Edit: Giọt mực xanhBeta: Vi ViVân Thiển Nguyệt vốn là muốn thử võ công đã khôi phục một chút, không nghĩ tới nàng chỉ vừa nhún chân nhẹ nhàngmột chút, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên, nàng giật mình, nhưng ngaysau đó liền vui mừng, nghĩ tới quả nhiên có võ công là tốt! Quay đầu lại nhìn về phía Huyền Ca, thấy Huyền Ca mở to hai mắt không dám tin nhìnnàng, khóe miệng nàng nở nụ cười, vốn định rơi xuống bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ, thân thể tựa như chim yến đi về phía Vinh vương phủ.
Nàng nghĩ dựa theo tốc độ này của nàng, hẳn là nhanh hơn so với Diệp Thiến! Nói cách khác võ công của nàng hiện giờ rất cao!
Vân Vương Phủ cách Vinh vương phủ hai khắc thời gian đi xe nhưng thi triển khinh công không qua một chén trà thời gian.
Đi tới cửa lớn Vinh vương phủ, Vân Thiển Nguyệt cũng không dừng lại, mà là thân hình vừa chuyển, vòng qua cửachính Vinh vương phủ, từ cửa hông nhẹ nhàng bay bổng vọt vào. Dựa theotrí nhớ tới lần trước, bay tới hướng Tử Trúc uyển.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, ánh mặttrời chiếu vào trên Tử Trúc Lâm, lá trúc màu tím được tô điểm ánh sánglốm đốm, trông rất đẹp mắt. Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua tấm bia đádựng trước Tử Trúc Lâm, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cũng không có theo trận pháp, thân hình trực tiếp lướt qua cành lá mà vào.
Một phần công lực này, có thể làm tuyệt đỉnh!
Dễ dàng đi qua Tử Trúc Lâm, đi tới sâncủa Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, trong bụng đắc ý,nghĩ tới nếu làm đạo tặc, chỉ bằng phần này công lực, là có thể mang cảnhà Dung Cảnh đi! Chờ đến khi nàng trộm những bảo bối trong viện này đi, khiến cho hắn có tiền liền rêu rao!
“Ai?” Bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng gầm, trong nháy mắt bốn phía Vân Thiển Nguyệt bị bao vây bởi hơn mười người mặc áo đen.
Vân Thiển Nguyệt đang đắc ý, trong nháymắt đã bị vây quanh, nàng ngẩn ra, nàng đã làm nhẹ như không tiếng động, không nghĩ tới người trong sân Dung Cảnh tỉnh táo như thế, khi thấyngười vây nàng là mười tám người mặc áo đen Dung Cảnh gọi ra vào hôm bịtrăm tên tử thi ám sát, nàng càng cảm thấy chẳng có gì là lạ. Mười támngười này là cao thủ đứng đầu, không biết Dung Cảnh từ nơi nào tìm được. Một người địch mười người. Nàng nhíu mày, cũng không nói chuyện.
Mười tám người mặc áo đen kia vốn đềulấy đao kiếm ra nhắm ngay người tự tiện xông vào, nhưng khi thấy VânThiển Nguyệt, đồng loạt thu đao kiếm, cúi người hành lễ với nàng “Thì ra là Thiển Nguyệt tiểu thư! Thiển Nguyệt tiểu thư, mời!”
Dứt lời, mười tám người mặc áo đen kiađồng loạt ẩn đi, động tác ngay ngắn nhất trí, cứ như chưa từng xuấthiện, chút gió nhẹ cũng không nghe thấy.
Trước kia Vân Thiển Nguyệt đến, bởi vìkhông có võ công, cho là trong viện này trừ Dược Lão, Thanh Tuyền, Thanh Thường cũng không có người khác, hôm nay nàng khôi phục võ công, mớicảm giác được khắp ngõ ngách đều bố trí ám vệ. Nàng trợn trắng mắt, quảnhiên người có tiền đều ngày đêm đề phòng cướp. Công lực của nàng nhưvậy còn bị phát hiện, cái sân này của Dung Cảnh quả nhiên là tường đồngvách sắt rồi!
“Thiển Nguyệt tiểu thư! Cuối cùng ngàiđã tới!” Ba người Dược Lão, Thanh Tuyền, Thanh Thường nghe tiếng đồngloạt đi ra ngoài, người nào cũng mang vẻ mặt vui mừng nhìn Vân ThiểnNguyệt, giống như là mời tới Phật gia, ý vui mừng dật vu ngôn biểu (Tình cảm bộc lộ trong lời nói).
“Ừ! Dung Cảnh đâu?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn ba người.
“Thế tử còn đang ngâm nước! Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài mau vào đi thôi!” Thanh Thường vội vàng thúc giục.
Vân Thiển Nguyệt cất bước đi vào phòngcủa Dung Cảnh, đi tới cửa vừa muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên cảm giác không đúng, nàng dừng tay, quay đầu lại nhìn về phía ba người, chỉ thấy baánh mắt – trông mong nhìn nàng, nàng có chút buồn cười, hỏi “Ta liền đivào như thế? Thích hợp?”
Nàng cũng không quên Huyền Ca nói DungCảnh cầm quần áo đi đốt rồi ngâm mình vào trong nước, nếu nàng cứ nhưvậy đi vào chẳng phải là không thích hợp sao? Nàng cùng Dung Cảnh cònkhông thân mật đến mức đem hắn trần truồng từ trong nước túm ra.
”Thích hợp, ngài là thích hợp nhấtrồi, bọn thuộc hạ không có lệnh của thế tử cũng không dám đi vào, nếungài không thích hợp vậy cũng không có ai thích hợp nữa. . . . . .”Thanh Tuyền vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư ngàimau vào đi thôi! Vết thương của thế tử vốn không thể dính nước, nhưngngười cứ khăng khăng tắm lâu như vậy. . . . . .” Dược Lão cũng liền vộivàng gật đầu.
“Đúng vậy a, Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài mau đi vào đi, nếu cứ trì hoãn như vậy chỉ sợ ngâm mình trong nước càng lâu. . . . .” Thanh Thường lần nữa vội vàng thúc giục.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ba người, có chút buồn bực, giọng nhấn mạnh “Ta là nữ nhân! Thế tử của các ngươi là nam nhân!”
“Nam nhân nữ nhân cũng không phải đều là người sao? Thiển Nguyệt tiểu thư mau vào đi thôi! Thế tử của chúng tađối với ngài là ngoại lệ. . . . . .” Dược Lão thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa bất động, bộ dáng hận không được muốn đi qua đẩy nàng.
“Quan hệ của chúng ta còn chưa thân mật như vậy. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt có chút bất đắc dĩ.
“Sau này sẽ thân mật!” Dược Lão lại nói.
Cái gì gọi là sau này sẽ thân mật? VânThiển Nguyệt trợn trắng mắt, nhìn Dược Lão hỏi “Dược Lão, ngài mấy tuổirồi?” Nàng sẽ hiểu, một lão đầu làm sao lại tiến bộ như vậy? Nàng đến từ cái thế giới kia, cũng không tiến bộ đến mức mặt không đỏ tim không đập mà túm lấy một nam nhân trần truồng từ trong nước đi ra..
Hai người Thanh Tuyền và Thanh Thườngnhìn Vân Thiển Nguyệt, lúc này cũng là không có mở miệng nói, hai khuônmặt nhỏ nhắn đỏ hồng hồng, vừa rồi bọn họ nóng lòng muốn kéo Dung Cảnhtừ trong nước ra, lúc này cũng mới nhớ tới tuy Thiển Nguyệt tiểu thư vàthế tử bây giờ có quan hệ thân thiết hơn, nhưng chưa đính ước, chưa đámcưới, tuy Thiển Nguyệt tiểu thư có thể kéo Thế tử, nhưng nếu đi vào đúng là quá thân mật, không thích hợp cho lắm. . . . . .
“Tiểu lão năm nay bảy mươi rồi!” Dược Lão nói.
“Thoạt nhìn thật không giống nha!” VânThiển Nguyệt đánh giá Dược Lão một cái, bề ngoài thoạt nhìn mới hơn nămmươi tuổi, hơn nữa tâm trí này lại càng làm cho người ta bội phục so với bề ngoài hắn.
“Tiểu lão chuyên nghiên cứu thuốc, cóphương pháp dưỡng nhan, cho nên trẻ tuổi một chút.” Dược Lão có chút đắc ý, nhưng ngay sau đó lần nữa thúc dục Vân Thiển Nguyệt “Thiển Nguyệttiểu thư, nếu nói lương y như từ mẫu, ở trong mắt thầy thuốc không cóphân biệt nam nữ, mặc dù ngài chưa cùng thế tử. . . . . . Nhưng là đivào cũng không sao cả, coi như hắn là người bị thương, nếu ngài khônglôi thế tử ra được, đừng nhìn thế tử bình thường dễ nói chuyện, nhưngthật ra tính tình rất ngoan cố. Chúng ta ai cũng không khuyên được . . . . . .”
Nàng có nên vui vẻ vì mình là trường hợp đặc biệt trước mặt Dung Cảnh? Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, cắnrăng có chút vô lực nói “Được, ta đi vào kéo Thế tử của các ngươi ra làđược, không cần phải nói nữa!”
“Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!” Dược Lão vội vàng nói tạ ơn.
“Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!” Thanh Thường, Thanh Tuyền liếc mắt nhìn nhau, cũng liền vội nói tạ ơn.
Vân Thiển Nguyệt dùng sức đẩy cửa, cất bước đi vào.
Lúc này Huyền Ca mới về đến Tử Trúcuyển, người hắn nhẹ nhàng rơi xuống, thấy Vân Thiển Nguyệt đang đẩy cửađi vào, hắn vẫn kinh ngạc khôn xiết, không rõ võ công của Thiển Nguyệttiểu thư làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như thế. Nhưng thấy nàng cóthể đi vào phòng đi khuyên Thế tử, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiển Nguyệt đi vào phòng, chỉ thấyphòng không có một bóng người, nàng quay một vòng, một bóng người cũngkhông có, cau mày hỏi bên ngoài “Không phải nói Dung Cảnh ngâm mình ởtrong nước sao? Làm sao một bóng người cũng không có?”
Không phải là đang đùa bỡn với nàng chứ?
“Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ đã nói cho ngươi biết, gian phòng có một cửa ngầm, ở góc tường cạnh giường có cơquan, ngài mở cơ quan ra, là có thể tiến vào, thế tử đúng là đang tắmtrong nước, chúng ta cũng không có gạt ngài.” Thanh Thường vội vàng nói.
Vân Thiển Nguyệt cất bước đến trướcgiường, quả nhiên thấy đầu giường có một cơ quan, nàng nhẹ nhàng nhấnmột cái, sau tấm bình phong bỗng nhiên mở ra một cánh cửa, nàng xoayngười đi vào sau tấm bình phong, chỉ thấy cánh cửa kia ăn khớp với váchtường, cơ quan bố trí rất là xảo diệu. Nàng bĩu môi đi vào.
“Huyền Ca, không phải ta nói ngươi không được vào sao? Đi ra ngoài!” Giọng nói của Dung Cảnh từ trong hơi nước truyền đến.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn vào bên trong, chỉ thấy hơi nước lượn lờ, loáng thoáng có thể thấy được một aonước lớn, bên cạnh cái ao là một bóng dáng mông lung quả nhiên là đang ngâm nước, nàng nhíu nhíu mày cũng không có mở miệng.
“Không nghe thấy sao? Đi ra ngoài!” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không mở miệng, cảm giác trên mặt hơi nước có mang theo hơi ấm, xem ra nơi này chính làsuối nước nóng. Nàng nghĩ tới người lòng dạ hiểm độc này thật là biếthưởng thụ! Lại ở trong phòng bí mật dẫn nước nóng đi vào.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhốt ngươi vàoám thất mới đi ra ngoài sao?” Giọng nói ôn nhuận của Dung Cảnh bỗngnhiên chìm vài phần, trong giọng pha lẫn ý không cho cự tuyệt “Đi rangoài! Đừng tới quấy rầy ta nữa!”
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, rốt cục không nhịn được mở miệng “Bị thương còn ngâm mình ở trong nước không đi ra, ngươi còn không để ý sao?”
Dung Cảnh giật mình, vốn là đang nhắmmắt chợt mở ra nhìn hướng cửa, xuyên thấu qua hơi nước dày đặc nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa, hắn ngẩn ra kinh ngạc nói: “Ngươi. . . . . . Sao ngươi lại tới đây?”
“Ngươi ngâm mình ở trong nước không ra,người của ngươi ai khuyên ngươi cũng không đi ra, cho nên lôi ta tới!”Vân Thiển Nguyệt không đi vào, tựa người vào cạnh cửa, lười biếng nhìnbóng dáng lờ mờ của Dung Cảnh nói: “Quả nhiên là một cây gậy khô, cởihết cũng không có gì xem!”
Dung Cảnh im lặng, nhìn Vân Thiển Nguyệt, hồi lâu không lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh liếc mắt tớitrên người Dung Cảnh, lành lạnh nói “Còn không mau đi ra ngoài, chẳng lẽ thật chờ ta đi qua kéo ngươi ra sao?”
Dung Cảnh tiếp tục im lặng.
“Thật không đi ra không? Cái giá củangươi thật là cao! Ta đếm đến ba nếu ngươi không đi ra, ta liền. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nghĩ chẳng lẽ nàng thật đi qua lôi hắn đi ra ngoài? Lắc đầu, sửa lời nói “Ngươi thích không ra thì không ra, dù sao thânthể là của ngươi, vết thương cũng là của ngươi, ngươi không quan tâm thì thôi. Dù sao ta tới cũng đã tới rồi, nếu ngươi không đi ra ngoài thìcứ tiếp tục ngâm đi! Ta đi!”
Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt thật xoay người đi ra cửa.
“Chờ một chút!” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt dừng lại, giọng nói không tốt “Chuyện gì?”
“Ngươi. . . . . . Đem quần áo của ta vào đây!” Giọng nói của Dung Cảnh khàn khàn.
“Ở chỗ nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ở đầu giường!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi bình phong,thấy đầu giường quả nhiên đặt cẩm bào nguyệt nha sạch sẽ, nàng đưa taycầm lấy, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn ôm quần áo mà NgọcTrạc đưa. Lúc ấy vội vàng chạy đi, cũng mang theo quần áo, nàng để quầnáo của mình xuống, cầm lấy áo choàng của Dung Cảnh đi trở về sau tấmbình phong, đi tới cửa, ném áo choàng hướng Dung Cảnh “Cho ngươi, bắtlấy!”
“Tay ta không có sức lực, ngươi cũng không phải không biết. Đưa tới cho ta!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn ném quần áo liền dừng lại, cau mày nhìn Dung Cảnh “Ngươi ngay cả quần áo cũng không bắt được?”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
“Tay trói gà không chặt còn muốn thểhiện đi cứu người, đáng đời! Còn ngâm mình trong nước ngươi muốn phếcánh tay của mình sao!” Giọng nói mặc dù không tốt, nhưng Vân ThiểnNguyệt vẫn đi vào.
Không phát hiện ở sau lưng nàng, cửa không tiếng động khép lại.
Đi tới cách ao nước ba bước, Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dung Cảnh, đưa quần áo trong tay tới trước mặt Dung Cảnh “Cho ngươi!”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, dungnhan như họa bởi vì xông hơi nóng mà đỏ ửng nhàn nhạt, hắn nhìn VânThiển Nguyệt, con ngươi trong suốt có gì đó tích tụ lại, càng lúc càngnhiều, dường như chiếm cả đáy mắt.
“Ngươi lấy đi a!” Vân Thiển Nguyệt cảmgiác cánh tay đưa ra còn không có người nhận lấy quần áo, nàng khôngnhịn được thúc giục “Đừng nói với ta, ngay cả sức mặc quần áo ngươi cũng không có, có tin ta ném ngươi ra ngoài tường không?”
“Ừ!” Dung Cảnh nhẹ như không đáp một tiếng, chậm rãi giơ tay lên đón lấy quần áo trong tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được động táccủa hắn thì thở phào nhẹ nhõm, loại trận chiến này nàng chưa bao giờtrải qua, một người đàn ông không một sợi vải ngâm mình ở trong nước ởtrước mặt nàng, lúc này mặt nàng không đỏ mới là lạ! Nghĩ tới hắn cầmquần áo nàng phải nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không cứ ở chỗ này nàngkhông thể nhịn được nữa, ngay cả thở cũng không dám thở.
Dung Cảnh cũng không đưa tay ra đón quần áo, mà là một tay cầm cổ tay Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt giậtmình, vừa muốn nói chuyện, thấy Dung Cảnh chợt dùng lực, nàng không kịpgạt hắn ra, thân thể đã bị lôi vào trong nước “Bùm” một tiếng, trong aobắn ra một dải bọt nước lớn.
“Dung Cảnh, ngươi làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt bị bọt nước văng khắp nơi, khuôn mặt đầy nước, nàng tức giận hô một tiếng.
“Xem ngươi quần áo cũng không đổi lại,sau khi trở về nhất định không nghe lời của ta dùng nước nóng tắm rửa!Nào, cùng ta tắm, nếu không cẩn thận nhiễm lạnh.” Giọng nói của DungCảnh cực kỳ dịu dàng.
“Quỷ mới cùng ngươi tắm!” Vân ThiểnNguyệt lấy tay lau nước trên mặt, khua tay tránh tay Dung Cảnh, tay chạm vào da thịt rắn chắc của hắn thì giật mình, lập tức rụt trở về, mặt đỏbừng vừa thẹn vừa giận nói “Ngươi buông!”
“Không buông!” Dung Cảnh lắc đầu, ánhmắt yên lặng nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vân Thiển Nguyệt, trong hơi nướcdung nhan của nàng thanh lệ thoát tục, mặt mày mỹ lệ như ráng chiều,lòng hắn rung động, cúi đầu xuống hôn môi nàng.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt thầm mắng“khốn kiếp!” hắn còn nói mình không còn sức lực, giờ lực nắm tay nàngcũng không nhỏ. Nàng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn, tức giận nói“không phải là ta đưa tới cửa cho ngươi ăn, ngươi buông tay ra cho ta,có tin ta thật có thể ném ngươi ra không?”
Dung Cảnh hôn vào trên gương mặt VânThiển Nguyệt, coi như không nghe thấy lời cảnh cáo của nàng, nói giọngkhàn khàn: “Vậy ngươi ném đi, dù sao ta và ngươi cùng nhau bị ném ra, ta cũng sẽ không cảm thấy mất mặt! Nơi này là nhà của ta, bên ngoài làngười của ta.”
Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, Dung Cảnh đưa tay vuốt ve mặt nàng, môi nặng nề phủ lên trên môi nàng.
Bất kể không khí xung quanh ấm áp cỡnào, trước giờ hơi thở của Dung Cảnh đều mát lạnh mềm mại, như hươngtuyết liên, nhạt mà không ngấy, thanh nhã mà không nồng.
Trái tim của Vân Thiển Nguyệt đập chậm nửa nhịp, thần trí chớp mắt tung bay.
Dung Cảnh thấy phản ứng của Vân ThiểnNguyệt vừa lòng cười một tiếng, nhẹ nhàng hôn ở cánh môi nàng làm nụ hôn này thêm sâu sắc, tay vốn nắm lấy cổ tay của nàng liền nhẹ nhàng vòngquanh ôm nàng vào trong ngực, giữa hai người không thấy một khe hở. Cùng lúc đó, cánh tay bị thương kia nhẹ nhàng đặt ở bên hông của Vân ThiểnNguyệt, nhẹ kéo thắt lưng nàng, đai áo của nàng bị kéo ra, quần áo bịtuột ra, tay hắn nhanh nhẹn lần mò, vạt áo bên trong cũng bị tháo ra, lộ ra cái yếm thêu hoa hải đường. Động tác của hắn bất chợt dừng lại, đưatay bao trùm lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, lần này không có gì cáchtrở, da thịt dưới tay hắn bóng loáng như gấm vóc, bàn tay vừa đặt lên,thân thể hắn run rẩy, dường như hít vào một hơi, động tác hôn Vân ThiểnNguyệt cũng chợt dừng lại.
Thần trí Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnhlàm cho lơ lửng trên không trung chợt bừng tỉnh, nàng đẩy Dung Cảnh,thân thể lui về sau mấy bước, đưa tay kéo lại vạt áo, vừa thẹn vừa giậnnhìn hắn “Dung Cảnh. . . . . . Ngươi, ngươi vô sỉ. . . . . .”
Dung Cảnh nhìn vẻ bối rối xấu hổ của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt chợt huyễn chợt diệt, (biến áo liên tục), đen tối không rõ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” VânThiển Nguyệt muốn mắng sắc lang, nhưng hai chữ này đến khóe miệng làmsao cũng không nhả ra được. Nàng nhìn ánh mắt của Dung Cảnh sóng ngầmbắt đầu khởi động, đáy mắt dường như có nồng đậm dục hỏa kéo lên, nàngchợt bối rối xoay người lại, giọng nói có mấy phần nghiến răng nghiếnlợi, quát khẽ: “Nhanh đi ra ngoài cho ta, nếu ngươi còn ở đây thêm mộtkhắc sau này ta sẽ không để ý đến ngươi!”
Dung Cảnh nhìn bóng lưng Vân ThiểnNguyệt, thân thể nhỏ nhắn uyển chuyển, thướt tha đứng ở trong hơi nước.Hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía tay của mình, vẫn còn độ ấm vừa đụngchạm da thịt nàng, tay hắn khẽ nắm thành quyền, bỗng nhiên từ trong nước đứng lên, ra khỏi ao nước, khom người nhặt cẩm bào nguyệt nha bên cạnhao, lặng yên mặc vào.
Vân Thiển Nguyệt nghe được động tĩnhcùng với tiếng mặc quần áo phía sau, nàng khẽ buông lỏng thở ra một hơi. Tình huống nam nữ như vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp, cũngkhông biết như thế nào mới tốt, nhưng nàng biết một điều, chính là nàngvà Dung Cảnh còn chưa tới mức trần truồng gặp nhau, mặc dù quỳ thủy củanàng cũng đã hết, hiện tại hoàn toàn có thể . . . . . Nhưng là loạiphong lưu này, trước mắt nàng tự nhận bản thân còn chưa chịu được.
Dung Cảnh mặc quần áo tử tế, thấy VânThiển Nguyệt còn đứng ở trong nước, ánh mắt lóe lóe, ấm giọng nói “Nơinày là suối nước nóng được dẫn từ Hương Tuyền sơn Linh Đài tự, trước kia thân thể ta nhiễm khí lại nặng, mỗi ngày đều ngâm mình ở chỗ này nửangày mới có thể tiêu trừ khí lạnh. Hôm nay cả người ngươi toàn khí lạnh, ngâm một chút ở nơi này đi!”
“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu.
“Ngươi xác định không cần? Chỗ này củata chưa bao giờ để cho người khác tiến vào. Nếu là hôm nay ngươi khôngngâm mình, ngày khác sẽ không có cơ hội.” Dung Cảnh nhíu mày, tiếp tụcấm giọng nói “Bây giờ cũng đã muộn, ta đi ra ngoài bảo Dược Lão chuẩnbị, ngươi ở đây dùng bữa, thế nào? Ta nói Dược Lão làm lá sen gà xôngkhói cho ngươi. Khi nào làm xong thì ngươi đi ra.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi do dự hồi lâu,vẫn là không chống cự được sự mê hoặc của suối nước nóng ấp áp và lá sen gà xông khói, khẽ nguyền rủa một tiếng, nghĩ tới Dung Cảnh thật là lòng dạ hiểm độc, liền nắm được nhược điểm của nàng. Nàng tức giận gật đầu“Ừ! Vậy ngươi nhanh đi ra ngoài!”
“Tốt, ta đây liền ra đi!” Dung Cảnh dường nay cười cười, cất bước đi ra ngoài.
Cửa ngầm bị đóng lại, Vân Thiển Nguyệtmới quay người lại, lúc này căn phòng đã không có bóng dáng Dung Cảnh,nhưng mùi hương tuyết liên vẫn lượn lờ. Nàng cúi đầu nhìn về phía mình,dường nay cánh tay ôn nhuận kia còn đặt ở trên da thịt nàng, trước naychưa có cảm giác kỳ quái, vừa nhớ tới một khắc kia liền không nhịn đượccả người run sợ, không biết vừa rồi Dung Cảnh có cảm giác gì? Nàng không nhịn được suy nghĩ, lại lập tức dừng lại, cảnh báo chính mình khôngđược phép suy nghĩ, hít sâu một hơi, vùi mình vào trong nước, nằm ở vịtrí Dung Cảnh vừa nằm, ngoại trừ đầu, toàn thân đều bao bọc ở trongnước, làn nước ấm áp liền xâm nhập thân thể nàng không chừa một tấc dathịt, thoải mái nói không ra lời. Trước kia sau mỗi lần nàng liên tụcchiến đấu hăng say nhiều ngày đêm cũng sẽ đi ngâm nước nóng, hôm nayloại cảm giác đã lâu này làm cho nàng cảm thấy thật là ấm áp, nhắm mắtlại, âm thầm không cam lòng, nghĩ tới Dung Cảnh quả nhiên biết hưởngthụ.
Ra khỏi ám thất, Dung Cảnh cũng không có rời đi, mà lẳng lặng đứng ở cửa. Đôi môi mím lại và đôi mắt phượng bịsóng ngầm chiếm đoạt bán đứng vẻ ngoài thoạt nhìn bình tĩnh của hắn.
Từ lúc nào hắn đã không thể khống chế tình cảm của mình rồi?
Từ khi nào, sự khắc chế của hắn yếu như vậy?
Từ khi nào, hắn không muốn chỉ đơn giản là uống chung một vò rượu linh chi trên núi Thiên Tuyết, mà muốn nhiều hơn?
Chính hắn cũng không có phát hiện. . . . . .
Hôm nay phát hiện rồi, hết lần này tới lần khác lại không muốn dừng tay. . . . . .
Hồi lâu, hắn cười khổ một cái, đi ra khỏi tấm bình phong.
“Thế tử, cuối cùng ngài cũng đi ra!” Bốn người Dược Lão, Huyền Ca, Thanh Tuyền, Thanh Thường lo lắng chờ ở cửa,lúc này thấy Dung Cảnh đi ra ngoài, đồng loạt vui mừng.
“Huyền Ca, là ngươi tìm nàng đến?” Dung Cảnh đứng ở cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Huyền Ca.
Huyền Ca sửng sốt, lập tức quỳ một chân xuống đất, tạ tội nói “Thế tử thứ tội, thuộc hạ. . . .”
“Đi ám thất đóng cửa một ngày!” Dung Cảnh phân phó.
“Vâng!” Huyền Ca cúi đầu.
Ba người Dược Lão, Thanh Tuyền, ThanhThường liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng loạt quỳ gối xuống mặt đất, nhưngkhông người nào cầu xin tha thứ cho Huyền Ca.
Dung Cảnh nhìn ba người, ánh mắt nhìn ởtrên người Dược Lão, phân phó nói: “Dược Lão, ngươi đi làm bữa tối đi!Làm lá sen gà xông khói!”
“Dạ, tiểu lão đi ngay!” Dược Lão vộivàng xoay người, bước nhanh đi hai bước không yên tâm quay đầu nhìn vềphía cánh tay Dung Cảnh “Thế tử, cánh tay ngài. . . . . . Có muốn tiểulão băng bó cho ngài không?”
“Không cần! Ngươi đi đi!” Dung Cảnh khoát khoát tay.
Dược Lão không nói thêm lời nào, xoay người đi xuống.
Ánh mắt Dung Cảnh chuyển hướng ThanhTuyền và Thanh Thường, tỷ đệ hai người không đợi hắn mở miệng cùng lúcnói “xin thế tử trách phạt, chuyện hôm nay không hoàn toàn trách HuyềnCa, hai người chúng ta. . . . . .”
“Huyền Ca, ngươi có biết tại sao ta phạt ngươi không?” Dung Cảnh ngắt lời của Thanh Tuyền và Thanh Thường, lêntiếng hỏi Huyền Ca.
“Thuộc hạ chưa được sự cho phép của thế tử đã tự tiện mời Thiển Nguyệt tiểu thư tới! Thuộc hạ biết sai!” Huyền Ca nói.
“Ngươi tự tiện làm chủ mời nàng tới cũng không sao, nhưng là khiến ta suýt nữa. . . . ..” Suýt nữa cái gì, DungCảnh cũng không nói mà là dừng lại, ánh mắt tối sầm khoát tay với Huyền Ca “Bây giờ đi ám thất ngay cho ta!”
“Vâng!” Huyền Ca đứng lên, đi về hướng ám thất.
“Các ngươi đứng lên đi!” Dung Cảnh khoát tay với Thanh Tuyền cùng Thanh Thường, xoay người trở về phòng.
Thanh Tuyền và Thanh Thường đều đứnglên, thấy Dung Cảnh không có gì sai bảo, hai tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau,đi về hướng phòng bếp. Đi được một đoạn Thanh Tuyền rốt cục không nhịnđược nói khẽ với Thanh Thường “Tỷ, thế tử nói lời kia có ý gì? Mời Thiển Nguyệt tiểu thư tới, khiến người suýt nữa cái gì? Tỷ biết sao?”
Thanh Thường nghĩ lại lời cùng vẻ mặtcủa Dung Cảnh, dù sao tâm tư nữ nhi tinh tế, cũng trưởng thành một chút, thế tử đang tắm, Thiển Nguyệt tiểu thư đi vào, sẽ xảy ra cái gì? Nàngnghĩ câu đầy đủ kia của thế tử hẳn là “Ngươi tự tiện làm chủ mời nàngcũng không sao, nhưng là khiến ta suýt nữa không chống cự được mà phạmsai lầm rồi.” Nàng nghĩ tới đây liền đỏ mặt thấy Thanh Tuyền nghi ngờnhìn nàng, nàng trách mắng: “Tâm tư của thế tử ngươi có thể suy đoánlung tung sao? Đừng tưởng thế tử không phạt chúng ta là xong, ngươi đừng quên Huyền Ca đã bị phạt đi ám thất rồi, nếu là ngươi không muốn theohắn đi ám thất thì đừng cố đoán tâm tư của thế tử.”
Thanh Tuyền co rụt cổ lại, lập tức im lặng.
Thanh Thường thấy Thanh Tuyền thông minh không hỏi nữa, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nàng cũng nữ nhi chưa lập gia đình, nếu giải thích cho Thanh Tuyền sẽ không được tự nhiên,hắn không hỏi nữa là tốt rồi.
“Thế tử nhốt Huyền Ca ca ca vào ám thấtlà vì tốt cho hắn, lần nào Huyền Ca ca ca ra khỏi ám thất, công lực đềutăng mạnh, ta còn rất muốn đi vào đây! Đáng tiếc thế tử lại không phạtta.” Qua một lúc lâu, Thanh Tuyền buồn bực nói.
“Đó là bởi vì công lực của ngươi khôngđủ, phạt ngươi đi vào lại không đi ra được.” Thanh Thường trợn mắt nhìnThanh Tuyền một cái.
“Ta nhất định sẽ luyện công chăm chỉ, có một ngày sẽ vượt qua Huyền Ca ca ca.” Thanh Tuyền quyết tâm nói.
Thanh Thường nhìn thoáng qua đệ đệ, cười cười, không lên tiếng nữa. Đang lúc nói chuyện hai người đã tới phòngbếp, thấy Dược Lão đang bận liền tiến lên hỗ trợ.
Bên trong gian phòng, Dung Cảnh đi trởvề trước giường, thấy bộ quần áo màu tím đặt ở đầu giường liền ngẩn ra,ánh mắt lóe lóe, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, dựa vào đầugiường ngồi xuống.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cửa suốinước nóng được mở ra, Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa, đối với Dung Cảnh hô“Dung Cảnh, ném quần áo ta đặt ở đầu gường tới đây cho ta! Đừng nói vớita là ngươi không có sức lực!”
“Được!” lúc này Dung Cảnh không từ chối, cầm quần áo bên giường ném cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy quầnáo, vội vàng mặc vào. Lúc này đã trời tối, bên trong gian phòng cũngkhông có đốt đèn, quần áo mà Ngọc Trạc đưa cho nàng quá rườm rà, nàngvật lộn nửa ngày cũng không mặc được, có chút vô lực nói “Dung Cảnh,ngươi đốt đèn lên, ta không mặc quần áo được!”
“Được!” Dung Cảnh đứng lên, đi tới trước bàn, đốt đèn lên, bên trong gian phòng nháy mắt sáng lên, hắn xoayngười nhìn về phía bình phong, chỉ thấy trên bình phong bằng ngọc loángthoáng lộ ra bóng dáng mảnh khảnh đang luống cuống tay chân mặc quần áo, hắn không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt ấm áp.
Vật lộn một hồi, Vân Thiển Nguyệt vẫnkhông mặc được, ngược lại dây váy bị biến thành tử kết (nút chết), nútcài rối loạn không biết cái nào với cái nào, nàng cực kỳ buồn bực, hậnkhông thể xé bộ quần áo này, nhưng là xé rồi sẽ không mặc được, nàng chỉ có thể kiên nhẫn tháo từng cái một, tháo hồi lâu lại rối tung beng,cuối cùng nàng thật sự vô lực, buồn bực nói với phía ngoài “Ngươi có thể tìm cho ta một bộ quần áo khác không, ta không mặc cái này được!”
“Trong phủ của ta không chuẩn bị quần áo cho ngươi!” Dung Cảnh nói.
“Vậy của Thanh Thường thì sao? Đem quầnáo của Thanh Thường cho ta là được!” Vân Thiển Nguyệt thật sự không muốn mặc bộ quần áo này.
“Quần áo của Thanh Thường ngươi nghĩ ngươi mặc được sao?” Dung Cảnh nhướn mày.
“Nếu không đem bộ quần áo của ngươi chota đi” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thân thể này của nàng mặc dù gầy, nhưng là cao gầy, Thanh Thường thấp hơn một cái đầu so với nàng, quần áo củanàng ấy đoán chừng thật đúng là mặc không được.
“Quần áo của ta quá lớn, ngươi cảm thấycó thể mặc vừa ?” Dung Cảnh nghe được giọng nói vô lực suy yếu của VânThiển Nguyệt, mặt mày ẩn một nụ cười.
“Vậy làm sao bây giờ? Cái quần áo rườmrà này ta mặc không được!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ mình cái gì cũng có thể làm, nhưng từ khi đến thế giới này nhiều lần bị đả kích, một là chảiđầu, hai là mặc quần áo, đầu nàng căn bản không biết chải, quần áo chỉcó thể mặc đơn giản. Không biết Dung Cảnh làm sao lại nhẹ nhàng linhhoạt mở vạt áo của nàng. Nàng âm thầm thề chờ sau khi rời khỏi đây, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng cách mặc quần áo, nếu không ngay cả mặc quần áo cũng làm khó nàng, nàng không cần sống.
“Ta giúp ngươi mặc, thế nào?” Dung Cảnhhỏi không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, liền bổ sung “Dù sao cũng không phải là ta chưa mặc quần áo cho ngươi!”
“Thế . . . . . Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chỉ có thể như thế.
Dung Cảnh rời đi trước bàn, vòng quabình phong, đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắnbuồn bực của nàng một cái, ngón tay như ngọc chậm rãi nhẹ nhàng theotừng động tác chậm chạp mà ưu nhã của hắn, không vội vàng nhưng dễ dàngtháo một loạt móc cài bị Vân Thiển Nguyệt làm cho rối loạn ra, lại nhẹnhàng buộc lại từng cái cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt than thở nhìn Dung Cảnh, nghĩ tới dưới bàn tay của hắn có phải chưa có việc gì là khó hắn hay không?
Làm xong tất cả Dung Cảnh nhẹ nhàngcười, khẽ hôn một cái ở trên cánh môi Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng nói“Được rồi! Có phải đói bụng hay không? Đi ra ngoài ăn cơm thôi, Dược Lão đã làm xong, chỉ chờ ngươi đi ra!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hiếm khi ngoan ngoãn nhẹ nhàng đáp “được!”
Dung Cảnh đưa tay kéo nàng, đi ra ngoàibình phong. Đi hai bước Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, nhìn vềphía cánh tay của hắn, hỏi: “Ngươi ở trong nước hồi lâu, cánh tay nhưthế nào? Băng bó chưa?”
“Chưa, chờ ngươi đi ra ngoài băng bó cho ta đây!” Dung Cảnh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt lập tức vén tay áo củahắn lên, đập vào mắt là vết thương nơi khửu tay sưng đỏ một mảng, miệngvết thương không thấy máu, nhưng sưng lên trắng toát, hiển nhiên là dongâm nhiều trong nước, mặt nàng trầm xuống, quát lên: “Không biết là bịthương sao? Cho dù ngươi muốn ngâm nước cũng không cần ngâm cả cánh taychứ? Chẳng lẽ ngươi muốn phế nó đi? Không phải bị Tần Ngọc Ngưng đụngmột cái thôi sao? Cũng không có gì không được. Mỹ nữ cũng không phải aicũng có thể ôm, ngươi lại còn tự làm khổ mình?”
Dung Cảnh không nói một lời, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đen mặt.
“Ngươi xem đi, bây giờ nghiêm trọng như vậy, ngươi nói làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh.
Dung Cảnh mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng “Lần sau sẽ không, ngươi băng bó cho ta, được không?”
Vân Thiển Nguyệt vốn là tức giận muốndạy dỗ hắn một hồi nhưng thấy hắn dịu dàng như vậy, tức giận liền biếnmất không còn tăm hơi, nàng bĩu môi, thầm mắng một tiếng “Yêu nghiệt”không hề trầm mặt nữa, nói khẽ với hắn “Thay thuốc trước sau đó ăn cơm,bây giờ cũng tối rồi ta còn muốn trở về phủ nữa!”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
Hai người ra khỏi bình phong, trêngiường bày thuốc và vải lụa, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị xong, VânThiển nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, đi ra ngoài nửa canh giờ như vậy mà bản thân còn không biết đường băng bó? Người này bị thương liền muốn ỷlại nàng? Mặc dù trong lòng lưỡng lự nhưng động tác vẫn cẩn thận bôithuốc cho hắn, băng bó vết thương lại, làm xong tất cả liền cảnh cáo hắn “Để cho vết thương chóng lành, thời gian này cánh tay ngươi không đượcđụng nước, nghe không?”
“Ừ! Nghe được!” Dung Cảnh gật đầu.
“Ngoan, ăn cơm đi! Đói chết ta rồi.” Vân Thiển Nguyệt hài lòng vỗ nhẹ lên mặt Dung Cảnh, xoay người đi tới bàn.Lúc này trên bàn đã bày đầy thức ăn, nàng nhớ một ngày chưa được ăn cơm, bây giờ cảm thấy đói.
Dung Cảnh nghe được Vân Thiển Nguyệt nói “ngoan” có chút dở khóc dở cười, hôm nay hắn nói “ngoan” vời nàng, hắnbiết bây giờ nàng nhân cơ hội này trả lại. Thấy Vân Thiển Nguyệt đã ngồi xuống, hắn cũng đi tới.
“Di? Nơi này lại còn có một bầu rượu?” Vân Thiển Nguyệt cầm đùi gà gặm hai miếng, bỗng nhiên kinh ngạc nói.
“Ừ! Dược Lão thích uống rượu, đoán chừng là cầm nhầm!” Dung Cảnh liếc mắt nhìn hũ rượu trên bàn, ánh mắt lóe lên.
Vân Thiển Nguyệt lập tức thả đùi gàtrong tay ra, đưa tay mở nút hũ rượu ra, lập tức mùi rượu xông vào mũi, nàng khen “Thoạt nhìn là rượu ngon!”
“Đây là Diệp Tuyết! Là rượu ngon khôngkém rượu linh chi và tuyết liên hương, Dược Lão bình thường uống mộtngụm như vậy là tốt rồi.” Dung Cảnh ấm giọng nói, thấy mắt Vân ThiểnNguyệt sáng lên, hắn nhắc nhở “Ngươi đừng uống, nó rất mạnh, không thích hợp nữ nhi uống.”
“Còn mạnh hơn so với vò rượu hoa lan của ngươi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Rượu này có mùi tuyết nhẹ nhàng, hoàntoàn xứng với cái tên Diệp Tuyết. Dung Cảnh chưa nói còn tốt, hắn càngbảo nàng đừng uống, nàn cũng càng muốn uống một ngụm, nhưng lại sợ uốngrượu hỏng việc. Dù sao ngày mai nàng còn có việc.
“Không bằng rượu hoa lan.” Dung Cảnh nói.
“Vậy thì không thành vấn đề! Trừ rượuhoa lan của ngươi ra, loại rượu mạnh nào cũng không làm gì được ta.” Vân Thiển Nguyệt ngửi được mùi thơm này thật sự không chịu nổi hấp dẫn, hámồm uống một ngụm, rượu vào miệng không cay, âm ấm trơn bóng, ôn nhuận,nàng liền uống một hớp, cũng không thấy quá cay nàng nhướng mày nhìn vềphía Dung Cảnh “Đây chính là rượu mạnh mà ngươi nói? Sẽ không nghĩ sairồi đi? Làm sao không mạnh chút nào?”
“Vào miệng không gắt, tác dụng chậm nhưng mạnh. Đây là đặc tính của Diệp Tuyết!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt lại uống một ngụm, đểbầu rượu xuống, có chút đáng tiếc nói: “Nếu không phải ngày mai ta cóviệc thì ta sẽ uống hết bầu rượu này, ngươi nói nó mạnh bây giờ ta chỉuống ba ngụm! Không thể uống rượu mà hỏng việc.”
“Ngày mai ngươi có việc? Phải đi núi Vân Vụ sao?” Dung Cảnh giống như thờ ơ hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa cầmlấy đùi gà gặm một cái, gật đầu, Dung Cảnh biết nàng đi núi Vân Vụ cũngkhông có gì lạ. Từ trước đến giờ nàng luôn cảm thấy người nam nhân nàykhông có gì là hắn không biết.
Dung Cảnh cầm lấy chiếc đũa, không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới mẫu thân củanàng, lại nghĩ tới gia gia nói mẫu thân nàng trúng tử thảo độc, cùng với thân thế thần bí của mẫu thân nàng mà gia gia cũng không biết, cộngthêm di ngôn của mẫu thân rằng hết một giáp, nàng liền không cần đi núiVân Vụ nữa mà gia gia nói, vv…. Những chuyện xảy ra hôm nay làm nàng mêhoặc, không biết ngày mai đi núi Vân Vụ có phải sẽ phát hiện gì haykhông, nghĩ như vậy, cũng không nói nữa.
Trong phút chốc căn phòng im lặng, hai người yên lặng dùng bữa riêng của mình.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, đứng dậy nói với Dung Cảnh: “Ta trở về phủ! Ngày mai một mìnhngươi thay thuốc đi! Buổi tối ta sẽ ở núi Vân Vụ một đêm, hẳn là khôngtrở về, ngươi không cần chờ ta thay thuốc cho ngươi.”
Dung Cảnh không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác đầu hơi đau,nghĩ tới chẳng lẽ là tác dụng chậm của rượu kia đã tới rồi? Nàng chỉuống ba ngụm mà thôi, mạnh như vậy sao? Nàng nhíu nhíu mày, cũng khôngquản Dung Cảnh chưa mở miệng đáp ứng nàng, nàng cất bước đi ra phíangoài. Vừa đi đến cửa, thân thể bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, trước khingã, nàng giữ lại một tia ý thức tức giận nói “Dung Cảnh, trong rượungươi. . . . . . bỏ cái gì? Rượu này rõ ràng dìu dịu, không thể nào mạnh như vậy . . . . . .”
Câu nói đứt quãng vừa dứt, thân thể nàng ngã xuống cửa, nhắm hai mắt lại.