Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 123: Đêm yên tĩnh



Ông Viễn tự mình ra trước doanh tiếp đón Lý Cáp, chứng kiến hắn toàn thân đẫm máu cầm cây trường phủ màu đen, thì thật sự kịch động. Đại Hạ Quốc còn có một mãnh tướng vô địch như thế sao!

Vừa tiến vào cổng doanh, chúng sĩ Hổ doanh đã xông tới, mỗi người đều là một thân máu đen, rất nhiều người bị thương không nhẹ, nhưng mà bọn họ cảm thấy, chỉ cần ở bên thống tướng, thì cái gì cũng không sợ, cho dù là người Hồ, đau đớn, hay là cái chết.

- Vị tướng quân này xưng hô thế này?
Ông Viễn cùng các tướng lĩnh vây quanh trước mặt Lý Cáp nói

Lý Cáp vội ôm quyền hành lễ nói:
- Mạt tướng thuộc tam lộ quân dưới trướng của Trương Tề tướng quân, là thống lĩnh của Hổ doanh Lý Cáp, tướng quân có phải là chủ tướng của nhị lộ quân, Ông Viễn Ông đại tướng quân.

Ông Viên vuốt cầm nói:
- Chính là lão phu!
Nói xong rồi dặn thân vệ của mình mang tới một thùng nước, nói:
- Hiện giờ quân vụ khẩn cấp, không thể để cho tướng quân tắm rửa sửa sang, xin tướng quân hãy tạm thời lau sạch người, rồi chúng ta bàn bạc.

Lý Cáp cũng không nói nhiều, trực tiếp đỏ thùng nước kia từ trên đầu đổ xuống, rửa trôi máu trên người, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, cùng với chữ viết trên ngực trái ‘Giết không chết’.

Chúng binh sĩ của nhị lộ quân vây xem thấy ba chư ấy đều thì thầm với nhau. Tuy ba chứ này thể hiện sự ngông cuồng cực độ, nhưng với biểu hiện hồi nãy của Lý Cáp ở trong Hồ doanh, bọn hắn đều hiểu rõ vị thiếu niên này so với Vũ vương Lê Bố càng mạnh mẽ hơn, cho nên ba chứ này của hắn quả là không ngoa.

Lê Bố thấy khuôn mặt của Lý Cáp thì chấn động, Lý tướng quân thoạt nhìn thì còn trẻ hơn cả hắn, nhưng thân thủ lại hơn hắn, thật là làm cho người khác phải bội phục. 

Thân binh của Ông Viễn tiến lại đưa một cái trường bào, Lý Cáp cầm miếng vải chùi sạch nước và máu còn sót lại, rồi khoác trường bào lên mang theo Trần Vân, cùng Ông Viễn và đám tướng lĩnh nhị lộ quân đi đến một cài lều lớn ở trung quân.

Lê Bố cố ý đi chậm vài bước, đi song song với Lý Cáp cười nói:
- Lý tướng quân, cậu là người ở đâu? Ở trong quân mấy năm rồi? Thân thủ tốt như vậy, vì sao năm đó lại không tham gia tuyển võ trạng nguyên? Nói thật nếu năm đó cậu tham gia thì chức võ trạng nguyên này thuộc về cậu rồi.

Lý Cáp rất có hảo cảm với vị tướng da đen này, nghe nói hắn là Võ trạng nguyên, liền hỏi:
- Vị tướng quân này xưng hô thế nào?

Lê Bố chuẩn bị trả lời, thì một tướng lãnh trẻ tuổi khác ở bên cạnh đã dành nói:
- Lý tướng quân, đây là Vũ Vương Chiến thần Lê Bố Lê đại tướng quân của chúng tôi.

Lý Cáp mắt sáng lên, chắp tay cười nói:
- Thì ra là Lê tướng quân, đã nghe danh từ lâu

Lê Bố vội xua tay nói:
- Đâu có gì, Vũ vương Chiến thần gì chứ, đều là huynh đệ trong quân nói quá lên thôi, nếu mà đi bên cạnh tướng quân thì ta sao sánh nổi.

Lý Cáp cười nói:
- Tại hạ chỉ có sức lực lớn hơn người bình thường một chút, gân cốt dày hơn một chút. Tại hạ là người tỉnh Hỗ Dương, năm nay mới vào quân. Sau khi diệt xong người Hồ, mờ Lê tướng quân đến Hỗ Dương làm khách để mạt tướng tận tình chủ nhà.

Lê Bố cười nói:
- Hỗ Dương là nơi tốt, Lê mỗ nhất định sẽ tới! Lúc đó hẹn không say không nghỉ!

- Đúng, không say không nghỉ!

Trần Vân ở bên nói:
- Lê tướng quân, thống tướng của chúng tôi ở Hỗ Dương tửu lượng là nhất, nếu mà ngài đọ rượu với ngài ấy, hãy gọi thêm vài người nữa tới giúp.

- Ồ? Xem ra Lý tướng quân của người cũng là một tửu nhân, Lê Mỗ tự tin là cá một bình rượu, tới lúc đó ta cùng vơi Lý tướng quân đấu thử một phen!
Lê Bố vỗ vai Lý Cáp cười nói.

Lý Cáp thấy vết thương trên thắt lưng và cánh tay của hắn bị hở miệng, nhân tiện nói:
- Lê tướng quân hay là đi xử lý miệng vết thương trước đi đã?

Lê Bố khoát tay nói:
- Vết thương này nhỏ thôi, không đáng ngại, đợi lát nữa trở về, tẩy rửa một chút, rồi rắc tí kim sang dược lên, sáng mai là bình thường đó mà!

Quả nhiên là một người rắn rỏi, không hỗ danh được xưng là Vũ vương, Lý Cáp trong lòng cảm thán, chính mình trời sinh mình đồng da sắt, nên ở trong vạn quân tiến thoái không hề sợ ai, nhưng mà Lê Bố thì không được như thế nhưng vẫn dũng mãnh hơn người tả đột hữu xung, thật xứng đáng kết giao bằng hữu.

Hai người đều có hảo cảm, lại trải qua một trận sinh tử ban nãy, ngay lập tức đã xưng huynh gọi đệ, Lê Bố thì trở thành Lê đại ca, Lý Cáp thì thành Lý lão đệ, khi vào tới lêu lớn thì cả hai đã giống như một đôi huynh đệ ruột thịt!

Khi tất cả đã yên vị, Ông Viễn lập tức nói:
- Lý tướng quân, phía sau cậu còn có viện quân không?

Lý Cáp nhớ là còn hai ngàn năm trăm bộ binh nữa nên nói:
- Có!

Ông Viễn nghe vậy vui vẻ nói:
- Tiêu tướng quân phái tới bao nhiêu viện quân?

Lý Cáp nói:
- Ông tướng quân, lần này mạt tướng tới không phải là do Tiêu tướng quân phái tới

- A?
Ông Viễn sửng sốt:
- Cậu không phải từ Tây Nguyên tới à? Không đúng hồi nãy cậu nói là người dưới trướng Trương Tề mà.


Lý Cáp nói:
- Mạt tướng là từ Tây Nguyên Mã Môn bảo tới, nhưng không phải là do Tiêu tướng quân phái tới.
Nói xong rồi thêm mắm thêm muối chuyện mình cùng Tiêu Mạc Vi. Trong đó kể rằng mình tận trung thế nào, Tiêu Mạc Vi làm khó làm dễ thế nào, cuối cùng hặn tự thân đến cứu viện nhị lộ quân, đánh tan đám Hồ quân ở Tây Nguyên, dẫn lính đến đây viện trợ.

Ông Viễn cùng chúng tướng dưới trướng nge mà kinh ngạc, không ngờ Lý Cáp lại có thể trở mặt với Tiêu Mạc Vi, mà Tiêu Mạc Vi lại có thể vì thế mà không gửi binh cứu viện.

Ông Viễn lẩm bẩm nói
- Vô lý, Tiêu tướng quân chính chiến mấy chục năm nay, sao lại có thể phạm một sai lầm nhảm như thé? Hay là hắn cố ý muốn đẩy ta vào chỗ chết, thấy chết mà không cứu sao? Chẳng lẽ hắn không biết, môi hở thì răng lạnh, Nhị lộ quân mà bị đánh bại, thì ba quân sẽ từ từ bị người Hồ đánh bại sao?
Nói xong nhìn Lý cáp nói:
- Lý tướng quân, ngươi nói viện quân chỉ có hai ngàn năm trăm bộ binh thôi sao?

Lý Cáp gật đầu:
- Đúng vậy, hai ngàn năm trăm bộ binh đó, đều là người của Hổ doanh.

- Cái này không tốt lắm
Ông Viễn vỗ trán thở dài:
- Lương thảo và nước uống rất nhanh sẽ hết, nếu không có viện quân, chúng ta sẽ không trụ nổi.

Chúng tướng nhị lộ quân nghe vậy, cũng vẻ mặt ảm đạm chỉ có Lê Bố nói:
- Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta cùng xông ra, xung phong liều chết xông ra ngoài, rồi tụ hợp ở Lĩnh Xuyên, kéo quân giết về!

Ông Viễn nói:
- Lê Bố, chúng ta nhiều ngày qua cũng đã phá vây nhièu lần, nhưng ngươi thấy đó, nếu mà phá được, thì chúng ta còn bị vây ở chỗ nào sao?

Lê Bố nói:
- Hôm nay khác xưa, hiện giờ chúng ta có Lý lão đệ… Hổ doanh có đệ ấy tương trợ mới xông được tới đây, ngày mai sao chúng ta không xông ra?

Ông Viễn trầm ngâm một hồi, vẫn lắc đầu nói:
- Hổ doanh người ít, đối với chúng ta giống như là muối bỏ biển. Lý tướng quân tuy dũng mãnh vô địch, nhng lại có thể nào địch nổi vạn người? Hắn có thể ở trong Hồ doanh tự do xuất nhập, nhưng mà đem theo vạn đại quân phá vây thì khó a!

Lý Cáp đứng dậy nói:
- Ông tướng quân, sự tại nhân vi, dù sao bây giờ ngoài cách đó ra thì chỉ còn biết ngồi chờ chết, thà xông ra ngoài đánh cuộc một phen, mạt tướng nguyện làm tiên phong trợ lực cho nhị lộ quân phá vây!

Bên đây nhị lộ quân đang thượng nghị, thì Hồ doanh cũng thương nghị, chủ soái của Hồ quân là Tường Toản cau mày, nhìn đồ án trên đại bản đồ trong đầu lại nghĩ tới cuộc đột kích ngày hôm nay, nghĩ tới tên tướng quân vô địch của quân Hạ.

- A Bố Tha, thân phận của tên sáng nay ngươi đã điều tra chưa?
Tường Toản hỏi tên phó tướng bên cạnh.

Tên phó tướng gọi là A Bố Tha cúi đầu nói:
- Tường Toản tướng quân, thuộc hạ đã liên lạc với các trinh thám trong Hạ quân nhưng bọn họ đều nói là không biết, cần thời gian để tìm hiểu.

Tường Toản nói:
- Sao lại không được! Hạ quốc có mấy người lợi hại được như thế? Nhân vật như thế. Ở Hạ quốc chẳng lẽ không ai biết?! Vô lý dù là thanh Tường phủ của hắn hay là thân thủ, đều rất dễ gây ấn tượng với người khác, không có khả năng không tra ra!

- Đúng vậy!
A Bố Tha không dám phản bác.

Lúc này, một gã thân binh ở ngoài trướng chạy vào bẩm:
- Tường Toản đại tướng quân, Ba Tắc Cát tướng quân cùng bộ binh phía đông đã đến.

Tường Toản sửng sốt nói:
- Ba Tắc Cát? Hắn không phải ở Tây Nguyên tỉnh sao? Bảo hắn tới đây gặp ta!

Chỉ lát sau, Ba Tấc Cát nhìn phong trần, chật vật không chịu nổi, một tay để lên ngực chân quỳ xuống đất nói:
- Tường Tỏa tướng quân, Ba Tắc Cát thất bại ở Tây Nguyên, mưu kế của ngài đã bị phát hiện.

Tường Toản cau mày nói:
- Bị phát hiện? Chẳng lẽ các ngươi không đánh với bọn chúng một trận sao? Nhân mã các ngươi tuy không nhiều lắm, nhưng Hạ quân ở Tây Nguyên tỉnh thì làm gì có năng lực chiến trận như thế, chỉ cần các ngươi cố trụ, thì bọn chúng sẽ không dám phái binh tới Đồng Dương. Chẳng lẽ các ngươi chiến bại rồi à ?

Ba Tắc Cát rũ đầu xuống thấp nhất có thể:
- Ba Tắc Cát vô năng, chúng ta thua dưới tay một người, sau đó thuộc hạ tập hợp tàn quân lại được gần năm nghìn người, nhưng mà dũng khí đã mất, không thể tái chiến.

- Thua dưới tay một người? 
Tường Toản nhịn không được nhớ đến vị tướng quần cầm trường phủ đen, vội hỏi:
- Có phải là một tên phi thường dũng mãnh, cầm một cây trường phủ màu đen?

Ba Tắc Cát sửng sốt, gật đầu nói:
- Đúng thế, là một tên cầm trường phủ mài đen
Nói xong lại nhớ tới hồi ác chiến lúc trước mà lòng run lên:
- Hắn là một tên ác ma, có chiến lực vô cùng ghê gớm, đao thương không sợ, vũ khí trong tay còn có thể thiên biến vạn hóa. Hắn làm cho hơn vạn người chúng ta cảm thấy bất lực. Thuộc hạ gấp trở về chính là muốn nhắc nhở Tường Toản tướng quân, sau khi tiêu diệt quân ở Đồng Dương thì nhớ cẩn thận tên ác ma đáng sợ đó khi đối chiến với quân Tây Nguyên.

Tường Toản cười khổ:
- Tên ác ma đó hắn đã tới rồi…

- Đến đây?
Ba Tắc Cát trừng to mắt

Tường Toảng nhìn về phương trời xa, thở dài nói:
- Tên ác ma mà ngươi nhắc, bây giờ đá đến rồi, đang ở quân doanh của Hạ quân.

Ba Tắc Cát há mồm trợn mắt, không tin được, không ngờ Lý Cáp sau khi đánh tan bọn chúng thì đã nhanh chân chạy đến Đồng Dương.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, đêm nay sao trời sáng như ngọc, ánh trăng sáng tỏ, nhìn thì mọi chuyện rất bình yên, nhưng mà dưới ánh trăng lam sắc Hoa Bình Dã bình nguyên thật rộng lớn đầy khí tức tử vong, nhị lộ quân bị Hồ quân bao vây dù có vẻ cô đơn nhưng rất ngoan cường.

Trong doanh địa của nhị lộ quân.

Lý Cáp cùng Lê Bố cởi giáp tay nằm trên xe chở rơm tán gẫu.

Một đống lửa trại được đốt lên, cách đó không xa Trần Vân, Dương Cận, Cổ Khang đều đang cùng với đám thuộc hạ của Lê Bố bàn tán gì đó.

- Lý huynh đệ, ta nói với ngươi rồi, rượu Viên Châu ở Tây Bắc Hạ quốc chúng ta là tốt nhất, so với những cái rượu gì đó ở kinh thành thì ngon hơn nhiêu, thứ rượu đó chỉ xứng cho đàn bà uống! Chờ khi nào chúng ta chiến thắng trở về, đến nhà của ca ca đi, ta với đệ mỗi người một bình Viên Châu hảo hạng, sảng khoái uống!
Lê Bố rất bỏ công nghiên cứu về rượu, vừa nhắc là đã cực kì cao hứng.

Lý Cáp nằm trên đồng rơm mềm, nhìn bầu trời đầy sao, cười nói:
- Tốt, Lê đại ca có bao nhiêu rượu ngon cứ lấy ra, tiểu đệ mà uống không nổi thì đúng là gấu cờ hó!

- Được! Được! Có khí phách.
Lê Bố ngồi dậy, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Lý lão đệ, ta nói với ngươi rồi, khi nào đệ tới ta sẽ nói muội muội của mình xuống bêếp làm vài món cho đệ ăn. Nàng tuy làm thịt kho tàu ăn không được, nhưng mà làm đồ nhắm rượu có thể nói là hảo thủ.

- Lê đại ca, ca đến Hỗ Dương đi, đệ sẽ cho huynh biết thế nào là mỹ vị nhân gian
Lý Cáp nói xong lại nhớ đến nữ đầu bếp xinh đẹp của mình, thật sự là rất nhớ trù nghệ của nàng ấy, cũng như cái mông tuyệt vời. 

- Lý huynh đệ, tiểu muội nhà ta rất đẹp, có thể nói là có thể so với tiên nữ, chẳng những tri thức lễ nghĩa hiểu rõ, mà lại ôn nhu hiền lành...
Lê Bố thấy Lý Cáp nhìn mình liền nói:
- Đệ đừng thấy ca đen, đó là do luyện võ mà thành, chứ muội muội của ca thì khác.

Lê Bố thoạt nhìn thì đen, nhưng bộ dáng lại anh tuấn cao lớn, nếu muội muội hắn không đen thì chắc chắn là không khó nhìn. Kỳ thật Lý Cáp cũng đen nhưng mà so với Lê Bố thì là tiểu hắc so với đại hắc.

Đang nói thì bộ hạ của Lê Bố cầm hai xiên thịt nương lại rồi chia cho Lý Cáp và Lê Bố, cười nói:
- Lê tướng quân, đang tiến cử muội muội à? Ha ha Lý tướng quân đừng bị mắc mưu, em gái nhà hắn và hiểu tri thức lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành mấy chữ này tuyệt đối không có gì liên quan!

Lê Bố nghe thế, một cước đã xuất ra:
- Đi đi đi, không nói không ai bảo ngươi câm đâu!

Lý Cáp cười thầm. hỏi:
- Lệnh muội năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi!

Lê Bố nói:
- Chỉ mới mười sáu còn chưa có hôn phối, Lý lão đệ, ta cùng với đệ thật sự là mới quen đã thân, mà em gái ta cũng cần một trượng phu, mà người ấy phải là một đại anh hùng. Không phải ta chém chứ, trong quân này không có ai có thể đọ sức với ta. Nhưng mà hôm nay, Lý lão đệ đã thật sự làm cho ta bội phục sát đất. Đệ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, cho nên em gái của ta chắc chắn sẽ rất thích.


Lý Cáp nghe thì vội hỏi:
- Lê đại ca… ngươi đang môi giới đó à.

- Ta nói với đệ rồi, em gái nhà ta tuyệt đối xinh đẹp, tri thức lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, cùng với huynh đệ ngươi là một đôi trời sinh, thế nào, đợi sau này trở về, đệ hãy lập tức đến nhà ca chơi, cha mẹ ca mất sớm, huynh trưởng ta là người giám hộ duy nhất của nàng, hôn sự của nàng, ta quyết được. 
Lê Bố vỗ ngực nói

Lý Cáp xấu hổ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv