Hạ Dã cũng đi vào lớp học. Cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Thạch Nham và Hà Thục cùng nhau đi vào lớp. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy rõ mối quan hệ của họ không bình thường chút nào. Trong lòng Hạ Dã nghĩ vậy, nhưng không thể hiện lên mặt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ chớp mắt đã đến trưa. Ba người lại cùng nhau đi ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, Hạ Dã nói: “Tớ muốn tới thăm Chương Nam, dù sao thì...”
Đường Do nói: “Tớ cũng muốn về thăm nhà một chút, tớ rất nhớ ba mẹ.”
Hứa Di: “Ừ, cũng đúng, các cậu không thể quên được gia đình của mình. Tớ cũng vậy, tớ cũng rất nhớ bọn họ.”
Hạ Dã nói: “Bây giờ cậu không có thời gian, cậu còn phải đi học, phải thi đại học nữa. Khi nào cậu thi đại học xong, chúng ta cùng nhau đi.”
Hứa Di nở nụ cười ấm áp. Kiếp trước, cô không có một người bạn nào, không ngờ bây giờ, cô lại có hai người bạn như vậy, bọn họ sống một cuộc sống giàu có, nhưng không đánh mất bản thân mình, tốt quá! Tuy không hiểu tại sao ông trời lại sắp xếp như vậy, nhưng cô nhất định sẽ bảo vệ bọn họ, bảo vệ tình bạn giữa bọn họ: “Được, chúng ta đi cùng nhau.”
Đường Do nói: “Cũng gần tới thứ Bảy rồi, nhà trường cho nghỉ học, Hứa Di, phải nhờ cậu giúp tìm Trương Hi ở đâu rồi.”
Thứ Bảy nhanh chóng tới, Hạ Dã và Đường Do đi theo Hứa Di, Trương Hi đi về. Hơn 4 giờ chiều, bốn người cùng đi tới một nơi. Trương Hi rất ngạc nhiên: “Các cậu là ai?”
Hạ Dã nhìn cô bạn thân ngày xưa, cô rất muốn bước tới ôm cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, giới thiệu: “Tớ là Hạ Dã, đây là Đường Do. Bọn tớ không có ý gì đâu, chỉ muốn tới thăm cô ấy thôi.”
Trương Hi: “Bây giờ trời đã tối rồi, các cậu định đi về thế nào đây.”
Hứa Di nói: “Đường Do có thể ở lại nhà của tớ, còn Hạ Dã...'' Nói chưa hết câu, Hạ Dã đã đáp lại: “Tớ không ở nhà cậu đâu, cậu cứ yên tâm, tớ không sao cả.”
Đường Do nói: “Cậu cẩn thận chút nhé, tớ và Hứa Di đi về trước đây.” Nói xong, hai người lập tức rời đi.
Trương Hi nói: “Ngại quá, nhà tớ thì… có lẽ cậu nên...”
Hạ Dã nói: “Không sao cả, tớ có chỗ ở mà.”
Đứng trước phần mộ một lúc, Trương Hi cũng đi về, Hạ Dã đi tới nhà bà nội. Nhìn thấy bà nội ngồi trong sân nhặt rau, cô dừng chân. Đến khi Hạ Dã muốn bỏ chạy, bà nội đã nhìn thấy cô, bà gọi Hạ Dã tới trước mặt: “Nha đầu, con là con cái nhà ai vậy.”
Hạ Dã: “Con chào bà, con tới đây tìm bạn, nhà con không ở đây.”
Bà nội: “Bà thấy con rất giống Tiểu Nam nhà bà, con quen con bé sao?”
“Quen ạ, bà, con và cậu ấy là bạn rất thân đấy.”
Lúc đầu, giọng bà nội nói chuyện chỉ hơi nức nở, còn bây giờ đã bật khóc. Thấy bà nội đã nuôi mình từ nhỏ tới lớn khóc đau lòng như vậy, Hạ Dã cũng không kìm lòng được nói: “Bà nội, sau này, con làm cháu gái bà có được không.”
Bà nội khóc không thành tiếng. Hạ Dã ôm bà, cứ để bà khóc, đến khi bà khóc xong: “Được chứ. Nha đầu, con tên gì?”
“Bà nội, con tên là Hạ Dã.”
Bà nội nói: “Ở lại ăn cơm với bà đi.”
Hạ Dã: “Dạ”
Sau khi Đường Do và Hứa Di về đến nhà, nhìn khung cảnh quen thuộc, thấy khóe mắt Đường Do ngấn lệ, Hứa Di nói với mẹ: “Mẹ, bạn con đến chơi, cậu ấy ở lại với chúng ta được không?”
Mẹ Hứa đồng ý, kiếp trước, quan hệ của Đường Do và mẹ Hứa rất tốt. Đến hơn một giờ chiều, Hạ Dã gọi điện cho Đường Do, nói: “Do, ba giờ chúng ta đi thôi.”
“Cậu đến đón tớ đi, Trương Hi biết nhà tớ ở đâu đấy.” Cúp điện thoại, cô nói với bà nội: “Bà nội, đây là 1000 tệ, bà cầm đi.”
Bà nội từ chối: “Bà không cần đâu.”
Hạ Dã: “Bà, bà đừng vội từ chối, để con nói hết đã. Từ nhỏ con đã không có bà nội, ba mẹ quanh năm đều làm việc ở ngoài, trong nhà chỉ có một mình con thôi. Ba mẹ chỉ kiếm tiền cho con tiêu, chứ không quan tâm tới cuộc sống của con. Hôm nay con ở đây rất vui vẻ, bà hãy nhận đi, bà và ông nội mua chút đồ ăn, sức khỏe của ông nội không tốt mà.”
Bà nội: “Vậy được rồi, bà sẽ nhận số tiền này, sau này con đừng cho nữa nhé.”
“Được rồi bà, con phải đi học đây, con đi trước nhé.” Hạ Dã nói.
“Đi từ từ thôi.” Bà nội nói.
Hạ Dã đi tìm Trương Hi, đợi ở nhà Trương Hi một chút, rồi hai người đi tìm Đường Do và Hứa Di.