Bằng kinh nghiệm được huấn luyện nhiều năm, Lý Vân liếc qua liền nhìn ra vị thái tử điện hạ này quả là người không thể coi thường. So haihuynh đệ với nhau, thái tử cùng Tứ hoàng tử có ngũ quan tương tự, nhưngso với Tứ hoàng tử, Thái tử có một phần uy nghi hơn. Có lẽ bản thân ởđịa vị cao đã bao năm, gương mặt có vẻ sâu xa, màu vàng trong y phục ănmặc như nhập mộc tam phân (xâm nhập vào trong con người). Tựa như so với hắn thì không ai thích hợp với màu vàng ấy hơn.
Hơn nữa lúc này trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, màu vàng kim quan đang tản ra hào quang tôn quý không gì sánh kịp, đemcả người che ở trong tia sáng đó, có một loại cao quý cùng uy nghi không gì so sánh được.
Ánh mắt Lý Vân liếc xéo qua thấy nhiều nữ tử ăn mặc hoa lệ đang si mê nhìn Thái tử không chớp mắt, trong lòng nàng cười lạnh, trách khôngđược người bên cạnh mở miệng ngậm miệng đều là thái tử điện hạ, tráchkhông được hồn của chủ thể này bị hấp dẫn, mặc dù nam nhân này cái gìcũng đều không làm ,vẫn có bản lĩnh làm cho người ta phát cuồng lên vìhắn.
Tứ hoàng tử dứt lời, không khí trong Quan cảnh viên bỗng chốc tĩnhlặng lại, hơn mười người nhưng im ắng tựa như không có một bóng người.Hoàng hậu nghe vậy quay đầu lại liếc thái tử một cái, nhìn không rachút cảm xúc nào trên mặt hắn, bà dời ánh mắt lại nhìn về phía Tứ hoàngtử ở đằng kia đang vui cười, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc gì, bàâm thầm thở dài, đem ánh mắt lần nữa chuyển dời đến trên người Lý Vân,đối với nàng ngoắc cười nói: “Ah? Nguyệt Nhi là bị người phương nào khidễ mà không dám tới Quan cảnh viên hả? Nhanh lại đây với cô cô, nói raai dám khi dễ cháu, để cô cô nhìn xem đến cùng người nào lá gan lớn nhưtrời vậy, dám ở hoàng cung này khi dễ cháu đi.”
Hoàng hậu dứt lời, Lý Vân thấy có vài nữ tử khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
Lý Vân không nghĩ tới hoàng hậu nói ra những lời thẳng thắn hùng hồnnhư thế, cái gì cũng không hỏi, đã một mực giúp nàng giải quyết kẻ dámbắt nạt nàng. Nàng nhất thời đứng đấy bất động, nghĩ đến hoàng hậu thậtlà sủng thân thể này, hay là có động cơ khác. Dù sao toàn bộ kinh thànhcũng lớn như vậy, hôm nay tham dự hội thưởng thơ này đều là con cáihoàng thân quốc thích trong triều, sau lưng các nàng cũng đều đại biểucho tất cả các thế lực. Nàng quá mức là hạc giữa bầy gà, không bị ghenghét đố kỵ mới là lạ. Tuy rõ ràng là ai cũng sợ nàng, nhưng lại muốnvụng trộm làm chuyện hại nàng khẳng định không ít. Cũng tỷ như chuyệnhôm nay, nếu không làm sao chủ nhân của thân thể này không biết tại sao mà chết rồi, nàng bất giác cũng không giải thích được mà xuất hiện ởchỗ này nữa nha!
“Không sao, chỉ là một chút việc nhỏ thôi! Hoàng hậu nương nương xin đừng truy cứu.” Lý Vân giả bộ như không sao cả, nói.
“Ồ? Xem ra Nguyệt Nhi thật sự là giận rồi, hôm nay ngay cả Bổn cungcũng không gọi cô cô nữa.” Hoàng hậu sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới LýVân hôm nay không truy cứu nữa, bà lườm qua Thanh Uyển công chúa đang ởtrong vài nữ tử có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ha hả cười một tiếng,nhưng thanh âm lại chìm thêm vài phần, “Cháu nói đi, không cần sợ, có cô cô làm chủ cho cháu, ngược lại là ta muốn nhìn coi ai có lá gan to cỡnào dám khi dễ chất nữ của Bổn cung.”
Lời này âm vang hữu lực, tựa hồ thật quyết định muốn làm chủ cho Lý Vân.
Vốn nghe được Lý Vân không truy cứu chuyện hôm nay, mấy nữ tử vừa mới thở dài một hơi, hiện giờ mặt lại trắng bệch tiếp.
“Đúng đấy, Nguyệt muội muội, có mẫu hậu làm chủ cho muội, muội nói xem là ai khi dễ muội. Có mẫu hậu ở đây thì muội sợ cái gì? Cho dù bịkhi phụ sỉ nhục cũng có mẫu hậu giúp muội trừng trị những người khôngbiết trời cao đất rộng này.” Tứ hoàng tử ở một bên lập tức đón ý nóihùa theo lời hoàng hậu…, sắc mặt giận dữ lườm mấy nữ tử kia.
Lý Vân hơi khẽ mím môi cánh môi, suy nghĩ rốt cuộc vẫn không muốnnói. Ở đây là địa phương nào? Nơi này chính là hoàng cung, nghe nói thời cổ đại, trong hoàng cung ngay cả một con ruồi bay vào đều không thểche dấu được, nàng vừa mới phát sinh việc bị người khác khi dễ, thì làmsao có thể không bị chủ nhân của hậu cung là hoàng hậu biết được chứ? Cả đoạn đường đi đến đây, nàng cảm giác không biết có bao nhiêu ánh mắtđang ngó chừng nhất cử nhất động của nàng!
Đang do dự , thì nghe tiếng thái tử điện hạ chậm rãi nói: “Mẫu hậucũng quá chuyện bé xé ra to rồi, đơn giản là mấy khuê nữ đùa vui màthôi, nói khi dễ thì quá lớn rồi, Nguyệt muội muội không thể so vớingười khác, ngay cả phụ hoàng mà cũng dám chống đối, thì ai có thể khidễ nàng đây?”
Mấy người nữ tử này được thái tử điện hạ hỗ trợ cho, liền tỏ vẻ cựckỳ vui vẻ,. Nhất là hai nữ tử áo hồng và áo xanh đứng gần Thanh Uyểncông chúa, tựa hồ trong mắt hai người kia lại không chứa được ngườikhác.
Lý Vân nhìn hai người nữ tử kia một cái, nghĩ đến trước kia nghe nàng tỳ nữ nói là Nhị tiểu thư của Vinh vương phủ cùng quận chúa của Hiếuphủ thân vương liên hợp với Thanh Uyển công chúa khi dễ nàng, rất nhanhnàng có thể xác định đúng là hai vị cô nương này.
Thanh Uyển công chúa nghe thấy thái tử nói xong, dường như không khẩn trương nữa, ánh mắt nhìn về phía Lý Vân chứa một tia khinh thường. Nóivới hoàng hậu : “Thái tử hoàng huynh nói đúng, chẳng qua là các khuê nữvui đùa mà thôi, hôm nay trên dưới Thiên Thánh hoàng triều người nào màkhông biết Nguyệt muội muội của Vân vương phủ không khi dễ người khác đã không tệ rồi, ai dám thực sự khi dễ nàng.”
“Đúng đấy, Thiển Nguyệt muội muội chẳng những là hòn ngọc quý trêntay Vân vương phủ, cũng là bảo vật trong lòng Hoàng hậu nương nương, cho chúng ta lá gan lớn như trời cũng không dám khi dễ nàng, nàng khôngkhi dễ chúng ta là may rồi. Mấy ngày trước đây biểu cữu ở bên nhà ngoạita, trên đường không cẩn thận đắc tội nàng, nàng sai người đánh cho mộttrận, hôm nay biểu cữu kia còn nằm trong nhà, nằm dài trên giường đâynày! Chuyện này nương nương sợ là cũng nghe nói đấy.” nữ tử áo trắng kia lấy lại tinh thần, khó khăn mới dời ánh mắt khỏi người thái tử điệnhạ, lập tức tiếp lời.
“Lan muội muội nói thật đúng, hôm qua trong phủ ta cũng truyền ra một sự kiện, nói Nguyệt muội muội chẳng biết tại sao mang người chạy tớiVọng Xuân Lâu ở đường phố phía tây, đem một mồi lửa đốt Vọng Xuân lâuđi, nhưng lại mệnh lệnh người không được thả người ở bên trong đi ra,nhìn mấy trăm người thật đáng thương ở Vọng Xuân lâu, lớp chết, lớp bịthương chuyện này rất huyên náo, nghe nói hôm nay không ít đại thần lêntriều muốn dâng sổ vạch tội Nguyệt muội muội nữa đấy!” Lục y nữ tử kiacũng gian nan dời ánh mắt khỏi thái tử điện hạ, nhìn xem Lý Vân có chút ý tứ hả hê.
“Lại có việc này?” Hoàng hậu lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Lý Vân.
Lý Vân nghe hai người nữ tử kia nói một hồi như có thật, đôi mithanh tú âm thầm nhíu một phát, trong nội tâm thầm than, không nghĩ tớinàng vừa mới đến nơi này lại phạm vào tội lớn như vậy. Lúc trước còntưởng rằng chủ nhân thân thể này chỉ là xấu tính mà thôi, không ngờ cònhung hăng càn quấy đến thế. Đánh người phóng hỏa, quả thực là… khôngcó việc ác nào không làm.
“Đúng là đang có việc này, hôm nay toàn bộ kinh thành đều truyềnkhắp, sợ là lúc này đã truyền toàn bộ trên dưới Thiên Thánh đều biết.Mẫu hậu hai ngày nay vì bận rộn bố trí hội thi thơ, nhất thời không nghe qua sự tình này mà thôi. Ta xem ah, cho dù phụ hoàng bao che Nguyệtmuội muội thế nào, chỉ sợ cũng không chắn được đại thần trong triều vạch tội cùng miệng lưỡi thiên hạ đâu. Nguyệt muội muội chuyện này đã náoloạn lớn rồi. Vân lão Vương gia nghe nói rất tức giận sinh bệnh nằmtrên giường rồi.” Thanh Uyển công chúa giọng nói cũng có chút hả hêgiống nhau.
Hoàng hậu thấy Lý Vân nửa ngày không lên tiếng, trên mặt cũng nhìnkhông ra trong nội tâm nàng suy nghĩ gì, kinh ngạc không hiểu tại saohôm nay thấy cô cháu gái này tựa hồ trầm ổn hơn. Bà thu kinh ngạc,chuyển con mắt nhìn về phía thái tử ở bên cạnh .
Khuôn mặt Thái tử không biểu tình, nhàn nhạt mà quét nhìn Lý Vân,giọng nói cũng nghe không ra cảm xúc, “Đích thật là có chuyện như vậy,nhưng mà phụ hoàng hôm nay cũng không có vào triều, sổ giám quan vạchtội đều đưa đi ngự thư phòng. Nhi thần cũng không biết phụ hoàng muốn xử trí như thế nào nữa. Nhưng mà ngoại tổ phụ Vân lão Vương gia thật sự là bị bệnh.”
“Ngươi còn không đi Vân vương phủ xem Vân lão Vương gia có gì nghiêm trọng không?”
Hoàng hậu nghe nói lão Vương gia bị bệnh, sắc mặt đột biến.
Lý Vân nghĩ đến nàng đã xưng hô hoàng hậu là cô cô, như vậy lão Vương gia chính là phụ thân hoàng hậu rồi. Nàng gục đầu xuống, nghĩ đến làmsao lại xui xẻo như vậy, mới vừa tới đã đụng với chuyện như vậy, sợ làkhông dễ dàng vượt qua.
“Nhi thần biết được hôm nay phụ hoàng không tảo triều, có đi qua Vân vương phủ. Ngoại tổ phụ bệnh được…” Thái tử tựa hồ đang đắn đo để dùngtừ, lườm Lý Vân với thâm ý khác, thấy nàng không tranh luận, lẳng lặngmà đứng, tuy bị nhiều người công kích nhưng trên mặt lại không có chút ủy khuất hay tức giận gì cả , thì trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc,ngừng một chút rồi nói: “Viện thủ của Thái y viện là Trương lão thái y chẩn đoán bệnh của ngoại tổ phụ , nghe nói là khí huyết công tâm, kêđơn thuốc xong, còn nói không được nổi giận, hảo hảo điều dưỡng một thời gian mới được. Sợ là mười ngày nửa tháng vẫn phải nằm trên giường.”
“Phụ thân sao bị nghiêm trọng như vậy?” Hoàng hậu cả kinh.
Thái tử gật gật đầu, nhìn không ra cảm xúc trên mặt, rốt cục cũng lộra vẻ bất đắc dĩ, an ủi hoàng hậu nói: “Mẫu hậu cũng không cần lo lắng,có Trương lão thái y ở đó, phụ hoàng cũng phái người cho Vân vương phủkhông ít dược tốt, ngoại tổ phụ tất nhiên không việc gì .”
Hoàng hậu rốt cục thở dài một hơi, gật gật đầu. Chuyển con mắt nhìnvề phía Lý Vân, sắc mặt nghiêm lên, đôi mắt đẹp nhiễm lên một tia tứcgiận, quát: “Nguyệt Nhi, ngươi bên đường ẩu đả người cũng thôi đi, saocó thể hỏa thiêu Vọng xuân lâu, quả thực quá càn quấy rồi!”
Lý Vân hết đường chối cãi, bởi vì nàng mới vừa tới, căn bản cũngkhông biết hôm qua xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể cúi đầu không nói.
“Mẫu hậu, ngài chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này nhi thầnbiết rõ, quả thực trách không được Nguyệt muội muội.” Tứ hoàng tử nửangày không nói, lúc này mới lên tiếng: “Theo nhi thần biết Nguyệt muộimuội là bị người xúi giục nói thái tử hoàng huynh đi Vọng Xuân lâu, nàng mới mang người đi tìm. Nhưng người ở Vọng Xuân lâu quả thực đáng hận,rõ ràng không nói một câu đàng hoàng, còn muốn bắt Nguyệt muội muội đembáo quan, Nguyệt muội muội rất khó chịu, mới đốt đi Vọng xuân lâu.”
Tứ hoàng tử dứt lời, lại tận lực nói: “Mẫu hậu ngài cũng biết rõ,Nguyệt muội muội một lòng đều ký thác trên người thái tử hoàng huynh,sao nàng có thể chịu được hoàng huynh đi loại địa phương đó? Tự nhiên là đốt đi Vọng xuân lâu cho hả giận. Chuyện này vốn cũng không có sai.Thái tử hoàng huynh sao có thể bị đám nử tử Vọng xuân lâu quyến rũ mêhoặc được chứ?”
“Còn có cái này ah?” Hoàng hậu nhíu mày, chuyển hướng thái tử bên cạnh.
Mắt phượng thâm thúy của Thái tử bắn về phía Tứ hoàng tử, con ngươiđen kịt như lưỡi dao, cũng không nói tiếp. Tứ hoàng tử phảng phất giốngnhư không thấy, quay đầu hỏi Lý Vân ở bên người, “Hôm qua ta tuy khôngcó ở đây, nhưng cũng nghe nói sự việc cụ thể từ đầu đến cuối, là nhưthế sao? Nguyệt muội muội?”
Nghe nói qua lại như vậy Lý Vân đã có sự chuẩn bị, nàng nhìn về phíaTứ hoàng tử, ánh mắt cũng không dừng lại mà lại chuyển hướng hoàng hậu,cuối cùng rơi vào trên người thái tử, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không biểutình gì thoáng chốc tràn đầy ủy khuất không cam lòng, trong mắt rưngrưng, tựa hồ nước mắt như muốn tràn ra, nhưng hết lần này tới lần khácbị nàng quật cường mà cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Chỉ đưa mắt nhìn một cái, liền gục đầu xuống,không nói lời nào, nhưng loại vẻ mặt này so với thiên ngôn vạn ngữ chắc chắn có sức thuyết phụchơn.
Thái tử sững sờ.
Hoàng hậu nhìn thấy thần sắc Lý Vân ủy khuất không cam lòng muốn tốcáo lại không có chỗ có thể nói, lập tức đã tin tưởng lời Tứ hoàng tửnói. Chỉ cần là liên quan đến thái tử, bà cũng biết cô cháu gái này sẽđiên cuồng việc gì cũng làm ra được. Khó trách lại đốt đi Vọng xuân lâukia. Nghĩ đến chỗ này, bà nhíu mày rõ ràng không đồng ý mà nhìn thái tử, cả giận nói: “Càn quấy! Ngươi đường đường là một thái tử, sao có thể đi đến chỗ đó? Cũng không sợ ảnh hưởng đến thân phận của ngươi sao!”