Lăng Liên và Y Tuyết nghe được lời của thiếu niên suýt nữa rơi xuống ngựa, đều mở to hai mắt nhìn hắn.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười đưa tay vỗ đầu thiếu niên, nhắc nhở: “Lời này vẫn là chờ ngươi sống đến huyện Hà Cốc rồi nói sau!”
Thiếu niên hừ một tiếng, có chút tức giận nói: “Tóm lại ta nhất định cưới ngươi!”
“Không phải là ngươi giúp ta phá hủy hôn ước của Đông Hải quốc vàVinh vương phủ sao? Làm sao đảo mắt muốn ta gả hoặc là ngươi cưới ta?”Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. Nàng không chỉ một lần suy nghĩ đây là concái nhà ai?
“Hừ! Phá hủy hôn ước Đông Hải quốc cùng Vinh vương phủ và ngươi không có quan hệ đến nhau? Đó là chuyện của Đông Hải quốc và Vinh vương phủ,không quan hệ đến chuyện ta cưới ngươi.” Thiếu niên nói.
“Ngươi đánh thắng được Dung Cảnh sao?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đúng là hôn ước của Đông Hải quốc và Vinh vương phủ không liên quan đếnnàng, nhưng Dung Cảnh và nàng có liên quan, chuyện này nhất định có quan hệ với nàng.
“Đánh không lại cũng đánh!” Thiếu niên oán hận nói.
Vân Thiển Nguyệt mỉm cười, đưa tay vỗ đầu của hắn, giọng điệu khôngtự chủ có một tia ý cười, “Nếu ngươi mệt mỏi thì nằm ngủ đi! Ta giữngươi thì sẽ không bị ngã ngựa.”
Dường như thiếu niên rầm rì một tiếng, thật đúng là nhắm mắt lại. Hắn thật sự vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, thấy thiếu niên thật sự ngủ,đưa tay ôm hông của hắn, cố định hắn ở trên ngựa, tận lực để cho hắn ngủ thoải mái một chút, còn không đến mức rơi xuống ngựa. Mới để cho ngựaphóng nhanh, chạy về phía trước.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn, cảm thấy dường như tiểu thư đốixử rất tốt với thiếu niên này. Hai người có chút không rõ ràng lắm.
Ra khỏi núi hoang đến quan đạo, con đường bằng phẳng rất nhiều, nướctrên quan đạo cũng được dọn dẹp rồi, đi chốc lát sau chính là huyệnKinh Châu, vốn là lộ trình hai ngày bị đám người Vân Thiển Nguyệt đi một đêm đã đến, đi ngang qua huyện Kinh Châu cũng không nghỉ chân, tiếp tục đi đến Khang thành.
Từ huyện Kinh Châu đến Khang thành ước chừng khoảng hơn trăm dặm, sau Khang thành chính là thành Lạc Thủy thành.
Ra khỏi huyện Kinh Châu có thể cảm nhận được rõ ràng nạn lụt nghiêmtrọng hơn thành Hoài An. Ruộng tốt thu hoạch cơ hồ đều không nhìn thấyđâu, nhìn lại chỉ là một mảnh nước ghềnh mát lạnh. Chỉ có thể loángthoáng phân biệt ra một đầu quan đạo được khai thông. Miễn cưỡng có thểđi về phía trước. Phòng xá nhà cửa tửu quán hai bên đường dường như cũng đã sụp đổ, không sụp đổ cũng ngập trong nước. Nhưng mà trên đường không nhìn thấy dân chúng quần áo lam lũ chạy nạn đến nơi khác, chỉ có quanbinh đang đào rãnh thoát nước.
Vân Thiển Nguyệt nóng lòng muốn đến gặp Dung Cảnh, mặc dù cưỡi ngựangày đêm bôn ba cũng không thấy mỏi mệt. Tiếng vó ngựa dẫm nước trênquan đạo, phát ra tiếng vang bành bạch, tuấn mã chạy nhanh mang theo gió mát lạnh giống như hơi nước.
Dọc theo đường đi nữa không gặp phải bất kỳ ngăn trở hoặc là maiphục, đêm đã khuya, rốt cục đám người Vân Thiển Nguyệt cũng đến đượcthành Lạc Thủy.
Thành Lạc Thủy gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, nhưng lại có hiệu quảsửa trị tốt nhất. Vừa vào thành, có thể thấy đường phố sạch sẽ, trừtường gạch phòng xá bị nước mưa rửa sạch vô cùng sạch sẽ, bên ngoàikhông có bất kỳ dấu vết của nước bẩn nào, tửu lâu, trà lâu, tửu quán, ca phường, cửa hàng đã bắt đầu buôn bán. Mặc dù số lượng khách thưa thớt,nhưng nói rõ nơi này được khôi phục nhanh nhất.
Vào thành, Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt ngựa cương, phân phó Lăng Liên: “Đi hỏi thăm một chút, Dung Cảnh ở nơi nào?”
Lăng Liên đáp một tiếng, vội vàng đi.
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ngựa, nhìn thành Lạc Thủy thành, nghĩtới ước chừng từ ngày đó rời đi kinh thành Dung Cảnh đi ngày đêm khôngđược nghỉ ngơi, dọc theo con đường này không nghe được hoặc là nhìn thấy tiếng khóc, hẳn là hắn đã giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
“Tiểu thư, Cảnh thế tử đã ra khỏi thành Lạc Thủy.” Không lâu lắm Lăng Liên trở lại, thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt.
“Khi nào thì đi ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Buổi sáng hôm nay.” Lăng Liên nói.
“Đi phương hướng nào?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày. Nàng ngày đêm đinhanh muốn gặp hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn đã không còn ở thành LạcThủy. Nhưng mà thử nghĩ xem cũng không có gì kỳ quái, hắn an bài thỏađáng nạn lụt ở thành Lạc Thủy rồi, tất nhiên sẽ không dừng lại nơi này,hẳn là đi nơi khác.
“Nô tỳ hỏi mấy người, cũng không có người nào biết, nhưng mà khẳng định không phải trở về kinh thành.” Lăng Liên nói.
“Ừ, nếu trở về kinh thành thì chúng ta có thể gặp được hắn, huống chi lũ lụt nơi này đã khôi phục hoàn thiện thì còn có nơi khác, trongkhoảng thời gian ngắn hắn không thể nào trở lại kinh thành.” Vân ThiểnNguyệt suy nghĩ một chút, lại nói: “Trừ thành Lạc Thủy thì còn nơi nàobị nạn lụt tương đối nghiêm trọng nữa?”
Lăng Liên nhìn thiếu niên trong ngực Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy hắn vẫn ngủ say, thấp giọng nói: “Huyện Hà Cốc.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động.
Lăng Liên thấp giọng nói: “Nghe nói huyện Hà Cốc gặp tai hoạ cònnghiêm trọng hơn thành Lạc Thủy, hơn nữa còn có sạt lở núi. Nghe nói đãchết không ít người, cũng vây khốn rất nhiều người.” Dứt lời, nàng lạinói: “Mà con đường không được khai thông, dường như cắt đứt tất cả liênlạc với bên ngoài.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.
“Tiểu thư, có muốn nô tỳ liên lạc người Hồng các tra một chút haykhông ?” Lăng Liên thử dò xét hỏi, đoạn đường này các nàng vẫn luôn chạy đi, tất nhiên không có thời gian liên lạc với cọc ngầm của Hồng cáckhắp nơi. Nàng mới vừa hỏi mấy binh sĩ bình thường, nhận được tin tứcCảnh thế tử rời khỏi thành Lạc Thủy.
“Ừ, đi tra một chút đi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhưng trong lòng đã có mấy phần khẳng định Dung Cảnh đi huyện Hà Cốc.
Lăng Liên đáp một tiếng, lập tức đánh ngựa đi.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, một ngày này hắnvẫn ngủ như chết trên lưng ngựa, không nhúc nhích, thoạt nhìn giống nhưthật mệt muốn chết rồi. Nếu đoạn đường này nàng ném hắn xuống hoặc làbán đi chắc là hắn cũng không biết. Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay vỗ bả vai của hắn, lên tiếng hỏi hắn: “Ngươi muốn đi huyện Hà Cốc cứungười nào?”
“Tử Thư ca ca.” Thiếu niên lẩm bẩm.
“Hắn là ai?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi. Ý thức của người đang ngủ đến một mức nhất định nào đó sẽ không chịu đại não chi phối.
“Thái tử.” Thiếu niên lẩm bẩm.
“Thái tử của Đông Hải quốc?”Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại hỏi.
“Ừ!” Thiếu niên vô ý thức đáp một tiếng.
“Ngươi là ai?” Vân Thiển Nguyệt nhìn mặt thiếu niên, lại hỏi.
“La Ngọc.” Thiếu niên cúi đầu nói.
“La Ngọc là ai?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“La Ngọc chính là La Ngọc……” Thiếu niên vô ý thức lẩm bẩm.
Vân Thiển Nguyệt dừng miệng không hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn về phíaphương hướng Lăng Liên rời đi, nghĩ tới thì ra là người dẫn đầu sứ giảĐông Hải quốc là thái tử Đông Hải quốc. Nói như vậy đội ngũ sứ giả ĐôngHải quốc vốn vừa đến huyện Hà Cốc, nhưng gặp mưa to, bị ngăn cản ngăn ởhuyện Hà Cốc. Mà có lẽ thái tử kia truyền lại tin tức bị vây ở huyện HàCốc cho thiếu niên này, cho nên hắn cấp bách đến cứu.
“Tiểu thư, sứ giả Đông Hải quốc tới lại là thái tử! Nghe truyền rằngThái tử Đông Hải quốc thiên nhân chi tư, ngọc chất che hoa, là nam tửđẹp nhất Đông Hải quốc.” Y Tuyết sát vào thấp giọng nói với Vân ThiểnNguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Y Tuyết nhướng mày : “Không phải là Hồng các không thu nạp bất kỳ tin tức nào về Đông Hải quốc sao? Làm sao ngươi được cái này ?”
“Có một lần nô tỳ nghe Đại trưởng lão nói.” Y Tuyết thấp giọng nói:“Mặc dù Hồng các không thu nhận tin tức về Đông Hải quốc, nhưng hình như Thất trưởng lão của Hồng các rất quen thuộc chuyện tình của Đông Hảiquốc. Nhất là Đại trưởng lão, dường như rất sùng bái thái tử của ĐôngHải quốc. Tính tình Đại trưởng lão rất xấu, chưa bao giờ sùng bái ngườikhác. Ta chỉ nghe được hắn sùng bái qua hai người, một chính là Cảnh thế tử, một chính là thái tử Đông Hải quốc.”
“A?” Vân Thiển Nguyệt có chút hứng thú rồi. Nàng lại chưa từng nghenói. Toàn bộ trên dưới Thiên Thánh đối với Đông Hải quốc giống như là có trạng thái che đậy. Mặc dù cách một vùng biển, nhưng lại giống nhưcách nhau như trời với đất. Dường như chuyện tình của Đông Hải quốckhông truyền tới Thiên Thánh. Mà cho tới bây giờ nàng chưa từng chú ýtới Đông Hải quốc, cho nên đối với Đông Hải quốc cơ hồ là mù quáng không biết.
“Nghe nói tình hình của vị thái tử này không khác lắm so với Cảnh thế tử, Cảnh thế tử bởi vì năm bảy tuổi gặp đại nạn, mười năm đóng cửakhông ra. Mà vị thái tử kia thì từ khi ra đời bị bệnh không tiện nói ra, cũng không bước ra khỏi phủ thái tử. Nhưng mặc dù hắn không ra khỏi phủ thái tử, vẫn được dân chúng Đông Hải sùng bái yêu quý, nghe nói rấtnhiều chính sách lợi dân ở Đông Hải quốc cũng là truyền ra từ tay vịthái tử này. Hắn không ra khỏi phủ thái tử, cũng có thể quản lý thiênhạ. Ở Đông Hải quốc còn có một truyền thuyết, tôn thái tử lệnh, tươngđương với tôn Hoàng lệnh. Mặc dù thế nhân chưa gặp vị thái tử này, nhưng người người đều nhắc tới thái tử như thần linh.” Y Tuyết thấp giọngnói.
“A, cũng là người thú vị !” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
Y Tuyết ước chừng cũng đã biết những thứ này, liền im miệng, có chútxấu hổ nói: “Tin tức của nô tỳ là tin vỉa hè, cụ thể như thế nào cũngkhông biết. Tóm lại vị thái tử này rất thần bí. Hình như ngay cả tên của hắn thế nhân cũng không biết. Chỉ tôn xưng là thái tử Đông Hải.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu : “Không có lửa làm sao có khói.”
Y Tuyết nhìn thoáng qua thiếu niên vẫn ngủ say nói: “Tiểu thư, tronglòng ngài biết rõ hắn là người nào sao? Nô tỳ cảm thấy hắn có thể biếttên thật của Thái tử Đông Hải quốc thì thật không đơn giản. Hẳn là người thân cận hoặc là người của hoàng thất.”
“Hắn à, đương nhiên không đơn giản.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên một cái, nhẹ nhàng cười cười.
Y Tuyết có chút nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng cảm nhận đượctiểu thư biết thân phận của thiếu niên này. Thấy Lăng Liên đã trở lại,nàng liền dừng miệng không nói thêm gì nữa.
Lăng Liên đánh ngựa đi tới phụ cận, thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tiểu thư, đúng là Cảnh thế tử đi huyện Hà Cốc.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mặc dù suy đoán được tám chín phần, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
“Tiểu thư, chúng ta tiếp tục lên đường sao?” Lăng Liên lại hỏi.
“Hôm nay không cần lên đường! Chúng ta ở Túy Hương lâu nghỉ một đêm!Nếu không thời điểm chúng ta đến huyện Hà Cốc thì cũng mệt chết.” VânThiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, lúc này trời đã đen lại, nàngnhìn thoáng qua phương hướng đi Túy Hương lâu nói.
“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, các nàng cũng mệt mỏi đến cựchạn. Nhưng nếu tiểu thư tiếp tục lên đường, các nàng cũng có thể kiêntrì không gục xuống. Nhưng đợi đến huyện Hà Cốc có gục xuống hay khôngcũng không biết.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đánh ngựa đếnTúy Hương lâu.
Đến Túy Hương lâu, Vân Thiển Nguyệt đưa lệnh bài ra, chưởng quỹ lậptức vui mừng cung kính mời đám người Vân Thiển Nguyệt lên lầu ba. Thiếuniên vẫn ngủ say, Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể ôm hắn lên lầu, làm chochưởng quỹ nghi ngờ đánh giá thiếu niên vài lần. Hiển nhiên không biếtthân phận người này là gì, lại để cho chủ tử tự mình ôm.
Đi tới lầu ba, Vân Thiển Nguyệt nhìn chữ thiên phòng nhị hào một cái, hỏi: “Gian phòng này có người ở không?”
Chưởng quỹ lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Hôm qua có người tới, nhưng mà sáng nay đã đi!”
“Lăng Liên, Y Tuyết các ngươi ở phòng chữ thiên nhất hào, ta và hắn ở chữ phòng chữ thiên nhị hào.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên và YTuyết.
“Tiểu thư?” Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề ngẩn ra.
“Nếu ta không đoán sai, hẳn là Dung Cảnh đã ở lại nơi này.” Vân Thiển Nguyệt chỉ chỉ phòng chữ thiên nhị hào nói.
“Người kia thật là Cảnh thế tử!” Chưởng quỹ lập tức nói.
Lăng Liên và Y Tuyết lập tức ngầm hiểu, nghĩ tới tiểu thư nhớ Cảnhthế tử rồi. Ngay cả chỗ hắn đã ở cũng muốn ở lại. Gật đầu, Lăng Liênnhìn về phía thiếu niên trong tay Vân Thiển Nguyệt nói: “Tiểu thư, hìnhnhư phòng chữ thiên nhất hào có ngăn làm hai phòng, nô tỳ và Y Tuyết một phòng là được rồi, ngài đưa hắn cho chúng ta! Để hắn ở một phòng kế,ngài cũng tiện nghỉ ngơi hơn.”
“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa thiếu niên cho Lăng Liên.
Lăng Liên đưa tay nhận lấy thiếu niên cùng Y Tuyết đi đến phòng chữ thiên nhất hào.
Vào phòng chữ thiên nhi hào, gian phòng gọn gàng sạch sẽ, dường nhưtrong không khí còn quanh quẩn một mùi thơm tuyết liên nhàn nhạt, VânThiển Nguyệt nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy sau khi vào gian phòng nàymột thân mỏi mệt đã biến mất không ít.
Chưởng quỹ cho người mang thùng gỗ đặt trong gian phòng, lưu loátbưng thức ăn lên, chuẩn bị cho Vân Thiển Nguyệt một bình trà cùng mộtbầu rượu. Tất cả đều làm có thứ tự, rất là chu đáo. Dường như không cầnnàng mở miệng phân phó. Làm xong tất cả rồi lặng yên không một tiếngđộng lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt từ kinh thành ra ngoài vẫn đánh ngựa, một ngày mộtđêm ngựa không ngừng vó, căn bản không nghỉ ngơi qua, sớm đã là một thân phong trần. Nàng nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn cởi quần áo trước, chôn mìnhvào trong nước, mặc kệ nước ấm bao bọc lấy mình.
Lúc này nàng không ngâm trong nước lâu, mà tắm nhanh thay đổi mộtthân quần áo sạch sẻ ngồi trước bàn dùng bữa, không đến một lát thức ăntrên bàn đã bị nàng quét sạch hơn phân nửa, cầm lấy bầu rượu dự địnhuống một chén, thì nghe được phòng chữ thiên nhất hào truyền đến mộttiếng hét thảm, sắc mặt nàng biến đổi, lập tức để bầu rượu xuống, chạyra khỏi cửa phòng, phút chốc đã đi tới phòng chữ thiên nhất hào, phấttay mở cửa phòng ra.
Thấy Lăng Liên và Y Tuyết hoảng sợ đứng trước giường thiếu niên ,Lăng Liên đang che tay, Y Tuyết che vai, trên giường thiếu niên đã tỉnhlại, đang một bộ dạng u mê không biết tình huống gì nhìn hai người.
Vân Thiển Nguyệt rời ánh mắt từ trên người ba người đi, nhìn về phíamặt đất, chỉ thấy trên mặt đất có một con bò cạp độc lớn cỡ bàn tay đang nằm. Ánh mắt nàng phát lạnh, đi vào, nhìn Lăng Liên và Y Tuyết hỏi:“Chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Lăng Liên và Y Tuyết trắng bệch, thấy Vân Thiển Nguyệt đitới, lấy lại bình tĩnh, Lăng Liên giải thích: “Sau khi chúng ta đi vàođã đặt hắn ở gian phòng này, rồi đi ra tắm, chúng ta tắm rất nhanh, sauđó muốn ăn cơm, nghĩ đến có nên đánh thức hắn đến ăn một chút hay không, thì thấy một con bò cạp bò lên trên người của hắn……”
“Các ngươi bị nó cắn nơi nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Bò cạp này rất lợi hại, rất nhạy bén, dường như biết chúng ta xuấthiện sẽ ra tay với nó, dưới tình thế cấp bách nô tỳ chỉ có thể lấy taylôi ra nó, bị nó cắn tay, Y Tuyết đứng phía sau nô tỳ, thời điểm nô tỳlôi nó ra đập vào cánh tay của nàng……” Lăng Liên tự trách nhìn Y Tuyếtnói.
“Ta chưa từng thấy bò cạp lớn như vậy, nhất thời gấp rút, lấy tayđịnh chụp chết nó, cho nên ngược lại bị nó cắn.” Y Tuyết che bả vainghiêm mặt nói.
“Bỏ tay của các ngươi che ở cánh tay, ta nhìn xem có nghiêm trọng hay không?” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nói với hai người. Nữ nhân trời sinhrất sợ loại động vật này, cũng không trách các nàng nhất thời tay chânluống cuống.
Lăng Liên lấy tay ra, chỉ thấy trong khoảnh khắc mà toàn bộ tay đềusưng lên, hơn nữa chỗ bị cắn hiện ra màu đen, mà mặc dù cánh tay Y Tuyết cách y phục, nhưng trên vải cũng hiện ra màu đen.
“Có độc!” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi.
Lăng Liên và Y Tuyết nghe vậy vội vàng vận công.
“Không thể vận công, loại bò cạp độc này hẳn là có người đặc biệtnuôi, ngày thường dùng một loại độc cực kỳ lợi hại cho nó ăn.Vận côngchỉ làm độc đi càng nhanh.” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa sờ tay vàongực, móc ra một cái bình nhỏ đổ hai viên thuốc ra cho Lăng Liên và YTuyết, nói: “Mau ăn vào!”
Hai người vội vàng nhận lấy thuốc lập tức ăn vào.
“Loại này thuốc chỉ có thể ức chế độc tố, nhưng không phải là giảidược, trong tay của ta cũng không có giải dược, không giải được loạichất độc này. Xem ra chúng ta phải cả đêm lên đường đuổi theo Dung Cảnhrồi, hắn nhất định sẽ có biện pháp.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Hai người lập tức nghiêm mặt gật đầu.
“Ba người các ngươi cho rằng bổn công tử là người chết sao?” Lúc nàythiếu niên mới bừng tỉnh, nhìn thoáng qua bò cạp độc bị đập chết trênmặt đất, cau mày đau lòng nói: “Một con bò cạp độc lớn như vậy, phảinuôi bao nhiêu năm? Để cho ngươi chụp chết như vậy, thật là phí củatrời.”
“Không cắn chết ngươi có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt nghe vậytrợn mắt nhìn thiếu niên một cái, có chút tức giận nói: “Mau chóng lênđường!”
“Cho dù nó cắn ta, ta cũng không có chuyện gì. Sao ngươi không hỏimột chút từ nhỏ ta lớn lên ở địa phương nào ? Ta cơ hồ là ngâm trong độc mà lớn lên, ta còn sợ một con bò cạp sao?” Thiếu niên xì mũi coithường.
Vân Thiển Nguyệt vốn muốn nhấc chân rời đi, nghe vậy vui mừng, nhìnthiếu niên: “Ngươi có thể giải được độc trên người các nàng ?”
“Có thể!” Thiếu niên lườm Vân Thiển Nguyệt, cho một đáp án khẳngđịnh, “Từ nhỏ ta đã ở trong độc mà lớn lên, chút độc nhỏ này tất nhiênkhông làm khó được ta.”
Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, ngươi maugiải độc cho các nàng, chúng ta cũng không cần tiếp tục lên đường rồi!”
Thiếu niên không nói lời nào, lười biếng xuống giường, đi tới trướcbàn nhìn thoáng qua giấy Tuyên Thành trên bàn nói với Vân Thiển Nguyệt:“Ngươi tới mài mực cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt theo lời đi tới.
Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt thuần thục mài mực, hắn thưởng thứcđộng tác của nàng nói: “Không nghĩ tới nữ nhân như ngươi còn hiểu đượcviệc hồng tụ thiêm hương tao nhã như vậy. Như vậy thoạt nhìn rất giốngnữ nhân.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn, đưa mực đã mài tốt cho hắn, thúc giục: “Nhanh một chút!”
Thiếu niên vén ống tay áo lên, chấp bút lên viết.
Lúc này chưởng quỹ mang người vội vã từ lầu dưới chạy lên, chắc lànghe được tiếng kêu thảm thiết của Lăng Liên, sau khi đi lên nhìn thấyVân Thiển Nguyệt hoàn hảo đứng ở gian phòng thì thở phào nhẹ nhõm, cẩnthận từng li từng tí hỏi nàng : “Chủ tử, xảy ra chuyện gì?”
“Một con bò cạp!” Vân Thiển Nguyệt chỉ một ngón tay.
Chưởng quỹ nhìn con bò cạp khổng lồ bị chụp chết nằm trên mặt đấtliền biến sắc, giọng nói không dám tin, “Này…… Nơi này tại sao có thể có bò cạp?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, “Ta cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra !”
“Mặc dù gian phòng này vẫn không có người nào ở, nhưng mỗi ngày đềuphân phó người quét dọn, buổi sáng hôm nay mới quét dọn qua……” Chưởngquỹ nghiêm mặt nói: “Cho tới bây giờ Túy Hương lâu chưa từng xuất hiệnloại động vật này……”
“Hẳn là có người thừa dịp các ngươi không chú ý dẫn dụ đến.” VânThiển Nguyệt thản nhiên nói. Nàng tin tưởng Phong các, tin tưởng TúyHương lâu cũng như người của nàng, trên dưới một lòng, hơn nữa chínhnàng thành lập tổ chức đều vận hành theo cơ chế hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa đối với nàng đều rất tin phục. Không thể nào xuất hiện chuyện nội bộphản bội này. Cho nên chỉ có thể là người khác có dự mưu muốn hãm hại.
Hơn nữa mỗi lần ra cửa nàng đều ở lại Túy Hương lâu phòng chữ thiênnhất hào, cũng chưa từng cố ý che dấu, cho nên người có dụng ý khác đưaloại vật này lên phòng chữ thiên nhất hào hại nàng cũng không phải làkhông có khả năng. Hết lần này tới lần khác hôm nay bởi vì quan hệ tớiDung Cảnh, nàng liền vào phòng chữ thiên nhị hào, cho nên người bịthương là Lăng Liên và Y Tuyết.
Kết hợp với ban đêm hôm qua gặp phải lần mai phục kia,cái này hẳn là lần mai phục sau.
“Thuộc hạ thất trách! Để cho chủ tử chấn kinh, xin chủ tử tráchphạt!” Chưởng quỹ nghe vậy lập tức quỳ trên mặt đất. Chuyện này xác thực là hắn thất trách. Chủ tử hiển nhiên mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, nhưnglại xuất hiện chuyện bực này. Hắn khó phủi bỏ tội trạng.
“Cũng không trách ngươi được! Thánh nhân cũng có thời điểm sơ sót !Kể từ bây giờ phân phó người kiểm tra Túy Hương lâu từ trên xuống dướimột lần. Nếu có người khả nghi không cho phép bỏ qua.” Vân Thiển Nguyệtkhoát tay.
“Dạ! Thuộc hạ lập tức đi ngay!” Chưởng quỹ lập tức đứng lên.
Lúc này thiếu niên buông bút xuống, giao đơn thuốc cho Vân ThiểnNguyệt: “Ừ, hiện tại đi bốc thuốc, sắc thuốc uống vào lập tức sẽ tốtthôi!”
Vân Thiển Nguyệt cầm đơn thuốc nhìn thoáng qua, gật đầu, thấy LăngLiên và Y Tuyết như vậy tất nhiên không thể tự mình đi lấy thuốc, nànggọi chưởng quỹ, đưa đơn thuốc cho hắn, “Hiện tại đi hốt thuốc trước!Phải nhanh!”
“Dạ!” Chưởng quỹ nhận lấy đơn thuốc, vội vàng đi xuống.
Thiếu niên xoay người đi về phía con bò cạp, đi đến trước mặt, ngồichồm hổm trên mặt đất, mắt lộ ra đáng tiếc nói: “Một con bò cạp lớn cứnhư vậy bị phá hủy, vật này chính là bảo bối đấy, bò cạp bảo bối của tacất trong kho cũng không lớn như thế này. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, nhẹ thở ra một ngụm trọc khí: “Aikêu ngươi ngủ bất tỉnh? Nếu ngươi tỉnh các nàng cũng không cần vì cứungươi mà bị thương.”
Thiếu niên hừ một tiếng, giọng nói oán giận: “Nếu không phải ngươi không muốn sống mà lên đường, sao ta lại ngủ như chết chứ?”
“Nếu không vì ngươi đi cứu người, ta còn có thể không muốn sống mà lên đường sao?” Vân Thiển Nguyệt phản bác hắn.
“Đúng rồi, hiện tại chúng ta đi tới chỗ nào rồi?” Thiếu niên nghe vậy lập tức hỏi.
“Thành Lạc Thủy!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Thì ra là đến thành Lạc Thủy rồi! Dung Cảnh đâu?” Thiếu niên không thấy Dung Cảnh, không khỏi kỳ quái hỏi.
“Không có ở Lạc Thủy thành!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, xoay người ngồi ở trên ghế.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thiếu niên móc một chiếc khăn quyên ra bọc con bò cạp đã chết kia lại, hỏi tiếp.
“Một ngày!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nói như vậy chúng ta từ kinh thành tới đây đi mất một ngày một đêm?” Thiếu niên đứng lên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng gật đầu, hắn nhìnthoáng qua sắc trời nói: “Tối nay nghỉ ngơi ở chỗ này, như vậy ngày mailên đường một ngày, thời điểm buổi tối khẳng định có thể tới huyện HàCốc rồi?”
“Có thể nói như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tính toán lúc đầu quả nhiên đúng hai ngày, rất tinh chuẩn. Vân Thiển Nguyệt ngươi rất được đấy.” Thiếu niên vui vẻ khích lệ.
“Nghe nói nạn lụt ở huyện Hà Cốc so sánh với nơi này còn nghiêm trọng hơn, núi đá lún, con đường tắc nghẽn, khắp nơi đều là nước. Dường nhưcắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài. Ngươi vẫn nên lo lắng một chútlàm sao để cứu người đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn vui vẻ không nhịnđược muốn đả kích hắn.
Thân thể thiếu niên quả nhiên cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, “Nghiêm trọng như thế?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thiếu niên cau mày, dường như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau khoát tay, khẳng định nói: “Khẳng định hắn không có chuyện gì ! Chuyện gìcũng không làm khó được hắn. Một cái huyện Hà Cốc nho nhỏ với một trậnlũ lụt thì tính là cái gì.”
“Nếu ngươi tin tưởng hắn như vậy, vì sao còn muốn vội vàng tới cứu hắn?” Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc hỏi.
“Ta tất nhiên phải tới cứu! Biểu đạt ta quan tâm tới hắn, hắn sẽkhông tức giận vì ta chạy trốn. Lúc này không đến thì lúc nào tới? Nếukhông, hắn mà thật sự tức giận lên, ta sẽ gặp phiền toái. Hơn nữa cònkhông phải là phiền toái nhỏ, hắn nhất định sẽ làm cho ta……” Thiếu niênliếc mắt, cằn nhằn một lát sau, dường như mới nhớ tới người nghe là VânThiển Nguyệt, lập tức ngừng miệngL “Ta nói với ngươi những thứ này làmgì? Ngươi quản ta vội vàng tới cứu hắn làm gì! Ta chính là muốn đến cứu, không liên quan đến ngươi.”
“Đúng là không liên quan đến ta ! Ngươi phải nhớ kỹ điều kiện ngươi đáp ứng ta đấy!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
Thiếu niên hừ một tiếng, không nói chuyện.
Không lâu lắm chưởng quỹ thở hồng hộc chạy tới, trong tay lấy ra mộtbọc thuốc, nghiêm mặt nói với Vân Thiển nguyệt: “Chủ tử, thiếu một vịLong tiền tử. Long tiền tử rất hiếm, tiểu điếm bình thường không bánnổi, chỉ có hai cửa hiệu lớn nhất Lạc Thủy thành mới có. Nhưng chưởngquỹ của hai cửa hàng này đều nói vốn có mười cân Long tiền Tử, nhưngthời điểm buổi trưa hôm nay bị một người bịt mặt mua đi.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, chuyển mắt nhìn về phía thiếuniên, “Không có Long Tiền Tử thì làm sao bây giờ? Có thể đổi thành thuốc khác hay không ?”
“Long Tiền Tử là thuốc không thể thiếu !” Thiếu niên cau mày, nhìngói thuốc trong tay chưởng quỹ một cái, lại nhìn sắc mặt trắng bệch củaLăng Liên và Y Tuyết, bỗng nhiên khoát tay: “Được rồi, được rồi, ta lấyhai viên thuốc bảo bối còn lại trên người của ta ra là được rồi.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra: “Ngươi có giải dược?”
Thiếu niên sờ tay vào ngực, móc ra một bình rất tinh sảo, có chútkhông nỡ ném cho Lăng Liên, hừ nói: “Không phải là giải dược của chấtđộc này, nhưng so sánh với giải dược còn tốt hơn ngàn lần, là dược cứumạng. Thế gian một viên khó cầu, ta thật không nỡ. Nhưng mà nhìn cácnàng hảo tâm cứu ta, ta liền đưa cho các nàng!”
Lăng Liên đưa tay nhận lấy bình, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy cảm xúc thiếu niên không nỡ, nghĩ tới hẳn làhắn nói thật, nếu không cũng không đến nổi không nỡ lấy ra, nhưng nàngnghĩ dược có tốt hơn nữa cũng không có trân quý như tính mạng, nói vớiLăng Liên: “Đã như vậy các ngươi mau dùng đi!”
Lăng Liên gật đầu, mở bình ra, nhất thời có một cỗ mùi thơm bay ra.Mùi vị quen thuộc chính là Thiên Sơn tuyết liên, Vân Thiển Nguyệt sửngsốt, Lăng Liên và Y Tuyết cũng khẽ giật mình, hai người đều ngẩng đầunhìn thiếu niên, thiếu niên khoát tay, cho nên Lăng Liên và Y Tuyết đổdược bên trong ra, mỗi người một viên, nuốt vào trong miệng.
“Đói bụng! Ta muốn ăn cơm!” Thiếu niên đặt mông ngồi ở trước bàn, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn như hổ đối.
Vân Thiển Nguyệt thấy Lăng Liên và Y Tuyết nuốt Thiên Sơn tuyết liên, vậy thì khẳng định sẽ không có chuyện gì.Nói với ba người: “Các ngươidùng cơm xong nghỉ ngơi sớm một chút ! Ngày mai canh ba chúng ta lênđường.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên Y Tuyết gật đầu. Có chút áy náy, dọc theođường này không có trợ giúp tiểu thư cái gì, kết quả lại gây thêm phiềntoái cho tiểu thư. Đoạn đường này các nàng quá mức mệt mỏi, lại bởi vìchỗ ở là Túy Hương lâu của Phong các, nhất thời quá yên tâm chủ quan,mới gặp phải chuyện này. Nhưng mà coi như lần này nhận được giáo huấn,lần sau bất kể tới chỗ nào, cũng không dám khinh thường.
“Không cần tự trách, nhận giáo huấn là được!” Vân Thiển Nguyệt dứtlời, xoay người đi ra ngoài. Dù sao Lăng Liên và Y Tuyết cũng là ngườitrải qua huấn luyện chuyên nghiệp của Hồng các. Bình thường rất cẩnthận, nhưng người không thể nào không có thời điểm sai sót. Huống chiđối phương ở trong bóng tối, các nàng ở ngoài sáng.
Chưởng quỹ đi theo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng chữ thiên nhất hào, thấp giọng nói: “Chủ tử, có tra rõ chuyện này hay không ?”
“Tra!” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, “Tra ra người muahết thuốc, tìm hiểu nguồn gốc! Điều tra xong lập tức bẩm báo cho ta,không cần có bất kỳ động tác gì, tận lực không để đả thảo kinh xà.”
“Dạ!” Chưởng quỹ lập tức lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt trở lại chữ phòng thiên nhị hào, nhìn thoáng quagian phòng, hiển nhiên đã được chưởng quỹ mang người tra xét toàn bộ,nàng trực tiếp đi tới giường nằm xuống. Trên giường vẫn quanh quẩn nhànnhạt hơi thở quen thuộc,mặc dù nàng bôn ba mệt nhọc như thế nào, nhưngvẫn không buồn ngủ. Cho đến hồi lâu, nàng mới dần dần ngủ.
Lúc canh ba, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, đẩy cửa phòng chữ thiên nhịhào ra, thì thấy ba người Lăng Liên và Y Tuyết, cùng với thiếu niên đãchờ ở cửa. Nàng nhìn ba người, ánh mắt rơi vào trên tay Lăng Liên và YTuyết, quả nhiên đã tốt rồi. Nàng không nói chuyện, đi xuống lầu. Bangười đi theo phía sau nàng.
Ra khỏi Túy Hương lâu, Vân Thiển Nguyệt phi thân lên ngựa, vừa muốnđánh ngựa rời đi, thiếu niên bắt được cánh tay nàng, đứng ở dưới ngựanhìn nàng nói: “Ta muốn ngươi chở ta.”
“Ngươi nghỉ ngơi lâu như vậy còn chưa nghỉ ngơi đủ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Chưa!” Thiếu niên quyết đoán nói.
“Không được! Tự mình cưỡi ngựa!” Vân Thiển Nguyệt cự tuyệt.
“Vân Thiển Nguyệt, ta lấy ra hẳn hai viên dược bảo bối đưa cho hai tỳ nữ của ngươi ăn! Ngươi đối đãi với ta như vậy sao? Ta vốn có thể khônglấy ra, cùng lắm thì chúng ta suốt đêm đi đường đến một thành trì khác,nếu thành trì đó cũng không có thì hai tỳ nữ của ngươi sẽ chết. Nhưng ta vẫn lấy ra, không phải ta hảo tâm, đơn giản chính là nhìn mặt mũi củangươi thôi.” Thiếu niên ngẩng mặt lên bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói từng câu từng chữ : “Hơn nữa hôm qua ban ngày ta ngủ nhiều, buổi tốingủ không được, hôm nay lại mệt nhọc. Rất buồn ngủ! Không thể cưỡingựa.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên, quả nhiên thấy hắn có chút mệt mỏi, nàng nhìn Lăng Liên và Y Tuyết, thấy hai người đã lên ngựa, bất đắc dĩnàng vươn tay: “Lên đây đi!”
Thiếu niên vui mừng, đặt tay vào trong tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay, kéo hắn lên, chỉ thấy hắn phối hợp điềuchỉnh tư thế, dựa vào trong ngực Vân Thiển Nguyệt, nhắm mắt lại, thật sự chuẩn bị ngủ. Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, hai chân thúc vào bụng ngựa,tuấn mã rời khỏi Túy Hương lâu.
Lăng Liên và Y Tuyết đánh ngựa đi theo phía sau.
Nghỉ ngơi một đêm, chẳng những người được nghỉ, ngựa cũng đã đượcnghỉ, tốc độ của ba con ngựa cực nhanh, nhanh như điện chớp, ngựa khôngdừng vó, trên đường chưa từng gặp phải ngăn trở gì, sau buổi trưa đã tới núi Mai Lĩnh khu vực huyện Hà Cốc.