũng không có người dám nói ra bên ngoài, dù sao chuyện này liên quan đến danh dự của tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương, không ai dám sờ lông mày Dạ Khinh Nhiễm.

Ngày kế tiếp, Dạ Thiên Dật chuẩn bị hạ lễ cho ba nước xuất phát từ kinh thành, phân biệt đưa đi Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên.

Phong ba ba nước đăng cơ liên minh đi qua, cả triều cao thấp đều bình tĩnh trở lại.

Nhưng văn võ bá quan cùng người tâm tư thông thấu đều hiểu rất rõ ràng, đây chỉ là bình thản tạm thời, tân đế ba nước vừa mới đăng cơ, cần ổn định triều cục, mà khắp nơi trên đất Thiên Thánh tai hoạ khốn khổ, đều không thích hợp hưng binh, nếu không chính là kết quả lưỡng bại câu thương, cho nên mới tạm thời đạt thành một loại ăn ý, Thiên Thánh lui một bước, để cho ba nước tự lập, đổi lấy bình thản tạm thời.

Tuy triều cục an định lại, nhưng Dạ Thiên Dật vẫn lén lút phân phó người dự trữ lương thảo, tất cả phú hộ Thiên Thánh có thể gọi được tên họ ra đều ghi chép trong danh sách, định ra hai loại phương án, một loại trước dùng phương thức tự nguyện nộp lên quốc khố, sau một vòng, lại dùng tiền của quốc khố thu mua với giá cao hơn thị trường một chút. Qua hai đợt như vậy, chỗ lương thực trưng thu giao nộp thu mua có leẽ đủ để ứng đối chiến tranh sang năm.

Về chuyện lương thảo, Dạ Thiên Dật cũng không cho Dung Cảnh nhúng tay, chính hắn giám sát, dùng quan viên hắn tin được cùng ẩn vệ phái đến các nơi châu huyện khắp thiên hạ. Những người này toàn bộ nghe một mình hắn sai khiến, từng khâu đều có ẩn vệ giám thị, tránh cho lương thảo bị dẫn ra ngoài.

Vì chuyện lương thảo, cho nên, Dạ Thiên Dật bắt đầu bận rộn.

Mà sau khi Dạ Khinh Nhiễm nghỉ ngơi hai ngày, liền bắt đầu chuẩn bị khoa cử mấy ngày sau, quan viên trong triều liên tiếp xói mòn, đã lâu chưa có dòng máu mới mẻ truyền vào, một khi trong triều xảy ra chuyện, một đám giám quan này bình thường vạch tội lão thần kia lại không có lời nào để nói, một chút công dụng cũng không có, nhân tài trong triều không đủ. Cho nên, sau chuyện lương thảo, tuyển bạt nhân tài vì rót dòng máu mới vào trong triều trở thành chuyện lửa sém lông mày, cũng quan trọng không thua lương thảo đối với triều đình Thiên Thánh, vì vậy Dạ Khinh Nhiễm cũng bắt đầu bận rộn.

Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm hai người một người quản lương thực, một người chủ khoa cử tuyển bạt nhân tài. Hai hạng này đều là đại kế sinh tồn mà hoàng triều Thiên Thánh dựa vào, tất nhiên không thể rơi vào tay người khác, ví dụ như Dung Cảnh. Vì vậy, hai người bận tối mày tối mặt, Dung Cảnh người này trước đó vài ngày bị làm cho bận rộn đền ngủ cũng ngủ không được ngược lại được nhàn rỗi.

Dung Cảnh vui với thanh nhàn như vậy, dứt khoát mỗi ngày sau khi lên triều cũng không đi điện Nghị Sự nữa, mà trực tiếp trở về Vinh vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt tự nhiên cũng vui vẻ thanh nhàn như vậy, mỗi ngày cùng Dung Cảnh làm ổ trong Tử Trúc Viện dưỡng thân thể, khi có hứng thú hai người một người đánh đàn một người thổi tiêu, Tử Trúc Viện Vinh vương phủ ngày ngày phiêu đãng ra tiếng cầm tiêu hợp tấu, ngẫu nhiên còn kèm theo ngâm khẽ hát nhẹ của Vân Thiển Nguyệt, thời gian dần qua, trong kinh không ít người tại lúc cầm tiêu trong Tử Trúc Viện Vinh vương phủ vừa vang lên đã hát theo. Thậm chí chạy tới tường ngoài viện Vinh vương phủ lắng nghe.

Trong lúc nhất thời bởi vì hai người đàn tiêu hòa âm, kinh thành Thiên Thánh thay đổi không khí khó chịu áp lực từ mấy tháng đến nay, trở nên nhẹ nhõm náo nhiệt lên. Đi trên đường cái, còn có thể nghe được tiếng ca từ trong tất cả các phủ bay ra. Thậm chí có người còn hát theo hai câu trên đường, mà tửu phường ca phường quán rượu quán trà trong kinh, càng tung bay nhạc khí cùng tiếng ca.

Qua mấy ngày như vậy, Dạ Thiên Dật không nói gì, Dạ Khinh Nhiễm không nhìn quen, xâm nhập Tử Trúc Viện.

Lúc đó, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vừa khảy xong một khúc đàn, đang đắp chăn mỏng nằm nằm trên ghế nằm dưới song cửa sổ phơi nắng, hai người ôm nhau cùng một chỗ, một người trong tay cầm một quyển sách, thấy Dạ Khinh Nhiễm xông tới, Dung Cảnh nhíu mày, Vân Thiển Nguyệt lười biếng liếc nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Thì thấy Dạ Khinh Nhiễm chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã gầy rất nhiều, lúc trước hắn vốn quá bận rộn chuẩn bị cho chuyện khoa cử, đã vô cùng mệt nhọc, hơn nữa Đức Thân lão Vương gia đột nhiên chết bệnh, tuy hắn cũng giống Vân Thiển Nguyệt thường ngày mặt ngoài chống đối gia gia của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn kính trọng gia gia của hắn, giờ Đức Thân lão Vương gia đột nhiên chết vội, trong lòng hắn đau xót còn gấp mấy lần người làm con là Đức Thân vương, trông mộ ba ngày vì ông, trở về bị bệnh hôn mê, nghỉ ngơi không đến hai ngày liền kéo bệnh tiếp tục chuẩn bị chuyện khoa cử lửa sém lông mày, cho nên, khách quan mà nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt điều dưỡng mấy ngày khí sắc vô cùng tốt, dưới sự đối lập, hắn cơ hồ không thành hình người.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng trong lòng, Dạ thị chỉ ra hai người đại tài có thể dùng, một người là Dạ Thiên Dật, một người là Dạ Khinh Nhiễm. Hôm nay giang sơn Dạ thị hoàn toàn dựa vào hai người này gánh vác, không biết bọn hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?

“Nhược mỹ nhân, tiểu nha đầu, ta đều sắp mệt chết đi được, các ngươi ngược lại là biết trộm thanh nhàn!” Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt nhìn hai người, “Tiên hoàng đại tang chưa tròn trăm ngày, gia gia mới chết chưa đủ mười ngày, các ngươi có hứng cầm tiêu tà âm. Đây là cố ý khiến trong lòng ta khó chịu sao?”

“Người chết như đèn tắt, người chết thì đã chết, không có biện pháp khiến hắn sống lại, mà người sống thống khổ vì người chết là vô cùng không khôn ngoan, khi ngươi còn sống kính trọng dượng Hoàng Thượng, tôn kính kính yêu Đức Thân lão Vương gia, nên ngươi vô cùng tận trung, nên ngươi vẫn luôn tận hiếu, vậy là đủ rồi.” Vân Thiển Nguyệt giật giật thân thể, khoát khoát tay, “Cầm tiêu là chuyện tao nhã, dân chúng bị những chuyện liên tiếp mấy ngày nay khiến cho áp lực, mỗi người sợ hãi, cần phải thư giãn một chút như vậy, chúng ta cũng là vì phân ưu cho Nhiếp chính vương nha, không coi là sai lầm lớn gì, ngươi xông tới như vậy, chẳng lẽ muốn bắt hai người chúng ta vào đại lao Hình bộ hay sao?”

“Chỉ sợ không bắt được, dân chúng trong kinh tính bằng đơn vị hàng nghìn, dân chúng thiên hạ dùng mấy trăm vạn mà tính.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đặt mông ngồi lên chiếc ghế cách đó không xa, nhìn Dung Cảnh nói: “Có một số người bận rộn ngủ không quá hai canh giờ, có người ngày ngày nhàn nhã ngắm hoa, thích ý đến mức này, nhược mỹ nhân, ngươi không biết xấu hổ!”

Dung Cảnh nhướn mày, chậm rì rì mà nói: “Hôm nay đại sự trong triều ngoại trừ chuyện lương thảo chính là chuyện khoa cử, người tài giỏi như Nhiếp Chính vương cùng Nhiễm Tiểu vương gia đúng là luôn có nhiều việc phải làm, ta tất nhiên vui với thanh nhàn.”

“Ngươi người làm Thừa tướng này không khỏi quá thanh nhàn rồi.” Dạ Khinh Nhiễm liếc xéo Dung Cảnh.

“Đây cũng là chuyện không có cách nào, hai đại sự này Nhiếp Chính vương lo lắng giao cho ta làm, trong lòng Nhiễm Tiểu vương gia rất rõ ràng, cần gì phải chạy tới nơi này tố khổ?” Giọng nói của Dung Cảnh lười biếng, “Nếu Nhiễm Tiểu vương gia không bắt chúng ta vào đại lao, thì tranh thủ thời gian đi mau lên! Nếu không Nhiếp Chính vương sẽ nói ngươi lười biếng rồi.”

Trong lòng Dạ Khinh Nhiễm tất nhiên hiểu hai đại sự này không thể giao cho hắn, bị chặn không nói gì, hừ một tiếng, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, thân thể muội tốt hơn chưa?”

“Ừ, khá tốt.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Muội đi phủ Đức Thân vương một chuyến đi! Khuyên nhủ muội muội ta, nàng ngày ngày khóc trong phòng, ta sợ mắt của nàng khóc đến mù.” Dạ Khinh Nhiễm nhắc tới Dạ Khinh Noãn có chút phiền muộn không thôi, “Hôm nay ai nói lời gì nàng cũng nghe không lọt, một lòng nhận thức chuẩn Nam Lăng Duệ rồi, không đi Nam Lương không được. Nyiiuh biết khuyên nhủ người khác nhất, có lẽ có thể khuyên được nàng.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên “Xùy~~” một tiếng nở nụ cười, nhướn mày, “Trong mắt huynh ta trở thành người biết khuyên nhủ người khác nhất rồi hả? Sao chính ta không biết?”

“Ưu điểm của muội nhiều lắm, chính mình không biết cũng không có gì kỳ quái.” Dạ Khinh Nhiễm đứng dậy, “Muội muội ta thích muội, lời muộii nói nàng đều nghe. Ví dụ như lời ngày ấy các muội nói sau khi tiễn đưa Tứ hoàng tử phi nhập Hoàng lăng, hôm nay ta không nói được nàng, nàng liền dùng lời của muội phản lại ta.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới ngày ấy nàng nói chuyện cùng Dạ Khinh Noãn một phen, không nghĩ tới hôm nay chọc phiền toái.

“Ngày ấy nói gì, muội nhớ rõ không? Tiểu nha đầu, ta đối tốt với muội muội không thể quên, đừng nói cho ta muội không giúp đỡ đáy!” Dạ Khinh Nhiễm vứt lại một câu, quay người đi ra ngoài, đi hai bước lại quay đầu lại nói với Dung Cảnh: “Đừng tưởng rằng ngươi thật sự không có chuyện gì, đến lúc khoa cử ngươi phải ở đó đấy.”

Dung Cảnh nhìn hắn, không nói chuyện.

Dạ Khinh Nhiễm ra Tử Trúc Viện.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng gầy của Dạ Khinh Nhiễm không thấy, quay đầu hỏi thăm Dung Cảnh, “Chàng nói ta có nên đi phủ Đức Thân vương một chuyến hay không?” Dứt lời, nàng thấy Dung Cảnh không nói, lại nói: “Ngày ấy ta nhìn thấy một thanh kiếm gỗ trong đôi kiếm gỗ ta đưa cho ca ca ở trong tay Dạ Khinh Noãn, mà nàng thích ca ca năm năm, nói không muốn buông tay, vì ca ca trở về kinh thành, ta liền mềm lòng, nghĩ đến nếu ca ca thích nàng, không chừng cũng là một hồi nhân duyên. Chàng cũng biết, ta vốn không để ý mấy nhân tố bên ngoài kia, cái gì hận nước, cái gì thù nhà, hoặc là ai cùng ai cách trở khe rãnh không thể vượt qua, trong lòng của ta đều không bù lại được hai người thích nhau. Cho nên, liền trấn an nàng. Hôm nay thấy được Lạc Dao khác biệt như vậy, cùng sự kiên quyết của nàng, hơn nữa cũng không biết ca ca thích ai, ta cũng không có chủ kiến. Không biết có nên đi xem hay không.”

“Nàng đây không phải là trấn an, mà là cổ vũ?” Dung Cảnh lườm nàng.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, có chút hối hận, “Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của ca ca, nhưng không nghĩ tới chuyện lại tìm tới ta. Mềm lòng thật sự là không được nhất.”

“Dạ Khinh Noãn cũng họ Dạ, trong thân thể chảy máu của Dạ thị, nhìn như thiên chân vô tà, kỳ thật mình muốn cái gì rõ ràng nhất. Mặc dù nàng không mềm lòng cổ vũ, nàng ta đã quyết định trở về từ Noãn Thành, thì sẽ không dễ dàng buông tay.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Thất công chúa cũng họ Dạ, nàng thích Dung Phong mười năm, không phải cũng buông tay rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Thất công chúa khác, nàng ấy chứng kiến một hồi huyết án diệt môn của Văn Bá Hầu phủ kia, biết rõ có liên quan đến mê hương trên người nàng ấy, càng biết rõ người hạ mê hương cho mình là mẫu phi của nàng ấy, nếu nàng ấy không phải giả vờ ngu dại, sợ là Minh Phi ngay cả con gái ruột cũng có thể buông tha, nhưng dù sao nàng ấy cũng là con gái của Minh Phi, dù sao cũng là người hại chết cả nhà Văn Bá Hầu phủ, Dung Phong không muốn dây dưa với nàng ấy, đã là tốt nhất, nàng ấy biết rõ chính mình không thể cầu thêm nữa, cho nên, mới buông tay, chọn Vân Ly.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Triệt để buông tay Dung Phong, phát hiện Vân Ly tốt, hôm nay liền toàn tâm toàn ý với hắn. Chuyện này không giống chuyện của Dạ Khinh Noãn, tuy nàng ta rời khỏi kinh thành nhiều năm, ở Noãn Thành, nhưng dù sao cũng là tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương, Đức Thân vương và Vương phi yêu con gái, ở Noãn Thành áo cơm không lo, chưa từng chính thức chịu khổ, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Nói như vậy mặc dù ta đi phủ Đức Thân vương một chuyến, cũng vô dụng rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.

“Vậy coi như xong, vẫn không đi rồi! Dù sao ta cũng không muốn đi.” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa áp vào trong ngực Dung Cảnh, “Trước kia ta không phát hiện Lạc Dao tốt, hôm nay phát hiện, liền cũng như cha mẹ, muốn người ca ca lấy là nàng. Vạn nhất nếu Dạ Khinh Noãn đi Nam Lương, mà người ca ca chính thức thích là nàng ấy, như vậy so với Lạc Dao, hai người thật đúng là phiền toái nhiều lắm rồi. Huống hồ, tuy Dạ Khinh Noãn thiên chân, nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy thiên chân này là che một tầng vải mỏng đấy, vạn nhất bất lợi với ca ca, ta há lại không hối hận? Nhắc tới cũng buồn cười, trước kia ta vẫn luôn tự phụ cảm thấy không ai là ta nhìn không thấu, bởi vì tâm lý học ta đạt điểm tuyệt đối. Thế nhưng hôm nay một Dạ Khinh Nhiễm đã khiến ta nhìn không thấu, cô muội muội này của hắn vậy mà cũng khiến ta nhìn không thấu. Chẳng lẽ mọi người trong phủ Đức Thân vương đều khiến người khác nhìn không thấu hay sao? Thật sự như vậy sao?”

Dung Cảnh chớp chớp mắt, nở nụ cười nhẹ, “Có thể đi phủ Đức Thân vương một chuyến.”

“Sao?” Vân Thiển Nguyệt ngửa mặt nhìn hắn.

“Ta đi cùng nàng!” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Theo như lời Dạ Khinh Nhiễm, đi khuyên bảo Dạ Khinh Noãn buông tha cho chuyện đi Nam Lương?”

Dung Cảnh cười lắc đầu, “Có đôi khi cách khăn che mặt, mới dễ dàng vạch ra cái khăn che mặt ấy nhất. Nàng không phải cảm thấy thiên chân của nàng ta là che một tầng vải mỏng sao? Vậy thì đi vạch trần thử xem.”

“Cảm giác mà thôi! Ngày ấy ta cũng từng thí nghiệm, thật sự không tìm ra dấu vết ngụy trang.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đó chính là bẩm sinh đấy! Khăn che mặt bẩm sinh mới càng phải đi vạch trần.” Dung Cảnh đứng lên, thò tay kéo nàng.

Vân Thiển Nguyệt cũng đứng lên, cảm thấy hắn nói rất có lý, vì vậy hai người ra Tử Trúc Viện.

Cửa Vinh vương phủ, Huyền Ca đã chuẩn bị tốt xe ngựa, hai người lên xe ngựa, xe ngựa bước đi về hướng phủ Đức Thân vương.

Trên xe, Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới Minh Phi vừa mới nói tới, hỏi: “Tra được tung tích Minh Phi chưa?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Chưa!”

“Ai đã giấu nàng ta đi, vậy mà khiến chàng ngay cả thân phận của nàng ta cũng không tra được?” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc.

Dung Cảnh đưa tay ra búng trán nàng một cái, bất đắc dĩ mà thở dài: “Vân Thiển Nguyệt, ta bị người khác tôn sùng là chuyện tốt, nhưng nàng tôn sùng ta thì không thể là chuyện tốt rồi, khi nào trong lòng nàng, ta đã trở thành người không gì không làm được rồi?”

Vân Thiển Nguyệt thò tay xoa xoa trán, “Phốc” một tiếng nở nụ cười, “Đó cũng là cảm giác sai lầm của chàng cho ta. Chàng khống chế ta trong lòng bàn tay, kín không kẽ hở, chuyện gì của ta cũng không thể gạt được chàng, chàng nói chàng trong lòng ta làm sao không thể không gì không làm được?”

Dung Cảnh buồn cười nói: “Đó là bởi vì người kia là nàng, về chuyện của nàng, ta sợ không phòng được thì không bắt được nàng. Ai kêu nàng quá khiến người ta không bớt lo rồi! Nhưng đối với người khác, ta lại không có thủ đoạn thông thiên bản lĩnh lớn như vậy, có thể khống chế mọi chuyện cần thiết. Hiểu chưa?”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt lập tức ngọt như ủ mật, bởi vì nàng, tuy bị khống chế, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu chút nào là chuyện gì? Chính nàng nghiên cứu một chút, cảm thấy ước chừng bất kỳ nữ nhân nào được yêu như vậy đều sẽ cảm thấy hạnh phúc a! Gật gật đầu, cười nói: “Đã hiểu!”

Dung Cảnh nhìn nàng cười một cái, thấy mặt mày nàng cong cong, ánh mắt hắn cũng ấm theo, thoải mái như nước mùa xuân.

Xe ngựa đi vào cửa phủ Đức Thân vương thì dừng lại, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe.

Đại quản gia phủ Đức Thân vương đã chờ ở đó, thấy hai người tới vội vàng nghênh đón, cung kính nói: “Vừa rồi Tiểu vương gia truyền lời về, nói Thiển Nguyệt tiểu thư đến vương phủ thăm tiểu quận chúa, lão nô cố ý chờ ở chỗ này, không nghĩ Cảnh thế tử cũng tới.”

“Ta trái phải không có chuyện gì, liền cũng sang đây xem tiểu quận chúa.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng.

“Tiểu quận chúa không ăn không uống đã mấy ngày rồi, Vương gia và Vương phi thay phiên khuyên nhủ cũng không có tác dụng. Tiểu quận chúa thích nhất Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư, hi vọng hai người các ngài có thể khuyên bảo tiểu quận chúa.” Đại quản gia thở dài, đi phía trước dẫn đường, “Cảnh thế tử, mời, Thiển Nguyệt tiểu thư, mời!”

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi theo sau lưng đại quản gia phủ Đức Thân vương đi vào trong phủ.

Xuyên qua Tiền viện, đi vào một sân nhỏ lịch sự tao nhã ở hậu viện, trên tấm bảng trước cửa viện viết ba chữ to “Yên Thủy Các”.

Đức Thân vương phi mang theo hai tỳ nữ đứng ở cửa ra vào, thấy hai người tới, liền bước lên phía trước, thấp giọng nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, vất vả các ngươi đi một chuyến, đứa nhỏ Khinh Noãn này, những năm này không dạy dỗ bên người chúng ta, bây giờ nổi tính tình lên, không nghĩ tới lại mãnh liệt như vậy, ta thật sự sợ nàng xảy ra chuyện gì. Hai người các ngươi đến rồi thì khuyên nhủ nàng, những ngày này nàng trở về, trong lời nói đều là ưa thích các ngươi ngươi, các ngươi khuyên bảo nàng có lẽ có tác dụng hơn chúng ta.”

Dung Cảnh mỉm cười, “Chúng ta vào xem! Hy vọng có thể có tác dụng.”

Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Đức Thân vương phi, tuy nàng sinh ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, nhưng cực ít tiếp xúc với những mệnh phụ phu nhân của các phủ trong triều, một là thanh danh của nàng vẫn luôn là quần là áo lượt không thay đổi, không được các phu nhân này thích, hai là bản thân nàng cũng không chen vào đám phu nhân tiểu tỷ trong kinh, cho nên những năm này cũng chưa từng nói mấy câu với Đức Thân vương phi, liền gật đầu nói: “Ta cũng rất thích Khinh Noãn, tận lực khuyên bảo, nếu khuyên nhủ không hợp ý nhau, kính xin Vương phi chớ trách chúng ta.”

Đức Thân vương phi tất nhiên là liên tục gật đầu, cảm tạ nói: “Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư có thể tới một chuyến ta đã vui mừng! Khuyên không ổn cũng không dám trách.”

Dung Cảnh cười cười, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hai người đi vào.

Yên Thủy Các bị mấy trăm ẩn vệ của phủ Đức Thân vương gác, cơ hồ một bước một người, phòng thủ kiên cố, thậm chí còn nghiêm mật vài phần so với đại lao Hình bộ. Bên trong yên tĩnh, tỳ nữ sai vặt hầu hạ đều cẩn thận làm việc từng li từng tí, không người nói chuyện.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi đến trong nội viện, buồng trong có một vị phu nhân ước chừng 34-35 tuổi ăn mặc như nữ tử đi ra, chào hai người, “Vãn Hương bái kiến Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, tiểu quận chúa đang ở trong phòng.”

Dung Cảnh cười gật gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá nữ tử này, nàng nhớ rõ hình như là nhũ mẫu của Dạ Khinh Noãn, sáu năm trước người này đi theo Dạ Khinh Noãn đi Vân Thành. Bảo dưỡng vô cùng tốt, làn da mượt mà như nước mùa xuân, tinh tế tỉ mỉ, nếu không nhìn khóe mắt nàng, còn không nhìn ra giống một nữ tử hơn ba mươi tuổi.

Vãn Hương thấy nàng dò xét nàng, cười cười với nàng, “Nô tỳ là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, chắc là Thiển Nguyệt tiểu thư không nhớ rõ! Lúc ta cùng tiểu quận chúa rời đi Thiển Nguyệt tiểu thư cũng không lớn bao nhiều, sáu năm thời gian, đã thành đại cô nương rồi.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Thời gian sáu năm đi qua, tuy ta đã trưởng thành, nhưng Vãn Hương di vẫn xinh đẹp như trước, khiến cho ta có chút nhận không ra rồi.”

“Người đẹp hết thời mà thôi, Thiển Nguyệt tiểu thư cũng đừng khoa trương nô tỳ!” Vãn Hương che miệng cười cười, trong chốc lát, thở dài, “Ngày ấy tiểu quận chúa trở về đã nói cùng nô tỳ Thiển Nguyệt tiểu thư cổ vũ nàng tranh thủ, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, buổi tối nằm mơ đều cười tỉnh, cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy tiểu quận chúa vui vẻ như vậy. Thế nhưng không qua hai ngày tin tức Nam Lương đế cự hôn truyền đến, ta liền biết có chuyện xấu, tiểu quận chúa vô cùng thiên chân, lại thích Nam Lương đế năm năm, bây giờ Nam Lương đế cự hôn, nàng tất nhiên không chịu nổi. Sau khi nhốt chính mình trong phòng khóc hai ngày, nghe nói Nhiếp Chính vương muốn đưa hạ lễ đi Nam Lương, liền chạy tới Kim Điện muốn đem chính mình với tư cách lễ vật đưa đi Nam Lương, cơ hồ đã quên mình là thân phận quận chúa. Vương gia trách cứ nô tỳ không trông coi nàng tốt, lại nào biết đâu rằng tính tình tiểu quận chúa mà nổi lên, thì ngay cả ta, người bên cạnh từ nhỏ vẫn luôn nhìn nàng lớn lên cũng không nhìn đây này!”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, ngày ấy Dạ Khinh Noãn vui mừng nàng hoàn toàn nhìn ở trong mắt đấy.

“Tiểu quận chúa một lòng muốn đi Nam Lương, ai cũng không khuyên nổi. Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư có lẽ còn có tác dụng chút ít. Các ngươi vào đi thôi!” Vãn Hương không hề nói nhiều, dẫn hai người đi vào bên trong.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, lôi kéo Dung Cảnh cùng đi đi vào.

“Là Cảnh ca ca và Nguyệt tỷ tỷ tới rồi sao?” Giọng nói của Dạ Khinh Noãn truyền đến từ trong nhà, tiếng nói có chút khàn khàn, nghe âm thanh cũng ông ông, như là mũi không thông.

“Là chúng ta!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

“Nếu hai người tới khuyên muội thì trở về đi, nếu tới để ca ca thả ta ra, thì tiến vào.” Dạ Khinh Noãn vô lực nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói tiếng nào, tiếp tục đi vào bên trong.

“Hai người nhất định là tới khuyên muội, muội sẽ không nghe hai người khuyên đâu.” Dạ Khinh Noãn không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, giọng nói lại truyền tới lần nữa, “Vân tỷ tỷ, ngày ấy tỷ cũng nói, nói ta đã quyết định, không bỏ được hắn, thì thử xem, người cũng nên sống vì chính mình. Có ít người buông tha cho rất nhiều, đạt được tiền tài, quyền lợi, địa vị, thanh danh, nhưng những thứ kia kỳ thật đều là hư vô, tình cảm mới là thứ chân thành tha thiết nhất. Thành, ta nắm lấy hạnh phúc thật chặt, nếu không thành, như vậy thì quên hắn đi. Tỷ đã quên lời tỷ nói với ta rồi sao? Hôm nay trái lại muốn khuyên ta buông tay sao?”

“Ta không nghĩ tới trí nhớ muội tốt như vậy, nhớ rõ lời nói của ta như thế.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, lôi kéo Dung Cảnh tiến vào phòng khách gian ngoài, cũng không đi vào bên trong, ở đây dù sao cũng là khuê phòng của Dạ Khinh Noãn, nàng tất nhiên sẽ không dắt Dung Cảnh đi vào, liền tìm một cái ghế, lôi kéo hắn ngồi xuống.

Vãn Hương nhanh chóng rót chén trà cho hai người.

Dạ Khinh Noãn không lên tiếng một lát, hít mũi nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ thích Cảnh ca ca, tự mình tranh thủ, tuy hiện tại chưa gả cho Cảnh ca ca, nhưng rất hạnh phúc đúng không? Mấy ngày nay muội nghe tiếng ca bay ra từ Tử Trúc Viện, cũng hiểu tỷ nói đúng. Ta thích Nam Lăng Duệ, vẫn luôn không quên được hắn, vì cái gì không đi thử xem? Chuyện muội đi Kim Điện, là tranh thủ người yêu của mình, là đúng phải không?”

“Ngày ấy ta nói cùng muội một phen, là vì biết muội thích Nam Lăng Duệ, mà dưới tình huống Nam Lăng Duệ cũng không tỏ thái độ, tranh thủ cho muội, cũng không phải làm cho muội để tâm vào chuyện vụn vặt. Ta thích Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng yêu thích ta, ta mới tranh thủ, tranh thủ rồi, cho nên hạnh phúc. Mà muội thích Nam Lăng Duệ khác với ta, hắn cự hôn, chắc là không phải thích ngươi, một bên tình nguyện thích mệt mỏi lắm.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Ngày ấy ta nói cho muội biết, thành, phải nắm lấy hạnh phúc thật chặt, nếu không thành, như vậy thì quên hắn đi. Hôm nay không thành, cũng chính là lúc muội quên hắn đi, nếu cưỡng cầu, thì là sai rồi. Cảm tình cho tới bây giờ là không được cưỡng cầu đấy. Hôm nay ta không phải tới khuyên muội, mà là muốn nói cùng muội một chút. Miễn cho ca ca muội tưởng rằng ta giật giây muội, rồi oán hận ta.”

Dạ Khinh Noãn bỗng vọt từ trong nhà ra, đẩy màn che, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, mấy ngày không gặp, đã giày vò đến không thành hình người, con mắt sưng đỏ không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, thân thể hình như cần vịn khung cửa mới có thể chống đỡ, ánh mắt long lanh như nước hôm nay đã đầy tơ máu, cắn môi nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, là như vậy phải không? Thế nhưng muội chưa gặp Nam Lăng Duệ, muội không cam lòng. Vạn nhất hắn gặp muội, yêu thích muội thì sao! Vạn nhất hắn chỉ là bởi vì thân phận tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương của muội mà không cần muội thì sao! Muội có thể vì hắn mà vứt bỏ thân phận, muội có thể vụng trộm đi Nam Lương, nhưng muội không muốn bị thân phận trói buộc, cho nên cam nguyện chạy tới Kim Điện, liều mạng, vứt bỏ thân phận, đem mình là lễ vật đưa đi Nam Lương. Như vậy muội cũng chỉ là một món lễ vật, mà không phải tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương rồi. Muội được ăn cả ngã về không, nói như vậy, nếu hắn thích thì chúng ta có thể ở cùng một chỗ sao?”

Vân Thiển Nguyệt ngơ ngác một chút, tỉnh táo nói: “Vạn nhất sau khi muội được ăn cả ngã về không hắn vẫn không thích muội thì làm sao bây giờ? Hay là căn bản không thích muội thì sao? Đến lúc đó muội nên làm thế nào?”

“Ta đây trở về Noãn Thành, quên hắn.” Dạ Khinh Noãn cắn môi nói.

“Thế nhưng ngươi đã là lễ vật Thiên Thánh đưa cho Nam Lương rồi! Đến lúc đó có trở về Noãn Thành hay không không phải do muội rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Hắn sẽ không lòng dạ ác độc như thế với ta đâu.” Dạ Khinh Noãn thấp giọng nói.

“Vì sao muội khẳng định Nam Lăng Duệ sẽ không lòng dạ ác độc như thế với muội? Chỉ bằng trong tay muội có một thanh kiếm gỗ hắn tặng cho muội cùng các ngươi quen biết ba tháng ở Noãn Thành sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Vậy muội có biết trong tay Diệp Thiến cũng có một thanh kiếm gỗ hắn tặng hay không?”

Dạ Khinh Noãn biến sắc.

Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng, hiển nhiên nàng cũng không biết. Tiếp tục nói: “Ca ca muội nói đúng, Nam Lăng Duệ phong lưu khắp thiên hạ, đồ vật hắn tặng cho nữ nhân ước chừng vô số kể. Một thanh kiếm gỗ, thực không coi vào đâu.”

Nước mắt trong mắt Dạ Khinh Noãn lại bừng lên, gục đầu xuống, như cứng rắn tự chịu đựng nước mắt nói: “Vân tỷ tỷ, muội biết chuyện công chúa Lạc Dao luận kiếm một ngày cùng tỷ, trong lòng tỷ là kính nể nàng ta? Nàng ta thích Nam Lăng Duệ đúng hay không? Mà nàng ta giải trừ hôn ước với Cảnh ca ca, hôm nay trở thành bằng hữu giao hảo cùng tỷ, thân phận nàng ta là công chúa Đông Hải quốc, vô cùng tôn quý, so với muội mà nói, nàng ta mới chính là người thích hợp nhất với Nam Lăng Duệ phải không? Nếu Nam Lăng Duệ lấy nàng, như vậy càng không e ngại Thiên Thánh rồi.”

Vân Thiển Nguyệt híp mắt một chút, nhìn nàng nói: “Công chúa Lạc Dao và Nam Lăng Duệ như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, ta còn chưa đi tới tình trạng nghiện quản chuyện của người khác. Hôm nay nếu không phải ca ca muội đi Vinh vương phủ tìm ta, ta cũng sẽ không đến. Hôm nay Nam Lương tự lập, nếu nói đúng trọng tâm, muội hoàn toàn không thể thích hợp hơn Lạc Dao, chuyện này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu.”

“Ngay cả tỷ cũng nói như vậy, thế nhưng thích hợp không phải là thích!” Nước mắt Dạ Khinh Noãn chảy xuống.

“Thích hợp hoàn toàn không phải là thích, nhưng thích cũng không phải là yêu. Ta có thể nói cho muội biết, Nam Lăng Duệ là một người vĩnh viễn rõ ràng trong lòng mình muốn cái gì. Nếu hắn thật sự yêu một người, sẽ không để ý tới thế tục hay thân phận hay địa vị hay cái khe rãnh vạn trượng gì ngăn cách, nhưng nếu hắn không yêu một người, như vậy sẽ quyết đoán buông tha. Cũng giống như Diệp Thiến năm đó cùng Lam Y về sau. Hôm nay hắn đã cự hôn, đã không có tình ý đối với muội.” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nói khẽ: “Ta nói những điều này! Không phải tới khuyên muội, mà là muốn cho muội thấy rõ sự thật. Nữ tử trong kinh thành Thiên Thánh này, người ta thích không đến hai người, trước kia Triệu Khả Hạm chết rồi, Dạ Thanh Vu gả cho ca ca ta, tính cả hai người bọn họ, thì chỉ có muội mà thôi. Có một câu là dưa xanh hái không ngọt, muội còn chưa cập kê, trẻ tuổi như vậy, Nam Lăng Duệ cũng không phải nam tử tốt nhất trong thiên hạ, không nhất định không phải hắn thì không thể. Noãn Thành ánh nắng tươi sáng, bốn mùa như mùa xuân, mà ở kinh thành Thiên Thánh thời điểm trông thấy trời nắng đã ít lại càng thêm ít, không thích hợp với muội, muội vẫn là trở về Noãn Thành đi!”

Dạ Khinh Noãn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, nước mắt trong mắt mịt mờ, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh cũng đứng lên, thản nhiên nói: “Muội đem chính mình làm lễ vật đưa đi Nam Lương, có nghĩ tới phụ vương cùng ca ca của muội? Có nghĩ tới muội họ Dạ, trên người chảy huyết thống hoàng thất không? Có nghĩ tới danh dự của Thiên Thánh hoàng triều cùng phủ Đức Thân vương?”

Dạ Khinh Noãn nhìn về phía Dung Cảnh, thân thể khẽ chấn động.

“Ba nước tự lập, Nam Cương và Tây Duyên lấy Nam Lương cầm đầu, thoát ly Thiên Thánh, chuyện này vốn chính là khiêu khích đối với hoàng quyền Thiên Thánh, Nhiếp Chính vương cùng ca ca muội thân là Đại tướng quân nhường một bước vốn chẳng khác nào đánh rớt hàm răng nuốt máu xuống, nếu đưa đi thêm một vị tiểu quận chúa nữa, muội ngẫm lại, sẽ khiến dân chúng thiên hạ bất mãn với đại quốc Thiên Thánh thế nào? Dạ tiểu quận chúa, tuy muội còn thiếu một tuổi mới đến cập kê, nhưng cũng đã không phải tiểu hài tử rồi.” Dung Cảnh dứt lời, kéo tay Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài cửa, khi đi tới cửa, ấm giọng nói: “Dạ Khinh Noãn, Khinh Noãn, trong sinh mệnh thiếu ấm áp, ngươi hoàn toàn nên sống ở Noãn Thành.”

Dứt lời, hắn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi ra cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện nữa, hôm nay nàng đã nói đủ nhiều.

Dạ Khinh Noãn kinh ngạc nhìn hai người đã đi ra Yên Thủy Các, nước mắt che lại tầm mắt nàng, óng ánh sáng long lanh, tựa hồ như một tầng trân châu che trước mắt.

Vãn Hương tiễn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, trở về thấy nàng vẫn đứng dựa vào khung cửa, thấp giọng nói với nàng: “Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư đi rồi, tiểu quận chúa dùng bữa sao?”

Dạ Khinh Noãn thò tay lau nước mắt, nước mắt bị nàng lau lên tay áo, không lên tiếng, nhẹ gật đầu.

Vãn Hương lập tức đi xuống.

Khi Đức Thân vương phi tiến đến Yên Thủy Các, thấy Dạ Khinh Noãn ngồi trước bàn dùng bữa, lập tức vui mừng, nước mắt đảo quanh vành mắt, lại khuyên bảo Dạ Khinh Noãn một hồi, thấy nàng nãy giờ không nói gì, liền thở dài đi ra, tóm lại nàng ăn cơm là tốt rồi, nàng cũng nhẹ lòng, đối với Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh cảm kích vài phần.

Tin tức Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cùng đi phủ Đức Thân vương, cùng với sau khi hai người đi Dạ Khinh Noãn ăn cơm rất nhanh đã được truyền cho Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm từ bộ binh trở về Đức phủ thân vương, sau khi hỏi Vãn Hương nguyên văn hai người kia nói gì với Dạ Khinh Noãn , im lặng một lát, liếc nhìn Dạ Khinh Noãn vẫn không nói một lời, không nói gì, rút ẩn vệ ở Yên Thủy Các đi.

Dạ Khinh Noãn khôi phục tự do, không nói một câu về chuyện muốn đi Nam Lương làm lễ vật nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv