Edit: YueBeta: LeticiaMười độn lương thực cũng đủ cho ba mươi vạn binh lính của quân cơ đại doanh Tây Sơn ăn hơn hai năm, hoàn toàn đủ để giải trừ mối lo về lươngthảo của lão Hoàng đế. Vân Thiển Nguyệt tựa vào trong lồng ngực của Dung Cảnh, nghĩ Dung Cảnh thật sự rất keo kiệt nhưng lại rất hào phóng,khiến trong lòng nàng không thể chứa vị trí của người nào khác, nhưng là nàng lại thích hắn vừa keo kiệt lại vừa hào phóng như thế này, thậm chí phải nói là yêu đến mức tận cùng.
Nàng thiếu nhân tình người ta, hắn đến trả. Những lời này không phảilà lời dỗ ngon dỗ ngọt, lại hơn hẳn ngàn vạn lời dỗ ngon dỗ ngọt trênthế giới này.
Vân Thiển Nguyệt rời khỏi ôm ấp của Dung Cảnh, nhìn thoáng hộp nhỏtrong tay hắn, hỏi, “Hôm nay chiếm được cái này rồi, chúng ta làm saobây giờ?”
“Vật này có tác dúng khá lớn, chúng ta có thể đàm điều kiện với NamCương Vương.” Dung Cảnh cong môi lên, nhìn thoáng qua hộp tròn trongtay, cười với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cũng cười cười. Dung Cảnh hao hết một phen tâm tư,mới chiếm được tân Vạn chú vương, tự nhiên không thể cứ đơn giản như vậy mà trả lại cho Diệp Thiến và Nam Cương. Huống hồ hắn xuất ra mười độnlương thực, Dạ Khinh Nhiễm ước chừng gộp đủ số lượng sẽ nộp lên trên cấp lão Hoàng đế, lão Hoàng đế được mười độn lương thực sẽ không phải lolắng về vấn đề lương thực, sợ là sẽ quay ngược lại đối phó nàng và DungCảnh. Như vậy đương nhiên bọn họ phải nắm lấy một con át chủ bài một lần nữa mới có thể ứng phó với lão Hoàng đế, chú thuật này của Nam Cươngvẫn là mối họa lớn trong lòng hoàng thất, nay để hai người nàng vừa vặndùng. Nàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến, nói với hắn: “Đi, chúng ta đixem Tam công tử!”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, cất cái hộp nhỏ kia đi, kéo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi khách phòng.
Hai người không nói lời nào, đi về hướng Dược Viên.
Đi vào Dược Viên, lập tức có một cỗ mùi hương của thảo dược xông vàomũi. Thanh Thường đang canh giữ ở cửa khách phòng, thấy hai người đivào, vội vàng nói: “Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, Tam công tử vừa mớiuống chén thuốc Dược lão sắc xong, nay Dược lão đang loại bỏ độc tố chohắn, nô tỳ muốn giúp đỡ, nhưng Dược lão nói không cần.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, dừng chân, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chúng ta ở chỗ này chờ một lát đi!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng ngửi cỗ mùi hương cực thơmtràn ra từ trong khách phòng, nhíu nhíu mày, “Sao mùi hương này quenthuộc thế!”
“Đây là hương tình hoa.” Dung Cảnh nói.
“Tình hoa?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Tình hoa là thuốc dẫn tốt nhất, ta kê phương thuốc trong đó có mộtvị là tình hoa, có thể phối hợp với máu của Diệp công chúa cùng phươngthuốc ta kê để dẫn độc trong cơ thể hắn ra.” Dung Cảnh giải thích.
“Ta nhớ ra rồi! Ngày ấy ở Linh Đài tự trên cây cầu phúc ta ngửi đượcchính là mùi hương của loại hoa này, sau đó ta mới thấy cả người khóchịu, rồi dẫn phát Thôi tình dẫn.” Vân Thiển Nguyệt giật mình.
“Bình thường không có người nào dùng phấn tình hoa làm túi hương đểbên mình, lại càng không cầm vật không sạch sẽ như nó để trên cây cầuphúc Thánh Linh. Cho nên, lần trước nàng trúng Thôi tình dẫn nhất địnhlà có người sớm có dự mưu.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhớ tới chuyện lần trước, liền nhớ tớiThanh Uyển công chúa và Vân Mộ Hàn. Nàng có phải nên trở về đi gặp VânMộ Hàn hay không? Hắn không phải là ca ca ruột của nàng, nhưng cũng làbiểu ca đi! Nam Lương Vương và mẫu thân nàng là nhất mẫu đồng bào, làcậu nàng, mà Vân Mộ Hàn là con của cậu nàng, như thế nào cũng là ngườinhà!
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Không bao lâu, cửa khách phòng mở ra, Dược lão từ bên trong đi ra, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Thế tử, độc Tử thảo của Tam công tử đã được giải!Nhưng công lực bị tổn hại một nửa.”
“Từ từ khôi phục lại công lực là được! Chỉ cần có thể giải độc Tửthảo là vui rồi!” Dung Cảnh chậm rãi mở miệng, nói với Dược lão: “Dượclão, ngươi vất vả, đi nghỉ ngơi đi!”
Dược lão gật đầu rồi đi xuống.
Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vào phòng, vừa đi vào, mùi thơm lượn lờ đầy phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử nằm ở trên nhuyễn tháp, thấy mặc dù vừa trải qua quá trình giải độc nhưng không thấy sắc mặt hắn tái nhợt,ngược lại hiện ra sắc ửng hồng, tóc đen rối tung, vừa thấy nhìn thấy màgiật mình, nàng gặp qua hắn vô số lần, nhưng vẫn không khỏi kinh diễm,nàng vừa mở to hai mắt, Dung Cảnh lập tức đưa tay che mắt nàng, giọngđiệu không tốt, “Cẩn thận đau mắt hột!”
Vân Thiển Nguyệt nhịn không được buồn cười, “Sợ rằng người đau mắthột là ngươi! Ngươi không thấy được đó là một đại mỹ nhân sao?”
“Mỹ cũng không thay đổi được bản chất của hắn.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt “Xì” cười, đưa tay đẩy tay Dung Cảnh ra: “Đừng náo loạn!”
“Lúc này ngươi liền hồi phủ cho ta!” Dung Cảnh không buông ra cầm lấy tay Vân Thiển Nguyệt.
“Được, ngươi buông ra, ta hồi phủ!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nói.
“Ta không phải đang nói nàng, mà là nói hắn.” Dung Cảnh nhìn về phía Tam công tử, nhướn mày với hắn, đuổi người.
Tam công tử nhìn hai người, nằm ở trên nhuyễn tháp bất động, dungnhan diễm lệ tự nhiên lúc này đang cong khóe miệng lên, tràn ra một chút tươi cười, đúng là quốc sắc thiên hương. Hắn thấy Dung Cảnh nhướn màyvới hắn, hắn cũng nhướn mày, “Cảnh thế tử, ta cảm thấy nơi này của ngươi tốt hơn nhiều so với Hiếu Thân Vương phủ! Ta chuẩn bị về sau sẽ ở lâudài ở trong này! Hôm nay thật sự rất mệt mỏi, không đi được.”
Dung Cảnh vừa muốn nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt kéo tay hắn ra, cườitrừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đi đến chỗ Tam công tử, đứng ở trướcnhuyễn tháp một bước, đánh giá mặt Tam công tử, ánh mắt dừng lại ở đôimàu tím của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vân Thiển Nguyệt, nàng thật sự không sợ đau mắt hột sao?” Dung Cảnh từ phía sau theo tới.
“Ngươi có biết vì sao lúc trước khi ta hỏa thiêu Vọng Xuân lâu vẫnliều mạng cứu ngươi ra không?” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới DungCảnh, nhìn mắt Tam công tử cười hỏi.
Tam công tử nháy nháy mắt, “Thiển Nguyệt tiểu thư thấy ta rất xinh đẹp?”
“Ừ, nói chính xác là ánh mắt của ngươi rất xinh đẹp!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh lại đưa tay đi che mắt Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hơi trầm xuống, “Vân Thiển Nguyệt, nàng cho ta là người chết sao?”
Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, đẩy tay Dung Cảnh ra, nhưng tay hắn vẫnbất động, nàng bỗng nhiên hít một tiếng, “Đừng làm rộn, ta đang nóichính sự! Chính xác là ta đã từng gặp qua một người có bộ dáng rất giống Tam công tử, nhất là đôi mắt, giống như là cùng một người.”
Dung Cảnh lập tức buông tay che mắt Vân Thiển Nguyệt ra.
Tam công tử vốn đang có vẻ mặt vui đùa thoáng chốc thu hồi lại, hắntừ nhuyễn tháp ngồi dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt, tất cả vẻ thiên kiều bámị, quốc sắc thiên hương chợt biến mất, lại khôi phục thần sắc như sángnay ở Hiếu Thân Vương phủ, giọng nói lạnh nhạt đến mức tận cùng, lại nhẹ như không tiếng động, “Ngươi nói… Ngươi từng gặp qua một người có bộdáng rất giống ta?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Giống nhau mấy phần?” Tam công tử hỏi.
“Ước chừng là giống bảy phần!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nam nhân hay nữ nhân?” Ánh mắt Tam công tử rút lại một chút.
“Một nữ nhân! Nữ nhân rất đẹp!” Vân Thiển Nguyệt như là hồi tưởng lại tình hình ngày đó khi nhìn thấy nàng kia: “Cực kỳ xinh đẹp, chỉ cầnnàng đứng ở nơi đó, khiến cho ngươi cảm giác có thể nhìn thấy ngàn vạnbông hoa đang đua nở.” Dứt lời, nàng thu hồi hồi tưởng, cười nói với Tam công tử: “Lúc ấy khi ta nhìn thấy ngươi cũng là loại cảm giác này.”
Hơi thở của Dung Cảnh lập tức biến đổi.
Vân Thiển Nguyệt lập tức quay đầu ôm thắt lưng hắn, cười nói với Dung Cảnh: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã nghĩ đây chính là khuôn mặtphạm hoa đào, nếu tương lai ta gả cho ngươi, còn không phải ngày ngày đề phòng hoa đào sao?”
Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, điểm điểm vào mũi Vân Thiển Nguyệt,ôn nhu nói: “Ừ, ta biết! Quyển vở kia của nàng đang ở trong tay ta, ghilại rõ ràng, ta đều thấy được!”
“Ngươi thấy được quyển vở kia?” Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt.
“Ừ!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
“Sao ngươi có thể có quyển vở kia? Quyển vở màu đen?” Vân ThiểnNguyệt nhướn mày, hoài nghi nhìn Dung Cảnh, “Ngươi trộm đồ của ta?”
“Không phải ta trộm lấy, là Vân gia gia cho ta!” Dung Cảnh nói. ThấyVân Thiển Nguyệt không tin, hắn lại bổ sung nói: “Trước khi nàng mất trí nhớ đã cất quyển vở kia ở trong thư phòng của Vân gia gia, bị Vân giagia phát hiện, lấy ra, xem hết rồi. Nếu không nàng cho rằng Vân gia giasẽ biết nàng thích ta như vậy? Thời gian dài nàng mất trí nhớ lại đốitốt với ta như vậy? Ta là nhờ phúc khí của quyển vở kia.”
“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt giật mình, đỏ mặt căm phẫn nói một câu, “Lão già họm hẹm!”
Dung Cảnh cười nhẹ.
Vân Thiển Nguyệt đẩy Dung Cảnh ra, không để ý tới hắn nữa, nhìn Tamcông tử nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn biết nữ tử kia là ai chăng?”
Tam công tử trầm mặc không nói, sắc mặt biến đổi thất thường.
“Trên thế giới này cho tới bây giờ hai người có bộ dạng giống nhau sẽ không phải là ngẫu nhiên.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Lúc ấy ta cứu ngươikhông biết ngươi là Hiếu Thân Vương phủ Tam công tử, chỉ nghĩ đến ngươicó liên hệ nào đó với người kia, thậm chí trước kia ta còn muốn chuộcthân cho ngươi.”
Tam công tử vẫn trầm mặc như cũ.
“Nghe nói người từng bị Hiếu Thân Vương đuổi ra khỏi phủ là nha hoàncực xấu, nhưng vì sao ngươi lại có khuôn mặt như thế này? Chỉ sợ là ainhìn cũng sẽ hoài nghi. Hiếu Thân Vương cũng không có bộ dạng giống nhưngươi.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Miễn bàn đến hắn!” Tam công tử đột nhiên mở miệng, giọng nói cực nhẹ lại cực lạnh.
Vân Thiển Nguyệt ngậm miệng, nhìn về phía Dung Cảnh.
Đôi mắt trong suốt của Dung Cảnh bỗng nhiên trở nên thâm thúy, chậmrãi mở miệng, “Nghe nói Tây Diên quốc Thánh nữ quốc sắc thiên hương,dung mạo có thể nói là chiếu rọi nhật nguyệt. Hai mươi năm trước, TâyDiên quốc một hồi đại loạn, Thánh nữ từng bị mất tích, sau đó mới tìm về được.”
Thân thể Tam công tử chấn động.
“Nàng nhìn thấy nữ tử cực kỳ xinh đẹp kia là Thánh nữ của Tây Diênquốc?” Dung Cảnh dứt lời, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Ừ! Là Thánh nữ Tây Diên quốc!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Nghe nói hai mươi năm trước, Tây Diên vương và Vương Hậu đột nhiênchết bất đắc kỳ tử, Thái tử bị hại, người được phong làm Hộ quốc Thánhnữ tung tích không rõ. Hai năm sau, nội loạn ở Tây Diên được bình ổn,Vương thúc An Bình Vương kế vị, tìm kiếm Hộ quốc Thánh nữ khắp thiên hạ. Thánh nữ lưu lạc nhân gian được tìm về. Từ đây về sau Tây Diên mới anbình.” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tam công tử. Về một tràng bạo loạn ởTây Diên kia chỉ được ghi lại vào sử sách ít ỏi vài câu, cũng giống nhưDung Cảnh nói vài câu này. Nhưng nàng biết không chỉ như vậy. Nghe nóiHộ quốc Thánh nữ từng là công chúa được Tây Diên vương trước đây sủng ái nhất, là người nhân hậu, tình nguyện từ bỏ vị trí công chúa để làmThánh nữ, chung thân không lấy chồng, vì cầu phúc cho dân chúng TâyDiên. Không nghĩ một tràng đại họa, nước mất nhà tan, Thánh nữ lưu lạcdân gian, Thánh nữ dịch dung, từng lưu lạc dân gian dùng quá vô số tên,nhưng có một tên nàng dùng lâu nhất, chính là xấu nữ. Sau khi Thánh nữvề nước, dù ai cũng không thể ngờ Thánh nữ quốc sắc thiên hương chính là xấu nữ từng tị nạn ở Hiếu Thân Vương phủ .
Không thể phủ nhận, lần đầu tiên nàng đi Vọng Xuân lâu thấy KiềuKiều, liền nhận định nàng có liên quan nào đó đến Thánh nữ. Nàng tựnhiên sẽ không bỏ qua vương bài Thánh nữ Tây Diên quốc này, cho nên mới ở ngày hỏa thiêu Vọng Xuân lâu âm thầm cứu Kiều Kiều ra. Không ngờ trongnháy mắt hắn đã chạy trốn khỏi tầm mắt của nàng, cũng chính là ngày ấy,lại nhận ra một việc, phát hiện người trong lòng nàng là Dung Cảnh,không tiếp tục rảnh đi bận tâm tìm kiếm Kiều Kiều, nằm trên đầu tườngVân vương phủ dưới bầu trời tối đen như mực suy nghĩ một đêm, sau đóquyết định khởi động Phượng Hoàng kiếp.
Bây giờ khôi phục trí nhớ, không nghĩ tới Kiều Kiều cư nhiên lại làHiếu Thân Vương phủ Tam công tử. Như vậy hết thảy liền sáng tỏ. Lúctrước người mà Hiếu Thân Vương loạn côn đánh đuổi chính là công chúa Tây Diên, từng giống mẫu thân nàng cũng được mọi người phong là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Hộ quốc Thánh nữ. Không biết nên nói là thuật dịch dungcủa Thánh nữ xuất thần nhập hóa, hay là nên buồn cười Hiếu Thân Vươngmắt mục không nhìn được trân châu.
“Trách không được mẫu thân xấu xí như vậy nhưng ta lại có bộ dạng như thế này, trách không được mười mấy năm trước lại có người đến dạy tathuật dịch dung và cho một quyển võ công tâm pháp, trách không đượckhông cho phép ta lộ ra bộ dạng này. Thì ra là như thế!” Tam công tửbỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cảm xúc bỗng nhiên có chút kích động, hé ra dung nhan lúc xanh lúc trắng một lát, hắn đột nhiên xuống giường,nâng bước đi ra ngoài.
Dung Cảnh nhìn Tam công tử rời đi vẫn chưa lên tiếng.
“Ngươi muốn đi đâu? Đi Tây Diên hay là trở Hiếu Thân Vương phủ. Tamcông tử, ngươi cần phải hiểu rõ ràng!” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở.
Tam công tử vừa đi tới cửa, bỗng nhiên dừng chân lại một chút.
Vân Thiển Nguyệt xoay người, nhìn hắn lại nói: “Tây Diên vương thấtđộc đại, Thánh nữ chỉ là một cái thân phận xinh đẹp phô bày với bênngoài mà thôi. Nếu không phải nàng thân bất do kỷ, tự nhiên sẽ không đưa ngươi về sống hai mươi năm ở Hiếu Thân Vương phủ, cho tới bây giờ cũngkhông đón ngươi rời đi. Huống hồ là Thánh nữ thì cả đời không cho phépcó con, nếu không còn trinh tiết không còn trong sạch, sẽ bị nhét vàolồng heo thả trôi sông, hoặc là chịu hỏa thiêu, con cái mà nàng sinh racũng bị trừng phạt như thế. Nay ngươi đi Tây Diên, dùng thân phận gì đểđi tìm người?”
Thân thể Tam công tử lập tức cứng ngắc, tay trong tay áo nắm thànhquyền thật chặt, một lát sau, hắn ổn định tâm thần, quay lại nhìn vềphía Vân Thiển Nguyệt, giọng nói cực khàn, đột nhiên như đứa nhỏ bị lạcđường không tìm thấy đường về nhà, hắn khó khăn hỏi: “Vậy ngươi nói tanên làm như thế nào?”
“Đợi!” Vân Thiển Nguyệt phun ra một chữ.
“Đợi?” Tam công tử nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Đúng, đợi. Chờ đến một ngày để cho người trong thiên hạ không thểkhông nhìn thẳng vào thân phận của ngươi! Làm cho người ta biết mặc dùngươi là con của Hộ quốc Thánh nữ của Tây Diên, cũng sẽ không mang đếnnguy hiểm cho nàng, cũng sẽ không mang đến tai họa cho ngươi. Nay ngươicứ đi Tây Diên như vậy, nếu thân phận của ngươi có bất cứ một chút khảnghi và khiến người ta nghi ngờ, ngươi đều sẽ bị chôn xương ở Tây Diên,như vậy một phen ta vất vả cứu mạng ngươi còn có ý gì nghĩa? Không bằngcho ngươi trúng độc Tử thảo rồi chết là xong.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Tam công tử mím đôi môi mỏng thật chặt , “Đợi tới khi nào?”
“Hẳn là sẽ không lâu lắm!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Được!” Tam công tử bỗng nhiên nới lỏng tay, thở phào nhẹ nhõm, “Hai mươi năm ta đều đợi được, cũng không kém mấy ngày này!”
“Ừ! Ngươi tiến vào! Chúng ta nói về chuyện Tử thảo! Ta muốn biếtngươi trúng độc Tử thảo như thế nào!” Vân Thiển Nguyệt thấy Tam công tửđã nghĩ thông suốt, vẫy tay với hắn, chính mình lôi kéo Dung Cảnh ngồi ở trên nhuyễn tháp.
Tam công tử nghe vậy đi vào một lần nữa, ngồi ở trên ghế, thấp giọng nói: “Là Thái tử!”
“Dạ Thiên Khuynh?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Sắc mặt Dung Cảnh nhìn không ra cảm xúc, không biết suy nghĩ cái gì.
“Là hắn! Một ngày nọ chỉ có hắn vào phòng ta, cũng chỉ có hắn chạmqua cầm của ta, hạ Tử thảo vào trên dây đàn. Nếu không bằng công lực của ta ai có thể đến gần người rồi ra tay hạ độc mà không bị ta phát hiệnchứ?” Tam công tử nói.
“Vậy thanh cầm đó đâu rồi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Tất cả mọi thứ của Vọng Xuân lâu đều hóa thành tro tàn, huống chi là một thanh cầm?” Bỗng nhiên giọng điệu củaTam công tử trở nên cực hờhững.
“Lúc Diệp Thiến thi chú ở ngoài Ngọ môn thì Dạ Thiên Khuynh cũng ởđó! Nay lại là Dạ Thiên Khuynh chạm qua cầm của ngươi. Như vậy haichuyện đều có mặt hắn cùng xuất hiện Tử thảo đã được sáng tỏ rồi.” VânThiển Nguyệt nhíu mày trầm tư, một lát sau lại lắc đầu, “Nhưng trực giác ta cảm thấy không phải là Dạ Thiên Khuynh.”
“Ta cũng biết không phải là Thái tử! Cho nên, ta mới không động thủvới Thái tử! Nếu không mặc dù là Thái tử, ta cũng sẽ giết người đã hạita.” Tam công tử dừng một chút lại nói: “Nhưng sự thật xác thực như thế! Ta dám khẳng định, ngoại trừ hắn, ngày đấy ta chưa từng tiếp xúc vớingười nào nữa.”
“Ngày đấy Dạ Thiên Khuynh đã tiếp xúc với những ai?” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi Dung Cảnh.
“Thái tử là phụng mệnh Hoàng Thượng đi Vọng Xuân lâu tra án! Ngày đấy hắn gặp qua rất nhiều người.” Dung Cảnh nói.
“Xem ra chuyện này lại chỉ có thể tạm thời gác lại, nhưng xác định có liên quan đến Dạ Thiên Khuynh là được. Không phải hắn, chính là ngườitiếp xúc với hắn động tay chân, để cho Tử thảo từ trên thân thể của hắndây vào cầm của ngươi hoặc là ngươi, khiến ngươi nhiễm độc Tử thảo.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Ừ!” Tam công tử gật đầu.
“Nếu phỏng đoán như vậy, người kia chính là muốn giết ngươi. Chẳng lẽ thân phận của ngươi bị bại lộ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Sẽ không! Ta dám xác định, ta chưa bao giờ bại lộ thân phận. Khôngphải cũng bởi vì ngươi đi Hiếu Thân Vương phủ mới biết được thân phậncủa ta sao?” Tam công tử hỏi lại.
“Ừ, đúng vậy! Ta cũng chưa từng phát giác, ai sẽ phát giác ra chứ!Thiên hạ có mấy người giống Dung Cảnh có thể nhìn ra được.” Vân ThiểnNguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dung Cảnh, thấy hắn nhíu mày vớinàng, nàng lại nói với Tam công tử: “Hay là ngươi biết bí mật của ai,nên hắn muốn giết ngươi diệt khẩu.”
Tam công tử lắc đầu, “Ta biết rất nhiều bí mật, bí mật trong kinh thành này, ta biết vô số. Ta không nghĩ ra được!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Lúc này Dung Cảnh ấm giọng mở miệng, “Nàng đã nghĩ tới việc này chưa? Lúc Hỏa thiêu Vọng Xuân lâu và khi Diệp công chúa thi chú ngoài Ngọ môn đều có một đặc điểm chung. Chính là đều dùng lửa. Ngọn lửa tốt nhất, có thể che giấu tất cả dấu vết, như vậy người sau lưng có phải là cùng một người hay không?”
“Nhưng có dấu vết gì muốn che dấu đâu đâu!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Vọng Xuân lâu ngày ấy và tình hình ở ngoài Ngọ môn hôm đó. Hết thảy rõràng ở trước mắt, đều là ở giữa ban ngày, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn.
“Người chết! Trên thực tế thi thể ở Vọng Xuân lâu ngày ấy là năm trăm ba mươi hai người. Mà thi thể tử sĩ ở trên đài giám trảm ngoài Ngọ mônngày đó là một trăm năm mươi mốt người.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, biến sắc, “Ta hiểu được!”
Tam công tử nhìn hai người, nghi hoặc khó hiểu, “Hiểu được cái gì?”
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, nói với Tam công tử: “Vụ Vọng Xuânlâu ngày ấy báo cáo lên người của triều đình là năm trăm ba mươi mốtngười. Mà ngày ấy số người ám sát ta và Dung Cảnh kỳ thật là một trămnăm mươi người. Vọng Xuân lâu thiếu một người, mà đài giám trảm thừa một người.”
Tam công tử tựa hồ có chút hiểu được, sắc mặt đột nhiên có chút trắng nhợt.
“Thân phận của người chết nhất định không thể để cho người biết, chonên mượn hai tràng đại hỏa này thiêu hủy, chôn giấu thân phận.” VânThiển Nguyệt nói, “Vọng Xuân lâu vốn chính là địa phương long xà hỗntạp, nhiều một người thiếu một người có thể nói là quan báo cáo thẩm tra thất trách, thiếu một người cũng không sao, nhưng ngày ấy thi chú ngoài Ngọ môn thì sao! Những tử sĩ này bị trông giữ nghiêm ngặt. Trên dướiThiên Thánh, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể giữa ban ngày âm thầm vô thanh vô tức giấu một tử thi vào bên trong đám thi thể tử sĩ kia, lạiđộng tay động chân đúng lúc Diệp Thiến thi chú, một tràng đại hỏa, làmcho tử thi kia thiêu hủy theo đám tử sĩ?”
Tam công tử không mở miệng nữa.
“Lúc ngươi lên đài giám trảm thì phát hiện ra chuyện này?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ ngày ấy tất cả tinh thần của nàng đều tập trung xem Diệp Thiến thi chú như thế nào, rõ ràng chưa từng chú ý trên đàigiám trảm có thêm một tử thi. Sau đó Dạ Thiên Khuynh lại thỉnh chỉ tứhôn, nàng vì huỷ bỏ tổ huấn mà đập nồi dìm thuyền, toàn bộ tinh lực đềudùng để đối kháng với lão Hoàng đế, nay nghĩ đến, đoán chừng là chuyệntình ngày ấy đã sớm có ít người tính toán cẩn thận rồi, hấp dẫn tầm mắtmọi người, mà không có người đi kiểm tra lại thi thể trên đài giám trảm. Nàng nhìn Dung Cảnh, không biết là nên nói Dung Cảnh quá mức thậntrọng, tất cả đều ở trong mắt, hay là nên nói người sau lưng kia xemthường Dung Cảnh. Không biết ngày ấy có thể phát hiện trong đống tử thithừa ra một người ngoại trừ Dung Cảnh thì có mấy người nữa? Nghĩ nhưvậy, nàng liền nghĩ tới Diệp Thiến. Nàng là người thi chú, bao nhiêu thi thể tự nhiên trong lòng nàng sẽ hiểu rõ. Nàng nhíu mày, “Diệp Thiến cóliên quan đến chuyện này hay không?”
“Diệp công chúa có liên quan hay không thì không rõ, nhưng nhất định là biết chuyện này.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Diệp Thiến thật sự là không đơn giản! Có thể vì xích luyện xà mà dây dưa với Dạ Khinh Nhiễm nhiều năm như vậy, mà ngàyấy thi chú biết rõ sau lưng cất dấu âm mưu, nhưng vẫn không nói ra, coinhư không biết mà tiếp tục thi chú, không tiếc bị hủy Vạn chú vương.Nàng mấp máy môi, “Sẽ là ai có thể nhúng tay ở Hình bộ? Hơn nữa thi thểnày đều do Dạ Khinh Nhiễm chịu trách nhiệm.”
Dung Cảnh nhìn thật sâu vào Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.
Ai có thể ở dưới mí mắt Dạ Khinh Nhiễm mà cho thêm một người vào!Chuyện tình ngày ấy Dạ Khinh Nhiễm có biết hay không? Hoặc là vốn đãtham dự vào, hoặc là biết mà làm bộ như không biết. Huống hồ ngày ấynàng và Dung Cảnh gặp chuyện không may, Dạ Khinh Nhiễm là người đầu tiên đuổi tới hiện trường. Nàng nghĩ đến đây, không nghĩ nữa. Nói với DungCảnh: “Tra ra ai Dạ Thiên Khuynh có Tử thảo là một đầu manh mối, mặtkhác chính là bốn người kia, bao gồm cả Diệp Thiến, cũng không thể loạibỏ hiềm nghi. Chuyện này có một thì sẽ có hai, có hai sẽ có ba, chúng ta không vội.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu.
“Trước mặt là chuyện thông gia giữa Hiếu Thân Vương phủ cùng Vânvương phủ ! Ngươi thấy thế nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi Dung Cảnh.
“Chuyện này thì phải xem Tam công tử có muốn lấy Đại tiểu thư Vân vương phủ hay không?” Dung Cảnh nhìn về phía Tam công tử.
Lúc này Tam công tử đã khôi phục thần sắc, nhìn hai người một cái, nhướn mày với Dung Cảnh, “Lấy thì như thế nào?”
“Lấy thì ngươi sẽ nhận được sự ủng hộ của Phượng lão tướng quân cùngvới bộ hạ ủng hộ Phượng lão tướng quân giúp đỡ! Phượng lão tướng quânchỉ có Vân Hương Hà là cháu ngoại gái, vô cùng yêu quý nàng. Phượng lãotướng quân ở trong quân rất có uy vọng. Ngươi thắc mắc là Phượng lãotướng quân còn có một cháu gái chính là Thái tử trắc phi đúng không.Nhưng Thất hoàng tử hồi kinh, Thái tử không được Hoàng Thượng ưu ái, nếu Thái tử vô năng, không muốn tranh giành, việc phế truất chỉ sợ là sớmmuộn mà thôi.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi mở miệng, “TuyPhượng lão tướng quân đã già, nhưng không hồ đồ. Hắn cả đời trung quânvì nước, tự nhiên sẽ không vào lúc tuổi già này vì ủng hộ Thái tử màphản Hoàng Thượng, khiến khó giữ được danh tiết. Cho nên, hắn sẽ tuântheo ý tứ của Hoàng Thượng, có tầng quan hệ thông gia này, đứa cháu gáilà Thái tử trắc phi là đứa con bị bỏ rơi của hắn, Vân Hương Hà, đứa cháu ngoại này mới là người được hắn ưu ái. Như vậy ngươi cưới nàng, tựnhiên sẽ có chỗ tốt.”
“Không cưới thì như thế nào?” Tam công tử lại nhướn mày.
“Không cưới, trước mắt xem ra không có lợi!” Dung Cảnh nói.
“Ngươi muốn ta lấy hay là không muốn ta lấy?” Tam công tử đột nhiên nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh nhíu nhíu đuôi lông mày, cũng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Không muốn!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.
“Vì sao?” Tam công tử hỏi.
“Vân Hương Hà không xứng với ngươi là thứ nhất. Phượng lão tướng quân đã sắp bước một chân vào quan tài, tục ngữ nói người đi trà lạnh, dưâm của hắn đã không còn bao nhiêu, huống hồ đại hôn của hai phủ, được sự ủng hộ của hắn cũng là Hiếu Thân Vương phủ chứ không phải ngươi, đây là thứ hai.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Huống chi dựa vào quan hệthông gia bò lên vị trí cao, ngươi cho rằng có thể biểu hiện năng lựccủa ngươi sao? Một ngày kia, ngươi trèo lên chỗ cao, chẳng lẽ muốn người khác nói ngươi dựa vào một nữ nhân mới có địa vị? Nếu không vĩnh viễnsẽ là Tam công tử Hiếu Thân Vương phủ không có người nhắc tới? Đây làthứ ba.”
Tam công tử bỗng nhiên nở nụ cười, nhướn mày với Dung Cảnh, “Ngươimuốn ta lấy cũng vô dụng! Chỉ cần nàng không muốn ta lấy, ta sẽ khônglấy!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn về phía Dung Cảnh.
“Ngươi cần phải đi rồi! Đeo mặt nạ của ngươi vào!” Dung Cảnh liếc liếc qua Tam công tử, ánh mắt hàm chứa cảnh cáo.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, bỗng nhiên có chút hiểu được, nàng có chút buồn cười nhìn Dung Cảnh.
“Ngày mai sẽ đi Vân vương phủ hạ bái thiếp, mời Đại tiểu thư xuất phủ ngắm hoa. Ngươi có ý kiến gì?” Tam công tử đứng lên, hỏi Vân ThiểnNguyệt: “Hoàng Thượng nhất định sẽ thích ta làm như thế!”
“Không ý kiến! Cứ ngắm nhiều vào .” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Ừ, ta đây hồi phủ! Muốn thuận tiện đi cùng ta hay không?” Tam công tử lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng ở lại Vinh vương phủ cũng không cóviệc gì! Gật gật đầu, muốn đứng lên, Dung Cảnh lấy tay đè nàng lại,không nhìnTam công tử, “Muốn chính ngươi đi, hay là để ta tiễn ngươiđi?”
“Cảnh thế tử này, về sau Vinh vương phủ tá giáp quy điền(từ quan về quê cấy ruộng) có thể chuyển thành bán dấm chua mà sống.” Tam công tử quăng ra một câu, xoay người ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt “Xì” một tiếng nở nụ cười, nàng vừa cười ra tiếng,Dung Cảnh đã quay đầu qua, cúi đầu hung hăng hôn nàng. Tiếng cười củanàng bị nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnhkhông để ý tới nàng, giống như trừng phạt nên hôn có chút cuồng nhiệt.Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ, không tới một lát thì cảm giác có chúthít thở không thông, Dung Cảnh buông nàng ra, nàng yêu kiều thở hổn hển, mị nhãn như tơ nhìn hắn.
“Còn cười hay không?” Hô hấp của Dung Cảnh có chút hỗn loạn.
Vân Thiển Nguyệt giận lườm hắn, cố ý nói: “Về sau tá giáp quy điền, ngươi thật sự có thể chuyển sang bán dấm chua vì… A.. ”
Một câu chưa nói xong, Dung Cảnh lại hôn tiếp.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nói không ra lời.
Quần áo hỗn độn, tóc mai xiêu vẹo, Vân Thiển Nguyệt cũng vô lực, Dung Cảnh mới buông nàng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng bỗngnhiên ghé vào cổ nàng, cúi đầu nở nụ cười, vừa cười vừa thấp giọng nói:“Ừ, ta mà chuyển sang bán dấm chua kiếm sống, về sau danh hào của nàngsẽ kêu là dấm chua nương tử đi!”
Vân Thiển Nguyệt thở hổn hển không nói gì.
Hồi lâu, Dung Cảnh buông nàng ra, sửa sang quần áo tán loạn của nàng, rồi lại sửa sang tóc của nàng rồi mới nói: “Nên ăn trưa rồi! Lúc nàynàng có khẩu vị hay không?”
“Có!” Vân Thiển Nguyệt có chút mềm yếu nói.
“Đi, lúc trước Dược lão đã chuẩn bị tốt rồi! Bị chúng ta trì hoãn nên lỡ thời gian!” Dung Cảnh đứng lên, kéo Vân Thiển Nguyệt lên, liếc nàngthấy bộ dáng mềm yếu vô lực của nàng, chế nhạo cười, “Thực nên bồi bổ!”
“Ngươi càng nên bồi bổ!” Vân Thiển Nguyệt phẫn nộ một câu.
“Một chút sức lực nhỏ ấy ta vẫn phải có!” Dung Cảnh cười lôi kéo Vân Thiển Nguyệt ra cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt bị hắn túm, nghĩ nếu nam nhân này đứng đắnthì mọi người khắp thiên hạ đều không đứng đắn bằng hắn, nếu không đứngđắn, nàng cảm thấy hắn là người không đứng đắn nhất, có thể làm thuỷ tổrồi!
Hai người rời khỏi Dược Viên trở lại Tử Trúc Viện, Phong Tẫn đangđứng ở cửa Tử Trúc Viện. Phong Tẫn nhìn lướt qua hai người, nhìn thấysắc mặt mỉm cười của Dung Cảnh, mặt Vân Thiển Nguyệt thì hàm xuân, hắnhừ một tiếng.
“Phong công tử đau răng!” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt xoay mặt qua một bên, nghĩ đến khi Phong Tẫn nóinàng đau răng ở hậu doanh quân cơ đại doanh, nay có người lại nói hắnrồi.
“Ta đau răng thế này là chuyện nhỏ, Cảnh thế tử thường xuyên đau răng, so với ta thì đau hơn nhiều.” Phong Tẫn lành lạnh nói.
Dung Cảnh nhíu mày, “Phong công tử còn có tâm tình nói mát, xem ra nói chuyện với Phong gia chủ có vẻ tốt lắm?”
Dung Cảnh dứt lời, sắc mặt Phong Tẫn lập tức trầm xuống, vẫn chưa nói tiếp.
“Thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn hỏi. Xem ra Phong Tẫn nóichuyện với Phong gia chủ cũng không tốt lắm, nếu không hắn sẽ không cóbiểu tình như thế này.
“Hắn nói chỉ cần ta hồi Phong gia, Phong gia sẽ do ta làm chủ! Hơnnữa ta muốn làm cái gì, hết thảy đều tùy ý, hắn sẽ không can thiệp.”Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, Phong gia chủ nói như thế? Nàng nhìn sang Dung Cảnh, thấy ánh mắt hắn chớp lên, nàng nghĩ được như thể này khôngthể bỏ qua công lao của Dung Cảnh đi! Khi Dung Cảnh mang Phong gia chủtrở về đã nói chuyện qua với hắn! Dung Cảnh đã dùng cái gì làm cho Phong gia chủ đáp ứng tất cả như thế? Nàng cười cười, “Ngươi trả lời hắn nhưthế nào?”
“Ngày mai ta sẽ cùng hắn trở về Phong gia!” Phong gia tựa hồ cực khó khăn phun ra mấy chữ.
Vân Thiển Nguyệt vốn nghĩ phải một khoảng thời gian nữa Phong Tẫn mới rời khỏi nàng trở về Phong gia, không nghĩ tới hắn chọn đi vào ngàymai. Nàng nhìn bộ dáng của Phong Tẫn có chút không nỡ, năm đó nàng từtrong đống người chết cứu ra một tiểu nam hài, nhoáng một cái đã mườinăm. Nàng bỏ tay Dung Cảnh ra, tiến lên một bước ôm lấy Phong Tẫn, nhẹgiọng nói: “Cũng không vội một ngày này!”
“Coi như ngươi có lương tâm! Có chút không nỡ bỏ ta.” Hốc mắt Phong Tẫn có chút đỏ lên, giọng điệu có chút nghẹn ngào.
Vân Thiển Nguyệt buông hắn ra, vừa tức vừa cười nói: “Ta vốn có lương tâm!”
Phong Tẫn hừ một tiếng, nói với Dung Cảnh: “Bây giờ đuổi được ta đi ngươi đắc ý lắm phải không?”
Dung Cảnh cong môi lên, nhẹ nhàng cười, “Là Phong công tử có ngộtính! Biết sớm một ngày trở về Phong gia có thể sớm một ngày tiếp nhậnPhong gia. Một ngày kia có biến, ngươi mới có thể trở về giúp nàng.”
Phong Tẫn từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên túm lấy Vân Thiển Nguyệt,lôi kéo nàng bước đi, “Hồi phủ! Ta muốn ăn bò bít tết ngươi làm !”
“Bò bít tết ?” Dung Cảnh nhướn mày, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm, “Nàng tự tay làm bò bít tết cho hắn?”
“Đã từng làm qua một lần! Lần sau ta tự tay làm cho ngươi. Hôm naymột mình ngươi ăn cơm đi! Ta hồi phủ rồi ăn.” Vân Thiển Nguyệt thấy ánhmắt Dung Cảnh biến sắc, thầm mắng Phong Tẫn một câu, hắn tuyệt đối là cố ý, biết rõ người này là bình dấm chua lớn còn cố tình muốn đánh đổ bình dấm chua. Nàng cười cười lấy lòng Dung Cảnh, bỏ Phong Tẫn ra, điểm nhẹmũi chân, trước một bước bay vọt qua Tử Trúc Lâm rời khỏi Vinh vươngphủ.
“Ta đã ăn qua rất nhiều món nàng làm!” Phong Tẫn ném lại một câu choDung Cảnh, bỗng nhiên nở nụ cười tà mị, điểm nhẹ mũi chân, đi theo saulưng Vân Thiển Nguyệt bay vọt qua Tử Trúc Lâm rời Vinh vương phủ.
Dung Cảnh nhìn thân ảnh hai người rời đi, một đôi mắt thanh tuyềnbiến sắc, một lát sau, hết thảy cảm xúc trong mắt đều biến mất, hắn bình tĩnh hô một tiếng, “Huyền Ca!”
“Thế tử!” Huyền Ca lên tiếng trả lời xuất hiện.
“Tuyển mười mỹ nhân để ngày mai họ đi theo Phong công tử và Phong giachủ lên đường, để cho các nàng hầu hạ Phong công tử thật tốt!” Dung Cảnh phân phó.
Khóe miệng Huyền Ca run rẩy một chút, khom người lên tiếng trả lời, “Vâng!"