Nhất Phàm nói xong thì trượt nhanh hơn một tí, ban đầu Vũ Tịnh còn có thể thích nghi, nhưng cô đã lập tức cảm thấy trọng tâm có hơi không vững nữa, cô nắm chặt tay của Nhất Phàm, anh biết có thể cô có hơi không theo kịp nên lui về, đại khái là Nhất Phàm hơi quá khi lui lại, nên Vũ Tịnh cũng bị lui về, cứ tưởng rằng mình sẽ té, nhưng cuối cùng cô đã té vào người Nhất Phàm.
- Vũ Tịnh, em không sao chứ! Cũng tại anh, lúc nãy định trượt nhanh một tí, kết quả……
- Nhất Phàm, em không sao.
Vũ Tịnh rời khỏi người của Nhất Phàm, chỉnh lại mái trên trán, nét mặt có hơi không tự nhiên. Dù gì hiện giờ cô và Nhất Phàm cũng không còn là vợ chồng nữa.
- Hôm nay rất cám ơn anh, hôm nay em mới biết thì ra trượt băng không đáng sợ như em tưởng. – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm mỉm cười nói, còn Nhất Phàm nhìn thấy sự cảm kích trong mắt Vũ Tịnh.
- Nếu như hôm nay em đã biết khi hai người ở bên nhau thì có thể làm cho những việc khó khăn trở nên dễ hơn, anh nghĩ em có thể thử những việc mà một mình em không thể hoàn thành khác. Có khi kỳ tích không khó như em đã tưởng. – Từng câu từng chữ Nhất Phàm nói, Vũ Tịnh đều nghe rất rõ ràng, nhưng cô biết cô và Nhất Phàm không thể nào có thể chỉ nắm tay nhau là đợi được kỳ tích.
- Có lẽ chăng! À phải, em thấy trong sân trượt có rất nhiều brochure tuyên truyền buổi triển lãm châu báu vòng quanh thế giới ONLY ONE, ONLY LOVE. Triển lãm đó là tác phẩm của ai vậy?
- Nhà thiết kế số một của DTC – Louis Kim. Chiếc nhẫn anh cầu hôn em năm đó cũng là tác phẩm của ông ấy!
- Vậy à. – Nghe thấy cầu hôn, Vũ Tịnh lại có hơi không tự nhiên.
- Thật ra em ở Mĩ đáng lẽ phải rất rõ về ông ấy chứ, tác phẩm cuối cùng khi ông ta rời khỏi DTC được thiết kế dựa trên câu truyện tình yêu của khách hàng, đó là một sợi dây chuyền, trên dây chuyền đó có một tín vật của nhân vật chính trong câu truyện. Tuy sau này sợi dây chuyền đó sẽ có rất nhiều sợi, nhưng sợi gốc có tín vật trong đó thì chỉ có một, vì thế ông ta dùng ONLY ONE, ONLY LOVE làm chủ đề cho cuộc triển lãm vòng quanh thế giới này. Vợ của ông ấy là người HK, vì thế trạm đầu tiên được tổ chức ở HK.
- Anh nhắc đến em mới nhớ ra, lúc đó em ở Thụy Sĩ, sau khi trở về Mĩ em cũng có nghe đồng nghiệp nói đến, họ nói câu truyện đó rất cảm động, tên cũng rất hay, Returning Happiness, nhưng trong hiện thực có bao nhiêu người có thể tìm lại được niềm vui, tìm lại được hạnh phúc chứ? Nhưng dù thế nào đi nữa, em nghĩ cô gái có được sợi dây chuyền đó chắc hẳn sẽ là cô gái may mắn. Nghe nói, lúc đó có rất nhiều người viết thư tham dự.
- Ừm, anh nghĩ đó chính là cảm giác của kỳ tích. Nếu như, có một ngày, có một người đàn ông tặng sợi dây chuyền đó cho em, em sẽ thế nào?
- Em nghĩ em sẽ gả cho người đó quá, em là duy nhất của người đó, cảm giác đó người phụ nữ nào cũng muốn có cả. Nhưng, vấn đề mà anh đặt ra không có ý nghĩa hiện thực, em không tin kỳ tích.
- Vũ Tịnh, thật ra – Nhất Phàm vừa định nói tiếp thì điện thoại của Vũ Tịnh reo lên.
- Martin, công việc của anh xong chưa? Ừm, được, em sẽ đợi anh, khuya cỡ nào cũng sẽ đợi mà. – Nghe Vũ Tịnh nói như vậy, thấy thần sắc vui vẻ của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cảm thấy anh không cần phải nói tiếp những lời đó nữa.
- Nhất Phàm, em phải đi đây. Anh cũng đi chứ?
- Không, anh còn muốn ở đây một lát.
Lại lần nữa nhìn Vũ Tịnh dần đi xa, nhưng lần này Nhất Phàm không còn có nông nỗi muốn nắm cô lại nữa, đi đi lại lại, kết cục của họ cuối cùng cũng vẫn như ba năm trước.
***
Tiếp theo đó, những hoạt động chủ yếu của niên hội cũng đã gần tổ chức xong, tối nay, Nhất Phàm không có cuộc xã giao nào cả nên anh có thể về nhà sớm hơn, về nhà làm một bữa tối DIY, nhưng, trước khi về nhà, anh còn phải làm một việc.
Tối nay, Vũ Tịnh cũng không có gì đặc biệt, vì những hạng mục của khách sạn, Martin còn đang bàn bạc ở bên ngoài, và vì Vũ Tịnh cứ nói với anh cháo của Hà Kỳ ngon cỡ nào nên anh và Vũ Tịnh đã hẹn nhau tối nay đến Hà Ký ăn, do không có gì làm nên Vũ Tịnh đã đến trước. Thế nhưng, khi đi tới trước cửa Hà Ký, Vũ Tịnh mới phát hiện nơi đây đã trở thành quán ăn Hàn Quốc. Trong ký ức, Vũ Tịnh cứ luôn nghĩ rằng Hà Ký vẫn sẽ ở đây, vì quán đã được kinh doanh mười mấy năm rồi, không ngờ, thế giới này thật sự đều đang thay đổi từng ngày. Ngay khi Vũ Tịnh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Martin thì cô lại trông thấy Nhất Phàm đi ra với một túi đồ trên tay.
- Sao anh lại ở đây? – Vũ Tịnh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Phàm.
- Anh đến mua kim chi Hàn Quốc, kim chi ở đây rất ngon. Sao em cũng ở đây, không phải chúng ta tâm linh tương thông đến vậy chứ?
- Không phải, Martin cũng muốn đến thử cháo của Hà Ký, nhưng, bây giờ em mới biết ở đây đã biến thành quán ăn Hàn Quốc rồi. – Nghe thấy cái tên Martin, Nhất Phàm cảm thấy có hơi không thoải mái.
- Lâu rồi em không tới đương nhiên là không biết rồi, một năm trước Hà Ký đã dẹp rồi. Con của ông chủ đã mua nhà cho hai người già ở dưới quê để họ về hưởng phúc.
- Đi 3 năm, đúng thật là cái gì cũng đã thay đổi. À phải, sao anh lại mua kim chi? Những việc này không phải chị Dung làm sao?
- Bây giờ anh không có ở nhà nữa, anh ở bên ngoài, sau khi em đi khỏi, vì phải chuẩn bị cho khách sạn mới, anh về nhà rất khuya, nên cuối cùng đã dọn luôn ra ngoài. Sống một mình đương nhiên là phải biết tự chăm sóc cho mình thôi, bây giờ tài nấu nướng của anh đã được nâng cao rất nhiều đó.
Làm gì mà anh vì về nhà trễ, vì công việc bận mà dọn ra ngoài chứ, mà vì trong căn phòng trống rỗng đó, anh sẽ càng mất ngủ, càng khó chịu. Nhà mới tuy không lớn, nhưng trong căn nhà này, tim của Nhất Phàm không trống như vậy, không lạnh như vậy. Nghe những lời anh nói, tim của Vũ Tịnh cũng đau, ba năm nay đối với họ mà nói đều là dày vò, nhưng Vũ Tịnh biết mình không thể trở về với Nhất Phàm nữa, và bên cạnh Nhất Phàm cuối cùng cũng sẽ có người khác thôi.
- Vậy à? Sống một mình đích thật sẽ học được cách làm rất nhiều việc. – Vũ Tịnh đang nói thì điện thoại lại reo lên.
– Martin, sao anh lại như vậy nữa! Thôi được, anh đừng có nói sorry nữa, em không có nhỏ nhen như anh đâu. Anh không cần lo lắng. – Vũ Tịnh lại cười mà nói lớn tiếng với người ở đầu dây bên kia, đây là cách giao lưu của cô và Martin, họ là anh em tốt của nhau, nhưng Nhất Phàm thì hiểu sai quan hệ của Vũ Tịnh và Martin.
- Sao, bị bạn trai cho leo cây à?
Nghe từ bạn trai, chút nữa Vũ Tịnh đã bật cười, Hoắc Nhất Phàm, đến bây giờ anh vẫn thích ghen như vậy. Nhưng, nếu như anh đã xem Martin là bạn trai của em, vậy thì em tương kế tựu kế vậy, khi anh thấy em đã tìm được hạnh phúc, anh mới không chờ đợi nữa, anh sẽ mới đi tìm hạnh phúc của mình.
- Ừm, anh ta cứ như vậy.
- Nếu như anh ta không ăn tối với em, vậy không biết em có nể mặt ăn một bữa tối do anh làm lần nữa không?
- Nhưng mà, món anh làm hình như thật sự không ngon lắm.
- Ba năm rồi, anh nghĩ chắc anh cũng có chút tiến bộ chăng.
Tiếp đó, hai người cùng dạo siêu thị, Nhất Phàm hỏi Vũ Tịnh muốn ăn gì, nhưng Vũ Tịnh rất khách sáo mà nói sao cũng được, khi ở trong siêu thị, họ đích thật không còn thân mật như trước kia nữa. Nhớ lần đầu tiên Vũ Tịnh và Nhất Phàm đến siêu thị là vì mua quà cho người nhà của Vũ Tịnh, lúc đó sự chu đáo của Nhất Phàm đã mang đến cho Vũ Tịnh niềm hạnh phúc đã lâu không có được; còn có lần đó, Vũ Tịnh kiểm tra thai nhi xong, Nhất Phàm đã cùng Vũ Tịnh đến mua tương chanh để làm món tàu hủ chanh cho cô ăn, sự nổ lực mà Nhất Phàm bỏ ra vì muốn làm một người cha tốt đã khiến cho Vũ Tịnh thề chết cũng phải giữ lấy đứa con trong bụng. Hôm nay, Nhất Phàm lại đã mua tương chanh.
- Tàu hủ chanh lần trước anh làm thật sự không chịu được, hôm nay em đã ở đây, anh muốn làm cho em ăn một lần nữa, làm cho em ăn lần cuối.
Nhìn Nhất Phàm, Vũ Tịnh đã gật đầu, tuy cũng là làm tàu hủ chanh, nhưng tâm trạng làm món này của Nhất Phàm là một trời một vực. Tàu hủ chanh lần trước, Nhất Phàm làm cho vợ và con của mình ăn, lúc đó họ hưởng thụ thú vui thiên luân. Nhưng hôm nay, Nhất Phàm làm cho tiền thê của mình ăn, hơn nữa trong lòng anh, tiền thê này đã sắp trở thành vợ của người khác, bữa ăn tối nay chắc sẽ là bữa ăn cuối cùng của anh và Vũ Tịnh.
***
Về đến nhà, Nhất Phàm dắt Vũ Tịnh tham quan căn hộ một chút, Vũ Tịnh rất thích cách bày trí của căn nhà này, chỉ là cô đã không nói ra. Nếu như trước đây cô và Nhất Phàm có thể có được một tổ ấm nhỏ như thế này, có lẽ hiện giờ họ đã đang sống cuộc sống của thần tiên rồi, chỉ có điều có nhiều việc đã sớm được định sẵn, Nhất Phàm xuất thân trong một gia đình như vậy, cuộc sống của anh phải sống vì kỳ vọng của quá nhiều người, và những người này không có bản thân anh trong đó. Thấy căn phòng cartoon mà Nhất Phàm bố trí cho Tinh Tinh, Vũ Tịnh có thể hiểu được tình cảm mà anh dành cho Tinh Tinh, sự thích thú của anh đối với trẻ con, trông thấy những cái này, tim cô như bị dao đâm vậy. Tiếp đó, họ cùng làm bữa tối. Vũ Tịnh lặt rau, Nhất Phàm đeo tạp dề, đây là cảnh tượng mà Vũ Tịnh đã từng ao ước kỳ vọng, đây cũng là cảnh tưởng mà Nhất Phàm từng khát vọng, chỉ tiếc thời gian cảnh tượng này diễn ra đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của họ. Cuối cùng, họ cũng đã có thể ngồi vào bàn hưởng thụ bữa tối, đậu hủ không hề bị nát, mỗi một miếng đều rất hoàn chỉnh, mang đến cho người ta cảm giác viên mãn, nhìn đậu hủ, Vũ Tịnh đã cười, nếu như lúc đó Nhất Phàm có thể làm ra đậu hủ như hôm nay, vậy gia đình của họ có phải sẽ không tan rã, mà sẽ hoàn chỉnh không?
- Vũ Tịnh, em đừng cứ lo nhìn chứ, mau ăn thử đi, có phải ngon lắm không?
- Ừm, rất ngon.
Tiếp đó, Vũ Tịnh lại ngốn nghiến ăn như lúc trước.
- Không biết tài nấu nướng của em có tiến bộ không? Nếu như em còn như lúc trước, chỉ có sườn và cháo làm còn tàm tạm, thì anh nghĩ chồng tương lai của em sẽ giận đó. – Nhất Phàm nói xong cũng cười lên.
- Em nghĩ hiện giờ anh ấy sẽ không giận đâu, vì ba năm nay, em đã học được cách làm rất nhiều món. Nhớ lúc trước, khi em không biết nấu ăn lắm, em có nói với Nhất phàm, em hy vọng có thể làm cơm cho anh ăn. Bây giờ, em nấu ăn rất giỏi, nhưng Nhất Phàm lại không có cơ hội ăn cơm do em nấu. Giữa chúng ta cuối cùng vẫn đã thiếu chút duyên phận. Dẫu rằng chúng ta đã từng nỗ lực muốn giữ lấy đối phương, nhưng cuối cùng em vẫn đã buông tay anh. – Không biết tại sao Vũ Tịnh lại nói những lời trong suy nghĩ của mình ra, là hối hận, hay là một lời từ biệt trước khi rời khỏi?
- Vũ Tịnh, khi anh đồng ý ly hôn với em, thì anh đã biết suốt đời này anh cũng không ăn được cơm do em làm nữa. Nhưng, hiện giờ em có thể làm cơm cho người mà em yêu ăn, anh nghĩ hiện giờ em đã có được hạnh phúc. Bất luận là người nào ăn được cơm do em nấu, anh nghĩ em cũng sẽ hạnh phúc, vì cuối cùng em cũng đã có thể tìm được nơi để trái tim dừng lại, toàn tâm toàn ý vì một người. Mau ăn đi, thức ăn nguội hết rồi.
Tiếp đó Nhất Phàm cũng bắt đầu ngốn nghiến cơm, nhưng Vũ Tịnh không còn ăn nữa, nghe những lời anh nói, cô biết người đàn ông trước mặt mình thật sự đã quá lương thiện, rõ ràng sống rất cực khổ nhưng lại phải vờ như thong thả. Nhất Phàm, hãy tha lỗi cho em, em hiểu tình cảm anh dành cho em, nhưng em thật sự không có cách cùng tạo kỳ tích với anh nữa, nhưng, anh yên tâm, em sẽ tuân thủ lời hứa của em, kiếp sau, em sẽ hoàn hạnh phúc cho anh.
Đang ăn, Vũ Tịnh lại nhận được điện thoại của Martin, anh bảo Vũ Tịnh gửi một lá thư vào email của anh, lá thư đó có tư liệu mà Martin cần và đang phải dùng gấp. Thế là Vũ Tịnh đành tạm chiếm giữ phòng sách và máy vi tính của Nhất Phàm, vì con chuột của Nhất Phàm chỉ có mình anh mới trị được nên Nhất Phàm giúp Vũ Tịnh điều khiển chuột, Vũ Tịnh chỉ phụ trách công việc đăng nhập. Nhưng, hình như hôm nay con chuột không nghe lời lắm, Nhất Phàm cũng bị nó làm cho hơi bực, cánh tay anh cứ không ngừng đẩy tới lui, kết quả đã làm rớt xấp giấy tờ trên bàn, đồng thời cũng làm chiếc hộp trên bàn rớt xuống đất, những thứ bên trong đều rơi cả ra. Nhất Phàm để Vũ Tịnh tiếp tục, còn mình thì cúi xuống nhặt giấy tờ lên. Vũ Tịnh gửi xong email cũng giúp Nhất Phàm nhặt lại đồ. Giấy tờ được nhặt lên từng cái một, Vũ Tịnh trông thấy một vài thứ quen thuộc.
“Ông xã, nếu như canh nguội rồi, đừng lười nha, xuống bếp làm nóng lại, ăn lạnh không tốt cho bao tử đâu.”
“Ông xã, món chè tối nay là chị Dung chỉ em làm đó, có ngon không?”
“Ông xã, đừng làm việc khuya quá nha.”
…..
“Cho dù có chống đối với em cũng đừng làm khó sức khỏe của mình.”
Nhìn thấy những mảnh giấy nhỏ này, những mảnh giấy nhắc nhở ngày tháng mà họ đã cùng trải qua, Vũ Tịnh nhặt từng tờ lên, tiếp đó đọc từng tờ giấy, nhìn nó, Vũ Tịnh sẽ lại nhớ đến những ngày tháng cô cho là đau nhưng vui vẻ, lúc đó cô không thể nói, nhưng cô và Nhất Phàm có thể giao lưu tình cảm bằng phương thức này, người ngoài nhìn vào sẽ thấy những việc này có hơi trẻ con, nhưng, chính những tờ giấy nhỏ này đã làm nên từng chút một trong cuộc sống hạnh phúc của Vũ Tịnh và Nhất Phàm.