10.
Từ nhỏ tôi sợ nhất là trời mưa. Bởi vì bất luận mưa lớn bao nhiêu, đều sẽ không có ai đến đón tôi, chứ ở đó mà nói đến đưa dù.
Tôi ở trong cái nhà này, vừa ra đời chính là giống như một nô lệ, giống như một người khách, càng giống như một người lạ.
Cuộc sống không có tiền có thể nhịn, những ngày không có yêu thương làm sao trải qua?
Tôi không thể hiểu được, thật sự không thể nào hiểu được, tại sao con người có nhiều đau khổ như vậy, đến nổi tìm không được một lý do khiến cho tôi nghiến răng, lại kiên trì một lúc, cho dù chỉ một lúc?
Tất cả mọi thứ, dường như đều đang kéo tôi xuống.
Khổ nạn dường như vô tận, là giống trận mưa rào này không nhìn thấy được bình minh, và tôi mãi mãi cũng không chờ đợi được một ngày tươi sáng rực rỡ.
Lại đi thêm 1 lúc, trước con đường đi bộ ít người, xuất hiện 1 cây cầu rộng.
Tôi lên cầu, leo lên lan can thấp nhìn xuống, dòng nước siết đang dào dạt chảy về phía trước.
Không biết có phải ảo giác hay không, đằng sau như thể có người đang gọi tên của tôi.
Tôi mặc kệ, ném chiếc ba lô ướt sũng sang một bên, hai tay dùng lực trèo lên lan can, thẩn thờ nhìn dòng nước xám xịt phía dưới.
Chỉ là vẫn chưa xem được bao lâu, âm thanh ảo giác đó càng trở nên rõ ràng hơn.
“Không đến nỗi như vậy chứ, thật sự muốn nhảy sao?”
Mưa lớn làm nhoè tầm mắt. Tôi lau đi nước mưa trên mặt, chỉ nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang từ từ dừng lại bên cầu.
Một người nào đó đang bắt chéo đôi chân dài, ngồi ở ghế sau mở cửa kính ra nhìn tôi, giọng điệu không mặn không nhạt, lại không nghe ra ý châm chọc.
Tôi đỏ mắt nhìn dòng nước chảy siết: “Tôi cho rằng người như cậu sẽ vui chứ.”
“Cậu cảm thấy tôi hy vọng cậu nhảy sao?”
“Đổi từ khác, không bằng nói là khát khao?”
“..........”
Sau một hồi im lặng, đối phương xuống xe.
Không biết từ lúc nào, 1 chiếc dù đen che trên đỉnh đầu tôi: “Có lẽ vậy, dẫu sao ngày hôm đó.......tôi vốn dự định cùng cậu nhảy xuống dưới.”