Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch



Vân Thiển Nguyệt nghe âm thanh cười khẽ vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai, nàng đưa tay đẩy rèm che, nhìn ra phía ngoài. Ngoài xe không một bóng người. Nàng nhíu mày, chậm rãi buông rèm, lẳng lặng ngồi im.

Tiểu thư, không phải ngài nghe được có người đang cười ư? Nô tỳ cũng nghe thấy”

Lăng Liên thấp giọng nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, không chút gút mắc, thản nhiên nói: “Không cần để ý, chúng ta về phủ thôi!”

“Dạ!” Lăng Liên nghi ngờ nhìn lướt qua mọi nơi, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi phủ Nhị hoàng tử.

Trên đường phố vẫn thanh tịnh như thường, người đi đường tốp năm tốp ba yên lặng đi qua, đường phố ngày hôm qua khôi phục chút ít sinh khí, hôm nay lại yên tĩnh như cũ. Mặc dù đưa tang Nhị hoàng tử không bì kịp việc Đại tang của tiên hoàng, nhưng cũng coi như là một đại sự.

Xe ngựa đi được một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Đi đại lao Hình bộ.”

Lăng Liên sửng sốt, “Tiểu thư? Ngài muốn đi đại lao Hình bộ?”

“Ừ, đi xem Tứ hoàng tử một chút!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nghe nói để trông chừng Tứ hoàng tử, đại lao Hình bộ kể từ ngày tiên hoàng đại nạn, bất luận kẻ nào không được Nhiếp Chính Vương cho phép cũng không thể thăm hỏi.” Lăng Liên thấp giọng nói.

“Chỉ đi xem một chút rồi sẽ trở lại ngay!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Lăng Liên gật đầu, xe ngựa đi về hướng đại lao Hình bộ.

Một đường không nói chuyện, đi tới đại lao Hình bộ, Lăng Liên dừng xe ngựa lại, dưới ánh trăng đưa tay đẩy rèm che mời Vân Thiển rời xe.

Vân Thiển Nguyệt nhờ Lăng Liên đẩy rèm che hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, chỉ thấy trọng binh đứng gác phía trước đại lao Hình bộ, ba tầng trong ba tầng ngoài, cùng ngày xưa không thể so sánh, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe đi tới cửa Hình bộ.

Một gã đầu lĩnh từ đại lao Hình bộ đi lên trước, cung kính hành lễ với Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Ta tới thăm Tứ hoàng tử!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ngài có lệnh bài hoặc khẩu dụ của Nhiếp Chính Vương?” Tên đầu lĩnh kia hỏi.

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Nhiếp Chính Vương có lệnh, bất luận kẻ nào mà không có phân phó của ngài ấy thì không được thăm hỏi Tứ hoàng tử, cũng bao gồm cả ngài nữa, thứ cho thuộc hạ không thể cho ngài đi vào.” Tên đầu lĩnh kia lập tức nói.

“Thế nên ta không thể đi vào đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn từng dãy binh sĩ canh cửa, giọng nói có chút mạn bất kinh tâm.

“Nhiếp Chính Vương cố ý phân phó, nếu là ngài muốn gặp Tứ hoàng tử, cũng phải được sự cho phép của ngài ấy. Nếu ngài ấy không cho phép, ngài cứ mạnh mẽ xông vào, tất cả những người trông coi đại lao này đều phải chết.” Tên đầu lĩnh kia cúi thấp đầu nói: “Thuộc hạ biết nếu ngài cứ mạnh mẽ tiến vào, tất cả người nơi này cũng không ngăn được, mà cũng không dám ngăn. Nhưng mà tính mạng năm ngàn người nơi này cũng sẽ bởi vì ngài mà chết.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ánh mắt híp híp, bỗng nhiên cười, “Nhiếp Chính Vương quả thật là coi trọng ta.”

Tên đầu lĩnh kia cúi đầu không nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xoay người, đi về phía xe ngựa. Lăng Liên lập tức đẩy rèm che, nàng lên xe, phân phó nói: “Đi hoàng cung!”

“Dạ!” Lăng Liên nhìn tên đầu lĩnh kia một cái, vung roi ngựa lên, xe ngựa đi hướng hoàng cung.

Xe ngựa đi khỏi đại lao Hình bộ, Lăng Liên thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Nhiếp Chính Vương biết ngài sẽ đến thăm Tứ hoàng tử, đạo ý chỉ này là đặc biệt đối phó với ngài, muốn ngài phải đi cầu hắn sao?”

“Phía trên Nhiếp Chính Vương còn có tân hoàng, mặc dù là chưa ra đời, nhưng cũng là tân hoàng, thiên hạ này còn không phải là do một mình hắn định đoạt.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.

“Cho nên ngài muốn vào cung tìm Thái hậu nương nương?” Lăng Liên chợt hiểu ra.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, “Phủ Tứ hoàng tử bị khống chế, Triệu Khả Hạm ước chừng nóng lòng như lửa đốt, mà Dạ Thiên Dục bị giam giữ ở trong đại lao không thấy mặt trời bên ngoài, hai người ở trong trạng thái phong bế, mặc dù ăn uống cũng coi là tốt, nhưng ở nơi đó cũng mài mòn tâm trí người ta. Hôm nay hơn mười ngày đã qua, hai người không được gặp mặt nhau, cũng không nghe phong thanh gì, cho dù nghẹn cũng sẽ nghẹn thành bệnh. Triệu Khả Hạm gân cốt cứng rắn, có lẽ còn hoàn hảo, nhưng Dạ Thiên Dục cho tới bây giờ chưa gặp qua khổ sở gì, ta sợ hắn không chịu nổi. Mặc dù ta không thể tới thăm hắn, nhưng có thể cô cô đi vào liếc mắt nhìn thấy hắn là tốt rồi. Để hắn có thể sống, không thể vì thế mà chết.”

Lăng Liên gật đầu, “Tiểu thư nói đúng, Tứ hoàng tử thiên kiêu quý tử, bị giam cầm như vậy, sợ là không chịu nổi.”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.

Lăng Liên một lát sau lại có chút nghi hoặc: “Tiểu thư, nô tỳ có chút không rõ, Trần lão tướng quân luôn không tham dự chuyện tình của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, theo lý thuyết thì không phải thế chứ, Trần lão tướng quân là ông ngoại của Tứ hoàng tử mà.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bỗng nhiên cười, “Điều này ước chừng cũng chính là nguyên nhân Dạ Thiên Dật không giết Dạ Thiên Dục.”

Lăng Liên không giải thích được.

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi trả lời: “Trần lão tướng quân vẫn trung quân vì nước, những năm gần đây vào triều không có chút sai lầm nào. Hắn là trí giả, nếu so sánh với Phượng lão tướng quân, mười Phượng lão tướng quân cũng không đuổi kịp. Phượng lão tướng quân mới bởi vì một nữ nhi và một ngoại tôn nữ chết đi mà đã không chịu nổi rồi ra đi sớm. Còn Trần lão tướng quân mặc dù năm đó Trần quý phi bị chết oan uổng, nhưng cũng không có một câu oán hận, hôm nay mặc dù ngoại tôn tử bức vua thoái vị, nhưng hắn không lẫn lộn công tư, hắn rời xa triều cục, lại vẫn nắm trong tay mười lăm vạn binh mã, đến ngay cả lão hoàng đế lúc lâm chung cũng không hủy bỏ được binh quyền của hắn. Đây đúng là một quả bom hẹn giờ. Dạ Thiên Dật không giết Dạ Thiên Dục, quả bom liền vẫn hoàn hảo không nổ, nếu giết hắn rồi Trần lão tướng quân không tham gia, không cách nào liên đới, cũng là không thể nào cùng bị trị tội với Dạ Thiên Dục. Như vậy so với việc giết một Dạ Thiên Dục hoặc nói Nếu Dạ Thiên Dục chết đi, không chừng có lúc nào đó quả bom này sẽ nổ tung. Nếu hiện tại giang sơn đã nằm trong bàn tay Dạ Thiên Dật, nắm đại quyền, sao hắn có thể cho phép thiên hạ vì vậy mà loạn ? Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương? Dạ Thiên Dục không chết, tất có chỗ dùng, thứ nhất thu mua lòng người, dân chúng thiên hạ sẽ nghĩ hắn ghi nhớ tình nghĩa huynh đệ, có tình có nghĩa. Thứ hai, kiềm chế Trần lão tướng quân, cũng đồng thời kiềm chế những kẻ tay chân còn sót lại của Dạ Thiên Dục cùng Dạ Thiên Khuynh không điên cuồng cắn trả mà gây ra hỗn loạn. Nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm?”

” Hóa ra là như vậy, Thất hoàng tử tính toán thật giỏi!” Lăng Liên thổn thức một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, thản nhiên nói: “Người nào không có tính toán? Hắn muốn ngồi vị trí kia, hôm nay mới là một bước đầu tiên, tính toán cũng là bình thường. Dạ Thiên Khuynh đã chết, Dạ Thiên Dục còn sống nhưng bị hắn nắm trong tay, việc này so sánh với việc cả hai đều chết thì có lợi với hắn hơn.”

Lăng Liên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, đối với Dạ Thiên Dật, bây giờ nàng cũng không muốn nghĩ kỹ gì về hắn. Đơn giản là hắn chỉ thiếu một bước ngắn nữa là đến được cái ghế kia thôi. Nhưng một bước ngắn này cũng là khoảng cách rất xa, hắn có thể ngồi lên đó hay không, lại là hai chuyện khác nhau.

Xe ngựa đi tới cửa hoàng cung, chậm rãi dừng lại.

Lăng Liên vừa đẩy màn xe ra vừa nhìn hướng cửa cung nói: “Tiểu thư, rất nhiều cỗ xe từ hoàng cung đi ra, thoạt nhìn đám nữ tử này giống như phi tần của tiên hoàng, không biết đây là muốn làm gì, chẳng lẽ Nhiếp chính vương đuổi các nàng ra ngoài hay sao?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hướng ra phía ngoài, quả nhiên y như lời nói của Lăng Liên, tại cửa cung tụ tập rất nhiều xe, trừ các cỗ xe của phủ các đại thần, còn có số lượng xe ngựa chuyên dụng của hoàng cung, Văn Lai đi đầu, phía sau một đám nữ nhân đi theo. Trong đó, đi đằng trước chính là Tần Thái phi. Nàng thu hồi tầm mắt, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Văn Lai cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, vội vàng đi tới, cung kính làm lễ ra mắt “Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Những người này là bị đưa ra ngoài?” Vân Thiển Nguyệt nhìn đám nữ nhân kia hỏi.

“Nhiếp Chính Vương hạ chỉ, nói tiên hoàng đã qua đời, nếu những nữ nhân này không thể hầu hạ tiên hoàng, cũng không cần ở lại trong cung nữa, nguyện ý hồi hương thì sẽ được hồi hương, không muốn hồi hương thì trục xuất đi am ni cô ngoài thành trăm dặm.” Văn Lai lập tức đáp lời, “Hôm nay Tần Thừa tướng hồi hương, Nhiếp Chính Vương nói Tần Thái phi ở trong cung cả đời vất vả, lại càng cực khổ, đi theo Tần Thừa tướng cùng nhau hồi hương hưởng thọ tuổi già.”

“A? Nhiếp Chính Vương thật là nhân từ!” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày cười một tiếng.

Văn Lai nhìn Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận từng li từng tí nói nói: “Nhiếp Chính Vương xuống một đạo chiếu thư, vốn những nữ nhân này hẳn là cho chôn cùng tiên hoàng, nhưng vì Thiển Nguyệt tiểu thư nhân hậu đề nghị với ngài ấy chuyện này, nói những người này trước kia hầu hạ tiên hoàng có công, không thể bắt người chôn cùng. Ngài ấy cảm thấy có đạo lý, nên thu xếp việc này.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lại nhướng mày lần nữa, lấy danh nghĩa của nàng? Nàng còn nhớ là Dạ Thiên Dật vì chuyện chôn theo mà đã từng thảo luận qua với nàng, nhưng đó đã là chuyện bảy tám năm trước. Nàng thu liễm thần sắc, gật đầu, nói sang chuyện khác, “Thái hậu đâu?”

“Thái hậu vì Đại tang tiên hoàng hôm qua nhiễm khí lạnh, hôm nay ở trong cung dưỡng bệnh!” Văn Lai lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, đi vào trong cung.

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Tần Thái phi bỗng nhiên kêu tên Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn về phía Tần Thái phi, nàng đã cởi bỏ cung trang, đổi lại một thân trang phục của lão phụ bình thường, thoạt nhìn trông có vẻ già đi nhiều tuổi, nhưng không thấy tiều tụy, ngược lại tinh thần vô cùng phấn chấn. Nàng không nói lời nào, chờ bà ấy mở miệng.

“Thiển Nguyệt tiểu thư thật là thật bản lĩnh! Thiên cổ tới nay, nữ tử như ngươi quả chỉ có một!” Tần lão Thái phi mở miệng: “Hủy di chiếu của tiên hoàng mà không làm sao, hủy thần chuông ở tẩm lăng mà bình yên vô sự, lại còn đề nghị với Nhiếp Chính Vương không cho phi tần chôn cùng, đây chính là việc mới nghe lần đầu.”

“Theo lý thuyết đáng ra Tần lão Thái phi ở lúc thái hoàng băng hà cũng phải chôn cùng. Tại sao ngài cũng không chôn cùng đây? Đó là bởi vì ngài có một ca ca tốt thân là Thừa tướng, cho nên mới không bị chôn theo, ở trong hoàng cung hưởng phúc hai ba mươi năm. Không thể bởi vì người khác không có ca ca tốt thân là Thừa tướng trọng thần trong triều mà phải bị chôn cùng, ngài nói có phải không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.

Tần Thái phi bỗng nhiên cười một tiếng, “Thiển Nguyệt tiểu thư quả thật khéo mồm khéo miệng! Chỉ mong ngươi mãi có thể bản lãnh như vậy!”

“Cái này không nhọc ngài hao tâm tổn trí!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Chỉ mong ngài thật có thể dưỡng lão an hưởng tuổi già.”

Khuôn mặt già nua của Tần thái phi run lên, Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn bà ta nữa, tiến bước vào cung. Phía sau Văn Lai mở miệng thét mọi người lên xe, trong lúc nhất thời cửa cung hết sức náo nhiệt.

Lụa trắng, vải trắng treo trong hoàng cung đã sớm bị thu hồi, lầu các, đình đài, núi giả, đường đi đã sớm được quét dọn sạch sẽ, tiêu trừ đi chút ít nặng nề, lại khôi phục hình tượng cung điện trang trọng uy nghiêm như dĩ vãng.

Trên đường tốp năm tốp ba cung nữ thái giám nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt nhất tề hành lễ, trước sau như một, cung đình thị vệ trật tự trang nghiêm, tựu như lúc lão hoàng đế sinh thời, dường như không có gì thay đổi. Nếu có gì thật sự thay đổi, thì chính là không nhìn thấy bất cứ phi tần nào ở trong đình nghỉ mát hoặc là nhà thủy tạ ngắm cảnh.

Cả hoàng cung im ắng .

Vân Thiển Nguyệt một đường đi tới Vinh Hoa cung, chỉ thấy thủ vệ trước cửa Vinh Hoa cung tăng thêm gấp đôi so với lúc trước nàng tới, mà thị vệ thủ hộ cửa cung cũng đổi. Không phải là những gương mặt quen thuộc trong dĩ vãng. Nàng dừng bước, lặng yên đứng nhìn.

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Một gã thủ vệ đi lên phía trước, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt.

“Ta muốn gặp cô cô!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư có lệnh bài hoặc thủ dụ của Nhiếp Chính Vương hay không?” Tên kia thủ vệ kia hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, “Cho tới bây giờ ta tới hoàng cung chính là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Tới tẩm cung cô cô lại càng tự do, làm sao? Hôm nay còn cần lệnh bài hoặc là thủ dụ của Nhiếp Chính Vương rồi?”

“Hồi bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, theo Nhiếp Chính Vương phân phó, trong bụng Thái hậu nương nương có thiên tử tôn quý, mà thể chất Thái hậu quá yếu, tiên hoàng một đi không trở lại, Thái hậu nương nương hết sức hao tổn tinh thần, cần nghỉ ngơi thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy nhiễu. Dù sao ngọc thể Thái hậu nương nương cũng quan hệ đến thiên tử tương lai cùng giang sơn xã tắc Thiên Thánh.” Tên thủ vệ kia cung kính trả lời.

“Nói thế nghĩa là ngay cả ta cũng không được gặp cô cô rồi?” Ánh mắt Vân Thiên Nguyệt lạnh lẽo.

“Dạ, Nhiếp Chính Vương nói bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu, cũng bao gồm Thiển Nguyệt tiểu thư.” Thủ vệ kia khẳng định gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng hỏi, “Đạo ý chỉ này được ban ra vào lúc nào?”

” Hôm qua lúc trở lại từ Đại tang tiên hoàng!”

“Thái hậu nương nương nói như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Thái hậu nương nương cũng nghĩ Nhiếp Chính Vương nói rất có lý!” Tên thủ vệ kia đáp lời.

“Hay cho một câu Thái hậu nương nương cũng nghĩ Nhiếp Chính Vương nói rất có lý!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh, “Nếu thế ta cứ đi vào thì sao?!”

Tên kia thủ vệ bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Thủ vệ Vinh Hoa cung hai ngàn người, nếu là không có thủ dụ của Nhiếp Chính Vương, tự ý cho người đi vào, hoặc là có người mạnh mẽ xông vào mà bọn thần không ngăn cản, tất cả giết.” Dứt lời, hắn bổ sung: “Nhiếp Chính Vương nói, nếu Thiển Nguyệt tiểu thư muốn gặp Thái hậu, đến gặp ngài ấy xin ý chỉ, rồi cùng với ngài ấy đến yết kiến Thái hậu, dù sao Thái hậu và tân hoàng trong bụng Thái hậu nương nương, quá quan trọng với giang sơn xã tắc. Còn mấy tháng nữa là Thái hậu nương nương lâm bồn, không thể có chút sơ xuất nào. Ngài tự ý một mình đi vào, chúng ta không dám cản ngài, chỉ có thể nhất tề tự vẫn.”

Trong lồng ngực Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xông lên một cỗ lửa giận, gắt gao nhìn người đang quỳ gối trước mặt nàng. Sự tình ở Hình bộ, cho tới bây giờ là Vinh Hoa cung, Dạ Thiên Dật đưa xuống một đạo thánh chỉ như vậy, đây là bức bách nàng đi tìm hắn. Nàng không hoài nghi chút nào, chỉ cần nàng đi vào, cũng sẽ không có người cản nàng, nhưng những kẻ này tuyệt đối sẽ theo như lời, nhất tề tự vẫn, hoặc là bị Dạ Thiên Dật giết.

Tên kia thủ vệ quỳ trên mặt đất không nói thêm gì nữa, Vinh Hoa cung yên tĩnh như chốn không người.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên một cước đá văng kẻ đứng che ở trước mặt nàng đi vào bên trong.

Người nọ”A” địa một tiếng bị đá ra thật xa, giây lát, bò dậy, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang đi, bỗng nhiên từ bên hông rút đao ra kiếm, kề cổ tự vẫn. Các thị vệ còn lại cũng nhất tề rút đao ra kiếm tự vẫn. Chỉnh tề nhất trí, đao kiếm ra tiêu, xoát xoát tiếng vang.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, nếu là trước kia nàng bị ngăn cản vì trong lòng còn có nhân từ với năm ngàn người mà dừng bước tại đại lao Hình bộ, như vậy lúc này ở tại Vinh Hoa cung lại như thế, hai ngàn người cũng làm cho nàng dừng bước không tiến tới, thì nàng thật bị Dạ Thiên Dật bắt chẹt rồi. Nàng thật muốn nhìn, hôm nay máu tươi hai ngàn người nhuộm đỏ Vinh Hoa cung, hắn sẽ như thế nào?

“Nguyệt nhi, dừng bước!” Bên trong Vinh Hoa cung truyền ra giọng nói Thái hậu.

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, nhìn vào phía trong, chỉ thấy cửa đại điện đóng chặt, không nhìn thấy tình hình bên trong.

“Nguyệt nhi, cô cô rất tốt, nếu cháu muốn đi vào, phải xin chỉ của Nhiếp chính vương, nếu không muốn đi xin chỉ, cháu trở về đi! Không cần lo lắng cho cô cô.” Giọng nói của Thái hậu truyền ra lần nữa.

“Cô cô, ngài cần gì phải sợ hắn?” Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới người ngăn cản lại là cô cô của nàng.

” Cách làm của Nhiếp Chính Vương rất đúng, cô cô vốn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Giọng nói của Thái hậu uy nghiêm, nghe không ra chút lửa giận nào, “Trong bụng ta chính là thiên tử, không phải là người khác. Tất nhiên là muốn cẩn thận chú ý.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày.

” Hôm qua tại Hoàng Lăng hắn đã nhìn thấy máu tanh, ta không muốn hôm nay lại để cho hắn nhìn thấy máu tanh lần nữa. Cháu trở về đi thôi!” Thái hậu lại nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn cửa điện màn che đóng chặt, các loại ý nghĩ xoay tròn trong đầu, giây lát sau, nàng bình tĩnh gật đầu, “Tốt lắm, cô cô nghỉ ngơi đi. Cháu về phủ trước!”

“Ừ!” Thái hậu đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt xoay người đi ra ngoài, nàng rời đi Vinh Hoa cung, thủ hộ Vinh Hoa cung hai ngàn người nhất tề buông đao kiếm xuống.

Hoàng cung vẫn tĩnh lặng như lúc nàng đến, người đi ngang qua đều cẩn thận từng lí từng tí.

Xuất cung, Lăng Liên lập tức tiếp đón, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, nàng hạ giọng hỏi, “Tiểu thư, ngài. . . . . .”

“Trở về phủ thôi!” Vân Thiển Nguyệt lên xe.

Lăng Liên không hề hỏi nhiều, vội vàng lên xe, vung roi ngựa, xe rời hoàng cung.

Xe ngựa mới vừa đi không xa lắm, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hô to một tiếng, “Dừng xe!”

Lăng Liên nghi ngờ ngừng xe.

Vân Thiển Nguyệt đẩy màn che xuống xe, xoay người trở về hoàng cung.

Lăng Liên sửng sốt, vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Có phải nhìn thấy Thái hậu đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Giống như tình hình ở đại lao Hình bộ, Dạ Thiên Dật phái người phong tỏa Vinh Hoa cung.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Lăng Liên cả kinh, cẩn thận hỏi, “Vậy hôm nay ngài phải vào hoàng cung đi tìm Thất hoàng tử xin chỉ sao?”

Vân Thiển Nguyệt không dừng chân, lãnh đạm nói: “Không phải, ta đi đón Dung Cảnh hạ triều.”

Lăng Liên không hỏi nữa, lúc này không đợi ở cửa cung, mà là đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt.

Vào hoàng cung, Vân Thiển Nguyệt gặp một tiểu thái giám hỏi thăm, “Cảnh thế tử ở đâu?”

“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, Cảnh thế tử ở trong điện Nghị sự.” Tên tiểu thái giám kia lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi về phía điện Nghị Sự.

Điện Nghị sự là cung điện độc lập trong hoàng cung, gần ngự thư phòng cùng Kim điện, là dùng cho ngoại thần sau lâm triều, đây là chỗ triều thần nghị sự, chủ yếu do Thừa Tướng làm chủ.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước ở ngoài Điện Nghị sự, lặng yên ở chỗ này nhìn cung điện. Mặc dù không thể so với điện Kim Loan, điện Thánh Dương, Vinh Hoa cung, ngự thư phòng huy hoàng, nhưng cũng là một điện hùng hậu đoan nghiêm.

Hai gã tiểu thái giám canh giữ ở ngoài điện Nghị sự thấy Vân Thiển Nguyệt, nhất tề sửng sốt, liếc mắt nhìn. Một gã tiểu thái giám đi tới, cung kính thi lễ Vân Thiển Nguyệt, “Nô tài thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư? Ngài có việc?”

“Bọn ta chờ Dung Cảnh hạ triều!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Tiểu thái giám do dự một chút hỏi, “Cảnh thế tử đang nghị sự, hôm nay Nhiếp Chính Vương đang ở điện Nghị sự, ngài. . . . . . Nô tài thay ngài đi bẩm báo một tiếng?”

“Không cần, ta ở chỗ này chờ hắn là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Tiểu thái giám nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên không muốn đi vào bẩm báo, xoay người đi trở về.

Lăng Liên phụng bồi Vân Thiển Nguyệt đứng hồi lâu, nhìn thoáng qua sắc trời, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, sắc trời vẫn còn sớm, nói vậy Cảnh thế tử rất lâu mới có thể đi ra ngoài, bên kia có một buồng lò sưởi, Ngài ở đó chờ xem! Có thể thấy Cảnh thế tử đi ra.”

“Không cần! Ở chỗ này đợi.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhìn Lăng Liên một cái, “Ngươi trở về phủ trước đi!”

Lăng Liên lắc đầu, “Nô tì cùng ngài đợi ở nơi này.”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, lấy tay buộc chặt dây áo choàng trên người. Lông chồn tuyết ấm áp, làm cho trái tim lạnh giá của nàng ấm áp lên.

Một lúc lâu sau, có mấy tên tiểu thái giám bưng hộp đựng thức ăn vào Điện Nghị sự.

Sau nửa canh giờ, mấy tên tiểu thái giám kia cầm lấy hộp rỗng đi ra ngoài.

Khoảng một canh giờ, mặt trời ngả về tây, tầng mây bao phủ, mặt trời biến mất vào trong đó, nổi lên gió lạnh.

Lăng Liên há miệng, nhìn Vân Thiển Nguyệt thần sắc bình tĩnh, cuối cùng không nói chuyện. Nàng vốn thông minh, đi theo bên cạnh Vân Thiển Nguyệt hồi lâu, đối với tình thế hôm nay cũng thấy rõ mấy phần, Nhiếp Chính Vương chấp chưởng quyền to, nhưng lại chỉ không làm gì được tiểu thư, liền ra tay từ những nơi khác, muốn nàng thỏa hiệp, nhưng hôm nay tiểu thư không đến tìm Nhiếp Chính Vương xin chỉ thăm Tứ hoàng tử hoặc Thái hậu, nhưng tới nơi này chờ Cảnh thế tử hạ triều. Đây là muốn nói rõ với Nhiếp Chính Vương nàng sẽ không thỏa hiệp, dù một người là Tứ hoàng tử nàng quan tâm hay một người là cô cô nàng.

Lại một canh giờ, cuồng phong gào thét, cuốn tay áo và mái tóc dài của Vân Thiển Nguyệt, cơ hồ muốn thổi bay người.

Lăng Liên vội vàng che ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, bảo vệ nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lăng Liên một cái, đưa tay vỗ vỗ nàng, “Ta không sao!”

Nàng dứt lời, cửa đại điện được mở ra từ bên trong, một nhóm người đi ra. Trước là Dạ Thiên Dật, phía sau hắn ba bước Dung Cảnh chậm rãi đi tới, đằng sau là một đoàn người quen thuộc: Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương, Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác.

Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi dừng bước, tựa hồ không thấy ngoài ý muốn, hiển nhiên đã có người bẩm báo qua với hắn.

Dung Cảnh cũng không có vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Liên đang giơ tay che gió cho Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt dấy lên một tia ôn nhuận.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lướt qua Dạ Thiên Dật rơi trên người Dung Cảnh, thấy hắn mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha do nàng tự thân may, bên hông kia đeo túi thơm nàng thêu, một mặt túi thơm hướng ra ngoài chính là một đôi uyên ương nghịch nước mặt kia là cảnh uyên ương. Nàng bỗng nhiên kéo khóe miệng cười một tiếng, thoải mái nói với hắn: “Dung Cảnh, ta tới đón chàng trở về phủ!”

Dạ Thiên Dật thấy nụ cười cùng thần sắc dịu dàng của Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống.

Dung Cảnh không dừng chân, lướt qua Dạ Thiên Dật, đi về phía Vân Thiển Nguyệt, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, từ từ mà đến, trong gió rét hắn vẫn như núi ngọc, nhàn nhã dạo chơi. Không bao lâu đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, Lăng Liên lập tức thả tay xuống, lui sang một bên, hắn tự nhiên cầm tay Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Nghĩ như thế nào mà đến đón ta hồi phủ?”

“Sau này mỗi ngày ta đều tới đón chàng hồi phủ!” Vân Thiển Nguyệt hé ra khuôn mặt tươi cười với hắn.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, ôn nhu cười cười, nói với nàng: “Tốt, sau này mỗi ngày nàng tới đón ta về phủ. Nhưng không cần chờ ở chỗ này, chờ ở gian phòng đối diện có lò sưởi đằng kia. Không cần phải chịu khổ, thì vì sao phải chịu? Nàng chịu gió lạnh như vậy khiến lòng ta không yên, không làm được chuyện gì.”

“Được rồi, nghe lời chàng!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cái gian phòng có lò sưởi mà Lăng Liên đã sớm nhắc đến, cười gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta hồi phủ!” Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt, không coi ai ra gì xuất cung.

Mọi người từ Điện Nghị sự đi ra không người nào lên tiếng, đều không hẹn mà gặp cùng thoáng nhìn trộm Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật không nói một lời, mặt không thay đổi ra khỏi Điện Nghị sự, đi về hướng Ngự thư phòng. Mọi người liếc mắt nhìn, có người đuổi theo Dạ Thiên Dật, có người đi ra phía ngoài cung.

Sau khi xoay người, nụ cười Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên biến mất, Dung Cảnh nhìn nàng, không nói chuyện.

Hai người một đường không nói chuyện đi tới cửa cung, lên xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt dùng hai tay ôm lấy eo Dung Cảnh, lao vào ngực hắn.

Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Trong lòng nàng không thoải mái?”

“Không phải là không thoải mái, là rất khó chịu.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.

“Bởi vì hai đạo ý chỉ mà Nhiếp Chính Vương ban xuống? Một đạo về đại lao Hình bộ, một đạo về Vinh Hoa cung ?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Không phải bởi vì hắn xuống hai đạo ý chỉ, mà là bởi vì cô cô.” Giọng điệu của Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, thấp giọng nói: “Dung Cảnh, chàng nói, có phải cô cô chỉ cần hài tử là đương kim thiên tử hay không?”

“Là thế nào?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi.

“Ta cảm giác cô cô không tín nhiệm ta.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói: ” Mặc dù ta nhân từ, mạng của hai ngàn người cũng là mạng người, nhưng trong lòng ta rõ ràng đây không phải là thời thái bình thịnh thế, không phải thời đại người người ngang hàng, nơi này là vương triều thiết huyết máu lạnh, ta sẽ không bởi vì một sự nhân từ nhỏ bé với hai nghìn tính mạng mà bị Dạ Thiên Dật uy hiếp. Nhưng hôm nay cô cô ngăn trở ta, từ nhỏ bà xem ta lớn lên, hẳn là rõ ràng ta có tính tình gì. Ta sẽ không thỏa hiệp với Dạ Thiên Dật, nhưng nàng biết rõ ta sẽ không đi tìm Dạ Thiên Dật, còn ngăn cản ta, nói không muốn làm cho hài tử trong bụng nàng gặp huyết tinh, trên thực tế là không muốn gặp ta đi!”

Dung Cảnh vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Không nên suy nghĩ nhiều! Cô cô luôn yêu thích nàng mà.”

“Nhưng thích cũng không quan trọng bằng hài tử trong bụng bà?” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Không phải là bà cảm thấy ta uy hiếp giang sơn Dạ thị rồi? Có phải vì trong bụng bà là hài tử họ Dạ hay không? Có phải vì nghĩ rằng hài tử trong bụng bà hôm nay là đương kim thiên tử hay không? Nàng chỉ cần giữ được hài tử, thỏa hiệp với Dạ Thiên Dật, bỏ qua ta?”

Dung Cảnh ôm chặt Vân Thiển Nguyệt, không đưa ra bình luận nào lại nói: ” Buổi trưa hôm nay nàng chưa dùng bữa sao? Đừng suy nghĩ nữa!”

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, cảm giác mình giống như là bị vây khốn trong một tấm lưới, giãy giụa không ra, cũng chém không đứt. Thời cuộc giằng co một cách quỷ dị, mà nàng theo đó cũng bị giằng co.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói nữa, trên ngọc nhan lây nhiễm vẻ u ám, cực kỳ nồng đậm.

Xe ngựa đi được một khoảng, màn xe từ bên ngoài vén lên một đường nhỏ, một con chim nhỏ bay vào, đậu vào vai Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, thấy được đây là một con chim nhỏ toàn thân đen nhánh, nhỏ bé như Thanh Đề. Trên đùi buộc một tờ giấy, là màu đen đấy . Nàng nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh đưa tay cởi tờ giấy xuống, từ từ mở ra, nhìn thoáng qua, sau nói với Vân Thiển Nguyệt: ” Đại nạn của Nam Cương Vương đã đến.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra: “Không phải là có thuốc chàng cho sao, Nam Cương Vương có nửa năm tuổi thọ sao? Tính từ lúc Diệp Thiến mang Vân Mộ Hàn rời đi thì hẳn không phải là còn có một hai tháng hay sao?”

“Do địa thế Nam Cương, năm nay mùa đông tới gấp mà lạnh lẽo. Kinh thành Thiên Thánh lạnh và khô ráo, mà Nam Cương chính là âm lãnh. Thân thể Nam Cương Vương bệnh lâu, dựa vào dược vật chống đỡ lâu như vậy đã là cực hạn, không chịu nổi cũng phải.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Nam Cương Vương qua đời, Diệp Thiến nên thừa kế vương vị đi?”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

“Hôm nay Tần Thừa tướng mang theo gia quyến rời kinh, chàng biết sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Tất nhiên biết!” Dung cảnh gật đầu.

“Thế còn Tần Thiến?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm đó ở Vinh vương phủ gặp tiểu công tử Tần Thiến phủ Thừa Tướng, Dung Cảnh thỉnh hắn uống trà, sau vì nghe Ngọc Tử Thư muốn ly khai, liền quên hỏi hắn chuyện này, hôm nay lại nghĩ tới.

“Ở lại!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Làm sao có biện pháp lưu lại?”

“Hắn và Ngũ muội muội ta tình đầu ý hợp, nguyện ý ở rể Vinh vương phủ, là có thể ở lại.” Dung Cảnh nói.

“Tần Thừa tướng đồng ý?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh.

“Tất nhiên là không đồng ý , nhưng Tần Thiến đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Tần Thừa tướng.” Dung Cảnh nói: “Sau này hắn là người của Vinh vương phủ .”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, ” Chuyện này quả thật là thú vị, không nghĩ tới một nam hài hay xấu hổ như vậy, lại có thể làm ra loại chuyện này. Tần Thừa tướng vẫn không coi trọng đứa con trai này, khiến hắn uất ức, hôm nay cuối cùng hắn đã làm một chuyện tình không uất ức.”

Dung Cảnh cười cười, “Đây chắc là sức mạnh của tình yêu, Ngũ muội muội không cùng hắn đi, hắn vừa lúc cũng không muốn đi. Ta liền giúp hắn một chút.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, theo dõi ánh mắt hắn nói: “Là đơn giản như vậy sao? Ngũ tiểu thư coi như là con vợ cả đi? Tần Thừa tướng cáo lão về quê, Tần phủ đã từng cùng phủ thái tử huy hoàng, mà chàng lại để lại Tần thiến. Chàng xác định chàng không có ý khác?”

Dung Cảnh nhướng mày, mỉm cười hỏi, “Ta có ý nghĩ gì khác sao?”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: ” Quê của Tần Thừa tướng là ở Nam Cương đi?”

“Ừ, hình như là ở Nam Cương.” Dung cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, “Xem ra Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn phải vất vả rồi, vừa phải phát tang, vừa phải thủ hộ Nam Cương. Không biết bọn họ có phải là đối thủ của tên cáo già Tần Thừa tướng.”

Dung Cảnh nghe vậy cười cười, “Không thể đánh giá thấp Diệp Thiến, cũng không thể xem thường Vân Mộ Hàn, ca ca của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh lấy giấy bút, viết hai chữ vào trên đó, cột vào trên đùi con chim nhỏ, con chim bay ra khỏi buồng xe.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Bỗng nhiên, màn che khẽ nhúc nhích, một người từ bên ngoài xông tới, Dung Cảnh vừa muốn xuất thủ, giọng nói của Ngọc Thanh Tình đã vang lên, “Tiểu Cảnh, là ta!”

“Thanh di?” Dung Cảnh rút tay về.

“Nương?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, từ trong ngực Dung Cảnh đi ra ngước nhìn Ngọc Thanh Tình.

Ngọc Thanh Tình lên xe, nhìn hai người, sắc mặt ngưng trọng nói: “Nguyệt nhi, nương nhận được tin tức ca ca con truyền đến, nói hình như thân thể của cậu con không tốt, nương phải đi Nam Lương một chuyến. Con có muốn cùng đi với nương hay không?”

” Thân thể cậu con làm sao lại không tốt rồi?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc hỏi.

” Lúc sáng nay cậu con vào triều đột nhiên té xỉu ở Kim điện, ca ca con và Thái y không chuẩn đoán ra bệnh. Cảm thấy chuyện này tất nhiên là không đơn giản, truyền tin cho nương, nương chỉ có một ca ca này, nhất định phải đi Nam Lương một chuyến. Cậu vẫn muốn sẽ gặp con, ngại con là đích nữ của Vân Vương Phủ, không cách nào làm cho con tới thăm, nhưng hôm nay con bị Dạ Thiên Dật ở đại lao Hình bộ cùng Vinh Hoa cung làm cho tức giận, dưới cơn nóng giận sẽ rời khỏi kinh thành, cũng có thể. Cho nên nương tới đây hỏi con một chút, có muốn cùng đi hay không?” Ngọc Thanh Tình nói.

Mặt Vân Thiển Nguyệt cũng bị lây nhiễm vẻ ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật đầu với nàng, ôn nhu nói: “Đi đi! Là cậu nàng, tại sao có thể không đi thăm? Tránh cho sau này hối hận.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đối nói với Ngọc Thanh Tình: “Đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv