Hề Mặc vẫn cau mày, không nói chuyện.
Nguyễn Dạ Sênh nghe được, ánh mắt cũng chuyển qua bên này.
"Là tai nạn giao thông sao?" Ngược lại chuyên viên trang điểm tò mò hỏi.
Cứ nghe nói đến trêи đường có người chết gây ra hỗn loạn, mọi người đều vô thức nghĩ đến có tai nạn giao thông xảy ra.
Phùng Đường Đường gật đầu rồi sau lại lắc đầu: "Đúng, mà cũng không phải."
Chuyên viên trang điểm lại càng thấy kỳ quái: "Cái gì mà đúng rồi lại không phải?"
Phùng Đường Đường tập trung giải thích: "Đúng là đã xảy ra tai nạn giao thông cho nên tôi mới nói đúng, nhưng người đó chết không phải vì tai nạn. Có nhiều người lắm, tôi không dám vào xem, tìm người hỏi xem chuyện gì xảy ra thì có người nói là hình như trước đó có một người đang lái xe, người này chạy ở làn đường bên phải sát vỉa hè, tốc độ xe cũng khá nhanh, sau đó đột nhiên anh ta thấy có người ngã trêи vỉa hè, làn đường đó và vỉa hè có bậc thang nối nhau, người đó nửa người nằm nhoài trêи làn đường, nửa người ngã nhào trêи bậc thang, người lái xe bị hoảng sợ, lập tức hãm phanh, do thắng xe gấp, chiếc xe phía sau không kịp phản ứng cho nên mới gây ra đụng xe, tạo thành sự cố tông đuôi xe trêи đường."
Phùng Đường Đường dừng lại, nói tiếp: "Bởi vì hai chiếc xe đều chạy với tốc độ nhanh cho nên chủ xe đều bị thương, nhất thời không thể tự xuống xe, ở phía sau có vài chủ xe ngừng lại đi qua hỗ trợ. Sau đó bọn họ phát hiện ra có cái người đã ngã trêи đường, đi đến kiểm tra thì người đó đã không còn thở nữa, trêи người lại không có bất kì dấu vết nào do bị đụng xe. Hơn nữa chủ xe vừa bị tai nạn nói là căn bản anh ta không có đụng người đó, trước khi anh ta thắng lại, người đó đã ngã xuống nằm ở đó. Dù sao cũng là chết người, tình huống lại phức tạp, rất nhiều người tụ tập ở đó tò mò, làm ven đường đông đúc chật chội như nêm cối, con đường thường xuyên qua lại cũng bị bao vây không đi được."
"Chờ đã." Hề Mặc nói: "Rất nhiều người vây quanh xem?"
"Đúng vậy."
"Bao nhiêu người, có thể ước chừng được không?"
Phùng Đường Đường nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất cũng phải 200~300 a, vây xem cũng được ba tầng trong ba tầng ngoài, từ vỉa hè cũng chen lấn hết cả làn xe, làm cho xe phía sau không thể lách qua, phản ứng dây chuyền làm cho cả con đường bị ùn tắc hỗn loạn càng nghiêm trọng."
Hề Mặc lần nữa nhíu mày.
Nguyễn Dạ Sênh cũng cảm thấy kỳ quái: "Tại sao lại nhiều người như vậy?"
Mặc dù xã hội bây giờ không thiếu người thích náo nhiệt, nhưng chuyện tai nạn giao thông xảy ra trêи đường như hôm nay không hiếm thấy, theo thói quen của mọi người cũng sẽ không đặt quá nhiều sự chú ý cho chuyện này, dù sao thì việc này cũng đã có cảnh sát giao thông lo. Khả năng hấp dẫn họ có lẽ là người đã chết khi ngã ở trêи đường, nhưng mà tụ tập cả mấy trăm người xem náo nhiệt không phải là quá mức sao.
Trừ khi người chết đó có gì đặc biệt cho nên mới thu hút như vậy.
Phùng Đường Đường nói: "Vốn em cũng đang bực bội, cho dù có người chết cũng không cần phải nhiều người vây xem như vậy a, quá không bình thường. Kết quả em nhìn một vài người đang vây xem ở phía trước, nét mặt bọn họ hoảng sợ nhao nhao chen từ phía trong đi ra ngoài, nhìn thấy họ kì lạ như vậy, người ở phía sau khẳng định càng hiếu kỳ ah, sẽ càng nỗ lực lách vào nên trong, sau đó người đi đường nhìn thấy bọn họ tụm thành một đống như vậy, mà sắc mặt lại còn kỳ quái liền tò mò xông tới cho nên sẽ ngày càng đông người hơn."
Vị chuyên viên trang điểm kia cảm thán: "Cái này chẳng phải cũng giống như xếp hàng sao. Trước kia tôi có đi ngang một quán điểm tâm, nhìn thấy ở cửa ra vào xếp một hàng người dài thườn thượt, cong cong gãy gãy quấn mấy vòng, tôi chưa từng nhìn thấy hàng người nào mà nhiều như thế, nghĩ thử quán điểm tâm này có gì mà hấp dẫn, chắc là đồ ăn rất ngon a, cho nên tôi mới tò mò đi theo xếp hàng. Sau đó tôi hỏi những người đứng phía trước có ăn qua chưa, bọn họ đều nói là chưa từng, chỉ là thấy có nhiều người như vậy nên mới tò mò xếp hàng theo."
Phùng Đường Đường có chút hổ thẹn cúi đầu: "Đúng là như vậy. Thật ra nếu như không phải do tôi nhát gan, không dám nhìn, tôi cũng muốn lách vào trong xem thử có là chuyện gì, quá hấp dẫn mà."
"Tại sao những người sau khi nhìn xem, sắc mặt đều kỳ quái?"
Hề Mặc nói: "Là do người đã ngã trêи đường có điểm gì kỳ lạ sao?"
Phùng Đường Đường nhỏ giọng nói: "Cái này mình cũng không biết rõ, mình chưa vào đó xem, chỉ nghe loáng thoáng mấy người đó nói lại tử trạng này rất quỷ dị. Vừa nghe như vậy mình càng không dám xem liền đi vòng quay về."
Vị nhân viên đi đường vòng đến đây, vừa bát quái khi nãy nói: "Tôi có nhìn thấy."
Ánh mắt của Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh đều đồng thời chuyển đến vị nhân viên này.
Vị nhân viên nói: "Tôi còn chụp hình lại đây này."
Phùng Đường Đường thiếu chút bị dọa ngất: "Còn chụp hình lại nữa sao?"
"Đường Đường, không phải cô chưa xem được sao, có muốn tôi gửi sang cho cô không." Nhân viên lấy điện thoại di động ra.
Đến điện ảnh kinh dị Phùng Đường Đường cũng không dám liếc mắt nhìn xem, thì đừng nói chi nhìn ảnh chụp thi thể người chết ở ngoài đời, vừa muốn cự tuyệt, Hề Mặc lại nhỏ giọng nói: "Mình muốn nhìn thử, xem xong mình xóa nó cho cậu."
Phùng Đường Đường đành nói với vị nhân viên kia: "… Được rồi, gửi sang cho tôi đi."
Ảnh chụp đã gửi đến điện thoại của Phùng Đường Đường, tổng cộng có ba tấm, Hề Mặc nhận lấy nhìn thoáng qua, sắc mặt chìm xuống.
Vị nhân viên này lá gan đúng là lớn thật, góc chụp rất chuẩn, mỗi tấm đều đặc tả chi tiết một khía cạnh.
Trong tấm ảnh, người phụ nữ tử vong ngửa mặt lên trời, nằm trêи vị trí giao nhau giữa làn xe và bậc thang, làn xe thấp hơn bậc thang một chút, thi thể người này nghiêng đi, nửa người trêи thấp, nửa người dưới cao, như một chiếc cầu bập bênh, điểm tựa duy nhất chính là góc cạnh bậc thang cấn ở sau lưng.
Người chết ăn mặc rất chỉnh tề, một chân trần, một chân vẫn còn mang theo chiếc giày cao gót, nhưng phần gót giày đã bị gãy. Nét mặt của cô ta càng đáng sợ hơn, hai mắt căng tròn trợn ngược, tròng mắt như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, hốc mắt, mũi, miệng, cả lỗ tai đều một màu đỏ thẫm, là thất khiếu xuất huyết, tử vong khiến phần xương hàm trêи và dưới của cô ta cứng nhắc, thậm chí khoang miệng còn há to đến quá mức.
Thoạt nhìn, hai tay của cô ta đang ôm lấy lồng ngực mình. Hề Mặc phóng to tấm hình bên trong, nhìn kỹ lại thì phát hiện không phải chỉ đơn giản như vậy, từ những đường gân xanh nổi trêи hai tay của người này, tựa như cô ta muốn xé nát lồng ngực mình, móng tay như muốn khảm sâu vào da thịt, không biết khi chết rốt cuộc cô ta đã chịu đựng thống khổ như thế nào nên mới xuất hiện một tử trạng khiến người ta phải ám ảnh thế này.
Những bức ảnh này không thể để cho Phùng Đường Đường xem được, nếu không sẽ thực sự hù chết cô, Hề Mặc liền thao tác trêи điện thoại của Phùng Đường Đường, đem những bức ảnh này chuyển vào điện thoại mình rồi xóa chúng khỏi điện thoại Phùng Đường Đường.
Phùng Đường Đường nhận lại điện thoại, hình như có chút do dự nhìn Hề Mặc, Hề Mặc nói: "Không sao, mình đã xóa giúp cậu."
Lúc này Phùng Đường Đường mới yên lòng.
Hề Mặc quay mặt đi thì phát hiện Nguyễn Dạ Sênh bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh có rất nhiều người, trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng ánh nhìn kia nàng nhìn ra tiếu ý trong đó, ánh mắt như có như không có thể nói thành lời, sau đó cô thu hồi ánh mắt ngước mặt nhìn về gương trang điểm.
Hề Mặc cúi đầu xuống mở ra danh sách liên lạc, ấn vào bức ảnh đại diện, gõ chữ.
Mất một ít thời gian cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng hoàn thành phần hóa trang, cô cầm lấy điện thoại xem xét, phát hiện trước đó Hề Mặc đã phát tin nhắn cho cô: "Có phải muốn tôi gửi những tấm ảnh đó cho cô không?"
Nguyễn Dạ Sênh cười cười hồi âm: "Thì ra cô hiểu tôi tới vậy."
Rất nhanh, Hề Mặc liền đem ảnh chụp gửi sang. Nhưng cũng chỉ gửi ảnh sang, đối với câu hồi âm của Nguyễn Dạ Sênh không có biểu hiện trực tiếp nào.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thoáng qua ảnh chụp, tiếu ý trêи mặt lập tức cương lại.
Cô ngồi xuống, nhìn qua nhìn lại những tấm ảnh hồi lâu, cho đến khi Thống Trù đến mời các cô đến trường quay cô mới thu hồi điện thoại trong một thần sắc phức tạp.
Phân cảnh buổi sáng được thiết lập ở sau hoa viên, đây là một phân cảnh đặc biệt quan trọng giữa Đặng Tuy và Định Ách, Lâm Khải Đường cũng đặc biệt xem trọng nó, đợi Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đến nơi, ông ấy liền đi đến trao đổi với hai người về cảnh quay.
Hôm nay, Trầm Khinh Biệt cũng đến từ rất sớm, lấy một cái ghế dựa ngồi đó, tư thế có lẽ là rất muốn nhìn xem quay chụp đến trưa.
Bình thường công việc của cô rất bận, không thể không bị bắt buộc phải thức sớm, đến khi cô có thời gian nghỉ ngơi nếu như không ai gọi cô, cô có thể ngủ đến hôn thiên hắc địa. Lần này khó có dịp được nghỉ ngơi đi đến Hoành Điếm, hôm qua còn cảm thấy lười nhát mà ngủ, hôm nay lại khác thường thức dậy vô cùng sớm, Úc An hiểu cô như vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không hỏi cô, dù sao luôn đi theo canh giữ cô, đoán chừng chắc cũng không thể nào nháo đến quá mức.
Ở bên kia, Lâm Khải Đường nói: "Ở cảnh này, Đặng Tuy đã bắt đầu nghi ngờ phụ thân nàng đã chết trong tay Định Ách, đây là một biến chuyển lớn. Hiện tại nàng đã sớm là thái hậu quyền khuynh triều dã, buông rèm nhϊế͙p͙ chính, mỗi ngày nàng đều đứng trêи đỉnh của quyền lực, mỗi ngày ở nàng đều phát sinh sự thay đổi. Định Ách cũng vậy, cũng thay đổi, tình cảm giữa các nàng phát sinh biến hóa rất rõ ràng. Nhưng ở đâu thì lại không thể biết được, mỗi phương diện đều có một mức độ, cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm như thế, hiện tại tâm tư của các nàng đều vô cùng sâu sắc, còn về tình cảm giữa hai người, đương nhiên sẽ chôn giấu càng sâu, không thể phơi bày, phải thông qua nhiều phương thức để thể hiện loại tình cảm này. Hiện tại Đặng Tuy lại nghi ngờ Định Ách, trong lòng nhất định đang đấu tranh, tình cảm, nhất định đang dao động rất kịch liệt, dù sao thì giữa hai người đã có ràng buộc rất sâu."
Lâm Khải Đường xoay chuyển nói: "Nhưng lát nữa khi hai cô diễn, không được đem loại tình cảm này phóng xuất ra, phải hảo hảo thu liễm nhưng không được thu liễm một cách hoàn toàn, vẫn phải biểu hiện tình cảm ra để người xem có thể cảm nhận được tình cảm trong đó, hơn nữa còn là loại cảm nhận sâu sắc, đại khái là như vậy, hiểu không?"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Không được như vậy, lại phải như vậy, còn phải sâu sắc như vậy, xin hỏi ông chú, rốt cuộc ông chú muốn gì.
Hề Mặc: "…"
Lâm Khải Đường, rồi rốt cuộc ông chú có biết phải dùng bao nhiêu cái tình cảm không!
Tự mình đếm thử xem!
"Có còn chỗ nào chưa rõ ràng không?"
Lâm Khải Đường nhìn về phía Hề Mặc: "Nguyễn Dạ Sênh, cô còn nghi vấn gì phải không?"
Hề Mặc châm chước một hồi, nói: "… Ông luôn nói loại tình cảm này, cảm giác sẽ rất khó có thể biểu đạt."
Lâm Khải Đường nói: "Lần này các nàng phải thể hiện cái tình cảm chủ tớ tình thâm thực sự là khó khăn. So với trước kia đúng là có khó hơn, nhưng tôi tin tưởng nó đối với hai cô là không thành vấn đề."
Ông ấy không hề keo kiệt tán dương: "Hai người lúc trước khi diễn ra chỉ tớ tình thâm rất đúng chỗ, tình cảm đặc biệt sâu sắc. Không tồi chút nào, hy vọng hai cô có thể tiếp tục như thế cho đến lúc hơ khô thẻ tre."
Hề Mặc càng nghe, càng cảm thấy hình như ông ấy đối với cái từ chủ tớ tình thâm này có gì đó hiểu sai.
Lâm Khải Đường vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn đang chìm đắm mà giải thích cảnh quay, sau khi nói xong, ông ấy ngồi trước màn hình giám sát, chuẩn bị quay.