Cái gì? Hắn lại muốn đi thượng thư phòng dạy thay? Vân Thiển Nguyệt nghe xong lời nói của Dung Cảnh, cả ngườiđang ngồi nhảy vọt đứng lên, “Phanh” một tiếng vang nặng, đầu của nànglập tức hung hăng đụng vào nóc xe. Nàng nhất thời đưa tay bịt chỗ đau hô một tiếng. Nhưng vẫn không quên hung hăng nhìn chằm chằm Dung Cảnh.
Dung Cảnh từ quyền sách ngẩng đầu lên,bất đắc dĩ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thở dài nói: “Ta lại khôngbiết ngươi cư nhiên đối với việc ta đi dạy thay kích động như thế? Ta có nên vui mừng khi ngươi vui lòng trông thấy ta như vậy? Nếu không tahướng Hoàng Thượng xin chỉ, sau này việc dạy học ở thượng thư phòng liền do ta quản lý đi!”
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, cả giận nói: “Người nào vui lòng khi thấy ngươi? Ta là kíchđộng làm sao ngươi cứ lòng dạ hiểm độc như vậy? Phá hoại mình ta chưađủ, lại còn muốn chạy lên thượng thư phòng phá hoại hoàng tử công chúa.Làm sao mà ngươi cứ âm hồn bất tán như vậy? Có phải sau này ta đi chỗnào đều có thể trông thấy ngươi hay không?”
Dung Cảnh nhìn bộ dáng kích động của Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi gật đầu, “Sau này ngươi đi tới chỗ nào có thểđều trông thấy ta hay không ta không biết, nhưng có thể khẳng định làtương lai ở trong khoảng thời gian bệnh của Đại học sĩ không tốt, ngươisẽ ngày ngày trông thấy ta.”
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi!” VânThiển Nguyệt hừ một tiếng, oán hận đối với bên ngoài kêu to, “Dừng xe,ta không đi học nữa!”
“E rằng việc này không thể thuận theongươi, Hoảng Thượng đã hạ chỉ đối với ngươi, nếu ngươi không đi chính là kháng chỉ bất tuân. Hơn nữa ngươi cho rằng ta rất vui lòng gặp ngươisao? Là vừa nãy Vân Mạnh đại tổng quản đem theo lời dặn dò của Vân giagia cho ta, nói biết ta phải lên thượng thư phòng, muốn ta chiếu cốngươi một hai. Vân gia gia đối với ngươi không yên tâm, sợ ngươi lại làm ra cái gì như hôm qua trước mặt mọi ngươi xin chỉ cầu hôn, loại chuyệnvô pháp vô thiên không lý trí hồ nháo vọng động, để ta đây mấy ngày nàyngó chừng ngươi chút ít, dựa vào ưu ái Vân gia gia đối với ta, ta khôngcách nào từ chối, chỉ có thể đáp ứng.” Dung Cảnh chậm rãi nói
“Đúng vậy a, Cảnh thế tử ngài rất ủykhuất a! Có cần tiểu nữ tử lại vọng động một lần nữa chạy đi hướng Hoàng Thượng xin chỉ để cho ta sau này gả cho ngươi hay không? Tránh chongươi trăm phương ngàn kế mỗi ngày khi dễ ta như thế, còn từ Vinh vươngphủ thật xa chạy tới Vân Vương phủ, từ Vân Vương phủ lại âm hồn bất tánchạy đi hoàng cung khi dễ ta? Ngươi khi dễ người rất đã có phải haykhông?” Vân Thiển Nguyệt cũng biết thánh chỉ ở cái thế giới này lớn hơnông trời, hôm nay nàng không có bản lĩnh thoát khỏi cuộc sống như thế,vẫn là không dám khiêu chiến hoàng quyền. Chỉ có thể quay đầu hung hănnhìn Dung Cảnh, hết lần này tới lần khác thanh âm ôn nhu ngán hết mức.
Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, lông mi thậtdài che kín mi mắt, chỉ là trong nháy mắt hắn lại ngẩng đầu, bình tĩnhkhông dao động, lấy thanh âm ôn nhuận vạn năm khó có thể thay đổi nóivới Vân Thiển Nguyệt: “Vẫn là đừng đi. Đâu có loại chuyện nữ nhi giangày ngày xin ý chỉ gả như vậy? Ngươi một lần đã khiến cho dân chúngtrong thiên hạ cười đến rụng răng rồi, loại chuyện này không phải làchuyện tình vẻ vang gì, ngươi còn chưa có cập kê, sau này loại chuyệntình xin chỉ gả cưới, vẫn là chờ nam nhân có ý định cưới ngươi làm tốtlắm. Nhưng mà hiện tại ta còn chưa có ý định này, cho nên, ngươi khôngcần phải có gánh vác trong lòng!”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặt nhìn Dung Cảnh, nghĩ tới người này đen đến cực phẩm đen tới cực điểm rồi!
“Ta thực sự là rất ủy khuất, ngươi mộtcái phiền toái lớn như vậy đặt ở trên bất kỳ ai đều cảm thấy nhức đầu,đâu phải là ta khi dễ ngươi? Mỗi lần đều là ngươi khi dễ ta còn khôngsai biệt lắm.” Dung Cảnh không nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vân ThiểnNguyệt, bỗng nhiên đưa tay kéo cổ áo, “Ngươi xem, đây là ngươi khi dễ ta còn lưu lại dấu vết. Qua ngày hôm qua, lại cả một đêm dấu vết này cònkhông có biến mất.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn trên cổ Dung Cảnh quả nhiên vẫn còn vết đỏ nhợt nhạt, nàng phỉ nhổ một tiếng, “Đáng đời, tự mình tìm!”
“Ừ, là ta tự mình tìm, ta thật không nên nhất thời mềm lòng hôm đó ở hoàng cung lúc Dạ Thiên Khuyên muốn đemngươi nhốt vào Hình bộ thiên lao cứu ngươi, ta lại càng không nên lúcngươi ngã vào đường hầm trong linh đài tự cũng đi theo che chở ngươi.Đến nay phía sau lưng ta bị đụng xanh tím còn chưa có tiêu tan đâu! Talại càng không nên vì sợ mười hai pho tượng kia bị Hoàng thượng pháthiện mà bôn ba mấy ngày giúp ngươi dời ra khỏi phật đường dưới đất củalinh đài tự giấu đi. Còn có lại càng không nên lúc Lãnh Thiệu Trác muốngiết ngươi xuất hiện trợ giúp ngươi giết ẩn vệ của hắn, đến nay sợ làLãnh Thiệu Trác vẫn còn hận ta đây! Còn có rất nhiều chuyện ta cũngkhông nên, đều là ta tự tìm. Ngươi hài lòng chưa?” Dung Cảnh ném quyểnsách trên tay nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt này vẻ mặt hắn nhàn nhạtnhư thi tựa họa, mặc dù không có đau đớn, cũng vẫn làm cho người ta cảmgiác được hắn đang thương tâm.
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt hạ giận, nhìnDung Cảnh hồi lâu, môi mỏng của hắn khẽ mím, không nhúc nhích. Nàng cũng mấp máy cánh môi, cả người ngồi xuống, nghĩ tới người này đúng là cứunàng rất nhiều lần. Nàng đối với hắn như vậy quả thực bất cận nhân tình(không hợp với đạo làm người)
Trong xe im lặng hồi lâu, hai người đều không nói nữa, một loại không khí tĩnh mịch toát ra.
Rất lâu sau đó, Vân Thiển Nguyệt nghĩlại bản thân mình một phen, cảm thấy số tuổi hai kiếp cộng lại của nàngcũng không nhỏ. Cần gì chấp nhặt với một thiếu niên tuổi gần hai mươi.Chỉ là cái miệng độc của hắn, ngôn hành cử chỉ làm ra vẻ bình tĩnh thong dong của hắn mỗi lần đều làm cho nàng quên mất tuổi của hắn cùng tuổicủa mình. Ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, hắn vẫn một bộ dáng lạnh nhạt nhưcũ. Nàng vươn chân ra nhẹ nhàng đụng hắn một cái, “Này…”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy.
“Này, cái kia, ngươi…” Vân Thiển Nguyệt trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Dung Cảnh mí mắt cũng không nhấc lên một cái, tựa như trong xe không có người này.
“Cái kia, là ta không đúng, Ta không nên bóp ngươi, đó cũng là ngươi độc miệng khi dễ ta, ta mới nhịn không được ra tay.” Vân Thiển Nguyệt hít hít lỗ mũi một cái, cảm thấy nàng làm sao lại nói lời xin lỗi rồi? Nàng cũng là người bị hại có được không? Mấyngày nay nàng bị hắn chọc tức còn ít sao? Nhưng là hôm qua nàng xác thực là không nên xuống tay nặng như vậy, chắc hẳn lúc ấy nhất định rất đausao? Nàng thấy Dung Cảnh vẫn là không có nâng lên mí mắt cùng không cóđộng đậy, lập tức đi qua, đưa tay đem nút cổ áo đang mở rộng của hắnbuộc lại, thanh âm không khỏi ôn nhu, “Được rồi, đừng tức giận nga, đừng tức giận, là tỷ tỷ không đúng, tỷ tỷ không nên xuống tay ác như vậy, tỷ tỷ sau này không….”
“Ngươi năm nay còn chưa cập kê, tuổi mụmười lăm. Mà ta mặc dù còn không có đủ hai mươi tuổi, nhưng là so vớingười cũng nhiều hơn hai tuổi, tuổi mụ mười bảy. Ngươi làm sao lại thành tỷ tỷ của ta rồi? Hơn nữa ta cũng không nhớ được khi nào thì Vinh Vương phủ cùng Vân Vương phủ gần gũi như một nhà rồi?” Dung Cảnh mở mắt,nhướng mi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt tay ngừng một lát, cúi đầu nhìn về phía thân thể nhỏ bé của mình, im lặng một chút.
“Đời này ngươi sợ là cũng không được làm tỷ tỷ ta. Cho dù đầu thai chuyển thế cũng khó mà làm được. Cho nên, vềsau hai chữ tỷ tỷ này đừng nói ra.” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt lại lặng yên một chút, không tự chủ được hừ nói: “Thế ta làm muội muội của ngươi thì được chắc?”
“Chỉ sợ cũng là không được, Vinh Vươngphủ cùng Vân Vương phủ trăm năm qua cũng không có quan hệ thân thích, dù là quan hệ thông gia cũng không có. Ngoài ra coi như ngươi muốn gả choDung Phong, vậy cũng chỉ có là cháu dâu của ta, nếu là ngươi gả cho đệđệ của ta, chỉ có thể là đệ muội của ta. Cha mẹ ta từ mười năm trước đãmất rồi, cho dù ngươi muốn đầu thai một lần nữa thành muội muội của tacũng là không thể.” Dung Cảnh dứt lời, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt, dừng một chút lại chậm rãi nói: “Cho nên về sau cũng đừng nói hai chữmuội muội này!”
Vân Thiển Nguyệt lại lặng yên, nghĩ tớiquả nhiên là cổ nhân a! Ở thế kỷ hai mươi mốt tỷ tỷ muội muội khắp đường phố, tới nơi này liền không thể làm rồi. Nàng vô cùng buồn bã tiếp tụctrầm mặc.
“Còn thiếu một nút áo trên chưa cài.” Dung Cảnh nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt “nha” một tiếng, đưatay đem một nút áo phía trên cùng cài lại, đầu ngón tay xẹt qua da thịtấm áp của hắn co rúm lại một chút, nhanh chóng rụt về, cả người cũng lui về phía vách tường đối diện của xe. Ngón tay trong áo không tự chủ được nắm chặt lại, dường như muốn vuốt qua đầu ngón tay vừa mới trượt quatiếp xúc ấm nóng kia.
Ánh mắt Dung Cảnh như có như không nhìn lướt qua ống tay áo rụt về của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lấp lánh, cũng không nói nữa.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác trái tim nàngvừa mới rồi dường như rung động một chút, không khỏi âm thầm khinh bỉbản thân. Trong lòng âm thầm nghĩ Vân Thiển Nguyệt a, ngươi thật là càng sống càng thụt lùi. Chẳng lẽ số tuổi thu nhỏ lại lá gan cũng bé đi?Chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa lớn mà thôi, mặc dù thiếu niên nàylớn lên tuấn mỹ tuyệt luân, trời sinh hiếm có trên đời, nhưng là hắn làngười lấy việc khi dễ người làm thú vui, ngươi chẳng qua là đụng chạmhắn một chút mà thôi, run cái gì mà run? Sắc ai cũng không thể sắc hắn,nhìn ngươi này không có chút tiền đồ!
Dung Cảnh không hề nói, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa. Trong xe yên tĩnh, nhưng yên tĩnh lần này khônggiống với tĩnh mịch vừa nãy, mà là có một loại hơi thở ôn hòa quanhquẩn. Nhàn nhạt an tĩnh, nhàn nhạt thong thả.
Sau hai nén hương, xe ngựa dừng lại, thanh âm Huyền Ca từ bên ngoài vang lên, “Thế tử, đã đến hoàng cung!”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay dùng sức chàsát, tựa hồ muốn xua đuổi cái gì đi. Chà sát được hai cái, nàng cảm thấy Dung Cảnh nhìn nàng, lập tức dừng tay, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy giỏbên cạnh đẩy rèm ra, người nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Dung Cảnh nở một nụ cười trầm thấp, cúiđầu nhìn về phía cổ áo của mình, ý cười lắng đọng, đầu ngón tay như ngọc nhẹ nhàng sờ sờ hai nút cổ áo kia, thu lại nụ cười, chậm rãi đứng dậy,đẩy rèm ra, khẽ thò người ra, chậm rãi xuống xe.
Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng cườinhẹ không có quay đầu lại, nhưng một tia run rẩy vừa mới dâng lên kianháy mắt tan thành mây khói, so với việc nàng hung hăng chà sát hai taykhông biết hữu hiệu gấp bao nhiêu lần! Nàng bĩu môi, quả nhiên là lòngdạ hiểm độc, thế giới có bị lật đổ, trời sập đất sụt, sợ là cũng khôngthay đổi được bản chất lòng dạ hiểm độc của hắn.
“Ta sớm biết Nguyệt tỷ tỷ cùng Cảnh thếtử sẽ đến cùng nhau! Này để cho ta chờ không lâu.” Tiếng cười của NgọcNgưng truyền đến, tiếng cười mềm mại, làm người ta thoải mái không nênlời.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu theo tiếng,đập vào mắt nơi mười mấy chiếc xe ngựa dừng ở cửa hàng cung, mỗi mộtchiếc xe ngựa đều vô cùng hoa lệ, tô điểm bởi một ít dải lụa trang tríhoặc hồng hoặc xanh hoặc rực rỡ, trước xe không ít nam nữ trẻ tuổi đềukhông hẹn mà cùng đứng. Người người trong hoặc là cầm lấy hộp sách hoặclà xách giỏ sách. Nàng nhìn lướt qua những người đó, cũng không nhận ra, chỉ quen có Ngọc Ngưng, lúc này nàng ta đang đi về phía bên này, nhănmày xinh đẹp, mềm mại đoan trang, thật sự không hổ danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, ánh mắtquét qua Dung Cảnh một cái, thấy hắn ngọc nhan lãnh đạm, nàng cười nhạt, “Hóa ra là Tần muội muội, ngươi hôm nay cũng tới hoàng cung?”
“Ta là mỗi ngày đều tới hoàng cung đâynày! Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết sao? Hoàng thượng đã sớm lựa chọn mấy nữtử trong phủ của các đại thần trong triều làm thư đồng cho các hoàng tửcông chúa, ta là thư đồng của Thất công chúa. Có thể là tỷ tỷ vẫn khôngthích biết chữ, cũng không thích học tập, cho nên mới chưa bao giờ để ýtới cái này đi!” Ngọc Ngưng dừng bước, cười quỳ gối thi lễ với DungCảnh, “Cảnh thế tử hữu lễ!”
“Tần tiểu thư không cần đa lễ!” Dung Cảnh nhàn nhạt gật đầu.
Hóa ra là như vậy! Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nhìn cuộc sống của nàng đến thượng thư phòng học sẽ không nhàm chán a!
“Hôm đó ở linh đài tự xảy ra chuyện, tabị sợ hãi, về sau may là Cảnh thế tử xuất hiện, đem ta cùng thái tử điện hạ đánh đi lên, mới tránh khỏi phải ngủ trong phật đường dưới đất.Nhưng mà ta cũng bị thương ở trán, bị phụ thân đón về dưỡng thương mấyngày, nghe nói tỷ tỷ cùng Cảnh thế tử vô sự trở lại, trong lòng caohứng, vốn là muốn đi thăm, không nghĩ ngày thứ hai tỷ tỷ đã phải đi Vinh Vương phủ, ta chỉ có thể đi Vinh Vương phủ, lại được nói cho biết Cảnhthế tử đang chuyên tâm dạy tỷ tỷ học, không tiện quấy rầy. Ta chỉ có thể trở về phủ. Ngày hôm trước thật vất vả mong đợi tỷ tỷ từ Vinh Vương phủ đi ra ngoài, liền hôm qua lại đi đại hội Võ trạng nguyên, nghe nói hômnay bởi vì Nhiễm tiểu vương gia mắc mưa sinh bệnh đem đại hội Võ trạngnguyên hủy bỏ, ta liền nghĩ ước chừng là hôm nay có thể trông thấy tỷtỷ. Không nghĩ tới thật sự là như thế. Càng làm cho ta ngoài ý muốnchính là Cảnh thế tử sắp dạy thay ở thượng thư phòng, ta đã sớm nghĩ tới nếu là có thể được Cảnh thế tử dạy bảo mới là phúc khí, còn lén lút hâm mộ Nguyệt tỷ tỷ, không nghĩ tới hôm này tâm nguyện của ta liền đượcthực hiện.” Ngọc Ngưng thẳng người lên, cười nhìn Dung Cảnh cùng VânThiển Nguyệt, một đoạn lời nói ra vẻ đạt được mọi việc đều thuận lời.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng bội phục,nghĩ tới không cần biết nữ nhân này trong lòng có cái chủ ý gì, nhưng ít ra trên mặt là giọt nước không lọt (trôi chảy), bộ dạng này tiếng nóibiểu đạt cùng bản lĩnh vẻ mặt thật sự làm cho người ta theo không kịp.Lời nói như thiệt xén liên hoa (*), có thể so với Vương Hi Phượng (**)a!
[(*) thiện xán liên hoa: miệng lưỡi lanh lẹ, lời nói đẹp đẽ, khiến người ta vui vẻ, tương tự câu miệng lưỡi trơn tru.
(**) Vương Hi Phượng: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, tính tình độc ác nhưng cai quản mọi việc vô cùng khéo léo ]
“Tần tiểu thư đề cao Dung Cảnh rồi,ta chỉ là tạm thời thay mặt mấy tiết học mà thôi.” Dung Cảnh sắc mặttrước sau như một, cả biểu cảm cũng không biến đổi, dứt lời, không hề để ý tới Ngọc Ngưng nữa, nhấc chân hướng về phía cửa hoàng cung đi tới, đi được hai bước liền đối với Vân Thiển Nguyệt phân phó nói: “Hộp sách của ta trong xe, ngươi thuận tiện mang vào giúp ta đi!”
Đại mỹ nhân nũng nịu chạy tới chỉ mongsao như vậy còn không phải là nhìn bề ngoài của hắn? Người nam nhân nàycũng là không mặn không nhạt không đáp không để ý tới, thật là tuyệt(*)rồi! Vân Thiển Nguyệt vô cùng bội phục Dung Cảnh đồng thời lại không cam lòng nói: “Tại sao ta phải lấy cho ngươi? Ngươi không có tay sao? Tựmình cầm đi!”
[(*): ‘tuyệt’ có thể nghĩa là quyết tuyệt hoặc tuyệt vời]
“Hôm qua vì làm cá nướng phù dungcho ngươi mệt muốn chết rồi, ngươi cũng biết quá trình làm món ăn kiarất là rườm rà, ta làm suốt cả một buổi chiều cho đến cả buổi tối, hômnay tay mệt chết đi, cầm không nổi rồi, ngươi giúp ta cầm đi!” Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, đương nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt há miệng, không nói, coi như là chấp nhận. Nói tóm lại là tay mềm bắt người, miệng ngắn ăn thịt người.
“Nguyệt tỷ tỷ, Cảm thể tử lại đích thânlàm món ăn cho ngươi?” Ngọc Ngưng thấy Dung Cảnh nhìn cũng không nhìnnàng, sắc mặt cứng đờ, nghe được lời nói của Dung Cảnh lại quay đầu vềphía Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng dò hỏi.
“Đừng nghe hắn nói nhảm, hắn chính làlười muốn cầm đồ, ngươi suy nghĩ một chút nam nhân mà cả ngày vũ vănlộng mặc yếu ớt mười ngón tay không dính nước mùa xuân tôn thờ việc quân tử tránh xa nhà bếp có thể biết làm món ăn? Đừng quên hắn là ai, hắnthế nhưng là Dung Cảnh! Cho tới bây giờ cũng là người một bộ lỗ mũihướng lên trời cao cao tại thượng, ngươi trông cậy vào hắn biết làm mónăn không bằng nói heo mẹ cũng sẽ leo cây đi!” Vân Thiển Nguyệt thuậntheo tầm mắt Ngọc Ngưng, xuy một tiếng, hừ nói: “Hắn chính là không khidễ ta liền khó chịu, để ta làm thư đồng cho hắn xách hộp sách mà thôi.”
“Cũng phải!” Ngọc Ngưng cũng cảm thấyCảnh thế tử không thể nào tự mình nấu ăn, trái tim vừa nhắc lên đến cổhọng bỗng trùng xuống, sắc mặt cứng ngắc thoáng chốc ấm áp hòa thuận vui vẻ, đối với Vân Thiển Nguyệt ha ha cười một tiếng, quở trách nói:“Nguyệt tỷ tỷ đừng vội nói như vậy, người khác muốn được phúc khí nhưvậy vẫn là không thể đâu! Ta cảm thấy Cảnh thế tử đối xử với tỷ tỷ làkhông giống như vậy. Trong số ít nữ tử ở kinh thành này có mỗi tỷ tỷ cóphúc khí cũng Cảnh thế tử ngồi chung một chiếc xe ngựa như vậy, có thểmỗi ngày được Cảnh thế tử tự mình đưa đón, đó là muốn cũng không được.”
Vân Thiển Nguyệt liếc măt, nàng cảm thấy nàng cùng người trong thiên hạ đều không có tiếng nói chung. Khinhthường bĩu môi, xoay người vén rèm xe đem hộp sách của Dung Cảnh lấy ra, chợt cảm thấy hai tay nặng trịch. Đoán chừng cầm như vậy đến thượng thư phòng thể nào cánh tay cũng mệt mỏi đau xót.
“Nguyệt tỷ tỷ nếu là thật sự không muốncầm hộp sách của Cảnh thế tử, vậy cho ta đi! Ta giúp Cảnh thế tử cầm đivào.” Ngọc Ngưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Dùsao chúng ta phải một đường đi vào.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng lên, cóngười vui lòng ra sức, nàng tự nhiên sẽ không từ chối, lập tức đem thưhộp đưa cho Ngọc Ngưng, “Vậy thì thật là tốt! Liền đưa ngươi cầm đi!”
Ngọc Ngưng đưa tay qua đón, tay còn chưa đụng đến hộp sách đã nghe được tiếng Huyền Ca vang lên, giọng nói nguội lạnh, “Thiển Nguyệt tiểu thư, trừ phi thế tử nhà ta cho phép, nếu không cho tới bây giờ đồ đạc của ngài sẽ không để cho ngươi khác chạm vào.Nếu người kia đụng chạm sẽ phải biết rõ hậu quả, gãy tay là nhẹ đó!”
Ngọc Ngưng nhất thời cứng đờ, sắc mặt mỉm cười cũng trong nháy mắt cứng ngắc.
Vân Thiển Nguyệt cũng ngay ngẩn cảngười, quay đầu lại nhìn về phía Huyền Ca, thấy vẻ mặt Huyền Ca lạnhlùng nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng bất mãn. Nàng hừ một tiếng, đem hộp sách thu hồi lại để trên tay mình, nói lầm bầm: “Thật là lắm bệnh tật!”
“Cảnh thế tử đối với Nguyệt tỷ tỷ quảnhiên là không giống nhau!” Ngọc Ngưng sâu kín nói. Ánh mắt nhìn VânThiển Nguyệt cũng biến sắc.
“Không phải ta đã nói hắn lấy khi dễngười làm thú vui sao? Loại phúc khí này ta tình nguyện không cần, chờtới lúc đi đến thượng thư phòng không chết vì mệt đoán chừng cánh taycũng bị đè cho tàn phế đi.” Vân Thiển Nguyệt lười muốn cùng cái tiểu mỹnhân này dây dưa than thở, nhấc chân đi thẳng về phía trước. Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân a! Nàng đi được hai bước, bỗng nhiên tâm tư vừađộng, chợt quay đầu lại, đối với Ngọc Ngưng cười nói: “Tần muội muội,nếu không ngươi giúp ta cầm giỏ?”
Ngọc Ngưng lại sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng nở nụ cười như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, hết sức xinh đẹp.
“Chẳng lẽ ngươi trọng sắc khinh bạn?Trong mắt ngươi chỉ có cái nhược mỹ nhân kia, tỷ tỷ ta đây chính làkhông có? Ngươi không nhìn thấy ta cầm không được hai cái sao? Ngươithật nhẫn tâm nhìn cánh tay ta mệt mỏi rụng mất sao?” Vân Thiển Nguyệthướng về phía Ngọc Ngưng bĩu môi.
Vân Thiển Nguyệt cũng ngay ngẩn cảngười, quay đầu lại nhìn về phía Huyền Ca, thấy vẻ mặt Huyền Ca lạnhlùng nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng bất mãn. Nàng hừ một tiếng, đem hộp sách thu hồi lại để trên tay mình, nói lầm bầm: “Thật là lắm bệnh tật!”
“Cảnh thế tử đối với Nguyệt tỷ tỷ quảnhiên là không giống nhau!” Ngọc Ngưng sâu kín nói. Ánh mắt nhìn VânThiển Nguyệt cũng biến sắc.
“Không phải ta đã nói hắn lấy khi dễngười làm thú vui sao? Loại phúc khí này ta tình nguyện không cần, chờtới lúc đi đến thượng thư phòng không chết vì mệt đoán chừng cánh taycũng bị đè cho tàn phế đi.” Vân Thiển Nguyệt lười muốn cùng cái tiểu mỹnhân này dây dưa than thở, nhấc chân đi thẳng về phía trước. Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân a! Nàng đi được hai bước, bỗng nhiên tâm tư vừađộng, chợt quay đầu lại, đối với Ngọc Ngưng cười nói: “Tần muội muội,nếu không ngươi giúp ta cầm giỏ?”
Ngọc Ngưng lại sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng nở nụ cười như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, hết sức xinh đẹp.
“Chẳng lẽ ngươi trọng sắc khinh bạn?Trong mắt ngươi chỉ có cái nhược mỹ nhân kia, tỷ tỷ ta đây chính làkhông có? Ngươi không nhìn thấy ta cầm không được hai cái sao? Ngươithật nhẫn tâm nhìn cánh tay ta mệt mỏi rụng mất sao?” Vân Thiển Nguyệthướng về phía Ngọc Ngưng bĩu môi.
Ngọc Ngưng vẻ mặt cứng ngắc thoáng chốcrút đi, vội vàng đi lên trước, vươn tay về phía Vân Thiển Nguyệt, cườinói: “Coi tỷ tỷ nói, mặt mũi Ngọc Ngưng đều không nhịn được. Còn khôngphải là nhìn tỷ tỷ không muốn cầm hộp của Cảnh thế tử ta mới muốn giúptỷ cầm, để cho tỷ tỷ trả đũa ta. Nếu tỷ tỷ ngại mệt mỏi, bây giờ cầm hộp của tỷ cùng Cảnh thế tử còn không đều là như nhau? Cho ta đi! Ta giúptỷ cầm!”
“Tốt lắm, cám ơn nhé! Ngọc Ngưng ngươithật tốt!” Vân Thiển Nguyệt lập tức tươi cười rạng rỡ, vui lòng khenngợi. Đem giỏ của mình bỏ vào tay Ngọc Ngưng, bước chân nhẹ nhàng xoayngười đi thẳng về phía trước, vẫn không quên thúc giục: “Đi mau a, tacòn chưa có đi qua thượng thư phòng đâu! Xem xem nơi đó có cái gì chơitốt.”
Cánh tay Ngọc Ngưng nặng trĩu, nhìn giỏtrên tay vẻ mặt có chút u ám, nhưng mà trong nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, nàng quay đầu lại nhìn về phía Huyền Ca, Huyền Ca đanggiương mắt nhìn trời, căn bản không có nhìn nơi này. Nàng lại nhìn về tỳ nữ đang chờ ở trước xe ngựa của phủ Thừa tướng, tỳ nữ kia lập tức xáchtheo giỏ của nàng đi tới đuổi theo nàng, nàng nhấc chân đuối theo VânThiển Nguyệt, cười nói: “Nguyệt tỷ tỷ cứ nói đùa, người trước kia đã tới thượng thư phòng a, nhưng không đến hai ngày ngươi liền ấm ĩ không tới, cuối cùng thực sự cũng không đến.”
“Hả? Lúc nào? Ta làm sao không nhớ rõ?” Vân Thiển Nguyệt trong lòng thoáng cái hồi hộp.
“Ừ, thử nghĩ xem ước chừng có mười nămđi, đúng vậy khoảng đó. Lâu như vậy, khó trách tỷ tỷ không nhớ rõ. Khiđó ngươi là thư đồng của Lục công chúa cơ!” Ngọc Ngưng lại cười nói.
“Nga, đều hơn mười năm a, chuyện cách xa lâu như vậy người nào nhớ được!” Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm,khoát khoát tay, “Xem ra là thượng thư phòng không có chuyện vui, bằngkhông ta làm sao lưu lại hai ngày liền không ở tới nữa đây!”
“Thượng thư phòng chính là nơi đi học,Nguyệt tỷ tỷ không thích đi học, tự nhiên không thích thượng thư phòng.Có điều nghe nói ngươi rời đi không phải bởi vì không thích đi học, màlà bởi vì thái tử điện hạ, khi đó một mình thái tử điện hạ được hoàngthượng mời thái phó dạy, ngươi đến hai ngày không thấy thái tử điện hạ,tự nhiên cũng không tới nữa.” Ngọc Ngưng thấp giọng cười nói.
“Hóa ra là như vậy, trí nhớ ta không cótốt như ngươi, xem ra đi học thực không phải là một thứ lường trướcđược.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu một cái, nghĩ tên Dạ Thiên Khuynh này vô liêm sỉ, không biết tích đức từ kiếp nào làm cho chủ nhân thân thể nàyyêu chết đi sống lại.
“Nghe đâu lúc ấy vốn là Hoàng hậu nươngnương nghe nói ngươi không đến có kín đáo phê bình, Hoàng thượng cũngmuốn làm cho ngươi tiếp tục tới. Nhưng mà về sau Dung Vương gia của Vinh Vương phủ lúc thắng trận trở về bị hại trên đường, Dung Vương phi tuẫnphu, Cảnh thế tử lại gặp kiếp nạn một lần bệnh nặng, may mắn được linhẩn đại sư cứu Cảnh thế tử. Thế tử Vân Vương phủ mất tích được tìm trở về hôn mê nhiều ngày, cũng là được linh ẩn đại sư cứu giúp, sau lại Văn Bá Hầu phủ trong một đêm bị diệt môn, một năm kia Thiên Thánh không yênổn, còn xảy ra rất nhiều chuyện, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương không rảnh bận tâm ngươi, cũng là thuận theo ngươi. Về sau ngươi lạicàng bướng bỉnh, cứ như vậy thoáng một cái đã mười năm. Việc học của tỷtỷ cũng chính trì hoãn như vậy.” Ngọc Ngưng thở dài, có chút nghi ngờnhìn Vân Thiển Nguyệt, “Những thứ này chẳng lẽ tỷ tỷ đều đã quên rồisao?”
“Có chút nhớ được, có chút đã quên.Ngươi cũng biết, những năm này ta một lòng chỉ nghĩ tên quỷ đáng ghét Dạ Thiên Khuynh kia, nơi nào có tâm tư để ý cái khác? Không nhớ rõ cũngkhông kỳ lạ, vô tri vô giác qua mười năm, hôm nay cuối cùng thanh tỉnh.” Vân Thiển Nguyệt cũng làm bộ làm tịch thở dài một tiếng.
“Thật ra thì thái tử điện hạ vẫn rất không tệ.” Ngọc Ngưng cắn cắn cánh môi, nhẹ giọng nói.
“Ừ, rất là không tệ. Nếu không sao cóthể đối với ta chán ghét hơn mười năm đây! Ta khi đó còn không có tựmình hiểu lấy, không có bản lĩnh còn nhất quyết dính lấy người ta, mặtnóng kề mông lạnh của người ta, mới dẫn đến người ghét bỏ. Nhưng nếu làngươi, một đại mỹ nhân vừa có tài vừa có tướng mạo đi tiếp cận đoánchừng hắn sẽ hiểu được thương hương tiếc ngọc.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu loạn xạ, đem đề tài kéo đến trên người Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng dừng bước một lát, cười nói:“Ngọc Ngưng lại tự cho rẳng bản thân thân phận thấp kém, không xứng vớithái tử điện hạ, mới không dám làm ngài ấy nhớ.”
“Nga!” Vân Thiển Nguyệt kéo dài âm, bỗng nhiên lại gần Ngọc Ngưng, “Cho nên ngươi liền muốn Dung Cảnh cái Nhượcmỹ nhân kia? Thân phận của hắn tựa hồ cũng không thấp nha.”
Ngọc Ngưng đỏ mặt, “Nguyệt tỷ tỷ cũng biết khi dễ ta, Cảnh thế tử cao ở trên đám mây, ta càng không dám muốn.”
“Là không dám nhớ hay là len lén nghĩ?” Vân Thiển Nguyệt chế nhạo nhìn Ngọc Ngưng, thương thức tiểu mỹ nhân đỏ mặt.
Ngọc Ngưng dù sao không như Vân ThiểnNguyệt bị tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt khai hóa, khuôn mặt nhỏ nhắncủa nàng thoáng chốc đỏ lên cuối cùng cả cổ đều đỏ. Đang định quở tráchđẩy Vân Thiển Nguyệt ra, chỉ nghe phía sau truyền đến âm thanh quenthuộc, “Vừa vặn bản thái tử đi tới đột nhiên thấy một đôi tỷ muội nhưhoa đứng ở nơi đó, ta còn cho là ai đó! Thì ra là Nguyệt muội muội cùngTần tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy thanh âm quen thuộc này, nhất thời rùng mình một cái, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháoliền đến, Dạ Thiên Khuynh này thật là âm hồn bất tán! Nàng làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, thân thể thối lui cách xa NgọcNgưng một chút.
Ngọc Ngưng cả kinh, lập tức quay đầuhướng về phía Dạ Thiên Khuynh hành lễ kiểu tiểu thư khuê các tiêu chuẩnmẫu mực, đỏ mặt thấp giọng thỉnh an, “Ngọc Ngưng thỉnh an thái tử điệnhạ, thái tử điện hạ vạn an tốt lành!”
“Tần tiểu thư miễn lễ, Tần tiểu thư hômnay thật là đẹp tựa trái đào!” Dạ Thiên Khuynh nhìn Ngọc Ngưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp như ráng mây hồng, ánh mắt hiện một tia kinh diễm (kinhngạc + hâm mộ), hắn chưa từng trông thấy nữ tử đỏ mặt lên lại đẹp nhưvậy. Không khỏi thở dài nói.
Ngọc Ngưng càng đỏ mặt hơn, thẳng người lên, không dám ngẩng đầu, thanh âm cực thấp, “Thái tử điện hạ khen trật rồi!”
Dạ Thiên Khuynh thu hồi kinh diễm, cườicười, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt quay lưng lại không nhìn hắn, chớ nói chi là thỉnh an, sắc mặt hắn trầm xuống, kiềmchế đi tới trước mặt nàng, cười hỏi: “Nguyệt muội muội có mười năm không tới thượng thư phòng đi học sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, “Biết còn hỏi!”
Dạ Thiên Khuynh nhìn khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt ngay trước mắt, khuôn mặt này và khuôn mặt của Ngọc Ngưng đẹpgiống nhau, nhưng lại càng xinh đẹp thanh lệ so với Ngọc Ngưng, NgọcNgưng vừa nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như ráng mây đẹp vô cùng,còn nàng cứ thanh thanh đạm đạm như vậy, da trắng nõn nà, mặt như tácphẩm nghệ thuật xuất sắc, môi đỏ mọng không điểm mà hồng thoạt nhìn đoạt ánh mắt người hơn, hô hấp hắn không khỏi cứng lại, nhìn nàng mềm mạikhông xương duyên dáng yêu kiều đứng ở đó, đón lấy ánh mặt trời đẹp rựcrỡ không gì sánh được, sắc mặt hắn hơi trầm xuống cũng trong nháy mắt ấm áp, có một loại kích động muốn đem nàng ôm vào lòng.
Vân Thiển Nguyệt mẫn cảm cảm giác ánhmắt cùng hô hấp của Dạ Thiên Khuynh hơi thay đổi, trong lòng lạnh lẽo,liền nhấc chân hướng về phía trước đi.
“Nguyệt tỷ tỷ!” Ngọc Ngưng tự nhiên cũng nhạy cảm phát hiện thay đổi của Dạ Thiên Khuynh, nàng ngẩng đầu thấyVân Thiển Nguyệt không chào hỏi một tiếng đã đi, lập tức lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi được hai bước mớinhớ tới nàng không tìm được thượng thư phòng, chỉ có thể dùng bước lại,đối với thúc giục Ngọc Ngưng: “Tần muội muội, ngươi còn không mau đi lềmề cái gì? Ngươi xem canh giờ cũng không còn sớm, tên nhược mỹ nhân kiađã sớm đi thượng thư phòng rồi, tim của hắn rất đen, đợi chúng ta lâukhông đến, đoán chừng đến lúc đó sẽ dùng thước trúc phạt chúng ta.”
Ngọc Ngưng nghe được Vân Thiển Nguyệtnhắc tới Dung Cảnh, lại xem Dung Cảnh đã sớm đi vào cửa cung không thấybóng dáng, nàng cũng không kịp quan tâm tới Dạ Thiên Khuynh nữa, trướcvội vã thi lễ với Dạ Thiên Khuynh, sau lại vội vàng bước nhanh đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Buổi sáng hôm nay nghe nói Cảnh thế tửmuốn dạy thay ở thượng thư phòng, ta vừa lúc không có việc gì, cũng đinghe một chút. Chúng ta cùng đi đi! Sắc trời không còn sớm.” Dạ ThiênKhuynh nhìn hai người, dứt lời, cũng nhấc chân đuổi theo.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng trầm xuống,nói như vậy hôm nay Dạ Thiên Khuynh sẽ ở trước mặt nàng lắc lư cả mộtngày rồi? mặt nàng lạnh đi, quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Khuynh: “Thái tửmột nước ngươi làm đến thanh nhàn như vậy thât đúng là bản lĩnh.!”
Dạ Thiên Khuynh sắc mặt cứng đờ, trầmgiọng nỏi: “Nguyệt muội muội, ngươi đối với ta có thành kiến hiểu lầmkhông quan trọng, nhưng là vẫn phải lời nói thận trọng. Cảnh thế tử làkỳ tài đệ nhất Thiên Thánh, uy tín khắp thiên hạ, cho dù hôm nay ta bậnrộn, nghe được Cảnh thế tử tới dạy thay, cũng là nhất định phải tới.Nghe một bài của Cảnh thế tử, hơn hẳn học mười năm.”
“Thật đúng là không biết ngươi lại sùngbái Dung Cảnh như vậy!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng. Đừng tưởng rằngnàng không biết hắn có tâm tư gì. Người này thoạt nhìn lòng dạ thâm sâu, nhưng suy nghĩ vẫn hiện rõ trong cặp mắt kia của hắn. Cả Dạ Khinh Nhiễm từ bề ngoài cũng làm cho người ta nhìn không ra nông sâu, liền Nam Lăng Duệ đều làm cho người ta hiểu không được tính tính, lại càng đừng nóichính là Dung Cảnh cho tới bây giờ chính là sắc mặt ôn ôn nhuận nhuận dù Thái Sơn phía trước có sụp đổ. Hắn quả nhiên là kém xa! Còn cho là nàng có thể quay đầu lại? Buồn cười!
“Cảnh thế tử được thiên hạ kính ngưỡng,ngay cả Phụ hoàng đều đối với Cảnh thế tử sùng bái có thừa. Ta tự nhiênmuốn học tập nhiều hơn.” Dạ Thiên Khuynh tăng nhanh bước chân, đi songsong bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, trông thấy nàng khinh thường bĩu môi,đối với nàng thở dài, thanh âm ôn nhu nói: “Nguyệt muội muội tính tìnhcương trực là chuyện tốt, nhưng cứng quá dễ gãy, ngươi…”
“Rất xin lỗi, thái tử điện hạ, ta khôngcó học thức uyên bác như ngươi. Cái gì gọi là tính tình cương trực cùngcứng quá dễ gãy? Ta thật không hiểu a! Ngươi nói với ta chẳng khác nàođàn gảy tai trâu.” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên chặn lại lời nói của DạThiên Khuynh, “Ta xem chúng ta thật không phải người cùng đường. Vẫn làđừng đi chung một con đường tốt lắm!”
Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đisang một con đường khác, nàng thật là không chịu được Dạ Thiên Khuynhnữa rồi! Nàng cho tới bây giờ cũng sẽ không chán ghét một người quá mứcnhư vậy, tự nhiên là kiếp trước tôi luyện như vậy làm cho nàng đã cótính nhẫn nại có sự dẻo dai cũng có sức chịu đựng, nhưng là sức chịuđựng này hết lần này tới lần khác mất đi hiệu lực ở trên người Dạ ThiênKhuynh. Nàng không khỏi hoài nghi bản thân kiếp trước chuyển sang nấmmốc hết rồi!
“Nguyệt tỷ tỷ, phương hướng tỷ đi là ngự hoa viên, chỉ có con đường này mới đi tới thượng thư phòng!” Ngọc Ngưng cả kinh.
“Ngươi đi trước, ta thật lâu không cótới hoàng cung rồi, trước đi ngự hoa viên xem xét một phen, chốc nữa lại đi thượng thư phòng.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, bước đi thậtnhanh, trong nháy mắt đã đi ra rất xa.
Dạ Thiên Khuynh sắc mặt âm trầm, hắn tựnhiên hiểu đây là Vân Thiển Nguyệt không muốn cùng hắn đi một đường,nàng hôm nay thậm chí cả nhìn đến hắn cũng không muốn. Hắn cũng không rõ ràng? Bao nhiêu năm trước kia làm cái đuôi vội vàng đuổi theo sau hắn,mỗi lần hắn đi tới chỗ nào đều có thể trông thấy nàng, cho đến hôm naylại đảo ngược, hắn cố ý cùng nàng tiếp cận, lại bị nàng dùng ngữ điệulạnh nhạt thậm chí nhăn mặt không chút lưu tình, hắn mất hết mặt mũikhông nói, nàng nửa điểm tình cảm cũng không tiếp nhận. Khăng khăngchiếm giữ danh tiếng đích nữ của Vân Vương phủ muốn gả cho tiểu tử DungPhong không có gia thế làm chỗ dựa kia, nàng Vân Thiển Nguyệt đem DạThiên Khuynh hắn xem như là cái gì? Có phải gần đây hắn đối với nàng quá tốt quá mức nhẫn nhịn, mới để cho càn rỡ của nàng càng nổi dậy haykhông!
“Thái tử điện hạ, tính tình Nguyệt muộimuội từ trước đến giờ không tốt lắm, đối với người nào đều là như nhau.” Ngọc Ngưng thấy Vân Thiển Nguyệt đi mất dạng, dùng từ châm chước thử dò xét khuyên nhủ.
Nhưng khuyên như thế này không khác đổ thêm dầu vào lửa, khiến sắc mặt Dạ Thiên Khuynh âm trầm tức giận hơn.
“Hôm qua ta nghe nói Nguyệt muội muội ởđại hội Võ trạng nguyên hướng Hoàng thượng xin chỉ muốn gả cho hậu nhânVăn bá Hầu phủ Dung Phong công tử, đã nghĩ tới Nguyệt tỷ tỷ làm sao lạiđột nhiên muốn gả cho Dung Phong công tử đây? Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ đãsớm cùng Dung Phong công tử quen biết. Hôm nay ta còn chưa kịp hỏiNguyệt tỷ tỷ, chắc hẳn bên trong là có ẩn tình.” Ngọc Ngưng lại nói.
“Nàng muốn gả cho Dung Phong? Nằm mơ!Đừng tưởng rằng nàng thật có thể làm xằng làm bậy.” Dạ Thiên Khuynhtrong tay áo tay xiết chặt thành quyền, nhớ tới chuyện tình hôm quá gânxanh trên trán hắn nổi lên, cũng không đi thượng thư phòng nữa, chuyểnhướng đi tới một con đường khác, con đường kia là một con đường đối diện với cửa hoàng cung, là phương hướng đi ngự thư phòng.
“Thái tử điện hạ, ngài không đi thượng thư phòng sao?” Tần Ngọc Ngưng lên tiếng hỏi thăm.
“Ta chợt nhớ tới có một chuyện cần tấucho phụ hoàng biết, sẽ không đi thượng thư phòng nữa! Quốc sự làm trọng, dù sao Cảnh thế tử cùng phải ở thượng thư phòng dạy thay mấy ngày, ngày mai lại đi nghe cũng như nhau!” Dạ Thiên Khuynh lúc này mới ý thức được cơn thịnh nộ cùng ý nghĩ của mình đều bị Ngọc Ngưng biết được, hắn dừng bước lại, khắc chế tức giận cuồn cuộn dưới đáy lòng, trầm giọng nói với Ngọc Ngưng: “Tần tiểu thư tốt hơn hết nên đi nghe bài, bài giảng củaCảnh thế tử trăm năm khó có thể nghe được một lần. Ngươi nếu là biểuhiện thật tốt được Cảnh thế tử đối đãi với ánh mắt khác, bản thái tửnguyện ý dâng tấu lên phụ hoàng, hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Tiểuthư phủ Thừa tường cũng không coi là bôi nhọ thân phận Cảnh thế tử.”
Ngọc Ngưng trong lòng vui mừng, sắc mặtlại lần nữa đỏ ửng lên, khom người thi lễ, cúi đầu, thấp giọng nói: “Đatạ thái tử điện hạ! Ngọc Ngưng…. chắc chắn nghe giảng bài thật tốt,không cô phụ tấm lòng của thái tử điện hạ.”
Tần Ngọc Ngưng đợi Dạ Thiên Khuynh rờiđi, mới chậm rãi thẳng người lên, cánh môi mím thật chặt, trong tay áobàn tay nắm thật chặt. Chỉ cần có cơ hội nàng sẽ nắm được. Không có đạolý nàng lại kém một Vân Thiển Nguyệt cái gì cùng không biết trừ võ côngnay cũng đã mất đi. Có Thái tử điện hạ trợ giúp, nàng càng có cơ hộithành công. Nhớ tới phong thái người kia, nàng đáy lòng cảm thấy runlên. Từng không dám hi vọng xa vời, vẻn vẹn nghĩ tới cuộc đời này gặphắn một lần là được, hôm nay tâm nguyện đạt thành như vậy, nhưng nàngcảm thấy chưa đủ, còn muốn tiến thêm một bước, thậm chí tiếp cận bêncạnh hắn bên trong khoảng cách một mét.
“Tiểu thư, người còn cầm giỏ của Thiển Nguyệt tiểu thư đây!” Thiếp thân tỳ nữ Sơ Hỉ của Ngọc Ngưng nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ngươi cầm lấy!” Ngọc Ngưng đem giỏ cầmtrong tay đưa cho Sơ Hỉ phía sau, nhấc chân đi thẳng về phía trước. Nàng nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt không đi thượng thư phòng là tốt nhất, nhưvậy trong mắt Cảnh thế tử liền không có nàng ta. Nàng thường ngày dịudàng đoan trang đột nhiên có chút vội vàng. Bước chân có chút lộn xộnbước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đi được một đoạn rất dài.
Sơ Hỉ vội vàng nhận lấy giỏ sách của Vân Thiển Nguyệt, mỗi cánh tay xách một giỏ, vội vàng thở hồng hộc đuổi theo Ngọc Ngưng.
Vân Thiển Nguyệt bước nhanh đi được mộthồi liền dừng bước, núp ở một chỗ sau vách đá nhìn Dạ Thiên Khuynh cùngNgọc Ngưng, mặc dù nàng không có võ công, lại hiểu được khẩu ngữ, ngheđược hai người kia một phen, trong lòng cười lạnh, nghĩ tới đây chính là cấu kết với nhau làm việc xấu trong truyền thuyết sao? Trái lại khôngcẩn thận bị nàng biết rồi.
“Không nghĩ tới ngươi và ta thế mà lạitâm linh tương thông như thế. Biết ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi nhanhnhư vậy đã tới rồi!” Bỗng nhiên thanh âm ôn nhuận vang lên ở phía sauVân Thiển Nguyệt, thân thể Dung Cảnh từ hành lang bên trái chậm rãi lóra.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, đứng vọt lên,mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Dung Cảnh lập tức mở to hai mắt, kinh ngạcnói: “Dung Cảnh?” Nàng không nhìn lầm đi? Là tên nam nhân đã đi thượngthư phòng!
“Ừ, là ta, mới một lát không thấy ngươiđã không nhận ra ta?” Dung Cảnh ánh mắt rơi vào trong tay Vân ThiểnNguyệt, không thấy giỏ của nàng, cũng là cầm chắc hộp sách của hắn, ánhmắt hiện lên một nụ cười.
“Không phải ngươi đi thượng thư phòngsao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. Mặc dù không biết thượng thư phòng ởnơi nào, nhưng là từ cửa cung chia làm ba đường rõ ràng, một cái làthông với cửa chính Thánh Dương điện, ngự thư phòng, một là thông vớingự hoa viên, còn có một con đường Ngọc Ngưng vừa mới dẫn nàng đi, ngàyđó nàng từ hoàng cung đi ra ngoài đúng là con đường này, cho nên nàng tự nhiên biết là ngự hoa viên. Người này chẳng lẽ còn có thể đi nhầm đường hay sao?
“Ta biết ngươi sẽ tới nơi này đi dạo một chút, cho nên ở chỗ này chờ ngươi. Nếu nói tất cả là thuận đường, dùthế nào ta cũng không thể thực bỏ ngươi lại.” Dung Cảnh đi tới, cườicười, ấm giọng nói: “Đi thôi! Chúng ta cùng đi thượng thư phòng!”
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn Dung Cảnh, đã sớm đoán được nàng sẽ chạy tới nơi này? Chẳng lẽ hắn căn bản là biết tên quỷ chán ghét Dạ Thiên Khuynh kia sẽ xuất hiện cùng một đường vớinàng, nàng sẽ không chịu nổi mà rời đi? Vậy hắn là người sao? Nhìn hắnchăm chú hồi lâu nói: “Ngươi thật là có thể so với Gia Cát Lượng!”
“Gia Cát Lượng là ai?” Dung Cảnh nghiêng đầu hỏi.
“Thủy tổ bụng đen! Nhưng mà có ngươiđang ở đây, hắn liền thoái vị rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Gia CátLượng nếu là còn sống, đoán chừng cũng theo không kịp hắn. Gia Cát Lượng còn có thời điểm thất bại, người này của thực chính là chưa từng thấtbại. Hơn nữa còn khi dễ trên người nàng, nàng phục.
“Ừ, nếu già rồi, là nên thoái vị đi!” Dung Cảnh bước chân ngừng một lát, phụ họa gật đầu.
“Không phải là già rồi, mà là đã chết!” Vân Thiển Nguyệt cố ý ghét bỏ hắn, uốn cong chửi rủa hắn.
Dung Cảnh dừng bước lại một chút, quayđầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ngươi yên tâm,ta sẽ sống thật tốt, trước khi ngươi chết ta sẽ không chết. Tránh cho ta chết ngươi sẽ bị người ta khi dễ.” Dứt lời, hắn lại ấm giọng nói: “Đithôi! Đã đến giờ rồi, đến lúc thượng thư phòng cần phải vào lớp rồi!”
“Trừ ngươi ra còn có ai sẽ khi dễ ta?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
“Vừa rồi Dạ Thiên Khuynh không phải đãkhi dễ ngươi sao? Nếu không ngươi làm sao lại tức giận chạy đến nơi này? Dung Cảnh liếc xéo Vân Thiển Nguyệt một cái, chậm rãi nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới khuôn mặt Dạ Thiên Khuynh liền chán ghét, “Ngươi có thể đừng nhắc tới hắn không!”
“Có thể, đi thôi!” Dung Cảnh gật đầu, thúc giục.
“Ta không đi!”Vân Thiển Nguyệt nghĩ tớiDạ Thiên Khuynh kia cả người mắc ói cũng không muốn đi thượng thư phòng, nàng đứng bất động.
“Ngươi yên âm, Dạ Thiên Khuynh bị ngươilàm cho tức giận một trận, lúc này nơi nào còn đi thượng thư phòng? Hắnsợ là đi ngự thư phòng rồi.” Ánh mắt Dung Cảnh hiện lên vẻ thâm thúy,nhấc chân đi thẳng về phía trước, đối với Vân Thiển Nguyệt ở phía sauvẫn đứng bất động ấm giọng nói: “Nghe nói Hoàng hậu nương nương cùng phi tần các cung hôm nay đều ở ngự hoa viên xem hoa sen sau trời mưa đó!Ngươi xác định muốn đi ngư hoa viên tản bộ?”
Vậy còn không bằng đi thượng thư phòngđâu! Vân Thiển Nguyệt lập tức nhấc chân đuổi theo Dung Cảnh. Dung Cảnhnhìn Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt đi theo sau hắn, cười một chút, không nói gì thêm, đi về hướng thượng thư phòng. Chẳng qua là Dung Cánh quay lưng đi hơi híp mắt lại, khuôn mặt như thi tựa họa hiện lên một tia lãnh ý,Tần Ngọc Ngưng không bôi nhọ thân phận của hắn sao? Giỏi một cái DạThiên Khuynh!