Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi



Edit: Phương ThảoBeta: Vi ViMặc dù cảnh đêm đẹp, nhưng Vân ThiểnNguyệt thật sự quá mỏi mệt. Sau khi ăn cơm xong, cũng không chịu nổinữa, ngay cả đứng dậy lên giường cũng chẳng muốn di chuyển, nàng nghiêng thân thể gục ở trên người Dung Cảnh, nhắm hai mắt lại, tiếng hít thởnhẹ nhàng đều đều nhanh chóng vang lên.

Dung Cảnh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn,thấy Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu liền ngủ mất rồi, vẻ mặt mệt mỏi. Ánh mắt của hắn nhìn nàng mang sự cảm động và thương yêu. Chốc lát, hắn đểđũa xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi về phía giường ngủ. Đi tới bêngiường, đặt nàng ở bên trong giường lớn, nhẹ cởi quần áo trên ngườinàng, nhìn thấy làn da của nõn nà của nàng nhưng tâm cũng không có nửađiểm dao động như trước đây, thay áo ngủ cho nhàng, điều chỉnh tư thếthoải mái, rồi mới đắp chăn cho nàng. Trong lúc đó Vân Thiển Nguyệt hếtsức biết điều, không nhúc nhích.

Thu xếp xong cho Vân Thiển Nguyệt, DungCảnh cũng không có lên giường, cũng không có rời đi lập tức, mà ngồi ởbên giường nhìn nàng. Bao nhiêu năm cô chẩm nan miên (một mình khó ngủ), chịu hàn độc giày vò, vốn tưởng rằng cả đời này rất ngắn, cứ như vậy đi qua, cho đến khi bị hàn độc hành hạ tới cuối tính mạng từ từ chết đi.Nhưng mà ông trời ưu ái hắn, cho nàng trợ giúp hắn giải trừ hàn độc,đoạt lại tính mạng. Như vậy vì lý do gì mà hắn không giành lấy nàng?

Vô luận là thiên hạ dân chúng giành chohắn địa vị tôn quý bao nhiêu, bất luận Vinh vương phủ giao cho hắn trách nhiệm quan trọng thế nào. Bất luận bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, hoặclà bao nhiêu rực rỡ tươi đẹp, nhưng hắn cảm thấy thế giới của hắn chỉ có một mình nàng. Chỉ nhìn nàng nằm ở trên giường của hắn, không hề cóphòng bị, yên tâm ngủ say, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.

Nếu như thời gian lúc đó dừng lại, hắn nghĩ hắn nguyện ý dùng tánh mạng để trao đổi!

“Thế tử!” Tiếng Thanh Thường vang lên từ bên ngoài.

Suy nghĩ của Dung Cảnh bị cắt đứt, thu hồi cảm xúc để lộ trong mắt, nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ!”

“Lão Vương Gia phái người tới truyền lời, nói mời ngài đi một chuyến.” Thanh Thường nhẹ giọng nói.

“Hiện tại?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Là hiện tại!” Thanh Thường gật đầu.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng ngủ say sưa, hắn đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Đến cửa,nhìn Thanh Thường một cái, thấp giọng phân phó nói: “Nàng đã ngủ, cácngươi nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức nàng.”

“Dạ!” Thanh Thường lập tức lên tiếng.

Dung Cảnh chậm rãi ra khỏi Tử Trúc uyển.

Thanh Thường thấy Dung Cảnh rời đi, do dự một chút, nghĩ tới thế tử cố ý dặn dò, cũng không có rời đi, mà canh giữ ở ngoài cửa.

Dung Cảnh mới vừa rời đi không lâu, độtnhiên một người xông tới trúc uyển, Thanh Thường cả kinh, mười tám ẩn vệ trong nháy mắt xuất hiện, đao kiếm đều lấy ra, bao vây người nọ.

Thanh Thường lập tức đốt đá lửa, thấyngười mà mười tám ẩn vệ vây bắt là Dạ Khinh Nhiễm, nàng vội vàng đi lêntrước, sắc mặt không tốt, nói: “Nhiễm Tiểu vương gia, ngài muốn gặp thếtử nhà ta phái người thông báo là được! Đao kiếm không có mắt, ngài đêmtối xông vào như vậy, ngài bị thương thì tính như thế nào?”

“Giỏi cho một tiểu nha đầu lợi hại! Bằng bọn họ muốn thương tổn bản Tiểu Vương gia sao?” Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng nói toạc ra, hắn nhìn mười tám ẩn vệ vây quanh mình, đuôi lôngmày giương cao, “Bổn Tiểu Vương gia đã muốn lãnh giáo võ công mười támthủ hạ ẩn vệ của nhược mỹ nhân từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội, hômnay được dịp thử một chút!”

Thanh Thường nghe vậy cau mày, thấpgiọng nói: “Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi muốn lĩnh giáo võ công của mườitám ẩn vệ không phải là không thể, nhưng cũng không phải là hôm nay,cũng không phải là hiện tại. Thiển Nguyệt tiểu thư đang ngủ. Nếu nhưngài đánh thức nàng, tất nhiên nô tỳ sẽ không khách khí với ngài. Tiểuvương gia ngài võ công cao cường, mặc dù không sợ hãi võ công của mườitám ẩn vệ, nhưng mà khó đảm bảo sẽ không bị thương. Nếu ngài bị thương,nô tỳ cũng không chịu trách nhiệm.”

“Hử? Tiểu nha đầu ngủ sớm như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

“Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là đangngủ.” Thanh Thường gật đầu, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tận lực hạ giọng, “Ngài đúng là tới tìm Thế tử gia nhà ta? thế tử nhà ta đi tới chỗ lão VươngGia rồi. Nô tỳ có thể phái người đưa ngài đi tới chỗ lão Vương Gia.”

“Ta không phải đến tìm hắn. Ta chính là đến tìm tiểu nha đầu.” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.

“Ngài đến tìm Thiển Nguyệt tiểu thư ?”Thanh Thường sửng sốt, nàng đương nhiên biết Thiển Nguyệt tiểu thư vàNhiễm Tiểu vương gia này qua lại thân thiết, có chút khó xử nói: “Nô tỳmới vừa nói, hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư quá mức mỏi mệt, đã đi ngủ từ sớm. Nếu Tiểu vương gia có chuyện gì chờ ngày mai Thiển Nguyệt tiểu thư tỉnh lại rồi quay lại đi!”

“Nàng mỏi mệt ? Như vậy nàng làm cái gìmà mỏi mệt ? Sớm như vậy đã đi ngủ?” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin,nhìn Thanh Thường, “Ta muốn nhìn xem nhược mỹ nhân hắn chơi đùa cái gì,giấu tiểu nha đầu ở Tử Trúc uyển này, không để cho nàng đi ra ngoài.”

“Không phải là thế tử nhà ta giấu ThiểnNguyệt tiểu thư, mà là thân thể Thiển Nguyệt tiểu thư quá suy yếu, thếtử nhà ta giữ Thiển Nguyệt tiểu thư ở lại để nàng điều trị thân thể.”Thanh Thường lập tức lắc đầu.

“Lời này lấy ra đi lừa gạt người khác có thể được, đối với bản Tiểu Vương căn bản là không thể thực hiện được.Thân thể tiểu nha đầu tuy là kém, nhưng đừng cho là hôm đó ta không biết nhược mỹ nhân dùng thủ đoạn khiến thân thể nàng suy yếu như vậy, hôm đó bản Tiểu Vương vì tốt cho tiểu nha đầu mới không vạch trần hắn.” DạKhinh Nhiễm nhìn Thanh Thường, sắc mặt không tốt.

Thanh Thường nghĩ rằng Nhiễm Tiểu vươnggia này quả thật là người không thể lừa, nàng do dự một chút, ăn ngaynói thật: “hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư học thêu thùa cả một ngày. Thực sự quá mệt mỏi, đã đi ngủ thật sớm.”

“Nàng học thêu thùa làm cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm có chút kinh ngạc.

Thanh Thường lắc đầu, “Đột nhiên ThiểnNguyệt tiểu thư muốn học, nô tỳ cũng không biết.” Dứt lời, nàng thấy DạKhinh Nhiễm nghi ngờ, thấp giọng nói: “Nữ nhi đều yêu thích cái này, đâu phải chưa từng có ? Ước chừng là Thiển Nguyệt tiểu thư muốn thêu đồ thì sao!”

Dạ Khinh Nhiễm cau mày.

Thanh Thường vội vàng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự buồn ngủ, Tiểu vương gia ngài có chuyện gì ngày maiquay trở lại, nếu không ngài có chuyện gì cần thì nói cho nô tỳ, nô tỳchờ Thiển Nguyệt tiểu thư tỉnh lại truyền lời ngay cho ngài.”

“Không được!” Dạ Khinh Nhiễm im lặngchốc lát, bỗng nhiên vung tay lên, giọng nói kiên quyết, “Hôm nay tamuốn nhìn thấy nàng! Bây giờ ngươi đánh thức nàng cho ta. Nàng biết tatới rồi, nhất định sẽ thức dậy! Nếu không ngươi nói cho ta biết nàngđang ở nơi nào? Ta đi vào gọi nàng.”

Thanh Thường nhíu chặt mày lại, đứng bất động, lắc đầu, “Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự quá mệt mỏi! Ngài hay là. . . . . .”

“Làm sao nói nhảm nhiều như vậy?” DạKhinh Nhiễm lười nghe nữa, cảnh cáo nói với Thanh Thường: “Không muốn ta ra tay phá hư một tiểu viện bảo bối này của thế tử nhà ngươi hãy mau đi gọi, nếu không bản Tiểu vương gia sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Thanh Thường do dự nhìn Dạ Khinh Nhiễm,nếu là Nhiễm Tiểu vương gia cùng mười tám ẩn vệ động thủ chỉ sợ đánhthức Thiển Nguyệt tiểu thư, nhưng mà nếu nàng đi gọi, trước đó thế tửcăn dặn không được đánh thức Thiển Nguyệt tiểu thư, nàng sẽ vi phạm lờithế tử phân phó, nàng có chút khó xử nhìn Dạ Khinh Nhiễm, cố gắng thuyết phục, “Nhiễm Tiểu vương gia, ngài có chuyện gì rất quan trọng sao? Nôtỳ sẽ không lừa gạt ngài, Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự mệt mỏi đi ngủrồi. Một ngày từ buổi sáng tỉnh lại mãi cho đến trời tối, nàng không cónghỉ ngơi, cơm trưa cũng không ăn, mới vừa ăn bữa tối rồi mới đi ngủ.”

“Học thêu thùa mà thôi! Đâu đến mức mệtmỏi muốn chết như thế ?” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin, hắn cảm thấyVân Thiển Nguyệt buồn ngủ ước chừng là thật, mệt mỏi ước chừng cũng làthật, nhưng rốt cuộc vì là chuyện gì thì chưa chắc là học thêu thùa.Bỗng nhiên đáy lòng hắn dâng lên một tia không yên, tức giận nói: “Ngươi nhất quyết cản ta phải không? Bản Tiểu Vương sẽ không khách khí!”

Dứt lời, bỗng nhiên Dạ Khinh Nhiễm ratay, một trận chưởng phong gào thét qua, như dời núi lấp biển, đánh tớiThanh Thường đối diện.

Thanh Thường cả kinh, không dám đón đỡ,vội vàng tránh né. Mười tám ẩn vệ thấy Dạ Khinh Nhiễm động, trong khoảnh khắc ra tay, trong nháy mắt hơn mười ánh sáng bạc lóe ra, mười mấy cáibóng quấn vào một chỗ.

Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, mở mắt,cau mày nhìn ra phía ngoài, vừa muốn ngồi dậy đứng lên. Đúng lúc này,Dung Cảnh từ bên ngoài đi tới, giọng nói ôn nhuận hàm chứa một chút uám, “Tất cả dừng tay!”

Vân Thiển Nguyệt muốn ngồi dậy, thân thể lại nằm trở về, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Mười tám ẩn vệ nghe được lời của DungCảnh lập tức dừng tay, Dạ Khinh Nhiễm cũng dừng tay, quay đầu lại thấyDung Cảnh, sắc mặt không tốt hừ nói: “Nhược mỹ nhân, ngươi giấu tiểu nha đầu ở trong phủ của ngươi! Rốt cuộc đánh chủ ý hư hỏng gì?”

“Hôm nay ngươi lén xông vào chỗ này củata, chính là vì xem ta đánh chủ ý gì?” Dung Cảnh phất tay với mười támẩn vệ, mười tám ẩn vệ tuân lệnh, lập tức lui xuống. Hắn nhướng mày nhìnDạ Khinh Nhiễm.

“Dĩ nhiên đây là quan trọng nhất ! BảnTiểu Vương tới muốn nhìn xem ngươi lòng dạ hiểm độc phổi đen đang làmcái gì vậy! Tâm tư tiểu nha đầu đơn thuần, ngươi đừng đầu độc nàng.” DạKhinh Nhiễm nói.

Dung Cảnh nghe được Dạ Khinh Nhiễm nóitâm tư Vân Thiển Nguyệt đơn thuần thấy buồn cười, nghĩ tới nàng che mắtngười đời, ngay cả Dạ Khinh Nhiễm cũng bị nàng che mắt luôn sao? Nếu tâm tư nàng đơn thuần, nàng lạnh lùng gần như máu lạnh mà buổi sáng hôm đóhắn nhìn thấy, nữ nhân khắc chế lý trí trong giới hạn kia là ai? Nếu tâm tư nàng đơn thuần, như vậy những năm này nàng lén làm những chuyện kinh thiên động địa kia chẳng lẽ là người khác làm hay sao? Nếu tâm tư nàng đơn thuần hắn cần gì phải hao tổn tâm trí như thế mới có thể trói nàngvào trong lòng, hơn nữa hôm nay mặc dù nàng ở tại sân hắn, nằm ở trêngiường của hắn yên tâm ngủ, đối với hắn mà nói hắn thích mị nhãn như tơthở hồng hộc nằm ở trong lòng hắn, cũng không thể khiến tim hắn kiênđịnh?

“Hôm nay ta muốn gặp được tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm chăm chú nhìn Dung Cảnh, không bỏ sót biểu cảm dường như thở dài, tựa như buồn cười lại như bất đắc dĩ trên mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng không có cảm xúc. Giọng nói càng kiên quyết.

“Ngươi cảm thấy ta có thể làm cái gì đối với nàng?” Dung Cảnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm cười hỏi.

Dạ Khinh Nhiễm hừ nói: “Ngươi cái gì cũng đều làm ra được! Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ngươi sở trường nhất!”

“Ngươi thế mà hiểu rõ ta!” Dung Cảnhcười cười, chẳng nói đúng sai. Chậm rãi đi vào sân, đi tới bên cạnh DạKhinh Nhiễm, bước chân không ngừng vẫn tiếp tục đi vào bên trong, nóivới hắn: “Nếu như muốn nhìn ta làm cái gì với nàng, không bằng ngươitheo ta vào để xem, hoặc là ngươi tự mình hỏi nàng, xem có phải ta đầuđộc nàng.”

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, bước chân đuổi theo Dung Cảnh.

Đi tới cửa, Dung Cảnh không quay đầu lại, cũng không khiêm nhượng, đẩy rèm đi vào.

Dạ Khinh Nhiễm chợt dừng bước.

Dung Cảnh vào gian phòng nhìn thoáng qua trên giường thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn ngủ say, mặt mày ôn nhu, hắnkhông nghe thấy bước chân Dạ Khinh Nhiễm đến gần, quay đầu lại nhìn vềphía ngoài cửa, “Làm sao? Không đi vào ? Không phải là ngươi muốn xemnàng sao? Nàng đang ở trong phòng ta, giờ đang ngủ.”

Bỗng nhiên Dạ Khinh Nhiễm xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngày mai bản Tiểu Vương quay trở lại!”

Dung Cảnh nhíu mày, cũng không nói chuyện, nhìn Dạ Khinh Nhiễm rời đi, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Dạ Khinh Nhiễm bước nhanh hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh chợtlóe, bay ra ngoài Tử Trúc uyển.

Giờ khắc này Thanh Thường cảm giác timđập không ngừng. Nàng nghĩ tới thì ra là Nhiễm Tiểu vương gia cũng thích Thiển Nguyệt tiểu thư ! Như vậy vị kia Diệp công chúa của Nam Cương kia thì sao? Nàng có chút nghi ngờ, nhìn về phía phòng chính, vội vàng đitới nhận tội, “Thế tử, nô tỳ. . . . . .”

“Không sao! Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi một ngày, đi xuống nghỉ ngơi đi!” Dung Cảnh khoát khoát tay, giọng điệu bình tĩnh.

“Dạ!” Thanh Thường đáp một tiếng, xoay người đi xuống.

Dung Cảnh đi tới trước giường, ngồixuống nhìn Vân Thiển Nguyệt, vén tóc đen tán loạn che kín nửa bên mặtra, vuốt xuống, nhìn vẻ mặt nàng yên tĩnh ngủ say. Ánh mắt ngưng lại hồi lâu, hắn cúi người xuống đặt ở trên cánh môi nàng một nụ hôn, giọng nói lẩm bẩm, có chút buồn bực lại có chút uất ức, thấp giọng nói: “Khôngphải nên thêu cho ta một gốc hoa đào thối, hẳn là nên thêu một gốc hoađào thối cho nàng mới đúng!”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng lên giường, ôm nàng vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt ngủ say một đêm, nhưng Dung Cảnh cho đến đêm khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lạithật sớm, sau khi nàng tỉnh lại, thấy Dung Cảnh vẫn ngủ say. Ước chừnglà một đêm này tư thế ngủ của nàng cực kỳ không tốt, cho nên đem DungCảnh dồn đến vị trí mép giường. Nàng có chút áy náy, chắc hẳn một đêmhắn chưa ngủ ngon. Nàng suy đoán nhưng lại không dám động, sợ động mộtchút liền đánh thức hắn, bèn trợn tròn mắt nhìn hắn.

Bất luận nhìn bao nhiêu lần, nàng vẫnchỉ có thể dùng bốn chữ mặt mày như họa để hình dung hắn, nàng cảm thấytạo hóa thật là thần kỳ, lại có thể tạo ra người như Dung Cảnh vậy! Làmcho người ta cảm thấy ghen tỵ cũng là một loại tội ác. Trong lúc vô tình có chút si mê, nghiêng thân thể hôn lên cánh môi Dung Cảnh.

Môi còn chưa áp vào môi hắn, tim liềnđập thình thịch, càng để sát vào hắn, tim đập càng nhanh. Khi đến gầncánh môi hắn cách khoảng một tấc rốt cục cũng dừng lại. Giống như làmmột kẻ trộm. Bỗng nhiên nàng nhắm mắt lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn hồnggiống như là lửa đốt. Trong lòng nàng thầm mắng, Vân Thiển Nguyệt, ngươi càng ngày càng vô dụng rồi! Không phải là chỉ hôn trộm một người đànông thôi sao? Không làm được, không có tiền đồ!

Đang lúc nàng thầm mắng mình, bỗng nhiên môi bị hôn. Nàng cả kinh, mở mắt, thấy Dung Cảnh nhẹ nhàng cười, ánhmắt nhìn vào nàng, mặt nàng nhất thời đỏ hơn. Đưa tay đẩy hắn, Dung Cảnh lưu luyến hôn mới buông nàng ra, mới tỉnh ngủ thanh âm hơi khan khàn,cười nói:”Thì ra là nàng không có can đảm!”

Vân Thiển Nguyệt nói ngay một mạch, “Ta chính là không có can đảm, vậy thì thế nào?”

Dung Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ của Vân Thiển Nguyệt, khẽ cười nói: “Nàng đánh thức ta vẫn còn lý sự sao?”

Vân Thiển Nguyệt lập tức ngậm miệng,nhưng lại không cam lòng đỏ mặt nói: “Trời sáng rồi, ngươi lại còn ngủkhông dậy. Không cảm thấy xấu hổ sao ?”

“Nửa đêm không biết là người nào liêntục đạp ta, mấy lần ta ngủ đều đạp ta tỉnh. Sau nửa đêm ta thật vất vảmới ngủ, rồi lại tới ầm ĩ với ta.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức ngậm miệngkhông nói, hồi lâu, đỏ mặt cố cãi nói lầm bầm: “Đây còn không phải là vì vất vả thêu túi thơm cho ngươi sao! Ngươi biết rõ tướng ngủ ta khôngtốt còn không đi nơi khác ngủ, có thể trách ta sao? Vả lại ngươi biết rõ mình lớn lên yêu nghiệt, hết lần này tới lần khác để cho buổi sáng tamở mắt liền nhìn thấy ngươi, náo ngươi tỉnh cũng không thể trách ta, ta là bị ngươi mê hoặc.”

Dung Cảnh không nhịn được cười khẽ,nghiêng đầu ở trên cánh môi Vân Thiển Nguyệt liền đặt xuống một hôn, ôn nhu cười nói: “được, đều tại ta! Có thể mê hoặc nàng, chứng minh mặtmũi ta còn có giá trị!” Dứt lời, hắn đứng dậy, tiện thể kéo theo VânThiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Hôm nay đừng thêu nữa, ta nói đêm thất tịchmuốn đeo, chỉ nói thế thôi, để ngươi mệt chết chính là lỗi lầm rồi, một trăm đôi uyên ương âu yếm cũng không bù được .”

“Hôm nay là mùng bốn phải không? Còn cóba ngày! Ta không mệt, cuộc sống mệt hơn ta cũng ta trải qua. Cái nàyxem là gì!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu, thấy ánh mắtDung Cảnh khẽ nhúc nhích nhìn nàng, nàng lập tức đổi giọng, từ trêngiường đứng lên, làm lễ theo đúng tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các vớihắn, học bộ dạng của Tần Ngọc Ngưng, mềm thanh mềm giọng, dè dặt cườinói: “Có thể làm cho Cảnh thế tử đeo vật tự tay tiểu nữ thêu chính làphúc của tiểu nữ, tự nhiên không thể chậm trễ.”

Dung Cảnh ngạc nhiên, nhưng ngay sau đócười nhẹ, đứng dậy xuống giường, đi giầy, đứng ở trước giường, chắp tayvới Vân Thiển Nguyệt, nghiêm trang thi lễ ấm giọng nói: “Có thể đượcThiển Nguyệt tiểu thư ưu ái, cũng là cái phúc của Cảnh!”

Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, ngay sau đó cười ha ha, nói làm nhảm: “Dung Cảnh, ngươi cứ giả vờ đi! Ta xem ngươigiả vờ đến năm nào tháng nào!” Còn “áo trắng như tuyết nét mặt như hoa,ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ.” Đây? Còn Cảnh thế tử, Cảnh côngtử đây? Nàng khẳng định trăm phần trăn hắn chính là sói đội lốt cừu.Thiên hạ này không có mấy người biết được bản chất hắn, coi như là DạKhinh Nhiễm nói đúng! Nàng nhìn Dung Cảnh, đả kích hắn nói: “Đến ngàybản chất lòng dạ hiểm độc đen phổi ác tính của ngươi bị người đời vạchtrần ra, ngươi liền đi đâm đầu vào tường đi! Ta sẽ không giải cứungươi.”

“Ta biết, nàng sẽ đi đập đầu cùng ta.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, đỏ mặt nói lảm nhảm một câu, “ngươi quá đắc ý!”

Dung Cảnh cười không mở miệng, vươn tayhướng về Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đưa tay đặt ở trong tay củahắn, dựa vào tay của hắn, nhẹ nhàng nhảy xuống giường. Chân nàng vừaxuống đất, Dung Cảnh lập tức buông tay nàng ra, bất đắc dĩ thở dài nói,“Thật là không có chút thục nữ nào, ta làm sao lại coi trọng nàng!”

“Đúng vậy a, thật là buồn! Ngài đườngđường Cảnh thế tử Vinh vương phủ làm sao lại coi trọng tiểu nữ tử đây?Quần áo lụa là không thay đổi, chữ to không biết, rõ ràng tiếng xấungang ngược càn rỡ.” Vân Thiển Nguyệt khom người đi giày, liệt kê từngcái đức hạnh của mình, cũng bất đắc dĩ thở dài nói: “Đáng tiếc đã coitrọng, làm sao bây giờ đây? Nếu không ngươi đập đầu vào tường?”

Dung Cảnh đang muốn cầm cẩm bào nguyệtnha ở đầu giường, nghe vậy ngừng tay một lát, nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt, thấy nàng cầm quần áo bắt đầu tự mặc vào, hắn nhướng mày cườinói: “Khi nào miệng lưỡi bén nhọn rồi?”

“Học theo ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đắc ý liếc hắn một cái, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo.

Dung Cảnh nhìn nàng hồi lâu, gật đầu, “Ừ, không tệ. Gần đèn thì sáng!”

Vân Thiển Nguyệt dừng tay một lát, ” Tại sao ngài không nói gần mực thì đen?” Ở bên hắn còn có thể gọi là gần đèn thì sáng sao?

“Không phải là cùng một ý sao?” Dung Cảnh cầm quần áo, cũng bắt đầu mặc.

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn trời. Dầugì hắn cũng là kỳ tài đệ nhất Thiên Thánh đấy! Lại còn nói ra gần đènthì sáng có ý giống với gần mực thì đen! Nhưng mà hắn nói cũng khôngsai, hôm nay nàng ngày đêm gần hắn, gần đèn thì sáng là hắn, gần mực thì đen cũng là hắn.

Kế tiếp hai người không nói thêm gì nữa, từng người tự mặc quần áo, sau khi mặc đồ xong, rửa mặt như bìnhthường, sau khi Dung Cảnh búi tóc cho Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt tự cầm lấy lược chải đầu cho hắn. Vừa chải đầu vừa cảm thán, mấy ngàyngắn ngủn, nàng liền quen thuộc Dung Cảnh, hòa nhập vào cuộc sống củahắn, cũng làm cho hắn hòa nhập vào cuộc sống của nàng. Dường như bọn họtừ xưa đến nay đã là như thế. Làm cho nàng nghĩ đến bốn chữ “Cử án tềmi” (*). Trong lúc nhất thời xúc động không dứt. Nhưng mà làm cho nàngxúc động chính là nàng không hề phản cảm, cũng không hề không tự nhiên,ngược lại còn thích thú. Nàng nghĩ tới nàng thật sự trúng độc rồi!

[(*) Cử án tề mi: Vợ chồng tôn trọng nhau.]

Trúng một loại độc tên là độc của “Dung Cảnh”!

Thanh Thường mang đồ ăn sáng lên, ngàythường hai người ăn cơm giống như ngày thường. Mỗi người một chén cháogà, một chén thảo dược làm súp.

Sau khi ăn cơm xong, Vân Thiển Nguyệtcũng không có đi qua sân Thanh Thường, mà là cầm kim chỉ, dựa theo ký ức hôm qua đã học, ở trong phòng thêu túi thơm cảnh đôi uyên ương âu yếm.Trí nhớ nàng vô cùng tốt, lại có thiên phú, thêu ra cũng không khó nhưtrong tưởng tượng, rất nhanh đã phác thảo xong, Dung Cảnh cũng không cóđi thư phòng, mà ngồi ở bên cạnh nhìn nàng.

Chỉ thêu chốc lát, Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày với Dung Cảnh, “Nhìn xem! Cứ thế này, trước đêm thất tịchkhông chỉ có thể thêu cho ngươi túi thơm cảnh uyên ương âu yếm, cũng cóthể thêu một gốc hoa đào thối!”

“Theo cái tốc độ này của ngươi, có thể thêu hai gốc cây hoa đào!” Dung Cảnh chẳng nói đúng sai.

“Ngươi muốn hai gốc a! Vậy cũng được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt thắm thiết một cái, không nói chuyện.

“Ngươi cứ xem ta như vậy? Mỗi ngày không có chuyện gì làm? Thế tử Vinh vương phủ này ngươi làm cũng quá thanhnhàn đi?” Vân Thiển Nguyệt thêu thêm một lát, thấy Dung Cảnh còn nhìnnàng, nhướng mày hỏi.

“Ngươi là đích nữ Vân Vương Phủ còn kiêm chưởng gia, không phải là cũng rất thanh nhàn sao?” Dung Cảnh nói.

“Làm sao có thể giống nhau! Tương laicủa ta không cần làm nữ vương gia tiếp quản Vân Vương Phủ.” Vân ThiểnNguyệt bĩu môi. Từ ngày nàng nhận trách nhiệm chưởng gia, sau khi dànxếp cho các chi nhánh của Vân Vương Phủ, rồi bàn bạc với Ngọc Trạc, LụcChi đến trưa làm ra một kế hoạch có hệ thống, hai người kia toàn quyềnthu xếp trong ngoài Vân vương phủ ngăn nắp. Nơi nào còn cần đến nàng?

“Nữ vương gia sao?” Dung Cảnh nhướng mày, nhưng ngay sau đó gật đầu, “Đích xác là không cần! Làm Vương Phi là được rồi.”

Vân Thiển Nguyệt ngừng tay thêu túi thơm một lát, nhíu mày với Dung Cảnh, “Vương Phi?”

“Ừ!” Dung cảnh điểm đầu.

“Nghe nói người thừa kế tứ đại Vương Phủ phải đại hôn mới có thể tiếp nhận tổ nghiệp. Một ngày ngươi chưa đạihôn, cũng không vào triều, không thành Vương gia được. Ở nơi nào nói đến Vương Phi?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Vậy trước tiên làm thế tử phi!” Dung Cảnh nói.

“Ngươi thật nhanh miệng!” Vân ThiểnNguyệt cười nhạt, mắng hắn một câu, “Nếu ngươi không có chuyện gì thìđứng sang một bên, ngươi ở bên cạnh ta nhìn, ta thêu không tốt.”

“Nàng coi như ta không tồn tại!” Dung Cảnh ngồi bất động.

“Ngươi là một người sống, tại sao ta cóthể xem ngươi không tồn tại?” Vân Thiển Nguyệt ngắt lời Dung Cảnh mộtchút, đuổi hắn, “Nếu đêm thất tịch còn muốn đeo túi thơm? Ngươi mau mautránh xa một chút.”

“Được rồi!” thân thể Dung Cảnh chuyển đi một chút.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn di chuyển cỡbàn tay, trừng mắt liếc hắn một cái, cũng lười phí nước miếng nữa, liềncúi đầu bắt đầu thêu, xâu kim luồn chỉ, mặc dù lần đầu tiên thêu đồ,nhưng nàng luôn giữ vững nguyên tắc nếu không làm thì thôi, đã làm thìphải làm tốt. Tâm trạng rất nhanh ổn định, thêu cực kỳ nghiêm túc.

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhu dần dần lắng đọng.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Vân Thiển Nguyệt thêu thùa thỉnh thoảng cọ vào vải gấm nguyệt nha.

Sau nửa canh giờ, Thanh Thường bước chân nhẹ tới cửa, không nhẹ gọi như bình thường, lặng lẽ nhìn vào phòng.

Dung Cảnh nâng mắt nhìn về phía cửa,Thanh Thường nhìn Vân Thiển Nguyệt đang cúi đầu nghiêm túc thêu túithơm, vẫy tay với Dung Cảnh. Dung Cảnh nhíu mày, cũng nghiêng đầu nhìnVân Thiển Nguyệt một cái, chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi cửa phòng.

Dung Cảnh vừa ra khỏi cửa phòng, Thanh Thường nghiêng thân thể, truyền âm mật cho Dung Cảnh: “Thế tử, Thất hoàng tử tới!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv