Edit: Liên
Beta: LeticiaVân Thiển Nguyệt hoài nghi nhìn Dung Cảnh, thấy hắn không nói, liềnkhẳng định suy đoán trong lòng, dù Tam công tử có mười lá gan cũng không dám gây chuyện cho nàng như vậy, nếu không có Dung Cảnh phân phó hoặclà bày mưu đặt kế, hắn sẽ không làm ra chuyện lớn mật như vậy. Dù saođối với công chúa chưa gả mà đã bị hưu, là chuyện từ xưa tới nay chưabao giờ có. Tương đương công khai đánh vào mặt hoàng thất, không tráchđược Dạ Thiên Dật mới vừa vào thành liền vội vội vàng vàng tiến cung.
“Ngươi bày mưu cho Tam công tử khi nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn DungCảnh, nghĩ tới buổi tối hôm qua cũng chính là mấy canh giờ trước, khi đó nàng đã sớm tỉnh, cũng không nghe thấy hắn phân phó gì. Hơn nữa hiệntại cũng không có bộ điều khiển từ xa để cho Dung Cảnh cách không điềukhiển Tam công tử.
“Từ trước khi rời khỏi kinh thành!” Dung Cảnh mạn bất kinh tâm nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây thật sự là chuyện Dung Cảnh sẽ làmđược. Đối với thánh chỉ chỉ hôn, mặc dù nàng và Vân Ly không thích,nhưng còn có một người càng không thích hơn nàng và Vân Ly, chính làngười một lòng muốn gả vào Vinh Vương phủ Lục công chúa. Hắn tất nhiênnghĩ tới theo tính tình của Lục công chúa sẽ không dám náo ở chổ lãoHoàng đế, hoặc là cũng biết làm ầm ĩ ở chỗ lão Hoàng đế cũng không đượcgì, nhất định sẽ đi Vân Vương phủ đại náo, cho nên, liền bày kế cho Tamcông tử. Nàng nhìn Dung Cảnh, dùng ánh mắt vô cùng bội phục nói: “Dungcông tử, ngài thật sự là bản lĩnh, khiến tiểu nữ tử rửa mắt mà nhìn.”
“Bội phục thì không cần, chỉ cần đừng chọc hoa đào cho ta là được!” Dung Cảnh chậm rãi lườm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt.
Dung Cảnh đưa tay ôm người Vân Thiển Nguyệt đang nằm ở trong ngựcmình, bàn tay như ngọc trêu chọc sợi tóc đang rủ xuống của nàng. Giâylát sau, hắn cúi xuống mặt của nàng, cúi đầu đặt môi của mình xuống hônnàng.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm cổ Dung Cảnh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Một lát sau, Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, hô hấp có chút nặng nề, dán tại cánh môi nàng dùng âm thanh cực thấp nói: “Vân ThiểnNguyệt, sau này nàng sẽ không nương tay với Dạ Thiên Dật nữa chứ!”
Vân Thiển Nguyệt thở khẽ , nghe vậy tâm tư khẽ động, đang nhắm mắtvội mở ra nhìn Dung Cảnh, ánh mắt như mê mang nhìn vào ánh mắt thanh unhư sương mù của Dung Cảnh, nàng nghĩ tới thời gian dài như vậy DungCảnh đối với nàng luôn là tha thứ cùng bao dung, trong lòng nàng ấm áp,gật đầu, “Được!”
“Ngoan!” Dung Cảnh cong cánh môi lên, như trăng lưỡi liềm, nụ cười thật sâu.
Thoáng cái tâm thần Vân Thiển Nguyệt bị rung động, rõ ràng cảm giácđược ngực bang bang nhảy lên, sắc mặt nàng đỏ bừng, đưa tay đánh lênngực hắn, dùng giọng điệu căm phẫn nói: “Yêu nghiệt!”
“Hả?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Họa thủy!” Vân Thiển Nguyệt lại căm phẫn nói một câu.
“Hả?” Dung Cảnh nhướng đuôi lông mày lên.
“Một cây hoa đào lớn!” Vân Thiển Nguyệt lại căm phẫn nói một câu,trong lòng nghĩ tới nam nhân đẹp như vậy làm gì? Nàng còn nhớ rõ mườinăm trước lần đầu tiên gặp hắn ở thọ yến lão Hoàng đế, một đứa trẻ nhưngọc, làm cho nàng không nhịn được nhìn chăm chú, nàng nghĩ tới có phảingay lúc ấy nàng đã bị người nam nhân này khi mới là một tên nhóc con mê hoặc hay không? Thế cho nên sau đó vô luận là người nào, cũng không vào được mắt của nàng.
Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười trầm thấp.
“Ngươi cười cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới bị mắng còn cười đến cao hứng như thế.
“Nếu là có thể đầu độc nàng, coi như là yêu nghiệt và họa thủy tacũng cam nguyện.” Giọng nói Dung Cảnh ôn nhu, mặt mày như họa đột nhiênnhiều thêm một chút mị hoặc mà trong ngày thường khó gặp.
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra. Nhìn bộ dáng của hắn cũng không nhịn được phải bật cười.
Trong xe lẳng lặng, hai người không nói thêm gì nữa, nhưng lại là ôn hòa ấm áp.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Vân Vương phủ, giọng nói của Huyền Ca từbên ngoài truyền đến, “Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, đến Vân Vương phủrồi!”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay.
Vân Thiển Nguyệt giật giật, Dung Cảnh vẫn không buông nàng ra, nàngnhướng mày nhìn hắn, hỏi: “Ngươi trở về phủ, hay là cùng ta xuống?”
“Trở về phủ!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới hắn cũng rời kinh mấy ngày, về rồi thì nên lập tức trở về phủ, dù sao Vinh Vương phủ có bao nhiêu ngườinhìn chằm chằm vị trí thế tử này của hắn. Mặc dù tai mắt của hắn nhiều,nhưng cũng khó tránh khỏi có người dưới tay hắn làm chút chuyện mờ ám.
“Thật muốn bắt nàng về Vinh Vương phủ, không buông ra.” Dung Cảnh bỗng nhiên thở dài, lưu luyến buông Vân Thiển Nguyệt ra.
Vân Thiển Nguyệt hé miệng cười, không nói thêm gì nữa, đẩy cửa rèmnhảy xuống xe. Chỉ thấy cửa lớn Vân Vương phủ đang đóng, bên trong lặngyên không một tiếng động, nàng khoát khoát tay với Huyền Ca, cũng khôngkêu mở cửa, điểm nhẹ mũi chân, bay vào Vân Vương phủ, trong nháy mắtkhông thấy bóng dáng.
Huyền Ca tán thưởng nhìn khinh công Vân Thiển Nguyệt, vung roi ngựa lên, xe ngựa đi về phía Vinh Vương phủ.
Mặc dù cửa lớn Vân Vương phủ được đóng, nhưng bên trong các viện lạiđèn đuốc sáng trưng. Đang là thời gian nghỉ ngơi, sự tình khác thườngnày của Vân Vương phủ nói rõ Vân Vương phủ xảy ra đại sự, sợ rằng hômnay mọi người ở các phòng các viện đều thấp thỏm lo âu. Sợ lão Hoàng đếtức giận lôi đình, sai người tịch thu tài sản và giết cả nhà Vân Vươngphủ.
Vòng qua các viện, Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt Các. ThiểnNguyệt các cũng sáng đèn, trong viện không có người nào, phòng lớn cómàn che chắn, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn chiếu ra, không thấy rõ tìnhhình bên trong, nàng nhẹ nhàng đáp xuống, đưa tay đẩy cửa phòng.
“Người nào?” Bên trong nhà truyền đến tiếng quát khẽ. Chính là giọngnói của nàng, không, phải nói là Tam công tử sắm vai thành nàng.
“Là ta!” Vân Thiển Nguyệt trả lời.
“Tiểu nha đầu?” Bên trong nhà truyền ra giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm.
Vân Thiển Nguyệt dừng đẩy cửa, Dạ Khinh Nhiễm lại ở chỗ này? Nàng lấy lại bình tĩnh, định đẩy cửa ra lần nữa, thì cửa được mở từ bên trong,lộ ra gương mặt tuấn tú của Dạ Khinh Nhiễm, không nháy mắt nhìn nàng.
“Sao huynh lại ở chỗ này?” Vân Thiển Nguyệt cười cười hỏi Dạ Khinh Nhiễm.
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt: “Tiểu nha đầu, muội đi đâu đấy?”
“A, có chuyện đi ra ngoài một chuyến.” Đi vào trong Vân Thiển Nguyệtnhìn lướt qua Dạ Khinh Nhiễm, thấy Tam công tử mặc trang phục của nàngđang lười biếng nằm ở trên giường êm, thấy nàng trở lại, chớp chớp mắtvới nàng, cũng không đứng dậy. Bên trong nhà trừ Tam công tử còn có Lăng Liên và Y Tuyết, hai người đứng ở bên cạnh Tam công tử, thấy nàng trởlại thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đi nơi nào?” Dạ Khinh Nhiễm chắn ở cửa ra vào, nhíu mày với Vân Thiển Nguyệt.
“Đi một chuyến xa nhà!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy Dạ Khinh Nhiễm, “Trước tiên để cho ta vào nhà đã!”
Dạ Khinh Nhiễm nghiêng người, Vân Thiển Nguyệt tiến vào phòng, nói với Tam công tử: “Ngươi có thể đi!”
“Ta đã sớm muốn đi rồi, chỉ là có người không để cho ta đi!” Tamcông tử đứng lên, lườm Dạ Khinh Nhiễm, đi ra ngoài. Mặc dù hôm nay VânThiển Nguyệt đứng ở trước mặt hắn, hắn lại vẫn đi và diễn giống VânThiển Nguyệt. Thướt tha đi ra khỏi phòng, điểm nhẹ mũi chân, rời khỏiThiển Nguyệt Các.
“Tiểu nha đầu, nàng ta là ai?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Tam công tử rời đi, cũng không ngăn cản.
“Là thủ hạ của ta!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến thoạt nhìn Dạ Khinh Nhiễmcũng không đoán được thân phận của Tam công tử, nàng tự nhiên sẽ khôngvội vàng nói cho hắn biết. Dù sao cũng là Tam công tử của HiếuThân Vương phủ, một người bởi vì Vân Hương Hà mà được nhớ lại lúc oanh động nhấtthời, rồi cũng là người bởi vì Vân Hương Hà chết đi mà hiện tại lại bịquên lãng.
“Muội có thủ hạ như vậy sao! Lại biết Dịch Dung Thuật tinh diệu nhưthế!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, hồ nghi nói: “Ta thấy thếnào thuật dịch dung của nàng ta giống như là từ bàn tay của nhược mỹnhân chứ?”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không hổ là Dạ Khinh Nhiễm, ngay cả điềunày cũng nhìn ra được, nàng gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, là DungCảnh dịch dung cho nàng! Huynh không nhìn sai.”
“Không trách được giống nhau như thế, suýt nữa lừa gạt được cả ta.” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới bàn rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, cũng không nói chuyện.
“Tiểu nha đầu, nàng ta viết hưu thư cho Lục công chúa là do ngươi bày mưu đặt kế hay sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, phát hiệndường như trên người nàng đã có chút biến hóa, nhưng để hắn nói, hắncũng nói không ra rốt cuộc là biến hóa ở đâu, tóm lại không quá giốngnhau.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nghĩ tới Dung Cảnh bày mưu đặt kế cũng coi như là nàng bày mưu đặt kế rồi! Tóm lại một chiêu chưa gả bị hưunày làm cho nàng thở phào một hơi. Nhớ tới ngày đó một đạo thánh chỉ tứhôn bị lão Hoàng đế thắng một ván, hôm nay hành động này khiến cho lãogià họm hẹm Hoàng đế trong Thánh Dương điện tức đến giơ chân nàng đã cảm thấy sung sướng rồi.
“Tiểu nha đầu, muội có biết hậu quả hay không? Tại sao có thể hồ nháo như thế ? Đây chính là Lục công chúa! Sao có chuyện thần tử hưu côngchúa? Muội thật là muốn Hoàng bá bá trong cơn giận dữ tịch thu Vân Vương phủ hay sao?” Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt, giọng điệucó chút gấp, “Muội biết không lúc Hoàng bá bá thấy bức hưu thư thì tứcgiận đến mức một chưởng phá nát ván giường. Từ nhỏ đến lớn ta chưa thấyHoàng bá bá phát hoả lớn như vậy. Hoàng bá bá không biết người viết hưuthư là thế thân của muội, nếu như là biết, muội biết rõ hậu quả không?”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe Dạ Khinh Nhiễm nói, từng ngụm từng ngụm uống trà, cũng không nói chuyện.
“Hoàng thượng phong Vân Ly làm thế tử Vân Vương phủ, mừng vui hơn,ban hôn cho hắn cùng Lục công chúa, đây là điều thần tử mong đợi, vậy mà muội lại viết hưu thư. Hành động lần này không thể nghi ngờ là đánh vào thể diện của Hoàng bá bá và hoàng thất. Các quốc gia trong thiên hạ,phiên vương các nơi, cả triều văn võ đến lúc đó cũng sẽ nhận được tintức. Muội suy nghĩ một chút, Hoàng bá bá vì giữ gìn thể diện hoàng thất, sẽ làm như thế nào? Vân Vương phủ chân chính đến cùng có thể chống lạihoàng thất sao?” Dạ Khinh Nhiễm càng nói tựa hồ càng gấp.
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi uống trà, vẫn không nói lời nào.
“Tiểu nha đầu, muội có nghe được lời nói của ta không?” Dạ Khinh Nhiễm cau mày.
“Nghe được!” Vân Thiển Nguyệt để chén trà nhỏ xuống, xoay người lạinhìn Dạ Khinh Nhiễm, nhẹ nhàng cười cười: “Những lời này nếu người khácnói ta, ta sẽ cảm thấy là nói nhảm, nếu ta dám làm, sẽ không sợ hậu quả. Nhưng hôm nay là huynh nói, ta biết là huynh bởi vì quan tâm ta.”
Dạ Khinh Nhiễm mím môi nhìn nàng, sắc mặt không đồng ý, “Dù muội bấtmãn với Hoàng bá bá, thì cũng có nhiều biện pháp, cần gì phải công khaiđối kháng? Hành động này của muội không phải là ép Hoàng bá bá hạ thủvới Vân Vương phủ sao?”
“Huynh yên tâm! Hoàng thượng dượng sẽ không hạ thủ với ta và VânVương phủ!” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh cười cười, thản nhiên nói: “Ít nhất trước mắt! Nếu muốn động thủ, hắn đã sớm động thủ! Không cần đợi để cho lần lượt chọc giận hắn.”
“Chẳng lẽ trong tay muội đang nắm nhược điểm của Hoàng bá bá?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh, hắn nhướng mày.
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Vân Vương phủ không giống vớiLam thị nhất tộc năm đó, có thể làm cho Hoàng thượng dượng trong một đêm xét nhà diệt tộc, muốn như thế nào thì là như thế đó. Vân Vương phủ đãcó trăm năm nay, căn cơ khổng lồ, lại có cô cô mang thai thái tử, huốngchi còn có một điểm trọng yếu nhất, chính là chính quyền mới thay đổi,Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục liên thủ, mặc dù Dạ Thiên Dật có tàihoa, cũng bị kiềm chế khắp mọi mặt, một bước gian nan. Cho nên, Hoàngthượng dượng muốn không để giang sơn của mình sụp đổ, thì không thể cóđộng tác lớn, vì một nữ nhi mà diệt trừ Vân Vương phủ, cho nên, mặc dùhắn tức giận, trước mắt cũng không dám động Vân Vương phủ.”
Dạ Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, “Muội nói rất đúng ! Tiểu nha đầu, xem ra muội hiểu rất rõ Hoàng bá bá!”
Vân Thiển Nguyệt cười nhạt: “Nhưng mặc dù không có phiền toái lớn, nhưng phiền toái nhỏ sẽ có một chút!”
“Chỉ cần không phải xét nhà diệt tộc, thì đều dễ nói! Nếu không Hoàng bá bá muốn ta hạ thủ với Vân Vương phủ, ta thật không hạ thủ được.” DạKhinh Nhiễm đưa tay xoa bóp trán, ngồi xuống nhuyễn tháp, có chút buồnbực nói: “Tiểu nha đầu, muội nói sao ta lại sinh ra ở phủ Đức ThânVương, họ Dạ?”
Vân Thiển Nguyệt “xì” cười một tiếng, “Mệnh huynh tốt thế, lại cònchọn lựa! Thân phận tiểu vương gia của phủ Đức Thân Vương có bao nhiêungười hâm mộ! Hiện tại ở kinh thành chấp chưởng bốn mươi vạn binh mã, so sánh với Dạ Thiên Dật ở kinh thành thì quyền lợi lớn hơn nhiều.”
Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi: “Bốn mươi vạn binh mã là một liều độc dược!”
“Độc dược có đôi khi cũng là thuốc tốt!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Khinh Nhiễm xem như cam chịu. Trong lòng hai người rõ ràng, đây là Hoàng thượng gửi binh mã ở phủ Đức Thân Vương, cũng chính là gián tiếpkhông cho phủ Đức Thân vương tham dự vào việc tranh đoạt ngôi vị Hoàngđế của ba người Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục. Không đểcho việc thay đổi chính quyền bị nhiễm máu tươi của binh lính, để bảotồn thực lực của Thiên Thánh. Nếu không một khi bốn mươi vạn binh mãtham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, như vậy binh lực củaThiên thánh sẽ bị suy yếu. Đến lúc đó Nam Lương, Tây Duyên nhìn chằmchằm vào, vạn nhất bên trong có phiên vương làm loạn, vốn là bề ngoàiphồn hoa thì quốc lực sẽ bị suy kiệt thực lực lui ngàn trượng. Trong ưu, ngoài hoạn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nhưng mặc dù lão Hoàngđế tính toán như thế, nhưng ba người Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, DạThiên Dục tất sẽ không bỏ qua khối thịt béo trong tay Dạ Khinh Nhiễm.Nếu có thể có được sự ủng hộ của Dạ Khinh Nhiễm, như vậy chính là trợlực lớn nhất. Cho nên, bốn mươi vạn binh mã này của hắn là một liều độcdược. Nhưng ngược lại, do trong tay của hắn có độc dược này, không aidám động đến hắn, nên cũng là một liều thuốc tốt.
“Muội nói Hoàng bá bá sẽ không xét nhà diệt tộcVân Vương phủ, thì làm thế nào mới xả giận được?” Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc trong chốc lát lạihỏi.
“Hoàng thượng dượng là một củ gừng. Chắc là chờ hừng sáng sẽ biết.” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh.
“Ta sẽ tận lực giúp muội! Nhưng tiểu nha đầu, muội cũng đừng làm ẩuquá mức. Dù sao ta họ Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, có chútphiền muộn bỏ lại một câu nói, đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ba bước đãrời khỏi Thiển Nguyệt Các. Nàng khe khẽ thở dài. Dạ Khinh Nhiễm họ Dạ,đây vốn là một dòng họ tôn quý, nhưng bởi vì nàng, để cho hắn rất là bất đắc dĩ? Nhưng trong lòng nàng và hắn rất rõ ràng, sớm muộn gì có mộtngày, hoàng thất và Vân Vương phủ sẽ đi tới bước thuỷ hoả bất dung. Nhưvậy có lẽ nàng và hắn sẽ thật gặp nhau trên chiến trường.
Gian phòng yên tĩnh trở lại, dường như ngay cả không khí cũng nhuộm tiếng thở dài nhàn nhạt.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Dạ Khinh Nhiễm rời đi, lúc này mới đi tớibên cạnh Vân Thiển Nguyệt, Lăng Liên nhẹ giọng hỏi thăm: “Tiểu thư, ngài đi Ma Thiên Nhai có tìm được bí mật của thập đại thế gia và Đông Hảiquốc không?”
“Tìm được bí mật của thập đại thế gia, nhưng bí mật Đông Hải quốc thì không.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên và Y Tuyết sửng sốt, Y Tuyết vội hỏi: “Tiểu thư, sao lạikhông có bí mật Đông Hải quốc? Nô tỳ nghe nói Ma Thiên Nhai thu thập bímật của thiên hạ mà!”
“Nói thì nói như thế, nhưng Ma Thiên Nhai thật không có thu thập bímật của Đông Hải quốc và Vân Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra nghi ngờ cùng kinh ngạc.
“Những thứ thu thập được cũng không phải vô dụng, biết được bí mậtcủa thập đại thế gia, cũng không uổng phí một chuyến đi của ta.” VânThiển Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi thăm hai người: “Mấy ngày nay Tam công tử làm gì?”
Lăng Liên vội vàng trả lời: “Từ sau khi tiểu thư rời đi, Tam công tửvẫn dựa theo phân phó của tiểu thư ở Thiển Nguyệt Các giả bộ bệnh. Hoàng thượng phái người tới mời hai lần, nói tiểu thư vào cung đánh cờ cùnghắn, nô tỳ nói tiểu thư bị bệnh để từ chối. Sau Hoàng thượng lại nói,Ngọc Trạc cô nương và Lục Chi cô nương chuẩn bị cho đại lễ cho làm conthừa tự của thế tử, tới Thiển Nguyệt các thỉnh giáo tiểu thư, Tam côngtử không hổ là Các chủ Phong các được tiểu thư chọn trúng, cực kỳ tàihoa, chỉ đơn giản chỉ điểm vài việc, đã an bài lễ nhận con thừa tự củaVân thế tử trật tự rõ ràng. Còn có Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử vừa đượcthả ra từ trong nhà lao tới một chuyến, cũng đều bị nô tỳ từ chối, mấyngày nay trừ buổi tối hôm qua Lục công chúa tới đại náo trong phủ mộttrận với Vân Ly công tử, ngoại trừ chuyện Tam công tử viết thư từ hônvới Lục công chúa, còn lại đều rất an ổn.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh ở trong đám hoàngtử đứng hàng thứ hai. Hôm nay không còn thái tử vị, nên xưng hô là Nhịhoàng tử. Nàng hỏi: “Vân Ly bị thương sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng!” Lăng Liên gật đầu, “Hơn nữa hắn cự tuyệt bôi thuốc, sợ sau này trên mặt sẽ để lại sẹo.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày: “Vì sao hắn không chịu bôi thuốc?”
Lăng Liên và Y Tuyết lắc đầu.
“Đi, chúng ta đi xem hắn!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên. Nghĩ đến dù sao Vân Ly cũng chưa từng trải qua sóng gió, sợ là sẽ bị hành động của Tamcông tử làm cho sợ hãi. Hiện tại cảm thấy thương thế của mình không racái gì. Nàng nhớ tới một gương mặt tuấn tú như vậy nếu sau này có vếtsẹo, chính là chuyện cả đời. Tuy nam tử không coi trọng tướng mạo, nhưng cổ nhân vẫn chú trọng dáng vẻ, dung mạo bị hao tổn, cũng ảnh hưởng tớidáng vẻ. Vân Ly vô tội, đương nhiên không thể thừa nhận chuyện này.
Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, đi theo sau Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng.
Ra khỏi Thiển Nguyệt Các, gặp thủ vệ đại môn đang vội vội vàng vàngchạy tới, thủ vệ kia nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt lập tức nói: “ThiểnNguyệt tiểu thư, Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng phái người tớituyên chỉ, nói ngài lập tức tiến. . . . . .”
“Biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía viện của Vân Ly.
“Tiểu thư, hôm nay mới canh ba, Hoàng thượng gọi ngài tiến cung, có thể không tốt lắm hay không?” Lăng Liên lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Lăng Liên không nói thêm gì nữa.
Bởi vì Vân Ly được phong làm thế tử Vân Vương phủ, nên được vào ởviện trước đây của Vân Mộ Hàn, Tây Phong Uyển. Lúc này Tây Phong Uyểncũng sáng đèn. Ba người đi vào Tây Phong Uyển, Tây Phong Uyển im ắng,không có một người hầu nào.
Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới những người hầu trước kia ở Tây PhongUyển đã rời đi theo Vân Mộ Hàn, Vân Ly chỉ là công tử bàng chi của VânVương phủ mà thôi, đương nhiên bên cạnh không có người hầu hạ. Nàng cũng đã an bài nhân thủ cho hắn. Nàng quay đầu hỏi Lăng Liên: “Ngày mai đưatám người của Phong Các đi theo bên người Vân Ly.”
“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng.
Ba người đi tới cửa, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Vân Ly đi ra, dưới ánh đèn có thể thấy rõ ràng trên mặt dấu năm ngón tay, trong đó có ba dấu thật dài bị móng tay cào mà thành, hai dấu ngắn hơn một chút, có một dấu rất sâu. Trên gương mặt tuấn tú của hắn cực kỳ bắt mắt, thậmchí nhìn thấy mà giật mình.
Vân Thiển Nguyệt nhìn mặt Vân Ly, trong lòng dâng lên tức giận, không đợi hắn mở miệng, liền cả giận nói: “Nàng ta cào huynh, huynh khôngbiết trốn sao? Không biết trốn sao? Lại để cho nàng cào?”
Vân Ly ngẩn ra, tựa hồ theo bản năng đưa tay che mặt, cúi đầu, dườngnhư không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói đè thấp: “Ta có tránh,nhưng tránh không thoát. Lục công chúa có võ công!”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới Vân Ly không có võ công, Lụccông chúa biết chút công phu quyền cước, nàng tức giận nói: “Vậy saohuynh không gọi thị vệ trong phủ ngăn cản nàng ta? Để cho nàng ta biếnhuynh biến thành bộ dạng như thế này?”
“Lúc ấy nàng ta xông tới, nơi này không có thị vệ. . . . . .” Vân Ly lại càng cúi đầu.
Một cỗ tức giận giấu ở ngực Vân Thiển Nguyệt, nhìn Vân Ly, tâm bỗngnhiên mềm xuống, mấp máy môi nói: “Là ta không đúng, ta đã phái mấyngười đến cho huynh rồi! Ta vừa mới an bài, ngày mai sẽ có người đến, sẽ không để cho ai ức hiếp huynh nữa.”
“Không có chuyện gì, thật ra thì không đau.” Vân Ly ngẩng đầu, cườivới Vân Thiển Nguyệt, hình như động đến vết thương, hắn nhướng mày.
“Đi, vào phòng, ta bôi thuốc cho huynh.” Vân Thiển Nguyệt lôi Vân Ly vào phòng.
“Không cần bôi thuốc đâu! Cứ để vậy đi! Ta nguyện ý để nguyên như vậy.” Vân Ly thấp giọng nói.
“Hồ nháo! Giữ lại sẽ để lại sẹo? Người nào mà không chú trọng dungmạo chứ? Huynh là thế tử Vân Vương phủ, mặc dù là Hoàng thượng tứ phong, nhưng cũng là ta đề cử lúc tuyển định. Mặt của huynh đại biểu cho thểdiện của Vân Vương phủ. Không bôi thuốc làm sao hết?” Vân Thiển Nguyệttrừng mắt với Vân Ly.
“So với Lục công chúa nhận hưu thư mà nói, vết thương này thì có làgì, chỉ cần Vân Vương phủ không có chuyện gì là tốt rồi.” Vân Ly lắcđầu.
“Trị thương cho huynh, Vân Vương phủ cũng sẽ không có chuyện gì! Lànàng ta không xứng với huynh, hưu thì hưu! Sợ cái gì?” Vân Thiển Nguyệtkéo Vân Ly đi vào gian phòng, phân phó Lăng Liên: “Ta không nghĩ tớinặng như vậy, không thể dùng thuốc trị thương thường. Ngươi về phòng ta, ở ngăn thứ ba trong tủ lấy bình ngưng chi lộ đến đây.”
“Dạ!” Lăng Liên đáp một tiếng, vội vàng đi.
“Y Tuyết, ngươi đi múc nước.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Y Tuyết.
Y Tuyết đáp một tiếng, cũng vội vàng đi xuống.
“Thật ra thì để lại sẹo cũng không sao, cứ giữ ngưng chi lộ lại đi!Ta nghe nói trong cung Hoàng thượng cũng không có loại ngưng chi lộ này, cho ta quá lãng phí. Dùng thuốc thường là được rồi.” Vân Ly thấp giọngnói.
“Quý thế nào cũng không quan trọng bằng mặt của huynh.” Vân ThiểnNguyệt trợn mắt nhìn Vân Ly. Là nàng đẩy hắn lên vị trí này, nàng tấtnhiên phải bảo vệ hắn.
Vân Ly không nói thêm gì nữa.
Y Tuyết múc nước đi vào, Vân Thiển Nguyệt vén tay áo lên rửa vếtthương cho hắn, Vân Ly tựa hồ cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn phát ra tiếng hút không khí rất nhỏ, động tác của Vân Thiển Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng. Không lâu sau Lăng Liên cầm ngưng chi lộ đến, Vân Thiển Nguyệt cũng đãrửa xong vết thương của hắn, nhẹ nhàng bôi ngưng chi lộ lên vết thươngtrên mặt hắn.
Vân Ly ngồi lẳng lặng, đầu tiên là cúi đầu, một lát sau ngẩng đầunhìn Vân Thiển Nguyệt. Thấy nàng mím môi thần thần sắc thật tình, nét âm u trên mặt hắn dần dần rút đi, khi Vân Thiển Nguyệt dừng tay, hắn bỗngnhiên cúi đầu xuống nói: “Không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta!”
“Hâm mộ huynh cái gì? Hâm mộ huynh bị Lục công chúa cào mặt sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc Vân Ly.
Vân Ly lắc đầu, không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt cũng không hỏi nữa, kín đáo đưa ngưng chi lộ choLăng Liên, phân phó Lăng Liên: “Ngày mai ngươi đem thuốc tới cho huynhấy, một ngày một lần. Liên tiếp bảy ngày là tốt rồi, sẽ không để sẹo.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Ly, thâm tìnhnói: “Ca ca tốt của ta, huynh cũng không thể yếu ớt như vậy. Ca ca hẳnlà bảo vệ muội muội mới phải, huynh không thể để ta luôn bảo vệ huynhmãi được!”
Mặt Vân Ly đỏ lên.
“Nhưng lúc này huynh bị cào mặt cũng không uổng, một chút vết thươngnhỏ đổi lại không cho nữ nhân kia vào Vân Vương phủ cũng đáng. Dưỡngthương thật tốt! Vị trí thế tử vẫn là của huynh, cũng không cần cưới nữnhân kia. Ta tiến cung trước!” Giọng điệu của Vân Thiển Nguyệt thoảimái, đi ra ngoài cửa.
Lăng Liên và Y Tuyết nhìn Vân Ly, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt rời đi.
Vân Ly nhìn ba người ra khỏi Tây Phong Uyển, từ lúc đến cho tới rờiđi chỉ có thời gian một chung trà, lại khiến cho tâm tình vốn đang âm ucủa hắn trở nên sáng sủa. Hắn vốn cảm thấy cả người vô lực, hôm nay lạinhư cây khô được rót vào sinh khí. Hắn nghĩ hắn sao mà may mắn vậy, cóthể cùng một họ với nàng, có thể làm ca ca của nàng, như vậy cũng làmcho hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Tây Phong Uyển sau, trực tiếp đi ra cửa lớn Vân Vương phủ.
Dọc theo đường đi cũng không phải gặp phải người nào, Vân ThiểnNguyệt rất nhanh liền đi tới cửa lớn Vân Vương phủ. Lúc này đại môn mởrộng, có một cỗ xe ngựa dừng ở trước cửa. Trước xe là Văn Lai đang đứng.
Văn Lai thấy nàng đi tới cung kính làm lễ ra mắt, Vân Thiển Nguyệtkhông nhiều lời, lập tức ngồi lên xe, Lăng Liên và Y Tuyết cũng lên xe.Xe ngựa rời khỏi cửa lớn Vân Vương phủ đi về phía hoàng cung.
Xe ngựa mới vừa đi mấy bước, một thân ảnh không biết từ nơi nào nhảyra, thoáng cái vọt tới trước xe, người kéo xe bị hoảng sợ, nhanh chónglui về phía sau mấy bước. Văn Lai ngồi trước xe cũng cả kinh, nắm chặtroi ngựa. Bên trong xe Lăng Liên và Y Tuyết lập tức cầm bảo kiếm bênhông. Hết sức tỉnh táo chú ý động tĩnh ngoài xe.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được hơi thở của người bên ngoài đang ngăn cản xe ngựa, có chút nhức đầu đưa tay xoa trán.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi lại dám gạt ta!” Thiếu niên mặc áo gấm hùnghổ đứng ở trước xe, không thèm quan tâm đến Văn Lai đang ngồi trước xe,một tay đẩy màn che, vẻ mặt giận dữ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy là một thiếu niên tuấn mỹ, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lại duỗi tay xoa trán, bất đắc dĩ nhìn thiếu niên: “Ta lừa ngươi lúc nào?”
“Rõ ràng không phải là Dung Phong, ngươi gạt ta nói là Dung Phong!” Thiếu niên trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt.
Mí mắt Vân Thiển Nguyệt nhảy lên, ra vẻ vô tội nói: “Ta nói hắn làDung phong khi nào? Ta nói với ngươi là ta, ngươi không tin. Ta chưa nói người kia là Dung Phong mà!”
Thiếu niên ngẩn ra, tựa hồ suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ngươi thật sự không có nói là Dung Phong!”
“Đúng, ta không nói là Dung Phong.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Là Dung Cảnh! Dung Cảnh cố ý nói dối ta, đem ta đưa đến Phủ Văn BáHầu phủ! Ghê tởm!” Gân xanh trên trán của thiếu niên nhảy lên, tức giậntrên mặt càng sâu, “Hại ta xốc chăn của Dung Phong lên, ta. . . . . . Ta muốn giết Dung Cảnh!”
“Ngươi xốc chăn của Dung Phong lên?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, bỗng nhiên hứng thú nhìn thiếu niên.
“Nói nhảm! Nửa đêm canh ba, hắn đang ngủ, ta gọi cả buổi cũng khôngthấy người đi ra ngoài, ta có thể không xốc chăn của hắn lên sao? Nhưngmà tên kia ngủ như chết, bị ta xem sạch sẽ cũng không biết.” Vẻ mặtthiếu niên tức giận, giọng điệu cũng rất tức giận.
“Dung Phong ngủ không mặc y phục?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, hứng thú càng đậm.
Mặt thiếu niên đỏ lên, cả giận nói: “May là hắn mặc một áo sơ mi, nếu không ta sẽ một chưởng bổ hắn.”
Vân Thiển Nguyệt có chút thất vọng, nghĩ tới sao Dung Phong lại mặc y phục ngủ chứ! Nhưng mà nghe nửa câu sau của thiếu niên thì lại cảm thấy may mắn Dung Phong mặc một áo sơ mi, nếu không hôm nay sẽ phải đi gặpDiêm Vương rồi. Nhưng mà nàng lấy làm kỳ quái, sao Dung Phong có thểngủ như chết được? Nàng nhíu mày, “Võ công Dung Phong rất cao, không cóđạo lý ngươi tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà hắn vẫn còn ngủ? Xảy rachuyện gì?”
Thiếu niên sửng sốt, cả giận nói: “Ta làm sao biết!”
Vân Thiển Nguyệt cũng thấy nghi ngờ.
“Ta muốn giết Dung Cảnh! Ngươi nói cho ta biết phủ đệ của Dung Cảnh ở đâu?” Thiếu niên hùng hổ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chỉ một ngón tay, không chút do dự chỉ hướng VinhVương phủ, trong miệng nói: “Ừ, hướng đó, phủ đệ lớn nhất ở phố đó chính là Vinh Vương phủ. Rất dễ tìm, bên trong Vinh Vương phủ có một mảnh TửTrúc Lâm, Dung Cảnh ở đó, ngươi đi vào Tử Trúc Lâm là có thể tìm đượchắn. Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi, bên trong Tử Trúc Lâm có bố trí trậnpháp, ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Biết rồi!” Thiếu niên khoát khoát tay, nhấc chân đi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng càng muốn để cho Dung Cảnh đi ứng phó hắn, tốt nhất sau này hắn đừng tìm nàng nữa.
“Này, sao ngươi lại có lòng tốt nói cho ta biết vị trí của Vinh Vương phủ? Hay là căn bản Dung Cảnh không có ở Vinh Vương phủ?” Thiếu niênchợt dừng bước, hoài nghi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thành khẩn nói: “Ở, hắn vừa đưa ta trở về, lúc này nhất định đang ở Vinh Vương phủ!”
“Vậy thì tốt! Ngươi mà gạt ta, ta nhất định khiến ngươi đẹp mặt.”Thiếu niên xoay người tiếp tục đi về trước, đi hai bước bỗng nhiên lạidừng bước hỏi, “Này, ngươi muốn đi đâu?”
“Tiến cung!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thiếu niên gật đầu, bước nhanh hướng đi con đường mà Vân Thiển Nguyệt đã chỉ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Văn Lai, buông màn che xuống. Văn Lai vung roi ngựa lên, xe ngựa đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới cửa hoàng cung, Văn Lai mang theoVân Thiển Nguyệt trực tiếp đi tới Thánh Dương Điện. Bên trong ThánhDương Điện rất yên tĩnh, Văn Lai dừng bước, nói với Vân Thiển Nguyệt:“Thiển Nguyệt tiểu thư, Hoàng thượng phân phó, ngài mà tới thì cứ trựctiếp đi vào!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào. Vừa vào bên trong, một cỗ mùi hương son phấn nồng đậm đập vào mặt, làm cho nàng khó chịu nhăn mũi lại. Giương mắt nhìn, thì thấy lão Hoàng đế nửa nằm ở trên giường,trong điện quỳ hơn mười cô gái. Hương son phấn là từ này những cô gáinày. Mỗi người đều mặt lăng la tơ lụa, chu sai ngọc bội, rất hoa lệ.Nàng dừng bước, nhàn nhạt hô một tiếng, “Hoàng thượng dượng!”
“Nguyệt nha đầu đến rồi!” Cũng không thấy lão Hoàng đế lôi đình giậndữ như trong truyền thuyết, đang cầm sách ngẩng đầu lên, lập tức nhìnVân Thiển Nguyệt một cái, thả tay xuống, chỉ một ngón tay vào những côgái trên mặt đất nói: “Đây đều là những công chúa của trẫm, ngươi cảmthấy người nào xứng đôi với Vân Ly, chọn cho hắn một vị hôn thê! Đừngnói với trẫm, trong những nữ nhi này của trẫm không có ai xứng với VânLy.”