- Nó mới có khoảng ba đến năm trăm năm tu vi, muốn thành người thật còn phải tu luyện lâu dài. Bất quá nếu nó có thể ở bên chủ nhân sớm tối, có Càn Khôn khí tẩm bổ, không bao lâu có thể đột phá tu vi nghìn năm.
Hương Hương nói.
Thiên Thiên nhìn thất thải hồ điệp, ngạc nhiên hỏi:
- Hương Hương, ý nàng... Nó là điệp yêu?
- Bây giờ còn không phải, nhưng sau là chắc chắn.
Hương Hương nói.
Diễm Nhi nghe vậy, mê hoặc nói:
- Cái gì điệp yêu? Thế giới này thực sự có yêu tinh sao?
Nàng còn không biết Hương Hương là hồ yêu, ở trong phủ tổng đốc cũng cũng chỉ có Thiên Thiên và Lý Cáp biết thân phận thật của Hương Hương mà thôi.
Lý Cáp thì sờ sờ cằm nói:
- Điệp yêu? Đây là đực hay là cái a?
Hương Hương cười nói:
- Điệp yêu thì không có đực!
Lý Cáp âm thầm cân nhắc, nếu điệp yêu biến thành hình người, có thể có thêm một Hương Hương xinh đẹp không?
Lúc này, ở một gian phòng khác, Tử Nghiên và Liên Khanh đang thức.
- Ta không quen nhìn cái kiểu nói như cứu khổ cứu nạn của cô ta, chính mình là người xa xứ mà nói như kiểu chúng ta đang hãm trong bể khổ vậy.
Tử Nghiên nói.
Liên Khanh cũng nói:
- Đúng vậy a, còn luôn nói xấu ca ca, lúc nào cũng nói huynh ấy là ác ma giết người không chớp mắt. Thật sự là kì quái, công chúa Hồ tộc này sao nói Hạ ngữ lưu loát như vậy, nếu không phải quần áo của cô ta, muội còn nghĩ là con gái Hạ quốc đấy.
Hôm nay Thiên Tú mới đến phủ tổng đốc thì nhìn thấy Lý Cáp trong nhà có nhiều vợ yêu thiếp đẹp như vậy, nghĩ tới biểu hiện ở thảo nguyên của hắn, không khỏi nghĩ đến những cô gái này đều là hắn cướp về. Nhưng sau khi hàn huyên, lại phát hiện các nàng phần lớn thích Lý Cáp. Lúc này Thiên Tú mà bắt đầu khuyên Tử Nghiên, Thiên Thiên các nàng, hi vọng các nàng có thể khuyên nhủ Lý Cáp thả hai ca ca của Tịnh Cơ và những người Hồ, cũng nói không ít về Lý Cáp khi ở thảo nguyên hung tàn, hiếu sát như thể nào, khiến chúng nữ phản cảm.
Thiên Thiên, Hương Hương thì không cần phải nói, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó của Lý Cáp, không có ý kiến gì còn Liên Nhi, Tử Nghiên cùng Thanh Thanh lại cho rằng Lý Cáp ở chiến trường đánh nhau với người Hồ, chém giết ngươi chết ta sống, sao có thể nhân từ nương tay được, cô ta nói vậy càng khiến chúng nữ sinh cảnh giác.
- Cái cô Thiên Tú kia nói Tịnh Cơ là ca ca cướp được, còn bắt mấy tỉ muội trong tộc và hai ca ca để bức bách, không biết có phải sự thật hay không?
Liên Khanh do dự nói.
- Bị hắn bắt tới thật ra là có thể, bất quá cái gì mà ca ca, tỷ muội, đoán chừng là tù binh bắt được, chưa chắc đã như Thiên Tú nói, chúng ta không thể tin dễ dàng được.
Tử Nghiên nói xong lại bĩu môi nói:
- Bất quá hắn cũng thiệt là, trong nhà nhiều phụ nữ như vậy đi đánh giặc còn đem ba bốn người nữa về, không biết hắn nghĩ gì nữa...
Liên Khanh che miệng khẽ cười nói:
- Tử Nghiên tỷ tỷ ghen.
Tử Nghiên mặt đỏ lên, xoay người:
- Ai mà không ăn dấm chua chứ!
Trong viện tĩnh lặng, trong phòng mọi người ngủ không được, ngoài phòng Đại Phi đã ngủ say sưa. Mà trong vườn hậu viện phủ tổng đốc, hỏa kỳ lân đang quỳ rạp trên mặt đất, vô cùng buồn chán nhìn bầu trời đầy sao. Năm đó nó ở trên Thiên Sơn nó uy phong cỡ nào, ai ngờ một lần sẩy chân hận muôn đời, không chỉ bị đánh một trận, còn phải hạ mình thành thú cưỡi cho người ta, không biết kiếp thú cưỡi này còn bao lâu...
Ngày thứ hai, Lý Cáp theo đề nghị của tỷ tỷ, bảo người chuẩn bị một tiểu viện khác cho Thiên Tú, Tịnh Cơ và Phong Di, tránh chuyện ngoài ý muốn.
.
Sau bữa trưa, Lý Cáp lôi sáu đóa Thiên Sơn tuyết liên ra, đưa ra trước mặt chúng nữ:
- Đây là lễ vật ta đưa về cho các nàng - Thiên Sơn tuyết liên, nghe nói có thể trú dung dưỡng nhan, làm phụ nữ mãi tươi trẻ.
Trên bàn là sáu hộp lớn, trong mỗi hộp đều chứa một đóa Thiên Sơn tuyết liên thật lớn.
- Nguyên lai đây là Thiên Sơn tuyết liên trong truyền thuyết a, đóa lớn như vậy!
Liên Khanh sợ hãi than.
Tử Nghiên thì đưa tay vuốt ve đóa hoa mềm mại, lẩm bẩm:
- Không biết có thể lấy ra nấu ăn...
Thanh Thanh nói:
- Truyền thuyết Thiên Sơn tuyết liên là linh khí Thiên Sơn hội tụ, là lễ vật thiên thần dâng cho tiên nữ. Đàn ông trên thế gian có thể hái một đóa chính là tuyệt thế anh hùng. Mà nay công tử có thể hái sáu đóa trở về, quả nhiên là anh hùng trong anh hùng.
Trong lòng của nàng, Lý Cáp luôn luôn nho nhã uyên bác, hiện giờ chứng kiến ái lang không chỉ có thông hiểu âm luật, còn võ nghệ cao cường, anh hùng phi phàm, trong lòng tất nhiên là càng thêm ái mộ.
Lý Cáp cười nói:
- Đúng vậy a, ta chính là thiên thần, hái Tuyết Liên đến tặng các tiên nữ.
- Tói nói, Tuyết Liên này xử lí sao đây? Hấp hay nấu canh? Rán hay chiên xù?
Có thể hỏi như vậy ngoài Tử Nghiên ra còn có thể là ai.
Lý Cáp gãi gãi đầu, hỏi Phong Di:
- Phải Thiên Sơn các cô trước kia ăn chúng sao?
Phong Di nói:
- Phái Thiên Sơn mỗi lần đều chỉ lấy tâm sen, tuy nói cả đóa hoa toàn là bảo vật nhưng phái Thiên Sơn chỉ có cách chế biến tâm sen thành đan dược.
- Thế xử lí tâm sen thế nào?
Lý Cáp hỏi.
- Chế biến đều do dược sư phụ trách.
Nói đến đây Phong Di sắc mặt khẽ ảm đạm:
- Bất quá dược sư cuối cùng cũng đã qua đời, giờ chỉ có thánh nữ dự khuyết mới biết.
Lý Cáp nhíu mày:
- Vậy thánh nữ dự khuyết ở đâu?
Phong Di liếc mắt nhìn Lý Cáp một cái:
- Sau khi Phái Thiên Sơn tiêu vong, nàng chẳng biết đã đi đâu, bất quá rất có thể ở Hạ quốc.
- Nói đi nói lại cũng như không.
Lý Cáp không kiên nhẫn phất tay nói:
- Tuyết liên hẳn là coi như là dược liệu, Thiên Thiên, nàng cho người gọi Hồ Xuân Phong đến xem, xem dùng được không.
Thiên Thiên vừa định đi, Phong Di lại nói:
- Thầy thuốc bình thường không thể dùng tuyết liên làm thuốc được, như vậy chỉ lãng phí mà thôi.
- Vậy làm sao bây giờ? Không lẽ cứ để cho nó hỏng đi?
Phong Di nói:
- Thiên Sơn tuyết liên là linh hoa Thiên Sơn, chỉ cần để nó trong hầm băng là có thể đảm bảo vài năm không sao, khi tìm được người có thể biến nó thành linh dược rồi thì tính tiếp.
Nghe Phong Di nói như vậy, Lý Cáp mới phát hiện, sáu đóa Thiên Sơn tuyết liên hắn hái xuống đã hơn hai tháng, vẫn trắng muốt như ban đầu, không hề có chút khô héo, quả nhiên là kỳ diệu vô cùng.
- Danh y như thế nào có thể điều chế Thiên Sơn tuyết liên?
Lý Cáp hỏi.
Phong Di lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết thánh nữ dự khuyết biết cách điều chế tâm sen.
- Vậy ngươi có thể tìm được nàng?
- Chỉ cần Lý tướng quân có thể phải người ra ám hiệu của Thiên Sơn phái khắp Hạ quốc, nàng sau khi thấy tự nhiên sẽ tìm đến ta.
Phong Di nói.
- Được, không thành vấn đề.
Lý Cáp lại nhìn về phía mấy đóa Tuyết Liên:
- Bất quá đóa hoa chỉ có thể dùng mỗi tâm thôi, còn lại không phải là phí quá sao?
Tử Nghiên nâng một đóa vuốt ve nói:
- Để ta thử xem.
Lý Cáp xấu hổ:
- Đại trù sư của ta, đây là dược liệu, là hoa, không phải là đồ ăn.
Tử Nghiên bĩu môi:
- Có gì khác chứ, dù sao cũng để ăn mà.
Nguyệt Nhi liền nói:
- Trên giang hồ có Nam y tiên Bắc y thần, nghe nói y thuật xuất thần nhập hóa, có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng bọn hắn hiểu được cách dùng Thiên Sơn tuyết liên này.
- Nga? Y thần y tiên? Không phải Hoa Đà chứ?
- Hoa Đà? Có ý tứ gì?
Nguyệt Nhi nghi ngờ nói.
- A, không có gì! Bọn họ ở đây? Ta bảo Lý Đông, Lý Tây mời bọn họ đến!
Nguyệt Nhi lắc đầu nói:
- Chỉ sợ mời không được.
Lý Cáp lông mày nhíu lại:
- Như thế nào? Bọn hắn kiêu quá hả?
- Cũng không phải, y thần luôn luôn là nhận bệnh không nhận người, nhưng hắn luôn vân du tứ xứ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm việc lại luôn luôn điệu thấp, tìm được hắn thật sự là quá mức khó khăn. Mà y tiên ở tại Nam Cương Vạn Lâm tông, nghe nói trong thân thể của nàng có một loại kịch độc, chỉ có thể dựa vào một loại khí chỉ có ở Vạn Lâm tông trấn trụ độc tính, tạm giữ tính mạng, căn bản không thể nào rời khỏi Vạn Lâm tông. Vạn Lâm tông nơi nơi là độc xà dã thú, mất mạng như chơi, hơn nữa y tiên không xem bệnh cho đàn ông.
- Y tiên lại không thể tự giải độc cho mình? Chỉ sợ có tiếng mà không có miếng đi.
Lý Cáp nói.
- Y tiên đã thành danh mấy chục năm, y thuật cao minh là do người đời công nhận, danh hiệu “Y tiên” là do hoàng đế đời trước trao tặng. Bất quá chuyện nàng trúng độc là sao Nguyệt Nhi cũng không biết.
- Nguyệt Nhi, sao nàng rõ chuyện y tiên vậy? Ta nhớ nàng đâu có ra giang hồ đâu.
Nguyệt Nhi noi:
- Mẹ Nguyệt Nhi nương từng học qua vu thuật tại Nam Cương, bà mang Nguyệt Nhi đi qua Nam Cương, việc này đều có nghe người ta nói qua.
Lý Cáp giật mình, hắn không muốn Nguyệt Nhi nhớ về chuyện đồi bại của bà mẹ, vội nói:
- Tuyết liên này nha, chờ ta lên kinh trở về, tìm y thần y tiên với thánh nữ dự khuyết rồi tính sau.
Sau nửa canh giờ, ở bên trong thư phòng Lý Cáp.
Lý Cáp vẫn tư thế nằm trên ghế, đầu gối lên đùi Hương Hương để nàng mát xa huyệt Thái Dương, Thiên Thiên bóc nho cho hắn, Linh Nhi ở một bên chơi đùa với thất thải hồ điệp.
Lý Đông cung kính đứng bên cạnh, Nhị công tử từ khi trở về từ chiến trường, khí thế uy nghiêm, dù là lão gia đứng đối diện cũng có cảm giác như cả ngọn núi áp bách.
- Nhị công tử, trong khoảng thời gian ngài đi vắng, tiểu nhân luôn như ngài dặn giám sát hai đạo chính - ma, ở giữa châm ngòi, bây giờ Ma môn đang chuẩn bị dồn toàn lực ám sát người chính đạo, còn người chính đạo đang ra sức tiêu diệt Ma môn.
Lý Đông cung kính bẩm báo.
Lý Cáp "Ừ" một tiếng, nói:
- Vậy bây giờ bên nào chiếm ưu thế?
- Bây giờ là chính đạo chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn hắn người đông thế mạnh, tuy có vài tên cao thủ bị đánh chết, nhưng không phải lực một Ma môn có thể chống cự.
Lý Đông trả lời.
- Nói như vậy, Ma Môn bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn sao?
Lý Đông trầm ngâm một hồi nói:
- Trên căn bản là như thế, chính đạo mạnh hơn Ma môn nhiều lắm.
- Cái này không thể được, dù sao cũng phải làm cho chính đạo tổn thất nhiều vào mới được, bây giờ toàn lực trợ giúp Ma môn.
Lý Cáp nói.
- Dạ.
- Bên Nạp Lan gia tộc kia tra thế nào rồi?
- Tổng quản các nơi đã có bằng chứng Nạp Lan thế gia chiếm đoạt ruộng đất, áp bực bá tánh, huấn luyện tư quân, chứng cứ chính xác, tin rằng khi cần đủ diệt Nạp Lan gia không mười lần cũng tám lần.
- Huấn luyện tư binh?
Lý Cáp mở mắt ra nói:
- Bọn hắn dám tư luyện quân đội?
Lý Đông cười âm hiểm cười, thấp giọng nói:
- Nhị công tử, bọn hắn chính là luyện gia đinh, nhưng là số lượng và vũ khí cấp phát đã trái luật Hạ quốc chúng ta, đủ để chứng minh là tư luyện quân đội.
- Ừ!
Lý Cáp gật gật đầu, hiện tại chỉ cần dọn đám hoạn quan trong triều làm chỗ dựa vững chắc cho Nạp Lan gia, là hắn có thể thoải mái đùa giỡn Nạp Lan gia trên tay. Bất quá hoạn quan kia không đơn giản, cả gia gia và phụ thân hắn cũng không dễ đụng vào, chẳng lẽ lại ám sát?
- Đúng rồi, Nhị công tử, ngài bảo tiểu nhân tra Phong Liễu Tam đã có kết quả.
Lý Đông lại nói:
- Phong Liễu Tam ngoại hiệu Thiết Phiến tiên sinh, là người Hoán Châu, không còn thân nhân. Hắn rất giỏi dùng thiết phiến, cũng coi là giang hồ nhị lưu. Bất quá hắn nổi danh cũng nhờ mưu trí, là quân sư của Nạp Lan gia. Nạp Lan gia chủ phái hắn đến bên con trai Nạp Lan Bác, hi vọng hắn có thể trợ giúp Nạp Lan Bác. Nhưng Nạp Lan Bác lại là kẻ ham mêm võ nghệ, với người võ công thường thường như Phong Liễu Tam cũng không thực coi trọng.
Lý Đông nói.
- Như vậy xem ra, tựa hồ cũng thất bại thôi.
- Chắc vậy.
- Như vậy đi, các ngươi phải thường xuyên tặng hắn tiền tài và mỹ nữ, mặc kệ hắn có nhận hay không mỗi ngày phải đưa một lần.
Lý Cáp nói.
- Dạ.
Chạng vạng, Lý Cáp đứng trong phủ tổng đốc nhìn về phía mặt trời xuống núi, bắt đầu làm lễ thành niên.
Sinh nhật mười bảy tuổi của hắn đã qua hơn nửa tháng, bây giờ làm lễ thành niên cũng chỉ là cho có lệ thôi.
Lễ cũng đơn giản, chỉ hơn nửa canh giờ là xong. Nhưng đại viện phủ tổng đốc vẫn ngồi kín người.
Có thể chứng kiến "Uy vũ tướng quân" làm lễ thành niên, điều này nói ra bất cứ ai cũng phải hâm mộ a.
Sau lễ, Lý Cáp không thể không nâng cốc với khách đến mừng. Bởi vì hắn sắp thượng kinh thụ phong, công tích cái thế cũng gia thế hiển hách, tiền đồ dĩ nhiên không thể lường được, tất cả đều sôi nổi nịnh bợ lấy lòng, cố ý kết giao, cho nên mãi đêm khuya hắn mới có thể trở về tiểu viện của mình.
Đêm nay, Lý Cáp cùng Hương Hương, Thiên Thiên, Diễm Nhi thân thiết triền miên mấy canh giờ, đến khi mặt trời mọc, tam nữ cùng Linh Nhi đều đã ngủ say, hắn lại chạy đến biệt viện kéo Thiên Tú, Tịnh Cơ, Phong Di vừa tỉnh ngủ vào trong phòng chà đạp, mãi đến quá trưa mới nghỉ ăn cơm.
Trên bàn cơm chỉ có Lý Cáp, Tử Nghiên, Liên Khanh, Thanh Thanh, Nguyệt Nhi cùng Linh Nhi mới vừa tỉnh ngủ, mấy Hồ nữ ở biệt viện không đến (hay là không thể đến ). Chúng nữ tối hôm qua cũng nghe được tiếng rên rỉ và thở gấp trong phòng hắn cả đêm, dĩ nhiên là biết hắn làm gì, ánh mắt đều nhìn hắn như nhìn quái vật.
Bất quá Lý Cáp vẫn thản nhiên, dù sao ở đây đều là vợ yêu của mình, có gì mà phải xấu hổ. Một đêm lại một buổi sáng ngự lục nữ thật là sáng khoái a, bất quá bụng hơi đói, phải chén gì mới được
Lý Cáp ăn với tốc độ khiến Tử Nghiên cứng lưỡi:
- Ăn nhanh như vậy! Đồ ăn hôm nay ngon vậy sao?
Lý Cáp thoải mái nấc một cái:
- Mỹ vị, ách ~, ăn no quá.
Dứt lời nhấc mông ưỡn bụng đi ra ngoài, Dương Cận và Cổ Khang đã đợi trong sảnh, bọn hắn buổi chiều tính đi thăm các gia đình tướng sĩ Hổ doanh hy sinh.
Tử Nghiên đợi Lý Cáp đi rồi, bắt đầu nghiên cứu lên thức ăn trên bàn, thì thào tự nói:
- Kỳ quái, thức ăn hôm nay và bình thường có gì khác nhau đâu mà hắn ăn dữ vậy?
Thanh Thanh che miệng cười khẽ:
- Hôm nay hắn đói thôi.
Tử Nghiên kỳ quái:
- Hắn lại không xuất môn, vừa mới tỉnh ngủ, sao lại đói.
Thanh Thanh cười rộ:
- Vận động trên giường thôi.
Còn hơn Tử Nghiên, Thanh Thanh xuất thân thanh lâu tuy rằng luôn luôn giữ mình trong sạch, đến nay vẫn là xử nữ, nhưng chuyện nãy vẫn hiểu ít nhiều.
Tử Nghiên nghe vậy, cũng hiểu ra, mặt ửng đỏ.
- Lưu manh.
Nguyệt Nhi và Liên Khanh cười rộ lên, chỉ có Linh Nhi là kỳ quái nhìn các nàng, không hiểu điều gì.
Hổ doanh mấy ngày nay rượu thịt tưng bừng, bởi vì mới từ chiến trường trở về, Lý Cáp mặc dù muốn để bọn họ vào Hỗ Dương thành vui vẻ khoái hoạt buông lỏng một chút, nhưng cũng lo lắng bọn họ sát tâm chưa hết, gây ra đại họa. Nói nhỡ mồm lỡ có gì không chỉ một hai người bị phạt mà cả doanh cũng bị cắt thưởng như chơi. Cho nên Lý Cáp mỗi ngày đều cho mời kĩ nữ đến mua vui, mua rượu thịt cho tướng sĩ ăn nhậu.
Lý Cáp đúng lời hứa ở Mã Môn bảo, thưởng mỗi tướng sĩ một trăm lượng bạc trắng, mỗi binh lính tử trận người nhà đều được cấp ba trăm lượng.
Số tiền này, đều là Lý Cáp tự bỏ ra, đối với gia sản khổng lồ của hắn thì không đáng kể.
Cứ như vậy, Hỗ Dương thành, kể cả hai tỉnh đều nói "Uy vũ tướng quân Lý Thiết Lang" khẳng khái. Dân chúng bắt đầu cổ vũ con em mình nhập ngũ. Giang Nam hiện giờ lưu hành một câu:
- Thanh niên tốt, phải nhập ngũ, phải làm Uy Vũ quân! Thanh niên tốt, phải giết người, giết người cùng Thiết tướng quân!
Thiết tướng quân, dĩ nhiên là chỉ "Thiết Lang" Lý Cáp.