Edit: Giọt mực xanhBeta: Vi Vi Vân Thiển Nguyệt nhìn bảyngười, nghe lời của bảy người vang vang có lực, nói năng có khí phách,tâm tư trong phút chốc bách chuyển thiên biến.
Gia gia của nàng nói“Mẫu thân nàng trăng trối rằng sau một giáp thì nàng không cần tới núiVân Vụ cúng tế nữa”, hôm nay bọn họ nói “Phụng di mệnh của chủ tử saumột giáp chờ Thiếu chủ ở đây, đợi Thiếu chủ sai khiến”, nói cách khácchủ tử trong miệng bọn họ là mẫu thân nàng, mà những người này là mẫuthân để lại cho nàng?
Bảy người này hơi thởnhất trí, hiển nhiên tập võ công nhất tề, là trải qua huấn luyện đặcthù. Theo nàng thấy không hề kém mười tám ẩn vệ áo đen của Dung Cảnhkia. Rõ ràng, mẫu thân nàng chẳng những có thân phận thần bí, hơn nữakhông đơn giản!
Bây giờ nàng đang đangcần dùng người, nếu những người này thật có thể dùng, vẫn là một trợ lực lớn giúp nàng đối kháng với Lão hoàng đế!
Không nghĩ tới hôm nay trên núi Vân Vụ có vui mừng như vậy.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nhợt nhạt cười một tiếng “Các ngươi đứng lên rồi nói!”
“Đa tạ Thiếu chủ!” Bảy người đồng loạt đứng dậy.
“Mẫu thân ta bảo bảy người các ngươi sau một giáp chờ ta ở đây?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng hỏi.
“Bẩm Thiếu chủ, chủ tử phân phó như vậy!” Nữ tử trả lời câu hỏi lúc trước liền lập tức trả lời.
“Mẫu thân ta mất đã mười hai năm đi? Khi đó các ngươi mới bao nhiêu? Mà vẫn nhớ phân phó của mẫu thân?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy người, nữ nhân lớn tuổi nhất thoạtnhìn không quá hai mươi, nữ nhân nhỏ nhất thoạt nhìn không hơn nàngnhiêu. Cũng là mười lăm mười sáu tuổi. Mười hai năm trước người nhỏ nhất cũng là mới ba bốn tuổi mà thôi. Mà có thể nhớ việc rồi? Điều này làmcho nàng cảm thấy khó có thể tin.
“Bẩm Thiếu chủ! Trướckhi mất, chủ tử phân phó bảy vị trưởng lão mười hai năm sau để cho tiểuthư tiếp nhận Hồng các, bảy vị trưởng lão chọn lựa bảy người chúng thuộc hạ tiếp nhận vị trí của bọn họ bảo vệ Thiếu chủ. Trước khi mất chủ tửcó gặp chúng thuộc hạ một lần. Khi đó tuy nhỏ, cũng là nhớ mang máng chủ tử.” Cô gái trả lời câu hỏi kia lập tức nói.
Thì ra là như vậy! Vân Thiển Nguyệt nhìn nữ nhân “Bảy vị trưởng lão kia ở đâu?”
“Bẩm Thiếu chủ, lúc nàybảy vị trưởng lão ở núi Bích Vân, khi mỗi đời Thiếu chủ tiếp nhận Hồngcác, đời trưởng lão tiền nhiệm liền lánh đời ở núi Bích Vân, cũng khônghỏi tới chuyện của Hồng các.” Nàng kia lập tức nói.
Núi Bích Vân? Vân ThiểnNguyệt lục soát trí nhớ trong đầu, cũng không có ký ức về núi Bích Vân.Nàng không có nhận thức về ngọn núi này trong đầu. Có lẽ chỉ là ngọn núi nhỏ cũng không chừng. Nàng không hề tìm tòi nghiên cứu nữa, gật đầu“Lúc mẫu thân ta mất ta còn nhỏ, các ngươi đã là phụng mệnh mẫu thân tanghe ta sai khiến, như vậy liền nói cho ta một chút tình huống của cácngươi đi! Để cho ta có thể hiểu rõ.”
“Dạ!” Nàng kia lập tức gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt thấycách đó không xa có mấy tảng đá, nàng đi tới ngồi xuống, khoát tay vớimấy người “Các ngươi cũng ngồi đi! Chúng ta ngồi xuống từ từ nói.” Dùsao nàng không vội xuống núi.
“Thiếu chủ ngồi đi! Bọn thuộc hạ đứng là được rồi!” Bảy người lắc đầu.
“Ta không phải là ngườicâu nệ tiểu tiết lúc nào cũng giữ cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi cũng nghenói chuyện của ta. Nếu có thể ta nghĩ sau này chúng ta chung đụng rấtlâu, ở trước mặt ta không cần đa lễ, ngồi đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn mấy người nói.
“Đa tạ Thiếu chủ!” Mấyngười liếc mắt nhìn nhau, không từ chối nữa, đi tới ngồi xuống, vẻ mặtrõ ràng buông lỏng mấy phần.
“Trước tiên từng ngườigiới thiệu tên, chúng ta làm quen một chút, chuyện khác từ từ nói.” VânThiển Nguyệt đầu tiên nhìn về phía nữ nhân kia. Nàng vẫn đứng ở giữa mấy người, hiển nhiên là chủ sự trong bảy người.
“Thuộc hạ Hoa Sinh!” Nàng kia lập tức nói.
“Thuộc hạ Hoa Lạc!”
“Thuộc hạ Lăng Liên!”
“Thuộc hạ Thương Lan!”
“Thuộc hạ Y Tuyết!”
“Thuộc hạ Phượng Nhan!”
“Thuộc hạ Phong Lộ!”
“Hoa Sinh (*), Hoa Lạc(**), Lăng Liên, Thương Lan, Y Tuyết, Phượng Nhan, Phong Lộ. . . . ..”Vân Thiển Nguyệt nhẩm một lần tên mấy người, bỗng nhiên thấy lạ hỏi:“Các ngươi có quan hệ thế nào với thập đại thế gia lánh đời trăm nămtrước?”
[(*) Hoa: [huá] từ hoa trong phồn hoa, phồn thịnh, (**) hoa: [huā] từ hoa trong cây hoa, hoa văn]
Nàng nhớ đã xem một quyển sách ở chỗ Dung Cảnh, về chuyện thập đại thế gia trăm năm trước. Hình như là cónhững họ này, lúc ấy nàng còn cố ý nhìn nhiều hơn một lần, nhớ lấy dònghọ thập đại thế gia, Hoa thị, Hoa thị, Lăng thị, Thương thị, Y thị,Phượng thị, Phong thị, Sở thị, Mạc thị, Lam thị. Nghe nói thập đại thếgia lúc ấy phong vân một thời. Mà thập đại thế gia hiện tại như là Tiềngia không thể so sánh được. Mạc Ly chính là xuất thân từ Mạc thị.
“Thiếu chủ thật là thông minh, từ họ mấy người bọn ta liền liên tưởng đến thập đại thế gia lánhđời trăm năm trước.” Hoa Sinh cười một tiếng, gật gật đầu nói “Thật sựxuất thân của chúng ta là thất đại thế gia. Nhưng mà thất đại thế gia đã sớm lánh đời. Năm đó chủ tử chọn người bảo vệ Thiếu chủ, thất đạitrưởng lão không hài lòng người có tư chất bình thường, cho nên chia ratìm được thất đại thế gia chúng ta, từ mỗi một thế gia chọn ra mộtngười, chính là đám chúng ta hôm nay.”
“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu “Nếu thập đại thế gia lánh đời, năm đó Thấttrưởng lão đi tìm người, thất đại thế gia gia chủ lại cho các ngươi đi?”
“Lúc đầu gia chủ tựnhiên không đồng ý, thập đại thế gia lánh đời không hề giao thiệp vớihồng trần. Nhưng không cưỡng lại được thất đại trưởng lão vừa cứng rắnvừa kiên trì lại dùng thủ đoạn, cuối cùng gia chủ đồng ý, nhưng là cómột điều, chính là bảy người chúng ta bị thất đại trưởng lão mang đi, từ đó tách khỏi thất đại thế gia. Cho nên hôm nay chúng ta đã không phảingười trong thất đại thế gia. Chỉ là năm đó lúc thất đại trưởng lão muốn chủ tử ban tên cho, chủ tử bảo giữ lại họ cho mấy người chúng ta, chỉmột lần nữa ban thưởng tên mà thôi.” Hoa Sinh lắc đầu.
“Thì ra là như vậy! Nói như vậy thất đại trưởng lão rất lợi hại rồi?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.
Nàng nhớ được câu cuốicùng trong truyện ký thập đại thế gia kia có viết “Từ khi thập đại thếgia lánh đời, không còn nghe thấy tung tích.” Cuốn truyện ký kia do mộtkỳ nhân trăm năm trước lúc Thiên Thánh thuỷ tổ hoàng đế thành lập biênsoạn, sau mấy thập niên có một vị kỳ nhân khác sữa chữa, về sau vào mười năm trước vị quan tài hoa Văn Bá Hậu sửa chữa, đều không hẹn mà cùngghi chú một câu như vậy ở cuối cùng. Có thể thấy thập đại thế gia ẩngiấu kín đáo, hoàn toàn rút lui khỏi hồng trần. Hậu nhân của thập đạithế gia như Mạc Ly, cũng giống bảy người trước mắt này, cũng là táchkhỏi thập đại thế gia, chỉ là không đổi họ mà thôi, cũng không phải làngười thập đại thế gia.
“Năm đó Thất đại trưởnglão cũng xuất thân từ thất đại thế gia, mặc dù sau lại tách khỏi thấtđại thế gia, cũng là có mấy phần tình cảm.” Hoa Sinh cười một tiếng“Thất đại trưởng lão đúng là rất lợi hại, năm đó là nhân tài kiệt xuấtnổi tiếng trong thất đại thế gia, lúc muốn mang bảy người chúng ta đi,nghe nói đã đánh bật các cao thủ trong hàng, không một người là đối thủcủa thất đại trưởng lão. Toàn bộ những gì bảy người chúng ta hôm nay học được cũng là do thất vị trưởng lão truyền thụ.”
“Nga? Thất đại trưởng lão cũng xuất thân từ thất đại thế gia?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
“Đúng vậy!” Hoa Sinh gật đầu.
“Thất đại trưởng lão có phải vẫn đi theo bên cạnh mẫu thân ta hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Dạ!” Hoa Sinh gật đầu.
“Vậy nương ta xuất thân ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi nữa
“Thuộc hạ cũng khôngbiết chủ tử xuất thân nơi nào, thất đại trưởng lão chưa từng nói chuyệnchủ tử với bọn người thuộc hạ. Trong Hồng các ngoại trừ Thất trưởng lão cũng không có người biết xuất thân của chủ tử.” Hoa Sinh sửng sốt, lắclắc đầu nói: “Đám người thuộc hạ vốn cho là Thiếu chủ biết xuất thân chủ tử, thì ra là Thiếu chủ cũng không biết.”
“Đúng vậy a, ta cũngkhông biết. Lúc ta hai tuổi nương ta đã qua đời, khi đó ta còn chưa nhớđược chuyện.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới khi đó cho dù nàng là linh hồnsớm đi tới thế giới này thì hôm nay nàng cũng quên mất rồi. Nàng nhìnHoa Sinh “Vậy các ngươi có biết thất đại trưởng lão đi theo mẫu thân thế nào không?”
“Cái này thuộc hạ biết,thất đại trưởng lão thường xuyên nói với chúng ta.” Hoa Sinh nhìn mấyngười còn lại một cái, dường như phát hiện Vân Thiển Nguyệt rất dễ gần,giọng nói thoải mái hơn so với lúc nãy mấy phần, cười nói: “Năm đó nghenói chủ tử còn trẻ chưa trải đời, không biết thế nào truy tìm được tungtích thập đại thế gia, một người đánh bật bảy đại thế gia, sau đó khiếnthất đại trưởng lão đi theo bên người.”
“Như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, mẫu thân nàng lợi hại như vậy? Nhưng là nàng không rõ, mẫu thân nàng như thế làm sao lại gả cho phụ thân phong lưu khiếp nhược lại vô dụng, bên người một đống tiểu thiếp kia!
“Đúng vậy! Thiếu chủ cóđiều không biết, Thất trưởng lão thường xuyên nói bên tai ta rằng nếunăm đó không phải là chủ tử ồn ào quá mức, hình như bị gia tộc đuổi theo bắt về, sẽ đánh bật thập đại thế gia đấy! Hồng các chúng ta có thể sẽkhông chỉ có thất đại trưởng lão mà là thập đại trưởng lão.” Phong Lộnối tiếp, cười nói. Nàng là người nhỏ tuổi nhất.
“Thật là đáng tiếc!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Phong Lộ. Tiểu cô nương thoạt nhìn cực kỳhồn nhiên, nhưng nàng tin tưởng những người hôm nay có thể ngồi ở chỗnày không giống như Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người không hiểu sự đời.
“Tam trưởng lão cũng nói đây là chuyện rất tiếc nuối.” Lăng Liên cũng cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lăng Liên, nàng nhỏ tuổi hơn Hoa Sinh một chút, mặc dù thoạt nhìnkhông trầm ổn như Hoa Sinh, nhưng thấy tư thế nàng ngồi thẳng tắp, quầnáo cực kỳ cẩn thận, toàn thân trên dưới tìm không ra một tia không hàihòa, chắc là người thận trọng, cẩn thận. Nàng cười cười với nàng ấy.
“Thiển Nguyệt tiểu thư cười lên rất giống bức họa chủ tử treo trong Hồng các.” Y Tuyết bỗng nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Y Tuyết, nàng bằng tuổi Lăng Liên, hiện tại nàng ngồi ở ngoàicùng, khi nàng và Hoa Sinh đang nói chuyện thấy nàng thỉnh thoảng chú ýđộng tĩnh bốn phía, hiển nhiên để ngừa có người lên núi, rõ ràng làngười cực kỳ kín đáo cẩn thận. Nàng cười nhìn nàng ấy nói: “Phải không?Ta trông rất giống mẫu thân ta?”
“Dạ! Thiếu chủ và chủ tử rất giống nhau!” Bốn cô gái đồng loạt gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ba nam tử khác Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, ngoại trừ lúc nãy làm lễ ra mắt nàng, ba người này vẫn chưa mở miệng. Tuổi ba người nàyngang nhau, bề ngoài đều rất tốt, mặc dù không bằng Dung Cảnh, nhưngcũng là người khó gặp. Nàng nhớ tới tin đồn thập đại thế gia hương diễm. Nghe nói Hòa thị, Thương thị, Phượng thị toàn là mỹ nam tử, xem ra lờiđồn quả nhiên không sai. Nàng cười hỏi ba người “Ba người các ngươichẳng lẽ còn xấu hổ với ta?”
Ba người đồng loạt, sau đó sắc mặt không hẹn mà cùng đỏ lên, lắc đầu, cùng lúc nói: “Thuộc hạ không có!”
“Vậy vì sao cũng không mở miệng nói chuyện?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn ba người.
“Thiếu chủ chưa từng hỏi thuộc hạ!” Sắc mặt ba người đỏ hơn mấy phần.
“Hòa thị, Thương thị, Phượng thị có phải toàn là mỹ nam hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Hoa Sinh cười hỏi.
Hoa Sinh nhìn ba người một cái, không nhịn được cười nói: “Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy.”
“Thiếu chủ, không phảilà bọn họ xấu hổ, bọn họ là nhìn thấy Thiếu chủ nên vui mừng.” Phong Lộcười như hoa “Năm ngoái cũng thời gian này ba người bọn họ đã muốn lênnúi Vân Vụ gặp tiểu thư, bị Hoa Sinh tỷ tỷ ngăn lại. Mười ngày trướcnghe nói tiểu thư gặp nạn ở Linh Đài tự, sau lại nghe tiểu thư bị trămtên tử sĩ ám sát thì càng ngồi không yên. Nếu không phải Hoa Sinh tỷ tỷvà Lăng Liên tỷ tỷ nói chúng ta mạo muội xuất hiện bên cạnh Thiếu chủnếu bị bại lộ sẽ gây phiền toái cho Thiếu chủ, mới ngăn cản bọn họ, nếukhông ba người bọn họ đã muốn sớm tìm đến người rồi!”
“Tiểu nha đầu, là ngươiồn ào muốn gặp Thiếu chủ. Làm sao lại thành ba người chúng ta?” Hoa Lạcnghiêm mặt quát Phong Lộ.
“Hoa Lạc ca ca thì ra là bị Thiếu chủ nói trúng, thẹn thùng đi!” Phong Lộ cười “Mặc dù ta muốngặp Thiếu chủ, nhưng võ công của ta không ra được Ma Thiên nhai, muốncũng không được. Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Ba người các ngươingười lúc ấy đều ra khỏi Ma Thiên nhai muốn tới kinh thành rồi, nếukhông phải Hoa Sinh tỷ tỷ lấy mệnh lệnh của chủ tử ra, các ngươi nàochịu nghe? Các ngươi đã sớm đợi không được muốn gặp Thiếu chủ!” Dứt lời, nàng hỏi Hoa Sinh “Hoa Sinh tỷ tỷ, có phải vậy không?”
“Ừ, đúng vậy!” Hoa Sinh cười gật đầu.
“Thiếu chủ, nếu ngàikhông tin có thể hỏi Lăng Liên tỷ tỷ và Y Tuyết tỷ tỷ. Ta không có nóisai a.” Phong Lộ lại nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lăng Liên, Y Tuyết, hai người cười gật đầu.
“Đó cũng là chúng tamuốn sớm đi theo bên cạnh Thiếu chủ, bảo vệ cho Thiếu chủ!” Hoa Sinhtrợn mắt nhìn Phong Lộ một cái, cảnh cáo nói: “Tiểu nha đầu, sao ngươilại nói nhiều như vậy? Xem Thiếu chủ không thích đuổi ngươi ra khỏi Hồng các, ngươi cũng đừng khóc? Hôm nay võ công cũng không luyện tốt, làmsao bảo vệ Thiếu chủ?”
Phong Lộ cổ lập tức rụtxuống, vội vàng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệtcười nhìn nàng, nàng lập tức nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, ta còn nhỏ! Bọnhọ lớn hơn ta, mặc dù võ công của ta không tốt, nhưng công phu ám khírất tốt đó! Ngay cả đám người kia cũng không phải là đối thủ của ta. Tacũng có thể bảo vệ ngài.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu “Không tệ!”
Phong Lộ lập tức vui mừng, nở nụ cười đắc ý với Hoa Lạc: “Thiếu chủ sẽ không đuổi ta đi !”
Hoa Lạc quay đầu coi như không nhìn thấy.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, mấy người cũng đồng thời nở nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt nhìnbảy người, cảm thấy mẫu thân nàng thật là cho nàng một khoản tài nguyên, bất kể Hồng các theo lời bảy người này có thế lực lớn cỡ nào, bất kểbảy người này có võ công cao cỡ nào, mạnh ra sao và tài nghệ như thếnào, bất kể bảy người này biết cái gì có thể cho nàng vui mừng gì, những thứ này nàng đều không biết, chỉ nhìn bảy trẻ tuổi trước mặt cùng bảykhuôn mặt tươi cười, trái tim tuổi thiếu niên, trong lòng nàng đã thấyvui mừng.
Từ khi đến thế giới nàycho đến bây giờ, nàng cũng chưa có đồng bạn, có thể nói là một thân mộtmình. Mặc dù quan hệ của Dung Cảnh và nàng thân mật, nhưng là không thểxưng là đồng bạn, mặc dù Dạ Khinh Nhiễm và nàng có quan hệ tốt, nhưngtóm lại là thiếu cái gì đó, mặc dù Vân Mộ Hàn là ca ca của nàng, nhưngnàng thường xuyên quên mất có một ca ca như vậy, Nam Lăng Duệ quá thầnbí khó lường, làm cho nàng mờ mịt. Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh tựnhiên không cần nói, Diệp Thiến và nàng có tính tình giống nhau nhưngcũng là khác nhau, mới thấy một hai lần tự nhiên chưa nói tới thổ lộtình cảm. Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật bất kể có quan hệ gì với nàng cũngbị phủ đầy bụi trong trí nhớ của nàng, hôm nay chính là người xa lạ màthôi.
Những người kia cũngkhông giống như bảy người trước mắt này. Đây là lần đầu tiên nàng gặpbọn họ, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng. Nhưng cùng nhau ngồi ởtrên đỉnh núi Vân Vụ nói chuyện phiếm, lúc trước có một tia xa lạ, lúcnày đã sớm bị tiếng cười làm tan biến.
Vân Thiển Nguyệt ngưngcười, nghiêm nghị hỏi bảy người: “Các ngươi đều nói phụng mẫu thân chờta ở đây, từ nay về sau nghe ta sai khiến có phải không?”
“Dạ!” Bảy người cũng thu hồi nụ cười, đồng loạt cung kính gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìnbảy người, im lặng trong chốc lát, nói rõ ràng nghiêm túc: “Ta tin tưởng ánh mắt của mẫu thân ta, cũng tin tưởng thất trưởng lão ở trong miệngcác ngươi, chọn trúng bảy người các ngươi, đích thị là ngàn chọn vạnchọn, hao tổn một phen tâm lực.” Dừng lại một chút, nàng chậm rãi nói:“Nhưng dù sao cũng là di ngôn của mẫu thân ta, lúc Thất trưởng lão chọntrúng các ngươi không biết có hỏi ý nguyện của các ngươi hay không.Nhưng lúc này ta muốn hỏi các ngươi có nguyện ý không?”
Bảy người đồng loạt căng thẳng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghiêmtúc nhìn bảy người “Các ngươi bởi vì phụng mệnh mẫu thân ta mà đi theota? Hay là trong lòng nguyện ý đi theo ta sai khiến? Nếu là đơn giảnphụng mệnh mẫu thân ta, trong người không cam tâm tình nguyện có thểđứng ra. Ta tôn trọng nguyên tắc tự nguyện. Sẽ không miễn cưỡng cácngươi. Bất kể là di mệnh của mẫu thân ta, hay là lệnh của Thất trưởnglão, hôm nay ở chỗ này, theo ta định đoạt. Không muốn đi theo làm ngườicủa ta có thể rời đi.”
Bảy người giật mình,cùng lúc quỳ rạp xuống đất “Bảy người thuộc hạ cam tâm tình nguyện đitheo Thiếu chủ! Xin Thiếu chủ thu nhận!”
“Các ngươi mới gặp mặtta một lần mà thôi! Thật lòng cam tâm tình nguyện đi theo ta?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy người. Nghĩ tới mẫu thân nàng là hạng người gì? Đã mấtmười hai năm rồi còn làm cho người ta thần phục như thế? Thất trưởng lão là hạng người gì, dùng mười hai năm bồi dưỡng bảy người này tới chonàng, Hồng các là dạng tổ chức gì? Nhưng mà những thứ này cũng không gấp gáp, trước mặt muốn thu phục lòng của bảy người này tùy nàng sử dụngmới là chuyện chính.
“Bẩm Thiếu chủ, năm đóThất trưởng lão đi thất đại thế gia chọn trúng chúng ta, khi đó mặc dùchúng ta còn bé, nhưng cũng đã hỏi ý kiến bọn ta, chúng ta đều cam tâmtình nguyện đi theo Thất trưởng lão rời khỏi thất đại thế gia. Sau lạichỉ gặp mặt chủ tử một lần, cũng cam tâm tình nguyện vào Hồng các, hômnay Thất trưởng lão bồi dưỡng đám thuộc hạ mười hai năm, bảy người thuộc hạ đã sớm biết tương lai người mà bọn thuộc thần phục (thành tâm cốnghiến) là Thiếu chủ, mặc dù chưa từng gặp Thiếu chủ, nhưng hàng năm Thấttrưởng lão đều gửi bức họa của Thiếu chủ về cho bảy người chúng ta. Mặcdù hôm nay là lần đầu bảy người chúng ta nhìn thấy Thiếu chủ, nhưng đãsớm hiểu rõ Thiếu chủ. Hôm nay đến đây cũng là cam tâm tình nguyện đitheo bên người Thiếu chủ!” Hoa Sinh cúi thấp đầu, nói từng chữ từng câu.
“Bọn thuộc hạ cam tâmtình nguyện đi theo bên người Thiếu chủ, thề thần phục Thiếu chủ, tuyệtkhông hai lòng. Nếu không ngũ lôi oanh đỉnh, vạn tiễn xuyên tim! XinTiểu chủ thu dụng!” Sáu người còn lại đồng thanh lên tiếng. Tiếng nóiliền mạch, vẻ mặt mỗi người đều trịnh trọng, không thấy thần thái cườigiỡn như lúc nãy.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệtgật đầu, cổ nhân nặng nhất lời thề, đây coi như lập lời thề độc. Sắc mặt nàng lộ vẻ xúc động, giọng nói hòa hoãn, ấm giọng nói với bảy người:“Nếu là các ngươi cam tâm tình nguyện, cũng là mẫu thân yêu thương chechở ta, ta liền tiếp nhận tâm ý của mẫu thân, tiếp nhận các ngươi.”
“Đa tạ Thiếu chủ!” Bảy người đồng loạt vui mừng.
“Mặc dù ta còn nhỏ,thanh danh lan truyền bên ngoài không tốt, nhưng không phải thực sựngang ngược càn rỡ, hà khắc với người khác. Mặc dù các ngươi gọi ta làThiếu chủ, nhưng ta sẽ không đối đãi với các ngươi như thuộc hạ chânchính. Ta sẽ tin tưởng các ngươi, quý trọng các ngươi, đối với các ngươi như huynh đệ tỷ muội. Cũng hi vọng các ngươi tin tưởng ta.” Vân ThiểnNguyệt nói. Bọn họ là những người có thể yên tâm tín nhiệm mà mẫu thânnàng để lại cho nàng. Từ nay về sau, phía sau nàng không phải chỉ có cái bóng của mình, mà là bảy người. Dĩ nhiên, nàng cũng hi vọng bọn họ tínnhiệm nàng.
“Bọn thuộc hạ tin tưởng Thiếu chủ! Đa tạ Thiếu chủ ưu ái!” Bảy người xúc động, đồng loạt gật đầu.
“Đứng lên đi! Trên mặtđất rất lạnh, từ nay về sau chúng ta không phải là người ngoài! Khôngcần lại hành lễ với ta!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng phất tay một cái,một luồng sức mạnh đánh úp về phía bảy người, thân thể bảy người đồngthời được nhẹ nhàng đỡ dậy.
Bảy người bị buộc đứng dậy, đều kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Hoa Sinh kinh ngạc nói:“Thuộc hạ nghe nói trước đó vài ngày Thiếu chủ vì rơi xuống Phật đườngdưới Linh Đài tự mất đi võ công, tưởng là hôm nay Thiếu chủ không có võcông, không nghĩ tới võ công đã đạt ảo cảnh.”
“Hôm qua mới đột nhiênkhôi phục mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt. Nàng là cố ý muốn bảyngười biết võ công của nàng.
“Chúc mừng Thiếu chủ.Hôm nay Thiếu chủ khôi phục võ công, mà cao như thế, sợ là công lực còncao hơn nhiều so với chủ tử năm đó.” Hoa Sinh vui vẻ nói.
Tất cả mọi người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta đã nghĩ Thiếu chủkhông có võ công từ nay về sau lúc nào cũng đi theo bên cạnh Thiếu chủđây! Không nghĩ tới Thiếu chủ đã khôi phục võ công!” Phong Lộ cong miệng lên, nàng là người duy nhất trong bảy người bất mãn.
“Ta có võ công ngươi cũng có thể đi theo bên cạnh ta a!” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng với Phong Lộ.
“Tiểu chủ nói là sự thật?” Phong Lộ vui mừng.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bổ sung: “Nhưng mà hẳn không phải là hiện tại.”
“Thiếu chủ đang đùa bỡn ta!” Phong Lộ sắc mặt vui mừng thối lui, lần nữa cong miệng.
“Tiểu nha đầu ngươi,chúng ta từ nay về sau đều nghe theo an bài của Thiếu chủ. Võ công củangươi kém như thế, còn muốn đi theo bên cạnh Thiếu chủ? Không rèn luyệnvõ công cho tốt, ta xem ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hoa Lạc mắng PhongLộ một câu.
Sắc mặt Phong Lộ lập tức có chút ủ rũ.
“Tuy võ công quan trọng, nhưng có đôi khi cũng không phải là chủ yếu nhất.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ Phong Lộ, cười an ủi. Thấy Phong Lộ lại cười như hoa nở, nàng cười nói với mấy người: “Nếu hàng năm các ngươi đều có bức họa của ta,chắc chắn đã hiểu rõ ta không ít, ta không cần phải nói về mình rồi. Đều ngồi xuống đi, bây giờ các ngươi nói với ta về Hồng các, nói một chútchuyện của các ngươi. Ta muốn hiểu cụ thể, cũng dễ dàng cho chúng ta sau này cùng nhau làm việc.”
“Dạ!” Bảy người gật đầu, lần nữa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống mấyngười đều nhìn về Hoa Sinh, để nàng mở miệng. Hoa Sinh cười một tiếng,chậm rãi mở miệng, bắt đầu giải thích cho Vân Thiển Nguyệt về Hồng cácvà chuyện bảy người bọn họ. Sáu người còn lại thỉnh thoảng chen vào mộtđôi lời bổ sung.
Vân Thiển Nguyệt lắngnghe, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc tổ chức cổ đại. Cho nên không bỏ sót một chữ, nghe cực kỳ cẩn thận. Thỉnh thoảng có nghi vấn thì hỏi,cũng là hỏi điểm mấu chốt, làm cho mấy người ngoại trừ có cảm tình tốtcòn có mấy phần khâm phục nàng.
Từ nửa đêm mãi cho đến lúc bình mình, Hoa Sinh mới dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt cũng coi như biết đại khái về Hồng các và bảy người.
Hồng các là mẹ nàng mộttay sáng lập, năm đó nghe nói mẫu thân nàng không biết như thế nào tìmra nơi ở của thập đại thế gia lánh đời, một người đánh bật thất đại thếgia, vô luận là võ công hay là tài học, đều là tài hoa. Khiến nhữngngười thừa kế thất đại thế gia lánh đời khi đó đều kính phục không ngớt. Lúc mẫu thân nàng rời đi người thừa kế thất đại thế gia lánh đời camnguyện buông tha vị trí gia chủ đi theo bên người, lúc ấy cũng là ba nam bốn nữ, đều bị mẫu thân nàng thuyết phục. Nghe nói lúc ấy chọc cho giachủ thất đại gia chủ lánh đời giận tím mặt, nhưng cuối cùng vẫn cho bảyngười đi theo mẫu thân nàng rời đi. Nghe nói năm đó bởi vì bị gia tộctìm về, mẫu thân nàng chưa đến tam đại thế gia còn lại kia. Đây cũngchính là chuyện đáng tiếc của Thất trưởng lão trong miệng bảy người, đây cũng chính là nguyên nhân thất đại trưởng lão không thể trở thành thậpđại trưởng lão.
Sau khi Thất đại trưởng lão đi theo mẫu thân nàng, tám người liên thủ sáng lập Hồng các.
Tổng các của Hồng các thiết lập ở Ma Thiên nhai.
Ma Thiên nhai thì VânThiển Nguyệt biết, đó là biên giới giữa Tây Lương và Thiên Thánh, là nơi núi cao chọc trời, núi non trùng điệp, ngọn núi cao nhất gọi là MaThiên nhai.
Ma Thiên nhai cách kinh thành ngàn dặm, cách Tây Lương tám trăm dặm.
Hồng các không có thếlực lớn như Vân Thiển Nguyệt tưởng tượng, như Cái Bang trong truyềnthuyết. Số người của Hồng không nhiều, nhưng mỗi người đều là tuyển chọn kỹ lưỡng, nổi trội hơn người, bồi dưỡng mà thành, mỗi người đều có tàinghệ tuyệt đỉnh hạng nhất. Mặc dù số người không nhiều, nhưng lại trảirộng thiên hạ, mỗi thành trì chỉ có rải rác một hoặc hai người mà thôi,nhưng làm được chuyện của tổ chức mười hoặc trăm người. Mỗi người đềuuống máu ăn thề, trung thành với Hồng các.
Mọi người đều lấy lệnhcủa Các chủ Hồng các làm thánh chỉ, dưới Các chủ là thất đại trưởng lão, thất đại trưởng lão chia ra trông coi bảy tiểu các, bảy tiểu các chiara làm tình báo, mật thám, cọc ngầm, vũ kỹ, chưởng hình, tài lực, ngoàira còn có một việc khiến cho Vân Thiển Nguyệt cực kỳ ngoài ý muốn, chính là Hồng các còn có một nhánh quân đội. Mặc dù chỉ có một vạn ngườingựa, nhưng cũng đủ để cho Vân Thiển Nguyệt kinh hãi.
Bởi vì nàng biết, hoàngthất không cho phép dân chúng tự tổ chức nuôi quân đội riêng. Cho dùphiên vương các nơi có người ngựa nhưng cũng không có thực quyền quânđội, có đại tương quân đóng quân ở các phiên vương điều khiển ngườingựa, chịu toàn quyền chỉ huy của hoàng thượng, đây là để đề phòngphiêng vương làm loạn.
Nàng không khỏi suy đoán mẫu thân rốt cuộc nàng là ai? Lại nuôi quân đội riêng?
Sau khi mẫu thân nàngqua đời, thất đại trưởng lão tìm được người thay thế liền quy ẩn, cũngchính là bảy người Hoa Sinh, Hoa Sinh chủ quản tình báo, đứng đầu bảyngười, bảy người mỗi ngày đều bẩm báo cho nàng tin tức tình báo khắp nơi truyền đến, Hoa Lạc chủ quản mật thám, Lăng Liên chủ quản cọc ngầm,Thương Lan võ công cao nhất trong bảy người, chủ quản vũ kỹ, Y Tuyết chủ quản chưởng hình, Phượng Nhan chủ quản tài lực, mà nhỏ tuổi nhất PhongLộ cũng là người trông coi nhánh quân đội kia.
Vân Thiển Nguyệt ghi nhớ tin tức vào trong đầu một lần, cúi đầu trầm tư. Nàng nghĩ mẫu thân nàng tất nhiên có một thân phận bất thường. Tổng các của Hồng các được thiết lập ở Ma Thiên nhai, là biên giới giữa Thiên Thánh và Nam Lương, chỗnày có ích lợi gì?
Bảy người thấy Vân Thiển Nguyệt trầm tư, đều lẳng lặng nhìn nàng, không người nào lên tiếng quấy rầy, mặc dù đã sớm biết những lời đồn đại kia là sai lầm, Thiếu chủkhông thể nào là người quần áo lụa là không thay đổi, chữ to không biết, ngang ngược càn rỡ, nhưng hôm nay nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, đã vượtqua sự tưởng tượng của bọn họ. Đồng thời tăng thêm vài phần kính nể vàmột phần thân cận.
Hồi lâu, Vân ThiểnNguyệt ngẩng đầu hỏi Hoa Sinh “Trong tay ngươi có ghi lại mọi chuyện của Hồng các những năm này không?”
“Bẩm Thiếu chủ, có!Nhưng mà ở Ma Thiên nhai, thuộc hạ vốn muốn mang đến cho Thiếu chủ,nhưng lúc ấy nóng lòng chạy tới, quên mang theo. Thuộc hạ từng nhìn quamột lần, có thể nói ra đại khái. Nếu không thuộc hạ nói cho Thiếu chủchuyện của Hồng các những năm này một chút?” Hoa Sinh nhìn Vân ThiểnNguyệt.
“Không cần. Chờ lúc nàongươi trở về Ma Thiên nhai thì mang đến cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìnthoáng qua sắc trời, để Dạ Minh Châu vào trong hộp gấm, lại hỏi: “Cácngươi đến kinh thành lúc nào, hôm nay ngủ lại ở đâu?”
“Bọn thuộc hạ tới kinh thành hai ngày trước. Hôm nay nghỉ ở Yên Liễu Lâu!” Hoa Sinh nói.
“Yên Liễu Lâu? Yên Liễu lâu có Tố Tố kia?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
Hoa Sinh gật đầu “YênLiễu lâu ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn), dễ dàng che dấu tai mắtngười khác. Đám thuộc hạ giả trang. Mặt khác Yên Liễu Lâu là sản nghiệpcủa Hồng các, tương đối yên tâm.”
Hồng các thì ra cũngkinh doanh thanh lâu! Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ như thế lại cảm thấy chỗ thu thập tình báo tốt nhất chính là thanh lâu, hơn nữa đúng như HoaSinh nói ngư long hỗn tạp, dễ dàng che dấu tai mắt người khác. Nàng nghi ngờ hỏi: “Tố Tố cũng là người trong Hồng các sao?”
“Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy!” Hoa Sinh gật đầu.
“Nam Lăng Duệ và Tố Tốlà thế nào?” Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Tố Tố trong miệng Nam LăngDuệ thì ra là người của Hồng các. Nàng càng thêm nghi ngoặc với Nam Lăng Duệ.
Ngày đó ở Túy Hương lâunàng thấy trên mặt quạt mà Nam Lăng Duệ cầm là tranh của họa sĩ đệ nhấtthiên hạ vẽ, nhưng hai ngày trước cửa Tây Phong uyển lại thấy chiếc quạt kia là tranh của nàng. Lúc ấy nàng cho là trước kia không thấy rõ, hômnay nghĩ đến cũng không phải, ánh mắt nàng còn không có kém như thế, cho tới bây giờ nhìn qua vật gì tuyệt đối không quên được. Hơn nữa cây quạt của Nam Lăng Duệ kia tuyệt đối là một! Đây là điều làm cho nàng nghihoặc.
Chẳng lẽ chiếc quạt kiathật ra có hai mặt? Một mặt là bức tranh của họa sĩ thiên hạ đệ nhấtthiên hạ, một mặt là của nàng vẽ?
“Thái tử Nam Lương Duệkhông hiểu sao đi gặp Tố Tố! Mỗi ngày trừ nghe Tố Tố hát, đánh đàn cũngkhông làm cái khác. Thuộc hạ cũng đã từng hỏi Tố Tố, Tố Tố cũng khôngbiết rốt cuộc thái tử Nam Lương có ý gì!” Hoa Sinh nói.
“Tố Tố có nói cây quạt của Nam Lăng Duệ, có gì lạ không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Chưa từng nói!” Hoa Sinh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Hoa Lạc nhìn Vân ThiểnNguyệt, dò hỏi: “Thiếu chủ, thái tử Nam Lương Duệ có gì sao? Có phải cóbất lợi với người không?”
“Không có! Chẳng qua làNam Lăng Duệ có một chút chuyện biết về ta, trước mắt ta còn không hiểuthôi! Cũng không coi là chuyện lớn gì. Ta liền hỏi một chút.” Vân ThiểnNguyệt lắc đầu, nhìn về phía mấy người “Các ngươi định ở lại kinh thànhbao lâu?”
Hoa Sinh sửng sốt “Thiếu chủ không cho phép chúng ta ở lại bên cạnh người?”
“Trước mắt không cần.Người nhìn chằm chằm vào ta quá nhiều, người xung quanh ta đều là ngườiquen thuộc, nếu đột nhiên các ngươi xuất hiện bên cạnh, chắc chắn gâychú ý sẽ có người âm thầm điều tra. Các ngươi đi theo bên cạnh ta cũngkhông tốt lắm. Trước mắt ta còn không muốn cho người khác biết quan hệcủa ta với các ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Bảy người đồng loạt gật đầu. Hoa Sinh nói: “Chúng ta nghe phân phó của Thiếu chủ!”
“Thất đại trưởng lão quy ẩn khi nào? Các ngươi tiếp nhận Hồng các đã bao lâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thất đại trưởng lão quy ẩn năm ngoái. Sau khi ra khỏi thất đại thế gia, bảy người chúng ta vẫnđi theo bên cạnh thất đại trưởng lão tập võ, đã quen thuộc Hồng các từnhỏ. Thất đại trưởng lão cũng không phải là người an phận, hàng năm cóhơn nửa thời gian đều mang theo chúng ta đi khắp nơi, thời gian ở MaThiên nhai thật ra rất ít. Nhưng mà trước giờ thất đại trưởng lão chưatừng dẫn chúng ta tới kinh thành Thiên Thánh.” Hoa Sinh nói.
“Nga?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Hoa Sinh “Trước giờ các ngươi chưa từng tới kinh thành Thiên Thánh?”
“Vâng! Từ sau khi chủ tử mất, Thất đại trưởng lão cũng không đặt chân đến kinh thành Thiên Thánh một bước.” Hoa Sinh nói.
Vân Thiển Nguyệt gậtđầu, nghĩ tới thất đại trưởng lão hẳn là sợ thấy cảnh nhớ người. Nàngthầm nghĩ nếu bảy người này đi theo thất đại trưởng lão từ nhỏ, vô cùngquen thuộc Hồng các, nói rõ Hồng các hôm nay bọn họ đều nắm chắc trongtay, bọn họ cũng là không cần đối với Hồng các tẩy bài quen thuộc nữa,suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi! Mặc dù các ngươi không thể đi theobên cạnh ta, nhưng có thể ở lại kinh thành lâu một chút, mấy ngày chínhlà lễ Khất Xảo, qua lễ Khất Xảo chính là thọ thần năm mươi của Lão hoàng đế, thời gian tới hẳn sẽ rất náo nhiệt. Các ngươi cũng có thể nhân cơhội vui đùa một chút.”
“Tốt quá!” Phong Lộ lập tức vui vẻ ra mặt.
Đám người Hoa Sinh mặc dù không kêu lên giống Phong Lộ, nhưng giữa lông mày đều ẩn ẩn vui mừng gật đầu.
“Đi thôi, đi hóa vàng mã cho mẹ ta rồi sau đó chúng ta xuống núi!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người.
“Thiếu chủ, ngài khôngcần hoá vàng mã, có điều ngài không biết, năm đó lúc chôn chủ tử ở núiVân Vụ, ngày thứ hai quan tài của bà đã bị thất đại trưởng lão chuyểnđi. Huyệt chủ tử căn bản không có núi Vân Vụ này!” Hoa Sinh nói: “Để cho ngài hàng năm đến, mà kiên trì mộtgiáp là để cho mọi người không hoàinghi! Cũng muốn thuộc hạ mười hai năm sau chờ Thiếu chủ ở nơi này.”
“Hả? Vậy quan tài mẹ ta được đặt ở đâu? Ở Ma Thiên nhai?” Vân Thiển Nguyệt lại không nghĩ tới cái này.
“Không có ở Ma Thiênnhai, Ma Thiên chỉ có một bức tranh chủ tử. Thất đại trưởng lão khôngnói cho chúng ta. Bọn thuộc hạ cũng không biết ở nơi nào.” Hoa Sinh lắcđầu.
Mấy người còn lại cũng lắc đầu.
“Vậy ta đây hàng năm đốt giấy vô ích.” Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cười cười, dứt lời,nàng lắc lắc bùa ước nguyện hoàng hậu thêu, thở dài nói: “Đáng thươngmột tấm lòng của cô cô! Còn có mấy tiểu tỳ nữ của ta đều đỏ mắt để thêubùa ước nguyện, làm sao cũng không thể lãng phí đi! Huyệt mẹ ta đã không có ở đây, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của bà, cứ đốt ở nơinày đi!”
Dứt lời, nàng móc đá lửa từ trong lòng ngực ra, đốt mấy cái bùa ước nguyện.
Bảy người lập tức xếp thành một đường, cúi đầu về hướng bùa ước nguyện đang bị đốt.
Vân Thiển Nguyệt lẳnglặng nhìn bùa ước nguyện bị đốt thành tro bụi, nói với bảy người: “Đithôi, chúng ta xuống núi!”
“Vâng!” Bảy người đồng thanh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt mũichân nhẹ chút, một đường thi triển khinh công xuống chân núi. Bảy ngườilập tức than thở nhìn khinh công của nàng, liếc mắt nhìn nhau, vội vàngthi triển khinh công đi theo phía sau nàng.
Đều nói lên núi dễ xuống núi khó, nhưng lúc này Vân Thiển Nguyệt lại cảm thấy xuống núi dễ dàngvô cùng, tâm trạng cũng khác so với lúc đến. Lần này tới núi Vân Vụ mộtchuyến, làm cho nàng thu hoạch quá nhiều, vui mừng còn hơn cả lần trướcbức bách Lão hoàng đế hủy bỏ Tổ huấn ở ngoài ngọ môn.
Gần nửa canh giờ sau,Vân Thiển Nguyệt xuống trước núi Vân Vụ. Nàng chưa lập tức rời đi, mà là chờ bảy người phía sau.
Sau một nén nhang, bảy người lục tục xuống núi.
Đầu tiên tự nhiên làThương Lan có võ công tốt nhất, thứ hai là Hoa Lạc, người thứ ba là HoaSinh, người thứ tư là Phượng Nhan, người thứ năm thứ sáu song song làLăng Liên và Y Tuyết, cuối cùng là Phong Lộ.
Phen so sánh này, VânThiển Nguyệt lập tức phân ra cấp bậc võ công của bảy người. Nàng cườigật đầu với mấy người, vừa muốn lần nữa phi thân rời đi, Hoa Sinh bỗngnhiên túm ống tay áo nàng, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, dưới chân núi cóngười!”
“Hử?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại.
“Là một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh, hình như là xe ngựa của Cảnh thế tử Vinh vương phủ.” Hoa Sinh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìntheo tầm mắt Hoa Sinh, quả nhiên thấy phía bắc núi Vân Vụ có chiếc xengựa mờ mờ, xuyên qua mây mù, nhìn không rõ lắm, xe ngựa kia lẳng lặngbất động, nếu không có Hoa Sinh nhắc nhở, nàng rất khó phát hiện. Nàngcau mày, xe ngựa của Dung Cảnh tại sao lại ở chỗ này? Không phải là hắnđã nghênh đón Thất hoàng tử Hồi kinh sao? Nàng khoát tay với mấy người,thấp giọng nói: “Các ngươi tí nữa hẵng xuống núi, ta đi qua xem mộtchút! Chờ ta rời đi trước, các ngươi hẵng rời đi.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt cấtbước đi về phía bắc chân núi, mới đi một bước, Hoa Lạc bỗng nhiên thấpgiọng nói “Sau này nếu thiếu chủ. . . . . . ra cửa hãy mang theo cáikhăn che mặt thì tốt hơn. . . . . .” Một câu nói chia làm hai đoạn, dứtlời hắn lập tức quay mặt đi, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Vân Thiển Nguyệt đầutiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhớ tới trên cổ nàng lúc này tấtnhiên còn có dấu hôn, nghĩ tới một đêm này tay nàng cầm lấy Dạ Minh Châu chiếu sáng ba thước quanh người như ban ngày, mấy người hẳn đều nhìnthấy dấu hôn trên cổ nàng rõ ràng. Mặt nàng lập tức đỏ lên, nhìn về phía mấy người, chỉ thấy Thương Lan, Hoa Lạc, Phượng Nhan cũng quay đầu mặtđỏ bừng. Mà Hoa Sinh, Lăng Liên, Y Tuyết cười với nàng, chỉ có Phong Lộmột bộ tỉnh tỉnh mê mê, nàng lập tức có chút xấu hổ trừng mắt nhìn HoaLạc một cái, giọng căm hận nói: “Hoa Lạc, ta nhớ kỹ ngươi!”
Dứt lời, nàng không hềdừng lại, mũi chân nhẹ chút, bay ra khỏi núi Vân Vụ, thi triển khinhcông bay về phía xe ngựa Dung Cảnh thi.
Thân thể Hoa Lạc run lên, trong nháy mắt đỏ mặt đau khổ, lẩm bẩm nói: “Xong rồi!”
“Ai bảo ngươi lắm mồm, đáng đời!” Thương Lan liếc Hoa Lạc một cái.
“Ngay cả Thiếu chủ cũng dám đùa bỡn, ngươi quả thật đáng đời!” Phượng Nhan còn lại là vẻ mặt có chút hả hê.
“Cho dù biết cũng không thể nói ra a! Ngươi không phải là muốn tìm chết?” Lăng Liên thương hại nhìn Hoa Lạc một cái.
“Tất cả mọi người thấyđược đều không nói, khoe khoang ánh mắt ngươi tốt hơn so với người khácsao?” Y Tuyết liếc Hoa Lạc một cái.
“Các ngươi đều đang nóicái gì? Bảy người chúng ta đều ở trong này, sao Thiếu chủ khăng khăngchỉ nhớ Hoa Lạc? Quá không công bằng! Hoa Lạc, câu ngươi vừa nói có ýgì?” Phong Lộ u mê.
“Ngu ngốc!” Hoa Lạc quát Phong Lộ một câu.
Phong Lộ vừa muốn tứcgiận, Hoa Sinh liền vội vàng kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng ồn ào, cácngươi nhìn, người kia có phải là kỳ tài đệ nhất Thiên Thánh, được đồn là ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’ Cảnh thế tử của Vinh vương phủ không?”
“Nha? Hắn chính là Cảnhthế tử sao? Hoa Sinh tỷ tỷ, Cảnh thế tử lớn lên thật là đẹp mắt. Còn đẹp hơn Hoa Lạc!” Cơn tức giận của Phong Lộ lập tức tan biến, nhìn theo tầm mắt Hoa Sinh, lập tức kinh sợ thấp giọng nói.
“Nếu không thì làm sao so được với ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’?” Hoa Sinh nhìn Vân Thiển Nguyệt đến trước xe rất là thô lỗ đẩy rèm ra,thoạt nhìn có chút căm tức nói gì với người bên trong xe, sau đó lại còn hung hăng đạp càng xe một nhát, mà người trong xe lộ ra nửa thân thểnghiêng đầu nhìn nàng cười đến dịu dàng, nàng hạ giọng mở miệng “quan hệ của Cảnh thế tử và Thiếu chủ chúng ta dường như không phải tầm thường.”
“Đâu chỉ không phải tầm thường? Dấu vết trên cổ Thiếu chủ cũng không thể là tự mình làm ra được.” Hoa Lạc nói.
Mấy người đều im lặng chớp mắt một cái.
Lúc này Phong Lộ mớichậm chạp hiểu ra “À, ta hiểu được, trên cổ Thiếu chủ thoạt nhìn giốngnhư dấu vết phấn hồng hoa mai, thì ra là. . . . . .”
Nàng chưa nói hết câu đã bị Hoa Sinh che miệng lại, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, chẳnglẽ ngươi cũng muốn Thiếu chủ nghe thấy sẽ nhớ kỹ ngươi như nhớ kỹ HoaLạc sao?”
Phong Lộ lập tức im lặng.
Bảy người không nói gì,đều nhìn về xe ngựa Dung Cảnh, chỉ thấy không biết là Dung Cảnh nói câugì, Vân Thiển Nguyệt vốn đang giận dữ bỗng nhiên đột phá mây mù nở nụcười, sau đó nhảy lên xe ngựa Dung Cảnh, màn che rơi xuống, xe ngựa rờiđi, đi về hướng kinh thành.
“Không hổ là Cảnh thế tử!” Phượng Nhan khen một câu.
Mấy người đồng loạt gậtđầu, chỉ một câu nói liền có thể dỗ dành người đang trong cơn giận dữ,bản lĩnh bậc này bọn họ tự nhận không học được. Đồng thời lòng bi ai thở dài nói: ” Đúng không hổ là Cảnh thế tử!”