Vân Thiển Nguyệt không cần quay đầu, đã biết rõ người đến là âm hồnbất tán. Nàng lấy làm lạ, nam nhân cũng tới nơi này cầu phúc? Nhất làthái tử một quốc gia nữa?
“Ngọc Ngưng bái kiến thái tử điện hạ!” Ngọc Ngưng gặp Dạ Thiên Khuynh xuất hiện, vội vàng chào.
Vân Thiển Nguyệt phảng phất giống như không thấy, cũng không quay đầu lại.
“Tần tiểu thư miễn lễ!” Dạ Thiên Khuynh mỉm cười khoát tay, nhìn vềphía Vân Thiển Nguyệt, cười đến hòa khí, giọng nói thì càng ôn nhu hơnbình thường vài phần, “Nguyệt muội muội cũng tới cầu phúc sao? Còn tưởng rằng tính tình của ngươi không thích cái này!”
“Thái tử điện hạ không phải cũng tới sao? Là thái tử một quốc gia màcũng tin cái này?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói. Dạ Thiên Khuynh đốivới Vân Thiển Nguyệt mặt lạnh cũng không để ý, cười nói: “Ngày mai phải về kinh rồi, ta là tới cầu phúc cho mẫu hậu.” Dừng một chút lại nói:“Nguyệt muội muội hôm qua uống rượu say mèm, hôm nay khí sắc thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Uống rượu hại thân, nhất là rượu mạnh này, về sauvẫn là đừng uống a!”
“Thái tử thật sự là hiếu thuận!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến ngày ấy ởhoàng cung, hắn và hoàng hậu liên thủ muốn đem nàng nhốt vào đại lao. Bà ta thật là cô cô tốt ah! Nàng thực hoài nghi cái nữ nhân gọi là hoànghậu này thật là cô cô của nàng sao? Buồn cười vô cùng.
“Mẫu hậu kỳ thật rất đau lòng vì Nguyệt muội muội đấy, chuyện ngày ấy mẫu hậu cùng ta đều là bất đắc dĩ mà thôi. Cho dù nhốt Nguyệt muộimuội vào đại lao, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, ta cũng sẽ đem ngươicứu muội ra.” Dạ Thiên Khuynh đi đến phía trước nhìn thấy sắc mặt VânThiển Nguyệt trào phúng, thì ánh mắt ôn nhu chết người, giải thích nói:“Ta và ngươi từ nhỏ quen biết, nói là thanh mai trúc mã cũng không quáđáng, ta làm sao lại hại ngươi? Nguyệt muội muội, ngươi phải hiểu đượcchỗ khó xử của ta khi ở vị trí này, từ ngày đó về sau trong nội tâm tamột mực hối hận không có cùng ngươi nói rõ ràng là đang diễn trò màthôi, không nghĩ tới ngươi đối với chuyện ngày ấy thương tâm tuyệt tình, là ta chưa từng ngờ tới. Về sau muốn cùng ngươi nói một chút, ngươi lại không để cho ta cơ hội. Hôm nay cùng ngươi nói rõ, ngươi cũng đừng cótức giận với ta. Được không nào?”
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, tựa hồ không nghe thấy Dạ Thiên Khuynh nói cái gì.
Ngày ấy tại hoàng cung tình hình rõ mồn một trước mắt. Ẩn Vệ đều xuất động, hắn suýt nữa cùng Dạ Khinh Nhiễm máu nhuộm Quan cảnh viên, vậy mà hôm nay ở trong miệng hắn nhẹ nhàng một câu là diễn trò thì xóa sạchhết. Nói ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt. Nếu nàng vẫn là Vân ThiểnNguyệt đối với người nam nhân này si tình trước kia có lẽ sẽ bị lừa.Nhưng hôm nay nàng không còn là Vân Thiển Nguyệt rồi. Sao có thể bị hắn lừa gạt chứ?
“Nguyệt muội muội, ta biết rõ trong lòng ngươi nhất định không thoảimái, nếu muốn ngươi hãy đánh ta cho hả giận?được chứ?” Dạ ThiênKhuynh đưa tay ra bắt lấy tay Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu hỏi thăm. VânThiển Nguyệt tránh thoát, thân thể lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi cách ta xa một chút là được rồi!”
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh cứng đờ. Nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi thật sự đối với ta tuyệt tình như thế?”
“Ngươi hiểu là tốt rồi. Dù sao không phải giả dối!” Vân ThiểnNguyệt chẳng muốn cùng loại người này dây dưa, nên quay đầu hỏi ThảiLiên, Thính Tuyết, Thính Vũ , “Cầu phúc xong chưa?”
Ba người Thải Liên lắc đầu. Các nàng còn chưa bắt đầu cầu phúc NgọcNgưng tiểu thư đã tới rồi, sau đó thái tử điện hạ xuất hiện, các nànglàm sao có thể cầu phúc?
Vân Thiển Nguyệt thập phần muốn đi, nhưng nàng nhìn xem ba tỳ nữ tâmtâm niệm niệm, như thế nào cũng không thể đi một chuyến uổng công a. Đối với các nàng khoát khoát tay, “Vậy các ngươi hiện tại bắt đầu cầuphúc, chúng ta nên nhanh trở lại đi ngủ!”
“Vâng!” ba người Thải Liên nhìn Dạ Thiên Khuynh , ngay ngắn xếp hàng rồi gục đầu xuống, bắt đầu chắp tay trước ngực .
Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt ởtrong chỗ sâu không ngừng biến ảo. Giây lát, hắn cười một tiếng, “Tacũng là vội tới cầu phúc cho mẫu hậu, Nguyệt muội muội chắc hẳn cũng cóchỗ muốn cầu, Ngọc Ngưng tiểu thư cũng không phải đến chơi. Đã như vậychúng ta cùng cầu chung đi. Tâm thành tắc sẽ linh.”
“Thái tử điện hạ nói rất đúng. Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng cầu đi” Ngọc Ngưng thò tay đi kéo ống tay áo Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Các ngươi cầu phúc a! Ta không có yêu cầu gì cả, nhìn xem là được!”
“Vậy làm sao được? Tỷ tỷ cũng mau mau cùng muội muội cùng cầu nguyện chung đi. Tiết cầu phúc ba năm mới có một lần, lần sau còn muốn cầunguyện thì đã ba năm sau rồi. Hôm nay tỷ tỷ đã đến rồi, sao có thể bỏ qua?” Ngọc Ngưng đối với Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Đúng vậy a, Nguyệt muội muội cùng nhau cầu nguyện đi” Dạ Thiên Khuynh cũng khuyên nhủ.
“Tiểu thư, cùng cầu a!” Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ nghe cũng cùng nhau khuyên nhủ.
“Thiển nguyệt tiểu thư, ngài nhanh đi. Nếu không muốn tất cả mọi người chờ ngài.” hai tỳ nữ của Ngọc Ngưng cũng lập tức nói.
Vân thiển Nguyệt trong lòng buồn bực, khoát khoát tay, “Tốt, tốt, cùng cầu, cùng cầu đi.”
“Như vậy đúng rồi!” Dạ Thiên Khuynh cười cười, xoay người, đối vớicây cầu phúc chắp tay trước ngực. Ngọc Ngưng cũng lập tức nở nụ cười,cũng hướng cây cầu phúc chắp tay trước ngực. Vân Thiển Nguyệt bất đắcdĩ, cũng học theo đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực, trong đầunghĩ đến nàng cầu cái gì? Ở kiếp trước làm việc mệt muốn chết, ở kiếpnày tự nhiên là cầu an nhàn thanh thản. Hi vọng ông trời nể tình bìnhsinh nàng lần tiên mê tính, sẽ để cho mộng tưởng của nàng trở thành sựthật a! Mặc dù không trở thành sự thật, vậy cũng nên cho phù hộ nàng cảđời ăn uống không lo. Rất nhanh Vân Thiển Nguyệt cầu phúc đã xong, lạinghĩ tới mặc kệ linh hay không linh, có lẽ nàng hôm nay cũng nên vìgia gia cầu phúc, lại mặc niệm hai câu phù hộ lão nhân kia khỏe mạnhtrường thọ thiệt nhiều thật nhiều lần bảo hộ nàng. Lại nghĩ tới có lẽphù hộ Dung Cảnh kia vẫn luôn có tiền, thường xuyên có thứ tốt đem đếncho nàng.
Ba cái nguyện vọng đều cầu xong, Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, nhìn về phía bên mấy người kia. Chỉ thấy Ngọc Ngưng cực kỳ cố gắng thành tâm mà nhắm mắt lại, cánh môi phấn nộn lúc mở lúc đóng, nói lẩm bẩm. Thảiliên, Thính Tuyết, Thính Vũ, cùng với hai tỳ nữ Ngọc Ngưng cũng trongmiệng nói lẩm bẩm. Mà Dạ Thiên Khuynh cơ hồ là cùng nàng đồng thời bỏtay xuống, đang quay đầu nhìn nàng, mâu quang thâm trầm như biển đãkhông giống như vài ngày trước đó, hiện tại nó ôn nhu như nước.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Khuynh , mắt nhìn về phía nơi khác.
“Nguyệt muội muội, sau khi cầu nguyện xong đem đeo ruybăng treo đếntrên cây đi mới có thể linh nghiệm.” Dạ Thiên Khuynh nhìn thoáng quađeo ruybăng trong tay nàng, thấy nàng không có động tác, liền nhắc nhở:“Có muốn ta giúp ngươi một tay treo lên hay không?”
“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt liếc qua dãy lụa màu đỏ trong tay Dạ Thiên Khuynh, lắc đầu.
“Vậy tat reo lên trước.” Dạ Thiên Khuynh dứt lời, thì phi thân lên,trong chớp mắt đã rơi vào trên cành cây, đem lụa đỏ buộc tại trên nhánh cây, hắn lại phi thân mà xuống, thân pháp quả thật xinh đẹp.
Vân Thiển Nguyệt đã thấy khinh công của Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Cảnh, cảm thấy người này khinh công thật không có gì đáng xem.
“Nguyệt muội muội, tới phiên ngươi! Ngươi lên đi!” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt một câu không nói, mủi chân điểm nhẹ, chỉ cảm thấythân nhẹ như yến, bay bổng một cái đã rơi vào trên cành cây. “Tốt! Xemra khinh công của Nguyệt muội muội thật có tiến bộ!” Dạ Thiên Khuynhkhen một tiếng. Mắt phượng tựa hồ đã hiện lên một tia gì, vì đang làban đêm, nên người khác phát giác không được.
Vân Thiển Nguyệt vừa đứng trên cành cây đã cảm thấy quanh thân bị các loại mùi thơm bao lấy. Nàng chán ghét mà liếc nhìn bốn phía treo đầytúi thơm, đem ba đầu đeo ruybăng trong tay buộc lên trên nhánh cây, cố ý cách lụa đỏ của Dạ Thiên Khuynh xa một ít. Vừa mới xong, thì cảm thấymột ít mùi thơm lạ lùng hướng nàng bay tới, nàng khẽ giật mình, dùngcái mũi cẩn thận ngửi lấy, lập tức các loại mùi thơm nồng đậm tràn ngập vào miệng mũi của nàng, nàng không khỏi hắt hơi một cái, muốn phi thânmà xuống. Trên cây thật không phải là nơi để người ở.
“Tiểu thư đợi đã nào…! Ngài đem đeo ruybăng của ta buộc đi lên, nôtỳ không thể đi lên.” Thải Liên hô một tiếng. Vân Thiển Nguyệt thò taybụm lấy cái mũi, “Vậy ngươi ném lên đây đi” Thải Liên vội vàng chạy lêntrước, đem đeo ruybăng cuốn thành một đoàn hướng lên ném ra, “Tiểu thưtiếp lấy” Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp được, chỉ có thể cố nén chịu mùi hương liệu nồng đậm để buộc đeo ruybăng cho Thải Liên. Vốn muốn cùng nàng đồng dạng buộc cùng một chỗ được, nhưng mà Thải Liên ở dưới hô,“Tiểu thư, ngài buộc tách ra, nếu không mất linh nghiệm đấy.”
“Thật sự là yêu cầu cao!” Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể đem đầu đeo ruybăng của Thải Liên từng cái buộc tại trên nhánh cây.
“Tiểu thư, còn có ta đấy!” Thính Tuyết chạy lên trước.
“Tiểu thư, còn có ta đấy!” Thính Vũ cũng chạy lên trước.
“Đều ném lên đây đi!” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể cố nénđánh hắt xì hướng Thính Tuyết , Thính Vũ ở phía dưới nói. ThínhTuyết, Thính Vũ lập tức cao hứng cầm đeo ruybăng học Thải Liên cuốnthành một đoàn ném về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển nguyệt thò tay tiếp nhận, lại từng cái buộc tại trên nhánh cây. Nghĩ đến bên người nha hoàn nhiều thật phiền toái ah. Vừa muốn phi thân mà xuống, lại nghe Ngọc Ngưng ôn nhu mở miệng, “Nguyệt tỷ tỷ,ngươi cũng giúp ta buộc lên được không?”
Vân Thiển Nguyệt lần thứ nhất cảm thấy có khinh công thật sự khôngtốt, nàng khoát khoát tay: “Được rồi, vậy ngươi cũng ném lên đây đi!”
“Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ!” Ngọc Ngưng nắm túi thơm cùng đeo ruybăng trong tay, cuốn thành một đoàn, ném cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận, trong tay một đầu đeo ruybăng, và một cái nàng lúc trước nhìn thấy túi thơm có thêu bức tịnh đế liên tinh mỹ, nàng hỏi: “Như thế nào buộc?” “Buộc cùng một chỗ, buộc cao mộtchút.” Ngọc Ngưng nhìn chằm chằm vào tay Vân thiển nguyệt.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt dựa theo nàng nói lại lên cao thêm một đoạnthân cây, đem túi thơm cùng ruybăng của nàng buộc cùng một chỗ trênnhánh cây. Vừa xong của Ngọc Ngưng thì hai tỳ nữ của nàng ấy nhìn xemnàng đầy mong đợi, nàng khoác tay, “Đều ném lên đây đi!”
“Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!” Hai người kia vui vẻ, liền bước lênphía trước đem ruybăng trong tay ném hướng Vân Thiển Nguyệt. Vân ThiểnNguyệt thò tay tiếp nhận, lần nữa bận việc buộc tại trên nhánh cây. Rốt cục đều đã xong, nàng xem thấy phía dưới, hữu khí vô lực mà hỏi thăm:“Hiện giờ hết rồi phải không?” “Đã hết” Mấy người đồng thời lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt đạt được đại xá, phi thân mà xuống. Chân vừa rơixuống đất liên tiếp đánh nhiều cái hắt xì. Chỉ cảm thấy mình một thânhương liệu vị, hun đến nàng khó chịu, nàng nhìn Thính Tuyết, Thính Vũkhoát khoát tay, “Đi, trở về, ta muốn lập tức tắm rửa.”
“Vâng!” Thải Liên vội vàng tới vịn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt từ trong lòng móc ra cái khăn che lỗ mũi, một mùithơm như tuyết giống như liên đánh úp lại, thanh nhã mát lạnh, nàng lậptức dễ chịu chút ít, lời nói cũng đều lười nói , cất bước lên muốn đitrở về.
“Nguyệt tỷ tỷ…” Ngọc Ngưng bỗng nhiên mở miệng gọi Vân Thiển Nguyệt.
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía nàng, nữ nhân này lại có chuyện gì vậy? Thực phiền mà.
“Ngươi… Ngươi như thế nào… Dùng khăn tay của Cảnh thế tử chứ?” NgọcNgưng chăm chú nhìn tay Vân Thiển Nguyệt. Dạ Thiên Khuynh nghe vậy cũng nhìn về phía tay Vân Thiển Nguyệt, khi thấy cái khối khăn tay trắngnoãn thì biến sắc.
“Ah, ta bị bệnh thương hàn, trên người không có khăn dùng, hắn hàophóng cho ta dùng.” Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới mình dùngchính là khăn Dung Cảnh, mặc dù biết Ngọc Ngưng ưa thích Dung Cảnh,nhưng chỉ là một cái khăn mà thôi, huống chi nàng cũng sẽ không vì nữnhân ưa thích người nam nhân kia mà nàng tránh người nọ vạn dặm a. Lơđễnh giũ giũ cái khăn trong tay, ở trên cái gì cũng không có ghi, ngaycả ký tự cũng không có, nàng nghi hoặc hỏi Ngọc Ngưng, “Phía trên nàykhông có ghi rõ của hắn nha? Làm sao ngươi biết cái khăn này là của hắnchứ?” Ngọc Ngưng gục đầu xuống, trầm mặc không nói.
” Khăn của Cảnh thế tử là dễ biết nhất , người khác đều ở trên cáikhăn thêu biểu thêu chữ, mà khăn của Cảnh thế tử cho tới bây giờ cũngkhông thêu bất cứ vật gì, không có chút nào làm đẹp. Hơn nữa hiện tạitrên dưới cả Thiên Thánh ai cũng biết Cảnh thế tử dùng khăn lụa tuyếttơ tằm, đó là vì ngày Cảnh thế tử được danh xưng Thiên hạ đệ nhất kỳtài, phụ vương đã đem một nhóm tơ lụa tuyết tằm duy nhất thưởng cho hắn. Cho nên, khăn của hắn là dễ nhận ra nhất.” Dạ Thiên Khuynh giải thích.giọng nói không hề ôn nhu, mà có chút trầm xuống.
“Ah, thì ra là như vậy ah! Trách không được ta cảm thấy khăn của takhông giống với cái này!” Vân Thiển Nguyệt giũ giũ khăn trong tay, tuyết tơ tằm ah, quả nhiên là chất liệu tốt. Đem khăn tiếp tục che cáimũi, A… nói: “Một cái khăn mà thôi, cũng không có gì lớn cả, ta đi vềtrước ah!”
Dứt lời, nàng không nói thêm lời nào nữa, nhấc chân bước đi về. Vừa đi vừa ở một bên càng không ngừng đánh hắt xì.
“Tiểu thư, sao ngài luôn đánh hắt xì thế? Không phải uống thuốc Cảnh thế tử cho tốt hơn nhiều rồi sao?” Thải Liên hỏi.
“Còn không phải tại ở trên cây kia sao, mùi vị gì đều có, xông chết ta rồi.” Vân Thiển Nguyệt khó chịu mà nói.
“Sau khi trở về nô tài lấy nước ấm cho ngài, ngài tắm rửa xong sẽ tốt thôi.” Thải Liên nói khẽ.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt hít lấy cái mũi, lên tiếng.
“Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng đường, ta và ngươi cùng đi.” Ngọc Ngưng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy đầu choáng choáng, nghĩ đến chẳng lẽ thân thể này dị ứng với hương liệu
“Hôm nay sắc trời đã tối, ta đưa ngươi trở về đi!” Dạ Thiên Khuynh cũng theo lên.
Vân Thiển Nguyệt ngay cả nói cũng không đều lười phải nói, chỉ cảmthấy đầu cháng váng hơn, cơ hồ là nửa thân thể đều tựa tại trên ngườiThải Liên, nghĩ đến dù dị ứng như thế nào cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy a? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?
Đang nghĩ ngợi, thì cảm thấy dưới chân bỗng nhiên vỡ ra một đườngnhỏ, nàng một cước giẫm vào hư không, thân thể hướng phía dưới rơixuống. Đồng thời nghe được Ngọc Ngưng cùng Thải Liên bên người kinh hômột tiếng, nàng còn không có hiểu rõ là chuyện gì, chỉ cảm thấy ThảiLiên buông lỏng tay của nàng ra , một bàn tay nhỏ bé khác gắt gao bắtđược nàng, còn có một cái tay to hướng eo nàng mà ôm, nàng không chútnghĩ ngợi một chưởng đánh vào bàn tay lớn kia. Tuy ý nghĩ hôn mê, nhưng nàng vẫn mẫn cảm mà biết rõ người vừa mới ôm nàng chính là Dạ ThiênKhuynh. Tuy không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy đíchthị là có vấn đề, nhất là nàng đối với Dạ Thiên Khuynh chán ghét nhưvậy, làm sao có thể để cho hắn ôm nàng?
Một chưởng bổ ra xong, Vân thiển nguyệt cảm thấy thân mình không cóbao nhiêu khí lực. Nàng cảm thấy trầm xuống. Quả nhiên nghe được mộttiếng kêu đau đớn rất nhỏ, củng không có đẩy Dạ Thiên Khuynh ra hoàntoàn, tay của hắn chỉ dừng một giây, sau đó thành công mà ôm eo củanàng.
Vân Thiển Nguyệt lần nữa đề lực đánh ra, thì phát hiện ngày xưa lúcphi thân đan điền có khí lưu tuôn ra như xông thẳng lên trời, nhất làtrải qua lĩnh ngộ ở ngày cùng Dạ Khinh Nhiễm nướng cá ở tại hậu sơn, thì đã nâng cao một bước, đừng nói có thể đánh chết một đầu trâu, dù làhai đầu trâu chồng chất cùng một chỗ cũng diệt dễ dàng, nhưng mà hiệntại khí tức trong đan điền hỗn loạn rải rác, căn bản không ngưng tụđược. Đầu càng ngày càng hỗn loạn, nàng thầm kêu không tốt. Bệnh phonghàn không đến mức đột nhiên nghiêm trọng như vậy, nàng trước khi lên cây đi Nam Sơn môn cầu phúc đều rất tốt. Bộ dạng như vậy cũng không giốnglàdị ứng. Chỉ sợ sẽ là trong lúc vô tình đã trúng độc gì hoặc là thuốckhiến người ta hôn mê không chống cự được. Vừa nghĩ như thế, chỉ cảmthấy hơi thở mãnh liệt của Dạ Thiên Khuynh ở bên cạnh. Nàng cảm thấy một bụng thống hận, trước tiên nghĩ đến là có liên quan đến hắn.
“Buông tay!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ cẩn thận xong, phẫn nộ lêntiếng. Lời vừa nói ra giọng lại trầm thấp mềm mại đáng yêu, ngay cảchính nàng đều cảm thấy kinh hãi.
“Sợ là chúng ta giẫm trúng cơ quan gì, đang bị rơi xuống, Nguyệt muội muội, ta làm sao có thể buông tay? Một khi buông tay ngươi sẽ ngãxuống.” tiếng nói của Dạ Thiên Khuynh truyền đến, không có chút nào kinh hoảng, thậm chí nắm tay càng ôm chặt eo nàng.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới cảm giác thân thể của nàng đang cấp tốcrơi xuống. Vừa mới rồi nghĩ đến quá nhiều, lúc này mới nhớ tới ngoại trừ Dạ Thiên Khuynh bên ngoài, cánh tay bên trên của nàng còn treo móc một người, mùi thơm sâu kín quen thuộc , là Ngọc Ngưng. Nàng lập tức lêntiếng, “Ngọc Ngưng?”
“Nguyệt tỷ tỷ…” Ngọc Ngưng hiển nhiên bị dọa quá sức, ôm chặc lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, chết cũng phải nắm chặt.
“Ngươi như thế nào rồi?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Ngọc Ngưng có phải có cảm giác giống như mình không, thò tay mò theo như hướng cổ tay nàng ta. Nàng cũng có hiểu biết sơ về y thuật, chỉ có điều không quá sâu màthôi.
“Nguyệt tỷ tỷ, ta sợ…” Ngọc Ngưng lần nữa lên tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt, thân thể kịch liệt đang run.
Vân Thiển Nguyệt chỉ là nhẹ nhàng đụng cổ tay Ngọc Ngưng một chút thì rút về, mạch Ngọc Ngưng giống như bình thường, xem ra chỉ có chính mình không giống với lúc trước. Nàng vừa muốn mở miệng, chỉ cảm thấy mộtluồng sức mạnh đánh úp lại, lập tức đưa bọn chúng bao vây lại, nàng chỉ cảm thấy rất khó thở, hai bên trái phải là Dạ Thiên Khuynh và NgọcNgưng tựa hồ cũng vì luồng sức mạnh này bỗng nhiên buông lỏng ra nàng, thân thể nàng đột nhiên bị sức mạnh nâng về phía trước rồi kéo đi, tốcđộ so với vừa rồi nhanh gấp hai ba lần không ngừng.
“Nguyệt muội muội!”
“Nguyệt tỷ tỷ!” tiếng kinh hô của Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đồngthời truyền đến, tựa hồ ở sau lưng nàng rời đi rất xa. Vân Thiển Nguyệtmặc dù có thể mở miệng cũng sẽ không đáp lại. Nàng thầm nghĩ muốn hiểurõ là tình huống gì, mở to hai mắt nhìn trước mắt, trước mắt một mảnhtối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Chỉ cảm thấy thân thể masát vào một đồ vật trơn trượt như mặt đá. Nàng tựa hồ bị ngàn tia lướivô hình trói lại, không thể động đậy.
Cảm giác như vậy tiếp tục một lát, thì luồng sức mạnh đột nhiên biếnmất, bên trái nàng bỗng nhiên một ít gió nhẹ xẹt qua, nương theo nó làmùi thơm quen thuộc như liên như tuyết truyền đến, một tay đưa qua ra,nhẹ nhàng chậm chạp đem nàng kéo vào trong ngực.
“Dung Cảnh?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng hỏi thăm. Mấy ngày tiếp xúc,nàng còn không biết người này là ai thì sống quá vô dụng rồi.
“Là ta!” Tiếng nói Dung Cảnh ôn nhuận trước sau như một.
“Ngươi làm làm trò quỷ gì thế?” Vân Thiển Nguyệt có chút tức giận mà trách mắng một câu.
“Không phải ta!” Dung Cảnh lắc đầu, ngữ khí ôn hòa lại không cho nghi vấn. Dứt lời, hắn đem một viên dược hoàn đặt ở bên môi Vân ThiểnNguyệt, thấp giọng nói: “Ăn hết!”
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ngươi hiện tại không phải là rất khó chịu sao? Ăn hết sẽ khá hơn một chút.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy há miệng nuốt xuống. Nghĩ đến ở chung mấyngày nay, người này nếu muốn thì đã sớm hại, đâu còn chờ tới bây giờ?Nàng tự nhiên là tin tưởng hắn. Dược hoàn ăn vào, đầu óc đang muốn hônmê của nàng liền tỉnh táo chút ít, nhưng thân thể vẫn y nguyên như cũbủn rủn không còn khí lực, mềm nhũn mà tựa ở trên người Dung Cảnh, hỏi:“Chuyện gì xảy ra?”
“Hiện tại còn không rõ ràng lắm.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Nơi này là chỗ nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Hẳn là mật đạo của Hương Tuyền sơn.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt mím môi, nàng nhớ rõ nàng một cước giẫm vào hư không nên ngã xuống, chẳng lẽ đúng như Dạ Thiên Khuynh nói đã dẫm vào cơquan? Nhớ tới Dạ Thiên Khuynh, giọng nói của nàng trở nên lạnh, “Có phải là Dạ Thiên Khuynh đang làm trò quỷ hay không? Ta cảm giác toàn thân ta không còn khí lực, ngay cả võ công cũng giống như không nghe điều khiển nữa.”
“Có phải liên quan đến hắn không còn phải đợi điều tra xác minh.”Dung Cảnh tựa hồ nhìn Vân Thiển Nguyệt , thấp giọng nói: “Có phải ngươicảm thấy đầu óc muốn hôn mê, toàn thân khô nóng, nội lực tan rã không?”
“Phải” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Ngươi có khả năng trúng phải Thôi Tình dẫn.” Dung Cảnh nói.
“Thôi tình dẫn? Là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt chưa nghe nói qua, nhưng hai chữ Thôi Tình lại để cho nàng cực kỳ mẫn cảm.
“Là xuân dược trong truyền thuyết .” Dung Cảnh đã trầm mặc rồi chớp mắt một cái, đáp.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ. Trách không được nàng toàn thân khôngcòn khí lực mà lại khô nóng khó chịu nữa.Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, trong bóng tối ánh mắt của nàng mở lớn cũng thấy không rõ biểu lộ củaDung Cảnh. Lập tức hỏi, “Có giải dược không? Ngươi vừa mới đưa viênthuốc cho ta có phải là giải dược không?”
“Không phải, Thôi Tình Dẫn rất khó giải. Viên thuốc mới rồi chỉkhiếncho ngươi thanh tỉnh mà thôi, không tạo nên nhiều tác dụng. Chỉ một látsau ngươi sẽ càng thêm khó chịu đấy.” Dung Cảnh nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt có chút ngu ngơ. Nàng lúc nào trúng loại vật này?
Dung Cảnh trầm mặc. Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới nàng hỏi một người nam nhân phải làm sao bây giờ, nam nhân đó có thể trả lời thếnào? Bình thường giải dược của thôi tình dẫn đều là nam nhân, chẳng lẻmuốn người ta nói yên tâm đi, ta giải cho ngươi. Nàng đáy lòng phátlạnh, lập tức bỏ đi khả năng này. Nàng cũng không muốn gả cho Dung Cảnh. Nghĩ đến tại hiện đại có thôi tình tề, cũng rất Bá Đạo, nàng đã từng bị huấn luyện qua, nhưng khi đó là thân thể của Lý Vân kia, nhưng mà hômnay là thân thể của Vân Thiển Nguyệt, không biết cái Thôi Tình Dẫn nàycó lợi hại hay không, thân thể này có thể kháng cự qua hay không. Liềnhỏi: “Loại dược này rất Bá Đạo sao?”
“Ừ Loại Thôi Tình Dẫn này là loại dược vật đứng đầu.” Dung Cảnh gật đầu.
“Nếu như ta gắng gượng, thì có qua không? Có hậu quả gì không?” VânThiển Nguyệt vừa mới rồi chỉ bị nóng lên rất nhỏ, lúc này đã bắt đầu cócảm giác thân thể có chút lửa cháy hừng hực rồi, quả nhiên như là cảmgiác dược vật trúng thôi tình, cắn răng hỏi.
“Trong hai canh giờ mà không giải thất khiếu chảy máu mà chết.” Dung Cảnh nói.
TMD. Bá đạo như vậy? Vân Thiển Nguyệt tuy thân thể khô nóng, nhưng trong nháy mắt nàng cảm giác trong lòng lạnh thấu tim. Cả giận nói: “Ta làm thế nào trúng dược này chứ? Ngươi nói cho ta biết, đặc tính loạidược này là cái gì, dưới tình huống như thế nào thì hạ được được?”
“Thôi tình dẫn là dùng loại phấn hoa thôi tình mạnh nhất trong thiênhạ chế thành. Đã có lịch sử trăm năm. Là do một vị đạo tặc hái hoa trămnăm trước sáng chế. Nó đáng sợ không phải nó bá đạo, khiến cho kẻ trúng loại độc chất này trong hai canh giờ không giải được mà chết, mà là nótừ một loại dược vật vô sắc vô vị làm thành, phàm là người trúng loạinày, chỉ cần tiếp xúc với bất luận phấn hoa hương hoa gì cũng đều sẽ bịtrúng độc.” Dung Cảnh chậm rãi nói.
“Nói như vậy là ta đã trúng loại dược này trước, sau đó lại nhiễmphấn hoa khiến cho nó phát tác đúng không?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ,suy nghĩ xem hôm nay đã làm những gì, rồi nói với Dung Cảnh: “Ta hôm nay đều không có đi đâu, chỉ ở chỗ của ngươi chờ đợi một ngày, sau đó trởvề phòng ta, sau nữa thì đi Nam Sơn cầu phúc, lúc đó đều rất tốt, saukhi từ trên cây cầu phúc xuống thì bắt đầu khó chịu, trên cây cầu phúcđều là túi thơm hầu bao, bên trong là phấn hoa, nói như vậy lúc ta ởtrên cây cầu phúc thì Thôi Tình Dẫn đã bắt đầu tái phát rồi hả?”
“Loại thuốc này phải ở trước nửa canh giờ trúng phải, sau đó trongnửa canh giờ đụng phải phấn hoa mới có tác dụng. Cho nên, y theo thờigian tính ra, ngươi không phải là ở trên cây cầu phúc mới trúng loạithuốc này, thật ra thì đã trúng vào lúc trước, sau đó ở trên cây cầuphúc gặp phấn hoa nên dẫn đến phát tát mà thôi. Nhất là một loại phấntên gọi là tình hoa, nó càng thúc đẩy Thôi Tình Dẫn bên trong cơ thểngươi nhanh chóng tái phát, đạt được hiệu quả mạnh nhất, khiến cho ngươi trong chốc lát là tái phát. Cho nên, ngươi hãy ngẫm lại và ước tính xem ngươi lúc nào thì trúng cái loại thuốc dẫn này.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư, vừa nghĩ vừa nói: “Ta đến trước cây cầu phúc bất quá chỉ khoản thời gian hai chung trà, từ sân nhỏ đi đếncây cầu phúc ở Bắc Sơn ước chừng cũng khoản thời gian hai chung trà, cái này trước sau cộng lại cũng không tới nửa giờ, lúc trước từ chỗ phòngcủa ngươi trở về xong, ta vẫn không có đi ra ngoài, chẳng lẽ ta ở trongphòng của mình trúng loại thuốc dẫn này? Nửa canh giờ lúc trước ta đúnglà ở trong phòng của mình ah!”
“Đại khái chắc là như vậy.” Dung Cảnh nói.
“Ai sẽ hại ta? Thải Liên? Thính Tuyết? Thính Vũ? Đúng rồi, chẳng lẽ là ca ca ta Vân Mộ Hàn?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Vân thế tử cũng trúng Thôi Tình Dẫn.” Dung Cảnh nói
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lần nữa cả kinh, “Ngươi nói hắn cũng trúng Thôi Tình Dẫn sao? Nói như vậy thật sự là trong phòng của ta có vấn đề? Nói như vậy là Thải Liên, Thính Tuyết,Thính Vũ muốn hại ta sao? Cácnàng muốn hạ loại vật này thì hoàn toàn dễ dàng.”
“Loại thuốc này bình thường phải thả vào vật gì đó hoặc trong nướcuống vào bụng. Ngươi từ chỗ ta trở về , có ăn cái gì hoặc là uống cái gì đó không?” Dung Cảnh hỏi.
“Ta ăn hết nửa hộp bánh ngọt Thải Liên nói là Thanh Uyển công chúađưa cho. Uống một ly trà.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hộp bánh ngọt kia,nàng rõ ràng còn ăn hết nửa hộp, khi còn cảm thấy phát lạnh.
“Ừ, vấn đề không phải là bánh ngọt mà chính là nước trà .” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Thải Liên, Thính Tuyết,Thính Vũ ba ngườiđều là hồn nhiên, huống hồ nàng đối với ba người rất tốt, các nàng không nên hại nàng mới đúng, như vậy mà nói…, thì là hộp bánh ngọt của ThanhUyển công chúa có vấn đề. Nàng cảm thấy oán hận, ” Tỳ nữ của ta không có khả năng hại ta. Nói như vậy là Thanh Uyển công chúa rồi, ta cùng nàng không oán không cừu, nàng hại ta làm cái gì? Nàng không phải yêu thíchca ca ta sao? Đã muốn gả cho ca ca ta, còn lại hại ta? Đầu óc của nàngcó bệnh bị bệnh hay không?” Dung Cảnh đối với nghi vấn của Vân ThiểnNguyệt không có trả lời, chỉ là bình tĩnh tự thuật nói: “Ta phái Huyềnca đi kêu Vân thế tử qua, vốn biết rõ ngươi không muốn trở lại Vân vương phủ, vì vậy định cùng ngươi ở Linh Đài Tự thêm hai ngày, hắn vừa mớiđến chỗ ta, thì ngươi phái Thải Liên đi nói cho ta biết sẽ trở lại kinhthành, ta cảm thấy cũng không cần phải nhắc lại, vừa định nói với hắnnếu ngươi không muốn gặp Linh Ẩn đại sư, không gặp cũng được, đây làmuốn dựa vào duyên phận, không thể cưỡng cầu. Nhưng ta còn chưa nói ramiệng, thì phát giác sắc mặt Vân thế tử không đúng. Như là dấu hiệutrúng Thôi Tình Dẫn. Ta cũng không vạch trần, chỉ nói đơn giản mấy câu lại để cho Vân thế tử đi ra, Vân thế tử sau khi rời đi, ta cũng ra khỏi gian phòng ý định âm thầm đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc là chuyệngì.”
“Sau đó?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng từ trong phòng đi ra thì gặpVân Mộ Hàn thong dong đi ra từ sân của Dung Cảnh . Trách không đượcnhanh như vậy. Nguyên lai là cái gì cũng không nói. Vân Mộ Hàn muốn lôikéo nàng đi chỗ Linh Ẩn đại sư, nhưng đi chưa được mấy bước thì tiểu tỳnữ Thanh Uyển công chúa tới nói là Thanh Uyển công chúa té xỉu rồi.Nàng lập tức nghĩ thông suốt lý do, nếu như Vân Mộ Hàn trúng Thôi TìnhDẫn, lại đi đến chỗ Thanh Uyển công chúa đó mà nói, có thể có gì tốt?Nàng oán hận nói: “Quả nhiên là Thanh Uyển công chúa nữ nhân này! Nàngtính toán ca ca ta về tình có thể hiểu. Dù sao qua hôm nay ngày mai phải xuống núi rồi. Nếu như bọn hắn có tiến triển, trở về Hoàng Thượngchẳng phải sẽ chỉ hôn sao? Với tính tình đầu gỗ của ca ca ta, nếu nàngbỏ lỡ hôm nay đợi trở lại kinh thành thì khó càng thêm khó rồi. Nhưngmà nàng ta ám hại làm cái gì?”
“Có phải là nàng ám hại ngươi hay không hiện tại vẫn không thể xácđịnh. Thôi Tình Dẫn là dược vật cấm, công chúa không dễ gì có được. Bấtquá Thanh Uyển công chúa thường xuyên xuất cung, có được cũng không phải không có khả năng.”
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Ta đang âm thầm nhìn thấy ngươi cũng khôngkhác, lại có thiếp thân ẩn vệ đang âm thầm bảo hộ ngươi, cho nên, saukhi Vân thế tử rời đi suy nghĩ một chút liền lập tức theo đuôi hắn đichỗ Thanh Uyển công chúa, nên không cùng ngươi đi cây cầu phúc. Có lẽkhi đó ngươi vừa mới trúng Thôi Tình Dẫn, ta nhìn không ra mà thôi. Nếulà sớm nhìn ra được, thì ta vẫn có biện pháp ngăn ngươi không bị dẫnphát tát rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khi đó nàng vừa mới ăn bánh ngọt, còn không có tiêu hóa. Không có nhìn ra cũng rất bình thường. Nàng hỏi: “Về sauthế nào? Ngươi đi chỗ Thanh Uyển công chúa như thế nào?”
“Thanh Uyển công chúa cũng trúng thôi tình dẫn.” Dung Cảnh nói.
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Nữ nhân kia cũng trúng ThôiTình Dẫn sao? Nàng cau mày, “Nói như vậy ca ca ta không có biện pháp,chỉ có thể tử trận rồi?”
“Tử trận?” Dung Cảnh không rõ mà lên tiếng hỏi .
“Là chỉ có thể cùng nàng trên giường rồi. Dù sao hắn cũng trúng loại thuốc này, vừa vặn ở cùng một chỗ để giải.” Vân Thiển Nguyệt cắn rănggiải thích. Vừa rồi chỉ là như thiêu như đốt, chỉ một lát đã có cảm giác ngọn lửa lớn kia tựa hồ muốn chôn vùi nàng, chỉ khi dán lên thân thểDung Cảnh thì mới mát mẻ một ít.
Dung Cảnh trầm mặc thoáng một phát, bỗng chốc lắc đầu, “Không có. Ca ca ngươi tình nguyện chết, cũng không giải Thôi Tình Dẫn”
“Trung trinh như vậy à?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, có chút không dám tin, “Thanh Uyển công chúa lớn lên không khó xem ah! Hắn lại là mộtngười nam nhân, cũng không chịu thiệt thòi gì? Vì sao không cùng nhaugiải hả?”
“Ngươi tựa hồ rất muốn Thanh Uyển công chúa làm chị dâu của ngươi?” Dung Cảnh không đáp hỏi lại.
“Tình thế bức bách mà! Nói thật nàng gả cho ca ca ta mà thôi, cũngkhông phải gả cho ta. Ta không sao cả. Ai làm chị dâu đâu có chuyện gìliên quan tới ta chứ?” Vân Thiển Nguyệt không sao cả mà nói.
“Ta cũng không hiểu Vân thế tử vì sao khó hiểu như vậy. Những năm này Công chúa một mực ngưỡng mộ hắn, mọi người đều biết. Mà hắn tuy biểuhiện ra kháng cự, nhưng cũng không có quá quyết đoán cự tuyệt. Hôm nayliên quan đến tánh mạng, ta cũng nghĩ hắn sẽ cùng công chúa giải ThôiTình Dẫn. Bất quá ta đã xem thường ca ca của ngươi rồi.” Dung Cảnh nhàn nhạt tự nói,
“Hắn đến chỗ công chúa chứng kiến công chúa kỳ thật cũng không có hôn mê, mà là đang tại dùng nước lạnh hướng trên người mình giội, y phụctrên người còn thừa lại không có bao nhiêu. Đã thần chí không rõ. Hắnphát hiện công chúa trúng Thôi Tình Dẫn. Cùng lúc đó, cũng phát hiệnmình cũng trúng Thôi Tình Dẫn.”
“Sau đó?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thanh Uyển công chúa tuy đã thần chí không rõ, nhưng vẫn còn có vàiphần tỉnh trí, thấy hắn đến rồi tất nhiên vui mừng. Mà Vân thế tử chỉhỏi công chúa một câu, hỏi nàng có muốn tìm nam nhân khác hay không,công chúa nói không, chỉ cần hắn. Hắn nói hắn là sẽ không giải cho nàng. Nhưng hắn cũng sẽ không đi tìm người khác để giải. Cho nên, hai người ở một chỗ cùng chờ chết thôi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt biết rõ Vân Mộ Hàn có đôi khi rất đầu gỗ, không nghĩ tới Vân Mộ Hàn lại đầu gỗ như vậy, hoặc là hắn không thích công chúa,tình nguyện chết cũng không chịu giải sao? Nàng không thể không bội phục ca ca này rồi, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Người đều chết hết?”
“Ta chờ trong chốc lát, thấy Vân thế tử quyết tâm kiên định, thật sựchờ chết. Rơi vào đường cùng, nên đã đem hai viên Thiên Sơn tuyết liêncòn lại cho bọn hắn. Thiên Sơn tuyết liên có tình hàn, còn Thôi Tình Dẫn thì có tính nóng.” Dung Cảnh nói.
“Ngươi không phải nói Thôi Tình Dẫn không có giải dược sao? Nguyênlai là có giải dược? Thiên Sơn tuyết liên đâu? Cho ta một viên nữachẳng phải được rồi sao.” tay Vân Thiển Nguyệt đang mềm nhũn đột nhiênđã có khí lực, bắt lấy cánh tay Dung Cảnh, “Nhanh cho ta!”
“Trước khi ta đến Linh Đài Tự trong tay chỉ còn lại có ba viên ThiênSơn tuyết liên, cho ngươi ăn hết một viên, về sau còn thừa hai viên đãcho Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa ăn vào rồi. Mà Thiên Sơn tuyết liên thiên này trăm ngàn năm qua chỉ có hai cây, một cây bị Linh Ẩnđại sư có được, một cây ta có được nhờ cơ duyên. Linh Ẩn đại sư vàomười năm trước đã dùng Thiên Sơn tuyết liên phân ra làm hai phần cứuđược Vân thế tử cùng Nam Lương thái tử. Thiên Sơn tuyết liên trong taycủa ta đem chế thành dược hoàn, hôm nay hai viên cuối cùng đã dùng hết. Ở đâu còn nữa? Thiên hạ này muốn tìm đều tìm không được rồi. Cho nên, ta nói không có giải dược rồi.” Dung Cảnh mặc dù nói một đoạn dài, nhưng giọng nói đều nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức thất vọng, buông tay ra, đối vớiDung Cảnh cả giận nói: “Ngươi cứu ca ca ta thôi không được sao? Còn cứuThanh Uyển công chúa làm cái gì? Để nàng chết đi cho rồi.”
“Chỉ cứu được ca ca ngươi, để công chúa chết mà nói…, công chúa đượcca ca ngươi chăm sóc, ngươi cho rằng nàng chết, ca ca ngươi rõ ràng cóthể cứu nàng lại không cứu thì có thể sống sao? Như vậy ta làm gì lãngphí một viênTuyết Liên hoàn?” Dung Cảnh hỏi lại.
Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng thế, tức giận liền tiêu tan, khóckhông ra nước mắt. Nàng làm sao lại xui xẻo như vậy. Lại oán giận nói:“Ngày ấy ta lên núi bất quá là chóng mặt xe ngựa mà thôi, ngươi cho taăn Tuyết Liên hoàn trân quý như vậy làm cái gì? Nếu như giữ lại mà nóihiện tại khẳng định có công dụng rồi.”
“Trong cơ thể ngươi có hai chủng lại chân khí mạnh mẽ có xu thế xôngtới, nếu ngày ấy không có ta cho viên Tuyết Liên hoàn, làm sao hôm naychân khí có thể dung hợp lẫn nhau? Sợ là ngươi đã sớm bị chân khí xôngbạo mà chết rồi. Còn đâu đợi đến lúc hôm nay chứ?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Nguyên lai là như vậy, trách không được ta cảm giác hai ngày này ởvùng đan điền có hai luồng khí lưu dung hợp thoải mái nữa nha!” VânThiển Nguyệt lập tức như vừa trút giận, rồi oán hận mà nói: “Chẳng lẽ ta thật phải chờ chết sao? Chết tiệt!” Dung Cảnh trầm mặc không nói.
“Ngươi làm sao mà tìm được đến đây?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Từ chỗ Thanh Uyển công chúa cứu được Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa xong, ta lo lắng cho ngươi, nên cũng sang đây xem thử. Nhưng lúcta tới vẫn muộn một bước, đúng lúc thấy ngươi và Tần tiểu thư, thái tửđiện hạ cùng nhau rớt xuống , ta cũng chỉ có thể đi theo thôi.” DungCảnh nói.
“May mắn là ngươi đến, thay ta gạt bỏ cái đồ quỷ sứ Dạ Thiên Khuynh chán ghét kia.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh không tái mở miệng. “Tại sao lâu như thế mà chưa đến đáy?Cái động này sâu như thế chẳng lẻ là động không đáy sao? Như vậy chúngta rớt xuống còn không phải ngã thành thịt nát à? Được, không cần nghĩlấy sống sót nữa, hiện tại không đợi phát tác, thì cũng ngã chết rồi.”Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới nàng cùng Dung Cảnh nói chuyện cảbuổi, mà thân mình tựa hồ vẫn còn rơi xuống. Lập tức giận dữ nói.
“Không phải là một mực rơi xuống phía dưới, mà là trên vách đánghiêng bóng loáng. Chân của ta một mực điểm lấy, ngươi bị ta nắm cảngười, không có bị trúng phải mà thôi. Ngươi nghe không được thanh âm,nhìn không thấy trước mắt, tất nhiên cho rằng là đang rơi, kỳ thật không phải.” Dung Cảnh tựa hồ cũng thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Ah, đoán chừng là không chết được rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Cũng không nhất định. Ở đây tựa hồ có bố trí cơ quan, nếu như khôngmay, chúng ta động vào cơ quan mà nói…, sợ còn không đợi thôi tình dẫncủa ngươi phát tát cũng bị cơ quan giết chết rồi.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Thực bi ai!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bố trí cơ quan ah! Không biết là dạng gì. Nàng đã từng cùng một vị kỳ nhân học qua cách bố trí cơquan, nghe vậy thì có chút cảm thấy hứng thú. Nhưng không chịu nổi trênngười càng ngày càng khó chịu, chỉ phun ra ba chữ, liền cắn chặt răng,không nói lời nào nữa. Dung Cảnh cũng không nói thêm gì nữa. Sau một lúc lâu, Dung Cảnh một lần nữa lên tiếng, “Đến rồi! Coi chừng!”
Vân Thiển Nguyệt miễn cưỡng giữ vững tinh thần. Tại trong bóng tốichờ đợi quá dài, cho nên hiện nay nàng có chút thích ứng, thấy rõ tìnhhuống trước mắt rồi, chỉ thấy đúng như Dung Cảnh nói, nàng cùng hắndừng lại ở một ám đạo với bốn vách tường bóng loáng .Nàng còn không cónhìn kỹ, Dung Cảnh đã mang theo nàng xoay tròn một cái, tựa hồ chân đãdẫm vào cái gì đó, chỉ nghe tạch tạch tạch vài tiếng nổ, một luồng sứcmạnh lớn đột nhiên đánh úp lại, trước mắt nàng bị một trận choáng váng,thân thể trong khoảnh khắc đại chuyển 180°. Dung Cảnh nắm cả eo nàng,cánh tay đột nhiên buộc chặc, hai người ôm thành một đoàn , theo mộtphương hướng của đại lực này đánh bay đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thânthể được Dung Cảnh ôm hướng phía dưới mà lăn đi. Nàng tựa hồ nghe đượcDung Cảnh kêu rên một tiếng, chắc là thân thể đụng trúng cái gì đó. Mànàng lại được hắn ôm vào trong ngực, ngoại trừ lờ mờ chút ít, thì khôngcó đụng phải bất kỳ vật gì. Trong bụng ấm áp, không thể tưởng được cáigia hỏa lòng dạ hiểm độc này vào thời khắc mấu chốt còn rất nam nhân,biết rõ phải bảo hộ nữ nhân.
Ước chừng lăn khoản thời gian một chun trà, lại nghe thấy thanh âmcót két vang lên, tựa hồ là tiếng của một cánh cửa mở ra. Thân thể haingười theo lực quán tính lăn đến bên trong cửa , lăn thêm mấy vòng thìdừng lại.
Đầu óc Vân Thiển Nguyệt vốn hỗn loạn lúc này càng thêm choáng váng.Nàng ở trong ngực Dung Cảnh, cả buổi không có lên tiếng. Dung Cảnh cũngcả buổi không có lên tiếng, sau một lúc lâu mới ấm giọng hỏi, “Ngươikhông có sao chứ?”
“Không có sao mới là lạ.” Vân Thiển Nguyệt ở trong ngực Cảnh, vừa mởto mắt, chỉ cảm thấy một đám bụi đất từ trong lỗ mũi nàng bốc lên, nàngkhông khỏi liên tiếp hắt xì mấy cái liền.
“Chúng ta tạm thời an toàn.” Dung Cảnh mở miệng nói với Vân ThiểnNguyệt. Vân Thiển Nguyệt thân thể mềm nhũn bám lấy hắn híp mắt dò xéttrước mắt, chỉ thấy đập vào mắt là một đại đường ước chừng mười trượngvuông, bên trên thượng diện có thờ phụng rất nhiều tượng Phật. TượngPhật cùng mặt đất với vách tường đều rơi đầy một tầng tro dày đặc, hiểnnhiên do thời gian rất lâu không người đến quét dọn. Mà nàng cùng DungCảnh đang nằm trên mặt đất trước tượng Phật, trên người lăn đến độ toànlà đất, quanh thân tro bụi cuồn cuộn, nàng bị tro bụi sặc đến khó chịu.Ngoại trừ tượng Phật cùng vách tường bóng loáng tứ phía thì không có vật gì nữa. Nàng nghe được tiếng mở cửa từ đâu chứ? Nàng không khỏi nhíumày, hỏi Dung Cảnh, “Cái này là địa phương nào? Ngươi biết rõ không?”
“Đại khái là ở dưới Phật đường của Linh Đài Tự a!” Dung Cảnh nhìn trước mắt, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, nàng cùng Dung Cảnh tuy trượt rất xa, nhưng đoán chừng cũng lăn không ra khỏi Hương Tuyền sơn. Hiệntại ở đây lại có Phật đường, không hề cần nghi ngờ gì, hai người vẫn còn ở Linh Đài Tự rồi. Bất quá nhìn tro bụi tràn đầy này, tình hình đoánchừng cũng là một Phật đường bị vứt đi. Tro trên mặt đất cùng bên trêntượng Phật không có mười năm tám năm cũng không nhiều đến cỡ này.“Chúng ta từ nơi nào vào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn tình hình trước mắt,ngoại trừ tro bụi trên mặt đất bị bọn hắn lăn có dấu vết ra còn lại đều nhìn không ra dấu vết. Nàng đối với Dung Cảnh hỏi.
” Đằng sau Tượng Phật.” Dung Cảnh nói. Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lúc này cảm giác thân thể nóng đến muốn nổ tung , nàng không muốn mởmiệng nữa, cắn răng chịu đựng. Dung Cảnh quay đầu nhìn xem Vân ThiểnNguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng không bình thường, màu hồng kia như cơn hồng thủy, tựa hồ đem cả người nàng bao phủ, lúc này thân thể của nàng giống như một cái bếp lò có thể tỏa ra nhiệt độngười ta cảm nhận được, hắn có chút nhíu mày, mím môi nhìn xem nàng.
Vân Thiển Nguyệt hai tay nắm chặt lại, cơ hồ là đem lòng bàn tay đâmrách. Nàng ở kiếp trước không có kết giao với bạn trai, chớ nói chi làcùng nam nhân từng có tiếp xúc thân mật, tiếp xúc lớn nhất cũng khôngngoài việc ở trại huấn luyện cùng một đống người chen chút ngủ chung,đều là chiến hữu thâm tình, ở đâu ra tình cảm nam nữ gì? Hôm nay lại bảo nàng dùng một người nam nhân đem làm giải dược thì không được. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng ý chí mạnh mẽ mà nàng được huấn luyện hơn haimươi năm ra sức chống cự thôi. Nếu như có thể chống cự qua được đi thìnàng có lợi, sau khi ra ngoài nàng nhất định phải tra ra ai hại nàng, sẽ làm cho người nọ sống không bằng chết. Nếu như không qua, chỉ có thểnói kẻ hại nàng đã có lợi, báo thù cái gì thì đừng nói nữa.
Nghĩ đến chỗ này, nàng nhắm mắt lại, nói với Dung Cảnh: “Ngươi đi xa một chút được không?”
Dung Cảnh bất động, chỉ là nhìn xem nàng.
“Ngươi có biết ngươi bây giờ tương đương với một cây Thiên Sơn tuyếtliên, hoặc là một bàn cá nướng phù dung, khiên ta như hổ đói muốn ăn hay không? Chờ ta chịu không được bổ nhào vào ngươi, ngươi đừng hối hận.”Vân Thiển Nguyệt cơ hồ là cắn răng nói ra một câu.
“Ừ” Dung Cảnh lên tiếng nhẹ như ruồi muỗi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể ép buộc chính mình cách hắn xa một chút,không biết làm sao vừa bước được hai bước đã di chuyển không nổi mộtbước nữa. Nàng chỉ có thể tay gắt gao bấm chặt lấy lòng bàn tay, muốn để cho cơn đau đẩy lùi ý nghĩa hỗn loạn.
“Bắt lấy nó, coi chừng tay bị ngươi bấm rách.” Dung Cảnh hướng trongtay Vân Thiển Nguyệt đút hai khối khăn tay, không thấy hắn dùng sức nhưthế nào, nắm tay Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng buông lỏng ra, hắn nhìnthoáng qua nơi bị nàng nắm, nhìn thoáng qua vài tia vết đỏ trong lòngbàn tay, đem khăn tay nhét vào trong tay nàng, một tay một khối. VânThiển Nguyệt nắm chặt khăn tay, nhưng trong nội tâm vẫn đang nhịn không được mà lưu luyến đụng chạm vừa mới rồi của Dung Cảnh, xúc giác mátlạnh truyền đến tim nàng, một kích như thế khiến tim nàng nổi lên sóngto gió lớn. Khiến nàng cơ hồ muốn lập tức ném đi khăn tay bắt lấy taycủa hắn. Nên lập tức mặc niệm, ” Người ở trước mặt ta không phải mỹnhân, là thần côn, đúng, Linh Ẩn thần côn, ta đối với thần côn không có cảm giác, nhất là lão thần côn…”
Vừa lẩm bẩm như vậy, lập tức một ít ý niệm bay lên biến mất không thấy, nàng nhẹ thở hắt ra.
Nàng tự nhận là mặc niệm, nhưng thật tình không biết mình đã đọc lêntiếng, mặc dù nhỏ, nhưng rất là rõ ràng. Thực tế đã bị Dung Cảnh ngheđược rành mạch. Vẻ mặt Dung Cảnh trong nháy mắt cực kỳ đẹp mắt.