Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu



Edit: Giọt mực xanhBeta: LeticiaHoàng hậu nhìn Nam Lăng Duệ, không ngờ hắn nói xong liền ngủ mất rồi, nàng muốn đánh thức hắn, nhưng thoạt nhìn hắn cực kỳ mỏi mệt, bộ dạnggiống như mấy ngày không ngủ. Thân thể cao lớn ngồi trên ghế, như vậycũng có thể ngủ, có thể thấy là rất mệt mỏi. Vì thế nàng im lặng.

Trong điện không có tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng tiếng ngáy của Nam Lăng Duệ truyền ra.

Hoàng hậu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, nhìn Nam Lăng Duệ ánh mắt dânglên yêu thương ôn nhu. Một năm sau khi nàng tiến cung cũng không có connối dõi, mà phi tần liên tiếp sinh hạ con nối dõi, nàng biết đại tẩuhiểu y thuật, cho nên phái người cầu xin đạt tẩu tiến cung một lần. Đạitẩu tiến cung chẩn mạch cho nàng, nàng mới biết cả đời nàng cũng khôngthể có hài tử, lúc ấy vừa hận vừa giận, sau lại nghĩ không phải là hàitử của người mình yêu không sinh cũng được, cho nên, cũng không có tâmtư đi oán hận. Sau đại tẩu sinh được tiểu chất tử (cháu trai), nàng sovới mình sinh con còn cao hứng hơn. Đoạn thời gian kia Hoàng thượngkhông biết bận rộn cái gì, cai quản hậu cung không nghiêm, nàng liềnthường xuyên vụng trộm lén xuất cung trở về phủ nhìn tiểu chất tử. Saukhi đứa nhỏ được một tuổi, cứ cách một đoạn thời giạn nàng dứt khoát đón cháu vào ở mấy ngày với nàng. Đối với tiểu chất tử này tự nhiên là vôcùng yêu thương.

Ba năm sau, đại tẩu sinh hạ Nguyệt nhi, nàng lại càng vui mừng. Khisinh ra Nguyệt nhi phấn điêu ngọc mài, người người yêu thích, hơn nữamột đôi mắt đen đẫm nước, mọi người đều vây quanh nó, nó lại yên lặngnằm trong ngực đại tẩu, không khóc không nháo, tò mò nhìn mỗi người.Thoạt nhìn điềm đạm nho nhã mà lại trấn định, một chút cũng không giốngvẻ mặt mà đứa bé nên có. Nàng mỉm cười, nói với đại tẩu tương lai tàiđức của Nguyệt nhi có thể so với Trinh Tịnh hoàng hậu. Đại tẩu nghe vậychỉ cười cười, cũng không nói gì. Nàng nhớ tới chính mình, gả vào Thiêngia, còn không phải mỗi ngày đều chong đèn trong Vinh Hoa Cung sao,Trinh Tịnh hoàng hậu hiền tài lan xa thiên hạ, nhưng còn không phải làảm đạm rời đi Vinh Hoa Cung, hồng nhan thành xương khô? Liền không còncười nữa.

Hai năm sau, đại tẩu đột nhiên bệnh nặng qua đời, một chút điềm báocũng không có chỉ để lại hai đứa con. Nàng đã nghĩ từ nay về sau nàng sẽ coi bọn họ như con của mình. Không ngờ sau này Hoàng thượng có lòngdiệt trừ Vân Vương Phủ, nàng cũng không thể giống như trước thường xuyên xuất cung, mỗi ngày trừ luôn quy củ bên cạnh Hoàng thượng, còn phải đấu trí so dũng khí với đám phi tần, muốn bảo trụ vị trí, tinh lực thật sựcó hạn. Nhưng may là hai đứa bé thường xuyên vào cung thăm nàng. Cứ nhưvậy thoáng một cái mấy năm đã trôi qua. Mười năm trước, hai tháng liềnnàng không gặp cháu trai, sau khi hắn gặp đại nạn trở lại, nàng mới biết được hắn đi Bắc Cương, sau đó lại trở nên lạnh lùng, cũng không tiếncung thăm nàng, tính tình của cháu gái cũng đại biến, bắt đầu đuổi theophía sau Thái tử điện hạ, thoáng một cái cứ như vậy mười năm đã trôiqua. Nàng cảm thấy mười năm trôi qua giống như trong nháy mắt, đảo mắtmột cái bọn nhỏ đã trưởng thành.

Hoàng hậu nhìn Nam Lăng Duệ, hốc mắt dần dần ướt át. Cháu trai biếnthành Nam Lương thái tử, cháu gái kế tục số mệnh thích Vinh vương phủCảnh thế tử. Thiên hạ thái bình trăm năm, phong vân rốt cục phải thayđổi rồi! Khả năng lớn nhất mà nàng có thể làm là bảo vệ bọn chúng.

“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài Vinh Hoa cung bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to.

Hoàng hậu cả kinh, chợt đứng lên.

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng tới. . . . . .” Giọng nói run rấy của Tôn ma ma từ bên ngoài vội vã truyền đến.

Hoàng hậu nhìn về phía ngoài điện, quay đầu lại nhìn thoáng qua NamLăng Duệ đang ngủ, sắc mặt có chút trắng bệch, nàng lấy lại bình tĩnh,nói với bên ngoài: “Bổn cung không phải đã nói cho ngươi biết thân thểcủa ta thể khó chịu sao? Hoàng thượng tới cũng không tiếp.”

“Nương nương, là Hoàng thượng a!” Giọng nói của Tôn ma ma có chút như nhũn ra. “Trong hậu cung chưa từng có ai không tiếp Hoàng thượng, ngàilà Hoàng hậu nương nương cũng không được đâu!”

“Ta nói được thì được!” Hoàng hậu trầm mặt, nhìn ra phía ngoài, trầmgiọng nói: “Tôn ma ma, ngươi là lão ma ma bên cạnh bổn cung, ngươi làngười Bổn cung tín nhiệm nhất, nếu lần này ngươi cũng bối rối sợ sệt,vậy thì hôm nay bổn cung sao có thể qua được ải này? Lúc này Duệ thái tử đang ở trong phòng Bổn cung không có cách nào đi được. Bất kể ngươidùng biện pháp gì, đều ngăn cản Hoàng thượng cho bổn cung. Nếu không tất cả người trong Vinh Hoa cung này, bao gồm cả bổn cung, hôm nay mộtngười cũng đừng nghĩ đến việc còn sống!”

“Dạ!” Thân thể Tôn ma ma cứng đờ, hoảng loạn trong lòng thoáng chốcđã trấn định lại. Hôm nay mặc dù nàng bị kinh sợ quá nhiều, kinh hãi quá lớn, nhưng dù sao cũng là đi theo Hoàng hậu hơn hai mươi năm, nhìn quen mưa gió. Lúc này chỉ có thể đánh bạo đi ra ngoài nghênh đón.

Hoàng hậu quay đầu lại nhìn về phía Nam Lăng Duệ, đi tới bên cạnh hắn gọi “Hàn. . . . . . Duệ nhi, tỉnh. . . . . .”

Nam Lăng Duệ vẫn nằm ngáy o o, không nhúc nhích.

Hoàng hậu đưa tay đẩy hắn, hắn ngủ rất say, vẫn không nhúc nhích. Đẩy hồi lâu, nghe Hoàng thượng cùng thị vệ đi tới trước cửa Vinh Hoa cung,nàng cắn răng, chỉ có thể đỡ hắn dậy, kéo tới sau phía bình phong.

Mặc dù Nam Lăng Duệ bị Hoàng hậu kéo, vẫn ngủ say như cũ, ngay cả mímắt cũng không mở. May là Hoàng hậu có chút võ công, nhưng những năm này ở hậu cung quen được nuông chiều, cũng xao nhãng một thân võ công vốnkhông có mấy. Tốn một phen sức lực mới kéo Nam Lăng Duệ tới phía sau tấm bình phong, đặt ở trên mặt thảm, nàng lau mồ hôi trên trán, xoay ngườira khỏi bình phong, cởi áo ngoài móc trên giá áo đầu giường, lại cầm một cái khăn quyên thấm nước đặt ở trên trán, làm tốt hết thảy, mới nằm lại trên giường.

“Nô tài/ nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế!Vạn vạn tuế!” Đám người Tôn ma ma thấy Lão hoàng đế đi tới, nhất tề quỳtrên mặt đất.

“Hoàng hậu đâu?” Lão Hoàng đế không thấy bóng dáng Hoàng hậu, lên tiếng hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương thân thể khó chịu, sau khi ThiểnNguyệt tiểu thư rời khỏi đây người liền ngủ lại. Phân phó nô tỳ ai tớicũng không gặp. Nô tỳ thấy Hoàng thượng tới nương nương vẫn không tỉnh,nên nô tỳ không đi đánh thức.” Tôn ma ma có một chỗ tốt, bất kể cảm thấy rất sợ hãi, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn lâm nguy không sợ. Đâycũng là nguyên nhân rất được Hoàng hậu coi trọng.

“A? Thân thể khó chịu như thế nào? Đã tìm Thái y rồi hả?” Lão Hoàng đế nhướn mày.

“Mấy ngày nay thân thể của nương nương vẫn không thoải mái, ước chừng là quỳ thủy tới ạ! Nương nương nói không có gì đáng ngại, mỗi thángtrước mấy ngày quỳ thủy tới thì đều khó chịu như thế. Cho nên nô tỳ chưa đi mời Thái y.” Tôn ma ma nói ra lý do mình vừa mới nghĩ đến tronglòng.

“Là như vậy?” Lão Hoàng đế nhíu mày.

“Dạ!” Tôn ma ma cúi đầu lên tiếng.

Lão Hoàng đế nhìn cung điện, cửa sổ chủ điện đóng chặt. Hắn trầm mặcchốc lát, bỗng nhiên phân phó với phía sau :”Văn Lai, hôm nay trẫm lậtthẻ bài của Hoàng hậu, qua đêm ở Vinh Hoa cung đi!”

“Dạ!” Văn Lai lập tức lên tiếng.

Tôn ma ma bị làm cho sợ đến nét mặt già nua thoáng chốc trắng bệchđi: “Hoàng thượng, thân thể Hoàng hậu nương nương không thoải mái, không hầu hạ được Hoàng thượng, ngài vẫn nên lật thẻ bài của nương nương khác đi! Chờ nương nương tốt hơn sẽ. . . . . .”

“Thân thể nàng khó chịu trẫm cũng có thể chiếu cố một chút. Nàng làHoàng hậu của trẫm, trẫm lật thẻ bài của người nào còn chờ ngươi nóisao? Ngươi không cần nói nữa!” Lão Hoàng đế vòng qua Tôn ma ma, nhấcchân hướng Chủ Điện đi tới.

“Hoàng thượng, nương nương thật. . . . . .” Tôn ma ma còn muốn ngăn cản nữa.

“Hả?” Lão Hoàng đế chợt dừng bước, híp mắt nhìn Tôn ma ma “Có phảiHoàng hậu có cái gì gạt trẫm hay không? Tôn ma ma, ngươi khai rõ ra!”

Tôn ma ma sợ đến sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ trên mặt đất khôngdám cử động nữa, cúi thấp đầu nói “Hoàng thượng, thật sự là do thân thểnương nương khó chịu, nô tỳ không dám lừa gạt ngài.”

“Hoàng hậu thân thể khó chịu nên trẫm mới phải nhanh đi xem nàng!”Lão hoàng đế nhìn chằm chằm Tôn ma ma trong chốc lát, đi vào trong.

Tôn ma ma nghĩ chủ ý, nhưng bằng một nô tỳ như bà nói cái gì cũngngăn không được Hoàng thượng. Bà nhất thời sợ đến mất bình tĩnh, thấyLão Hoàng đế quyết định muốn vào, thân thể đứng lên, vội vàng đuổi theo.

Văn Lai nhìn thoáng qua Tôn ma ma, cũng liền đi theo vào.

Lão Hoàng đế đi tới Chủ Điện, đưa tay đẩy cửa, cửa khóa trái bên trong. Hắn cau mày, gọi vào bên trong: “Hoàng hậu!”

Bên trong nửa điểm âm thanh cũng không có.

“Hoàng hậu! Mở cửa cho trẫm!” Lão hoàng đế lại gọi, lúc này giọng nói chìm xuống vài phần.

Bên trong vẫn không có âm thanh truyền ra.

“Hoàng hậu!” Lão hoàng đế lại gọi, giọng lại lớn hơn mấy phần.

Bên trong vẫn không có tiếng nói truyền ra.

“Văn Lai, phá cửa cho trẫm!” Lão Hoàng đế quay đầu phân phó Văn Lai.

“Dạ!” Văn Lai tiến lên, vừa muốn xuất chưởng, cửa bỗng nhiên được mởthen từ bên trong, “ầm” một tiếng mở ra, hắn lập tức dừng tay. Hoàng hậu đang mặc áo mỏng, cái trán đang được đắp khăn tay, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn lão Hoàng đế, lần đầu tiên không thỉnh an, mà là trầm mặt nói: “Hoàng thượng, sao ngài lại không ở chỗ Lãnh muội muội coi chừng nàngmà lại tới chỗ này của ta? Lúc này Lãnh muội muội cần ngài nhất, hôm nay thần thiếp thân thể không thoải mái, không có cách nào hầu hạ Hoàngthượng, Hoàng thượng vẫn nên đến Trường Xuân cung đi!”

Dứt lời, không đợi lão Hoàng đế nói chuyện, Hoàng hậu “Phanh” mộttiếng cửa lớn đóng lại từ bên trong, hơn nữa rất nhanh cài then lại.Xoay người đi về phía trước giường. Không người nào phát hiện đôi taynàng túa ra đầy mồ hôi.

Lần đầu tiên lão Hoàng đế tới hậu cung mà phải ăn canh đóng cửa, hắnkhông dám tin nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cảngười! Ở trong ký ức của hắn, Hoàng hậu cùng tất cả Hoàng hậu của ThiênThánh đều giống nhau, dịu dàng đoan trang, có tri thức, hiểu lễ nghĩa,cho tới bây giờ sẽ không làm ra chuyện vô lễ như thế này. Đối với hắn từ trước đến nay đều tương kính như tân, giữa vợ chồng không có tình cảm,nhưng là sẽ không cự tuyệt hắn ở ngoài cửa như vậy.

Tôn ma ma thở cũng không dám thở mạnh, tay chân lạnh buốt.

Văn Lai và người đi theo lão Hoàng đế tới đây cùng tất cả ma ma, cung nữ, thái giám hầu hạ ở Vinh Hoa cung người người đều nín thở.

Lão hoàng đế ngây người chốc lát, cũng không tức giận, mà là nói vàobên trong với giọng điệu hòa hoãn: “Lãnh quý phi ngủ rồi! Hôm nay trẫmqua đêm ở Vinh Hoa cung. Thân thể nàng khó chịu trẫm cũng không cần nàng hầu hạ. Ra đây mở cửa cho trẫm.”

Hoàng hậu không nghĩ tới nói như vậy mà Hoàng đế cũng không rời đi.Chân đang đi tới trước giường bỗng dừng lại, tay nắm chặt, lạnh lùngthốt lên:”Hoàng thượng nghe không hiểu sao? Thần thiếp thân thể khóchịu, muốn một mình nghỉ ngơi. Nếu Lãnh muội muội không hầu hạ được,Hoàng thượng đi chỗ Minh muội muội vậy. Thời gian này Minh muội muội vẫn vì lo lắng cho ba cô công chúa của ngài. Hoàng thượng hẳn là nên đichăm sóc cho Minh muội muội mới đúng.”

Lão Hoàng đế nghe vậy cau mày, nhưng vẫn cũng không tức giân, giọngnói vẫn hòa hoãn “Nàng nói cũng đúng! Nhưng mà trẫm đã tới Vinh Hoa cung rồi, cũng không muốn đi lại nhiều. Hôm nay qua đêm ở Vinh Hoa cung.Ngày mai lại đi chỗ Minh phi. Nàng mở cửa cho trẫm đi! Không cần nhiềulời.”

Hoàng hậu quay đầu lại, thoạt nhìn Lão Hoàng đế có ý định ở tại VinhHoa cung rồi, trên mặt nàng rốt cục lộ ra bối rối, nhưng vẫn định thầnlạnh lùng nói “Thần thiếp hôm nay thân thể không thoải mái cộng thêm tâm tình không tốt, không muốn gặp Hoàng thượng, Vinh Hoa cung cách ThánhDương điện của Hoàng thượng không xa. Nếu Hoàng thượng không đi chỗ Minh muội muội, vậy hồi cung đi!”

Lão Hoàng đế không nghĩ tới hắn nói như vậy, Hoàng hậu vẫn còn muốnđuổi hắn đi, rốt cục sắc mặt của hắn cũng trầm xuống, giận dỗi nói“Hoàng hậu, mở cửa cho trẫm! Chẳng lẽ trẫm muốn hôm nay qua đêm ở VinhHoa cung, nàng vẫn muốn đuổi trẫm đi hay sao?”

“Hoàng thượng không thể thương xót cho thần thiếp sao! Thần thiếpcũng không muốn miễn cưỡng cười vui ứng phó với Hoàng thượng, mặc dùHoàng cung là của Hoàng thượng, nhưng Vinh Hoa cung là của thần thiếp.Hôm nay thần thiếp không muốn hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn nênhồi cung đi!” Hoàng hậu quyết định chủ ý, nói gì cũng không cho Hoàngthượng đi vào.

“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế giận dữ “Ngươi thật to gan!”

Hoàng hậu cắn răng không nói.

“Đừng quên ngươi là Hoàng hậu của trẫm! Lại kháng cự không gặp trẫm,cự tuyệt ngoài cửa, còn ra thể thống gì!” Lão Hoàng đế gầm lên.

“Thần thiếp theo khuôn phép ở hậu cung chờ đợi hai mươi mấy năm, cũng không dám sai lầm một bước hầu hạ Hoàng thượng hai mươi mấy năm, vị trí Hoàng hậu này cũng ngồi hai mươi mấy năm, chưa bao giờ từng thất lễqua, cũng chưa từng cầu xin qua Hoàng thượng cái gì. Hôm nay thần thiếpmệt mỏi. Hoàng thượng muốn làm cái gì trong lòng thần thiếp cùng Hoàngthượng đều rõ ràng, sau này Hoàng thượng cũng không cần tới Vinh Hoacung rồi!” Hoàng hậu nói lời tàn nhẫn.

“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế nhất thời im bặt.

“Hoàng thượng mời trở về đi!” Hoàng hậu nhìn sau tấm bình phong, kêuvới bên ngoài: “Tôn ma ma, thay Bổn cung tiễn Hoàng thượng!”

Tôn ma ma “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói “Lão nô cung tiễn Hoàng thượng!”

Lão hoàng đế tức giận, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiênxoay người, phất tay áo bỏ đi. Văn Lai lập tức mang người đi theo phíasau hắn.

Nghe được tiếng bước chân đi xa, Hoàng hậu thở phào một cái tronglòng, Tôn ma ma cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng còn chưa thở xong, lãoHoàng đế chợt dừng bước, xoay người đi trở về, phân phó với Văn Lai “Mởcửa cho trẫm! Hôm nay trẫm qua đêm ở Vinh Hoa cung, nơi nào cũng khôngđi!”

Tôn ma ma nghe vậy trong nháy mắt xụi lơ trên mặt đất.

Hoàng hậu đổ mồ hôi lạnh, một đường từ chân lên tận trên đầu.

“Dạ!” Văn Lai đi tới, phất tay đi đập cửa.

Cửa “Phanh” một tiếng từ bên ngoài bị đá văng ra, nắm cửa bị đứtthành hai mảnh, nhưng khó có được chính là cửa không bị hỏng, có thểthấy được công lực của Văn Lai vô cùng tốt.

Một chưởng này giống như đánh vào trong lòng Hoàng hậu, vào giờ khắcnày tim của Hoàng hậu muốn nhảy lên tận cổ họng. Nàng không nhúc nhíchđứng bên trong điện, nhợt nhạt nghiêm mặt nhìn lão Hoàng đế ngoài cửa.Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới biện pháp gì có thể ngăn cản lão Hoàng đế đi vào. Võ công của hắn nàng hiểu rõ, chỉ cần đi vào, tấtnhiên sẽ phát hiện Nam Lăng Duệ sau tấm bình phong.

Lão Hoàng đế đứng ở ngoài cửa, sắc mặt âm trầm nhìn trong nội điện một lát, cất bước đi vào, đứng trước mặt Hoàng hậu nhìn nàng.

Hoàng hậu bỗng nhiên vòng qua Lão Hoàng đế đi về phía ngoài điện:“Nếu Hoàng thượng phải vào trong này, như vậy thần thiếp chỉ có thể đira ngoài!”

“Đứng lại!” Lão Hoàng đế gầm lên một tiếng, đưa tay chế trụ cổ tay Hoàng hậu “Đừng tưởng rằng trẫm không dám trừng trị ngươi!”

“Vậy thì thật là tốt! Dù sao Hoàng thượng cũng sớm đã có tâm tư phếhậu, không bằng hôm nay liền phế thần thiếp đi.” Hoàng hậu bị buộc dừngbước, may mà nàng thân ở hoàng cung hai mươi năm, chứ không phải là tiểu cô nương năm đó, tình hình như thế này nhưng vẫn có thể trấn định nóichuyện trước mặt Lão Hoàng đế.

“Ngươi. . . . . . Ngươi không nên không biết tốt xấu, muốn chọc giậntrẫm hay sao?” Lão Hoàng đế tức giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, cái tránnổi đầy gân xanh.

“Là Hoàng thượng không nên bức bách thần thiếp.” Hoàng hậu một bước cũng không nhường.

“Nơi nào cũng không được đi!” Lão Hoàng đế lôi kéo Hoàng hậu đi vềphía chiếc giường. Mới vừa đi hai bước, hắn nhìn thấy trong điện có mấycái chén không trong khay, đột nhiên hỏi: “Trẫm nghe nói hôm nay ngươiyêu cầu Ngự thiện phòng làm hai lần ngọ thiện. Một mình ngươi có thể ănđược nhiều như vậy?”

“Nguyệt nhi tới chỗ này của thần thiếp từ sáng sớm kia mà!” Hoàng hậu căng thẳng trong lòng, mặt không đổi sắc.

“Không phải là Nguyệt nha đầu rời đi cùng Thiên Dật rồi sao? Sau khirời đi ngươi lại muốn một bàn, đây đều là ngươi ăn?” Trong lòng lãoHoàng đế bắt đầu hoài nghi. Hoàng hậu không thể nào đều ăn sạch sẽ thứcăn trong chén đĩa như thế. Đây không phải là việc mà một tiểu thư khuêcác có thể làm ra, càng không khả năng là Hoàng hậu đương triều có thểlàm ra.

Hoàng hậu thoáng lộp bộp trong lòng, không mở miệng, đúng lúc này sau tấm bình phong bỗng nhiên truyền ra một tiếng động rất nhỏ, lão Hoàngđế lập tức buông lỏng cánh tay Hoàng hậu ra, đi về hướng tấm bình phong, trong nháy mắt tim Hoàng hậu thót lên tới cổ họng, chỉ thấy lão Hoàngđế đẩy màn che bình phong ra, theo hắn đẩy ra, một con mèo chạy về phíahắn. Nhìn thấy tình hình sau tấm bình phong không sót một cái gì, trừmột con mèo, không có người khác. Hoàng hậu tâm đang treo cao lập tứcrơi xuống, mặc kệ Nam Lăng Duệ chạy đi đâu rồi, chỉ cần không bị Hoàngthượng thấy là được.

“Thì ra là một con mèo!” Lão Hoàng đế nhìn sau tấm bình phong mộtcái, không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, hắn quay lại nhìn Hoànghậu “Con mèo này ở đâu tới? Trẫm nhớ Hoàng hậu không thích mèo!”

“Lúc trước khi Nguyệt nhi đến, con mèo này theo nàng tới. Sau khiNguyệt nhi đi không mang nó rời đi, thần thiếp sợ Nguyệt nhi khi trở vềtìm thần thiếp hỏi mèo, nên không đuổi nó đi.” Hoàng hậu sắc mặt trấnđịnh lại “Hoàng thượng không phải hỏi những thức ăn kia là ai ăn sao?Chính là con mèo này ăn. Thần thiếp một người sao có thể ăn nhiều nhưvậy được?”

“Bụng con mèo đủ mập, thoạt nhìn là con mèo cái, chắc là sắp sinh mèo con rồi, ăn cũng nhiều cũng là bình thường.” Lão Hoàng đế đánh giá mộtvòng trong điện, cũng không nhìn thấy bất cứ dị thường nào, sắc mặt hòahoãn xuống.

Hoàng hậu không nói lời nào.

Lão Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, đi tới cầm tay nàng, Hoàng hậu chậm mộtbước không kịp né tránh bị hắn cầm chặt, chỉ nghe hắn nói: “Sao tay lạilạnh như vậy? Có phải bị bệnh hay không? Trẫm gọi Thái y tới khám chonàng một chút.”

“Không cần! Hiện nay Hoàng thượng đi cũng đi vào rồi, nhìn cũng nhìnrồi, có thể rời đi!” Lúc này với Hoàng hậu cái gì cũng không sợ! Nàngphát hiện mình sống theo khuôn phép cũ trong hoàng cung hai mươi mấynăm, thật sự đã đủ rồi! Lúc này thật không muốn ứng phó nữa. Huống chicháu của nàng hôm nay là Nam Lương Thái tử, cháu gái nàng thích VinhVương phủ thế tử, nàng thân là cô cô, là Hoàng hậu của Thiên Thánh nhưng sớm muộn gì có một ngày cũng bị hắn phế đi, mặc dù không bị phế, nàngcũng không mong đợi mình sẽ có kết quả tốt đẹp gì. Nên không thèm đếmxỉa đến.

“Ngươi vẫn còn muốn đuổi trẫm đi?” Lão Hoàng đế nhướn mày trầm mặt nhìn Hoàng hậu.

“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!” Hoàng hậu hất tay Lão Hoàng đế ra, quỳ trên mặt đất.

Lão Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén. Hoàng hậu cúi thấp đầu, sống lưng thẳng tắp, không nhúc nhích. Lát sau, lão Hoàng đế mạnh mẽ xoay người bước nhanh đi ra ngoài, tức giận bỏ lại câu nói“Tốt, trẫm liền theo ý ngươi!”

Hoàng hậu không nói thêm lời nào.

Lão Hoàng đế bước ra cửa, tức giận nói với Văn Lai: “Bãi giá! Hồi Thánh Dương điện.”

“Dạ! Hoàng thượng hồi cung!” Văn Lai hô lớn một tiếng.

Hoàng đế một người đi đầu, sải bước, hiển nhiên là bị tức giận khôngnhẹ, mặc dù hắn muốn phế hậu, nhưng không ngờ tới hôm nay người chưaphế, ngược lại đã đuổi hắn ra ngoài rồi! Gân xanh trên trán nổi lên, đirất nhanh. Thị vệ đi phía sau Lão Hoàng đế, chỉ trong chốc lát rời VinhHoa cung hướng Thánh Dương điện đi tới.

Sau khi Lão Hoàng đế rời đi, Tôn ma ma lập tức đi vào, vội vàng đỡ Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất “Nương nương. . . . . .”

“Đóng cửa lại!” Hoàng hậu phân phó.

“Dạ!” Tôn ma ma vội vàng xoay người đi đóng cửa.

Hoàng hậu đứng dậy đi hướng phía sau tấm bình phong, đẩy bình phongra, trong bình phong không có một bóng người. Nàng nhìn một vòng, vẫnkhông có người, trong lòng nổi lên nghi ngờ, trước mắt một đạo hồng ảnhlóe lên, từ trên đỉnh đại điện phi thân rơi xuống, theo nàng rơi xuốngthì “Rầm” vang lên một tiếng rất nặng, ném vật nặng xuống, hung hăng nện trên mặt đất.

“Diệp công chúa?” Hoàng hậu thấy người rơi xuống liền cả kinh, lạithấy vật nặng bị ném trên mặt đất chính là Nam Lăng Duệ. Sắc mặt nàngtái đi, vội vàng cúi xuống muốn xem Nam Lăng Duệ, vừa mới bị ném nhưvậy, té bị thương thì làm thế nào?

“Hoàng hậu nương nương yên tâm, hắn ngủ như chết! Bản lĩnh cũng rấtlớn, da dày thịt béo, té không bị thương, quăng cũng không chết.” DiệpThiến liếc mắt Nam Lăng Duệ nằm trên mặt đất một cái, nói với Hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy quả nhiên Nam Lăng Duệ vẫn ngáy o o như cũ, té xuốngnhư thế nhưng tựa hồ không biết đau, nàng kiểm tra một chút, quả nhiênkhông bị thương, đứng lên nhìn Diệp Thiến “Sao Diệp công chúa lại ở chỗ của Bổn cung?”

“Bổn công chúa vốn đến nơi này tìm Vân Thiển Nguyệt có chút chuyện,mới vừa tới lại thấy Hoàng thượng đang phá cửa, cho nên thuận tay cứungười này.” Diệp Thiến nói “May là ta tới kịp thời, nếu không đầu hắnhôm nay liền dọn nhà! Quả nhiên là ngu xuẩn!”

“Thì ra là như vậy! Đa tạ Diệp công chúa cứu Duệ thái tử.” Hoàng hậu gật đầu nói cám ơn.

“Hoàng hậu không cần cám ơn! Bổn công chúa thuận tay mà thôi. Nếu cóthể, Bổn công chúa mới không muốn cứu hắn.” Diệp Thiến đá Nam Lăng Duệmột cước, hỏi “Vân Thiển Nguyệt đi đâu rồi?”

“Diệp công chúa tìm Nguyệt nhi có chuyện gì? Hiện tại nàng không có ở đây.” Hoàng hậu nhìn Diệp Thiến, nàng biết một chút gút mắc giữa Diệpcông chúa và Nam Lương Thái tử, sau lại bởi vì Dạ Khinh Nhiễm, hai người cãi nhau trở mặt, mỗi người đi một ngả.

“Không phải là từ hôm nay nàng ở tại trong cung sao? Không có ở đây?Vậy đi nơi nào?” Diệp Thiến nhìn thoáng qua sắc trời, thấy Hoàng hậuchẳng qua là nhìn nàng không đáp, nàng nói: “Ta chỉ muốn hỏi nàng biếtDạ Khinh Nhiễm đi nơi nào không?”

“Thì ra là Diệp công chúa tìm Nhiễm tiểu Vương gia. Đoán chừng làNguyệt nhi cũng không biết. Nàng hai ngày nay đều cùng Cảnh thế tử ởchung một chỗ.” Hoàng hậu cũng không tiết lộ Vân Thiển Nguyệt đi LinhĐài tự. Nàng nghĩ giải trừ Phượng Hoàng kiếp là chuyện đại sự, không thể xảy ra sai lầm gì. Càng ít người biết càng tốt. Nếu không nhiều ngườitheo đến Linh Đài tự sẽ phức tạp, khó tránh khỏi có chuyện phát sinh.

“Vậy Dạ Khinh Nhiễm sẽ đi đâu?” Diệp Thiến cau mày.

“Diệp công chúa tìm Nhiễm Tiểu vương gia có việc gấp sao?” Hoàng hậu liếc Nam Lăng Duệ một cái, hỏi.

“Cũng không có. Chính là từ buổi tối hôm qua đến bây giờ vẫn không thấy hắn, có chút bận tâm.” Diệp Thiến lắc đầu.

“Nhiễm Tiểu vương gia võ công cao cường, xuất ngoại rèn luyện bảy năm trở về vẫn tốt. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Diệp công chúa cứ yêntâm.” Lúc này Hoàng hậu cũng không rõ ràng lắm về quan hệ của DiệpThiến, Dạ Khinh Nhiễm, Nam Lăng Duệ, chỉ có thể an ủi nói.

“Cũng đúng!” Diệp Thiến buồn ngủ ngáp một cái “Bổn công chúa tìmngười một ngày, bây giờ mệt chết đi được. Không muốn động đậy chút nàonữa, nếu Hoàng hậu nương nương không để ý, bổn công chúa ở chỗ của ngàingủ một giấc.”

Hoàng hậu sửng sốt, thấy Diệp Thiến thoạt nhìn giống Nam Lăng Duệ, bộ dạng đúng là rất mệt mỏi, không biết từ hôm qua đến hôm nay đã chịunhững giày vò gì mà buồn ngủ thành như vậy, nàng do dự một chút, gật đầu “Nếu Diệp công chúa không chê, nghỉ một đêm ở nơi này của bổn cung cũng được.”

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Diệp Thiến thấy Hoàng hậu đáp ứng, babước đã đi đến trên giường Hoàng hậu, nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại,trong chớp mắt đẫ ngủ. Động tác liền mạch.

Hoàng hậu có chút sững sờ nhìn Diệp Thiến, thấy nàng rất nhanh liềnhô hấp đều đều, nàng quay đầu nhìn về phía Nam Lăng Duệ ngủ ở trên thảm, bỗng nhiên có chút buồn cười, sau lại nhìn thấy Tôn ma ma kinh ngạc mởto hai mắt, nàng thở dài nói: “Tôn ma ma, ngươi giúp ta nâng Duệ thái tử lên nhuyễn tháp đi! Ngủ trên mặt đất như vậy sợ sẽ bị nhiễm lạnh.”

“Dạ, nương nương!” Tôn ma ma lên tiếng, đi về phía Nam Lăng Duệ.

Hai người hợp lực khiêng Nam Lăng Duệ lên trên nhuyễn tháp, Tôn ma ma không đợi Hoàng hậu phân phó, cầm chăn qua đắp cho Nam Lăng Duệ. Nàngnghĩ thật sự là thiên cổ đến nay mới có một chuyện lạ như thế này, VinhHoa cung này của nương nương đã thành chỗ thu nhận rồi. Sắp xếp cho NamLăng Duệ tốt rồi, nàng nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu khoát khoát tay vớinàng: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!”

Tôn ma ma thu dọn chén đĩa trên bàn, đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Nam Lăng Duệ cùng Diệp Thiến một ở nhuyễn tháp, một ở trên giường,ngáy o o, nhưng Hoàng hậu lại không buồn ngủ chút nào, ngồi xuống trướccửa sổ, nghĩ tới hôm nay đuổi Hoàng thượng đi, là ngày nàng thấy thoảimái nhất trong hai mươi năm nay. Nàng nhìn gốc cây trúc tía bên ngoàiđiện không khỏi nở nụ cười. Ngưng cười lại thở dài, nghĩ tới Nguyệt nhicùng Thất hoàng tử đi Linh Đài tự đã được hai canh giờ rồi, không biếtnhư thế nào.

Lại nói Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Thiên đi ra Hoàng cung, chỉ thấyngoài cửa cung buộc hai con ngựa, một đen một trắng. Rõ ràng là giốnghắc bạch mã, đều là bảo mã thượng hạng, không thua Đạp Tuyết mà Dạ Khinh Nhiễm đưa cho nàng.

“Đây là bảo mã cực phẩm của Bắc Cương, tên là Xích Phượng. Trước kianàng đã nói với ta vẫn muốn một con ngựa như vậy, nhưng ngựa này dễ làmngười ta chú ý, năm năm này không có biện pháp tặng cho nàng. Lần nàyhồi kinh ta mang về hai con.” Dạ Thiên Dật nói.

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, không biết nói cái gì, gậtđầu, đưa tay cởi dây cương con bạch mã xuống, phi thân lên ngựa, nhìn Dạ Thiên Dật. Dạ Thiên Dật cười với nàng một tiếng, cũng cởi cương ngựaxuống, phi thân lên ngựa.

Hai người không nói thêm gì nữa, hai chân thúc vào bụng ngựa, hai con ngựa nhất tề rời đi. Một đường không nói chuyện, hai con ngựa một trước một sau bay nhanh, rất nhanh liền ra khỏi thành, sau nửa canh giờ đã đi tới chân núi Linh Đài tự. Phía trước không thể cưỡi ngựa được, VânThiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật tung mình xuống ngựa, cười nói với nàng: “Chúng ta thitriển khinh công lên núi đi! Ta đã truyền tin cho Phổ Thiện đại sư. PhổThiện đại sư sẽ ở hậu viện Đạt Ma đường chờ chúng ta. Chính là thiềnviện lần trước chúng ta đã ngồi.”

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cũng tung mình xuống ngựa.

Hai người bỏ cương ngựa ra, Dạ Thiên Dật thi triển khinh công trướchướng trên núi đi tới. Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh phiêu dật của DạThiên Dật, cũng đi theo phía sau hắn đi lên trên núi.

Không lâu sau, hai người tới trên núi, đi về phía hậu viện Đạt Ma đường.

Đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt liền phát hiện hôm nay Linh Đàitự so với hôm qua thì dị thường an tĩnh, lần trước đến, bọn họ vừa mớilên núi liền thấy được tăng nhân trông chừng ở các sơn khẩu, hôm nay bọn họ đã đi được một đoạn đường lại chưa từng gặp một tăng nhân nào, cũngkhông có người trông coi.

Hơn nữa hôm qua lúc nàng cùng Dung Cảnh rời đi cũng không có gì khácthường, hôm nay ngay cả không khí của Linh Đài tự cũng không tầm thường, nàng khẽ nhíu mày.

Phía trước Dạ Thiên Dật tựa hồ cũng phát hiện không tầm thường, hắnquay đầu lại cầm tay Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt né tránh, sắcmặt hắn buồn bã, thấp giọng nói: “Nàng theo sát ta! Tựa hồ có cái gìkhông đúng.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dạ Thiên Dật bỗng thả chậm bước chân, Vân Thiển Nguyệt cũng thả nhẹ theo.

Hai người tới Đạt Ma đường, chỉ thấy tất cả tăng nhân đều tập hợp ởbên ngoài Đạt Ma Đường, người người tay cầm gậy gộc, vẻ mặt giống nhưlâm vào đại địch. Nhìn thấy hai người tới, đều nhất tề nhìn một cái,liền quay đầu đi, ánh mắt chăm chú ngó chừng hậu viện Đạt Ma đường. Nơiđó chính là viện của Phổ Thiện đại sư.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật quét một vòng, bước chân không ngừng, đi vào bên trong.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ khó trách không có tăng nhân trông coingoài sơn khẩu, tất cả đều tụ tập tại hậu viện Đạt Ma đường này! Bộ dạng của trận thế này cho dù ai cũng sẽ hoài nghi Linh Đài tự dường như xảyra chuyện lớn. Nàng thấy Dạ Thiên Dật đi vào bên trong, liền cũng đitheo hắn vào bên.

Mặc dù mấy ngàn tăng nhân đều nhìn thấy hai người, nhưng hình như làđã có người báo tin hai người sẽ lên núi, tóm lại không người nào cảnlại. Hai người một đường thông thuận đi về phía hậu viện.

Đi tới hậu viện, liền thấy chưởng môn Linh Đài tự phương trượng đạisư Từ Vân cùng mấy vị trưởng lão đứng ở cửa. Người người sắc mặt ngưngtrọng nhìn bên trong thiền phòng. Nghe tiếng bước chân đi tới, Từ Vânphương trượng cùng mấy vị trưởng lão nhất tề quay đầu. Từ Vân phươngtrượng nhìn Dạ Thiên Dật liền mở miệng trước “Thất hoàng tử, sợ rằng hôm nay Phổ Thiện đại sư không thể đáp ứng cuộc hẹn của ngài. Ngày khácngài trở lại đi! A di đà Phật!”

“Xảy ra chuyện gì? Hay là có người phương nào tới chùa?” Dạ Thiên Dật dừng bước, hỏi đại sư Từ Vân.

Vân Thiển Nguyệt cũng dừng bước, nhìn về phía thiền phòng. Chỉ thấycửa phòng đóng chặt, nhìn không thấy tình hình, cũng không có bất kỳ âmthanh gì truyền ra. Nhưng bằng võ công của nàng có thể cảm nhận được lúc này từ bên trong đang phóng thích ra hơi thở cường đại, hình như là hai đại cao thủ đang quyết đấu. Đoán chừng là hai người đều có võ công đạtđến trình độ đăng phong tuyệt đỉnh(cao nhất), cho nên đều khống chế ởbên trong thiền phòng, chưa từng ảnh hưởng ra bên ngoài thiền phòng.Nhưng ngói trên thiền phòng vẫn phát ra rung động rất nhỏ. Một ngườitrong đó chắc chắn là Phổ Thiện đại sư. Một người kia nàng chưa từngtiếp xúc qua, không biết là người phương nào. Nhưng thân thể của PhổThiện đại sư là đăng phong tuyệt đỉnh, hôm qua nàng đã lĩnh giáo bíthuật thiên lý truyền âm của hắn rồi(truyền âm trong ngàn dặm), trongthiên hạ có thể tìm ra người cùng Phổ Thiện đại sư phân cao thấp, bằngsự hiểu biết ít ỏi trong hai tháng của nàng đối với thế giới này, thậtđúng là không nghĩ ra.

“Là một chuyện tục sự trước khi Phổ Thiện đại sư gia nhập vào bản tự! Ai. . . . . .” Đại sư Từ Vân thở dài một tiếng, có chút thương xót nói: “Bổn tự hôm nay chỉ còn một vị sư thúc tổ nguyên lão có chứ lót là Phổthôi. Chẳng lẽ hôm nay lại bị tổn hao nữa hay sao?”

“Thì ra là kẻ thù của Phổ Thiện đại sư tìm đến!” Dạ Thiên Dật gật đầu, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ kẻ thù của Phổ Thiện đại sư sao? Nhìn tình hình này hôm nay mặc dù Phổ Thiện đại sư không chết cũng bị trọng thương,làm sao còn có thể giải trừ Phượng Hoàng kiếp cho nàng? Nàng cũng nhìnvề phía Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật mấp máy môi, bỗng nhiên cất bướchướng cửa thiền phòng đi tới.

“Thất hoàng tử xin dừng bước!” Đại sư Từ Vân cả kinh, vội vàng ngăncản Dạ Thiên Dật, “Phổ Thiện sư thúc tổ đã phân phó rồi, bất luận kẻnào không được tới gần thiện phòng một bước.”

“Ta không phải là người trong chùa, không cần tuân theo quy củ củaPhổ Thiện, đại sư yên tâm, ta có chừng mực.” Thất hoàng tử nhìn về phíađại sư Từ Vân. Đại sư Từ Vân cũng nhìn Dạ Thiên Dật, nghĩ đến Thất hoàng tử võ công cao thâm, có lẽ sẽ có biện pháp hóa giải hai vị đọ sức bêntrong và hóa giải nguy cơ của chùa cũng nên. Hắn gật đầu, nhường đường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv