Edit: giọt mực xanhLão hoàng đế dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiến.
Nàng sảng khoái gật đầu “Được!”
“Phụ hoàng, Ngọc Ngưng nàng không. . . . . .” Dạ Thiên Khuynh khôngnghĩ mặc dù Hoàng thượng đã ra thánh chỉ nhưng vẫn cho người lấy máu Tần Ngọc Ngưng, trong lòng căng thẳng, hắn không muốn Tần Ngọc Ngưng cóchuyện, hôm nay nàng đã là Thái tử phi của hắn.
“Thiên Khuynh, từ hôm nay, Tần nha đầu không phải là nữ tử yếu đuốinữa mà là Thái tử phi của con, là con dâu của trẫm, nên lấy việc quốcgia làm trọng tư tình chỉ là thứ yếu. Đạo lý này con phải hiểu!” Lãohoàng đế cắt đứt lời của Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh á khẩu, cúi đầu, “Nhi thần hiểu!”
“Tần nha đầu, ngươi có bằng lòng giúp Diệp công chúa một tay không?” Lão hoàng đế hỏi Tần Ngọc Ngưng.
“Ngọc Ngưng nguyện ý!” Tần Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn về phía lãohoàng đế, giọng nói suy yếu nhưng không mất sự dịu dàng “Nhưng NgọcNgưng cầu Hoàng thượng một chuyện, xin Hoàng thượng đáp ứng. Ngọc Ngưngsẽ dốc toàn lực phối hợp với Diệp công chúa, chết cũng không từ!”
“Nga? Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi!” Trong mắt Lão hoàng đế hiện lên một tia tinh quang, rất là hào phóng .
“Ngọc Ngưng hôm nay còn nhỏ còn chưa đến tuổi cập kê, xin Hoàngthượng thương tình đồng ý cho Ngọc Ngưng sau khi cập kê mới làm đám cưới với Thái tử.” Tần Ngọc Ngưng nói.
“Ừ, trẫm nhớ ngươi so với Nguyệt nha đầu còn nhỏ hơn một năm, cũngnên như thế! Tốt, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế đáp ứng.
Dạ Thiên Khuynh mặc dù bất mãn, nhưng mà cũng không phản bác.
“Các ngươi đứng dậy đi!” Lão hoàng đế đối với hai người khoát khoát tay, nhìn về phía Diệp Thiến.
Diệp Thiến đi tới trước mặt Tần Ngọc Ngưng, giữa lúc Dạ Thiên Khuynhđỡ Tần Ngọc Ngưng đứng lên, nàng đưa tay đặt trên cổ tay của nàng ta,chỉ sờ một chút rồi rời đi, đối với Lão hoàng đế cười nói: “Hoàngthượng, mạch của Tần tiểu thư so với mạch của Vân Thiển Nguyệt tốt hơn. Hoàn toàn có thể lấy máu, không có việc gì. Bổn công chúa đảm bảo!”
“Diệp công chúa, ngươi chỉ mới đụng nhẹ vào tay Ngọc Ngưng, làm saocó thể biết thực hư nhanh như vậy?” Dạ Thiên Khuynh bất mãn, làm tư thếche chở Tần Ngọc Ngưng.
“Dạ thái tử, Bổn công chúa y thuật mặc dù không sánh kịp với Cảnh thế tử, nhưng cũng tự nhận những người đang ngồi ở đây không có mấy aithắng được Bổn công chúa. Nếu Dạ thái tử hoài nghi, vậy ngươi có thể tìm người mà ngươi tin tưởng đến bắt mạch cho Thái tử phi!” Diệp Thiến lạnh lùng nói.
Dạ Thiên Khuynh sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở miệng đã nghe Lãohoàng đế nói: “Thiên Khuynh, trẫm tin tưởng y thuật của Diệp công chúa!Con dẫn Tần tiểu thư đi theo Diệp công chúa xuống đài giám trảm đi!” Dứt lời, hắn đối với Dạ Khinh Nhiễm nói: “Khinh Nhiễm, cháu cũng theo Diệpcông chúa! Truy tìm hung thủ là việc nhỏ, mạng người là việc lớn, nhấtđịnh phải bảo đảm Diệp công chúa cùng Tần nha đầu vạn vô nhất thất.”(tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhầm lẫn)
“Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu.
“Nhi thần tuân chỉ!” Dạ Thiên Khuynh cũng cúi đầu.
Lão hoàng đế khoát khoát tay, Diệp Thiến đi trước, Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng đi theo, hướng phía sau đài giám trảm đi tới.
Diệp Thiến đi vài bước dường như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi không tới nhìn sao?”
Vân Thiển Nguyệt đích thực cũng muốn xem thi chú của Nam Cương chúthuật như thế nào, nàng vừa muốn mở miệng, thì chỉ nghe Dung Cảnh nói:“Ở chỗ này cũng thấy rõ, Thiển Nguyệt tiểu thư tất nhiên sẽ không qua.Chuyện này quan hệ quá nhiều, Diệp công chúa cần phải hành động cẩnthận, không phải là chuyện đùa.”
Ý muốn của Vân Thiển Nguyệt sụp đổ, lúc trước không phải Dung Cảnhcòn nói để cho nàng đi xem sao? Hiện tại làm sao thay đổi chủ ý rồi?Nàng cau mày nhìn Dung Cảnh nhưng Dung Cảnh không hề liếc nàng một cái.
“Cũng được! Vậy Vân Thiển Nguyệt ngươi ở chỗ này xem thật kỹ đi!”Diệp Thiến gật đầu, không chậm trễ, mũi chân nhún nhẹ, hướng đài giámtrảm bay tới.
“Tiểu nha đầu, ngươi thật tò mò có phải hay không? Không có chuyệngì, nếu là thấy không rõ trở lại ta sẽ miêu tả chi tiết cho ngươi biết.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Vân Thiển Nguyệt nói.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Dung Cảnh không để cho nàng đi, hẳn là có lý do.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, cũng không trì hoãnnữa, mũi chân nhún nhẹ, cũng phi thân hướng đài giám trảm bay tới.
Dạ Thiên Khuynh vốn đỡ Tần Ngọc Ngưng, thấy Diệp Thiến cùng Dạ KhinhNhiễm thi triển khinh công, hắn cũng đưa tay ôm Tần Ngọc Ngưng, thitriển khinh công hướng đài giám trảm đi.
Chỉ chốc lát, một nhóm bốn người trước sau rơi xuống đối diện đài giám trảm.
Bên Giám trảm tịch bao gồm Lão hoàng đế ,tất cả mọi người không nóithêm gì nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Đài giám trảm.
Vân Thiển Nguyệt không chớp mắt, nhìn nhất cử nhất động trên đài giám trảm.
Chỉ thấy Diệp Thiến sau khi tới trên đài, đứng ở giữa đài giám trảm,đối với Dạ Khinh Nhiễm nói một câu gì đó, Dạ Khinh Nhiễm vung tay liềncó người mang lên một cái giá hình tam giác đặt ở trước mặt Diệp Thiến.Diệp Thiến hướng về phía cái giá hết sức thành kính bái một cái, rồinhìn Dạ Thiên Khuynh nói một câu, Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng đứng ở phía đối diện với Diệp Thiến, ở giữa chính là cái giá hình tam giáckia.
Từ giám trảm tịch nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thiến, Tần Ngọc Ngưng và cái giá ở giữa kia tạo thành một đường thẳng.
Làm xong hết thảy, Diệp Thiến đối với Dạ Khinh Nhiễm khoát tay, DạKhinh Nhiễm đứng ở phía sau nàng. Nàng đưa tay vào ngực, móc ra một cáivật hình tròn, từ nơi này vừa nhìn tới chỉ thấy giống như một cái hộptròn tròn nho nhỏ, chỉ thấy tay nàng run lên, cái hộp tròn kia tiện taybị ném lên bầu trời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng củacái hộp. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn theo hộp nhỏ kia. Chỉ thấy hộp trònkia ở giữa không trung quay ba vòng rồi rơi xuống cách đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng thì dừng lại, càng không ngừng quay tròn.
Diệp Thiến cùng hộp kia không có vướng với sợi dây nào, hình tròn kia giống như là có sinh mệnh tự mình chuyển động. Vân Thiển Nguyệt đangsuy nghĩ không biết cái hộp kia là cái gì, thì nghe Dung Cảnh nói khẽvới nàng: “Đó là Nam Cương vạn chú vương! Vua của vạn chú!”
Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa động, chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đãđứng ở bên người nàng, nàng liếc mắt nhìn bốn phía một cái thấy Lãohoàng đế cùng tất cả mọi người đang chăm chú nhìn đám người Diệp Thiếntrên đài giám trảm, không ai chú ý đến bọn họ, nàng nghĩ tới Lão hoàngđế so với bất kỳ kẻ nào càng muốn biết bí mật của Nam Cương chú thuật,nàng đè thấp âm thanh hỏi: “Là cái gì?”
“Nghe nói đó là một con Thiềm thừ ( con cóc) ngàn năm!” Dung Cảnh nói.
Thiềm Thừ a! Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn về phía đài giám trảm,chỉ thấy tay Diệp Thiến bỗng làm ra những động tác kỳ dị, trong miệngnói lẩm bẩm, ước chừng sau một chén trà, ở trên đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng, cái hộp kia bỗng nhiên “rắc” một tiếng mở ra. Quả nhiên như lời DungCảnh nói, một con Thiềm thừ màu xanh lục nhảy ra từ bên trong, con Thiềm thừ kia ước chừng bằng một trái cây nhỏ. Chỉ thấy nó sau khi đi ra động tác cực nhanh nhảy xuống ở trên tay Tần Ngọc Ngưng cắn một ngụm, nhưngtrong nháy mắt, màu xanh lục của con Thiềm Thừ biến thành màu đỏ nhạt.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Thiềm Thừ còn có thể biến sắc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh thấp giọng giải thích cho nàng “Thiềm thừ ngàn năm này sởdĩ được xưng là Nam Cương vạn chú vương không phải vì bản thân nó mà làtrong cơ thể nó nuôi một vạn côn trùng nguyền rủa. Cùng với loại sâu màngươi mổ bụng tử thi nhìn thấy là giống. Chỉ là so với con sâu kia nólớn hơn mà thôi. Đặc biệt lấy máu cung cấp nuôi dưỡng. Gặp máu thì biếnsắc.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Nam Cương được gọi là đất nước vạn trùngchú. Chú thuật này nói đơn giản là lợi dụng một loại sâu khống chế tâmhồn con người. Nàng tiếp tục xem, chỉ thấy trong chốc lát, Thiềm Thừ kia đã biến thành đỏ lòm. Tần Ngọc Ngưng đưa lưng về phía nàng nên nàngnhìn không rõ mặt của nàng ta, nhưng nhìn rõ ràng thấy quanh thân DiệpThiến tản ra màu xanh nhàn nhạt. Nàng nhớ tới Diệp Thiến nói thi chú rất tổn hại đến sức khỏe, màu xanh này chính là tinh khí ở trong cơ thểnàng ấy đi.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, màu sắc của Thiềm Thừ càng ngày càng đỏ, thân thể cũng bay nhanh hơn, màu xanh quanh thân Diệp Thiếncàng ngày càng đậm, dường như hoàn toàn bao phủ nàng ở trong đó.
Vân Thiển Nguyệt không chớp mắt, nàng có thể cảm nhận được thời khắcquan trọng nhất đã tới! Quả nhiên nàng vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy một đạo huyết quang từ thân thể của Thiềm Thừ bắn ra, bắn về phía góctrái của cái chén ở trên giá tam giác kia, bởi vì màu xanh quá nhiều,thấy không rõ cái bát, nhưng nàng có thể tưởng tượng được cái chén kialúc này ước chừng là đựng máu tươi. Bởi vì ở trong màu xanh đó nàng mơhồ thấy một chút màu đỏ. Lát sau, đường máu kia bỗng nhiên vòng vophương hướng, bắn về phía góc phải của cái bát trên giá tam giác, lạiqua chốc lát, luồng huyết tuyến lần nữa vòng vo phương hướng, bắn vềphía đầu mút cuối cùng của giá tam giác, ở bên trong sương mù màu xanh,mơ hồ phát ra một đám màu đỏ.
Vân Thiển Nguyệt bỗng quay đầu đối với Dung Cảnh thấp giọng hỏi thăm “Ngươi nói xem có thể tìm được hung thủ hay không?”
Dung Cảnh nghe vậy mâu quang chớp chớp, cũng thấp giọng hỏi ngược lại “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ. Không biết vì sao, nàng chính là cảm thấy thế.
“Ta cũng cảm thấy vậy!” Dung Cảnh khẽ mỉm cười.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, muốn hỏi hắn cái gì, thì chỉ nghe trênđài giám trảm bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Bốp ” phát vang, tiếngvang này quá lớn, nàng cả kinh quay đầu, chỉ thấy màu xanh quanh thânDiệp Thiến chẳng biết từ khi nào đã biến thành màu đen, vô số đạo huyếttuyến cùng nhau bay lên trời, ngay sau đó truyền đến thanh âm cực kỳ bithương của Diệp Thiến “Tiểu Thiềm Thừ!”
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, nghĩ tới quả nhiên đã xảy ra chuyện.Cảm giác của nàng từ trước đến giờ rất chính xác! Mặc dù thấy không rõtình hình trên kia, nhưng nhìn bộ dạng như vậy nhất định là Vạn chúvương của Diệp Thiến bị hủy rồi!
“Ngọc Ngưng!” Đài giám trảm lại truyền tới tiếng kinh hô của Dạ Thiên Khuynh.
Ngay sau đó lại truyền tới “Phốc” một tiếng, trong sương mù dày đặclần nữa bị lây một mảnh huyết quang. Vân Thiển Nguyệt đoán chừng lúc nãy là máu của Thiềm thừ còn lần này chính là Diệp Thiến phun ra máu.
“Xú nữ nhân! Ngươi làm sao vậy?” Đài giám trảm quả nhiên truyền đến tiếng la lo lắng của Dạ Khinh Nhiễm.
Ngay sau đó sương mù chợt tản đi, những thi thể đặt ở đó bỗng nhiênbốc cháy lên. Đài giám trảm bốn phía ánh lửa ngất trời, bùm bùm tiếng nổ vang một mảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt một chút, mở ra lần nữa thì chỉ thấy ởtrong thi thể bị thiêu đốt, Dạ Khinh Nhiễm đang ôm Diệp Thiến, trên mặtDiệp Thiến tất cả đều là máu tươi, nhìn không rõ khuôn mặt, Dạ ThiênKhuynh đang ôm Tần Ngọc Ngưng, trên mặt Tần Ngọc Ngưng cũng đều là máu,hai người kia có một chút giống nhau, chính là lúc này vô thanh vô thứcnằm ở trong ngực Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh, không biết là chết hay sống.
“Ngọc Ngưng!” Tần Thừa tướng hô to một tiếng, vội vàng chạy xuống giám trảm tịch.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Mau đi xem một chút!” Lão hoàng đế cũng cảkinh từ chỗ ngồi đứng lên, vội vàng xuống giám trảm tịch, đi lại như gió về phía đài giám trảm.
Đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia nghe vậy lập tức đi theo phía sau Lão hoàng đế.
Nam Lăng Duệ điểm nhẹ, phi thân lên, so với cả mọi người nhanh hơn một bước.
Trong nháy mắt, giám trảm tịch chỉ còn lại Dung Cảnh cùng Vân ThiểnNguyệt. Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn đài giám trảm chốc lát, xoay người lại nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ấm giọng nói với nàng: “Chúng tacũng đi xem một chút!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống giám trảm tịch.
Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh đã ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng xuống đài giám trảm. Nam Lăng Duệ cũng vừa tới, ngăn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, một câu cũng không nói liền bắt mạch cho DiệpThiến.
“Vương thái y, ngươi mau tới bắt mạch cho Ngọc Ngưng!” Dạ ThiênKhuynh thấy đám người Lão hoàng đế đi tới, vội vàng nói với Vương tháiy.
“Dạ! Thái tử điện hạ!” Vương thái y nhanh một bước lướt qua Lão hoàng đế đi tới bên cạnh Dạ Thiên Khuynh, đưa tay bắt mạch cho Tần NgọcNgưng.
“Cũng là tai họa ngàn năm!” Nam Lăng Duệ thả tay xuống, phun một câu.
Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Nam Lăng Duệ, thở phào nhẹ nhõm. Diệp Thiến không có chuyện gì là tốt rồi!
“Duệ thái tử, mạch của Diệp công chúa như thế nào? Có nguy hiểm tánhmạng không?” Lão hoàng đế gấp gáp hỏi. Diệp Thiến là nữ nhi duy nhất của Nam Cương Vương, nếu là Diệp Thiến ở Thiên thánh gặp chuyện không may,hắn tự nhiên khó mà trả lời với vua Nam Cương.
“Ước chừng là hôn mê bảy tám ngày, không có việc gì, không chết được.” Nam Lăng Duệ nói.
“Nghiêm trọng như thế sao?” Lão hoàng đế cả kinh.
“Tổn thương tới phế phủ, bị tinh huyết cắn trả. Có thể giữ được mộtmạng cũng không tệ rồi. Hôn mê bảy tám ngày coi là cái gì? Nếu nàngkhông phải là chủ nhân của Vạn chú thi vương thì chắc chắn đã chết rồi.” Nam Lăng duệ nói.
Lão hoàng đế lần nữa cả kinh, nói một câu “vô cùng may mắn” sau nhìnvề phía Vương thái y đang bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng hỏi: “Vương tháiy, Tần nha đầu như thế nào?”
“Thưa hoàng thượng, Tần tiểu thư chẳng qua là mất máu quá nhiều màhôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng.” Vương thái y buông tay ra nói:“Nhưng ước chừng cũng hôn mê mấy ngày.”
“Vậy thì tốt!” Lão hoàng đế thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiển Nguyệt dừng chân, Diệp Thiến trọng thương, suýt nữa tínhmạng khó giữ được, Nam Cương vạn chú chi vương bị hủy, có thể nói là vôcùng nghiêm trọng, vậy mà Tần Ngọc Ngưng chỉ mất máu quá nhiều mà hônmê?
“Diệp công chúa bị thương nặng như thế theo lý thuyết Tần tiểu thưphải nặng hơn nàng ta mới đúng. Vì sao nàng chỉ là mất máu quá nhiều?”Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ đến, Dạ Thiên Dục đã hỏi lên.
Tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, ai nấy đều nghi ngờ.
“Ông trời phù hộ, may là tiểu nữ không có việc gì!” Tần Thừa tướnglúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đối với Dạ Thiên Dục nói: “Tiểu nữ bấtquá là làm máu dẫn thôi, Diệp công chúa là người tiến hành thi chú, chúthuật không khống chế được mà cắn trả lại người thi chú khiến người bịtrọng thương, điều này rất đỗi bình thường. Chẳng lẽ Tứ hoàng tử muốntiểu nữ mất tính mạng sao?”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
Lão hoàng đế cũng gật đầu, đối với Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ ThiênKhuynh phân phó, “Khinh Nhiễm, ngươi mau đưa Diệp công chúa về Đức thânvương phủ dưỡng thương, dùng loại thuốc tốt nhất, nhất định phải đem vết thương của Diệp công chúa chữa trị tốt. Thiên Khuynh, ngươi đưa Tần nha đầu trở về phủ.”
“Dạ, Hoàng bá bá!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh lên tiếng.
Dứt lời, hai người đều không chậm chạp, ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng vội vàng rời đi.
Lão hoàng đế nhìn về phía đài giám trảm, lúc này đài giám trảm ánhlửa ngất trời, mùi thi thể bị đốt cùng mùi máu tươi xông vào mũi, làmngười ta buồn nôn, lão quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh lên tiếng hỏi“Cảnh thế tử, chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?”
“Tra tìm không ra hung thủ cũng không sao, sau này từ từ tra tìm làđược! Chỉ cần Diệp công chúa cùng Tần tiểu thư không việc gì là tốtrồi!” ánh mắt Dung Cảnh rơi vào trên thi thể bị thiêu đốt, chỉ trongchốc lát những cổ thi thể kia đã bị đốt sạch. Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
“Cũng đành phải vậy! Nếu Diệp công chúa xảy ra chuyện, trẫm khó mà ăn nói với vua Nam Cương, hôm nay tính mạng của Diệp công chúa không saocũng là một loại may mắn.” Lão hoàng đế gật đầu, nhìn tình hình trướcmắt cau mày, đối với Dạ Thiên Dục nói “Thiên Dục, con chịu trách nhiệmxử lý nơi này đi!”
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dục khom người lên tiếng.
“Bây giờ cũng đã muộn, tất cả các khanh giải tán đi!” Lão hoàng đế đối với mọi người phía sau khoát tay.
“Cung tiễn hoàng thượng!” Mọi người lập tức quỳ xuống đất đưa tiễn.
Lão hoàng đế đi trước, bọn thị vệ đi phía sau, thân ảnh màu vàng nổi bật giữa đám người nhanh chóng đi về phía hoàng cung.
Vân Thiển Nguyệt không có quỳ lạy, mà là đi tới nhặt cái hộp trònđựng Thiềm thừ của Diệp Thiến lên giấu vào trong ống tay áo. Dạ ThiênDục cung đưa Lão hoàng đế xong đứng thẳng lên thấy động tác của VânThiển Nguyệt liền hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi đang nhặt cái gì?”
“Đây là đồ của Diệp Thiến, ta sợ khi nàng tỉnh lại sẽ đi tìm nên cất giùm nàng.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Thiên Dục gật đầu.
Dung Cảnh nhìn ống tay áo của Vân Thiển Nguyệt một cái, nhẹ giọng nói: “Đi thôi! Nơi này đã có Tứ hoàng tử dọn dẹp rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Thiềm Thừ kia ước chừng bị phárồi, hài cốt cũng không còn, nàng nhìn đài giám trảm một cái, rồi nhanh chóng đuổi theo Dung Cảnh.
Huyền Ca vẫn chờ ở bên cạnh xe ngựa, thấy Dung Cảnh cùng Vân ThiểnNguyệt đi tới, lập tức lo lắng hỏi thăm “Thế tử, cánh tay ngài như thếnào? Nếu thuộc hạ cùng Thế tử đi vào thì tốt rồi, lúc đó sẽ không cầnthế tử tự mình xuất thủ cứu Tần tiểu thư kia.”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, lúc này mới nhớ tới cánh tay của DungCảnh còn bị thương, nàng nhìn vào chỗ vết thương của hắn, chỉ thấy hắndùng cái khăn bao lại đơn giản, lúc này đã bị máu nhuộm một mảnh. Nàngliền nhớ lại tình hình lúc đó Dung Cảnh cứu Tần Ngọc Ngưng, sắc mặt nhất thời không tốt.
“Bị sai khớp, ngươi có thể lên xe giúp ta băng bó lại không?” DungCảnh không đáp lời của Huyền Ca mà quay đầu đối với Vân Thiển Nguyệt dòhỏi, giọng nói kia cùng thần sắc tựa hồ mang chút không để ý “Nếu khôngxử lý, cánh tay của ta sẽ bị phế!”
Huyền Ca sợ hãi “Thế tử, nghiêm trọng như vậy sao? Thuộc hạ giúp ngài. . . . . .”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Huyền Ca một cái, Huyền Ca lập tức ngậm miệng.
“Ngươi không phải nói là không sao sao? Không phải là việc rất nhỏsao? Hôm nay không băng bó được thì phế đi?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùngliếc Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên xoay người, hướng xe ngựa của Vânvương gia cách đó không xa đi tới chỉ bỏ lại một câu “Vì cứu ai mà bịthương thì đi bảo người đó băng bó giúp ngươi! Đừng tìm ta!”
Nhớ tới hắn vì cứu Tần Ngọc Ngưng mới bị thương, nội tâm nàng rấtkhông thoải mái, nhất là Tần Ngọc Ngưng lúc ấy còn nằm ở trên cánh tayhắn, điều này làm cho nàng hận không chém đứt cánh tay đang ôm Tần NgọcNgưng của hắn, còn băng bó lại cho hắn? Nằm mơ đi!
“Nếu ngươi không băng bó cho ta, ta liền không xử lý, làm cho cánhtay này phế đi là được, dù sao cũng không còn người đau lòng nữa.” VânThiển Nguyệt vừa mới cất bước, đã bị Dung Cảnh đưa tay kéo lại giọngđiệu vô cùng nhẹ, nói.
Vân Thiển Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn Dung Cảnh, nhướng mày cườilạnh “Hả? Ta không băng bó cho ngươi, ngươi liền để nó phế đi? Đúngkhông?”
Dung cảnh gật đầu ”Đúng!”
“Vậy ngươi phế đi được rồi!” Vân Thiển Nguyệt không chút khách khí đánh cánh tay lôi kéo nàng của hắn đi thẳng về phía trước.
Dung Cảnh cảm giác mu bàn tay đau xót, nhưng vẫn nắm chặt cánh tayVân Thiển Nguyệt, đi theo nàng một bước, giọng nói ôn nhuận chứa mộtchút mềm mại cùng cấp bách giải thích: “Lúc ấy cứu nàng là vội vả khônglàm gì được, nếu có một phần không liên quan, thì ta sẽ không xuất thủ.Ngươi cũng biết tình hình lúc đó, nếu ta không cứu nàng, nàng hẳn làchết. Nếu nàng mà chết vậy ở Thiên Thánh này còn có người có thể làm cho Dạ Thiên Khuynh muốn cưới mà buông tha cho ngươi, Hoàng thượng như thếnào chịu dễ dàng huỷ bỏ tổ huấn. Ta. . . . . .”
“Lên xe trước!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cắt đứt lời của Dung Cảnh xoay người.
Dung Cảnh gật đầu, nắm tay Vân Thiển Nguyệt vẫn không buông.
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, trong lòng nàng hiểu rõ, tìnhhuống lúc ấy Dạ Thiên Khuynh không có ở phía sau Tần Ngọc Ngưng, chờ mấy người võ công cao cường như Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dục, Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến cũng không có xuất thủ đi cứu Tần Ngọc Ngưng. Thị vệ của Lão hoàng đế ở đây cũng không có bản lĩnh trong lúc nguy cấp cứu người. Nếu Dung Cảnh không ra tay, Tần Ngọc Ngưng đúng là phải chết. Nếu Tần NgọcNgưng chết, như vậy cũng không có những chuyện kế tiếp. Huống chi nếukhông phải Dung Cảnh, đổi lại người khác cứu Tần Ngọc Ngưng như vậy đoán chừng Dạ Thiên Khuynh cũng không hạ quyết tâm xin tứ hôn, cũng càngkhông có chuyện nàng trải qua sống chết để cho Lão hoàng đế hủy bỏ tổhuấn. Mặc dù trong lòng Nàng không thoải mái, nhưng không phải là ngườikhông phân biệt phải trái.
“Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư mời!” Huyền Ca thấy hai người ồn ào,tâm không khỏi nghĩ tới lần trước Thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư náoloạn, sau khi từ Vân vương phủ trở về suốt một ngày không nói một câu.Hắn mới biết địa vị của Thiển Nguyệt tiểu thư trong lòng thế tử quantrọng đến cỡ nào. Hôm nay thấy Thiển Nguyệt tiểu thư quay trở lại, hắnvui mừng, vội vàng đưa tay đẩy màn xe ra.
Vân Thiển Nguyệt nhảy lên xe trước, thấy Dung Cảnh lôi kéo tay nàngđứng bất động ở trước xe, nàng quay đầu lại tức giận nói “Còn kéo talàm cái gì? Nhanh lên xe!”
“Ngươi kéo ta một cái, ta hôm nay không còn khí lực!” Dung Cảnh nói.
“Có phải ta đã quá nể mặt ngươi rồi hay không?” Vân Thiển Nguyệt cau mày nhìn Dung Cảnh.
Huyền Ca sắc mặt nhất thời khó coi, có người nào dám cùng thế tử củahắn nói chuyện như vậy? Hắn nhìn về phía Dung Cảnh thấy Dung Cảnh nửađiểm tức giận cũng không có, ngược lại đối với Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, dường như có mấy phần lấy lòng nói: “Ta thật không có khí lực.”
Huyền Ca cúi đầu, thế tử nhà hắn điên rồi! Trúng độc của Thiển Nguyệt tiểu thư rồi.
Vân Thiển Nguyệt cau mày, đánh giá Dung Cảnh, nhìn cái trán trơn bóng đầy mồ hôi, không giống như giả vờ. Nàng dùng sức, kéo Dung Cảnh lênxe, màn che theo đó rơi xuống, che luôn ánh sáng phía ngoài, nàng đầutiên bắt mạch cho Dung Cảnh, vừa chạm vào mạch nàng liền biến sắc, cảgiận nói “Ngươi vừa mới khôi phục một thành công lực lại dám nhảy xuốngcứu người? Ngươi muốn chết đúng không?”
Nàng đã thấy kỳ quái, hắn và nàng rõ ràng cùng nhau mất hết công lực, võ công của hắn làm sao khôi phục nhanh hơn nàng đây! Thì ra chỉ có một thành công lực đã dám nhảy xuống cứu người. Nàng thả tay xuống, oán hận mắng: “Làm sao ngươi không ngã chết đi? Gãy xương là còn nhẹ. Ngươikhông bị phế là mạng của ngươi lớn!”
“Ta nắm chắc, nếu ta không nắm chắc ta sẽ không nhảy xuống.” DungCảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt đang giận, ôn nhu nói: “Hôm nay không phải là vô sự sao?”
“Vô sự? Ngươi thế này mà gọi là vô sự? Phế phủ của ngươi bị ứ máu dotổn thương, khó khăn lắm mới khôi phục được một ít công lực giờ tanthành bọt nước. Sau này đoán chừng nửa tháng nữa cũng không thể cử độngđược. Cánh tay bị đứt gân cốt, còn nói vết thương nhẹ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, còn chưa tính hắn ở trước mặt Lão hoàng đếcùng những người đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay ởtrước mặt nàng cũng không giả bộ! Khó trách khi bắt được Tần Ngọc Ngưnglại không lập tức buông tay! Quả nhiên ngay cả khí lực buông tay cũngkhông có.
“Được, không phải là vết thương nhẹ, là trọng thương, rất nặng, chonên cuộc sống sau này của ta, ngươi phải chăm sóc, để cho ta dưỡngthương cho tốt.” Dung Cảnh giọng nói lập tức mềm xuống còn mang theo baphần làm nũng.
“Ngươi vì cứu người khác mới bị thương, mà ta phải chăm sóc? Tại sao?” Vân Thiển Nguyệt sắc mặt âm trầm.
Dung Cảnh không đáp, đưa tay đem áo ngoài giật xuống, tiện tay ném đi ra ngoài, đối với Huyền Ca nói “Cầm đi đốt!”
“Dạ!” Huyền Ca nhận lấy áo ngoài của Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh bên trong chỉ còn cẩm y, nàng đươngnhiên biết y phục kia của hắn bị Tần Ngọc Ngưng đụng vào mới đem đi đốt, trong lòng cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng sắc mặt vẫn không đượctốt.
“Tâm của Hoàng thượng sâu không lường được, đã hoài nghi ta và ngươi. Không ít lần nghi ngờ mà hỏi ta thích ai thì sẽ tứ hôn cho ta, để mongtìm ra đầu mối. Ta nếu không làm chuyện để cho hắn an tâm, không biếthắn sẽ làm ra cái gì. Ta biết ngươi không thích ta cứu nàng, chính tacũng không thích, nhưng cứu Tần Ngọc Ngưng lại có thể bắt được mạng sống của Dạ Thiên Khuynh , bắt được Dạ Thiên Khuynh chẳng khác nào bắt được một nửa mạng sống của Hoàng thượng. Bất kể Hoàng thượng có hoài nghingươi với ta hay không, chúng ta vẫn sẽ nắm được quyền chủ động khôngcòn bị động nữa. Hôm nay mặc dù không tra được hung thủ, nhưng đã huỷ bỏ tổ huấn, thu hoạch khá lớn. Sau phen thay đổi này, trong khoảng thờigian ngắn ít nhất Hoàng thượng sẽ không có thời gian để ý đến ta vàngươi nữa.” Dung Cảnh thở dài, đối với Vân Thiển Nguyệt ôn nhu nói.
Vân Thiển Nguyệt vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Dung Cảnh ghé sát Vân Thiển Nguyệt, dùng cánh tay không bị thương kia ôm lấy nàng, thấy Vân Thiển Nguyệt không tránh, hắn tựa hồ cười khẽ,tiếp tục ôn nhu nói: “Ta thấy Dạ Thiên Khuynh đối với Tần Ngọc Ngưng vừa che chở quan tâm, không ngờ tới hôm nay đúng là cơ hội. Tần Ngọc Ngưngthoát khỏi thân phận tổ huấn trói buộc. Nếu nàng ta không có tác dụng để sử dụng thì ta làm sao có thể cứu? Chúng ta có thể nắm quyền chủ độngtrong tay cũng không nhiều, nếu có cơ hội ta làm sao có thể bỏ qua? Đổilại là ngươi cũng sẽ không bỏ qua đúng không? Đừng tức giận nữa đượckhông? Cùng lắm thì lần sau ta sẽ không cứu nàng nữa.”
Vân Thiển Nguyệt sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Lúc này cánh tay chúng ta đều bị thương, của ta là tay trái, ngươilà tay phải, vừa lúc một khối mà dưỡng thương.”” Dung Cảnh cúi đầu ởtrên cánh môi Vân Thiển Nguyệt hôn hạ xuống, vừa cười nói.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác trên môi xẹt qua một chút lành lạnh, làmcho tức giận của nàng bỗng nhiên mất, nàng tức giận đẩy ra hắn, “Nhà aibị thương còn cùng một đôi? Vậy mà ngươi cũng nói được! Trước xem cánhtay ngươi một chút!”
“Tốt!” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay vén ống tay áo của hắn lên, chỉ thấy lúc này khửu tay nơi bị thương đã sưng đỏ, máu đen một mảnh, trong lòng nàngđau đớn, dùng ngón tay nhẹ nhàng ở khửu tay bị thương hơi đè, thở phàonhẹ nhõm, chỉ có bị thương cơ bắp, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh mộtcái, nhẹ giọng nói “Ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ ở chỗ gân cốt củangươi nắn lại như cũ, sau đó cố định lại.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, ánh mắt ấm áp.
Vân Thiển Nguyệt hai tay lần tìm, chợt dùng lực, chỉ nghe “Rắc” mộttiếng chỗ xương bị lệch đã được nắn vào, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh,thấy Dung Cảnh mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn nàng, nàng che dấu tia đau đớn nơi đáy lòng, giễu cợt nói: “Quả nhiên là vô tâm vôphế, cũng không biết đau!”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái thật sâu, nhợt nhạt cười “Ngươi băng bó vết thương cho ta, ta như thế nào lại đau?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, hỏi: “Thuốc đâu?”
“Ở trong hộp phía sau ngươi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt xoay người lại, quả nhiên thấy có một cái hộp, nànglập tức mở ra, bên trong có nhiều bình ngọc, nàng lần lượt nhìn thoángqua, lấy cái bình tốt nhất ở giữa mở ra, lại duỗi tay vào trong ngực lấy khăn tay ra, khăn này là lúc trước nàng lấy của Dung Cảnh, nghĩ nghĩrồi lại cất vào trong ngực. Sau đó lấy ra một chiếc khăn lụa mà ThảiLiên thêu cho nàng nhẹ nhàng lau vết máu nơi khuỷu tay cho Dung Cảnh,lau khô sạch sẽ xong liền đem khăn ném đi, lấy dược trong bình ngọc nhẹnhàng đổ ra, bôi lên miệng vết thương. Bôi xong, nàng xem xét tỉ mỉ,cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đem khăn của ngươi cho ta, ta băng bó cho ngươi!”
“Trong ngực ngươi không phải cũng có một cái à, vì sao không dùng?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Ta không thích muốn dùng, ngươi quản được sao?” Vân Thiển Nguyệt thúc giục, “Nhanh lên! Đưa cho ta!”
Dung Cảnh từ trong ngực lấy ra một cái khăn lụa đưa cho Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Đều là khăn của ta mà, có gì khác nhau sao?”
“Làm sao ngươi nói nhiều như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nhận lấy khăn,lưu loát băng bó thật kỹ cho Dung Cảnh, rồi kéo tay áo của hắn xuống,làm xong hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng không hiểu vì sao lúc mình bị thương cảm giác cũng bình thường , nhưng người nam nhân này bịthương thì cả người nàng cảm thấy không thoải mái thế? Nàng lau mồ hôitrên trán, ngẩng đầu đối với hắn cảnh cáo nói: “Hôm nay thu hoạch khálớn, chuyện ngươi cứu Tần Ngọc Ngưng ta sẽ bỏ qua, nếu còn có lần saungươi vì cứu người khác mà bị thương, do ai mới bị thương thì đi tìmngươi đó chữa cho ngươi, tóm lại đừng tìm ta.”
“Ừh!” Dung cảnh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, cả khuôn mặt ấm áp lên.
Vân Thiển Nguyệt có cảm giác mỗi lần nam nhân này cười một tiếng sẽlàm cho người ta mất đi ba hồn bảy vía, nàng khó khăn lắm mới dời tầmmắt tránh cho mình bị mê hoặc, hừ nói: “Coi như ngươi thức thời!”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười mà không nói.
“Lúc ấy ngươi vì sao cũng cảm thấy Diệp Thiến sẽ không thành công?”Vân Thiển Nguyệt trở lại chuyện chính, nàng thì dựa vào cảm giác, nàngkhông cho là Dung Cảnh cũng dựa vào cảm giác, chắc chắn là có chỗ nàokhông đúng.
“Vạn chú vương là báu vật của Nam Cương, sở dĩ được gọi là Nam Cươngchí bảo, không đơn giản chỉ là thân thể của nó có thể nuôi chú, mà thânthể của nó còn có thể dùng để thử độc.” Dung Cảnh thu lại nụ cười, chậmrãi mở miệng, “Lúc ấy ngươi có phát hiện sau khi Vạn chú vương hút máucủa Tần Ngọc Ngưng có biến hóa gì sao?”
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại nói: ” Thiềm Thừ kia lúcấy là màu xanh biếc, sau khi nó cắn tay của Tần Ngọc Ngưng thì biếnthành màu đỏ. Chẳng lẽ không đúng?”
“Vậy sau đó? Ngươi không thấy nó biến thành màu sắc khác nữa sao?” Dung Cảnh lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc ấy màu xanh hừng hực, nhưng tâm tư củanàng đều đặt ở trên người Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng nên không chú ý lần nó đổi sắc sau này, lắc đầu nói: “Ta chỉ thấy nó trở nên to lớnhơn.”
“Khoảnh khắc nó bị nổ, nó biến thành màu tím.” Dung Cảnh nói.
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt cả kinh, nhìn Dung Cảnh có chút không dámtin, “Ý ngươi là máu của Tần Ngọc Ngưng có độc? Hay Thiềm Thừ kia bị ámtoán trúng độc? Nếu nó dùng để thử độc, không phải là không sợ độc sao?”
“Nó sợ một loại độc tên là Tử thảo độc. Chỉ cần dính tử thảo, nó sẽ nổ tung mà chết.” Dung Cảnh nói.
Hai mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, ở trong đầu tìm tòi về tin tức Tửthảo, trong đầu dường như một cuốn sách thuốc nói đến Tử thảo, trí nhớcủa nàng khi ở thư phòng của Dung Cảnh cũng chỉ là những cuốn sách chồng chéo lên nhau, cũng là trống rỗng. Nàng nhìn Dung Cảnh “Tử thảo là loại cây gì?”
“Tử thảo là . . . . .” Ấn đường của Dung Cảnh chợt trở nên đông lạnh, dưới ánh mắt nghi ngờ của Vân Thiển Nguyệt, nhàn nhạt mở miệng, “Phụvương ta lúc trước qua đời cũng chính là trúng độc Tử thảo, không kịpcứu chữa!”
Lời tác giả: Diệp Thiến bảo bối thật đáng thương, rất tàn nhẫn a… không đành lòng (⊙_⊙)